Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Sau khi hắn đi theo mẹ vào trong phòng, Đại Lận không có trở về phòng ngủ dành cho khách của Đằng gia để nghỉ ngơi, mà là đi dạo một mình ra bên ngoài, đi trên con đường lớn trước cửa, hít không khí lạnh trong lành của đêm đông.
Tâm tình lúc này nên nói như thế nào đây?
Trí nhớ giống như dòng nước nắm trong tay, cho dù người ta có nắm chặt đến đâu, mở lòng bàn tay ra nước cũng đều chậm rãi biến mất.
Khiến cho cô lại đi trên con đường này, tất cả những thứ thuộc về ba năm trước đây, trí nhớ của ba năm sau, đều đang chậm rãi biến mất. Hắn đã đến, cô đã có được tình yêu của hắn, cũng là đủ rồi.
Duệ Triết, bởi vì em yêu anh, cho nên tất cả những điều không nên tha thứ đều đã tha thứ, em hy vọng những ngày sau được nằm giữa những đóa hoa hướng dương, cho dù có uể oải thế nào, cũng luôn hướng theo ánh mặt trời, cùng anh chào đón hạnh phúc đến.
Anh nói xem, ngày đó có xa lắm không?
Cô lẳng lặng đi tới phía trước, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao băng lóe ra ánh sáng ở phía xa nơi chân trời, đôi môi anh đào thở ra không khí lạnh của đêm đông giá rét.
Còn xa lắm. Nhưng mà có anh ở bên cạnh, mỗi một ngày đều hạnh phúc thật sự.
Cô đi đến nhà của mình, đẩy cổng đi vào trong sân vườn, phát hiện căn biệt thự của nhà mình vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu của nó sau gần hai mươi năm cô sống ở nơi đây, không có cũ nát, giống như người nhà Tô gia vẫn đang tồn tại. Trong vườn đã không còn cỏ dại, bởi vì có máy cắt cỏ làm sạch, không phải do Tiêu Tử dùng tay nhổ cỏ trong vườn.
Chính là, vì sao đèn trong biệt thự lại sáng? Chẳng lẽ là ba đã trở lại sao?
Cô vì ý nghĩ bất thình lình này của mình mà cảm thấy kinh ngạc cùng vui sướng, nhanh chóng chạy lên trên bậc thang, nước mắt chợt dâng lên trong khóe mắt, trong lòng cũng rất vui sướng, nếu không phải người nhà, còn ai có thể đến nơi này đâu?
Nhưng khi cô chạy đến cửa, lại phát hiện người đứng phía sau cánh cửa không phải là ba của cô, mà là một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, là mẹ Hàn Tử.
Mẹ Hàn Tử thắp hương cho ba, đứng trước di ảnh, im lặng mà nhìn.
"Lão Tô, không thể tưởng tượng được nơi này một chút cũng không thay đổi, ông ở đây một mình có thấy cô đơn không?" Người phụ nữ trung niên quay đầu liếc mắt một cái đánh giá căn phòng, đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng cười, lạnh lùng, nhìn chằm chằm di ảnh trắng đen của Tô thị trưởng, "A không đúng, ông không có cô đơn, mà rốt cuộc cũng đoàn tụ được với người yêu của mình, ở dưới đó mà hạnh phúc đi. Ha ha."
Bà thốt lên một tràng âm thanh châm biếm lạnh lẽo, giọng nói sắc bén, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên có một chút dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô thị trưởng, "Mà ông có nghĩ tới, đứa con gái của ông phải làm sao bây giờ? Các người đoàn tụ dưới âm phủ rồi, chỉ còn một mình con bé sống trên cõi đời này, đau lòng sao? Ông đau lòng sao?"
Bà hỏi hai lần liên tiếp "Đau lòng sao", đột nhiên đem hất ngọn nến trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm liên tiếp, rồi cảm xúc đột nhiên kích động khác thường: "Tô Cẩm Phong, tôi biết ông không đau lòng, nếu không năm đó ông sẽ không một lòng đâm đầu lao vào công việc, mặc kệ mẹ con tôi không hề quan tâm hỏi han! Nếu năm đó ông tốt với tôi một chút, tôi cũng sẽ không giáo dục con bé như vậy, đem tất cả hận thù dành cho hai người mà phát tiết lên người con bé, đứa con gái bảo bối của ông bị ngồi tù là do chính ông hại nó, nó xứng đáng bị như vậy, ông lại càng xứng đáng hơn!"
Ngoài cửa, Đại Lận nghe một tiếng "Xứng đáng" này, lặng yên lui về phía sau từng bước, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn mẹ Hàn Tử như bị hóa điên ở trước mặt cô.
Rốt cuộc là cái loại thù hận gì, lại khiến cho mẹ Hàn Tử hận ba đến thấu xương như vậy?
Ba năm kia cô đúng là nên ngồi tù, nhưng mà ba thì không đáng, cả đời ông thanh liêm, đã từng có một gia đình ấm áp, có vợ cùng con gái làm chỗ dựa, để rồi khi ông bị hãm hại, còn có một bến cảng làm nơi chốn dừng chân cho mình.
Mà con vẫn không phân biệt được, mẹ Hàn Tử, người rốt cuộc là yêu, hay là hận.
Nếu là yêu, vì sao nhiều năm qua đi như vậy, con lại chỉ nhìn thấy sự thù hận của mẹ dành cho ba mà thôi?
Yêu một người, không phải là dùng hết tấm lòng để đi yêu sao? Cho dù trong lòng người đó có mình hay không, mình đều phải dùng chính tấm lòng của mình để chạm được đến trái tim của người đó, khiến cho người đó cảm thấy ấm áp, chứ không nên dây dưa cùng một người đã mất rồi, cũng không chịu buông tha cho chính mình.
Mẹ đẻ của con đã chết, ba của con đã thuộc về một mình mẹ, ông đã cưới mẹ, cùng chung sống với mẹ mấy chục năm nay, tất cả những kỷ niệm cùng hình ảnh mẹ đẻ của con đều đã tan thành mây khói theo năm tháng thời gian, rồi dần dần biến mất, mẹ Hàn Tử, vì sao mẹ không hiểu rõ điều này?
"Chị!", phía sau cánh cửa, khuôn mặt đỏ hồng của cậu Hàn Sinh xuất hiện ở tầng hai, kích động đi xuống dưới lầu, nói vui vẻ: "Vừa rồi em lên tầng hai tầng ba xem một chút, phát hiện toàn bộ phòng trong biệt thự đều được trang hoàng lại, nội thất cùng đồ dùng gia đình đều theo phong cách Châu Âu, đều là hàng cao cấp, thảm lót sàn cũng thuộc hàng đắt tiền! Nếu chúng ta đem bán lại căn biệt thự này, lời ít nhất vài trăm vạn!"
Hàn Tử đưa lưng về phía Hàn Sinh, nghe được âm thanh của ông em, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, quay đầu nói: "Lần này chị quay về chỉ là muốn nhìn xem thế nào thôi, cũng không còn sớm nữa."
"Chị!" Hàn Sinh nắm giữ tay của chị mình, cảm thấy bà chị mình đang giả vờ ngớ ngẩn, "Những căn phòng trong tòa nhà này dù sao cũng bị bỏ không, cứ ngày này qua ngày khác, tất cả đồ nội thất cùng đồ dùng gia đình cao cấp và tấm thảm đắt tiền này cũng sẽ bị cũ đi, chỉ tiện cho mấy con chuột con gián mà thôi. Không bằng chúng ta lấy nó đem bán, trước mắt trả nợ khoản tiền còn lại của khách sạn Cung Điện Hoàng Gia, sau đó bù vào khoản lỗ trong kinh doanh......"
"Giấy tờ nhà đất của căn biệt thự này không phải chị đứng tên, chị không có quyền đem bán nó!" Hàn Tử cầm lên túi xách cùng áo khoác đi về phía cửa, cũng đeo cái kính đen lên che nửa khuôn mặt, âm thanh giày cao gót gõ gõ lên mặt sàn.
"Chị, em kiểm tra rồi, giấy tờ nhà đất đứng tên Đại Lận. Con nhóc đó còn không lừa được sao! Chị là mẹ của nó, chỉ cần ở trước mặt nó nhỏ hai ba giọt nước mắt, nó sẽ dễ dàng bị mủi lòng......" Hàn Sinh đuổi theo phía sau chị đưa ra chủ ý của mình.
Đại Lận thấy bọn họ đi về phía cửa, vội vàng quay người lại chạy hướng về cánh cổng, nhẹ nhàng khép cổng lại, đi lên con đường lớn trước mặt.
Sau đó, Duệ Triết xuất hiện tìm đến cô, đoán rằng nhất định là cô đến nơi này, dứt khoát gọn gàng đi đến bên này tìm cô, sau đó lấy di động ra gọi, thấy tiếng chuông điện thoại của Đại Lận vang lên ở phía trước, cô gái đang mặc cái áo hồng xinh đẹp của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đang chạy về phía hắn.
"Duệ Triết, sao anh lại đến đây?"
"Anh đến đây đón em, có khả năng đêm nay chúng ta phải ngủ lại nhà anh." Hắn dang rộng vòng tay của mình, ôm thân thể mềm mại kia, xoay một vòng, "Sau này không được chạy loạn khắp nơi như vậy, cho dù là nơi này cũng không được, nhất định phải có anh ở bên cạnh!"
Đại Lận gắt gao ôm cổ hắn, nước mắt lại rơi xuống, không biết vì cái gì, chỉ là muốn khóc, "Duệ Triết, sau này anh nhất định phải cùng em."
Cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình chôn ở hõm vai của hắn, Duệ Triết thì ôm cô lên cao, vươn tay nhẹ nhàng lau hàng nước mắt của cô, ôn nhu hỏi cô làm sao vậy?
"Không có gì, chỉ là đột nhiên em rất nhớ anh." Đại Lận ôm sát cái cổ của hắn, cùng hắn mặt kề mặt, hai tay đặt lên hai má của hắn, giọt nước mắt trong suốt lăn trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, "Đừng rời xa em, đừng quên em."
"Ngốc, không phải anh đang ở bên cạnh em sao?" Hắn nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt của cô, đặt cô xuống dưới, nắm bàn tay nhỏ bé của cô lại, "Chúng ta về nhà."
Vừa rồi mẹ làm đổ chén nước thuốc lên quần của hắn, bộ đồ tây âu liền bị phá hư như vậy, chỉ có thể mặc chiếc quần thoải mái ở nhà, dặn dò người giúp việc thay bộ drap giường, dọn dẹp sàn nhà, sắp xếp ổn thỏa cho mẹ của mình.
Ngày mai là sinh nhật của mẹ, bởi vậy đêm nay mẹ mới vội vã gọi hắn trở về nhà, cố ý hỏi hắn: "Con, con về đây thật sự là sẽ ăn cùng bữa cơm với mẹ hả?"
Sẽ là như thế nào? Sinh nhật mẹ, cho dù có chuyện quan trọng đến nhường nào, người làm con như hắn cũng muốn gấp rút trở về! Nhân tiện mượn sự hậu thuẫn của mẹ, để cho bà đứng về phía hắn, hỗ trợ hắn thuyết phục ông già bỏ cái quan niệm sâu nặng kia đi!
"Duệ Triết, lúc nãy bác gái tìm anh nói chuyện gì vậy?" Đại Lận chui trong lòng hắn, đối với thái độ của Đằng bá mẫu cũng không vui cho lắm, trực giác nói cho cô biết Đằng bá mẫu sẽ không giúp hai người. Bác gái chỉ nói "Mệt trong người", rồi nói cô cùng Duệ Triết sẽ cãi nhau, rồi cạn kiệt sức lực mà chia tay.
"Không nói gì, chỉ là để anh đi theo bên người, bà có một chút tính cách như trẻ con, mấy chục năm nay đều đã như vậy." Giọng nói hắn đầy cảm xúc, cười khàn khàn, ôm sát Đại Lận vào trong lòng, vỗ về khuôn mặt của cô, cười cười nói: "Anh đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có đến hai bé gái, một người là mẹ của anh, một người là em, sau này nếu có con gái, chính là ba vị nữ vương ở trong nhà, không chừng anh bận rộn lắm đây, làm sao bây giờ?"
"Em sẽ giúp anh chăm sóc hai người họ." Đại Lận cọ cọ khuôn mặt của mình trong lòng bàn tay to lớn của hắn, ôm sát thắt lưng của hắn, "Công việc của anh bận rộn, em sẽ chăm sóc cho mẹ và con gái."
"Đại Lận, em trưởng thành rồi." Hắn ôm chặt cô hơn, cúi đầu hôn xuống đôi môi của cô, bờ môi lại nhẹ nhàng chuyển lên trên đôi mắt ướt, thương tiếc mà hôn lên đó, "Đi theo anh, có lẽ tạm thời sẽ không được cha mẹ chúc phúc. Nhưng Đại Lận em phải tin tưởng rằng, chúng ta sẽ thắng lợi. Chúng ta quyết tâm bao nhiêu, hạnh phúc còn có bấy nhiêu."
"Em tin tưởng." Đại Lận đồng ý với hắn, tựa vào vòm ngực ấm áp, cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất, "Em chỉ muốn anh ở cạnh bên em, tất cả những điều khác đều không cần. Anh chính là hạnh phúc lớn nhất của em, anh vui vẻ, em cũng vui mừng."
"Ngốc." Hắn khẽ vuốt suối tóc của Đại Lận, lấy áo khoác của mình che phủ lên người cô.
---
Tiểu Đại Đại
Hàn Tử mặc một chiếc váy đen toàn thân bước nhanh đi về phía cổng, giống như một giây cũng không muốn ở lại nơi này, có sự chán ghét khác thường, nhưng khi bà mở ra cánh cổng, lại quay đầu, lẳng lặng nhìn căn biệt thự ba tầng, đem hình ảnh gia đình này khắc sâu tận đáy lòng.
Tô Cẩm Phong đã chết, thực ra bà cũng hai bàn tay trắng ra đi.
Khi con gái Đại Đại bị đưa vào tù, bà có chạy theo xe cảnh sát hai bước, nhưng bước chân đuổi theo kia, nhanh chóng chậm rãi dừng lại giống như sự thù hận của bà.
Bởi vì bà đợi nhiều năm như vậy, chờ đợi thời khắc Tô gia cửa nát nhà tan thế này. Vì sao lại còn muốn đuổi theo?
Tô Cẩm Phong càng đối xử lạnh nhạt với bà, lòng bà lại càng thêm sầu hận, lúc giúp tiểu Đại Đại tắm rửa, bà hận không thể bóp chết đứa nhỏ này trong bồn tắm.
Nhưng vẫn như cũ không có đủ quyết tâm xuống tay ác độc như vậy, không có mất đi lý trí mà gϊếŧ người, cũng hàng ngày nhìn thấy tiểu Đại Đại lớn lên bên cạnh mình, quyết định nuôi nấng con gái trưởng thành, nuôi dưỡng giáo dục thành một con quỷ nhỏ. Hơn nữa còn lấy thân phận phu nhân thị trưởng, lén lút nhận không ít khoản tiền hối lộ, còn tố cáo chồng mình ở bên ngoài chơi gái.
Sau đó có một ngày, bà đã thành công, Đại Đại phóng hỏa phải ngồi tù, Tô Cẩm Phong tham ô nhận hối lộ bị tố cáo, toàn thành phố đều biết, báo ứng liên tiếp xảy ra giống như hưởng ứng theo suy nghĩ ở trong lòng bà, Tô gia bị huyên náo đến nổi gà chó cũng không yên...... Nhưng, trải qua ba năm tiếp theo, cuộc sống hàng ngày của bà càng gian nan, từng ngày đi qua thật khó chịu.
Bà muốn gả cho Tiết Binh, nghĩ đến an phận với một người không thân phận không địa vị như thế, bà không mong cầu ông ta làm quan chức gì, hay việc ông ta dùng tiền của bà làm chút chuyện đầu tư, chỉ cần làm vợ chồng nửa đời còn lại với bà là được rồi.
Ai ngờ Tiết Binh ở bên ngoài chơi gái, chơi gái so với người khác còn muốn làm thành trò hề ở trên đường hơn, lại còn là một tên lãnh đạo quèn hư hỏng không một chút tiếng tăm nhưng có khẩu vị nặng muốn chơi gái, cứ hai ba hôm lại uống say khướt, tiền trên người bị gái gọi lục tung lấy hết sạch, nhiều khi phải gọi xe trở về hoặc là bà khoác áo đi ra ngoài trả tiền giúp ông ta.
Tiết Binh thông qua mối quan hệ năm đó của Tô Cẩm Phong, từ một người trợ lý lái xe cho lãnh đạo cấp thành phố, được điều qua cục phê duyệt, gặp một công việc béo bở.
Nửa năm trước bà đi đến tòa thị chính để làm việc, gặp lại Tiết Binh, Tiết Binh liền nhiệt tình theo đuổi bà, nói là năm đó khi làm trợ lý lái xe cho Tô thị trưởng, liền cảm thấy bà dịu dàng xinh đẹp, vừa gặp đã thương.
Lúc này gặp lại, thấy ông ta có phong độ hơn xưa, nhìn thấy trong lòng ông ta mênh mông như thế, bà lại không ngừng được sự kích động trong lòng.
Vì vậy hai người thường xuyên qua lại, mối quan hệ của bà với Tiết Binh tốt hơn, muốn gả cho hắn để ổn định cuộc sống, tìm được người đàn ông yêu thương mình. Kết quả, Tiết Binh không chỉ ở bên ngoài chơi gái, lại còn dùng tiền của bà ném qua cửa sổ, còn không nói qua cho bà biết, gần đây ông ta rốt cuộc gặp chuyện gì!
Vì sao sau khi đặt hai mươi bàn tiệc rượu mừng đám cưới, ông ta lại mất tích ở buổi lễ mà không ai biết?! Khiến bà mất hết mặt mũi ở bữa tiệc cưới!
Do đó nếu so sánh, Tiết Binh kém hơn so với Tô Cẩm Phong nhiều, Tô Cẩm Phong tuấn tú lịch sự, thuần thục ổn trọng, Tiết Binh thì xấu xí, dáng vẻ lưu manh. Mà sau khi quay về nhà mẹ đẻ ở, so ra còn kém hơn những ngày ở Tô gia. Ít nhất Tô gia là gia đình của bà, bà là phu nhân thị trưởng, còn nhà mẹ đẻ là nhà của em trai bà, cả ngày đều bị đòi nợ thuê đến đòi tiền.....
Hiện tại bà đi tặng quà cho mấy vị phu nhân quan lớn, để cho chồng của mấy vị phu nhân hỗ trợ giúp đỡ một chút việc, cũng muốn xem sắc mặt của bọn họ một chút.
"Tô Cẩm Phong, ông chính là một đứa bé mồ côi cha, nếu năm đó không phải tôi cứu ông, làm sao ông lại có số mệnh lên làm thị trưởng được? Mà kết quả là, ông lại ôm đứa con của tình nhân bên ngoài về nhà để tôi nuôi dưỡng, vì ông muốn cho đứa con của mình một thân phận, không để cho con bé mang tiếng là con riêng!" Nhớ đến chuyện cũ thương tâm, bà vẫn như cũ không thể bình tĩnh được, đôi mắt sau cặp kính đen lại di chuyển, lộ ra hận ý băng giá, mang theo một chút cười nhạo, "Ông đã chết, người nhà cũng không còn, nhưng sự ích kỷ cùng hèn hạ của ông, lại khiến cho tôi nhớ cả đời. Mấy năm nay ông cho tôi hoàn cảnh này, nhưng tôi chỉ nếm được thống khổ cùng dơ bẩn, ông thì ở đâu?"
Bà nhìn căn biệt thự mà cười to, trong ánh mắt không hề có nhu hòa, mà là ác ý, mở cánh cổng ra, đóng mạnh lại rồi đi!
---
Cố Lả Lướt
Ngoài cửa, Đằng Duệ Triết đã đem Đại Lận về đến Đằng gia từ sớm, thẳng hướng đến phòng khách, nhưng hắn nhận được một cuộc điện thoại, bỗng nhiên nói muốn ra ngoài một chuyến, hơn nữa còn đem Đại Lận theo cùng.
"Đi đâu vậy? Duệ Triết." Đại Lận khó hiểu nhìn hắn, không rõ là có chuyện gì có thể khiến hắn bỏ qua thời gian ở chung với Đằng mẫu, trong đêm tối lại đi ra ngoài.
"Lần trước sau khi khống chế được Trương Xuân Hỉ, anh tìm được một chút manh mối trong lời khai của bà ta." Hắn vừa lái xe, vừa nghiêng đầu cười lạnh, làm cho xe ô tô gào thét lao đi giữa con đường lớn, "Bà ta nói hai người đàn ông kia muốn dùng thuốc để phá hư đáy huyệŧ của em, thuốc đưa cho bà ta là hàng quý hiếm, nhưng em đột nhiên bị sảy thai, nên bao thuốc cuối cùng đó chưa có lén đổ vào trong thuốc Bắc, ngược lại đứa con bị sảy đã bảo vệ đáy huyệŧ của em. Bởi vậy anh mới để cho Cổ Ngạo kiểm tra gói thuốc cuối cùng kia từ đâu mà có, cũng có khả năng người nhắm vào em là một phụ nữ."
"Ở khách sạn Bắc Kinh chụp lén ảnh của anh và Trâu Tiểu Hàm ở trong phòng, lại đưa cho em xem khi ở Sanya, còn dùng thuốc độc gϊếŧ con của chúng ta, chuyện này đúng thật chỉ có phụ nữ mới có thể làm được. Như vậy, kết quả anh điều tra được là gì?" Đại Lận ôm lấy hắn, trong lòng ấm áp.
"Không, hung thủ lớn nhất hẳn là phụ nữ, nhưng người anh bắt được là đàn ông. Lúc đó đối phương thấy anh và em tan tan hợp hợp, anh không hề quan tâm em, liền bắt đầu hành động lại. Khi đó không phải người bắt cóc em là ba tên đàn ông kia sao? Thực ra là bốn, có một người thấy tiền là sáng mắt, đang ở lại căn phòng của Trương Xuân Hỉ, tính cướp mấy vạn tệ từ trong tay bà già đó. Kết quả đúng là có như vậy, mới giữ lại cái mạng của hắn ta trong đêm đó." Hắn không vươn tay âu yếm sờ đầu của cô, đôi mắt nhọn trầm tĩnh, nhìn về phía trước: "Mà người này, chính là Tiết Binh."
Đại Lận nghe vậy kinh hoàng, vội vàng từ trong người hắn ngồi thẳng dậy, không thể tin được chuyện này mà nhìn vào sườn mặt góc cạnh của hắn: "Anh là nói, trợ lý Tiết tham gia vào tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn là đầu sỏ, bởi vậy mới dặn dò thuộc hạ làm việc, còn mình thì nhàn nhã, mới tránh được một trận gϊếŧ người diệt khẩu kia. Nhưng vẫn như cũ khó mà tránh thoát được kết cục bị đuổi gϊếŧ sao?"
"Đúng. Bởi vậy chuyện kết hôn của hắn ta không thành công, đã lừa mẹ Hàn Tử của em rồi ôm tiền chạy trốn từ sớm." Hắn lái xe về khu vực trung tâm của nội thành, một cái rẽ lái, cũng không phải đi Lan Nhã Các ở bờ sông, mà là lái xe lên thượng nguồn, từ trên cao nhìn xuống Lan Nhã Các đèn đóm huy hoàng, đôi mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh: "Sau khi bọn anh bắt được Tiết Binh đang lẩn trốn, công việc của Tiết Binh ở cục phê duyệt cũng hỗn loạn không được tốt, chính là bị khinh bỉ vì chạy chức vị, do đó hắn nịnh bợ rất nhiều quan chức cao cấp, lén tìm gái cho bọn họ, thuê phòng, ở giữa kiếm hoa hồng. Sau đó lại làm bảo kê cho Lan Nhã Các, chuyên môn vì mấy cô tiểu thư giật dây phía sau mấy ông cán bộ có chức có quyền, làm người trung gian mai mối. Đại Lận, em trước kia từng làm ở đó, chắc hẳn là biết Lan Nhã Các ngoài "Hồng nhan" ra, những nhân viên phục vụ khác đều nguyện ý theo ngủ với mấy ông cán bộ kia, chẳng qua là ngủ với mấy ông có chức vị không cao. Mà Cố Lả Lướt, đã thu nhận Tiết Binh xem như người một nhà, thay cô ta làm việc.
Tiết Binh thừa nhận đã đến Sanya, tuân theo mệnh lệnh đem ảnh chụp cùng camera theo dõi đưa cho em xem, mà đại sảnh ở resort Sanya là khu vực công khai, hắn ta có thể kịp lúc chụp được ảnh của anh ngồi với Trâu gia cũng chẳng có gì là lạ, nhưng làm sao hắn ta lại có tin tức của anh và em nhanh như vậy? Anh vừa để em đi, ảnh chụp liền nhanh chóng lọt vào tay em? Anh cuối cùng cũng cảm giác được, trong số những người ở đó vào cái ngày đó, có người đã sớm biết hành tung của chúng ta."
"Vậy anh cảm thấy đó là ai?" Trong lòng Đại Lận đặt dấu chấm hỏi về mối quan hệ giữa Cố Lả Lướt và Trâu Tiểu Hàm, cảm thấy hai người này cơ bản không có vấn đề gì, cục diện trước mắt thật kỳ quái, "Nếu có người theo dõi anh, chắc chắn lúc đó anh có thể sẽ phát hiện ra. Bởi vậy người mà Tiết Binh theo dõi lúc đó
không phải là anh, mà là có người sai khiến hắn ta làm như vậy!"
"Tiết Binh nói là Cố Lả Lướt." Hắn nhíu mày, xuống xe đi đến bên lan can đón gió, nhìn ánh sáng lập lòe phản chiếu trên mặt sông cùng cảnh ca múa bình yên của Lan Nhã Các, "Nếu anh nói phía sau Cố Lả Lướt còn có người khác, em cảm thấy đó sẽ là ai? Người kia có chết cũng phải gϊếŧ được em, một khi em cùng anh ở chung một chỗ, liền tìm cách chia rẽ chúng ta."
Đại Lận nghe, nhíu mày nghĩ nghĩ.
Lúc ấy ngồi ở resort Sanya là hai nhà Đằng Trâu, Đằng bá phụ đã đem theo người trực tiếp đến khách sạn tìm bọn họ, chắc chắn sẽ không lại làm cái chuyện để cho cô xem được ảnh chụp cùng camera theo dõi. Sau đó Duệ Triết tìm đến khách sạn, ảnh chụp hai nhà ngồi chung với nhau ngay lập tức bị đưa ra, thế nhưng lại cố ý đưa đến tay cô.
Nếu người này không phải phu nhân bí thư hoặc Trâu Tiểu Hàm, chẳng lẽ là Trâu bí thư?
Nhưng châm ngòi ly gián gây chia rẽ, làm chuyện hại người ta tuyệt dục, chỉ có phụ nữ mới có thể nghĩ ra những loại chuyện này, nếu Trâu bí thư hận cô, khả năng lớn nhất là trực tiếp gϊếŧ chết cô!
Huống hồ, mối quan hệ giữa Trâu gia và Cố Lả Lướt là gì? Cố Lả Lướt là "Hồng nhan" của Lan Nhã Các, không đáng làm việc cho Trâu gia!
"Bây giờ chúng ta đem Tiết Binh về, để cho hắn ta hoàn thành hôn lễ với mẹ Hàn Tử của em có được không?" Hắn để ý chờ cô suy nghĩ xong, đỡ lấy vai của cô đi trở về, ngồi vào xe, đôi mắt ưng bình tĩnh nhìn cô: "Hôm nay đưa em ra ngoài, chính là muốn nói cho em biết, không thể chạm vào Cố Lả Lướt này được. Có khả năng cô ta biết được nhiều chuyện lắm, cũng sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu, muốn tìm một lá chắn."
"Nhưng em lại cảm thấy, Cố Lả Lướt tìm đến Tiết Binh, lý do nhiều nhất là vì ông ta bảo vệ bí mật nào đó của ba em, sau đó giao cho người đứng phía sau của Cố Lả Lướt." Ý nghĩ của Đại Lận bị gió lạnh thổi trúng thật sự bừng tỉnh, đôi mắt to đen láy ánh nước ngưng lại trầm trọng, nhíu mày nhìn hắn: "Bản chất thật sự của Lan Nhã Các chính là nơi quan viên giao chiến tranh đấu, "Hồng nhan" chắc là biết rất nhiều chuyện, vậy Cố Lả Lướt không phải đơn giản chỉ là đi theo tiếp rượu, mà có chủ nhân của cô ta đứng sau lưng. Nhưng kỳ quái là, Cố Lả Lướt từng là "Hồng nhan" của anh, cô ta lại đi làm việc cho một người khác, như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, phía trên cô ta còn có một người, người khống chế được cô ta có thể mới thật sự là người chủ mưu ở phía sau. Duệ Triết, không bằng bây giờ chúng ta đi tìm Cố Lả Lướt đi?"
"Cố Lả Lướt đã không còn ở Lan Nhã Các, mất tích, hoặc nói rõ hơn là đã trốn đi." Đằng Duệ Triết nói lên đáp án cho cô, lại lái xe trở về hạ nguồn, chạy một vòng quanh Lan Nhã Các, quay trở lại đường cũ, "Anh thật sự thấy may mắn khi lúc đó em không bị cô ta giật dây, đi câu lạc bộ làm "Hồng nhan", không có bị cô ta kéo xuống hãm sâu trong vũng bùn lầy. Người phụ nữ này từ ba năm trước, khi anh và em còn chưa có phát sinh tình cảm với nhau, ở trong tù lại xuống tay độc ác với em. Chỉ có thể nói, đối phương có thù oán với Tô thị trưởng, muốn xử lý em để khỏi ai bắt lấy cái đuôi của hắn ta."
Bả đầu của Đại Lận hơi hơi cúi thấp, cười nói: "Em thật sự bội phục Cố Lả Lướt, năng lực của cô ta không ai có thể so sánh được, nhưng em tin tưởng quyền lực mà cô ta có được, toàn bộ đều do đàn ông giao cho cô ta. Nhưng nếu nói cô ta làm việc cho bác Đằng hoặc bác Trâu, như vậy lại có chút kì quái, tuổi của cô ta thoạt nhìn có vẻ xứng đôi với anh hơn, nếu làm "Hồng nhan" cho hai người này, thực sự quá trẻ tuổi."
"Ông già anh tuy là thông thái dởm, nhưng chắc là không tìm "Hồng nhan" ở bên ngoài. Còn về Trâu bí thư, anh cũng không dám tin tưởng ông ta sẽ tìm Cố Lả Lướt làm "Hồng nhan"." Khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh lùng, môi nhấp thành một đường thẳng, lái xe chạy thật nhanh, "Trâu Tiểu Hàm đang bị bệnh, chắc là không có năng lực sai khiến Cố Lả Lướt, anh chỉ hy vọng trong trận tranh giành đấu đá này, cô ấy vẫn có thể giữ được phẩm chất hồn nhiên của mình, không cần tham gia vào làm gì."
Đại Lận nghe hắn nhắc đến Trâu Tiểu Hàm, cụt hứng, không có lên tiếng nữa, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Sau đó, hắn đem cô đi gặp Tiết Binh, để anh em kéo dài Tiết Binh đang bị trói tới trên xe, tháo miếng băng dính đang bịt kín trên miệng, cho phép người đàn ông này nói chuyện.
"Đằng thiếu gia, toàn bộ việc này đều là do Cố Lả Lướt sai khiến tôi làm, tôi chỉ là một chân sai vặt, bị người ta quản lý và khống chế, nếu không làm theo, sẽ bị gϊếŧ chết." Tiết Binh nằm ở dãy ghế sau của xe, nghĩ đến việc Đằng Duệ Triết muốn kéo hắn đi để diệt khẩu, sợ đến mức tè dầm trong quần, thân thể dùng sức đẩy cánh cửa xe, ý đồ đẩy cửa xe để đi ra ngoài: "Tôi cũng biết đối xử với con gái của Tô thị trưởng như vậy là không đúng, nhưng thế lực bên phía Cố Lả Lướt lớn hơn, tôi là phóng lao phải theo lao, sớm muộn gì cũng bị gϊếŧ người bịt miệng. Đằng thiếu gia xin ngài để cho tôi một cái mạng, để cho tôi sống thêm hai ngày, trước tiên cưới vợ xong rồi chết cũng được......"
"Ông xác định mình làm việc cho bọn họ không phải vì tiền sao?" Bên môi Đằng Duệ Triết lộ một nụ cười âm u lạnh lẽo, nể mặt Đại Lận, tự mình lái xe đưa vị Tiết Binh này đi "Hóng gió", tiếng nói trầm thấp đột nhiên lại chuyển lạnh lùng: "Trâu bí thư đã từng đi tìm Cố Lả Lướt?"
"Không...... không có!" Tiết Binh sợ đến mức nhắm thẳng chỗ ngồi mà lùi về phía sau, khuôn mặt xấu xí ngay lập tức giống một con heo sắp bị chọc tiết, "Cố Lả Lướt chưa từng gặp qua Trâu bí thư, Trâu bí thư mới không thèm nhìn loại đàn bà này, ở Lan Nhã Các, chưa từng có một vị quan nào cấp bậc bí thư ghé qua, bởi vì nghe nói năm mới toàn bộ "Hồng nhan" đi hết cả rồi, mấy năm nay chỉ còn lại có mấy người đáng khinh, nhan sắc cùng bằng cấp đều có thể làm giả, không có một chút tố chất gì......"
Đằng Duệ Triết nghe, lại không thèm để ý đến ông ta, đạp ga lên tốc độ lớn nhất, thẳng một đường đến nơi ở của Hàn Tử.
Đại Lận thấy hắn thực sự đem Tiết Binh trả cho mẹ Hàn Tử, quay đầu liếc mắt nhìn Tiết Binh nằm ngã vào ghế sau một cái, đột nhiên hỏi Tiết Binh: "Cố Lả Lướt theo ông đến nơi này, có hỏi qua chuyện gì về ba của tôi không?"
Tiết Binh đạp đạp hai chân, cố hết sức ngồi lên, nghĩ nghĩ nói: "Thực ra tôi làm việc với Cố Lả Lướt trong một khoảng thời gian không dài, cô ta cũng từng hỏi tôi một việc, trước kia khi tôi làm tài xế cho Tô thị trưởng, có từng thấy qua một cái thẻ nhớ không?"
"Thẻ nhớ gì?" Trong lòng Đại Lận cảm thấy căng thẳng.
"Tôi cũng không rõ, hình như là thẻ nhớ điện thoại hay gì đó, cô ta cũng không hỏi kỹ, chỉ hỏi chiếc điện thoại di động mà trước kia Tô thị trưởng thường dùng ở đâu rồi? Tô tiểu thư, xin cô đừng trách tôi, tôi cũng không muốn gϊếŧ cô, nào là ảnh chụp, nào là thuốc phá thai, đều là có người sai khiến tôi làm, tôi chỉ là làm việc theo mệnh lệnh......A~"
Phía trước Đằng Duệ Triết đột ngột phanh mạnh xe một cái, Tiết Binh gặp chấn động trực tiếp lăn xuống dưới sàn xe, phát ra một tiếng kêu to hoảng sợ, nghĩ rằng Đằng thiếu muốn gϊếŧ mình. Ngay sau đó, người đàn ông lạnh lùng tàn khốc mở cửa sau của xe ra, dùng một tay kéo lấy Tiết Binh, ném tới trước tòa nhà chung cư cao tầng nơi Hàn Tử ở, dùng giày da dẫm lên, giọng lạnh nhạt lạnh lùng: "Tôi cho ông cưới vợ trước sau đó hẵng chết, bởi vì Đại Lận vẫn còn tình cảm với mẹ Hàn Tử của cô ấy! Thật là may mắn, ông là vị hôn phu của Hàn Tử, xem ra có một chút quan hệ với Đại Lận! Bây giờ tự mình đi lên lầu đi! Cút!"
Hắn một cước đá lên người ông ta, xem như để ông ta nhớ rõ cái đau này một chút, xoay người trở lại trên xe, nhìn Đại Lận đang run sợ, trầm giọng nói: "Nếu vụ án của Tô thị trưởng đúng là án oan, vậy cái thẻ nhớ mà Tiết Binh nhắc đến kia, chính là manh mối quan trọng nhất. Bây giờ chúng ta trở về, chuyện này cần điều tra từng bước một."
Hắn vươn tay kéo Đại Lận lại hôn hôn, để cho cô đỡ buồn, bắt đầu lái xe, quay đầu trở về Đằng trạch.
Tâm tình của Đại Lận thực trầm trọng, không lại mở miệng nói chuyện cùng với hắn.
Hai mươi mấy phút sau, bọn họ xuyên đêm lạnh trở lại Đằng trạch, phòng khách lớn của Đằng trạch không có một người chủ nào. Rõ ràng là Đằng phụ đã trở về, nhưng không xuống lầu gặp bọn họ, Đằng mẫu thì nằm nghỉ ngơi trên giường, cũng không có đi ra, dặn dò người làm đến đây, để cho bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút.
"Anh ôm em trở về phòng." Hắn bế cô lên, để cho mặt của cô gác lên vai của hắn, trên khuôn mặt mang một nụ cười: "Lúc này em không cần lại dùng thang dây làm gì, để anh ôm em vào phòng của anh."
---
Tô Đại Lận - Đằng Duệ Triết
Bước chân hắn bước đi vững vàng, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô ở trong lòng, xuyên qua dãy hành lang quen thuộc của Đằng gia, đi vào căn phòng mà cô từng cười khẽ bước vào cả trăm lần.
Nhưng khi hắn đặt cô lên trên giường, nhẹ nhàng hôn cô, cô lại nắm giữ bàn tay hắn, lắc lắc đầu.
"Duệ Triết, em muốn ngủ." Tuy rằng trước kia cô rất muốn rất muốn nằm trong ổ chăn này mà ân ái hôn môi cùng hắn, để cho cánh môi gợi cảm của hắn lần mò để lại những nụ hôn trên người cô, nhưng lúc này, cô không muốn. Sau khi có được hắn, cô không muốn thân thiết cùng hắn trên chiếc giường mà trước đây hắn đã từng triền miên với Diệp Tố Tố, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy thật bẩn.
"Em mệt sao?" Hắn nhăn mặt nhíu mày, buông cánh môi căng mọng của cô ra, cảm thấy có một chút mất hứng cùng tiếc nuối. Vốn dĩ hắn cứ tưởng là cô sẽ chờ mong hai người ở trên chiếc giường này hoàn thành những nuối tiếc của khoảng thời gian trước, nhưng cô giống như thiếu thiếu nhiệt tình, nhắm mắt lại chỉ muốn ngủ.
Vì thế hắn đứng thẳng dậy theo ý của cô, kéo tấm chăn phủ lên trên, xoay người đi đến phòng vệ sinh tắm rửa.
Đại Lận nghe âm thanh của tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, mở to mắt liếc nhìn về phía bên cạnh một cái, không thấy ba tấm ảnh chụp kia nữa, giống như chưa từng tồn tại, trên mặt bàn cái gì cũng không có.
Cô vỗ vỗ trán, hai mắt nhắm đi lại mở ra, không biết chính mình đang làm cái gì nữa, cuối cùng vẫn yếu ớt ngồi dậy, đi qua để tìm, lại tìm thấy ba tấm ảnh ở ngăn kéo dưới cùng, không có xem, trực tiếp đóng ngăn tủ lại.
Bởi vì toàn bộ những thứ ở trong ngăn kéo là có liên quan đến Diệp Tố Tố, cũng chính là khu vực cấm kỵ, cũng là bí mật cấm kỵ của riêng hắn, nếu nhìn, sẽ khiến tâm tư mình phiền muộn.
Vì thế cô không có xem, đi trở về nằm trên giường, nghĩ rằng có phải mình gặp phải chuyện tà ma hay không? Làm sao ảnh chụp lại có chân mà chạy vào trong hộc tủ được? Hay chính hắn đem ảnh chụp cất vào trong đó?
Một lát sau, hắn tắm rửa xong đi ra ôm cô từ phía sau, lột lớp áo len của cô, cởi bỏ toàn bộ áo quần chỉ để lại nội y, khu vực nam tính cứng rắn của hắn đặt dính lên khu vực mềm mại của cô, hưởng thụ nơi riêng tư khúm núm của cô.
"Duệ Triết." Cô hừ nhẹ một cách mềm mại đáng yêu, cổ họng giống như mang theo một lớp sương mù, nhè nhẹ như trẻ con, nghiêng người nằm trong lòng hắn, muốn hỏi hắn chuyện những bức ảnh. Nhưng khi mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, cô lại nổi lên suy nghĩ đến bộ dạng của hắn khi ôm Diệp Tố Tố.
Không hề hỏi gì, chỉ đơn giản nằm úp sấp trong lòng hắn, ôm chặt thắt lưng cường tráng kia mà ngủ.
Ôi, căn phòng này vốn là ông trời sắp xếp cho cô, để cô và anh Duệ Triết ở trong này trải qua một đêm tốt đẹp nhất, vì sao lại để cho cô nhìn thấy ảnh chụp của Diệp Tố Tố, trong lòng giăng kín một mảnh tro bụi chứ?
Hắn khêu gợi "Hả?" một tiếng, thấy cô không nói gì tiếp theo, nghĩ là cô đang làm nũng, liền ôm chặt tấm thân mềm mại ngọt ngào vào lòng ngực dày rộng của mình, hơi thở nhẹ như mây bay, bình yên đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Đại Lận tỉnh lại, phát hiện không có hắn bên cạnh.
"Tô tiểu thư, thiếu gia đã ra ngoài, một lát nữa sẽ quay lại." Người giúp việc của Đằng gia thật lịch sự khách sáo đối xử với cô, vì cô mà chuẩn bị sẳn quần áo để thay, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của phu nhân, thiếu gia sẽ không kéo dài thời gian ở bên ngoài lâu đâu, trước mắt Tô tiểu thư rời giường đã, chuẩn bị một chút."
"Anh ấy đi đâu vậy?" Đại Lận lấy quần áo của mình mặc vào, mặc xong bước nhanh về phía ngoài cửa, tìm kiếm thân ảnh của hắn. Không có hắn ở nơi này, một mình cô làm sao dám đối diện với khuôn mặt lạnh lùng kia của Đằng bá phụ được!
"Đi biệt thự riêng, thiếu gia nói sẽ trở lại ngay lập tức. Xin Tô tiểu thư đừng chạy, cẩn thận vấp té!"
Đại Lận nghe được vậy, cầm lấy áo khoác màu hồng chạy nhanh xuống lầu, nhìn thấy Đằng bá mẫu đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha trong phòng khách, chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay được ánh mặt trời chiếu vào phản chiếu ánh sáng xanh nhu hòa, tư thế vô cùng thanh cao thoải mái.
"Duệ Triết đến biệt thự riêng lấy vài món đồ." Bà nói thản nhiên, ánh mắt không dời khỏi trang sách, đầu ngón tay trắng trẻo đẩy gọng kính trên cánh mũi, tiếp tục đọc sách, lật trang sách nghe một tiếng "soàn soạt".
"Bác gái, cháu đi tìm anh ấy, giúp anh ấy lấy đồ đạc." Đại Lận nhìn thái độ này của Đằng mẫu, biết được Đằng mẫu không chào đón cô, tiếp tục đi về phía trước, gần như là chạy vội ra khỏi biệt thự Đằng gia. Sau đó chặn lại một chiếc xe taxi, đi thẳng đến biệt thự riêng của Duệ Triết.
---
Trâu Tiểu Hàm
Khoảng cách từ Đằng trạch đến biệt thự riêng cũng không xa lắm, thời điểm Đại Lận bước xuống xe, phát hiện vừa rồi quá mức vội vàng, quên mang tiền, không thể không để tài xế chạy xe đến trước cửa biệt thự, ấn chuông cửa để Duệ Triết giúp cô trả tiền.
Nhưng nhấn chuông vài lần, đều không có người trả lời, giống như trong nhà không có ai.
Đến khi cô đột nhiên nhớ ra mật mã của biệt thự, nhấn vài con số mở cửa ra, cô mới phát hiện trong nhà có người.
Bởi vì phía sau cánh cửa có một đôi giày da của đàn ông cùng một đôi giày cao gót của phụ nữ, áo khoác của Duệ Triết thì treo trên giá áo, đúng là chiếc áo ngày hôm qua hắn mặc!
Hơn nữa, trên áo khoác còn vương một sợi tóc dài của phụ nữ, đen bóng suôn thẳng, thoáng nhìn qua chiều dài lại không giống như tóc của cô.
Cô dùng đầu ngón tay cầm lấy rồi nhìn nhìn xuống dưới, chậm rãi đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, tấm rèm cửa sổ nặng nề buông xuống, che khuất ánh sáng từ phía bên ngoài, cố ý tạo ra một bầu không khí như bữa tối cùng ánh nến, rượu vang, hoa hồng, tất cả bày biện trên bàn, bên cạnh còn có một chiếc bánh sinh nhật thật to dày mười tấc.
Cô nhìn thấy bánh sinh nhật cùng hoa quả bày trên bàn rất đẹp mắt, xác định đúng là sinh nhật của Đằng bá mẫu, nhưng tại sao Duệ Triết lại để rượu vang cùng hoa hồng ở trên bàn, cùng với bữa cơm Tây dành cho hai người giống như đã được dùng qua?
"Duệ Triết?" Cô nhẹ nhàng hô một tiếng, nghĩ rằng có phải hắn muốn tạo bất ngờ cho cô không, tính trước tặng cho cô một sự lãng mạn ở nơi này, sau đó mới trở về chúc mừng sinh nhật Đằng bá mẫu?
Nghĩ như vậy, cô nở một nụ cười ngọt ngào, nói tài xế ở ngoài cửa đợi cô một lát, rồi lại lặng lẽ bước lên lầu.
Nhất định là hắn cố ý ở trên lầu chờ cô, đợi cô đi lên, đột nhiên ôm cổ cô từ phía sau, tạo cho cô một sự kinh ngạc, sau đó lại là một niềm vui!
Nhưng hai chân vừa bước lên tấm thảm phủ trên cầu thang, lại cảm giác lòng bàn chân giẫm lên quần áo, mềm mềm, cúi đầu lại vừa thấy, là áo len của đàn ông, đang nằm trên bậc thang, bị cởi ra trải một hàng trên mặt đất, phía trên còn có quần của hắn cùng áo sơ mi, thẳng một đường hướng lên lầu.
Cô cười nhặt lên từng cái, đã muốn xác định rằng hắn muốn để cho cô xem dáng người tráng kiện cùng cơ bắp săn chắc của mình, trống ngực đập thùm thụp, cầm lấy áo quần của hắn bước qua chỗ rẽ ở cầu thang.
Nhưng như thế nào, phía bên này của cầu thang còn có váy của con gái?
Trong lòng cô kinh hoảng, nhặt chiếc váy màu trắng dưới đất lên nhìn nhìn, bỗng nhiên sắc mặt tái xanh!
Chiếc váy này không phải của cô, mà là của Trâu Tiểu Hàm, mấy tháng trước, Duệ Triết ở trung tâm thương mại cao cấp mua tặng cho Trâu Tiểu Hàm.
Ngày đó bốn người bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau ngay phía trước cửa trung tâm thương mại, Trâu Tiểu Hàm đang mặc bộ váy này đứng trước gương xoay vòng quanh, làn váy màu trắng chuyển động như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ, lúc đó cô đang khoác tay Tiêu Tử, đứng bên ngoài cửa kính nhìn qua vài lần, cảm thấy rất đẹp......
Trâu Tiểu Hàm!
Toàn thân cô lạnh run, vội vã chạy lên lầu, chạy một đường, cũng một đường nhìn thấy váy của người con gái kia cùng qυầи ɭóŧ của cô ta vương vãi trên mặt đất, kẹp tóc trân châu còn rớt trước cửa phòng ngủ ở lầu hai, bên cạnh đó là áo ngực màu hồng nhạt!
"Ai?" Nghe được tiếng bước chân, giọng nói như trẻ con đầy kinh hoảng của Trâu Tiểu Hàm vang lên từ trong phòng ngủ, không giống một người bị bệnh nan y chút nào, vô cùng lo lắng canh chừng, khoác hờ hững một chiếc áo khoác ngủ trong suốt che nửa người đi ra phía cửa phòng ngủ.
Đại Lận mở ra cánh cửa, đập vào mắt chính là bầu không khí âm u ở trong phòng, chiếc giường lớn thì hỗn loạn, cùng đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bên trên, phút chốc nhìn thấy ghê người! Chỉ thấy Trâu Tiểu Hàm trần như nhộng chiều chuộng chui trong lòng Duệ Triết, cơ thể tuyết trắng phủ kín dấu vết xanh xanh tím tím, phía dưới hai cỗ thân thể trần trụi kia như cũ mà quấn lấy cùng một chỗ.
Nghe được âm thanh, Trâu Tiểu Hàm chấn động, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoảng, cầm cái áo khoác ngủ ở bên cạnh nhảy xuống giường, "Ai?"
Nhanh như một tia chớp, cầm chai rượu vang đỏ trên bàn bước nhanh đi tới trước mặt Đại Lận đang đứng phía sau cánh cửa, "Ai vậy, sao lại có thể vô lý mà xông vào đây như vậy chứ!"
Sắc mặt cô ta hoảng sợ, hoàn toàn cho rằng mình phòng vệ chính đáng, gặp cửa bị mở ra, cô ta liền liều mạng đóng cửa lại, cũng cầm chai rượu trên tay ném về phía sau cánh cửa nơi Đại Lận đang đứng "Ai?!"
Đại Lận đang mở cửa ra được một nửa, nhưng vẫn như cũ nhìn thấy rõ ràng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của người đàn ông kia đang ôm Trâu Tiểu Hàm chính là Duệ Triết, cô muốn biết điều này không phải là sự thật, nhưng lại cẩn thận nhìn nhìn, vẫn phát hiện khuôn mặt kia, thật đúng là Duệ Triết!
Chiếc áo len cô cầm trên tay, lại không tiếng động mà rớt xuống đất, đột nhiên cảm giác khí lực trên ngươi đều bị nước cuốn sạch, mắt thấy Trâu Tiểu Hàm cầm chai rượu ném lên người cô, đôi chân đúng là bất động một chỗ, không có sức lực tránh đi.
Trâu Tiểu Hàm ném chai rượu trúng bả vai của Đại Lận, dùng hết sức, tại không gian yên tĩnh này, có thể nghe được rõ ràng âm thanh xương cốt bị chai rượu ném trúng!
Cơ thể Đại Lận bị dội mạnh ra phía sau, người va đập lên lan can cầu thang, xương cốt bị đánh trúng chật vật ngã trên mặt đất, rốt cuộc cũng cảm nhận được sự đau đớn.
Cô ngẩng đầu, thấy Trâu Tiểu Hàm lại cầm cái chai rượu chạy theo đuổi ra tận cửa muốn đánh lên đầu của cô, cô vội vàng vịn lan can đứng lên.
"Thì ra là cậu." Trâu Tiểu Hàm để lộ nửa bộ ngực sữa, cố ý đi đến chỗ có ánh sáng để nhìn mặt Đại Lận, làm ra vẻ lúc này mới nhận ra cô, vội vàng ném đi chai rượu trong tay, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia mất tự nhiên giống như tình nhân bị vợ chính bắt gặp, xoay người thấp giọng nói: "Không phải tớ muốn để cậu nhìn thấy cảnh này, là do cậu tự mình muốn tìm đến, đừng có trách tớ."
Đại Lận liếc mắt một cái nhìn những dấu hôn ngấn trên bả vai cùng bộ ngực tuyết trắng của cô ta, ánh mắt lạnh buốt thả lại trên khuôn mặt trắng hồng của cô ta, lạnh nhạt nói: "Tôi tin tưởng Duệ Triết không phải tự nguyện......"
Nhưng mà lời này của cô còn chưa nói xong, trong phòng liền truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn,
khiến cho nước mắt của cô chảy ra ngay lập tức, một tiếng "Tin tưởng" này rõ ràng đã trở thành một trò cười!
"Là ai?" Tiếng nói quen thuộc của hắn xuyên thấu qua cánh cửa, không sai chút nào chui vào mành tai của cô, rõ ràng như vậy, êm tai như vậy, cũng là đang hỏi Trâu Tiểu Hàm, để cho cô ta nhanh lên mà trở về.
"Duệ Triết, không có người, hình như là chuột." Ngay lập tức Trâu Tiểu Hàm vui vẻ ra mặt, khuôn mặt mềm mại đáng yêu vừa trải qua trận mưa móc dễ chịu tươi tắn hẳn lên, lạnh lùng liếc mắt Đại Lận một cái, xoay người trở về phòng, hơn nữa vừa đi duyên dáng vừa cười to, "Duệ Triết, vừa rồi làm em sợ muốn chết, còn tưởng có người nào xông vào nữa chứ, kết quả mở cửa ra lại không thấy ai cả, chỉ thấy rèm cửa bay bay thôi, có lẽ là do con chuột cống chạy vọt qua chân em, hại em sợ tới mức đụng vào lan can......"
"Sao lại không cẩn thận như vậy, ngoan ngoãn lại đây nằm." Giọng nói thuần hậu đầy cảm xúc của hắn càng thêm ôn nhu, giọng nói cứng cáp trời sinh lại dãn ra hết sức, cũng thật là cưng chiều sủng nịnh, "Chút nữa anh còn phải đi ra ngoài, trước mắt ngủ một lát."
"Dạ." Trâu Tiểu Hàm lại quay đầu về phía sau liếc mắt một cái nhìn Đại Lận, hàng lông mi dày rậm giơ lên, một chút cũng không sợ Đại Lận nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ rõ từ trên xuống dưới của mình phía sau lớp vải, cười mềm mại, buộc lại cái áo khoác ngủ trong suốt bằng vải lụa trắng mỏng manh đang khoác hờ hững che nửa cơ thể của mình, nhẹ nhàng đi về phía cửa.
Một lát, sau cánh cửa vang nụ cười khanh khách của cô ta, âm thanh thanh thanh thúy thúy như giọng nói của trẻ con nghe càng gợi cảm hơn, như tiếng chuông gió đang lay động.
Cô ta không ngừng kêu lên "Duệ Triết, Duệ Triết", giọng nói như trẻ con dần dần chuyển sang âm thanh hừ nhẹ mềm mại đáng yêu, giống như hai người đang bắt đầu triền miên......
Đại Lận đứng ngoài cửa, nghe không được những âm thanh vang lên sau này, nhưng cô có thể tưởng tượng được hình ảnh đó, hình ảnh hắn đặt Trâu Tiểu Hàm dưới thân thể của mình......
Tối hôm qua hắn còn nói, Trâu Tiểu Hàm hồn nhiên đơn giản, hi vọng cô ta vĩnh viễn giữ được loại tính cách này, không cần tham dự vào.
Hôm nay, hắn dùng hành động thực tế, chứng minh rằng mối quan hệ giữa hắn và Trâu Tiểu Hàm không phải là bạn bè bình thường, dùng chính thanh âm độc nhất vô nhị đó của hắn, chứng minh rằng, hắn thật sự cùng người con gái khác lăn lộn trên giường!
Nhưng, vì cái gì?
Vì cái gì sau khi muốn có được cô xong, hắn lại chạm vào Trâu Tiểu Hàm?!
Rõ ràng ngày đó Trâu Tiểu Hàm gọi điện thoại tới, hắn còn mở loa ngoài, để cho chính tai của cô nghe được bọn họ nói chuyện, chính miệng cắt đứt mối quan hệ với Trâu Tiểu Hàm!
Hắn nói một chút quan hệ cũng không có với Trâu Tiểu Hàm!
"Duệ Triết." Cô nghĩ không ra đây là vì cái gì, nhưng sự thật lại cố tình xảy ra trước mắt, bức ép cô nhận lấy, khiến cho cô thống khổ cùng khó chịu!
Cô bước về phía trước hai bước, nhìn vào cửa phòng ngủ đang khép hờ, muốn vươn tay đẩy ra, kêu tên của hắn, nhưng vừa nâng tay lên, trái tim liền co rút một cách đau đớn, máu trong cơ thể hoàn toàn chảy ngược trở về, lạnh lẽo đến nổi không còn một chút dũng khí đẩy cánh cửa này ra.
Nếu điều nhìn thấy vẫn là sự thật, cô nên làm gì bây giờ?
"Duệ Triết, nhẹ một chút, người ta vừa rồi bị anh đâm vào đau muốn chết." Trong phòng, người con gái đang cười hì hì, vẫn liếc mắt đưa tình như cũ, hừ nhẹ đầy ái muội.
Ngẫu nhiên, cũng có âm thanh cười khẽ của người đàn ông.
Sắc mặt của Đại Lận đã trắng bạch, đôi mắt khẽ nhắm, rốt cuộc vẫn mở cánh cửa phòng ra, sau đó cô nhìn thấy, người đàn ông kia đặt Trâu Tiểu Hàm ở dưới thân, thân thể cường tráng chỉ đặt một nửa trong ổ chăn, đang dính chặt gắt gao vào Trâu Tiểu Hàm, nửa trên cơ thể tinh tráng lộ ra trọn vẹn, trong cổ họng cũng phát ra tiếng cười khàn khàn, Trâu Tiểu Hàm thì đang cười nũng nịu, xoay người một cái rất nhanh, đặt cơ thể người đàn ông kia ở dưới thân, không để cho hắn nhìn thấy Đại Lận ở ngoài cửa, "Bây giờ em muốn ở trên......"
Chăn mở ra, hai người đều đang trần như nhộng.
Đại Lận nhìn sườn mặt quen thuộc của người đàn ông kia, một tiếng bi thương vụn vỡ, tất cả mọi sự tin tưởng tín nhiệm tại giây phút này bỗng tan thành tro bụi mà biến mất, quay đầu bước đi.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, buông thả áo quần của hai người bọn họ xuống đất, từng bước từng bước một đi xuống cầu thang, trở về, nhìn bữa cơm trưa lãng mạn trên chiếc bàn dài.
Thì ra đến đây mua bánh ngọt mừng sinh nhật chính là ngụy trang, hẹn hò cùng Trâu Tiểu Hàm mới là sự thật.
Chẳng lẽ việc một người đàn ông cực lực cắt đứt mối quan hệ với một người con gái, là minh chứng nói rằng giữa bọn họ thật sự có liên quan đến nhau sao?
Để rồi chính miệng hắn càng nói không cần, vậy mà hành động của hắn lại càng ngược lại, thật đúng là giống như -- ở trước mặt của ngươi, hắn sẽ gắt gao ôm lấy ngươi, tức giận lạnh giọng mắng người phụ nữ quyến rũ hắn không phải này nọ, tỏ vẻ cực kỳ chán ghét, nhưng chỉ xoay người một cái, lại cùng người phụ nữ quyến rũ hắn, cũng chính là bạn của vợ hắn chiến đấu kịch liệt trên giường, tình nồng lưu luyến. Đây chính là ngụy trang cũng diễn kịch.
Hắn diễn cho ngươi xem, cho ngươi vĩnh viễn thương hắn, nhưng trái tim kia của hắn, lại vĩnh viễn không chịu an phận.
Cô buông mắt nhìn hai phần cơm Tây này ở trên bàn, cười cười, ngồi xuống, nước mắt tích tụ rơi trên dao nĩa bằng bạc.
Duệ Triết, làm sao anh lại là người như vậy?
Nếu ngay cả anh cũng vậy, vậy trên đời này còn có người đàn ông nào còn có thể tin tưởng được nữa sao?
"Tiểu thư, rốt cuộc tiền xe còn phải chờ đến khi nào mới được trả đây?" Tài xế xe taxi gõ gõ lên cửa, nhắc nhở cô trả tiền xe.
Mà khi cô quay đầu lại cười, tài xế lại bị giật mình một cái.
Bởi vì cô gái này vừa rồi rõ ràng là vui mừng hoan hỉ bước vào cửa, nhưng mà lúc này, lại khóc sướt mướt như vậy, nước mắt lã chã lăn dài trên má, khóc nhưng thật sự rất im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nghiêng thật mềm mại, đôi mắt to sáng như mặt hồ mùa thu rõ ràng là đang nhìn chăm chú bữa cơm trưa trước mặt rồi cười, qua một hồi, nước mắt lại từng dòng từng dòng tuôn rơi.
"Tôi trả tiền cho anh." Cô đứng lên, lục lục túi tiền của mình, hai tay đều đang run run. Nhưng mà lục rồi lại lục, bàn tay lại càng run rẩy hơn, nước mắt nơi khóe mi lại không ngừng rơi xuống, thấm ướt toàn bộ khuôn mặt trắng nõn của cô, ánh mắt thương tâm lại quay đầu hướng nhìn lên lầu.
Thoáng nhìn qua xong, cuối cùng xoay người đi ra cửa chính, bước chân chạy trốn nhưng bình tĩnh, một lần nữa ngồi lên xe taxi, "Đưa tôi về khu biệt thự Cúc Thanh Nhã, tôi nhất định sẽ trả tiền xe cho anh."
"Nhưng tiền xe đoạn đường trước cô còn chưa trả......"
"Cái này cho anh." Đại Lận tháo chiếc vòng phỉ thúy ở trên tay xuống, nước mắt vẫn không ngừng rơi mà đưa cho tài xế, "Cái này cho anh, có được không? Tôi từ bỏ."
---
Tô Đại Lận
Khu biệt thự Cúc Thanh Nhã, thế giới của loài hoa, Đại Lận nhìn biển hoa màu trắng trước cổng, tìm được đường trở về nhà.
Nhưng mà, thế giới của cô tại giây phút đó lại hoàn toàn sụp đổ.
Cô xuống xe, cầm lấy chiếc vòng tay phỉ thúy mà tài xế không chịu nhận, ngồi xổm trước cửa biệt thự mà bật khóc, cơ thể chậm rãi ngồi hẳn xuống đất, khuôn mặt chôn giữa hai đầu gối, nước mắt lại tuôn mãnh liệt hơn trước, như thế nào cũng không ngừng lại được, âm thanh thống khổ bi ai từ cổ họng cùng những đóa hoa thủy tiên trắng mịn lay động trong gió, nghẹn ngào khóc ra âm thanh của mình.
Vì cái gì từng thề không hối hận, lại chủ quan phá vỡ sự cảnh giác như thế? Tại sao không thể lại cho cô một cơ hội? Làm ơn đừng để cô nhìn thấy một cảnh dơ bẩn đến như vậy.
Cô ôm chặt hai bả vai đang run rẩy của mình, chậm rãi nâng mặt lên, nhìn ánh nắng mặt trời phía trước mặt, lại không tìm thấy cây hoa hướng dương thuộc về chính mình.
Cô đã từng nói, cô muốn nằmgiữa những đóa hoa hướng dương, cho dù cuộc sống không thể như mình mong muốn, cũng còn có thể đi theo ánh mặt trời.
Nhưng, cô nằm lên không phải là hoa hướng dương, mà là địa ngục. Mỗi khi cô nhìn thấy hi vọng, cuối cùng tia sáng mặt trời kia lại bị hút ra khỏi thế giới của cô, biến mất, sau đó, trụ cột cuối cùng của cô liền dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Thì ra lời thề của hắn, chỉ là để thể hiện sự chiếm hữu, so với thân thể của hắn, lại càng không thể dựa vào.
Thì ra, hắn đối với cô, tóm lại cũng không hơn một trận rượt đuổi cùng nắm giữ là bao. Cho dù cô có khóc sưng đỏ hai mắt, cũng không níu kéo được một tia nhiệt tình của hắn trở về với cô.
Cô nhìn ánh mặt trời phía trước mà nhẹ nhàng cười, khuôn mặt trắng nõn phủ kín nét bi thương, hai mắt cong lên, thật sự tan nát cõi lòng, muốn ngừng lại dòng nước mắt, dùng sức vùi chặt khuôn mặt vào hai đầu gối, ngược lại càng đau đớn càng tang thương hơn......
---
Tô Đại Lận
Tiếng chuông điện thoại bàn ở trong phòng khách luôn luôn vang, di động cũng đã đổ chuông, đầu của cô dựa trên lưng ghế nhẹ nhàng trượt xuống, đôi mắt xinh đẹp bị sưng đỏ chậm rãi mở ra.
Khắp mặt sân đều là hoa thủy tiên, nhụy hoa màu vàng, cánh hoa màu trắng, đẹp như một bức tranh tiên cảnh. Viên ngọc trên đài nước đang xoay tròn, dòng suối nhỏ róc rách chảy, giống như có sức sống. Mặt hồ rải đá cuội, trong suốt nhìn thấy đáy. Tiểu Tuyết Cầu ở bên chân của cô, đang quan sát đàn cá nhỏ bơi lội trong hồ nước......
Nơi này, là nhà mới của bọn họ, ngôi nhà thật sự tràn ngập sắc hoa thủy tiên.
Mà cô, ngồi trên ghế trúc mà ngủ, trong lúc ngủ mơ thấy một giấc mộng bi thương, mộng thấy chính mình ngồi xổm trước cửa nhà mà khóc.
"Đại Lận, bây giờ em đang ở đâu? Nhận được tin nhắn trả lời anh." Trong hộp thư thoại của di động, truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn, cô nghe được khóe mắt bỗng đau xót, thân thể lại lạnh như băng giá.
Vừa rồi là mộng sao?
Nếu là mộng, vì sao cô sẽ cảm giác đau đớn như vậy, chân thực như vậy?
"Đại Lận, rốt cuộc cháu cũng chịu nhận điện thoại." Trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của Đằng bá mẫu, có một tia hờn giận, cũng có một tia ý tứ hàm xúc mang theo sự trách cứ, "Có phải thật sự bất mãn chuyện hôm qua Duệ Triết trở về thăm bác hay không, bởi vậy mới giận dỗi bỏ về? Cháu cũng thật là, lại đi ghen với bác. Không phải vì sinh nhật của bác nên mới gọi con trai trở về sao? Cũng không nên giây giây phút phút giữ nó khư khư ở bên người không cho đi chứ. Bây giờ cháu lại đây đi, đừng để cho người ta lo lắng."
Đại Lận nắm chặt điện thoại không lên tiếng, mặc kệ Đằng bá mẫu mà kết thúc cuộc gọi.
Bởi vì từ tấm kính nghệ thuật ở phòng khách cô nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của mình, tóc dài rối tung, cái áo màu hồng trên người thì nhếch nhác, sự thật đúng là cô đã từng khóc lớn. Cô lẳng lặng nhìn, chân tay rã rời, thân thể đột nhiên trượt xuống đất, rớt xuống mặt thảm.
Thì ra tất cả đều là thật, từ lúc cô ở Đằng trạch, chạy đến biệt thự riêng tìm Đằng Duệ Triết, tất cả mọi chuyện phát sinh đều là sự thật!
Người đàn ông cô yêu nhất cùng với người con gái cô ghét nhất, từ lúc hai người lén gặp nhau ở bệnh viện lần trước, liền dây dưa ở chung một chỗ! Cô vẫn chưa tới kịp để ngăn cản mưu kế của Trâu Tiểu Hàm thành sự thật, bởi vì Duệ Triết vẫn có cảm tình tốt với Trâu Tiểu Hàm, có áy náy, cũng có thương tiếc! Mà Trâu Tiểu Hàm đã thành công!
Sắc mặt cô trắng bệch ngồi trên mặt thảm, xoay qua, kinh ngạc khi nhìn những bông hoa tươi trong vườn, hoa thủy tiên, đột nhiên nở nụ cười, cười suy nghĩ sau này chính mình nên đi như thế nào đây? Nên như thế nào để đối mặt với khuôn mặt từng nói lời thề sắt son của Duệ Triết, cùng khuôn mặt dối trá của Trâu Tiểu Hàm đây?
Trên đời này, đoán chừng không có một người con gái nào có thể diễn được như Trâu Tiểu Hàm.
Bên cạnh, di động vang lên, màn hình hiển thị người gọi đến là Duệ Triết, điện thoại không ngừng chấn động rung mạnh đến mép bàn trà, ngay lập tức rớt xuống đất.
Cô quay đầu lại, lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại kia vẫn rung lên như cũ, thân thể nhẹ nhàng dựa vào trên bàn trà.
Thì ra anh đã đến, nhưng anh không có yêu.
Tại trò chơi mang tên tình cảm này, em lại luôn đau đớn khi với đến tình yêu của anh, còn anh thì sao?
Chiếm giữ được thân thể em cùng tấm thân phản bội của mình mới có thể đạt được kɦoáı ƈảʍ sao?
Cô đứng lên, bước qua chiếc điện thoại, hướng lên lầu thu dọn hành lý.
Đi đâu đây? Mấy tháng trước cô mang một thân đầy vết sẹo trốn đến Giang Bắc này, tìm kiếm một khoảng trời đất thuộc về mình. Nhưng cho dù cô trốn như thế nào, vẫn bị hắn kéo ra khỏi thế giới của cô.
Như vậy lần này, nên đi về đâu, mới không gặp lại con người này?
Lúc này cô có thể không cần chuyện học, không cần công việc, nhưng cô nhất định không cần nhìn đến mọi ngõ ngách của Cẩm thành này, đều có hình ảnh thân thể mềm mại không xương đầy dâʍ đãиɠ của Trâu Tiểu Hàm khi cô ta cưỡi trên người hắn mà kêu "Em muốn ở trên".
Dơ bẩn như vậy không chỉ có người đàn ông của cô, mà còn có ánh mắt cùng tình cảm của cô nữa.
"......" Điện thoại bàn cũng bắt đầu vang lên, tất cả mọi điện thoại trong phòng đều vang lên, thúc giục cô nhận cuộc gọi, giống như tiếng rống giận dữ của hắn.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, không nói gì, ngồi trên mặt đất, hơi hơi cúi đầu.
"Chờ ở nhà đừng đi đâu cả, anh về đón em!" Thanh âm của hắn, hàm chứa sự lo lắng cùng sầu bi, gằn từng tiếng một đánh vào lòng cô như khắc lên từng chữ, "Đại Lận, cho dù đã xảy ra chuyện gì, vị trí của em ở trong lòng anh vĩnh viễn không thay đổi. Bây giờ anh đến đó, em đừng đi lung tung khắp nơi......"
Đại Lận nhẹ nhàng kết thúc điện thoại, cơ thể tựa vào mép giường, nghiêng mặt nhìn bầu trời trong lành ngoài cửa sổ.
Một lát, cô đem theo túi hành lý của mình, đặt chiếc vòng phỉ thúy lên bàn bên cạnh bữa tối đã lạnh ngắt từ hôm qua, đi ra cửa biệt thự.
Cô không có đi lên đường lớn, mà đi vào biển hoa màu trắng trước cổng nhà, đi giữa biển hoa đang lay động trong gió, quay đầu liếc mắt một cái nhìn ngôi nhà mới không có duyên của bọn họ, cô đơn bước đi.
---
Khi Đằng Duệ Triết lái xe đuổi đến, chỉ nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu đang ngồi trước cửa, nhìn biển hoa trước mặt biệt thự mà kêu gâu gâu.
Mặt hắn biến sắc, không kịp tắt máy xe ô tô, lao nhanh chạy vào biển hoa màu trắng, đuổi theo một đoạn đường rất dài, lại chỉ nhìn thấy từng đóa hoa đang đung đưa trong gió, sớm đã chẳng biết Đại Lận đi về đâu.
Hắn bất động đứng yên một chỗ, khuôn mặt tuấn tú dĩ nhiên trắng bệch.
---
Trâu Tiểu Hàm
Đằng trạch.
Bữa tiệc sinh nhật Đằng mẫu được tổ chức thật vui vẻ, không có tổ chức một bữa tiệc hoàng tráng ở khách sạn, để khách khứa đến rồi đi. Mà làm mấy bàn ở trong sân vườn Đằng trạch tạo thành một bữa tiệc nhỏ, để cho những người giúp việc trang hoàng nhà cửa giống như chuẩn bị mừng năm mới sắp đến, đồ nướng thơm lừng, tiếng cười ngân nga, vừa náo nhiệt lại vừa vui vẻ vang tiếng chúc mừng sinh nhật.
Vì thế ngày này, Đằng trạch rộn rã người đến người đi, vui mừng đón khách, những hãng xe cao cấp dừng một hàng dài trước cửa, những người không biết mà nhìn thấy chữ song hỉ đỏ thẫm dán trên cửa sổ kia, sẽ tưởng rằng Đằng gia đang đãi tiệc chúc mừng kết hôn.
Mà Đằng mẫu, mặc bộ áo quần thư thả thoái mái lúc sáng, đi qua đi lại ở phòng bếp, cùng khách nói chuyện vài câu, sau đó trở về phòng thay bộ đồ mới.
Bộ đồ mới là con trai chuẩn bị cho bà, màu vàng nhạt, đoan trang cao quý, tôn lên làn da trắng nõn của bà, lại theo phong cách thời quân phiệt thống trị thế giới, càng toát lên dáng vẻ của một đại phu nhân.
Lúc này bà để người giúp việc ra khỏi phòng ngủ, đi tới khóa cửa lại, nhíu mi đi tới đi lui.
"Con, có đón được Đại Lận không? Đều do tối hôm qua mẹ cứ bắt hai đứa ở lại, mới xảy ra chuyện như vậy." Bà gọi điện thoại cho con, đi đến bên cửa sổ nhìn khung cảnh phía ngoài, lại nói ôn nhu: "Thật ra tối qua mẹ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cảm thấy cô bé Đại Lận này rất tốt. Mặc dù mấy năm trước thường thích chạy qua nhà chúng ta, náo loạn nhà chúng ta đến nỗi gà bay chó sủa, nhưng đây cũng là vì tuổi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, thật là hoạt bát hiếu động. Bây giờ trưởng thành, tâm lý cùng tay chân cũng khéo, hơn nữa lại một mực khăng khăng đi theo con, không có mắc bệnh đa nghi. Mẹ liền cảm thấy, không thể lại để cho cô bé bước lên vết xe đổ của Diệp Tố Tố năm xưa, khiến con bị khó xử. Ai ngờ hôm nay lại xảy ra loại chuyện này, con, mẹ thật xin lỗi con......"
"Mẹ, đừng nói chuyện này." Đằng Duệ Triết có chút nôn nóng mất kiên nhẫn, quyết đoán cắt đứt điện thoại.
Đằng mẫu thì nhăn mày nghĩ nghĩ, đặt điện thoại xuống, mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, khách đã lục đục đi vào, Đằng phụ đứng tiếp đón trước cửa. Bà đi qua gọi "Lão Đằng" một tiếng, khuôn mặt dường như không có chuyện gì, tươi cười tiếp khách nhận lời chúc mừng.
Sau khi đại sảnh bắt đầu bữa tiệc, quan khách cũng đều đến hết, bà xã giao một hai câu, lấy trà thay rượu uống mấy ly, để cho người hầu đi chiêu đãi khách quý, còn mình thì quay lại trên lầu.
Giờ phút này Trâu Tiểu Hàm đợi ở phòng tân hôn mà mấy tháng trước Đằng gia chuẩn bị cho cô ta, không giống như một người khách, mà lại như chủ nhân, đem cởϊ áσ khoác, nằm trong ổ chăn, mắt khóc sưng sưng đỏ.
"Bác gái, bây giờ cháu phải làm gì bây giờ?" Cô ta lôi kéo góc áo của Đằng mẫu mà vừa khóc vừa nói, nói xong lại rơi nước mắt, vùi mặt lên vai của Đằng mẫu, nhẹ nhàng nức nở: "Nếu ba mẹ con biết được, nhất định sẽ quở trách con, mắng con bị từ hôn rồi, còn quấn quýt lấy Duệ Triết......"
Đằng mẫu ngồi ở mép giường, trên mặt có chút áy náy, vỗ nhẹ lên vai của cô ta: "Mỗi người lúc còn trẻ tuổi, cần phải đi một ít đường vòng, nghĩ đến tình yêu chính là một đời người. Thật ra mối quan hệ vợ chồng tôn trọng nhau khách sáo với nhau, làm sao lại không phải là một dòng nước chảy dài được chứ. Chỉ cần con yêu Duệ Triết, quyết chí thề không xa rời, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày hai đứa nảy sinh tình cảm với nhau. Mà hoàn toàn là, hai đứa đều đã được cha mẹ hai bên chúc phúc, như vậy đợi