Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đằng Vi Trì

Đằng Vi Trì cùng Đằng phụ đứng trên hành lang bên ngoài văn phòng chủ tịch, cùng nhau nhìn xuống dãy nhà cao tầng bên ngoài qua cửa sổ sát đất, nhân viên của Đằng thị ra ra vào vào, thần thái trầm tĩnh.

Hai người không có nói gì, im lặng, đều có tâm tư riêng.

Xem Đằng Vi Trì, hẳn là đang muốn đi vào văn phòng chủ tịch, trên đường đi lại gặp Đằng phụ, bởi vậy mới dừng chân cùng bác của mình nói một hai câu, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn mang nụ cười.

"Bác, chuyện của Trâu phu nhân và Thư Mẫn Mẫn đánh nhau, cháu vừa mới nghe được. Không ngờ với thân phận phu nhân như vậy mà lần này lại ra tay đánh người, không cần giữ mặt mũi cho Trâu gia gì cả." Anh cười nói lanh lảnh, thanh âm trong sáng mà vang dội, ánh mắt tà lãnh hơi hơi cong một cái, kèm theo một tia châm chọc, "Nhưng cho dù Trâu gia bà ấy không cần mặt mũi, Đằng gia chúng ta cũng cần giữ mặt mũi, nếu chuyện này lại bị đồn ra ngoài, người ta sẽ nói nhà thông gia của Đằng gia không có nề nếp giáo dục, có một bà thông gia hàm hồ điêu ngoa, mà Trâu phu nhân hoàn toàn không để ý đến chuyện này cùng thể diện của Đằng gia......"

---

Đằng Vi Trì

"Được rồi." Đằng phụ thản nhiên cắt ngang lời anh, để cho anh không cần tiếp tục châm ngòi chia rẽ, nhíu mày quay đầu nói: "Vi Trì, đi làm chuyện cần phải làm của cháu đi, bác sẽ không bạc đãi cháu."

Đằng Vi Trì nghe nói vậy, lại nhẹ nhàng cười, nho nhã cao quý: "Cái gì là chuyện cần phải làm, xin bác nói rõ."

Đằng phụ liếc mắt anh một cái, dưới hàng lông mày nồng đậm là đôi mắt thâm ám sâu không thấy đáy, không nói nữa, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Làm người thì đừng quá vội vàng thể hiện mình thông minh, nếu thật sự cường mạnh, cứ thường thường mà thản nhiên bình tĩnh trước mọi tình huống, đừng có lấy một việc cỏn con mà uy hiếp người cầm đầu, phải giữ được tính khí của mình trầm tĩnh. Nếu Vi Trì cháu vẫn trung thành với Đằng thị, có lẽ bác còn có thể nể mặt ba của cháu mà thả cho cháu một con đường sống. Nếu lúc trước bác có thể tiêu diệt Tô Đại Lận, cũng có thể dùng cách tương tự để cho cháu ngậm miệng lại, không tin cháu cứ chờ thử xem.

"Bác, bác thật sự tin tưởng Tô Đại Lận không còn trên đời này sao?" Đằng Vi Trì ở phía sau lại lên tiếng, mỗi một câu nói đều mang theo nụ cười khẽ mê người, hầu âm thanh nhã, tuấn mĩ phi phàm, đôi mắt lại đảo quanh, con ngươi lại lóe ra ánh sáng tê lạnh, "Sau này, người chú ý đến sự sống hay cái chết của cô ấy, không chỉ có bác đâu, còn có Duệ Triết. Bác đoán xem Duệ Triết có tìm được Tô Đại Lận không? Nếu tìm được, cậu ấy sẽ báo thù như thế nào? Sự khuất nhục mà bác cùng bác gái gây ra cho cậu ấy trước đây là vết thương cả đời này không bao giờ lành, bác cảm thấy trong lòng cậu ấy, còn có sự tồn tại của cha mẹ hay sao? Nuôi con bất hiếu như nuôi sói trong nhà, nói vậy chứ bác là người rõ ràng những ý tứ này hơn ai khác."

Đằng phụ nghe, bước chân vẫn vững vàng, không có ngừng lại, thân ảnh khôi ngô cao lớn mà uy nghiêm cương nghị, đi ngay lập tức.

---

Đằng Duệ Triết

Quả nhiên Đằng Duệ Triết vẫn ở lại chỗ ở của Thư Mẫn Mẫn đến tối muộn, rửa chén bát xong thế mà lại ngồi ở sô pha xem ti vi, cho rằng nơi này là nhà của mình.

Mẫn Mẫn thấy ông chủ thế mà lại cùng mình ngồi xem ti vi, khuôn mặt nhìn nghiêng thật tao nhã mê người, còn mang theo một bờ môi gợi cảm, âm thầm lặng lẽ nuốt nước bọt hai cái, mông dần dần xích lại gần về phía hắn.

"Đằng tổng." Vì lấy lòng, đôi mắt to của cô cười thành nửa vầng trăng, cầm điều khiển trên tay nâng lên, "Ngài muốn xem chương trình gì thì cứ chuyển đi, ngài xem cái gì tôi liền xem cái đó, hì hì."

Đằng Duệ Triết nghiêng mặt nâng hàng lông mi lên, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thấy cô gái tinh ranh hướng về bên này chủ động lấy lòng mình, hắn vươn tay nhận lấy cái điều khiển, cũng nói: "Điều hòa hỏng rồi, có thấy nơi này nóng hay không?"

"Có!" Mẫn Mẫn chùi chùi cái trán của cô ngay lập tức, đem bàn tay thấm đầy mồ hôi đưa cho Đằng tổng coi, "Ngài nhìn xem đầu tôi nóng đến nỗi mồ hôi toát nhiều như vậy, nóng hơn bình thường đó. Đằng tổng, chúng ta đi xuống mua quạt điện đi, nhân tiện đi dạo luôn."

Đằng Duệ Triết cầu còn không được, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại không một chút biểu hiện gì, đôi mắt nhọn gắt gao nhìn chằm chằm vào Mẫn Mẫn, gật nhẹ đầu: "Đúng là chúng ta nên xuống dưới đi dạo một chút cho tiêu cơm, nhưng có phải em đã quên chuyện gì rồi hay không?"

"Chuyện gì?" Mẫn Mẫn chớp chớp đôi mắt to, hai gò má ửng đỏ như trái đào chín, nghĩ nghĩ, đột nhiên "A" lên một tiếng, lập tức hiểu ý, nhanh chóng từ sô pha đứng dậy, vui vẻ đi gõ cửa phòng của Dĩnh Nhi, "Dĩnh Nhi, ra ngoài đi dạo thôi, trong nhà nóng muốn chết! Dĩnh Nhi, cậu là thai phụ, tớ không thể để cậu ở nhà một mình được, mau ra đi thôi, tớ muốn chết vì nóng rồi đây!"

Nắm bàn tay lại, ra sức gõ cửa phòng của Dĩnh Nhi, không thể đi mà không có Dĩnh Nhi được.

Dĩnh Nhi không thể không mở cửa ra, để cho cô không cần gõ ầm lên nữa, nói rằng cô đang thay quần áo, đi xuống liền.

Mẫn Mẫn lúc này mới thu tay lại, ngoan ngoãn đứng qua một bên, nháy mắt với Đằng Duệ Triết đang ngồi ở ghế sô pha, tỏ vẻ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Vài phút sau, ba người đi xuống lầu, dọc theo con đường nhỏ giữa hai hàng cây xanh, hóng gió đêm, ngắm ánh trăng trong hồ sen, xem những cánh hoa sen trên mặt hồ, cùng những bông hoa bồ công anh trên bờ, đan vào nhau thành một phong cảnh màu hồng nhạt sáng lạn.

Đương nhiên, những điều này chỉ có một mình Mẫn Mẫn thưởng thức, cô đi giữa Đằng Duệ Triết và Dĩnh Nhi, mỗi tay khoác lấy một bên, mở to đôi mắt nai, lông mi dài chớp chớp, vẫn líu ra líu ríu.

Đằng Duệ Triết và Dĩnh Nhi thì lặng im không nói, lẳng lặng mà đi, dùng ánh mắt ngẫu nhiên mà liếc nhìn nhau, sau đó chậm rãi dời đi ánh mắt.

Bởi vì ngoài việc trong phòng trang bị đầy camera theo dõi, bên ngoài cũng có người đi theo, những người này trải rộng đi xung quanh, dùng vô số ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, từng giây từng phút.

Đằng Duệ Triết chán ghét nơi đầy rẫy sự theo dõi này, nhưng nhìn bộ dạng bụng bầu to vượt mặt của Dĩnh Nhi đi lại khó khăn, trong lòng hắn đau xót, thay đổi ý định, lựa chọn cùng Đại Lận im lặng bước đi.

Hiện tại ngoài Đại Lận ra, còn có tính mạng đứa con của bọn họ, nếu có gì sơ suất, hắn phải làm gì để đối mặt với việc Đại Lận cùng con lại gặp phải chuyện thương tâm một lần nữa?

Đại Lận sợ hãi rất nhiều điều -- bị đuổi gϊếŧ, bị bắt cóc, không có an toàn...... Mà tất cả những điều đáng sợ này, đều là hắn ban tặng cho cô.

Nếu nói tình cảm của bọn họ là nhiều mảnh ghép gắn kết lại, vậy thì cảm giác bất an này chính là một mảnh ghép bị rớt ra kia. Chỉ có thể đem mảnh ghép bị rớt ra kia mà lắp vào, vừa khít, tạo thành một bức tranh hoàn thiện đầy đủ, xinh đẹp.

Mà hắn, đang cố gắng gắn kết lại bức tranh cuộc sống của bọn họ, khát vọng Đại Lận vẫn đợi hắn như trước kia.

Bọn họ im lặng đi về phía trước, dạo chơi nơi được tính là không xa lạ cũng không quen thuộc này, trong lòng có khúc mắc, cùng nhau nổi lên tâm tình.

Ai cũng không thể quên Đại Lận của bốn năm trước chạy xe thể thao ngang tàng ở trong này, khi đó Đại Lận trẻ tuổi cỡ nào, khuôn mặt xinh xắn luôn luôn nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy lanh lảnh, như hoa linh lan lắc lư trong gió, âm thanh khanh khách rõ ràng chui vào tai của người nghe.

Bởi vậy hắn không hiểu, vì sao thời điểm đó hắn lại không chú ý đến những mặt tốt đẹp của cô, để cho cô tuổi còn nhỏ như vậy mà phải đi một đoạn đường vòng.

Con đường đó là nhất định phải đi sao?

Đại Lận hóa trang thành Dĩnh Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, tất cả mọi tâm tư đều giấu ở đôi mắt trong như mặt hồ kia, không thể nói ra một cách êm tai được.

Cô vươn tay hái một cây hoa bồ công anh, cầm trong lòng bàn tay, cúi đầu thổi, để những cánh hoa bồ công anh bay trong gió.

Cô nói cho hắn, cô còn trẻ, đối với cuộc sống này còn có nhiều hy vọng chờ mong, mà điều hy vọng chờ mong kia chính là đứa bé.

Mặc dù cô đã từng gặp qua các loại đau khổ suy sụp tinh thần, nhưng cô có thể bỏ qua được, mang theo con yêu, giống như những cánh hoa bồ công anh, tiếp tục tồn tại trong bánh xe vòng xoay của vận mệnh này.

Mỗi một cô gái bình thường đều là một cánh hoa bồ công anh hồng nhạt, nhẹ nhàng, sáng lạn, dễ dàng bị bỏ qua vì sự nhỏ bé của mình, nhưng mỗi khi mùa hạ đến, mỗi một cây hoa bồ công anh tụ họp ở đây đều nở rộ, hình thành một khoảng không gian hoa nở màu hồng nhạt, đó là một cảnh thật đẹp động lòng người.

Trên đời này có rất nhiều cô gái bình thường như cô vậy, cho nên không cần oán trời trách đất, thầm nghĩ trải qua cuộc sống này một cách bình tĩnh, bình an tồn tại.

Duệ Triết, cũng giống như điều mà anh mong muốn, hiện tại chúng ta đã có con, có một bé cưng thật khỏe mạnh đánh yêu, con sắp bước vào cuộc đời này, bởi vậy chúng ta không hề là hai người không có thân nhân, phải nên vì tương lai của con yêu mà suy nghĩ.

Duệ Triết, anh biết không, mỗi khi em thương tâm khổ sở, con yêu ở trong bụng liền cử động, để cho mẹ không cần cảm thấy cô dơn, đã có con ở bên cạnh đây rồi.

Con yêu di truyền gien của anh, thay thế anh ở bên cạnh chăm sóc em, nhu thuận vô cùng, bởi vậy em không có cô đơn, những ngày trải qua đều phong phú, tràn ngập ánh mặt trời.

Em hy vọng cái ngày con yêu chào đời, anh sẽ ở bên cạnh em, để cho ánh mắt đầu tiên của con nhìn thấy chính là anh, nhìn thấy ba của con trông như thế nào, để cho con nhận được cái ôm đầu tiên từ ba của mình.

---

Ba người dần dần đi ra vườn trường đầy hương hoa, Mẫn Mẫn chạy vọt vào khu thương mại trong quảng trường đầu tiên, di chuyển xung quanh mấy quầy hàng bán quạt điện, suy nghĩ đêm nay mua một cái hay là thao thức chịu nóng một đêm, miệng vẫn còn ăn một ly kem.

Đằng Duệ Triết cùng Dĩnh Nhi thì đứng ngoài cửa, tách ra một khoảng cách, hơi hơi nghiêng người, thần thái bình thản, giống như đang hóng gió đêm, đôi mắt thâm trầm lại chú ý động tĩnh ở bốn phía.

Người hắn sắp xếp phái tới đang điều tra rõ ràng, điều tra xem rốt cuộc nơi này có bao nhiêu người theo dõi Dĩnh Nhi? Ngoài theo dõi ra, còn làm thêm gì nữa?

Mà trực giác nói cho hắn biết, những người xung quanh chỉ có mục đích là theo dõi từng giây phút, khống chế hành động của Dĩnh Nhi, trước mắt cũng không có ý định gây thương tổn gì cho cô.

Vì thế hắn thoáng gỡ bỏ cơn sầu, hai hàng lông mày nhíu lại, xoay qua, lên tiếng nhắc nhở Mẫn Mẫn trong quầy hàng, "Mẫn Mẫn, mua gì thì dứt khoát đi!" Thần sắc có vẻ không được kiên nhẫn, không nghĩ làm mất thời gian khi ở đây hơn nữa, "Ngày mai sẽ mua điều hòa mới rồi! Quạt điện sẽ không sử dụng nhiều!"

"Ui, đến đây!" Cuối cùng Mẫn Mẫn cũng vác hai cái quạt điện mini chạy sôi nổi đến đây, đuôi ngựa tung tẩy, lại chỉ về đại sảng sáng loáng ở giữa khu thương mại, "Còn có một cái quạt lớn ở kia, mua cho Đằng tổng ngài, phiền ngài xách nhé, tôi bê không nổi!"

Líu ríu nói xong, hai tay đặt hai cái quạt điện mini xuống đất, chịu khó lắc lắc cánh tay, "Ai da, nặng muốn chết, nghỉ một lát. Dĩnh Nhi cậu đi giúp Đằng tổng đi, tớ sẽ xách quạt điện của chúng ta......"

Cô nhẹ nhàng đẩy Dĩnh Nhi, để Dĩnh Nhi và Đằng tổng đi vào trong khu thương mại.

Dĩnh Nhi hiểu ý, theo sau Đằng Duệ Triết đi vào đại sảnh của khu thương mại, hai người đi vào quầy hàng điện gia dụng, lại xách một cây quạt đi ra cửa sau, chui vào một con hẻm nhỏ tối đen như mực.

Trong bóng tối, hai người gắt gao ôm lấy nhau, bốn cánh môi đầy lửa nóng dính chặt, tiếng hít thở dồn dập nồng nàn, đầy kích động cùng ôn lại kỷ niệm tình cảm ngày xưa.

Đằng Duệ Triết ôm người con gái này vào trong lòng, chỉ cảm thấy cô vẫn gầy như xưa, bờ vai gầy, tấm lưng cong mềm mại, chính là bụng, thắt lưng, mông, và chân có vẻ sưng phù.

Hắn hôn sạch son trên môi của cô, đầu lưỡi chui vào khiêu khích cô hé mở hàm răng, hút lấy hương vị mật ngọt mềm mại quen thuộc từ cái miệng nhỏ xinh của cô.

Hắn đã sớm biết từ trước, lớp son dày này chính là lớp mặt nạ cải trang, còn hương vị đôi môi của cô vẫn không hề thay đổi, cô là Đại Lận mà hắn ngày tơ đêm tưởng, mùi hương cơ thể thản nhiên mang thêm một vị sữa tự nhiên, nhưng không có che phủ hết hương thơm tự nhiên ban đầu trên người cô!

"Đại Lận." Hắn kích động ôm lấy cô, muốn tháo cặp mắt kính trên mũi của cô xuống, nhưng đột nhiên cô bừng tỉnh, giữ chặt lấy tay hắn, lắc đầu muốn chạy ra khỏi con hẻm nhỏ!

---

Đằng Duệ Triết

Dĩnh Nhi bất đồng ý kiến với hắn, giờ phút này điều cô để ý nhất không phải là cùng hắn bùi ngùi nghẹn ngào nhận ra nhau, mà là cách hắn xa ra một chút, không muốn chọc lấy phiền phức. Cho nên cô đẩy hắn ra, xoay người đi ra con hẻm nhỏ rất nhanh, đi lên con đường dành riêng cho người đi bộ.

Cô vừa đi, vừa lấy tay chùi đi hương vị trên đôi môi của mình, trong lòng có chút hoảng loạn.

Đằng Duệ Triết thì đứng yên tại con hẻm nhỏ một lúc, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng cô vội vàng rời đi, vừa nhớ lại hương vị ngọt ngào như đào mật đó, cũng nhấc bước đi ra theo.

Sau khi hai người đi ra, lại như biến thành hai kẻ xa lạ không quen biết, xách quạt điện mới mua đi trở về chỗ Mẫn Mẫn đang đứng.

Giờ phút này Mẫn Mẫn đang ngồi trước cửa uống trà sữa nghe nhạc, thấy hai người đi ra, cao hứng phấn chấn đứng lên, hai mắt cười híp lại thành nửa vầng trăng, liền bắt đầu xách hai cái quạt mini đi về phía trước!

Xem ra, cô vừa thành công tác hợp hai người, coi như là làm một chuyện tốt, bởi vậy rất lấy làm đắc ý vui vẻ. Nhưng cô không nghĩ tới việc Dĩnh Nhi không muốn, muốn hay không trước tiên cũng không hỏi qua ý kiến của Dĩnh Nhi, càng không biết giờ phút này Dĩnh Nhi tâm tư phiền muộn, trong lòng đang bất an.

Cô vẫn vui cười như trước, nghĩ rằng hiện tại cô không thể đắc tội với Đằng Duệ Triết được, đoán không chừng sau này bị ông chủ gϊếŧ người diệt khẩu, Đằng Duệ Triết còn có thể nể mặt Dĩnh Nhi, cứu cô một phen thì sao. Như vậy là chính mình tìm một đường lui cho mình, có gì không tốt chứ?

Dĩnh Nhi đi theo phía sau cô, đi hai bước chân rồi, đột nhiên lại quay đầu lại, đi vào một quầy hàng bán đồ ngủ, đầu tiên là chọn cho mình một bộ váy ngủ ở nhà màu tím, lại nhanh chóng chọn một bộ đồ ngủ nam tính cho Đằng Duệ Triết, đặt trong một cái túi, thanh toán xong đi ra nhanh chóng.

Hành động này của cô, Mẫn Mẫn đi phía trước không có nhìn thấy, nhưng Đằng Duệ Triết đi ở phía sau lại thấy được, khóe môi cong lên, trong lòng mừng rỡ, đôi mắt sáng trông suốt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Dĩnh Nhi.

Hơn mười phút sau, ba người trở lại chỗ ở, trước khi để Đằng Duệ Triết tắm rửa, Mẫn Mẫn lại ngơ ngơ ngáo ngáo mà tìm quần áo cho hắn thay, gấp đến mức xoay quanh trong phòng, tính mang luôn dép lê trong nhà đi ra ngoài mua đồ ngủ cho hắn.

Nhưng Đằng Duệ Triết kêu cô lại, đứng ở cửa phòng tắm cười nói không cần, chờ lát nữa tự nhiên hắn sẽ có quần áo mặc.

Nói xong sau cánh cửa liền vang lên tiếng nước chảy, róc rách tí tách, tỏ vẻ hắn đã cởi sạch quần áo đi tắm, tinh thần thoải mái, chắc chắn về việc sẽ có quần áo sạch để thay.

Mẫn Mẫn nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, dùng hai bàn tay che chắn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trong đầu lập tức liên tưởng đến một hình ảnh, hai gò má bắt đầu nóng lên -- không có chuyện Đằng tổng không mặc quần áo mà xuất hiện đó chứ? Ngài ấy sẽ tặng cho cô một điều bất ngờ sao?

Mà trong phòng giặt đồ, Dĩnh Nhi đang giặt quần áo, thế nhưng lại cẩn thận nhanh chóng đem hai bộ đồ ngủ giặt sạch một lần, sau đó dùng máy sấy hong khô, ý bảo Mẫn Mẫn đưa qua cho hắn.

Mẫn Mẫn lắp bắp kinh ngạc, không nghĩ Dĩnh Nhi sẽ săn sóc cẩn thận như vậy, chuẩn bị quần áo tốt trong vô thức như thế, ngay lập tức mặt mày hớn hở nhận lấy quần áo, chạy đến trước cửa phòng tắm gõ cửa thùm thùm.

Trong phòng tắm, Đằng Duệ Triết đang tắm thật sự thoải mái, nghe tiếng đập cửa tưởng là Dĩnh Nhi, khóe môi nhếch lên, kéo khăn tắm quấn ngang hông, đầu tóc ngắn còn đang nhỏ giọt nước, cười đi mở cửa.

Kết quả, hắn nhìn thấy là -- đôi mắt cười tít cùng ánh nhìn mê đắm của Thư Mẫn Mẫn đang dõi theo cơ ngực săn chắc gợi cảm của hắn, chứ không phải là Đại Lận ôn nhu.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn tức khắc ám trầm xuống, liếc mắt lướt nhìn ra bên ngoài, không thấy thân ảnh của Dĩnh Nhi đâu, giật lấy bộ quần áo ngủ, trực tiếp đóng cửa lại!

Quần áo là Dĩnh Nhi mua cho hắn, tại sao lại để Mẫn Mẫn đưa qua đây, có ý gì?

Hắn ngửi thấy mùi hương xà phòng trên quần áo, vì một hành động này của Đại Lận mà nhíu mi thật sâu.

Mẫn Mẫn thì khịt khịt cái mũi, lấy tay sờ sờ cái mũi nhỏ của mình, biết điều ngậm miệng, thấy không thú vị nên xoay người tránh ra. Cái gì chứ, không phải chỉ nhìn ngực có xíu thôi sao? Vậy mà Đằng tổng lại trực tiếp đóng cửa trước mặt cô, cũng không thèm tặng cô lấy một khuôn mặt tươi cười!

Chân dài, vóc dáng khôi ngô kì vĩ, cơ bắp rắn chắc đó không phải là để cho người ta xem, nếu bị cô nhìn một tí cũng đâu mất miếng thịt nào, Đằng tổng quá keo kiệt.

---

Đằng Duệ Triết

Dĩnh Nhi ngồi trong phòng sử dụng máy tính, bỗng nhiên nghe được một âm thanh đỗ vỡ từ bên ngoài truyền tới, dọa cô giật mình một cái, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài xem, nghĩ rằng xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Chỉ thấy trước cửa phòng tắm, toàn thân Mẫn Mẫn trơn bóng mát mẻ, đang quấn cái khăn tắm lớn ngang ngực che lấy những vị trí nhạy cảm, lộ ra đôi chân thon thả trắng mịn, như là mới tắm rửa xong đi ra. Nhưng cô ấy lại trượt chân, không nghĩ là sẽ bất cẩn như vậy, khiến toàn bộ đồ dùng tẩy rửa gần cửa bị đánh ngã, chai lọ văng tùm lum, phát ra một tiếng

chói tai.

Mà để cho Dĩnh Nhi giật mình hơn là, Mẫn Mẫn không phải trượt chân ở chỗ không người, mà là ngã sấp mặt trước mắt Đằng Duệ Triết đang bôi kem cạo râu ở bên ngoài, ối một tiếng, lòng bàn chân trượt lên, trực tiếp ngã lên trên bồn rửa tay, người loạng choạng chụp xuống, khiến toàn bộ đồ đạc trên bồn rửa tay rơi xuống!

Tư thế này làm cho khăn tắm trên người của cô không thể bám chắc lên người nổi, vừa đủ hé ra nhũ hoa trước ngực, vừa để lộ một đôi chân thon dài, trắng ngọc như tuyết không một tia tì vết, cái mông tròn cũng bị phô ra, mê người vô cùng.

Nhưng thật mất hứng là, Đằng Duệ Triết đang bôi kem cạo râu lên đầy khuôn mặt tuấn tú của mình lại quay đầu nhìn, hai mắt u ám, ánh mắt cũng không chớp lấy một cái, chờ xem cô ấy tiếp tục biểu diễn.

Mẫn Mẫn thấy hắn đứng bất động, cánh tay của mình lại chống đỡ đến mỏi, lòng bàn chân vẫn đang tiếp tục trượt, không thể không tự mình đứng lên, đem khăn tắm quấn chặt lại, ngẩng cằm, làm như không có việc gì mà đi qua bên người hắn. Sau đó chờ đi đến bên cạnh Dĩnh Nhi, liếc mắt nhìn Dĩnh Nhi một cái, nhỏ giọng nói: "Tớ cùng Đằng tổng đang giỡn, ai biểu vừa nãy anh ta đóng cửa cái rầm trước mặt tớ, một tiếng cám ơn cũng không thèm nói! Thể hình anh ta đẹp như vậy, chân dài cơ bắp rắn chắc, chắc chắn tinh lực tràn đầy, nếu là bị tớ quyến rũ, tính anh ta không tốt rồi!"

Dĩnh Nhi nghe lời nói ngụy biện này, nhìn Mẫn Mẫn không chỉnh tề quần áo như thế mà liếc mắt đánh giá một cái, chớp mi mắt, trong lòng bỗng nhiên hiện rõ một loại ý đồ.

Đúng là giỡn thật sao? Nếu đúng là giỡn, Mẫn Mẫn cậu sẽ không đùa đến mức bốc lửa như thế này! Tớ sẽ không so đo tính toán chuyện vừa rồi cậu thừa dịp đi đưa quần áo mà tranh thủ rình xem dáng người của anh ấy, cậu có ngăm bao nhiêu cũng không sao cả! Nhưng hiện tại cậu lại cố ý để lộ cơ thể của mình cho anh ấy xem, chẳng phải là muốn làm dơ mắt anh ấy sao, muốn đối nghịch với tớ phải không?

Thư Mẫn Mẫn, phương pháp đùa giỡn của cậu cũng thật kỳ lạ!

Ánh mắt cô lạnh lùng, tiếp tục nhìn Thư Mẫn Mẫn đang ra vẻ không có việc gì mà liếc mắt một cái, từ bên người đi qua, trực tiếp đi tắm rửa.

Trong phòng tắm, Mẫn Mẫn lại dùng loạn đồ dùng sữa tắm của cô, trong không gian đầy hơi nước nóng còn thoang thoảng một hương thơm tự nhiên trong không khí, nhè nhẹ chui vào lỗ mũi. Tóc rụng cũng không có dọn dẹp sạch sẽ, mắc đầy trên miệng cống thoát nước.

Cô nhìn, muốn cúi người dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mang thai bụng lớn thật sự là khó xoay người cúi xuống, không thể không nghĩ biện pháp dùng đồ gắp tóc lên.

Phía sau, Đằng Duệ Triết cạo râu ở bên ngoài bước vào, mặc bộ đồ ngủ mà cô mua cho hắn, bộ đồ thật vừa vặn, khoác lên trên dáng người rắn chắc nam tính của hắn.

Kem cạo râu trên mặt hắn đã không còn, quai hàm vô cùng tươi mát sạch sẽ, hình dạng của ngũ quan càng rõ ràng hơn. Nhất là sống mũi cao thẳng cùng đường môi gợi cảm, là nơi quyến rũ nhất trên khuôn mặt của hắn.

Giờ phút này hắn đang đi tới chỗ của Dĩnh Nhi, thấy cô đang dứng trong phòng tắm thu dọn cục diện rối rắm mà Mẫn Mẫn để lại, muốn xoay người lại không cúi xuống được, muốn tắm rửa lại không thể bỏ qua đống tóc rụng đầy trên nắp cống của phòng tắm, ánh mắt hơi trầm xuống, dưới đáy lòng khẽ thở dài.

Hắn lấy khăn tay, đi qua, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay dài nam tính của mình, qua lớp khăn tay nhặt lên đống tóc rụng của Mẫn Mẫn, ném vào trong thùng rác.

Sau đó lại mở vòi tắm hoa sen ra, một lần nữa cọ rửa phòng tắm, từ tường ốp gạch men đến mặt thảm nhựa, mở cửa sổ thông gió ra, đem mùi hương của Mẫn Mẫn còn lưu lại trong phòng tắm tản đi.

Dĩnh Nhi đứng ở một bên, thấy hắn cẩn thận săn sóc như vậy, vì mình mà chùi rửa phòng tắm, đôi mắt trong veo như nước càng ôn nhu hơn, nhu tình như nước nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, trái tim thì đang rung động.

Nơi này không có ai giám sát, không có camera theo dõi, là nơi có thể giữ lại những điều riêng tư nhất, cho nên cô có thể dùng ánh mắt chân thật nhất của mình mà nhìn hắn, nhìn chăm chú vào hắn.

Cô cảm thấy, bộ dạng rửa chén bát của hắn, bộ dạng vì cô nhặt những đống tóc rụng đó, là một hành động lặng yên không tiếng động, không nói một câu gì, nhưng lại khiến cho cô nhìn đến mê muội, phút chốc quên tất cả mọi thị phi trước kia.

Cuộc sống con người chính là có từng bước ngoặt, bước qua một bước ngoặt chính là bắt đầu một điều mới mẻ khác. Cho nên cô không muốn vĩnh viễn nhớ rõ những chuyện trước kia, chỉ hi vọng hắn có thể ôn nhu như vậy mãi mãi, hiểu cô, biết cô, yêu thương cô.

Loại yêu thương này đều không phải vì cô còn sống hay vì cô đã từng chết, mà là thể hiện qua những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, vì cô mà rửa chén, vì cô mà dọn tóc, vì cô mà che gió chắn mưa...... Sau đó chờ con yêu ra đời, hắn có thể làm bạn bên cạnh cô, bảo vệ cô cùng con yêu, đừng để cô lại quỳ gối trên mặt tuyết trắng xoá lạnh lẽo vì bị xử bắn nữa......

Nghĩ đến đây, cô hơi hơi bước về phía trước hai bước, muốn từ phía sau ôm lấy bóng dáng cao lớn đang bận rộn kia. Nhưng sau khi đi được hai bước rồi, cô lại lui về phía sau, vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt sưng phù của mình, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ tự ti nhè nhẹ.

Nếu không phải vì khuôn mặt này đã trở nên rất xấu xí, thì tại sao lần đầu tiên gặp lại đó hắn lại có thể không nhận ra cô.

Nếu hắn biết cô trở nên béo ú, hai gò má bị tiêm thuốc làm béo, mất đi khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo ban đầu, hắn có thể ngại cô rất xấu hay không? Đôi chân của cô đã bị phù nề một cách lợi hại, mỗi lần tắm rửa, chính cô cũng không dám nhìn, chỉ sợ mình càng ngày càng béo, hai chân không thể khôi phục hình dạng thẳng tắp thon thả trắng mịn trước đây.

Cô cứ như vậy mà mâu thuẫn, vừa sợ hãi hắn nhận ra cô, lại sợ hắn không nhận ra cô.

"Đi vào tắm đi, đã chùi rửa sạch sẽ rồi." Hắn đang bận rộn ở phía trước liền xoay người lại, dùng một đôi mắt nhu hoà nói với cô, cúi đầu nói tiếng nặng nề, giống như cổ họng bị nghẹn cái gì, chiếc áo ngủ bị văng dính một lớp nước, ướt hết gần một nửa, đang dính sát lên cơ thể cường tráng của hắn, "Thói quen cuộc sống của Mẫn Mẫn thật là không tốt, ngày mai anh sẽ để người ta thuê một người giúp việc cho tụi em, em không cần chuyện gì cũng tự tay mình làm."

Dĩnh Nhi nghe tiếng nói ôn nhu của hắn, lẳng lặng ngóng nhìn, sau đó ở trước mặt hắn, tháo cặp mắt kính trên mũi xuống, cũng như tháo miếng keo dán mí ra, đôi mắt cô trở lại to tròn sáng trong như trước, sau đó dùng tay khoát khoát từng dòng nước lên mặt, để hắn trước mặt cô thấy được bộ dạng hiện tại của mình.

Mặc dù hiện tại trong đôi mắt còn đeo len, khiến cô biến thành một người có vẻ ngoài thô tục, khoé mắt được kẻ dài, nhưng cái trán cùng hình dáng đôi mắt vẫn như cũ, cô hy vọng không nhìn thấy thần sắc mang vẻ thất vọng của hắn, nhất là vẻ chán ghét khuôn mặt béo ú này của cô.

---

Tô Đại Lận

Đằng Duệ Triết nhìn khuôn mặt quen thuộc đang dần dần hiện rõ ràng trước mặt mình, nhìn thấy Đại Lận như trước đây có được vầng trán trơn bóng xinh đẹp, sống mũi khéo léo, đôi môi căng mọng, trong ánh mắt của hắn hiện ra vẻ thương tiếc nồng đậm.

Đại Lận làm như vậy, là muốn nói cho hắn biết cô thật sự để ý vẻ ngoài của mình sao? Mà vì sao lại muốn để ý như vậy chứ?

Cô cũng không có phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt của mình, cũng không bị huỷ nhan sắc, chính là bởi vì mang thai, trên người mới xuất hiện sự sưng phù giả tạo, toả ra một vẻ đẹp tự nhiên của mộtngười mẹ đang mang thai đứa con đầu lòng. Đôi mắt đẹp tựa thiên nga kia, vẫn ngọt ngào lung linh như cũ. Đường lông mày hình cánh cung cùng lông mi dày rậm, che chắn đôi mắt trong suốt như mặt hồ....... Hai hàng lông mi thật dài , mềm mại nằm yên trên mí mắt, thỉnh thoảng chớp khẽ theo cử động của mí mắt, khiến người ta cảm giác được một loại nữ tính gợi cảm ẩn chứa vẻ đẹp của tình yêu.

Cô trưởng thành hơn, bụng cũng to hơn, nhưng bả vai vẫn gầy yếu như vậy, da thịt bên dưới cánh cổ mềm mại, có vẻ trắng nõn hơn so với tám tháng trước.

Bởi vậy trong mắt hắn, cô không có biến dạng, mà là đẹp hơn, hắn thích bộ dạng trên người cô có nhiều thịt hơn như thế, vậy trông sẽ như một viên ngọc sáng, khoẻ mạnh.

Vì thế hắn đi về phía cô, vuốt khẽ những giọt nước còn vương lại trên trán, giúp cô gỡ len mắt ra rồi nhẹ nhàng lau khuôn mặt của cô, khôi phục vẻ thanh thuần yêu mĩ ban đầu.

Dĩnh Nhi ngửa đầu, thấy trong ánh mắt của hắn không có toát ra vẻ chán ghét, ngược lại là đau lòng cô. Trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng nhắm mắt lại hưởng thụ động tác ôn nhu kia.

Trên khuôn mặt này của cô, ngoại trừ hai gò má trở nên đẫy đà trắng hơn, khuôn mặt biến thành hình bầu dục, còn những nơi khác đều không thay đổi, chỉ cần hắn giúp cô lau đi lớp phấn làm tối da, tháo len mắt ra, cô vẫn có hình dạng như trước kia.

Chính là cô hy vọng, hắn nhiệt tình đừng ghét bỏ, đừng nói những lời tận dưới đáy lòng khiến cô nghẹn ngào.

"Đại Lận!" Ngón tay hắn mềm nhẹ cực kỳ, giống lông chim nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt cô, giúp cô rửa mặt, nhỏ mắt, sau đó nhẹ nhàng in lại một nụ hôn lên trán của cô, tiếng nói khàn khàn, "Đừng tự ti, em mang thai đứa con của anh là đẹp nhất, so với trước kia càng đẹp hơn. Hơn nữa, dù cho em biến thành hình dạng gì, anh đều thích."

Hơi thở nhu hoà nhẹ nhàng vờn quanh hai gò má trắng nõn của Dĩnh Nhi, mang theo sức mạnh nam tính, lại mang theo vẻ ôn nhu, khiến hàng lông mi dài rậm của Dĩnh Nhi khẽ rung động, chậm rãi mở ra.

Cô liếc mắt một cái bắt gặp được hình ảnh chính mình ở trong gương, bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng không có xấu như vậy, làn da không thô ráp, đôi mắt to đen nhánh, trong suốt đáng yêu mềm mại, so với vẻ ngây ngô trước kia, có phần tế nhị hơn. Cái mũi vểnh vểnh, đôi môi mềm căng mọng, giống một cây đào mật, da thịt trắng nõn còn có vẻ hồng nhạt.

Đây là những gì bị cô hoá trang che đậy, chỉ cần thuốc làm béo mất tác dụng, so với trước kia thì cô càng hồng nhuận khoẻ mạnh hơn.

Bỗng nhiên cô có một chút tin tưởng, lại vươn tay xoa mặt của mình, ngẩng đầu nhìn hắn, khoé môi tinh xảo, ẩn chứa một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

Vừa rồi hắn nói cái gì? Hắn nói cô mang thai đứa con của hắn sao? Thế mà hắn lại không có một tia nào nghi ngờ đứa bé là con của mình.

"Bụng lớn như vậy, ngoài việc bé cưng là con của anh, còn có thể là ai nữa." Hắn cúi đầu cười nói, vô cùng mê luyến nụ cười yếu ớt bên môi của cô, dùng ngón tay dài nam tính miết nhẹ lên đôi môi đó, sau đó dùng toàn bộ sức lực ôm lấy cô vào lòng, ôm thật chặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ vẻ vui sướng đã mất đi từ lâu cùng với một nỗi đau kịch liệt: "Đại Lận, nếu anh nói lúc trước anh chưa từng xảy ra quan hệ với Trâu Tiểu Hàm, em có tin tưởng anh không?"

Cơ thể mềm mại của Dĩnh Nhi ở trong lòng hắn hơi cứng đờ, rõ ràng có phản ứng với câu nói này. Nhưng cô không đáp lại, chờ hắn tiếp tục nói.

Tự nhiên Đằng Duệ Triết cũng cảm nhận được sự biến hoá này của cô, hơi hơi thở dài, ngửi ngửi hương thơm từ mái tóc đen mềm: "Nhất định là em tin tưởng những điều mà chính mắt mình nhìn thấy, nhưng Đại Lận xin em cũng tin tưởng, anh còn chưa có cảm giác lên giường với Trâu Tiểu Hàm lúc ấy. Sau ngày đó, anh cảm giác chính mình vẫn luôn mê man, cũng không từng xảy ra quan hệ với một cô gái nào."

Hắn khẽ vuốt mái tóc của Đại Lận, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô lên, giọng nói khàn khàn: "Thật xin lỗi, Đại Lận, anh không nên quá tin tưởng người nhà của mình, do đó sơ sót với em. Lại càng không nên sau khi nhìn thấy hình ảnh người và mặt em dính đầy máu trong camera, lại dễ dàng thoả hiệp với ba của mình. Đại Lận, nhất định lúc ấy em rất hận anh, hận anh đã bỏ mặc em. Nhưng Đại Lận......" Hắn lại một lần nữa ôm Đại Lận vào trong lòng, ôm sát thân hình mềm mại của cô, không ngừng hôn khẽ lên suối tóc, "Nếu chỉ có thể lựa chọn một điều duy nhất giữa sinh mạng của em và tình yêu, anh lựa chọn sinh mạng của em."

Dĩnh Nhi ở trong lòng hắn ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt có gợn nước khẽ chớp động, môi giật giật lại không phát ra tiếng nói, chỉ có thể ngóng nhìn khuôn mặt của hắn, vươn tay viết chữ lên tấm gương: "Em cũng vậy."

Em cũng vậy. Nếu lúc ấy em biết tất cả những điều này chính là một vòng tròn lẩn quẩn, ba mẹ anh luôn suy nghĩ phương pháp để anh cưới Trâu Tiểu Hàm, như vậy đối mặt với thời điểm nhìn thấy cảnh đau xé tâm can đó, em nhất định sẽ không hận anh.

Chỉ cần không phải anh tự nguyện phát sinh quan hệ cùng Trâu Tiểu Hàm, sau đó lại cưới cô ta, em sẽ không trách anh. Em muốn tấm lòng thuỷ chung của anh, cũng không phải thân phận cùng địa vị của anh.

Nếu, anh vẫn nguyện ý đồng lòng cùng em, trong lòng có em, dù em có bị xử bắn thêm một lần nữa, cũng không có hận. Chỉ là hiện tại em cũng giống như anh, giữa sinh mạng và tình yêu, em lựa chọn sinh mạng, em muốn đem theo con yêu mà bình an vô sự sống sót trong cõi đời này, lấy được tấm bằng tốt nghiệp đại học, tìm một công việc ổn định, nuôi con yêu lớn lên......

---

Đằng Duệ Triết

Thư Mẫn Mẫn bị Đằng thị đuổi việc rồi, Đằng Duệ Triết để Torn nối máy đến văn phòng của Đằng thị, trực tiếp yêu cầu thu hồi quyết định đuổi việc, kiên quyết không đồng ý sa thải Thư Mẫn Mẫn!

Mà thái độ của Đằng phụ cũng thật kiên định, chỉ nói một câu không chấp nhận tuyển dụng chính thức một người như Thư Mẫn Mẫn, có chuyện gì thì con phải vào văn phòng chủ tịch mà nói chuyện!

Vì thế Đằng Duệ Triết phải đi đến văn phòng của Đằng phụ, Đằng phụ ném một xấp tài liệu lên mặt bàn, âm thanh lạnh lùng: "Tao đã cho người điều tra chi tiết hồ sơ của cô ta, chưa được 70% là Tô Đại Lận, vì sao Duệ Triết mày lại cứ khăng khăng nhận định cô ta là Tô Đại Lận? Mày phải biết rằng, hiện tại sau lưng mày, không chỉ có Đằng thị chúng ta, mà còn có Trâu gia! Mày cho là mày ngang nhiên che chở Thư Mẫn Mẫn như vậy, ba vợ mày sẽ bỏ qua sao?"

"Đại Lận đã bị các người gϊếŧ chết một lần!" Đằng Duệ Triết buông mắt nhìn Đằng phụ ngồi sau bàn làm việc, nhẹ nhàng cười, "Hiện tại cô ấy đã trở lại, ba nghĩ rằng tôi có thể để cho các người lại bắt cóc cô ấy vào ngục giam rồi xử bắn nữa sao? Ba, tôi đã muốn xác định Đại Lận đã tai qua nạn khỏi không chết rồi, tốt nhất ba đừng cố giằng co với tôi, như vậy chỉ khiến ba thụ động hai mặt đều gặp kẻ địch, cuối cùng lại gặp cảnh hai bàn tay trắng! Đến lúc đó ngay cả người con này như tôi cũng không giúp được ba!"

"Cô ta đã bị đuổi việc rồi!" Đằng phụ lớn tiếng nhắc nhở hắn, đập bàn đứng dậy, đôi mắt lợi hại nhìn con chằm chằm, "Sau khi đuổi việc, mày muốn chơi đùa với cô ta như thế nào thì tuỳ mày, không ai quan tâm làm gì! Hiện tại tao làm như vậy, là muốn cho Trâu gia một đạo lý công bằng, cũng không hạn chế tự do của mày!"

"Ủa?" Đằng Duệ Triết nghe vậy mày kiếm nhíu lại, vừa cười vừa nói: "Vì mặt mũi mà cho Trâu gia một đạo lý công bằng, nhưng sau đó lại âm thầm phái người đi gϊếŧ Đại Lận diệt khẩu sao? Điều này không thể được, tôi phải trông chừng Đại Lận từng giây từng phút ở trước mặt tôi, bảo đảm cô ấy không bị thương dù chỉ là một cọng tóc. A, mặt khác hẳn là ba cũng biết, tôi ở chỗ nào với Đại Lận rồi, điều này chứng tỏ tôi muốn chung sống lâu dài với cô ấy."

"Vậy Tiểu Hàm phải làm sao đây?!" Sắc mặt Đằng phụ xanh mét, hàng lông mi run run, tỏ vẻ ông đang cực lực nhẫn nhịn cơn giận, "Hiện tại con bé đã là vợ của mày rồi, có danh có phận, nếu mày phụ lòng con bé, chỉ có thể mang tiếng xấu bỏ vợ cả đời! Nếu mày muốn làm quan, muốn có sức mạnh cường đại, đây sẽ là lý do để người ta phản đối ảnh hưởng đến mày, nếu không mày sẽ chết dọc đường con ạ, vĩnh viễn không chiếm được quyền thế mà mình muốn! Còn nữa, hiện tại Vi Trì đang trong tình trạng hổ rình mồi với Đằng thị, chỉ cần mày sơ sẩy một chút, con sói đói này sẽ vồ lấy Đằng thị dưới móng vuốt của mình, quậy tưng bừng cái Đằng gia này! Mấy năm nay, hẳn là mày cũng biết Đằng thị vẫn là giao cho một nhà chú Hai quản lý, một nhà bọn họ muốn thao túng Đằng thị dễ như trở bàn tay, lúc nào cũng có khả năng hoàn thành âm mưu soán vị!"

"Bởi vậy tôi mới nói cho ba biết đừng có làm những hành động ác độc với tôi cùng Đại Lận nữa!" Đằng Duệ Triết hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt tinh nhuệ hơi hơi híp lại, cười cười, "Giữa tôi và Vi Trì, ba vẫn lựa chọn tôi, điều này chứng minh ba cùng Vi Trì không thân với nhau. Vậy vì sao lúc trước lại lấy anh ta ra để thị uy với tôi, lấy anh ta để áp chế tôi? Đây chẳng phải là nuôi ong tay áo có tiếng mà không có miếng sao? Ha ha."

"Bây giờ đừng có nói những điều vô dụng này!" Đằng phụ đi ra khỏi bàn làm việc, đi đến trước mặt hình dáng khôi ngô kỳ vĩ của con, miệng nói lời thấm thía: "Trước mắt ba cần người thừa kế, con cũng đã có ý muốn kế thừa tập đoàn của gia tộc, như vậy cha con chúng ta đừng nhắc lại chuyện trước đây nữa, chỉ nói chuyện sau này mà thôi! Ba sẽ nhanh chóng giao quyền lực của Đằng thị vào tay con, nhưng con không thể làm những chuyện quá đáng, chạm đến giới hạn của ba! Nếu không đến lúc đó ai cũng không có đường lui, ba vẫn có thể đem quyền lực của gia tộc giao cho con sói đói Vi Trì này!"

"Được lắm, ba để Mẫn Mẫn quay trở lại công ty, tôi phải để cô ấy xuất hiện trước mắt tôi mỗi ngày không rời nửa bước!" Đằng Duệ Triết thản nhiên nhoẻn miệng, ngồi trở lại sô pha, thần thái càng ngày càng ung dung, giống như đang trò chuyện tán gẫu với Đằng phụ về một trận bóng, "Trước mắt tôi chỉ yêu cầu ba một điều này, nếu ngay cả điều này mà ba thỏa mãn không được, chúng ta không thể nói tiếp chuyện sau này!"

Sắc mặt Đằng phụ trầm xuống, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên sự tức giận, nhưng ông nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói chuyện: "Ba có thể thỏa mãn điều này cho con, cho con từng giờ từng phút bảo vệ cô ta, nhưng lệnh hạn chế phạm vi hoạt động vẫn phải còn tác dụng, không cho phép cô ta vào văn phòng của con dù chỉ một bước!"

"Có thể." Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết càng thản nhiên hơn, thần thái đã không còn mang vẻ nhàn hạ từ sớm, mà mang theo âm trầm, con ngươi u ám không đáy, đôi mắt lóe lên ánh sáng mục đích sắc bén.

---

                                                                                       Dĩnh Nhi

Chuyện của Thư Mẫn Mẫn, tựa như một trò đùa dai ở công ty, đến rồi đi, đi rồi lại đến, một giây trước cô còn đang thu thập đồ dùng cá nhân của mình, ôm thùng giấy chuẩn bị rời công ty, ngay sau đó, cấp trên lại ban hành quyết định mới, đồng ý thử việc Thư Mẫn Mẫn thêm một tháng nữa. Nếu không có chuyện gì, chính thức ký hợp đồng.

Cô ôm thùng giấy đặt cái bịch thật mạnh lên mặt bàn, thở phì phì mà mắng: "Ai thèm ký hợp đồng với ông ta chứ, Đằng chủ tịch nghĩ rằng mình oai lắm sao? Tâm trạng không tốt thì muốn khai tử nhân viên, đến khi tâm trạng tốt thì muốn gọi người ta trở về, dựa vào cái quái gì vậy! Tôi cũng không có làm sai chuyện gì, dựa vào cái gì lại ban hành lệnh hạn chế với tôi, để tôi trở thành trò cười cho toàn công ty!"

Lời này vừa nói ra, mấy cô nhân viên lễ tân bên cạnh vội vàng che miệng cười, để cô nói ít lại một hai câu, không cần kéo tụi cô đang làm việc ở

quầy lễ tân này xuống nước cùng. Vì thế bọn họ kéo Mẫn Mẫn vào toilet, để cô đi toilet cho bớt giận.

Mà bên này, Dĩnh Nhi ôm một chồng văn kiện thống kê đã làm xong đi đến tầng ba mươi lăm, đi đến trước cửa văn phòng của Đằng tổng, giao những thứ này cho Torn.

Torn nói cô ngồi xuống, nhìn bụng của cô rồi cười hỏi, bé cưng được mấy tháng rồi? Khi nào thì nghỉ thai sản? Cũng pha cho cô một ly sữa, bưng một ít bánh điểm tâm đến, để cô vừa ăn vừa nói chuyện.

Dĩnh Nhi giơ tay, ý bảo bé cưng được hơn tám tháng rồi, sau đó đôi mắt bị hóa trang thành nhỏ dài nhìn lại về văn phòng Đằng tổng, lóe ra ánh sáng như hòa.

Tối hôm qua, Đằng Duệ Triết thật sự ngủ lại căn hộ của tụi cô, ngủ ở sô pha trong phòng khách, tướng ngủ thật nhã nhặn. Sau đó hơn sáu giờ sáng, hắn liền gõ cửa phòng của Mẫn Mẫn, thúc giục cô ấy rời giường làm bữa sáng.

Mẫn Mẫn lo lắng tay nghề nấu ăn của mình có thể làm cháy luôn phòng bếp, mặt cũng chưa kịp rửa liền lao xuống dưới mua đồ ăn sáng, loảng xoảng đóng cửa lại, đem thời gian sáng sớm dành lại cho hai người bọn họ.

Cô cùng Đằng Duệ Triết một trước một sau bước vào phòng tắm, một phút đồng hồ sau, cô lại hé ra đôi môi vừa hồng lại hơi hơi sưng lên, ôm một đống quần áo bẩn đi ra.

Sau đó cô dùng máy giặt để giặt sạch quần áo, hắn thì ở ngay một bên làm công tác tiếp theo, lấy ra, phơi nắng, chính mình đem quần áo của mình hong khô, vô cùng yêu thích sự sạch sẽ.

Cô ở trước gương hóa trang, hắn liền đi qua bên cạnh, cố ý hỏi cô có thể bỏ qua bước gì hay không, miết miết cây son môi của cô, nhắc nhở cô đừng dùng loại son môi chứa khoáng chất và hàm lượng chì này nữa. Vì thế cô ngoan ngoãn nghe lời, lần đầu tiên trong mấy tháng qua không có tô son đi làm.

Sau đó, hắn dùng xe đưa cô và Mẫn Mẫn đi đến công ty làm việc, giống như không có chuyện gì mà đi thẳng lên tầng ba mươi lăm, không lại để ý cô nữa.

Hiện tại, là Torn gọi điện thoại yêu cầu cô đem tài liệu lên, nói Đằng tổng có một hai vấn đề cần hỏi, chờ Đằng tổng họp xong, cô ở tại nơi này gặp Đằng tổng.

Mà "nơi này", là chỉ vị trí của Torn, cũng không phải văn phòng của Đằng tổng.

---

Dĩnh Nhi

Giờ phút này, Đằng Duệ Triết mang theo cô thư ký mới đi ra khỏi thang máy, từ xa xa đã liếc mắt nhìn cô một cái, để thư ký mới đi xuống lầu làm việc, còn mình thì sải bước chân trầm ổn đi về phía Dĩnh Nhi.

"Buổi chiều cô cùng Mẫn Mẫn theo tôi ra ngoài một chuyến, khách sạn Cung Điện Hoàng Gia đã được thu mua lại đây, bên kia đang quy hoạch, cô làm công tác thống kê, có thể giúp tôi thống kê một chút." Biểu tình của hắn không giận hờn không thị uy, giải quyết công việc chung, trong lời nói lại có ý ám chỉ, "Giang Bắc cách nơi này có một chút xa, hai người ngồi xe của tôi, thuận tiện tôi giúp Mẫn Mẫn qua bên kia lấy một chút đồ, trước kia cô ấy ở đó."

Dĩnh Nhi đứng dậy gật đầu, lộ ra một nụ cười mỉm nhu hòa, nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn đi vào văn phòng.

Đây là hắn muốn dẫn cô đến Giang Bắc bên kia để đi dạo, để cô nhìn lại nơi mình đã từng ở trước kia, đi gặp Cổ Tuấn, gặp vị ân sư trước kia đã từng giúp cô.

---

Tô Đại Lận

Buổi chiều, cô cùng Mẫn Mẫn ngồi trên xe của Đằng Duệ Triết, Mẫn Mẫn ngồi ở phía trước, cô ngồi ở ghế sau, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang chăm chú lái xe của hắn qua gương chiếu hậu.

Hắn vừa lái xe, vừa nâng mắt liếc nhìn nhau với cô, một cái thoáng nhìn nhưng chứa đầy lửa nóng.

"Tôi đột nhiên nhớ lại cần về nhà lấy chút đồ, chúng ta về Cúc Thanh Nhã bên kia trước." Hắn đem xe quay đầu chuyển hướng về căn biệt thự mới của hai người, nhìn Dĩnh Nhi qua gương chiếu hậu mà nói, "Mấy ngày nay Tiểu Tuyết Cầu được giúp việc chăm sóc, tôi sợ nó bị bệnh cảm, không chịu ăn cơm nhiều. Thuận tiện lấy một chút đồ dùng cá nhân của tôi, đem đến căn hộ của hai người, tôi quyết định ở lại nơi đó."

Mẫn Mẫn ở một bên ngồi nghe, biết đây là lời tâm tình của hai người, không nói chen vào, chỉ bắt tay vào nhau nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Dĩnh Nhi ở trong gương thì gật gật đầu, nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, nhẹ nhàng cười vui, nhớ tới "thằng con" Tiểu Tuyết Cầu như báu vật của mình. Không biết tên nhóc này lớn như thế nào rồi, có phải vẫn còn leo lên cánh cổng nhìn theo bóng dáng của cô mà sủa to nữa không.

Lúc trước là cô bỏ nó lại, không cho phép nó đi ra theo cùng, bởi vì cô không muốn Tiểu Tuyết Cầu đi theo cô vất vả chịu khổ, vô gia cư.

Cô nhẹ nhàng cười, xuyên qua cánh cửa kính mà nhìn xa xăm, nhìn thấy trước cửa căn biệt thự của bọn họ là một rừng hoa hướng dương, vàng tươi cả một góc, giống như đón chào cô đã trở lại. Đó là loài hoa hướng dương mà cô yêu thích nhất, rất nhiều, rất đẹp.

---

Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận

Căn biệt thự mới vẫn giữ hình dáng như ban đầu, một cánh cổng một khu vườn, cửa sổ thủy tinh lóe ra ánh sáng chói mắt.

Mà trong sân, vẫn là con đường rải sỏi cuội như cũ, dòng suối chảy róc rách, Tiểu Tuyết Cầu trắng như một cục bông đang ngủ trưa bên cạnh cánh cửa nhà. Nghe tiếng mở cổng, nó từ dưới đất nhổm lên ngay lập tức, phe phẩy cái đuôi nhảy phốc về bên này.

Nhưng nó đang bị bệnh cảm, đi đứng không được linh hoạt, mới chạy hai bước lại nằm úp sấp ngay tại chỗ này, cái miệng nhỏ nhắn lại thở bật một hơi. Sau đó ngửa đầu mở to đôi mắt của mình, nhìn ba người trước mặt.

Đại Lận thấy Tiểu Tuyết Cầu bị bệnh, hốc mắt nóng lên, vội vàng đi tới ôm nó. Nhưng bởi vì cô đang mang thai, lại không thể ngồi xổm xuống được, chỉ có thể buông mắt nhìn Tiểu Tuyết Cầu trên mặt đất, đem tất cả mọi lo lắng viết trên mặt.

Đằng Duệ Triết ở phía sau thấy vậy, vội vàng ôm lấy "thằng con" đang nằm trên mặt đất, bàn tay to sờ sờ đầu của nó, giao vào tay của Đại Lận.

Ngay lập tức, Tiểu Tuyết Cầu chống cự, giống với lần trước Torn ôm nó giao cho Đại Lận vậy, vặn vẹo cái thân mình, miệng kêu ư ử khàn khàn. Mấy ngày nay nó bị cảm, cái mũi bị nghẹt không thông khí, không có năng lực phân biệt đối với những người xa lạ.

Bởi vậy đừng ôm lấy nó, nếu không sẽ lây bệnh cảm.

Nhưng mà khi Đại Lận mềm nhẹ sờ đầu của nó, ôm chặt nó vào trong ngực, chạm chạm lên mặt của nó, nó đột nhiên bình tĩnh lại, mở to đôi mắt cún trong suốt, nhìn thấu triệt Đại Lận, nức nở lên hai tiếng tinh tế.

Một lát sau, lại đi chui trong lòng Đại Lận, dùng cái móng vuốt màu trắng mà cào cào lên người cô, ra sức cọ lên người cô.

Ai vậy? Vì sao trên người lại có hơi thở của mẹ chủ nhân? Không phải vì nó bị bệnh cảm mà sinh ảo giác chứ?

Đằng Duệ Triết đứng ở một bên, thấy "thằng con" ngoan ngoãn chui trong lòng Đại Lận, khóe môi cong lên một cái vui mừng, bảo giúp việc ôm Tiểu Tuyết Cầu vào trong phòng đi, cho nó uống thuốc cảm.

Xem ra dù "thằng con" bị bệnh cảm, nhưng vẫn không đánh mất năng lực phân biệt Đại Lận, không hổ danh là đứa con ngoan của bọn họ.

Mẫn Mẫn theo bọn họ tới đây thì đang đánh giá một lượt cảnh đẹp ở trong vườn, trong lòng vô cùng hâm mộ phong cách riêng cùng sự thoải mái của nơi này, đặt mông ngồi lên chiếc xích đu trong vườn, nhẹ nhàng đung đưa, cười nói xinh đẹp: "Thì ra đây là nơi Đằng tổng ở, đẹp quá, tôi có thể ở một phòng trong này được không? Bao nhiêu tiền thuê một phòng vậy, Đằng tổng ~"

Đôi mắt Đằng Duệ Triết liếc mắt nhìn cô một cái, không để ý tới cô, đi vào phòng khách nói giúp việc pha trà cho khách, sau đó mang theo Đại Lận đi lên lầu hai.

Hai người vào phòng, hắn gấp rút ôm Đại Lận vào trong lòng, gắt gao ôm chặt, tháo cặp kính vướng bận trên cánh mũi, cúi người xuống, nghêng đón là một cái hôn triền miên đầy lửa nóng, hôn Đại Lận đang thở gấp hổn hển trong lòng mình, đang mềm mại nắm chặt quần áo hắn cầu xin buông tha.

Hai người lăn xuống giường lớn, hắn đặt Đại Lận dưới thân, hôn lấy hương vị tươi mới từ đôi môi như đào mật quen thuộc này, bàn tay đầy lửa nóng với vào trong quần áo của cô, chạm vào da thịt mềm mại, sờ thăm bé con của bọn họ.

Đại Lận bị hôn đến nỗi toàn cơ thể nóng lên, da thịt nhẵn nhụi mềm mại trên người càng thêm mẫn cảm, giống như có xúc tua, như một quả vải vừa mới lột vỏ, so ra còn muốn căng mịn hơn với da thịt của trẻ con. Càng kì diệu là, khi bàn tay của hắn đặt lên bụng của Đại Lận, bé con của bọn họ ở trong bụng Đại Lận liền xoay người, nghịch ngợm nhích tới nhích lui.

Hắn cảm thấy thật không thể tin được, đôi môi đầy lửa nóng cuối cùng lại hôn hôn lên cánh môi của Đại Lận, sau đó một đường đi xuống, chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô, hôn lên bầu ngực cùng nhũ hoa trên đó, lại hôn lên chiếc bụng to tròn của cô.

Bé con lại cử động, tiếng tim đập nghe rõ ràng, một tiếng tim đập truyền vào màng tai của hắn, khiến cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của bé con một cách gần gũi như vậy. Có tiếng tim đập của bé con, đang cử động trong bụng Đại Lận, còn có thể xoay người, vung tay đá chân, so với đứa bé bị sảy vì thuốc phá thai trước kia càng chân thật hơn nhiều.

Mà đây, là con yêu của bọn họ, là đứa con mà Đại Lận vất vả khổ sở mang thai hơn tám tháng trước, cũng sắp chào đời xuất hiện trên thế gian này, cùng hắn gặp mặt.

Nghĩ đến đây, nội tâm hắn đột nhiên phấn chấn, cười ôm lấy Đại Lận, một lần nữa lại hôn lên đôi môi no đủ mê người của cô, để bé con nằm ở giữa bọn họ, cảm nhận kíƈɦ ŧìиɦ của ba và mẹ......

Khuôn mặt của Đại Lận thật hồng hào, hơi thở hổn hễn, hai cổ tay ôm lấy tấm lưng cường tráng của hắn, cơ thể bị hắn đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, hưởng thụ kíƈɦ ŧìиɦ xa cách lâu ngày, đan vào sự nhiệt tình triền miên...... Mà trên đỉnh đầu, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm kính trên mái vòm, giống như nhiều ngôi sao, lấp lánh như hi vọng.

Mẫn Mẫn đang ở ngoài gõ cửa, gõ ba cái xong, cười nói thanh thúy: "Đằng tổng, không phải ngài nói lấy đồ gì sao? Đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi, chúng ta có đi khách sạn Cung Điện Hoàng Gia nữa không vậy? Nếu đến giờ tan tầm, khả năng việc thu mua phải chờ đến ngày mai......?"

"Cô cứ ở dưới lầu chờ, chúng tôi xuống ngay lập tức." Tiếng nói của Đằng Duệ Triết được ăn no thoã mãn truyền từ trong phòng ra, âm thanh khàn khàn thuần hậu, mang theo một vẻ gợi cảm vừa trải qua kíƈɦ ŧìиɦ, nghe như cả người đang tê dại, còn xen kẽ đồ đạc gì đó bị ném rớt xuống đất, khả năng tốc độ rất nhanh, cũng có khả năng mới chỉ làm được một nửa, "Nếu cô đã là tân Đại Lận, vậy giúp tôi một chút đi, đi vào vườn hoa hướng dương hái một ít để vào trong xe, tỏ vẻ như cô yêu thích hoa hướng dương, như vậy có lẽ diễn nhập vai hơn một chút."

"Ui." Mẫn Mẫn nhìn xuyên qua cánh cửa sổ thuỷ tinh ở lầu hai thấy một biển hoa hướng dương trước mặt, mặt mày nhăn nhó, nghĩ rằng Đằng tổng có phải muốn thu hoạch hạt hướng dương hay không? Nếu không tại sao ở một khu dân cư cao cấp đắt tiền như vậy lại trồng đầy hoa hướng dương làm gì? Cánh rừng hoa hướng dương nơi đây chính là tấc đất tấc vàng, với diện tích này đều có thể khởi công xây dựng một toà nhà cao tầng, so với thu hoạch hạt hướng dương còn có tiền đồ hơn. Xem ra Đằng tổng dư tiền, không cần chút tiền lẻ này.

"Vậy...... tôi đi hái hoa hướng dương, Đằng tổng à, hai người mau một chút đi. Có chuyện gì, chờ tối về lại làm bạn, như vậy có không khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, đúng không?" Cô đứng trước cánh cửa phòng cười khẽ, thật muốn nhìn xuyên qua tấm cửa gỗ trước mặt mà nhìn vào cảnh vật lộn ở bên trong, tiếc là không có cách nào nhìn vào được, đành xoay người đi trở về, xuống lầu hái hoa hướng dương.

Trong phòng, Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận đang ở trong phòng tắm, Đại Lận đi ra trước, đang mặc quần áo.

Đằng Duệ Triết quấn khăn tắm màu trắng ngang hông, mái tóc đen còn ướt sũng giọt nước, lộ ra một cơ ngực săn chắc cùng đôi chân dài nam tính, chậm rãi đi đến trước mặt Đại Lận. Hắn giúp cô lôi mái tóc dài từ trong quần áo ra, ngăn lại bằng một cái khăn tắm khoác lên vai, sau đó cầm máy sấy tóc cho cô, ngón tay dài xuyên qua suối tóc đen bóng, cam tâm tình nguyện vì cô mà phục vụ.

Mặt Đại Lận đỏ bừng, bị hắn biến thành một cô mèo nhỏ muốn trực tiếp nằm ngủ trong lòng hắn, cơ thể dựa ra sau. Đôi mắt to long lanh ánh nước khẽ nheo lại, nhớ tới những năm tháng trước kia.

Trước kia có phải cũng từng có người đàn ông sấy tóc cho cô hay không?

Thời điểm đó, cô và Đằng Duệ Triết rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại cách xa muôn trùng khơi. Chỉ vì, hắn chưa từng đối đãi với cô ôn nhu như Tiêu Tử vậy, chưa từng thấu hiểu cô.

Hắn có chút bá đạo, ngang ngược, không có cẩn thận như Tiêu Tử, cũng không có giống như Tiêu Tử đã thầm thương trộm nhớ cô từ trước.

Nhưng mà một thời gian sau này thật lâu, Tiêu Tử vẫn lựa chọn rời bỏ cô, người lại lựa chọn ở bên cạnh cô, lại là anh Duệ Triết ngày xưa.

Duệ Triết có cái gì tốt, Tiêu Tử có cái gì tốt, cô không thể nào so sánh được, nhưng cô biết, người lựa chọn ở lại bên cạnh cô, là người đàn ông một lòng một dạ hướng về cô, mới là nơi để cô dựa vào.

Có lẽ Duệ Triết có rất nhiều khuyết điểm, thậm chí ở tám tháng trước đây, bị người ta thiết kế âm mưu cùng Trâu Tiểu Hàm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, cũng đã cùng cô ta kết hôn, thành mối quan hệ vợ chồng. Nhưng tám tháng sau, cô nhìn thấy hắn đối xử lạnh nhạt với Trâu Tiểu Hàm, cùng với thân phận cháu đích tôn của Đằng gia như hắn lại phải bất đắc dĩ vượt qua nhiều khó khăn gian khổ, cô mới biết được, khoảnh khắc cô bị xử bắn trong ngục giam kia, trái tim của hắn cũng đã câm lặng chết cùng.

Hắn không có giống như Tiêu Tử, đơn giản cùng vợ mới cưới tạo thành một gia đình mới, sinh con dưỡng cái, âu âu yếm yếm, mà là vẫn ôm một tia hi vọng, tin tưởng cô còn chưa chết, tin tưởng cô còn có thể trở về.

Nhất định Duệ Triết hiểu được cảm giác của cô ở trong ngục giam kia, nhưng hắn không có cách nào......

Tóc được sấy khô một nữa, cô nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng cao to ấy, lắng nghe tiếng trái tim của hắn đang đập trầm ổn. Duệ Triết, thời điểm viên đạn đó bắn xuyên qua cơ thể của em ở trong ngục giam, quả thật em đã hận anh, hận anh luôn luôn để em lại trong ngục giam lạnh căm như băng đó, chỉ cách thế giới bên ngoài có một bức tường, nhưng không có cách nào để về nhà.

Nhưng mà hiện tại, em lại phát hiện chính mình đang dần dần thoải mái, không muốn suy nghĩ tới những chuyện thị phi đã từng xảy ra trước kia, khiến mình rơi vào cơn lốc xoáy của sự thù hận.

---

Đằng Duệ Triết

Hai người dọn dẹp sửa soạn xong xuống lầu, Mẫn Mẫn đã ôm một bó hoa hướng dương mới hái từ trong biển hoa chạy về đến đây, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cả lên vì bị phơi nắng, vừa vào đến cửa liền giao bó hoa hướng dương cho người giúp việc, vui vẻ đưa cho bà ấy.

"Ui da, bó hoa này lớn quá, toàn thân hoa đều có lông, tôi muốn tắm một cái ~ thật tình không biết hoa này có gì mà đẹp, bông vào cũng to như một cái dĩa, còn thua xa một bông hoa cúc bé nhỏ."

Vừa khẽ phủi phủi phần da bên ngoài cánh tay, vừa chạy về phía phòng tắm, trông chẳng giống bộ dạng của một tân Đại Lận chút nào.

Đại Lận thì đang ngồi ở sô pha ôm Tiểu Tuyết Cầu, xoa bóp lên lòng bàn chân của nó, ngửa đầu dùng ánh mắt để hỏi hắn, có thể đem Tiểu Tuyết Cầu theo cùng hay không?

Đằng Duệ Triết đã thay đổi một chiếc áo ngắn tay sạch sẽ, mang chiếc quần thoải mái, càng khiến thân thể cao to kì vì của hắn càng thêm hoàn mỹ. Hắn vươn tay đón "thằng con", thử nhiệt độ cơ thể của nó, trầm giọng nói: "Nó vẫn còn đang sốt, để nó ở nhà nghỉ ngơi đi. Nếu đem nó theo, cả ngày nó sẽ chui vào lòng em, không chịu Mẫn Mẫn."

Tiểu Tuyết Cầu đang bị bệnh nghe vậy liền nức nở một tiếng, dùng chân đạp đạp cái tai nhỏ của nó, toàn thân không có chút sức lực nằm úp xuống mà ngủ.

Đây có phải là "trọng sắc khinh cẩu" hay không? Xem thường nó bị bệnh không có sức đi đường, liền bắt nó ở đây một mình lẻ loi, ô ~.

"Đi thôi, lần sau chúng ta lại qua thăm nó." Đằng Duệ Triết nâng Đại Lận lên, ôm lấy vai của cô đi về phía cửa, ý bảo giúp việc chăm sóc tốt cho Tiểu Tuyết Cầu, có chuyện gì thì điện thoại cho hắn.

Đại Lận thì đi từng bước lại quay đầu nhìn căn biệt thự mới của hai người, đứng ở ven đường nhìn biển hoa hướng dương ở trước mặt.

Thì ra Duệ Triết biết được cô thích hoa hướng dương, đã trồng cả một biển hoa hướng dương như vậy chờ đợi cô trở về. Thì ra trong lòng người đàn ông này, có sự nhạy cảm sâu sắc, hắn rất giỏi quan sát, nhưng không giỏi biểu đạt, chỉ có thể đem tất cả tâm tư của mình đặt ở tận sâu dưới đáy lòng. Hắn cẩn thận, cũng không kém phần nào so với Tiêu Tử năm xưa.

---

Xe chạy một đường hướng về Giang Bắc, Đại Lận phát hiện khu nhà trọ cô từng thuê ở trước kia đã bắt đầu quy hoạch, toàn bộ khu trọ đã bị phá dỡ, đang được rào chắn lại để quy hoạch, chỉ còn lại một toà nhà cao tầng trơ trụi.

Cô cùng Mẫn Mẫn đi đến trước cánh cổng của Đại Viện Tử ngày xưa, đầu tiên là nhìn thấy có một người đàn ông đứng trước cửa nhà A Bân, bóng dáng người này nhìn thoáng qua trông rất giống A Bân, đang dọn sạch đồ đạc gì ở trong phòng, cuối cùng đặt cái bồn rửa chén bằng inox lên chiếc xe tải nhỏ để chuyển đồ đi.

Bà dì bán bữa sáng thì ngồi trong xe ho khan, ra sức kêu A Bân, để cho anh ta mau lên một chút, nói rằng bệnh cũ của mình lại tái phát, nhanh đi còn trở về.

"Sau này chúng ta còn phải đi lượm rác, mấy thứ này cũng không cần nữa, bán đi."

Đây là hai mẹ con A Bân sau nửa năm chịu trách nhiệm trước pháp luật, ra tù xong, lại trở về căn phòng thuê, bán tất cả đồ dùng gia đình, sau này chỉ có thể đi lượm rác kiếm sống.

Bọn họ thu dọn xong, leo lên chiếc xe tải nhỏ vận chuyển đồ đạc chạy qua bên người Đại Lận, từ nay về sau không còn gặp lại.

Mà Đại Lận, ôm bụng bầu đi tới trên lầu, nhìn thấy cả nhà Trương Xuân Hỉ, dì Lý cùng hàng xóm đều đã dọn đi rồi, hành lang trống rỗng, phòng bếp công cộng cũng trống rỗng, gió chiều thổi từng đợt qua nơi này.

Mà xuyên qua cửa sổ ở lầu hai, cũng có thể thấy rõ được "Hạnh phúc phi" do cô và Torn góp vốn làm ăn đang đóng cửa, cái máy xúc đất đang ở bên cạnh dùng gàu ngoạm xúc từng gàu đất, làm không khí xung quanh bụi mờ mịt.

Cô lẳng lặng ngóng nhìn, trầm mặc bên cửa sổ, biết mình cùng nơi này hoàn toàn vĩnh biệt nhau, tạm biệt khoảng thời gian từng

Nhấn Mở Bình Luận