Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận

Đằng gia là danh gia vọng tộc với một biệt thự xa hoa giàu có, phòng dành cho khách, phòng dành cho người hầu rất nhiều, không có tồn tại cái chuyện gọi là không còn phòng dành cho khách. Vì vậy Mẫn Mẫn và Dĩnh Nhi dưới sự cho phép của Đằng Duệ Triết, Mẫn Mẫn vào thẳng phòng ngủ trước kia của Đằng Duệ Triết, Dĩnh Nhi thì ở trong phòng dành cho khách, đều cùng một tầng với phòng tân hôn của Trâu Tiểu Hàm, mở cửa đi vài bước là có thể gặp được.

Giờ phút này, Đại Lận hóa trang thành Dĩnh Nhi đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng người đi tới đi lui ngoài cửa, nói nhỏ, cô mệt mỏi cử động cơ thể, hé mở cánh cửa phòng ra một chút.

Chỉ thấy ngoài cửa, sắc mặt cả đời không biết cười của Đằng phụ đang lên lầu, Trương Đêm Dung giúp việc cho Trâu gia thì đi theo phía sau hớt lẻo tố cáo một cách điêu ngoa, nói một hai câu lại vỗ đùi một cái, nhỏ giọng mà lại khoa trương nói: "Đằng lão gia, thiếu gia đúng là đưa Tô Đại Lận về nhà ở lại, ngay tại căn phòng trong nhà này...... Ngài xem, thái thái và tiểu thư đều tức giận đến nỗi ăn không vào, vẫn còn nằm trên giường. Hơn nữa vừa rồi ở phòng ăn, sắc mặt của Tô Đại Lận còn vênh váo với tiểu thư, bắt thiếu gia đưa cô ta về ở trong Đằng gia, còn yêu cầu ngủ chung một phòng với thiếu gia......"

Nét mặt già nua của Đằng phụ bỗng dưng lạnh lùng dừng bước chân lại, quay đầu nói: "Vậy làm sao các người tìm đến nhà hàng đó?"

Cái cổ của Trương Đêm Dung hơi hơi co rụt lại, có chút sợ hãi nét mặt già nua mà nghiêm khắc của Đằng phụ, nuốt nuốt nước bọt để lấy chút dũng khí, lại nói: "Cái này không phải là nghe nói thiếu gia lại hẹn hò với Tô Đại Lận kia ở nhà hàng sao? Có người cố ý gọi điện về đây báo cho biết, nói là bắt gặp được, thật sự xem không lọt mắt. Vì vậy tiểu thư mới đi đón thiếu gia về, không cho những người đó có cơ hội nói ra nói vào, để thiếu gia về nhà gặp Đằng lão gia gia, ông cháu lâu ngày không gặp nhau."

"Vậy bây giờ Duệ Triết đang ở đâu?" Hàng lông mày rậm rạp của Đằng phụ nhíu lại, trực tiếp tìm hành tung của con trai.

Cái cổ của Trương Đêm Dung lại là lạnh run mà co rụt lại, giống một con chồn đang cố gắng tránh nham thạch của núi lửa phun trào, chỉ chỉ về phương hướng của thư phòng: "Đang nói chuyện phiếm với Đằng lão gia gia ở thư phòng, Tô Đại Lận thì đang ở trong phòng ngủ lúc trước của thiếu gia, tính đêm nay ngủ chung phòng với thiếu gia. Đằng lão gia, ngài cảm thấy như vậy cũng có thể được sao? Tiểu thư còn đang đợi ở trong phòng tân hôn, làm sao thiếu gia lại có thể......"

Đằng phụ nghe vậy liền liếc mắt bà ta một cái, mím môi không nói gì, nhắm thẳng thư phòng mà bước đi.

Đây là chuyện của Đằng gia, cho dù chuyện có ồn ào ầm ĩ lại lớn đến như thế nào cũng là chuyện của Đằng gia, còn chưa tới lượt một kẻ hầu của Trâu gia đến đây mà khua tay múa chân! Bây giờ dưới tình hình này, mọi người đều là đâm lao đành phải theo lao, Trâu gia của bà ta tốt nhất đừng có vung tay quá trán, đừng có được một ly lại đòi đi một dặm!

---

Đằng Duệ Triết

Thư phòng, Đằng lão gia gia đang đứng tỉa cây bon-sai trong chậu cảnh, cầm cây kéo làm vườn mà tỉa từng chiếc lá, những chiếc lá bị cắt bỏ cứ lần lượt rơi xuống. Đằng Duệ Triết đứng ở bên cạnh, thấy ông nội cứ nhàn nhã tỉa lá cây, một một hồi thật lâu không nói lời nào, ánh mắt buồn bã, ngay lập tức xoay người lại đi ra ngoài.

"Duệ Triết, tuổi tác của ông đã cao rồi, sớm đã không can thiệp đến những chuyện này." Lúc này Đằng lão gia gia mới chậm rãi lên tiếng kêu giữ hắn lại, cầm cây kéo làm vườn mà thở dài một hơi, "Nhưng ông có thể giúp con một kèo ở văn phòng Chính phủ của Cẩm thành, mở ra một cục diện, giúp con có được vị trí quan chức mà con muốn một cách nhanh nhất, bảo đảm ổn định địa vị của con trong chốn quan trường."

Ông chậm rãi xoay người lại, đôi con ngươi trong sáng hướng nhìn qua bên này, "Dù sao trước đây con không tiếp xúc với chốn quan trường, đột nhiên rẽ qua, chỉ sợ không có nền tảng."

Đằng Duệ Triết đang đi ra ngoài, nghe vậy bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu nhìn chính ông nội của mình.

"Ha ha, con nghe không có sai đâu, quả thật ông nội biết trong lòng con đang suy nghĩ điều gì." Đằng lão gia gia cười lanh lảnh, thả cái kéo làm vườn trong tay xuống, cầm khăn ướt lau tay một cách chậm rãi, tiếp tục cười nói: "Ở văn phòng Chính phủ của Bắc Kinh, văn phòng Chính phủ của Cẩm thành, đều có học trò của ông nội, Trâu bí thư chính là một trong số đó. Ở thành phố này cũng có, bí thư tỉnh uỷ ở tỉnh này, tỉnh trưởng, đều có thể giúp con một tay, làm người phụ tá đắc lực cho con ở chốn quan trường. Có một số vị hiệu trưởng của các trường đại học, xưa nay không can thiệp đến chuyện chính trị, nếu Duệ Triết cần, ông nội cũng có thể giới thiệu từng người một cho con."

Duệ Triết nhìn ông nội, bờ môi nhếch lên, nhưng vẫn không nói gì như cũ.

Đằng lão gia gia liền vừa cười, vừa chậm rãi bước đi thong thả đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn lung linh phía bên ngoài khung cửa, dần dần thu lại nụ cười tươi bên môi: "Chuyện của ba con ở chốn quan trường, có một số thì ông biết, cũng có một số ông không biết, nhưng nói tóm lại, ba của con không phải là một quan tham ăn hối lộ trái pháp luật. Chỉ là ba của con có tính tình quá cứng rắn, có thói quen yêu cầu người khác phải phục tùng mệnh lệnh của mình, làm một người rất kiên cường."

Giảm giảm một chút, giọng nói lại có một tia lo lắng: "Duệ Triết, ông nội biết, có một số con đường là con không muốn đi, nhưng bất đắc dĩ phải bước lên trên đó. Bởi vậy ông nội chỉ nhắc nhở con, khi đã quyết định lựa chọn một con đường mới, nhất định phải cân nhắc thật kỹ rồi sau đó hãy bước đi, nếu thật sự không thể thì đừng có làm, rồi sau này lại ăn năn hối hận. Đằng gia chúng ta, mấy đời làm quan lớn, bởi vậy mới tạo nên thân phận đặc thù cũng như bối cảnh hôn nhân gia đình của con cháu sau này, nhưng cũng bởi vì chuyện như vậy, chỉ cần con không làm nhục thanh danh của gia tộc, không có chuyện gì là con không thể làm."

"Vậy ông nội cũng nghĩ rằng con phải cưới con gái của Trâu bí thư?" Suốt buổi nói chuyện, rốt cuộc Đằng Duệ Triết cũng lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú dần dần trở nên lo lắng, thân ảnh cao lớn đi đến phía sau Đằng lão gia gia, hàng lông mày nhíu chặt, hai tròng mắt híp lại, "Ông nội đang muốn nói cho con biết, đây là số mệnh của một người cháu đích tôn của Đằng gia như con đúng không? Không có khả năng thoát khỏi mối quan hệ tranh quyền đoạt lợi trong chốn quan trường?"

"Không phải bây giờ con đã cưới rồi sao?" Đằng lão gia gia quay đầu hỏi lại hắn, "Nếu bước đầu tiên đã bước chân đi ra, sẽ tiếp tục đi về phía trước. Cho dù bước chân đầu tiên này có phải bị ép buộc hay không, con đều đã bước đi rồi, hơn nữa còn muốn xoay người, không phải sao? Bởi vậy ông nội để con cân nhắc rồi sau đó hãy đi."

---

Đằng phụ đang đứng trước cửa ngoài thư phòng, vốn dĩ đang ôm một bụng tức giận, nhưng nghĩ đến ba mình đang đứng trong phòng, liền ngăn chặn lại cơn tức giận với con trai, gõ gõ cửa: "Ba, con có thể vào không?"

"Vào đi." Đằng lão gia gia ở trong phòng nhanh chóng cho phép ông, cũng nói: "Ba đang muốn bàn với con chuyện của Duệ Triết."

Vì thế khi Đằng phụ mở cửa ra đi vào, trong giây lát liền nhìn thấy ánh mắt như gươm dao của con đang phóng về phía mình, mang theo một trận lãnh ý, cùng một chút địch ý thâm lạnh. Đôi môi mỏng nhếch lên sắc bén, đôi mắt sâu không thấy đáy, thoáng chốc như biến thành một đôi mắt ưng lạnh lẽo, cùng một tia cười lạnh.

Ông vẫn biết tính cách của con trai thất thường không biết khi nào vui khi nào buồn, hơn nữa lại độc lập lạnh lẽo, thích đối đầu với ông, nhưng ngày này vào giờ này, ông vẫn nguyện ý từng bước nhượng bộ, không cùng con biến thành kẻ thù với nhau.

"Duệ Triết, chuyện Trâu gia tìm đến nhà hàng hôm nay, ba đã được nghe nói." Ông thong thả bước đến, lên tiếng nói chuyện trước mặt ba của mình, lại nhìn chằm chằm mặt con trai: "Hành động này của Trâu gia có chút không đúng, nhưng con làm như vậy, không phải là muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa Đằng gia và Trâu gia sao? Con muốn để Đằng gia và Trâu gia hoàn toàn trở mặt thành thù, sau đó mới chủ động buông tha, yêu cầu ly hôn sao? Nhưng con cảm thấy có khả năng không? Tiểu Hàm sắp sinh, đứa bé sẽ chào đời!"

"Chào đời?" Đằng Duệ Triết nhếch môi cười nhạt, trong lỗ mũi hắt ra một hơi khinh thường cùng khinh bỉ, đôi mắt nhọn nhìn thẳng không chớp mắt, lộ ra vẻ trêu chọc nồng đầm, "Thưa ba, đứa bé đó không có khả năng là con của tôi, bởi vì căn bản tôi chưa từng quan hệ với cô ta! Hơn nữa cho dù là của tôi, tôi cũng không biết là từ đâu ra, dùng cái loại phương pháp xấu xa nào để có cái loại này, nhất định sẽ thiếu tay thiếu chân! Bởi vậy sau này đừng có thảo luận với tôi về vấn đề này nữa, mà nói gì đó có ý nghĩa hơn đi! Ví dụ như ba chuẩn bị làm gì để bồi thường Đại Lận, sắp xếp cho Đại Lận? Lúc trước vậy mà ông lại có thể xuống tay gϊếŧ chết một người không nơi nương tựa như cô ấy, còn lật lọng với con trai của mình!"

"Không phải bây giờ ba đã dễ dàng tha thứ cho cô ta ở lại Đằng gia, cùng chung một phòng với con sao? Vừa lòng chưa?" Đây là câu trả lời của Đằng phụ, im lặng nhìn con, không muốn cùng con rơi vào tình thế như nước với lửa.

"Ở tạm thời, hay ở cả đời?" Đằng Duệ Triết tiếp tục nhếch môi cười lạnh, đối với tâm tư của ba mình có chút ác cảm, không dám lại tin tưởng lời nói của ông dù chỉ là một chút, "Tôi nói cho ông đáp án nhé, là cả đời. Tôi ở như thế nào, Đại Lận ở như thế nào, căn bản không cần đến sự cho phép của ông!"

Đôi mắt nhọn lợi hại như mắt ưng không nheo lại mà nhìn thẳng vào mặt Đằng phụ, sau đó liếc mắt một cái chuyển về ông nội đang đứng ở một bên, khoé môi mỏng manh bí hiểm lại cong lên, con ngươi âm lạnh, xoay người hiên ngang khí thế mà bước đi!

---

Thư Mẫn Mẫn

Trương Đêm Dung tố cáo không thành, lén lút rình tới rình lui trước cửa phòng ngủ của Mẫn Mẫn, muốn phá đám chuyện tốt của hai người.

Làm sao để cho con hồ li tinh trong phòng này cút xéo đi được? Chắc chắn không thể dùng lại chiêu lấy kéo cắt váy, bây giờ con hồ li tinh này rất mạnh mẽ, giống như đã biến thành một người khác! Chắn chắn không dễ bắt nạt như lúc vừa mới ra tù được rồi!

Vậy, lừa cô ta ra ngoài, sau đó thuê hai thằng đàn ông, kéo cô ta tới con hẻm để cưỡng dâm cô ta được không? Như vậy sau này, nhất định Đằng Duệ Triết sẽ ghét bỏ chê cô ta bẩn, không muốn cô ta nữa!

A, không đúng, mà phải là giới thiệu cho cô ta một người đàn ông, sau đó nhân cơ hội hạ thuốc bọn họ, rồi nhốt chung lại trong một căn phòng, để cô ta cam tâm tình nguyện dâng hiến, như vậy sẽ không vi phạm pháp luật!

Còn có thể vu oan cô ta, đổ thừa cô ta trộm đồ gì đó của tiểu thư, tay chân không sạch sẽ......

Bà ta cười gian, đi tới đi lui trước cửa, vắt hết óc mà suy nghĩ, đang muốn nghĩ ra một cách, đột nhiên cánh cửa phòng ngủ của Mẫn Mẫn mở ra!

"Tô......" Bà ta nghe tiếng quay đầu nhìn, đang muốn nói chuyện, đã thấy trước mặt là một chậu nước bẩn đang tạt thẳng về phía mình, không đợi bà ta ngậm miệng lại, chậu nước rửa chân của Mẫn Mẫn đã tạt trúng, chui đầy vào trong miệng của bà ta.

"Ôi trời, sao lại là thím Trương canh giữ trước cửa phòng của cháu vậy, cháu còn tưởng có ai đang rình coi cháu tắm nữa chứ!" Mẫn Mẫn hô lên một tiếng bất ngờ, kinh ngạc giơ bàn tay lên che cái miệng nhỏ nhắn lại, chớp chớp đôi mắt to một cách vô tội, "Thím Trương không có chuyện gì sao lại đứng lẩm nhẩm trước cửa phòng của cháu vậy? Khiến cháu tạt nhầm người rồi. Cháu đang rửa chân, ngâm chân cho thơm tho, chờ Duệ Triết trở về ~"

Trương Đêm Dung chùi chùi mái tóc dính nước bẩn trên đầu, thầm mắng đây không phải là nước rửa chân, mà là nước bồn cầu, vừa có nướƈ ŧıểυ nữa, rõ ràng con hồ li tinh này cố ý lấy ra để tạt bà mà! Huống hồ làm gì có ai mà tạt nước rửa chân trước cửa đâu, nơi này là căn biệt thự xa hoa sang trọng của nhà giàu đó!

"Tô tiểu thư, không phải là cô cố ý chứ?" Bà ta khẽ cắn môi.

"Ôi, đều là muốn nói cho thím biết nếu không có chuyện gì thì đừng có đứng giữ trước cửa phòng của cháu." Mẫn Mẫn xoay xoay cái eo thon của cô, lại chớp đôi mắt to vô tội, mềm mại khiến người ta nổi cả da gà, "Người ta chỉ là không nghĩ đến chuyện có người nào đó đang lén lút như một con mèo trước cửa lại bị nhầm thành kẻ biếи ŧɦái, hôm nay dùng nước rửa chân là còn nhẹ đó, bình thường cháu thường dùng gậy bóng chày mà phang trực tiếp luôn cơ, để cho kẻ biếи ŧɦái chảy máu đầu nằm xuống đất không bò dậy nổi! Thím Trương, thím đừng nhìn cháu thon thả vậy mà nghĩ cháu yếu, thực ra cháu có khí lực rất lớn ~"

Trương Đêm Dung đang khạc nhổ liên tục nước bẩn trong miệng ra, liếc mắt nhìn cô trắng trợn, "Tô tiểu thư, chẳng lẽ cô đã quên ngày trước ăn nhờ ở đậu rồi sao? Nếu không phải lão thái thái đón cô về ở Trâu gia, cô đã lưu lạc nơi đầu đường xó chợ từ cái ngày mới ra tù rồi. Sao cô lại có thể lấy oán trả ơn, cướp chồng của tiểu thư như vậy được?!" Sau đó đột nhiên vỗ đùi, bắt đầu ăn vạ, âm thanh tê tái hết sức nhắc lại cái chết của Tô thị trưởng, "Làm bên thứ ba là không có đạo đức gì cả, nếu thị trưởng Tô Cẩm Phong dưới suối vàng mà biết được, nhất định chết không nhắm mắt! Tô tiểu thư, cô phải dựa vào sức lao động của mình mà kiếm sống chứ, đừng có lại làm tiểu tam làʍ ŧìиɦ nhân được đàn ông bao nuôi nữa, dù sao cô cũng từng là con gái của thị trưởng, sao có thể làm kẻ tiện nhân hạ lưu như vậy được......"

Hàng lông mi của Mẫn Mẫn nhướng lên, tinh tế đoan trang đứng trước mặt Trương Đêm Dung.

Đây là mắng cho ai xem, diễn cho ai xem vậy? Nơi này cũng không có người ngoài, chỉ có thể nói cho mẹ con Trâu gia đang nghe lén ở cửa mà thôi, tình cảnh này không phải là ba người phụ nữ của Trâu gia đang hợp lại để mắng cô đó chứ?

Được a, vậy cô liền "Cướp" cho các người xem!

Hàng mi dài nhẹ chớp một cái, hai mắt sắng rực, nhanh chóng chuyển thành khuôn mặt với nụ cười mỉm ngọt ngào, vừa cắt ngang Trương Đêm Dung đang mắng chửi, vừa hạnh phúc chạy về phía thư phòng: "Duệ Triết, anh đã quay lại! Em mới tắm rửa xong rồi, đang còn chờ anh đó."

Thân thể nhỏ bé chui đầu vào lồng ngực rộng lớn của Duệ Triết, cọ cọ thân mật, "Đã lâu chúng ta không đến nơi này, có nhớ những ngày trước đây em thường ở trong phòng của anh không? Lúc đó em còn tưởng, nếu có một ngày thành đôi với Duệ Triết, em sẽ đem nơi này trở thành phòng tân hôn của chúng ta, sau đó sẽ trải qua một đêm tân hôn đầy ngọt ngào! Vì vậy bây giờ em đang rất háo hức mong chờ! Duệ Triết, em muốn ôm một cái, anh ôm em về phòng đi!" Dù sao cũng là diễn kịch, nói được lời nào ái muội thì càng phải nói hết sức!

Duệ Triết thấy Mẫn Mẫn không ngừng chui trong lòng mình, giống một con mèo nhỏ đang nũng nịu, cúi đầu liếc mắt một cái ngạo nghễ, cười nghe lời ôm lấy, cũng hôn hôn lên cái trán của cô, "Thì ra Đại Đại đã tắm rửa xong, bây giờ chúng ta đi trở về phòng!"

Nhanh chóng cất bước đi về cửa phòng, bước qua bên người Trương Đêm Dung đang đứng ngây ra như ngỗng, vào phòng, đóng cửa lại thật mạnh.

"Duệ Triết, nhẹ một chút, em không thở nổi!" Sau khi vào phòng, thế mà cô gái nhỏ lại bắt đầu kêu, từ trên người hắn trượt xuống, dán lên cánh cửa, lấy tay chỉ chỉ trong phòng, cũng không cần biết ý tứ gọi là gì, dù sao kêu được gì thì kêu, "Nhẹ một chút, nhẹ một chút, miệng đau, a, không thở được." Sau đó dùng sức hít thở, nghe động tĩnh bên ngoài.

"A, đừng cởϊ qυầи áo của em ở đây, chúng ta đi lên giường, lên trên giường đi ~"

Đằng Duệ Triết nghe cô ra sức biểu diễn, khoé môi cong lên, lẳng lặng đi vào trong phòng.

Cô gái này muốn biểu diễn thì cứ để cho cô ấy biểu diễn đi, hiện tại hắn đi tìm Đại Lận, xem Đại Lận có hờn dỗi gì không, có xảy ra chuyện gì hay không.

Mới vừa bắt đầu đi lại đây, Đại Lận đã ngồi sẵn trước mặt hắn, nhu hoà dưới ngọn đèn, mỉm cười thanh lịch, mặc một bộ đồ ngủ vảilụa dệt bằng tơ tằm Hàng Châu, phần ngực may ôm trọn bầu ngực được thêu những bông hoa màu trắng, càng làm nổi bật sự cao nhã quý giá của bộ quần áo.

Cô khoác một cái áo choàng, để lộ cần cổ trắng nõn, cân xứng với cánh tay ngọc, bầu ngực tuyết trắng mềm mại, cùng với bộ đồ ngủ lãng mạn trên người càng toát lên vẻ đẹp thục nữ của Phương Đông.

Đây là Đại Lận sau khi trở thành phụ nữ, cũng sắp trở thành một người mẹ, càng ngày càng đẹp, toát lên một hương vị gợi cảm tinh tế, khiến hắn nhìn cô không chớp mắt, không hề che dấu ánh mắt của mình một chút nào.

Giờ phút này Đại Lận đang mời gọi hắn, bầu ngực tuyết trắng no đủ tràn đầy, thiếu chút nữa sống động qua lớp váy ngủ, để cho hắn trực tiếp chiêm ngưỡng cô từ trên xuống dưới.

Cổ họng hắn nuốt một cái, lại phát hiện bàn tay nhỏ bé của Đại Lận đang cởi chiếc váy ngoài, để lộ chiếc váy mỏng màu trắng trong suốt bên trong, không hề bỏ sót da thịt trắng nõn cùng khu vực nhạy cảm bí mật của phái đẹp. Hơn nữa cô có chút thẹn thùng, chui vào trong ổ chăn ngay lập tức, để lộ một mái tóc đen dài.

Phút chốc nhiệt huyết trong cơ thể hắn sôi trào, yết hầu rắn chắc không thể khống chế được mà trượt lên xuống kịch liệt, không ngừng nuốt lửa nóng du͙ƈ vọиɠ của mình xuống, đến gần, kéo tấm chăn lên cũng chui vào trong, mặt giường cũng trầm nặng xuống một cái!

Chui vào trong chăn, chào đón chính là hương thơm trên người Đại Lận chui vào trong mũi hắn, khiến người ta tê dại, hắn ôm chầm lấy cơ thể mềm mại của cô gái bé nhỏ này, ôm vào trong ngực, ở trong chăn trực tiếp lột bỏ lớp áo quần của mình......

Ngoài cửa, Trương Đêm Dung nghe một tiếng kêu rên buồn nôn này, tức giận đi trở về, trước khi đi còn đá nhẹ lên cánh cửa một cái, mắng một câu "Đồ hồ li tinh", thế này mới ôm một thân thúi hoắc về phòng của Trâu Tiểu Hàm.

Giờ phút này mẹ con Trâu gia đang đứng ở cửa phòng, nên xem gì cũng đều đã xem, nên nghe gì cũng đều đã nghe, đang trầm mặc không nói được lời nào.

Bởi vì phu nhân bí thư không nắm bắt được biểu hiện của con gái, rất sợ con gái chịu đả kích quá lớn, đột nhiên bùng nổ tức giận, vừa bị thương chính bản thân mình, mà còn ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng!

Nhưng Trâu Tiểu Hàm chỉ xiết chặt nắm tay lại, gắt gao nhìn chằm chằm lên cánh cửa đang cách trở tất cả, bỗng nhiên cười nói thê lương: "Mẹ, đi đến từng bước ngày hôm nay, con đã không thể quay đầu! Cho dù anh ấy không quay đầu quan tâm đến con, con cũng không cam lòng! Thật sự không cam lòng! Nếu mà con nhận phải một kết cục thống khổ, thì mọi người cũng phải nhận lấy thống khổ, ai cũng đừng hòng có được hạnh

phúc!"

---

Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận

Trong phòng, trong ổ chăn, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, quần áo của đôi nam nữ lần lượt bị ném ra ngoài từng cái, đừng đợt âm thanh thở dốc tinh tế phát ra từ trong chăn, tiếng hừ nhẹ rên khẽ, giống như một con chim hoàng anh đang nhẹ kêu, nhất là âm thanh thô suyễn đầy gợi cảm của đàn ông, thở dốc dồn dập, bừng bừng phấn chấn, gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến từng sợi dây thần kinh của mỗi người.

Sau đó cánh tay tráng kiện của người đàn ông chống đỡ xuống tấm nệm từ trong chăn, để lộ tấm lưng của mình, khu vực nam tính ở nửa dưới cơ thể bắt đầu cử động phập phồng, kế tiếp là một âm thanh than nhẹ trong cổ họng, đúng là khiến người nghe phải đỏ mặt hồng tai!

Mẫn Mẫn đứng ở cửa, cổ họng kêu đến khô cả cổ, vừa kêu, vừa che mắt chậm rãi đi tới, năm ngón tay lại hé ti hi ra một cái, liếc mắt bên này rồi liếc mắt bên kia, cái miệng nhỏ nhắn kêu "Ôi" một tiếng ngay lập tức.

Ôi, thật đúng là đang làm thật, thiếu nhi không nên xem, đừng nhìn mà mất lịch sự! Nhưng mà cô nhìn thấy Đằng tổng ném cái qυầи ɭóŧ xuống đất, thì ra Đằng tổng mặc qυầи ɭóŧ như vậy a! Còn có âm thanh của Đằng tổng kêu rên nhập hai làm một trên giường, không phải gợi cảm bình thường đâu, không thể tưởng tượng được âm thanh của một giọng nam trung khi ân ái ở trên giường là như vậy, khiến cho xương cốt cô mềm nhũn, thiếu chút nữa đầu gối khuỵu ngồi lên mặt đất, hoá thành một bãi chất lỏng.

Cô vội vàng khép lại kẽ hỡ của bàn tay lại, che khuất ánh mắt của mình, toàn thân tê dại, hai chân như nhũn ra mà hướng về buồng về sinh, dựa vào cánh cửa, lóng nga lóng ngóng trốn vào phòng tắm --

Đóng cửa phòng tắm lại, khoá trái, sau đó mở vòi tắm hoa sen, tiếng nước chảy soàn soạt......Vì thế, tiếng kêu trên giường bị cách ly ở bên ngoài, chỉ còn mình cô với thế giới ngây thơ của mình. Nhưng mà mặt vẫn đỏ, tim vẫn còn đập thật nhanh, vẫn còn muốn nghe Đằng tổng cúi đầu khom mình, mang theo gợi cảm, mang theo âm thanh mê hoặc, thì ra nam nữ ân ái là như vậy, quá đẹp đẽ quá tuyệt vời, giúp một cô gái ngây thơ như cô được mở mang kiến thức......

Nhưng mà vừa rồi cô biểu diễn xong có phải nên đến phòng của Dĩnh Nhi hay không, sao lại chạy đến buồng vệ sinh thế này? Lại còn nhìn lén Đằng tổng và Dĩnh nhi biểu diễn kíƈɦ ŧìиɦ nữa chứ?

---

Đằng Duệ Triết

Mẫn Mẫn về đến phòng của Dĩnh Nhi, cứ như vậy mà tâm hồn nhộn nhạo cả một đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, phát hiện Đại Lận trải qua trận mây mưa dễ chịu đã ngồi ở bên giường.

"Sao sớm vậy đã về rồi?" Cô giật mình, mở đôi mắt đang còn buồn ngủ ra, cơ thể đang buồn ngủ bị doạ cho giật mình! Nhìn đồng hồ trên giường, lúc này mới vén mái tóc, ôm tấm chăn rồi trực tiếp ngã xuống giường, "Mới có bảy giờ à, hôm nay lại không cần phải đi làm, cậu để tớ ngủ thêm một chút ~"

Dĩnh Nhi lại kéo tấm chăn trên người cô ra, kiên trì để cô rời giường, cũng viết nói: "Nhân dịp giờ chưa có ai, cậu trở về phòng mình ngay đi! Bây giờ Duệ Triết vẫn còn nằm trên giường, cậu nằm ngủ bên cạnh anh ấy, hoặc là vào phòng vệ sinh tắm rửa!"

"A." Thế này Mẫn Mẫn mới mở to mắt ra lần nữa, chậm rãi từ trên giường leo xuống, giống như bóng ma mà đi về phía cửa, ngoan ngoãn trở về phòng của Duệ Triết.

Dĩnh Nhi thì đang sửa soạn lại chăn mền trên giường, làm bộ dạng như chính mình vừa mới ngủ dậy, lại ở trước gương trang điểm mà đeo kính lắp len, làm ra vẻ tự nhiên nhất.

Mà bên này, Mẫn Mẫn đi ra ngoài, thế này đầu óc mới thanh tỉnh, khôi phục dáng vẻ thông minh của mình, rón ra rón rén chạy về phòng của Duệ Triết. Vừa rồi Dĩnh Nhi nói Đằng tổng vẫn còn đang nằm trên giường, đây không phải là Dĩnh Nhi cho phép cô về phòng ăn đậu hủ của Đằng tổng sao?

A quá đã, cô muốn xoa bóp cơ thể của Đằng tổng, sờ cái mông cường tráng của hắn......

Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, cô vừa chạy đến trước cửa phòng, lại đụng phải Trương Đêm Dung đang lên lầu! Trương Đêm Dung đang bưng chén canh tẩm bổ cho tiểu thư nhà mình, đôi mắt hình tam giác nhọn trừng một cái, cảm thấy vô cùng chán ghét Mẫn Mẫn trước mặt đang trưng ra bộ dáng gợi cảm như một con mèo lười!

Tối hôm qua ở trên giường kêu cho lắm vào, sáng sớm đã chạy đi uống nước, sao không kêu gào hỏng cả cổ họng luôn đi, khung xương cũng troẹo luôn đi, miệt mài quá mà chết luôn đi! Sáng sớm đã chạy đi rêu rao, sợ tiểu thư nhà bà không biết các người đêm qua ở trong phòng làm chuyện gì à!

Nghe phu nhân nói, tiểu thư nhà bà biết được, đã tức giận đến nỗi cả đêm không ngủ, bụng cũng nhịn đói theo!

Bởi vậy cơn tức giận này, sau này bà không thể không xả ra ngoài!

Mẫn Mẫn thấy ánh mắt của Trương Đêm Dung đang khai chiến với mình, mấy hình ảnh kiều diễm mưa xuân ở trong đầu đều dẹp qua một bên, cười ha ha, đi tới phía bên này, "Thím Trương đang bưng gì trên tay đó?" Ngửi ngửi, cảm thấy có mùi thơm, tự mình vươn cánh tay mở nắp tô canh ra, "Ô, là canh gà, cháu đang khát, múc cho cháu một chén đi. Tối qua hôm Duệ Triết tiêu hao sức lực nhiều lắm, cũng muốn có một chén canh bồi sổ sức lực, làm phiền thím Trương đem đến trong phòng chúng cháu nhé ~"

"Đây là canh của Đằng thiếu nãi nãi, Đằng gia cố ý chuẩn bị cho Tiểu Hàm! Nếu Tô Đại Lận cô mà muốn uống, tự mình đi xuống bếp mà nấu đi, giờ tôi đây không có thời gian!" Trương Đêm Dung trừng mắt liếc cô một cái, cầm tô canh trong tay tránh được, không cho Mẫn Mẫn đụng vào, cũng cười cười, "Tô tiểu thư cô ở Đằng gia với thân phận gì? Khách hả? Hay là gái gọi được thiếu gia đưa về? Dựa vào cái gì để người của Trâu gia như tôi phải hầu hạ cô? Cô lấy một chút tiền bo từ khách của mình còn sợ không mời được tôi hầu hạ!"

Mẫn Mẫn thấy bà ta lại bắt đầu mắng chửi, đuôi lông mày nhướng lên, hai tay miễn cưỡng khoanh trước ngực, buông mắt nhìn bà già lắm chuyện này, cười nói thanh thuý: "Có bản lĩnh, thím nói tiểu thư nhà thím giành lại Duệ Triết từ bên người cháu đi nha! Duệ Triết vẫn ở ngay trước mặt các người đó chứ đâu, các người đi mà cướp! Cướp được không? Không phải cho dù Trâu Tiểu Hàm đang mang thai mà có nhảy lầu, Duệ Triết cũng không thèm liếc mắt lấy một cái hay sao? Thật đúng là sầu bi nha, Trâu đại tiểu thư kiêu sa của ngày xưa sao lại rơi vào tình huống như hôm nay vậy, mang thai mà phải sống cô quạnh, ha ha!"

"Đồ hồ li tinh, mày câm miệng cho tao! Đã cướp chồng người khác còn dám ở đây hống hách đắc ý, còn không biết xấu hổ!" Trương Đêm Dung nói mà nước bọt văng tung toé về phía Mẫn Mẫn, thiếu điều muốn đánh nhau với Mẫn Mẫn, "Hèn gì bốn năm trước phải đi ngồi tù! Người như mày nếu không đi trại cải tạo lao động, người đàn ông tốt đẹp nào trên đời này cũng bị mày cướp sạch......"

"Được rồi!" Mẫn Mẫn nghe được cúi đầu cười, ngẩng đầu cắt ngang lời bà ta, chỉ chỉ tô canh trong tay bà ta, "Thím đừng có ở trong này mà khua môi múa mép với cháu, cũng có ích lợi gì đâu, trước tiên đưa tô canh này cho tiểu thư nhà thím uống đi, thuận lợi mà sinh hạ đứa bé, dưỡng sức cho tốt rồi hãy đến đây đấu với cháu! Người như cháu a, chỉ sợ buồn chán, không có ai đến đánh nhau với cháu thôi! Hơn nữa phẩm chất của cháu tốt đẹp, tuyệt đối không làm mấy chuyện gà bay chó sủa như Trâu gia mấy người đâu, chuyên làm chuyện lén lút, ví dụ như lén bỏ thuốc phá thai, chụp ảnh cùng camera theo dõi, kê đơn đàn ông của người khác, bức ép người ta kết hôn......."

Vừa nói, vừa không ngừng cười khanh khách, xoay người đi về phòng của Duệ Triết.

Ai, Trâu gia này làm mấy cái chuyện kia, đúng là không thể một nhát mà đánh vỡ vạch mặt được, nếu không Trâu gia này, từ lớn đến nhỏ từ trẻ đến già, không một ai tốt đẹp cả. Bà nói xem người những người phụ nữ như vậy lại đi bắt nạt Đại Lận là một cô bé mồ côi thì được xem là g? Những người phụ nữ này, mỗi người làm một chuyện thiếu đạo đức, cho dù Đại Lận có ba đầu sáu tay cũng không thể ngăn chặn nổi!

Trương Đêm Dung sao bà không nghĩ lại, lấy nhiều bắt nạt ít, lấy cường thế ép bức yếu thế được xem là thắng lợi vẻ vang sao? Trâu gia bà nếu muốn Đại Lận chết, quả thực còn đơn giản hơn chuyện nghiền nát một con kiến! Nếu vội vã hại Đại Lận, so với ăn cơm uống trà còn dễ dàng hơn! Bởi vậy sau khi làm nhiều chuyện vô liêm sỉ thiếu đạo đức xong, sao lại còn được tôn xưng là phu nhân bí thư, thiên kim tiểu thư của bí thư nữa chứ, chắc là để cho người đời biết được bộ mặt thật của những người phụ nữ ở Trâu gia ha!

"Mày sẽ không có kết cục tốt đẹp!" Trương Đêm Dung trước sau như một vẫn chỉ vào bóng dáng của Mẫn Mẫn mà chửi, nước miếng tung toé, "Hồ li tinh chính là hồ li tinh, sau này không thể chết già được!"

Mẫn Mẫn đóng cánh cửa phòng cái rầm, ngăn lại âm thanh chửi đổng của người đàn bà chanh chua này, để Trương Đêm Dung tự chửi tự nghe!

Giận đi mắng chửi đi, bà càng nổi điên, tôi càng vui, tôi chỉ sợ bà không tức giận, ngày qua ngày không phải quá an nhàn sao! Nếu không làm sao khiến cho Trâu Tiểu Hàm kia được vừa lòng đẹp ý, được đền bù như mong muốn!

"Đằng tổng, tôi đến đây đi tắm, là Dĩnh Nhi để tôi đến đây ~" Cô bước nhẹ chân đi trong phòng, đoán rằng hiện tại Đằng tổng vẫn đang nằm ngửa mà ngủ, hay là nằm úp sấp mà ngủ? Tối hôm qua được Dĩnh Nhi hầu hạ thoải mái như vậy, nhất định thể lực của Đằng tổng tiêu hao rất nhiều, mệt đến nổi không đi đứng được.

Như vậy hiện tại để cô giúp Đằng tổng xoa chân, bóp vai đi, rồi nói một hai câu nịnh hót, để Đằng tổng thu nhận cô, cho cô làm thư ký thứ ba của mình, hì hì.

"Đằng tổng?" Sao lại không nghe tiếng gì thế này?

Đi vào trong phòng, đã thấy trên giường lớn trống rỗng, chăn gối trên giường lộn xộn không chịu nổi, cái gối đầu lõm xuống, lưu lại dấu vết hoan ái. Quần dài của Đằng tổng thì đang vắt trên ghế, di động thì đang rung.

Điều này chứng tỏ người vẫn còn ở đây.

"Cô lại đây, nằm trên giường đi." Đằng Duệ Triết đi ra từ phòng tắm, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái còn đang nhỏ giọt nước, vài sợi tóc còn dính trên trán, càng thêm vẻ gợi cảm. Nhưng mà cái thắt lưng của hắn không có vây khăn tắm để cho người ngoài được miễn phí ngắm nhìn dáng người hoàn mỹ của mình, mà là mặc một chiếc quần thể thao thoải mái, đang mặc áo, xuất hiện trước mặt Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn quay đầu lại, mê đắm liếc mắt nhìn vòm ngực rắn chắc cùng cánh tay tráng kiện của hắn, ngoan ngoãn lên giường nằm, bàn tay nhỏ bé gắt gao túm cái chăn, nghĩ rằng Đằng tổng nói cô nằm lên giường để làm gì? Không phải là muốn cùng cô làm gì đó chứ?

Nếu Đằng tổng thật sự thú tính như vậy thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến vấn đề mấu chốt như vậy nên cô khẩn trương hơn, nuốt một ngụm nước bọt, tim đập liên hồi không thôi.

Kết quả Đằng Duệ Triết căn bản không có ý tứ như vậy, đôi mắt bình tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, vừa mang đồng hồ, vừa đi đến bên cửa sổ, mở tấm rèm cửa sổ nặng nề ra!

Ngay sau đó, ánh nắng sáng sớm chiếu rọi vào, khiến khắp căn phòng sáng trưng, nơi nơi đều là ánh mặt trời, cũng khiến cho Mẫn Mẫn nhanh chóng trùm chăn lên người mình.

Cô chui vào trong ổ chăn, để lộ ra mỗi cái đầu của mình, quay đầu, lại nghe tiếng gõ cửa của người làm Đằng gia, chuẩn bị vào trong quét dọn: "Thiếu gia, đã đến giờ dọn dẹp phòng, ngài vẫn đang ngủ sao?"

"Từ từ, tôi còn chưa có rời giường!" Mẫn Mẫn kêu to một tiếng, vì điều này mà hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng người dậy không cho phép người làm tiến vào, "Vẫn còn ngủ, đừng vào!"

Thì ra ý tứ của Đằng tổng là vậy, để cô nằm trên giường mà biểu diễn, chế tạo hiện trường bọn họ chung phòng chung giường! Nhưng bây giờ cửa sổ mở to, làm sao cô có thể đứng lên thay quần áo!

"Không sao, các người cứ đi vào dọn dẹp." Đằng Duệ Triết lại gật đầu bảo người hầu tiến vào, lấy giúp cho cô một cái váy ngủ, "Đến phòng thay quần áo đổi đi, quần áo mới đều chuẩn bị sẵn cho cô cả rồi, nhân tiện cứ thoải mái lựa chọn mấy món trang sức thanh nhã."

"Vì sao phải như vậy?" Cô với tay lấy cái váy ngủ.

"Bởi vì chút nữa cần." Đằng Duệ Triết ngồi xuống giường bên cạnh cô, đôi mắt dần trở nên ôn nhu, giống như đang thân mật nhìn người yêu Đại Lận, "Phái nữ qua một đêm ân ái, không giống một người con gái thanh xuân phơi phới như cô. Trang điểm trên mặt hồng nhuận một chút, sau đó chọn trang sức quyến rũ vào, giấu bớt cái tính trẻ con đi. Như vậy khí sắc mới tốt, chứng minh rằng đêm qua thực sự hạnh phúc."

Hắn vỗ vỗ vai của cô, ý bảo cô đi làm theo lời hắn nói, khoé môi cong lên vẫn còn mang một chút hạnh phúc, "Đi thôi."

"Vậy anh chờ em một chút." Mẫn Mẫn mặc váy ngủ vào, đứng lên, thân mật khăng khít in lại một nụ hôn trên sườn mặt của hắn, ha ha được ăn đậu hủ, thế này mới thướt tha đi vào phòng thay quần áo trước mặt mấy người giúp việc, làm ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ nhắn.

---

Trâu Tiểu Hàm

Trâu Tiểu Hàm vẫn nằm ở trên giường, nói bệnh cũng không bệnh, bụng cũng không đau, cứ im lặng nằm như vậy, để Trương Đêm Dung đút cho cô từng muỗng canh gà.

Đây không phải là cô đang giận lẫy, mà là cô không thể lộn xộn, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

"Dì à, sau này đừng ở Đằng gia mà nhanh nhảu đấu võ mồm với Tô Đại Lận nữa, như vậy sẽ khiến Đằng gia có phản cảm với Trâu gia, cảm thấy Trâu gia không có giáo dục nề nếp." Cô lên tiếng ôn nhu, để Trương Đêm Dung đặt tô canh gà xuống bên cạnh, sau đó lại uống, "Mẹ chồng của cháu giống như không thích ấy, dì vẫn nên chịu đựng một chút."

"Được, sau này dì mà thấy con hồ li tinh kia thì sẽ tránh mặt nó!" Trương Đêm Dung đứng lên, thổi phù phù vào tô canh gà trên bàn cho nguội, nước bọt lại bắt đầu văng tung toé, "Nếu không phải sáng sớm nhìn cô ta đứng rêu rao ở cửa, dì mới không thèm quan tâm cô ta làm gì! Tiếng kêu tối hôm qua chắc tiểu thư cũng nghe thấy chứ? Sáng sớm nay lại đứng ở cửa thị uy với chúng ta, tiểu thư nói cái này không muốn điên lên sao?!"

"Cô ta thị uy cái gì?" Phu nhân bí thư đi từ phòng vệ sinh ra, đang dùng khăn lau tay, "Sáng sớm cô ta không lo ngủ ở trong phòng, chạy đi ra ngoài làm cái gì? Làm sao cô ta biết Đêm Dung bà đang đi lên lầu, sau đó đứng sẵn chờ ở cửa?"

"Thái thái, cái này ai mà biết được!" Trương Đêm Dung vội vàng xoay người hướng về phu nhân bí thư, "Nói không chừng cô ta luôn chú ý mọi động tĩnh của chúng ta, không chọc cho tiểu thư giận đến sảy thai là không chịu được!"

"Dì à, sao cháu cảm thấy sáng sớm cô ta đi uống nước, hành vi có chút quái quái!" Trâu Tiểu Hàm nhăn lông mày lên tiếng, thần sắc nghiêm trọng, lặng yên tự hỏi, "Nếu là uống nước, trong phòng không có sao? Trong phòng ngủ có một phòng tắm rửa, một phòng thay quần áo, sáng sớm không cần phải chạy ra bên ngoài. Tô Đại Lận đã chết mà sống lại này, cuối cùng thì cháu cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Dì nói cô ta là Tô Đại Lận từng ngồi tù trước đây, nhưng dù sao đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không có khả năng cô ta xoá bỏ được cái tính tự ti sau khi ra tù ngày đó ngay lập tức như vậy được. Hiện tại trên người Tô Đại Lận này, cơ bản cháu không có nhìn thấy bóng dáng Tô Đại Lận của tám tháng trước!"

"Có thể đúng là cô ta bị mất trí nhớ, quên rất nhiều chuyện! Tiểu Hàm......" Phu nhân bí thư ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng một chuyện khác, "Sao mẹ lại cảm thấy ba chồng của con lại cam chịu để Tô Đại Lận ở lại Đằng gia nhỉ? Tối hôm qua ông ta trở về, cũng không có ra lệnh cho quản gia đuổi cổ cô ta đi!"

"Mẹ." Trâu Tiểu Hàm xoay qua, nhìn chính mẹ ruột của mình, "Có thể ở công ty của ba chồng con đã xảy ra chuyện gì, nên hiện tại không thể không tạm thời nén giận. Chúng ta đừng tạo áp lực cho ba chồng mẹ chồng của con, nên cho bọn họ một chút thời gian, như vậy đến cuối cùng, bọn họ vẫn đứng về phía bên này của chúng ta như cũ!"

"Con gái ngốc, đừng có trông đợi sau này chứ, đây cũng không phải là thực hiện mua bán khống! Nếu con càng kéo dài, sẽ mất nhiều hơn được!" Phu nhân bí thư gấp đến mức thiếu chút nữa đấm tay lên ngực, không hiểu vì sao lúc trước đây là một mối tốt chuyện tốt, giờ lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay, "Nhìn thái độ của mẹ chồng con ngày hôm qua cũng biết được, con trai của bà ta mới quan trọng hơn! Trâu gia ta có tạo áp lực thế nào cũng không được!"

"Đi đến từng bước này, con có thể làm gì bây giờ? Sinh con xong rồi ly hôn sao?" Trâu Tiểu Hàm hỏi lại mẹ mình, trong ánh mắt mang theo sự bình tĩnh không thuộc tầm tuổi này: "Cho dù có ly hôn, Đằng gia bọn họ cũng muốn giành lấy đứa bé. Mà con, thanh danh truyền ra ngoài, đã từng qua một đời chồng, sẽ không có một người đàn ông tốt đẹp nào dám muốn con nữa. Hơn nữa mẹ cũng biết, cơ thể của con......"

"Hàm, đừng nói nữa, mẹ hiểu mà." Phu nhân bí thư nghẹn ngào nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác, lấy tay gạt nước mắt ở khoé mi, dừng một chút, lại quay đầu lại nhìn con gái bảo bối của mình, khôi phục lại dáng vẻ bình thường mà nói: "Đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì, chỉ cần mẹ còn ở đây, Tiểu Hàm con sẽ không bao giờ cô đơn. Trong mắt mẹ, thậm chí là trong mắt tất cả cô dì chú bác, người Duệ Triết chọn lúc trước chính là con, là do cậu ta bội bạc trước, không thoát khỏi sự mê hoặc của Tô Đại Lận, mới tạo thành cục diện ngày hôm nay. Vì vậy con đừng có tâm lý nặng nề làm gì, con chính là giữ lại cuộc hôn nhân vốn thuộc về mình, danh chính ngôn thuận mà gả vào Đằng gia! Nếu có một ngày con cảm thấy không chịu nổi cuộc sống hôn nhân ở nơi này nữa, mẹ sẽ giúp con lên toà án giải quyết."

"Mẹ, mẹ đừng buồn, con sẽ không có chuyện gì đâu."

---

Thư Mẫn Mẫn

Người một nhà của Đằng gia ngồi ở bàn ăn cơm, không khí rất là quái dị.

Bởi vì không phải Đằng Duệ Triết ngồi cùng vợ, mà ngồi với Mẫn Mẫn - người được Trâu gia công nhận là bên thứ ba, vì hành động gắp dĩa rau của cô, nghe giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô ghé sát tai của hắn mà thì thầm, còn hắn thì ngẫu nhiên để lộ ra một nụ cười nhã nhặn, cùng một khuôn mặt ôn nhu hiếm thấy.

Dĩnh Nhi thì đi đến công ty làm, không theo cùng Mẫn Mẫn, sáng sớm đã đi trước, không để lại một chút ấn tượng nào trong mắt bất kỳ ai.

Vì thế khi người một nhà Đằng gia ngồi vào vị trí của mình, không ai hỏi đến cô gái dễ dàng bị bỏ qua này, mà hoàn toàn tập trung chú ý vào Mẫn Mẫn, xem tiếp theo cô sẽ bày ra cái dạng gì.

Giờ phút này, Trâu Tiểu Hàm ngồi ở phía đối diện, nhìn Mẫn Mẫn trắng trẻo hồng hào, khí huyết tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, cơn tức giận trong lòng cô dâng lên không ngừng.

Qua một đêm mây mưa dễ chịu, khuôn mặt kia lại càng đẹp hơn, làn da căng bóng, đôi môi kia vẫn luôn in lên khuôn mặt của Duệ Triết, lúc nào cũng nở rộ lúm đồng tiền xinh đẹp trên má. Hơn nữa người con gái này còn biết thẹn thùng, không hề cười khanh khách không ngừng, mà là hết lần này đến lần khác muốn nói với Duệ

Triết lấy đồ ăn nhưng lại tỏ vẻ ngại ngùng, chỉ dùng tay chỉ này chỉ kia, để Duệ Triết phục vụ cô, giống một cô thiếu nữ xinh đẹp đang e lệ trong đêm tân hôn.

Trâu Tiểu Hàm nhìn trong im lặng, không có phát tác ra ngoài, ba chồng cũng không lên tiếng quát lớn, uống mấy ngụm rượu, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Ngược lại người lên tiếng lại là ông nội, nói lời thấm thía thật lòng với Mẫn Mẫn: "Tô tiểu thư, cháu làm như vậy là vì cái gì? Cơ bản đều không có ý nghĩa gì cả, sẽ chỉ làm thanh danh của mình không tốt mà thôi, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Duệ Triết......"

"Ông nội, con nguyện ý, Duệ Triết cũng nguyện ý." Mẫn Mẫn nhanh chóng trả lời, chỉ sợ một bàn ăn đầy người này không ai dám lên tiếng, "Trước đó cũng có người bức hôn, con còn sợ có gì ảnh hưởng không tốt nữa! Giờ con lại dọn vào đây ở thì như thế nào, cũng không so được với người ta lúc trước bức hôn. Ông nội, ông có biết lúc trước con và Duệ Triết tách ra như thế nào không? Là do có một vị tiểu thư khuê các hạ thuốc Duệ Triết, sau đó cởi sạch quần áo ôm nhau ở trên giường mà biểu diễn cho con xem......"

---

Trâu Tiểu Hàm

"Tô tiểu thư, muốn huỷ hoại danh dự của người khác thì phải nói có sách mách có chứng!" Trâu Tiểu Hàm đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn, quay đầu cười nhẹ với Mẫn Mẫn, "Hiện tại cô đang ngồi ở nhà của tôi, chỉ trích tôi phát sinh quan hệ cùng chồng của mình, vậy xin hỏi cô có thân phận gì? Cô và Duệ Triết lại là mối quan hệ gì, người Duệ Triết cưới chính là cô sao? Dưới sự bảo vệ của Pháp luật, cô lại ngang nhiên ở trong nhà tôi phát sinh quan hệ với chồng của tôi, tôi có quyền lợi tố cáo cô! Tô tiểu thư, ngày xưa Tô thị trưởng cũng có thâm tình với hai nhà Trâu Đằng, là bậc cha chú mà tôi tôn kính, bởi vậy xin Tô tiểu thư đừng có làm chuyện khó coi, lại tự khiến mình mang tiếng bên thứ ba xấu xí!"

"Mang tiếng bên thứ ba xấu xí?!" Mẫn Mẫn cũng thả mạnh chiếc đũa xuống, thẳng mặt nhìn chằm chằm trả đũa Trâu Tiểu Hàm, "Cô cho là lúc trước Duệ Triết vừa công bố thân phận bạn gái của tôi ra bên ngoài, sau đó liền vội vàng gấp rút cưới cô, bên ngoài không có ai nghi ngờ gì sao? Nếu không tại sao người ngoài lại đồn đại Trâu gia cô bức hôn? Cô cho là chuyện lúc trước kèm cặp giám sát hai bên tôi, đánh cho tôi máu me bê bết, cưỡng bức Duệ Triết cưới cô ngay lập tức sẽ không có chứng cớ gì, là cô có thể ở đây gây sóng gây gió được sao?! Tôi nói cho cô biết, nếu các người dám làm, tôi liền dám lưu lại bằng chứng!"

Cô miết mắt liếc nhìn khuôn mặt của Đằng phụ Đằng mẫu đang biến sắc bên cạnh một cái, cười lạnh, ánh mắt lại quay sang lớp mặt nạ trên mặt Trâu Tiểu Hàm, "Một chiêu gϊếŧ người diệt khẩu này đã vô dụng rồi, nếu tôi sợ chết, sẽ không lần nữa xuất hiện trước mặt các người! Tôi muốn cho những vị phu nhân hay có tật giật mình đáng ghê tởm này biết, Tô Đại Lận tôi còn sống, vẫn êm đẹp mà sống! Cho dù các người lại ép tôi đi vào bước đường cùng, tôi cũng sẽ yêu Duệ Triết, cho cô cả đời này không chiếm được anh ấy!"

"Làm càn!" Đột nhiên Đằng phụ rống giận một tiếng, một bàn tay đánh bay ly chén trên bàn, chiếc đũa rớt xuống dưới đất, quả nhiên là bị xoáy đến nỗi đau trong lòng, khí huyết dâng lên, đôi mắt lộ ra vẻ hung tợn nhìn chằm chằm Mẫn Mẫn, "Họ Tô, là ai cho phép cô ở đây nói hươu nói vượn! Duệ Triết đã kết hôn với Tiểu Hàm rồi, cho dù cô có tìm nhiều lý do bịa đặt đi nữa. Đằng gia ta cũng không có khả năng cưới cô vào cửa!"

Thế này Mẫn Mẫn mới xoay qua nhìn chăm chú vào Đằng phụ đang nổi giận, cười nói: "Tôi có bịa đặt hay không, trong lòng bác trai đây chính là người rõ ràng nhất! Hôm nay trước mặt mọi người của Đằng gia, tôi sẽ nói rõ ràng lần nữa, cho dù Đằng gia các người muốn làm như thế nào, lấy đứa bé trong bụng Trâu Tiểu Hàm mà làm ầm ĩ ra sao, tôi đều xác định đời này cùng Duệ triết rồi! Hiện tại Duệ Triết không cho tôi một hôn lễ, cũng chưa có mối quan hệ ràng buộc với đứa con của anh ấy, nhưng tôi còn tuổi trẻ thì tôi có thể chờ, đợi cho các người chết già xuống mồ, bỏ đi đứa con hoang trong bụng kia, tôi lại tiếp sống nửa đời còn lại với Duệ Triết!"

Suốt buổi nói chuyện, khuôn mặt Đằng phụ đã bắt đầu hơi hơi run rẩy, trong lòng đang hối hận vạn phần lúc trước đã quá tin tưởng Đằng Vi Trì, để lại mầm mống tai hoạ, mà lại là hai cái mầm mống tai hoạ!

Trong phút chốc, khí huyết trong lòng không ngừng cuồn cuộn dâng lên, thiếu chút nữa muốn xông lên não, chỉ tay vào thẳng mặt của Mẫn Mẫn: "Đời này chỉ cần ta còn sống, cô đừng hòng mơ tưởng bước được chân vào cửa của Đằng gia! Đằng gia sẽ không bao giờ thừa nhận cô, vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận, nếu cô muốn gả cho Duệ Triết, vậy chờ cái ngày ta buông xuôi tay chân đi là vừa! Ngày đó còn rất xa, cho dù cô có dành cả tuổi trẻ cũng không chờ nổi, mà ta lúc nào cũng sẳn sằng chờ xem cô làm gì!"

"Lão Đằng, đừng nói nữa, là chúng ta sai lầm rồi, sai lầm rồi." Khuôn mặt của Đằng mẫu lại đang trắng bệch không một giọt máu, môi run rẩy, vô cùng đau đớn nhìn về khuôn mặt lo lắng của Đằng lão gia gia, "Ba, lúc trước là con lừa gạt Duệ Triết, mới biến thành cục diện bế tắc như ngày hôm nay, con thật sự có lỗi với con mình......"

Nếu lúc trước làm chuyện sai lầm, vậy cứ chờ báo ứng đi, bà đã muốn nhận thức những điều này. Chỉ hi vọng Tiểu Hàm đừng nói ra những câu nói vô liêm sỉ như vừa rồi, không cần nói chuyện không có lương tâm, như vậy sẽ khiến lòng người đau đớn, cả đời không thể sống yên ổn...... Thực ra làm người chính là như vậy, không làm chuyện gì sai trái, ban đêm sẽ không sợ ma quỷ gõ cửa. Hiện tại đã làm chuyện sai lầm, vậy nên nghĩ làm gì để bù đắp lại, đi làm chuyện đối xử tử tế......

Nhưng mẹ con Trâu gia thì ngược lại, không có một tia xấu hổ, hai mẹ con nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, cực kỳ tức giận loại thoả hiệp này của Đằng mẫu! Làm cũng đã làm rồi, còn ở đây ăn chay niệm Bồ Tát, loại mẹ chồng này còn có thể làm được chuyện gì?!

Hiện tại tình địch đã đi đến tận bàn cơm mà khiêu chiến rồi, thế nhưng còn không đi giúp con dâu đi! Rốt cuộc Tiểu Hàm có được tính là người của Đằng gia các ngươi không!

---

Dĩnh Nhi

Dĩnh Nhi ngồi ở ghế làm trong công ty, di động đang đặt bên tai, nghe rõ từ đầu đến đuôi từng câu nói của Mẫn Mẫn ở trên bàn cơm.

Bởi vì những lời Mẫn Mẫn nói trong điện thoại đều đại diện cho cô, thời điểm quan trọng đã gọi điện thoại, để cô biết tất cả mọi chuyện đang phát sinh ở Đằng gia.

Giờ phút này, Mẫn Mẫn đã đáp trả câu nói của Trâu Tiểu Hàm, nói được thật hả hê lòng người, khiến cô nhịn không được mà nhẹ nhảng nở một nụ cười. Nhưng sau khi cười xong, đột nhiên cô có chút phiền muộn, đỡ bụng bầu đứng dậy, chậm rãi đi về một bên. Bởi vì cô khẳng định cả đời này sẽ đi cùng Duệ Triết, khi đối mặt với Trâu Tiểu Hàm cô nhất định cũng sẽ nói những lời này, để cho Trâu Tiểu Hàm đừng vô liêm sỉ như vậy nữa làm gì! Nhưng Duệ Triết phải làm sao bây giờ?

Kết cục đối đầu với ba của mình, chính là khiến hắn mất đi tất cả những gì mình sở hữu, không hề có tương lai. Giống như trận thế hiện tại này, sau khi mây tan, Đằng phụ nhất định sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc đối với Mẫn Mẫn, dùng thế lực để trừ bỏ hoặc căn cứ vào điều này mà uy hiếp để chế trụ Duệ Triết!

Mà một khi bị người ta nắm lấy nhược điểm để uy hiếp, chính là bị một con chim ưng bị xiềng xích trói chân. Cho dù nhớ đến bầu trời cao phía trên kia bức tường, cũng là bị trói tay trói chân, có sự ràng buộc không thể tự do được.

Bởi vậy dưới tình hình này, cô nên làm gì bây giờ? Phải làm sao để mình không trở thành điểm yếu uy hiếp lấy hắn?

---

Nhấn Mở Bình Luận