Thư Mẫn Mẫn
Mẫn Mẫn cầm di động chạy ở con đường nhỏ giữa hai hàng cây trong khuôn viên trường, phía sau có mấy người đàn ông đang đuổi theo, bao vây cô từ bốn phương tám hướng, cảnh báo cô đừng có chạy nữa!
"Thư Mẫn Mẫn, cô lại phản bội thiếu gia! Lần này cho dù cô có chín cái mạng, cũng phải chết mà đền tội!"
"Từ từ!" Mẫn Mẫn thấy chạy không thoát, vội vàng thở gấp dừng lại bước chân, nâng tay ngăn cản mấy người đàn ông đang tới gần, nói tức giận: "Vừa rồi anh nói tôi phản bội thiếu gia sao? Dựa vào cái gì mà nói như vậy, câu nói nào của tôi đã phản bội thiếu gia!? Không lẽ tôi không thể gọi điện cho bạn được!?"
"Được rồi, đừng nói nói dối nữa! Chúng tôi đều giám sát từng lời nói từng cử động của cô, hơn nữa còn ghi âm lại, cô đã làm chuyện sai rồi thì đừng có giỡn mặt với chúng tôi!" Vẻ mặt của vài người đàn ông thô kệch lạnh lùng nghiêm túc, bước lên vài bước mà bắt lấy cô, không một chút khách sáo mà túm chặt giữ cô lại, quay về gặp thiếu gia, "Bây giờ theo chúng tôi trở về gặp thiếu gia! Chúng ta sẽ có câu trả lời rõ ràng cho thiếu gia, lần này là cô làm nội gián, thiếu chút nữa phá hỏng kế hoạch của thiếu gia! Nếu không phải vừa nãy chúng tôi xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ phản bội thiếu gia mà nói hết kế hoạch cho Đằng Duệ Triết biết!"
"Tôi không có, mấy cái tên đầu đất này buông tôi ra!" Mẫn Mẫn dùng hai chân chống lại ở cửa xe, sống chết không chịu lên xe, sau đó đột nhiên trở tay xoay người quét chân một cái, cơ thể nhanh như chớp đã được tự do, đôi chân linh hoạt quét ngang như một lưỡi liềm về phía hai người đàn ông gần nhất, trực tiếp khiến bọn họ ngã sấp mặt xuống đất, nói lạnh nhạt: "Tôi không có phản bội thiếu gia! Nếu tôi thật sự phản bội thiếu gia, lúc nãy đã giải thích rõ khi gọi điện thoại nói chuyện rồi, còn đợi cho các người đến bắt tôi sao?! Tôi là người bên cạnh thiếu gia, nhưng đồng thời tôi cũng là bạn tốt của Đại Lận! Tôi không hy vọng thiếu gia làm chuyện tàn nhẫn như vậy!"
"Xem ra cô muốn chúng tôi dùng vũ lực để khống chế cô, cô mới bằng lòng theo chúng tôi trở về gặp thiếu gia! Vậy đừng trách mấy người bọn tôi đây lại đối phó với một mình cô! Thiếu gia đã có lệnh, nếu không nghe theo, có thể gϊếŧ chết cô ngay tại chỗ!" Người đàn ông cầm đầu vung bàn tay to lên, lười nói chuyện vô ích với cô, "Nếu cô ta còn phản kháng, trực tiếp đánh gãy tay chân, may cái miệng của cô ta lại! Trước mắt cô ta đã là kẻ phản bội rồi, nếu giữ cô ta lại, chỉ biết làm hỏng chuyện lớn của thiếu gia, khiến chúng ta bị chôn sống cùng với cô ta thôi! Bởi vậy tiếp theo anh em không cần nương tay, cứ đánh chết cho tôi!"
"Các người dám ra tay!? Có phải đàn ông không vậy?" Mẫn Mẫn nghe vậy phút chốc toát mồ hôi lạnh cả toàn thân, vội vàng nhặt lên di động bị ném xuống dưới đất, một bước dẫm lên hai người đàn ông đang nằm úp sấp lúc nãy, mấy tên đàn ông xấu xa đuổi theo đến đây đã bao vây đầy phía trước mặt, cô liền chạy về phía trước phá vòng vây, vừa dùng võ đối phó với kẻ địch, vừa lớn tiếng kêu "Cứu mạng" ở giữa khuôn viên trường!
---
Trâu Tiểu Hàm
Bệnh viện Cẩm thành.
Trâu bí thư bỏ trăm công nghìn việc qua một bên, vội vàng chạy đến bệnh viện, đến nơi liền sải bước đi vào phòng bệnh của con gái, ra lệnh cho bác sĩ ra ngoài ngay lập tức, đóng cửa lại thật mạnh! Hơn nữa ông không đến một mình, mà là dẫn theo vài người vệ sĩ, giống như đã có dự đoán trước để bọn họ làm nhiệm vụ canh giữ nghiêm ngặt cửa phòng bệnh!
"Tiểu Hàm, thật sự là con đã chuyển nhượng cổ phần của Đằng gia ra ngoài?" Ông đứng bên cạnh giường bệnh của con gái, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chột dạ kia của cô, có chút thẹn quá hóa giận: "Con có biết hậu quả khi làm như vậy không?! Cho dù hiện tại Trâu gia ta không sợ bất cứ ai, con cũng không nên đắc tội với ba chồng của mình như vậy!"
"Ba." Trâu Tiểu Hàm oan ức tung chăn ngồi bật dậy, đưa khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của mình ra trước mặt ba, nói nhỏ giọng: "Con làm cấp tốc như vậy là do bất đắc dĩ, ba cũng biết mấy tháng qua Duệ Triết đối xử với con như thế nào rồi, không chỉ không cần đứa con trong bụng này, còn làm cho con mất mặt, ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân! Nếu không phải do ba và mẹ luôn bảo vệ, đứa con trong bụng của con đã không còn từ sớm, làm sao kéo dài được đến hôm nay! Hiện tại con chuyển nhượng cổ phần cho Đằng Vi Trì, là vì không muốn sau khi Duệ Triết nắm toàn quyền ở Đằng thị sẽ một đạp mà đá văng hai mẹ con ra ngoài, sau đó tái hôn với Tô Đại Lận! Con tình nguyện thà để anh ấy không có nhiều quyền nhiều thế, cũng không muốn anh ấy vì một người phụ nữ khác, lại bỏ mặc người vợ này không thèm để ý! Ba, thật ra ba cũng đã biết Tô Đại Lận còn sống trên đời này, chính là nữ nhân viên mới Thư Mẫn Mẫn kia, tất cả những việc mà Duệ Triết làm đều là vì muốn đoàn tụ với cô ta, vì cô ta mà báo thù! Cơn giận này thực sự con nuốt không nổi!"
"Những điều này ba biết." Trâu bí thư nhìn sắc mặt tiều tụy của con gái, có chút đau lòng, ngồi xuống bên giường, lại nói: "Nhưng hôm nay con đắc tội với ba chồng của mình, những ngày sau còn có thể yên ổn sống ở Đằng gia nữa sao? Con là đứa con gái đã được gả đi rồi, cho dù ba và mẹ có thương con, cũng không có cách nào nhúng tay vào chuyện của Đằng gia! Hơn nữa con nói cho ba nghe, rốt cuộc giữa con và Đằng Vi Trì sao lại thế này? Hôm nay ba nghe nói giữa con và cậu ta có mối quan hệ không trong sáng......"
"Ba, giữa con và Đằng Vi Trì không có chuyện nam nữ qua lại, chỉ có chuyện chuyển nhượng cổ phần thôi!" Trâu Tiểu Hàm giật mình lên tiếng cắt ngang lời nói của ba mình, cảm xúc có chút khẩn trương, "Tuyệt đối không có! Con chuyển nhượng cổ phần là vì trả thù Duệ Triết, để anh ấy đừng có không coi ai ra gì như vậy nữa, muốn kìm hãm anh ấy lại. Mà hôm nay Đằng Vi Trì cứu con ở trong phòng khách, cũng chỉ là trong tình thế cấp bách mà thuận tay......"
"Được rồi, con nói thật cho ba!" Sắc mặt Trâu bí thư trầm xống, ngăn cản con gái tiếp tục nói dối, "Con chuyển nhượng cổ phần của công ty là vì trả thù Duệ Triết, không để cậu ta sau khi nắm toàn bộ quyền lực lại ở chung một chỗ với Tô Đại Lận, để cho cậu ta trèo cao thì ngã một cú thật đau, nhưng con lại đi đắc tội với ba chồng của mình, vứt bỏ toàn bộ ô dù của mình ở Đằng gia, cuối cùng lại cũng không chiếm được trái tim của Duệ Triết! Con cũng biết nếu ba chồng biết đứa bé trong bụng con là của Đằng Vi Trì, ông ta sẽ làm gì không? Theo tính cách thủ đoạn của ông ta, ông ta có thể vì thanh danh của gia tộc, cũng không tiếc làm ra cái chuyện một xác hai mạng người đâu, hôm nay sẽ khiến cho đứa bé này chết trong bụng mẹ, không cho nó ra đời để mang tiếng con dâu của Đằng gia nɠɵạı ŧìиɦ! Nếu vừa rồi ba không có đến đúng lúc, khả năng ông ta đã phái người ra tay rồi, con có biết hay không?!"
Tiếng nói trầm ổn của ông dần dần chuyển qua lợi hại, không nề hà chuyện gì mà nhìn chằm chằm vào con gái ruột của minh, "Hơn nữa, con tính sinh ra đứa bé này, để hai nhà Trâu Đằng đều mất mặt cùng lúc sao? Nếu sớm biết con không mang thai đứa con của Duệ Triết, mà là vụиɠ ŧяộʍ từ bên ngoài, từ khi con mới mang thai tháng đầu tiên, ba nên đưa con đến bệnh viện mà làm thủ thuật xóa sạch đứa bé này, hiện tại đỡ bị con làm cho ba mất mặt xấu hổ!"
"Ba!" Trâu Tiểu Hàm bị lời nói của Trâu bí thư dọa chết khiếp, đỡ bụng bầu đi đến trước mặt ba của mình, hoang mang rối loạn chụp lấy cánh tay của ông, "Vừa rồi ba nói những điều này, ba chồng của con thật sự có thể làm được! Ông ta vì thanh danh của gia tộc, chuyện gì cũng có thể làm ra! Bây giờ con mới nhớ, sau khi con được đưa đến bệnh viện, hôm nay có khả năng Đằng Vi Trì ở trước mặt mọi người, lại cố ý lẫn lộn mối quan hệ giữa con và anh ta, chửi bới đứa con trong bụng của con là con hoang, dù sao con cũng đã chuyển nhượng cổ phần công ty cho anh ta rồi, xem ra người bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy mối quan hệ của con và anh ta không được bình thường. Như vậy anh ta sẽ đạt được mục đích trả thù Đằng gia! Nhưng ba à, ngoài việc con có giao dịch đứa bé với anh ta, vốn không có mối quan hệ nào khác!"
"Cái gì mà giao dịch đứa bé?" Hai tròng mắt của Trâu bí thư lóe ánh sáng lạnh, hai hàng lông mày nhăn chặt, thật sự không thể ngừng lo lắng với cô con gái rượu này được! Nếu không phải lúc trước nhận định con gái mang thai đứa con của Duệ Triết, có thể vì đứa con trong bụng này mà chiếm được một vị trí trong Đằng gia, rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén với Duệ Triết, Trâu gia ông làm sao lại thật sự bảo vệ giữ đứa bé này một cách nghiêm túc kín kẽ như vậy được!
Bọn họ luôn luôn tranh thủ sắp xếp cho tương lai của con gái, kết quả là, lại nghe nói đây là đứa con của Đằng Vi Trì, một đứa con hoang!
"Chính là......" Trâu Tiểu Hàm chậm rãi buông bàn tay to của ba mình ra, cúi đầu, có chút khó mở miệng: "Chính là một lần đó, Duệ Triết không có làm cho con mang thai, chỉ là xâm phạm sự trong sạch của con, không có để lại mầm mống gì. Sau đó con làm giao dịch với Đằng Vi Trì, chính là anh ta giúp con mang thai đứa con của Duệ Triết, và con sẽ đem số cổ phần khi con được sở hữu chuyển nhượng cho anh ta."
"Sao con có thể xác định được cậu ta sẽ khiến cho con mang thai đứa con của Duệ Triết?" Trâu bí thư bắt đầu hoang mang, cảm thấy con gái đã dính vào chuyện nghiêm trọng! Nếu mang thai đứa con hoang, không phải là khiến hai nhà Trâu Đằng bị cười cho thúi mặt sao?
Trâu Tiểu Hàm chậm rãi ngẩng đầu lên, dừng một chút rồi trả lời: "Con cùng anh ta dùng cổ phần để mua bán giao dịch, nếu không thể xác định đứa bé này như con mong muốn, sao con lại có thể chuyển nhượng cổ phần cho anh ta! Con đã lén làm xét nghiệm DNA thai nhi, xác định là cốt nhục của Duệ Triết, nếu không sao con lại có thể tự tin khi ở trước mặt Duệ Triết, ăn nói khép nép khuyên bảo anh ấy như vậy được! Chính là ba chồng của con, hở một chút mới nghe người ngoài nói một hai câu đã tin hoàn toàn, kiểm tra cũng không làm, trực tiếp muốn gϊếŧ chết đứa con trong bụng này, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm chết người, ông ta cũng không quan tâm sao!"
"Lời này không chỉ có Đằng Vi Trì nói, mà Đằng Duệ Triết cũng từng nói qua! Không lẽ cậu ta không tin đây là đứa con của mình sao?" Sắc mặt của Trâu bí thư âm trầm, vừa thất vọng lại nhìn chằm chằm con gái: "Con đều đem toàn bộ cổ phần của công ty chuyển nhượng cho Đằng Vi Trì, dám cả gan có mối quan hệ liên quan đến cậu ta, lại để cậu ta cứu con giữa buổi tiệc, có ai mà không nghĩ đến chuyện con mang thai đứa con của Đằng Vi Trì? Bởi vậy ba nói con làm việc quá theo cảm tính, không nên chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Đằng Vi Trì, bị cậu ta lợi dụng, trực tiếp trở mặt với ba chồng của con!"
"Đối với việc đã làm, ba chồng cũng sẽ hiểu lầm." Trâu Tiểu Hàm ủy khuất mở miệng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn ba mình, "Ba, ba giúp con với, tất cả những gì con làm cũng là vì muốn níu kéo Duệ Triết, mục đích để hai nhà chúng ta chung sống hoà thuận mới nhau, mãi mãi cường thịnh không hề suy vong. Mẹ chồng cũng từng khuyên bảo con, cuộc sống vợ chồng chính là êm ả, bình lặng nhưng lâu dài, tôn kính lẫn nhau, vậy nên con luôn luôn chờ Duệ Triết quay đầu, hy vọng sau khi sinh đứa con của anh ấy xong, anh ấy có thể trở về......"
---
"Vậy bây giờ con phải nói rõ chân tướng sự thật của đứa bé cho ba chồng của mình!" Trâu bí thư không muốn nghe con gái nói những lời sau này, trực tiếp đứng lên, vô cùng nghiêm khắc mà ra lệnh cho con gái, "Chỉ cần đứa bé này là con của Duệ Triết, vậy mọi chuyện đều có thể làm được! Các bậc trưởng bối ở Đằng gia sẽ vì đứa bé này, vẫn tiếp tục xem con là con dâu! Bây giờ con gọi điện cho ba chồng, để ông ta đến bệnh viện ngay lập tức, nói với ông ta rằng, đứa bé là con của Duệ Triết, nhưng vì Duệ Triết làm việc quá bổn phận của mình, thà rằng che chở tình nhân ở bên ngoài đến nỗi muốn gϊếŧ chết đứa con trong bụng con, vì vậy con một mực muốn khiến cậu ta đắn đo ngần ngừ, không để cho cậu ta có quyền có thế liền vứt bỏ vợ con, bỏ trốn với tình nhân của mình! Nhưng mà bây giờ con đã hối hận rồi, hối hận bị Đằng Vi Trì lừa lấy đi toàn bộ cổ phần ở trong tay, thật sự có lỗi với Đằng gia, muốn cùng bọn họ nghĩ ra đối sách cứu vãn tình hình."
"Nhưng ba chồng vẫn sẽ cảm thấy con đã từng phản bội Đằng gia, rất tuỳ tiện......"
"Vậy cũng còn tốt hơn so với việc giờ này ông ta phái người đến gϊếŧ chết đứa bé trong bụng con!" Trâu bí thư vỗ vỗ bàn cảnh cáo con gái, nói chuyện sắc bén vô cùng, hàng lông mày nhíu chặt đang dần dần giãn ra, nói: "Bây giờ con không nên trúng kế ly gián của Đằng Vi Trì và Duệ Triết! Hai người bọn họ, một người thì nghĩ đến tập đoàn Đằng thị, hết sức cố gắng dùng mọi biện pháp kéo ba chồng của con xuống đài! Một người thì muốn ly gián mối quan hệ của Trâu gia và Đằng gia, biến đổi mọi biện pháp để ba mẹ chồng hiểu lầm con, có ý đồ khơi mào lửa chiến mâu thuẫn giữa hai nhà Trâu Đằng! Con nên xem xét tình hình hiện tại, nếu không giải thích rõ ràng với ba chồng rằng đứa bé này là cốt nhục của Duệ Triết, vậy Đằng gia có phải sẽ không cho rằng Trâu gia ta đã gả đi một người vợ nɠɵạı ŧìиɦ, không nói hai lời mà đuổi con ra khỏi cửa hay không? Thai nhi đã được tám tháng, nếu bị sảy, không chỉ có chuyện ảnh hưởng đến tính mạng của con, mà còn không có cách nào có thể chứng minh nó không phải đứa con hoang! Bởi vậy, nếu con còn muốn sống tốt những ngày tháng sau này ở Đằng gia, nên giảng hoà với ba chồng liền đi! Nếu không muốn như vậy, hiện tại liền trở mặt, Trâu gia ta không cần phải nể mặt mũi bất kỳ kẻ nào, chỉ cần con gái rượu của ba sống tốt là được!"
"Ba, đứa bé đã lớn như vậy, làm sao con lại không muốn sống tốt những ngày sau ở Đằng gia chứ? Con chuyển nhượng cổ phần, sinh một đứa con có huyết mạch ruột thịt với Đằng gia, cũng không phải cố ý phản bội! Chỉ cần lần này ba chồng đồng ý tha thứ, con sẽ dùng đứa con này kiềm chế Duệ Triết cả đời, vĩnh viễn không để cho anh ấy và Tô Đại Lận có một kết quả tốt đẹp!"
---
Ngoài cửa, bác sĩ bị Trâu bí thư ra lệnh đi ra ngoài đem thuốc trong ống tiêm đổ vào bồn rửa tay, xả nước trôi xuống, sau đó lại huỷ lọ thuốc và ống tiêm, phi tang chứng cứ.
Nếu vừa rồi Trâu bí thư chỉ muộn một phút đồng hồ thôi, kim tiêm này sẽ chui vào trong mạch máu của Trâu Tiểu Hàm, thuốc độc sẽ khiến thai nhi trong bụng không thể hít thở được, thành công hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiện tại nhiệm vụ đã thất bại, không có khả năng đi vào phòng bệnh được nữa, chỉ có thể mang khẩu trang bảo vệ khuôn mặt, mặc áo blouse trắng, nhanh chóng chạy vào cửa thoát hiểm an toàn, rời xa hiện trường.
Đằng mẫu cùng phu nhân bí thư đang ngồi ở băng ghế dài ngoài cửa nói chuyện phiếm, chờ cha con ở trong phòng bệnh nói chuyện xong. Thần sắc của bà lúc này thật mất tự nhiên, ánh mắt rõ ràng mơ hồ không có điểm dừng, trong lòng có chuyện lo lắng, bởi vì từ lúc Trâu bí thư mang theo vệ sĩ đến bệnh viện, lòng bàn tay của bà đã ứa mồ hôi lạnh, không kịp ngăn cản bác sĩ giả ngừng chích thuốc.
Cũng may hiện tại bác sĩ giả đã an toàn rời khỏi bệnh viện, không có bị Trâu bí thư bắt được tại trận.
"Hai cha con đang nói cái gì vậy chứ? Cũng không để người làm mẹ này nghe được một chút!" Phu nhân bí thư miết liếc mắt nhìn Đằng mẫu đang chìm trong trầm mặc, nghĩ rằng bà ấy đã đuối lý hụt hơi, cười cười lạnh lùng, từ băng ghế đứng lên, "Bác sĩ vừa rồi cũng thật quái dị, chỉ tiêm thuốc thôi mà, vì sao lại nói tất cả mọi người ra ngoài chứ? Bây giờ chồng tôi lại phái nhiều người bảo vệ phòng bệnh như vậy, vào trong phòng một cái là yêu cầu một mình nói chuyện với Tiểu Hàm! Không được, tôi phải đi nhìn xem Tiểu Hàm thế nào!" Đang muốn xoay mở cửa, Trâu bí thư đã mở cửa phòng ra từ bên trong, nghiêm túc nói với vợ của mình: "Vừa rồi tôi đã hẹn ông thông gia và Duệ Triết đến bệnh viện, có chút chuyện cần phải nói đàng hoàng. Khả năng hai nhà chúng ta có chút hiểu lầm cần được giải thích rõ ràng, nếu không sẽ bị một số người lợi dụng."
Ánh mắt ông lướt nhẹ qua vợ của mình, nhìn Đằng mẫu ở phía sau, "Cho dù nói như thế nào, Đằng gia và Trâu gia chúng ta là người một nhà, nếu xảy ra chuyện gì, hai nhà nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau, tránh phát sinh chuyện hiểu lầm, tránh chuyện ồn ào lại không vui. Hôm nay tôi cũng đã nghe nói chuyện phát sinh ở Đằng gia, mẹ của Tiểu Hàm lúc nãy cũng có chút không đúng, rất xúc động, nói năng không được thông suốt, cho nên mới tạo thành hiểu lầm, tất cả đều cần mọi người rộng mở tấm lòng nói chuyện với nhau. Ha ha, bà thông gia, Trâu mỗ có câu thật lòng thẳng thắn muốn nói tại nơi đây."
Ông hướng về bên này đi tới, cười nói: "Thật ra chuyện mà chị cùng anh Đằng lo lắng nhiều nhất, chính là đứa bé trong bụng Tiểu Hàm không phải của Duệ Triết đúng không? Nếu không tin, vậy có thể chờ sau khi Duệ Triết đến đây, ngay tại nơi này làm một lần xét nghiệm DNA. Sau khi kiểm tra xong rồi hãy hoài nghi với Tiểu Hàm, lúc đó tức giận cũng chưa muộn, bà thông gia nói có phải hay không?"
Đằng mẫu bị nói trúng tim đen, khuôn mặt gặp nạn khó xử, chậm rãi đứng lên.
---
Trâu Tiểu Hàm
Đằng mẫu chậm rãi đứng lên, nhìn đôi mắt chứa đầy ý lạnh của Trâu bí thư, trong lòng lộp độp một chút, khẳng định Trâu gia chắc chắn là biết chút gì đó, cười gượng gạo, đồng ý ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Trâu gia.
Phu nhân bí thư thì nhìn bên này liếc mắt một cái, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không có cách nào khác xen miệng vào nói, vội vã chạy vào phòng bệnh, sợ người ta làm bị thương cô con gái bảo bối của mình, "Con gái ngoan, vừa rồi ba nói gì với con đó? Có phải có người muốn làm con bị thương hay không?"
Giờ phút này khuôn mặt của Trâu Tiểu Hàm đang giãn ra nằm trên giường, khoác áo khoác, nhẹ nhàng cười với mẹ của mình: "Ba nói con khuyên nhủ mẹ, sau này đừng hơi một tý lại đi khắp nơi hô to "Đánh ghen, bắt gian", cũng không muốn mẹ cãi nhau với mẹ chồng của con, như vậy sẽ trúng kế ly gián của Duệ Triết, khiến cho ba mẹ chồng sẽ càng chán ghét con hơn."
"Vây ba của con phái nhiều người canh giữ ngoài phòng bệnh như vậy, là vì cái gì?" Phu nhân bí thư nhăn hàng lông mày lại, ngồi xuống một bên giường, "Có phải có người đã chuẩn bị ra tay với con ở bệnh viện hay không? Lúc nãy mẹ cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác ông bác sĩ kia nói mọi người ra ngoài có chút kì quái. Con nói xem chỉ tiêm một mũi thôi mà, có cần thiết phải đuổi toàn bộ mọi người đi ra ngoài hay không?"
"Được rồi, mẹ, đợi ba chồng con tới, mẹ nói chuyện thân thiện một chút, người một nhà chúng ta nói chuyện đàng hoàng rõ ràng với nhau." Trâu Tiểu Hàm thấy lời nói của ba mình có ý không truy cứu chuyện này, dù sao tất cả cũng là đồn đoán, chỉ có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, lại cười nói với mẹ: "Vừa rồi ba chồng của con bị Đằng Vi Trì và Duệ Triết châm ngòi từ giữa, nhất thời hồ đồ cho rằng con mang thai đứa con hoang, thiếu chút nữa trúng kế ly gián của bọn họ. Bây giờ chúng ta cần phải giải thích
rõ ràng cho ba chồng con một chút, tránh bị hiểu lầm."
"Hiểu lầm chuyện gì! Vốn dĩ Đằng gia bọn họ đã không đối xử tốt với con!" Phu nhân bí thư trừng mắt, hung hăng nói thêm một câu, "Vốn dĩ con mang thai đứa cháu nội của bọn họ, dựa vào cái gì lại cho rằng con mang thai đứa con hoang, dựa vào cái gì!"
"Mẹ!" Hàng mi thanh tú của Trâu Tiểu Hàm vừa nhíu lại, cầu xin mẹ bớt giận, đừng làm căng thẳng mối quan hệ của cô và Đằng gia, nhẹ giọng nói mềm mại: "Con xin mẹ, vì hạnh phúc sau này của con mà suy nghĩ, mẹ nhịn một chút. Lúc trước Duệ Triết nuôi tình nhân ở bên ngoài, chúng ta có thể đường hoàng chính đáng đánh ghen bắt gian anh ấy, để anh ấy và Tô Đại Lận không thể sống yên ổn, nhưng hiện tại con đã chuyển nhượng cổ phần cho Đằng Vi Trì, đuối lý hụt hơi, cần nhận lỗi chuộc lỗi với ba chồng, cầu xin họ tha thứ."
"Được, được, sau này con nói thế nào, mẹ sẽ làm như thế đó!" Phu nhân bí thư liên tục đầu hàng trước con gái, "Mẹ chỉ có một người con gái là con, không theo con, chẳng lẽ còn cản trở con sao! Sau này con nên đừng chịu thua kém một chút nào cho mẹ, đừng để cái con Tô Đại Lận đó cướp hết tất cả mọi thứ thuộc về con!"
"Cám ơn mẹ." Trâu Tiểu Hàm cao hứng phấn chấn nhào vào trong lòng mẹ của mình, vui mừng nở nụ cười: "Có mẹ và ba bảo vệ ủng hộ con như thế, làm sao con lại để con hồ ly tinh kia cướp đoạt những thứ thuộc về mình được! Nếu con không chiếm được, cô ta cũng đừng hòng mơ tưởng có được!"
---
Duệ Triết lái xe chậm rãi trên quốc lộ, tốc độ xe khoảng 20km/h, vừa gọi điện nói chuyện với Đại Lận, vừa ngắm cảnh đêm, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn nhu: "Anh ở bên này không có xảy ra chuyện gì, tất cả đều thuận lợi. Hôm nay con có đá em hay không? Nếu con không ngoan, em cứ việc nói cho anh biết, chờ con ra đời, ba sẽ đánh mông nó, dạy nó không được bắt nạt mẹ."
"Không......" Đại Lận hừ nhẹ một tiếng ôn nhu, nhẹ nhàng cười, tiếng nói mềm mại, như một đứa bé đang tập nói mà gọi hắn một tiếng "Duệ Triết".
"Duệ......Triết." Cô lại gọi một tiếng, giống một đứa trẻ đang gây sự, chính là không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Hắn mím môi lắng nghe, con ngươi thâm thuý như bầu trời đêm, loé ra vô số ngôi sao hạnh phúc đang lấp lánh, ôn nhu ngóng nhìn thẳng về phía trước. Thanh âm tinh thuần mềm mại, như từng giọt nước rót xuống đáy lòng của hắn, cọ rửa từng chút một, khiến cho khoé môi của hắn hiện lên một nụ cười thản nhiên, "anh nhớ Đại Đại ngoan ngoãn và con yêu, hai người nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, chờ anh quay lại."
"Vâng." Đại Lận đồng ý thật mạnh với hắn.
Hắn cười nhẹ nhàng, hôn nhẹ lên chiếc điện thoại một cái, gián tiếp tặng một nụ hôn cho bảo bối của mình.
Đại Lận, nếu năm đó anh để ý đến em sớm một chút, có phải giữa chúng ta sẽ bớt khúc chiết, em sẽ bớt khổ sở hơn hay không?
Đêm nay sao rất nhiều, em có ngồi ở trên ban công, cùng anh ngắm bầu trời đêm này hay không?
Hắn chậm rãi tấp xe vào ven đường, mở cửa xuống xe, đi đến bên hành lang bảo hộ, phóng tầm mắt ra xa nhìn về một vì sao, giống như nhìn đôi mắt trong suốt đầy ôn nhu của Đại Lận.
---
Đằng Duệ Triết
"Duệ Triết, con đến đây một chuyến đi, có việc muốn tìm con." Trâu bí thư tự mình gọi điện thoại cho hắn, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng, vẫn là cười cười, giống như vĩnh viễn không có tức giận, "Còn nữa, dạo gần đây không có gặp con, con lại đây, có vấn đề gì nói trực tiếp với ba."
"Được!" Đằng Duệ Triết lạnh lùng nhếch miệng, đồng ý một cách sảng khoái, trực tiếp quay đầu xe, ổn định tốc độ chạy về hướng bệnh viện.
Hai mươi mấy phút sau tới bệnh viện, xe của Đằng phụ cũng đến, xe của hai cha con đụng phải nhau trước cửa bệnh viện, Đằng Duệ Triết lạnh lùng cười nói: "Nếu tôi đoán không sai, ba đã hạ quyết tâm không cần đứa bé này, bởi vì sợ trúng mưu kế của người lạ mà tiếp nhận một đứa con hoang, khiến ba không còn chút mặt mũi nào, cách đơn giản nhất là không cần sự tồn tại của nó! A, ba đoán xem lần này Trâu bí thư tìm cha con chúng ta tới đây để làm gì?"
"Tất cả những điều này còn không phải do con lạy xin được ban tặng sao! Con đã ước cho cô ta sinh một đứa con hoang cho Đằng gia!" Đằng phụ trừng mắt liếc hắn một cái, đối với người con này vô cùng thất vọng, dẫn theo tài xế kiêm vệ sĩ trực tiếp đi qua.
Đằng Duệ Triết đứng ở phía sau, nhếch mép cười lạnh lùng, ánh mắt sắc bén bắt đầu biến thành giá lạnh.
---
Trâu Tiểu Hàm
Trâu Tiểu Hàm nằm trên giường bệnh, nhìn cha con Đằng phụ đang đi vào cửa, ánh mắt chột dạ lập tức lóe lên, rồi ngay lập tức lại thay bằng bộ dạng ủy khuất.
"Ba, Duệ Triết, hai người đã đến." Cô bắt đầu gian nan cử động cơ thể ngồi dậy trên giường, lộ bộ mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán thấm mồ hôi, giống như đang phải chịu đựng sự thống khổ rất lớn, "Giống như đứa bé muốn chui ra vậy, luôn luôn đạp......"
Đằng phụ liếc mắt nhìn bụng bầu của cô một cái, hàng lông mày rậm nhíu lại, trong đôi mắt nhanh chóng xẹt qua một tia chán ghét.
Một đứa con hoang mà thôi, ở đây giả vờ ủy khuất cái gì, thật sự là ông thấy hối hận vì vài giờ trước, không có phái người trực tiếp tiêm cho cô ta một mũi ngay trên xe cứu thương, lại khiến lão Trâu có dự cảm dự phòng ngăn cản lại!
Hiện tại ông thật sự muốn nhìn Trâu gia làm như thế nào để có một câu trả lời về nguyên nhân hậu quả này cho ông, làm như thế nào để giải thích đứa con gái ngoan của bọn họ lại làm một loạt chuyện vô liêm sỉ như vậy!
"Anh Đằng, anh đã đến rồi." Trâu bí thư cùng phu nhân lại đây đón tiếp, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, vô cùng thân thiện dĩ hòa vi quý, để người nhà họ Đằng ngồi xuống, cũng để vệ sĩ đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy, nói với bên này: "Anh Đằng, để anh đi như vậy một chuyến, thật sự là vì cảm thấy hai nhà chúng ta có hiểu lầm. Vừa rồi Tiểu Hàm nói cho tôi biết, con bé không có một chút quan hệ nào với Đằng Vi Trì, chính là do nổi giận mạnh miệng nói với Duệ Triết trong điện thoại, dưới sự dụ dỗ của Đằng Vi Trì, một mạch làm toàn chuyện ngu ngốc."
"Phải không?" Đằng phụ nào dám tin lý do này, hừ một tiếng châm biếm, "Sao cô ta không tức giận đến mức chuyển nhượng tài sản của Trâu gia ra bên ngoài, mà lại chuyển tài sản của Đằng gia tôi? Cho dù không chung sống tốt đẹp với Duệ Triết, vậy đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, sao lại chọn hôm nay mà chuyển nhượng cổ phần?"
"Lão Đằng, không phải con bé bị Duệ Triết chọc cho giận sao." Trâu bí thư cười ôn hòa, liếc mắt một cái xem Duệ Triết ở bên cạnh, nói rõ lý lẽ với Đằng phụ: "Chuyện ngoài luồng của Duệ Triết, chỉ cần một cơn gió thổi qua đã bay lên ba tầng mây, tôi không muốn biết cũng không được! Anh nói xem có con gái nhà ai mà có thể chịu được chồng của mình lại ngang nhiên có quan hệ ái muội với nhân viên ở công ty, hơn nữa còn qua đêm ở nhà của nhân viên không? Không phải Tiểu Hàm ở trong điện thoại ăn nói khép nép khuyên nhủ Duệ Triết quay đầu, con bé nguyện ý cùng chồng quản lý kinh doanh công ty sao? Kết quả Duệ Triết đáp trả lại con bé như thế nào!"
Trong lời nói đầu của ông đã chỉ thẳng mặt Duệ Triết, ánh mắt mang ý cười dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Duệ Triết, con nói xem lúc đó có phải con uy hiếp Tiểu Hàm hay không? Nếu cô lại theo tôi mà nói những lời này, cô cứ đến công ty, tự tôi sẽ "Đón tiếp" cô?!"
Hàng lông mày đen đặc đầy khí phách của Duệ Triết hơi hơi nhích lên, mở miệng cười nói: "Tôi vẫn luôn đáp trả cô ta như vậy, đã trả lời cho cô ta rõ từ tám tháng trước rồi, cũng không phải lần đầu tiên! Lúc đó đúng là cô ta gọi điện đến gặp tôi, yêu cầu tôi về nhà. Nhưng lúc đó cô ta đã cố ý thực hiện chuyển nhượng cổ phần cho Đằng Vi Trì, bởi vì giữa bọn họ đã có giao dịch, chính là giao dịch bằng cổ phần! Cho dù cô ta có muốn đổi ý, hiệp nghị mà cô ta ký trước đó với Đằng Vi Trì đã có hiệu lực, số cổ phần đó sẽ tự động chuyển đến tay của Đằng Vi Trì, khiến cho gia sản của Đằng gia mất sạch!"
"Duệ Triết, anh không thể vu oan cho em như vậy!" Vừa nghe nói đến đó, Trâu Tiểu Hàm tiều tụy đột nhiên bật dậy rời giường, bầu bì như vậy lại khuỵu ngã xuống dưới đất, khóc nói ấm ức: "Lúc ấy là do anh nói với em rất tuyệt tình, nói thà rằng muốn Tô Đại Lận, cũng không muốn số cổ phần công ty mà em sở hữu, như vậy anh sẽ cảm thấy rất dơ bẩn! Anh nói xem có người phụ nữ nào nghe câu này mà chịu đựng nổi! Em mới là vợ của anh, vẫn luôn là người ăn nói khép nép cầu xin anh trở về! Tô Đại Lận cùng lắm là kẻ thứ ba, dựa vào cái gì mà số cổ phần của em so với cô ta lại bẩn hơn! Bẩn là bẩn như thế nào?!"
Cô nâng bụng bầu đi đến trước mặt Đằng phụ, không cho mẹ ruột ở bên cạnh đỡ lấy mình, một cánh tay liền bỏ qua phu nhân bí thư, khóc lớn mà nói: "Ba à, ba cảm thấy Duệ Triết đối xử với con rất tốt sao? Con càng cầu mong anh ấy muốn số cổ phần thuộc quyền sở hữu của con, anh ấy lại càng không cần, còn đem Tô Đại Lận ra mà nhục nhã con! Nếu con không làm chút gì đó, anh ấy sẽ vì Tô Đại Lận, một tay hủy diệt Đằng thị của chúng ta, muốn báo thù thay cho Tô Đại Lận, sau đó sẽ bỏ trốn cùng Tô Đại Lận! Hu hu~ chẳng lẽ ba không hiểu được mục đích tiếp nhận Đằng thị của anh ấy sao, nằm gai nếm mật, nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó chờ quyền lực nắm được trong tay rồi mới hoàn toàn hủy diệt tất cả! Đây là sự trả thù của anh ấy đối với chúng ta!"
"Trâu tiểu thư." Duệ Triết ngạo nghễ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt tuôn rơi như mưa của Trâu Tiểu Hàm, cười lạnh lùng, hận không thể nâng một chân đạp thẳng một cái vào người cô ta, "Người bắt tay cùng Đằng Vi Trì muốn chỉnh đốn Đằng gia mới là cô, bây giờ có phải cô muốn lấp liếm chuyện này hay không? Đằng thị là tâm huyết của ba tôi, ông ấy thương cô như vậy, chỉ vì cô giận dỗi với tôi, vậy nên cô liền chuyển nhượng cổ phần cho Đằng Vi Trì là đối thủ lớn nhất của ông ấy?"
"Em......em," Trâu Tiểu Hàm té trên mặt đất, đột nhiên ôm bụng bắt đầu hô đau, toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo, đau đến nỗi răng nanh va vào nhau, giọng nói đứt quãng vẫn giải thích như trước: "Lúc đó......Đằng Vi Trì nói cho em biết, anh ta dốc sức làm việc nhiều năm cho Đằng thị như vậy...... Tất cả đều là vì muốn tốt cho cơ nghiệp của Đằng gia, một lòng hướng về Đằng gia......Em cũng luôn nhìn vào sự cố gắng trong công việc của anh ta, vì Đằng thị mà tận tâm hết sức, bởi vậy em nghĩ, so với việc khiến Đằng thị bị hủy trong tay anh, không bằng để anh họ đem công ty của ba phát triển nhiều hơn...... Hơn nữa không phải ba cũng thật sự xem trọng Đằng Vi Trì sao? Em cũng không biết giữa ba và Vi Trì đã xảy ra chuyện gì......Ai a, đau......"
Cô phát ra một tiếng hét thảm thiết, đột nhiên ôm bụng rồi ngã xuống mặt đất, không biết là thật sự đau như thế, hay lại đang giả vờ đau như vậy.
Nhưng Trâu bí thư cùng vợ ở bên cạnh lại sợ hãi, bước xa tiến lên ôm lấy con gái đặt lên giường bệnh, gấp rút gọi bác sĩ lại đây!
"Mau gọi bác sĩ đến! Mau!" Trâu bí thư vừa gấp gáp đến mức rống to, vừa nói với Đằng phụ: "Lão Đằng, lần này anh thật sự làm chuyện quá đáng! Kiểm tra anh cũng không thèm kiểm tra, liền nhận định con gái tôi mang thai đứa con hoang, anh xem Trâu gia tôi là cái loại gì! Mỗi lần Tiểu Hàm đi khám thai, kiểm tra đều là cốt nhục của Duệ triết, hôm nay làm sao chỉ vì lời nói chia năm xẻ bảy của Đằng Vi trì, anh liền chụp mũ lên con gái của tôi?! Đằng Vi Trì là đối thủ của anh, luôn ước gì chia rẽ Đằng gia của anh, thế mà anh lại hồ đồ phái người đến bệnh viện tiêm thuốc độc vào con gái của tôi! Nếu vừa rồi tôi không đến sớm, một mũi tiêm kia đã khiến Tiểu Hàm chịu cảnh một xác hai mạng người rồi! Vì sao tôi lại không vạch trần sự thật, chính là cảm thấy anh còn có lương tâm, còn nhận thức lão Trâu này là anh em!"
Khuôn mặt của Đằng phụ sửng sốt, đứng lên từ ghế sô pha, lạnh nhạt nói: "Nếu tôi không xem ông như anh em, từ lúc Trâu Tiểu Hàm chuyển nhượng cổ phần của Đằng gia tôi đến tay của Đằng Vi trì, tôi đã đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi! Vì sao tôi phải để tiểu Hàm sở hữu cổ phần của Đằng thị chứ, không phải là vì muốn cô ta có thể kiềm hãm khống chế được Duệ triết, vợ chồng đồng tâm với nhau sao?! Kết quả thế nào, cô ta nói vì cô ta giận dỗi, đem toàn bộ cổ phần tặng không cho Đằng Vi trì! Ông tin lý do này sao?"
"Con bé là con gái của tôi, đương nhiên là tôi tin!" Khuôn mặt Trâu bí thư tươi cười lạnh lùng, dần dần nói đến trọng tâm, "Một năm gần đây, con bé ở trong Đằng gia của anh, trong lòng anh rõ ràng nhất! Vì sao Duệ Triết lại chấp nhận về làm trong tập đoàn của gia tộc, nguyên nhân trong đó chính anh là người biết rõ nhất! Là vì trả thù, lột bỏ thế lực của anh! Mà Tiểu Hàm chỉ là một cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi, mỗi ngày mang thai đều phải chịu đựng chồng mình chọc cho giận, làm sao trong lòng không nghẹn ngào ấm ức cho được? Còn lão Đằng anh lại thiên vị xem con trai mình hơn, dung túng cho cậu ta nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài, chuyện này được tính là gì! Cho dù Trâu gia tôi không nói, cũng không phải là không biết! Lão Đằng à, anh cũng không nên làm chuyện quá phận, tuy rằng Tiểu Hàm có chút tùy tiện, nhưng cũng là không muốn trơ mắt nhìn Duệ Triết sau khi có được quyền lực ở tập đoàn, một tay hủy diệt tất cả, lại dùng biện pháp tuyệt tình li hôn với con bé, tái hôn với Tô Đại Lận!"
"Lão Trâu, đừng có nói nhiều vậy nữa, bụng của Tiểu Hàm thật sự rất đau, giống như sắp sinh rồi." Phu nhân bí thư Lam thị thấy bác sĩ kiểm tra xong cho con gái, không cho bà nhúng tay vào đây, thế này mới vội vã chạy đến bên cạnh chồng mình, sửa lại khí thế bức người lúc trước, chuyển thành dáng vẻ khuyên nhủ khuyên can, "Lão Trâu, ông bà thông gia, các người còn ở đây tranh cãi chuyện gì nữa, cháu trai cũng sắp chào đời rồi, sinh xong, làm xét nghiệm DNA, các người nên nói gì đến lúc đó hẵng nói! Đừng vội cãi cọ nữa, chúng ta là người một nhà, người một nhà sẽ không nồi da xáo thịt, chờ đứa cháu bảo bối này ra đời sau đó sẽ có biện pháp giải quyết chuyện cổ phần."
Bà kéo chồng qua bên cạnh, tin tưởng mười phần chắc chắn Tiểu Hàm sẽ không cho Đằng gia một đứa con hoang, nhàn nhã cười cười, nói một lời đáng giá ngàn vàng: "Vì không muốn ông bà thông gia hiểu lầm Tiểu Hàm nhà tôi, bây giờ để bác sĩ chọc nước ối làm xét nghiệm đi, phái người giám sát quá trình thực hiện. Đợi sinh con xong, chúng ta lại kiểm tra thêm một lần nữa! tôi cũng không tin Tiểu Hàm đến bệnh viện nhiều lần như vậy, kiểm tra sẽ xảy ra sai sót!"
Đằng phụ Đằng mẫu thấy Trâu gia chắc chắn như vậy, cũng đang muốn chấm dứt chuyện tại đây: "Được! Nếu kết quả kiểm tra không phải của Đằng gia tôi, Trâu gia nên xử lý cho tốt đứa con hoang này ngay lập tức! Đằng gia tôi không hy vọng tin tức này sẽ bị lộ ra bên ngoài, cho dù là ở trong bụng hay đã được sinh ra, đều không có quan hệ với Đằng gia tôi! Lúc trước là ai phản bội, vậy để người đó chịu tội!"
"Lão Đằng, con gái nhà chúng tôi tuyệt đối không phải loại người không có lòng tự trọng này." Trâu bí thư có chút bất mãn với câu nói vô tình của Đằng phụ, khẽ cau mày, nói tiếp: "Nhưng nếu đứa bé là của Đằng gia, anh không thể vì Tiểu Hàm làm chuyện bốc đồng này, biến cuộc sống của con bé sau này như chốn lãnh cung! Tôi hi vọng các người đối xử tử tế với hai mẹ con Tiểu Hàm, đối đãi công bằng như với con trai của mình, hơn nữa Duệ Triết nhất định phải quay lại sống ở Đằng gia!"
Duệ Triết ở bên cạnh nghe hai nhà nói qua nói lại, đôi mắt tà mị cười lạnh lẽo, cảm thấy đây không phải chuyện của mình, xoay người đi ra ngoài cửa, nhìn hành lang thật dài của bệnh viện.
Trâu Tiểu Hàm lại đang giả vờ, lại kêu khóc long trời lở đất, bụng bầu lớn như vậy còn có thể từ trên giường ngã xuống dưới đất......Hiện tại vì sao mỗi lần gặp người đàn bà này, là mỗi lần ghê tởm? Trước kia cũng không cảm thấy như vậy, bây giờ chỉ cần thấy cô ta đã nghĩ đến chuyện quay đầu bước đi, càng hận không thể đạp chết cô ta khi nhìn dáng vẻ quỳ xuống dưới đất mà khóc lóc sướt mướt đó!
Có phải khóc thật hay không? Sau này tôi sẽ cho cô ngày ngày ôm đứa con hoang của mình mà khóc!
Đôi mắt thâm ảm của hắn nhìn thẳng về phía trước có chút căm ghét, rồi đột nhiên có chút buồn bã, giữa hai hàng mi có một chút nhíu mày rất khó nhận ra.
Trâu đại tiểu thư, vì sao cô nhất định phải sinh ra đứa bé này? Một mình cô bị coi thường còn không đủ, muốn cố chấp kéo theo một sinh mệnh nhỏ nhoi chôn cùng với mình! Giằng co hơn tám tháng nay, cô còn không nhìn ra sự căm ghét của tôi dành cho cô sao?
---
Đằng Duệ Triết
"Duệ Triết, món đồ này tôi đã chuẩn bị đâu vào đó cho anh rồi. Là sản phẩm từ Mĩ, do một số anh em bộ đội đặc chủng là chiến hữu ngày xưa với tôi hỗ trợ đưa tới, xuất cảnh nhập cảnh rất thuận lợi, trước mắt đã đến Cẩm thành rồi, nhớ rõ phải kiểm tra rồi hãy nhận nhé." Giọng của người đàn ông trong điện thoại cúi đầu mà cười, tiếng nói thuần hậu đầy cảm xúc, hơi thở trầm thấp gợi cảm: "Hơn nữa dùng danh nghĩa của tôi mà gởi tới, anh yên tâm không cần lo lắng sau này để lại vết nhơ trên con đường làm quan của mình. Hiện tại anh có thể dùng được ngay, tôi dám cam đoan, vừa xem đã thấy ngay hiệu quả. Bây giờ tôi phải theo giúp ba cái bảo bối nhà tôi, nhân tiện chăm sóc bà mẹ bỉm sữa cách vách, đến lúc đó sẽ gọi cho anh, nói cho anh biết con yêu của anh có khỏe không, có bị người theo dõi hay không."
Một cuộc điện thoại gọi tới, sảng khoái nói hết lời, không nói năng rườm rà chút nào liền tắt điện thoại, hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp ở đảo Hải Nam.
Duệ Triết cất điện thoại, lặng lẽ đi trên hành lang của bệnh viện, đôi mắt nhọn thản nhiên miết liếc mắt nhìn vệ sĩ bốn phía do Trâu gia dàn xếp, mím môi cười lạnh. Thì ra Trâu bí thư khôn khéo như vậy, biết rằng cần gia tăng tay chân ở bệnh viện, vừa đề phòng ông già nhà hắn, lại đề phòng Đằng Vi Trì, đề phòng Đằng Duệ Triết hắn, bảo đảm Trâu Tiểu Hàm thuận lợi sinh hạ đứa bé.
Mà Trâu Tiểu Hàm là loại mặt hàng gì, các người không biết sao?
Cho dù kết quả mà các người làm xét nghiệm DNA là gì, đều không thay đổi được một sự thật là cô ta sinh ra đứa con hoang! Cô ta sinh ra một đứa con hoang là chuyện đã định rồi!
"Duệ Triết, bây giờ con đang đi đâu?" Đằng mẫu từ phòng bệnh cao cấp đi ra, vừa đau lòng vừa xấu hổ nhìn con trai của mình, muốn chạy lại đây nhưng không dám bước tới: "Mẹ đã phạm phải một sai lầm mà suốt đời này không thể bù đắp chuộc lỗi được, trong lòng vẫn luôn bất an. Nếu mẹ muốn một cơ hội được tha lỗi, con có đồng ý cho mẹ không?"
"Không muốn." Duệ Triết dừng lại bước chân, nhếch miệng lạnh lùng,
"Bà không có tư cách."
---
Đằng mẫu thấy con trả lời tuyệt tình như vậy, không khỏi ảm đạm hao tổn tinh thần, lại nhẹ giọng nói: "Duệ Triết, vừa rồi ba đã đáp ứng điều kiện với Trâu gia, đồng ý nếu Tiểu Hàm sinh ra đứa bé là huyết mạch của Đằng gia, sẽ tiếp tục chấp nhận cô ta làm con dâu, vẫn là người một nhà, nhưng mẹ không đồng ý. Có lẽ mẹ hi vọng tự cô ta phải kiểm điểm sai lầm của mình, trở lại Trâu gia đi, bởi vì Đằng gia ta nuôi dưỡng không nổi một kẻ ăn trộm như cô ta được!"
"Vậy bà đã nói những lời này trước mặt Trâu bí thư?" Duệ Triết thản nhiên quay đầu, lạnh như băng nhìn mẹ ruột của mình, "Bà theo tôi nói những lời này cũng vô dụng, muốn nói gì thì đi mà nói với Trâu gia đi! Bà là tác giả thiết kế âm mưu lần trước, tất cả mọi chuyện đều do chính tay bà dựng lên, nở hoa, cho ra với kết quả hậu quả xấu như vậy, nếu bà muốn chết già, đừng có đứng trước mặt tôi nói tội nghiệp, mà phải đem ra bản lĩnh thật sự của mình mà lần trước bà thiết kế âm mưu đưa tôi vào tròng đấu lại với Trâu gia! Đó mới là Đằng thái thái ở trước mặt mọi người, một người học thức rộng rãi, thân thiện với người ngoài, là một tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình làm quan chức lớn!"
"Duệ triết, chuyện này mẹ sẽ giải quyết, mẹ càng ngày càng cảm thấy không thể tiếp tục chung sống với mẹ con Trâu gia nữa, qua một ngày lại càng phiền lòng hơn, căn bản hai mẹ con bọn họ không phải người lương thiện......"
"Được rồi, đó là bà gieo gió gặt bão!" Đôi mắt của Duệ Triết lạnh lùng, không còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp với Đằng mẫu: "Không phải người một nhà thì không chung sống dưới một mái nhà, bà cùng mấy người Trâu gia ở chung một chỗ vừa vặn đã là người một nhà rồi, bà đi năm mươi bước, hai mẹ con bọn họ tiến một trăm bước, ai cũng không kém hơn so với ai, hoàn toàn trở thành một nhà tốt đẹp! Sau này cứ chầm chậm mà kêu than, từ từ mà hoảng sợ, "Ngày lành" của các người sẽ mau tới, nên bắn pháo hoa mà chúc mừng đi, đó là "Cuộc sống tốt đẹp" mà các người bắt đầu chờ mong kể từ tám tháng trước! A!"
Hắn nhướng mày khịt mũi cười lạnh, thần sắc trầm tĩnh, hai tròng mắt lạnh lùng, xoay người tiếp tục bước đi về phía trước.
"Duệ Triết, mẹ thực sự hối hận, tha thứ cho mẹ một lần có được không? Duệ Triết......" Đằng mẫu chỉ có thể bi thương cầu xin hắn ở phía sau, bước nhanh theo hắn vài bước, lại bất đắc dĩ không thể không dừng lại, không dám chạy lên trước đuổi theo thân ảnh đang nhanh chóng rời đi kia, nhìn theo hắn chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mình, "Duệ Triết, rốt cuộc mẹ nên làm như thế nào? Con là con của mẹ, mẹ không muốn để con hận mình......"
Con chỉ có một, nhưng tín nhiệm của con dành cho bà cũng chỉ có một lần, vậy tiếp theo bà nên cứu vãn như thế nào, làm sao để bù lại?
Bà xụi lơ ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, khí lực toàn thân như bị rút hết đi, hai vai mềm nhũn, ánh mắt thống khổ nhìn xuống mặt đất. Bức ép con trai cưới Trâu Tiểu Hàm thật hạnh phúc sao? Không có hạnh phúc, lại rất thống khổ. Cưới Trâu Tiểu Hàm vào cửa, giống như dẫn sói vào nhà, Đằng gia vĩnh viễn không thể an bình về sau!
---
Hai nhà Trâu Đằng đều biết Duệ Triết sẽ không đồng ý đưa mẫu thử nghiệm DNA của chính mình cho bọn họ làm kiểm tra, lại càng không chịu hợp tác với bọn họ làm xét nghiệm DNA cha con, bởi vậy sau khi Trâu phụ và Đằng phụ nói qua nói lại, Đằng phụ dẫn đầu mọi người tạm thời rút lui lúc này, đồng ý cho Trâu gia một cơ hội để từ từ rồi xem rốt cuộc Trâu Tiểu Hàm sinh ra cái loại gì, căn cứ vào đứa bé này mà định đoạt Trâu Tiểu Hàm có phải loại con dâu "Ăn cây táo, rào cây sung" hay không. Hiện tại điều quan trọng nhất là khiến Duệ Triết hợp tác làm xét nghiệm DNA cha con.
Kết quả là chờ hai nhà bàn bạc xong, lại phát hiện Đằng Duệ Triết không có mặt ở đây, cơ bản không thể khiến Đằng phụ ra lệnh cưỡng chế con hợp tác làm xét nghiệm, cởi bỏ mối nghi hoặc trong lòng ông về xuất thân của đứa bé này.
Ông cúi đầu mắng "Thằng mất dạy", nét mặt già nua càng nghiêm túc hơn, lớn tiếng ra lệnh vệ sĩ ở ngoài cửa đuổi theo thiếu gia trở về ngay lập tức! Nếu đuổi theo mà vẫn không chịu về, cứ dùng vũ lực, lấy trên người thiếu gia một chút máu là được!
Nhưng vệ sĩ nói cho ông, thiếu gia không đồng ý làm xét nghiệm DNA cha con, vài phút trước đã lái xe rời khỏi bệnh viện rồi, vật mẫu nào có thể lấy DNA cũng không giữ lại được!
"Đúng là đứa bất hiếu, đã đến thời điểm mấu chốt, nó lại còn đối đầu với ba của nó!" Phút chốc ông bị tức điên lại nổi cơn giận dữ, một cánh tay vung lên khiến bình hoa trên bàn rớt choang xuống đất, nhân tiện phát tiết sự tức giận đối với Trâu Tiểu Hàm qua hành động này, đôi mắt trợn ngược như đang phun ra từng ngọn lửa nóng, nhìn chằm chằm vào những người ở trong phòng: "Đuổi theo đi bắt nó trở về đây ngay lập tức, cho dù làm bằng cách gì cũng phải kéo nó đến được bệnh viện! Nơi này không có một người nào có thể làm cho ta bớt lo được, Đằng gia ta vì cô ta mà làm nhiều như vậy, từ đầu tới cuối đều dọn đường sẵn cho cô ta đi, suy nghĩ về tương lai của cô ta và Duệ Triết, kết quả là dẫn một con sói về nhà nuôi dưỡng!"
"Lão gia, võ công của thiếu gia rất lợi hại, chỉ sợ khó đối phó, chúng tôi sợ làm bị thương ngài ấy."
"Nói các người đi thì các người phải đi! Trong vòng nửa giờ đồng hồ, ta muốn nhìn thấy nó đứng trước mặt ta!"
"Vâng, lão gia." Vài người vệ sĩ không thể không nhận lệnh.
"Ông thông gia, ông đừng tức giận đến như vậy." Phu nhân bí thư Lam thị vội vàng hơi lui về phía sau từng bước, tránh xa mảnh nhỏ của bình hoa bị rơi vỡ dưới mặt đất, bị cơn căm giận ngút trời của Đằng phụ doạ cho khiếp, biết Đằng gia đây không nuốt trôi cơn giận vì Trâu Tiểu Hàm chuyển nhượng cổ phần của công ty, đang giận cá chém thớt, chột dạ nép đến bên người chồng mình, cười cười nói: "Mặc dù người Duệ Triết không ở đây, nhưng tôi có biện pháp làm xét nghiệm DNA cha con, trước kia Tiểu Hàm nhà tôi chính là dùng loại biện pháp này để làm xét nghiệm DNA."
"Biện pháp gì?" Đằng phụ chậm rãi xoay người qua, sắc mặt âm trầm, căm hận nhìn khuôn mặt của Lam thị.
Thật là có mẹ như vậy với sinh ra con như thế, hai mẹ con đều cùng một bộ dạng âm hiểm giả dối -- mới nhìn lướt mắt xem một cái thì còn có thể thấy là tiểu thư khuê các, mềm mại nhỏ bé, nhưng nhìn càng lâu thì lại chính là một người đàn bà chanh chua, không biết khi nào thì sẽ đâm lén một dao sau lưng người. Thật đúng là lúc trước mắt bị mù, mới có thể coi trọng loại con dâu Trâu Tiểu Hàm này như một cây kim ẩn dấu trong cục bông!
"Ông thông gia bớt giận." Phu nhân bí thư cũng bị nghẹn cơn giận kia của Đằng phụ mà cố gắng nói, đi về phía trước hai bước, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhu hoà: "Hôm nay có người thu dọn được mấy đầu mẩu thuốc lá mà Duệ Triết hút qua, chúng ta có thể dùng đầu mẩu thuốc lá này mà lấy ra mẫu DNA, tôi cam đoan có thể cho ra kết quả."
"Không được! Làm sao tôi biết được đó nhất định là đầu mẩu thuốc lá mà Duệ Triết đã hút qua! Nếu là của tên gian phu kia, chẳng phải khiến Đằng gia tôi lại đội cặp sừng lên đầu hả?!" Đôi mắt của Đằng phụ nhíu lại, quả quyết từ chối! Phu nhân của Trâu gia, không thể tưởng tượng được bà còn có sở thích lén lút cất chứa đầu mẩu thuốc lá của Duệ Triết a!
Người tâm cơ thủ đoạn như bà, hoàn toàn có thể khiến đằng gia rối loạn đến long trời lở đất!
"Cái này thì đơn giản." Phu nhân bí thư nghe vậy liền nhấc cằm lên, lại là dáng vẻ tin tưởng mười phần mà cười: "Nếu ông thông gia đã lo lắng như vậy, cũng có thể lấy mẫu DNA của ngài ra, làm xét nghiệm DNA với đầu mẩu thuốc là này trước, kiểm tra nếu đúng là Duệ Triết, hẵng dùng đầu mẩu thuốc lá này mà làm xét nghiệm DNA với đứa bé. Như vậy sẽ có kết quả của cuộc xét nghiệm, trừ phi Duệ Triết không phải con của ngài, vậy thì DNA dính ở đầu mẩu thuốc lá có khả năng không trùng khớp với Duệ Triết, đứa bé cũng không phải là con của Duệ Triết. Nhưng ngài nghĩ lại mà xem, đều làm xét nghiệm ba đời đầy đủ như vậy, còn sợ xét nghiệm DNA xảy ra sai sót gì sao! Trăm phần trăm chính xác đó!"
Đằng phụ nghe được câu "Trừ phi Duệ Triết không phải con của ngài", hai tròng mắt nổi giận lại bùng lên một tầng sóng to gió lớn, trong lòng thật đúng là "Khâm phục" phu nhân của Trâu gia khéo miệng! Nhìn một người độc miệng như bà ta, ông nói đứa bé đó là con hoang, bà ta cũng nói Duệ Triết là con hoang, miệng của phu nhân bí thư thật đúng là mạnh mẽ cái gì cũng có thể nói được!
Duệ Triết là đứa con có một không hai của ông, không cần làm xét nghiệm DNA cũng có thể xác định, dù sao ngoại hình cũng tựa như ông, còn đứa cháu nội trong bụng Tiểu Hàm kia, mới đúng thật là một đứa con hoang!
Điều này khiến ông không thể không hoài nghi, rốt cuộc Trâu gia giáo dục nuôi dưỡng như thế nào? Thì ra Viên lão thái thái lại cưới về một người con dâu đức hạnh như vậy!
"Tôi có thể cung cấp DNA, nhưng tôi phải biết đầu mẩu thuốc lá này từ đâu mà đến, lại dùng thủ đoạn gì mà có được!"
"Nếu ông thông gia đồng ý hợp tác làm xét nghiệm, vậy Lam thị tôi cũng không gạt ngài làm gì, nhân tiện cũng nói cho lão Trâu nghe một chút." Phu nhân bí thư cười ha ha, thần thái rất yên bình tự nhiên, quay đầu nhìn chính chồng của mình, "Bởi vì từ tám tháng trước cho đến nay, Duệ Triết vẫn luôn nói đứa bé này là con hoang, muốn nó bị sảy, bởi vậy tôi và Tiểu Hàm mới bất đắc dĩ đi làm xét nghiệm DNA. Tôi cho nhân viên vệ sinh của Đằng thị một chút tiền, để mỗi lần khi bà ta vào quét dọn văn phòng của Duệ Triết, đem những đầu mẩu thuốc lá mà Duệ Triết vừa hút xong đưa cho tôi, sau đó tôi theo Tiểu Hàm đi bệnh viện làm xét nghiệm cha con. Kết quả là, mỗi lần xét nghiệm kiểm tra đều trùng khớp, trăm phần trăm là đứa con của Duệ Triết. Mà hôm nay kết thúc đại hội cổ đông xong, nhân viên vệ sinh liền đem đầu mẩu thuốc lá thu được đưa đến cho tôi, giữ lại lúc cần dùng......"
Đằng phụ nghe được sắc mặt già nua bỗng buồn bà, chán ghét dời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn lại nhìn gương mặt dương dương tự đắc kia.
Trâu bí thư thì nhướng mày, chất vấn chính vợ mình: "Tại sao chuyện này tôi lại không biết như thế nào, hèn gì cứ hai ba hôm bà lại mang Tiểu Hàm đến bệnh viện."
"Ông bộn bề công việc, hằng ngày cứ cắm đầu cắm cổ ở văn phòng thị ủy chính phủ, không có thời gian mà quan tâm chuyện của Tiểu Hàm."
......
Đằng mẫu ngồi ở bên ngoài một lúc, ngồi ở chỗ có thể nhìn đối diện khuôn mặt dối trá của hai mẹ con Trâu gia, thế này mới im lặng đi vào cửa, nhìn khuôn mặt dương dương tự đắc của phu nhân bí thư, cười lạnh nói: "Bụng Tiểu Hàm đau làm sao rồi? Giống như đang ngủ vậy, bác sĩ nói không có việc gì à? Lúc nãy tôi thấy nó đau dữ dội như thế, ngay lập tức ngã xuống dưới đất còn nói muốn sinh, muốn sinh lại còn phải giải thích cho chúng ta, Vi Trì ra sức vì công ty như thế nào, nó xem xét điểm này mới chuyển nhượng cổ phần công ty của Đằng gia ra ngoài...... Ha ha, thật đúng là cô con dâu tốt đẹp của tôi, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt quan trọng đều "Muốn sinh". "Muốn sinh" vài lần rồi cũng chưa sinh được, thật đúng là khiến tôi lo lắng thai nhi sẽ thiếu dưỡng khí ở trong bụng."
Bà miết liết mắt nhìn Trâu Tiểu Hàm đang giả vờ ngủ ở trên giường, đi đến bên cạnh chồng mình, nhẹ giọng nói: "Lão Đằng, chúng ta về nhà đi, mấy cái xét nghiệm cha con này chúng ta không làm nữa. Có một số sai lầm, chỉ cần phạm phải một lần, sẽ thấy không có cơ hội nào được tha thứ. Dù sao đều đã hung hăng đâm sau lưng người ta một dao rồi, còn thân thiết với nhau như thế nào nữa? Nếu công ty của chúng ta bị đổi chủ, cần gì phải ở đây chờ đợi một kết quả khiến người ta tan nát cõi lòng? Tốt nhất trước hết nên nghĩ cách cứu vãn công ty của chúng ta, đi thôi!"
Sắc mặt bà tiều tụy, thân thể mệt mỏi, xách túi liền đi ra ngoài.
"Bà thông gia, ý của bà chính là nhận định Tiểu Hàm nhà tôi mang thai đứa con hoang sao?" Phu nhân bí thư không đồng ý, đột nhiên hét một tiếng chói tai, khiến Trâu bí thư bên cạnh cũng nhăn mày, hùng hổ đi tới: "Vừa rồi bà nói câu gì, việc xét nghiệm DNA này chúng ta không thể không làm! Vì cái gì mà nói là không làm? Vu oan giá họa Tiểu Hàm như vậy nên mới chột dạ à?! Tiểu Hàm là con dâu do Đằng gia bà cưới hỏi đàng hoàng, cũng mang thai cốt nhục của Đằng gia bà, bây giờ bà lại nói một câu "Chúng ta không làm", đã muốn một cước đá văng hai mẹ con Tiểu Hàm đi, để Tiểu Hàm suốt đời mang danh người vợ nɠɵạı ŧìиɦ hả!? Các người nghĩ rằng mình tốt đẹp lắm sao, Trâu gia tôi hôm nay muốn phải có một kết quả!"
Ánh mắt bà trừng lên, hung hăng trợn ngược mắt, miệng đầy nước bọt văng tung tóe, khuôn mặt trẻ trung hơn so với tuổi thật hiện lên một vẻ dữ tợn: "Cái gì mà con hoang hay không phải con hoang, đều là do Đằng gia các người nói! Dựa vào cái gì mà các người lại bắt nạt khinh rẻ Tiểu Hàm nhà tôi như vậy, Đằng gia bà là con vua con trời sao?! Hôm nay chúng ta làm xét nghiệm DNA, để Đằng gia các người bị gậy ông đập lưng ông, trả lại sự trong sạch cho Tiểu Hàm!"
---
Trâu bí thư ở một bên nhìn, mặc dù thấy bộ dạng của vợ mình chanh chua khó coi, không khác gì một kẻ "Dân ngu khu đen", nhưng vẫn mặc kệ bà nói, để cho bà nói rõ lí lẽ, vì con gái mà xuất đầu lộ diện. Dù sao bà ta là người đàn bà chanh chua hay chửi đổng như vậy cũng không phải lần đầu tiên.
Đằng phụ thì nâng tay lên, để cho phu nhân bí thư đừng kêu khóc om sòm như vậy nữa: "Bây giờ cứ làm xét nghiệm DNA như đã nói đi, hãy dùng đầu mẩu thuốc lá như lời bà nói, tôi cũng không tin xét nghiệm ba đời lại xảy ra sai sót! Nhưng mà Trâu gia ông phải hỗ trợ đem số cổ phần của Đằng thị bị chuyển nhượng quay trở lại, đây là lỗi lầm của Trâu Tiểu Hàm, cho dù cô ta có sinh ra đứa con của Đằng gia cũng chạy không thoát!"
"Lão Đằng, chúng ta là người một nhà, bọn trẻ làm chuyện sai lầm, sao tôi lại có thể khoanh tay đứng nhìn được. Chuyện của Đằng gia chính là chuyện của Trâu gia, tôi sẽ dốc hết toàn lực mà làm chuyện này, anh thông cảm rộng rãi một chút." Trâu bí thư đặt tay lên vai của Đằng phụ, tỏ vẻ nguyện ý hòa giải, vẫn là hai đại gia tộc kết giao với nhau, cười nói ôn hòa: "Vợ tôi cũng có chút vội vàng xúc động, đừng để bụng, bà ấy cũng đang khó thở."
---
Đằng Duệ Triết trở lại văn phòng của mình, không bật đèn, thân hình cao lớn nằm ở ghế da sau bàn làm việc, đôi mắt tối tăm, lẳng lặng ngóng nhìn bầu trời đêm bên ngoài.
Hắn không thể dự phòng được Trâu Tiểu Hàm sẽ dùng biện pháp gì để làm xét nghiệm DNA, dù sao chỉ cần hắn dùng một cái ly uống nước, rớt một cọng tóc, lưu lại một giọt máu, Trâu gia cô ta có thể lấy mẫu nước bọt, mẫu tóc, mẫu máu của hắn để làm xét nghiệm DNA, sau đó dùng hết mọi thủ đoạn để kết quả xét nghiệm DNA trùng khớp...... Loại có tiền có thế này, không có việc gì mà thiên kim đại tiểu thư như cô ta lại nhúng tay trực tiếp làm những chuyện này, mà có khi là âm mưu mà cô ta dùng hết mọi tinh lực để nghĩ ra, rồi dùng tiền mua chuộc người ta làm việc cho mình...... Ngoài những điều này, cô ta còn có thể giả vờ khóc lóc thảm thương, đem toàn bộ khả năng trời sinh của mình mà diễn một cách chân thực nhất.
Ai mà bì được với cô ta.
Nhưng mà, nếu thiên kim tiểu thư sống được như vậy mà không gặp chuyện gì, hạ quyết tâm dây dưa cả đời với hắn, vậy sau này hắn sẽ khiến cho cô ta "Bận rộn" một chút, mỗi ngày đều có chuyện phải làm.
---
Trâu Tiểu Hàm
Do cơ cấu xét nghiệm chuyên môn DNA, kết quả xét nghiệm phải một hai ngày sau mới có.
Mà một hai ngày này, Trâu Tiểu Hàm vẫn là đau bụng muốn sinh như trước, đau một chút thì tốt hơn một chút, một đứa bé chưa sinh được, lại lăn qua lộn lại ép buộc sinh ra nó.
Bác sĩ sản khoa sờ sờ bụng của cô, xác định vì lần trước bị va chạm một chút, nên động thai, nhưng sau khi tiêm thuốc an thai giữ thai cho cô xong, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, đau bụng đã giảm bớt, trên thực tế cũng không có đau như chính miệng cô kêu gào cả ngày.
Cô to họng kêu lớn tiếng như vậy, là vì diễn kịch. Kêu càng đau, khóc càng dữ, càng tỏ vẻ cô không có đau.
Vì vậy bác sĩ quyết định sẽ sinh mổ, đợi đến ngày nào đó cô kêu không đau, bọn họ sẽ phẫu thuật giúp cô sinh mổ.
"Bác sĩ, ba của tôi đâu rồi? Có phải đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi không?" Giờ phút này, Trâu đại tiểu thư đang êm đẹp nằm trên giường uống nước, khí sắc hồng nhuận, buổi tối hôm qua ngủ rất ngon, "Còn ba mẹ chồng của tôi đâu? Tôi còn nhớ rõ mới sáng sớm họ đã đến đây."
Cô đã nói đây là đứa con của Đằng gia từ sớm, bọn họ không tin mà còn nghi ngờ nữa!
"Đúng vậy, Đằng thiếu nãi nãi, Trâu bí thư và mọi người đi nhận kết quả, đang ở phòng làm xét nghiệm."
"Dìu tôi qua nhìn xem." Cô vươn tay về phía y bác sĩ, mang cái dáng vẻ đại tiểu thư đến tận phòng bệnh này, ý bảo mấy cô nữ y tá đỡ lấy cô, lo mà hầu hạ.
Sau khi đi đến khoa xét nghiệm, Trương Đêm Dung canh giữ trước cửa cao hứng phấn chấn giữ chặt cô, mừng rỡ cười híp cả mắt: "Tiểu thư, hôm nay có một tin tốt cực kì lớn, đã có kết quả xét nghiệm! Toàn bộ đều trùng khớp! Độ tương tự đến 99 phẩy mấy phần trăm, hai dữ liệu đều hơn 99 phần trăm, Đằng lão gia bị dọa cho sửng sốt, phút chốc không kịp phản ứng lại!"
"Thật sao?" Cô mở miệng cười ngạo nghễ tự hào, nhẹ nhàng híp mắt lại: "Cháu đã sớm nói rằng đây là đứa con của Đằng gia rồi, bọn họ con không tin, để cháu xem bọn họ còn cái gì để nói nữa!"
---