Đại Lận nhìn xung quanh, chợt phát hiện nhà ăn chẳng có ai, chỉ có hai người bọn họ, năm đầu bếp đang đứng chế biến thịt bò, trên người mặc đồng phục màu lam hết sức điêu luyện.
“Vì em không thường ăn trưa, anh đã gọi năm đầu bếp tới để phục vụ thật tốt cho em.” Tiêu Tử thủy chung nở nụ cười, anh cũng gọi một phần thịt bò, tao nhã ăn cơm “Lúc trước anh không thích ăn thịt bò, nhưng lúc nhìn thấy em ăn thật vui vẻ, anh cũng ăn thử. Thì ra mùi vị cũng không tệ.”
Trong lòng Đại Lận đau xót, nhìn Tiêu Tử đối diện.
Tiêu Tử tuấn mĩ mà cao quý, ngũ quan xinh đẹp, có cả xe riêng, quần áo toàn thân đều xa xỉ, làm cho người ta khó tưởng tượng được anh là người làm việc cho chính phủ, hơn nữa quyền cao chức trọng, vì bí thư ở Cẩm thành nắm toàn bộ quyền lực, khó ai bì được.
Ngày cô ra tù, anh tự mình lái xe đến đón cô.
Ở địa vị của anh, có thể dễ dàng sai người đến rước cô đi, nhưng anh lo lắng cô không chịu lên xe, nên trực tiếp đến đón cô, vừa thấy mặt liền dễ dàng nhận ra cô, còn giúp cô xách hành lí, đối xử với cô như một người anh trai tốt.
Kỳ thật nếu bỏ xuống thân phận trợ lí bí thư này, Tiêu Tử chính là một người đàn ông phong trần tuấn mĩ, chỉ mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ cao quý, sự an nhàn dễ chịu không khỏi toát lên trong ánh mắt. Mũi cao thẳng, ánh mắt luôn nhìn cô chuyên chú. Bốn mắt đối diện nhau, đồng tử xinh đẹp chỉ tồn tại hình bóng của cô.
“Thịt bò có hợp khẩu vị không?” Anh lại nở nụ cười, trêm mặt mang một chút xấu hổ nói,“Nếu anh nhớ không lầm, em chỉ thích ăn thịt vừa chín tới, ăn một miếng uống một ngụm nước trái cây, thịt bò luôn được cắt thành lát, dùng nĩa nhỏ để ăn, cảm giác như rất ngon lành…” (>.< Nam phụ sủng nữ 9 quá a *Đạp nam chính*)
Đại Lận cúi đầu, ăn một miếng. Thịt bò tươi được chế biến rất dễ ăn, giống như hương vị trước đây, không sai chỗ nào, nhưng thịt bò vừa nuốt vào bụng, lại làm cho cô cảm thấy buồn nôn.
Cô che miệng chạy tới toilet, đem tất cả thịt bò nôn ra, nhìn trong gương, cô thấy mặt mình tiều tụy tái nhợt.
Sau khi ra khỏi toilet, Tiêu Tử nhanh chóng chuẩn bị cho cô một phần canh nhẹ, thịt bò trên bàn không thấy đâu nữa, lo lắng nhìn sắc mặt xanh xao của cô:“Anh không biết em không thể ăn chúng, ở trong ngục cực khổ nên bao tử bị đau sao? Để anh đưa em đến bệnh viện, trông em không được khỏe.”
Buổi chiều, Tiêu Tử cố chấp đem cô đi bệnh viện, kết quả là cô vị viêm dạ dày, đến thực vật sống, nguội cũng không thể ăn, thân thể rất kém cỏi nên cần được điều dưỡng thật tốt.
Ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, chịu không nổi nôn ra vài lần, sắc mặt trắng bệt ngồi trên ghế, khẽ híp mắt lại nhìn Tiêu Tử đang ngồi đối diện, đau lòng nắm tay nhỏ bé của cô, khẽ vuốt vết sẹo hồng trên cổ tay cô.
Vết sẹo trên cổ tay rõ ràng là do cô cố ý tự sát. Tiêu Tử vỗ về vết sẹo, không thể tưởng tượng ra Tiểu Đại Lận xinh đẹp hoạt bát cũng có một ngày muốn tự sát. Hơn mười tuổi đã không sợ trời không sợ đất, vĩnh viễn luôn tràn đầy năng lượng đuổi theo bóng lưng Duệ Triết, khuôn mặt nhỏ trắng hồng hạ quyết tâm, thề nhất định phải trở thành Đằng phu nhân. Không ngờ rằng sau khi ra tù, cô hoàn toàn từ bỏ ý niệm trước kia, có lẽ là do quá tổn thương nên chấp nhận buông xuôi.
Đại Lận ba năm trước cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện.
Đại Lận thấy anh miết ở cổ tay cô, lập tức biến sắc, tay lập tức rút ra, chật vật đứng dậy khỏi ghế, chống lên vách tường rời khỏi bệnh viện.
Đi được vài bước, lại vô lực ngã xuống ghế, dùng tay phải nắm chặt cổ tay bị thương của mình, không chịu buông ra, đôi mắt to chứa đầy nước mắt, hoảng sợ phòng bị nhìn chằm chằm Tiêu Tử.