Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Du thuyền rẽ sóng tiếp tục hành trình trên mặt biển mênh mông, sóng nước dập dìu, trắng xóa một mảnh hai bên mạn thuyền. Nhìn từ phía xa xa, chỉ thấy chiếc du thuyền đang lướt nhẹ trên mặt sóng, mặt biển lại lấp lánh ánh sao, lung linh dưới ánh trăng màu bạc.

Trăng và sao mọc lên từ đường chân trời, bởi vậy từ phía xa nhìn lại, giống như chiếc du thuyền đang di chuyển ở bầu trời, người trên thuyền chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới những vì sao. Từng đám mây lững thững trôi trên cao, mềm mại, mây lướt qua trăng lại chiếu sáng cả một vùng.

Torn ở bên ngoài khoang thuyền thưởng thức cảnh đẹp này, vừa dùng dao nĩa ăn cơm, vừa suy nghĩ làm sao để lấy cớ rời khỏi nơi này. Bởi vì nơi này là một cuộc đoàn tụ nho nhỏ, là hai gia đình, có ba, có mẹ, còn có con yêu, một người cô đơn như cô ở trong này có vẻ hơi kì quái, dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh cô đơn lẻ bóng của mình, càng thêm phiền não, cho nên cô phải rời khỏi nơi đây.

Giờ phút này cô lấy thân phận bạn bè ngồi ở chỗ này ăn cơm với Đằng tổng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mọi người một cái, thấy giống như Đằng tổng và Ngao Thần có chuyện quan trọng cần nói, liền nắm tay tiểu bảo bảo nhà Ngao Thần, bưng dĩa điểm tâm nhỏ trước mặt, đi qua một bên.

Tiểu bảo bảo của Ngao Thần vui đùa rất thân thuộc với cô, hai đứa nhóc này nắm tay nhau đi trên hành lang ở bên ngoài, vừa đi, vừa nói với cô: "Dì Torn ơi, con mới học tiểu học thôi, khả năng ghép vần biết chữ còn chưa có nhiều, có văn kiện này dì giúp tụi con xem một chút."

"Văn kiện gì?" Torn ngồi xổm xuống, tò mò nhìn tiểu Tiếu Tiếu trước mặt, vén vén sợi tóc bị gió biển thổi bay trên mặt bé, "Nghe nói con rất thích bà mẹ bỉm sữa nhà Đằng tổng, đúng không?"

Tiếu Tiếu để em gái lấy cái túi sách nhỏ ở trên người xuống, bàn tay nhỏ bé kéo khóa kéo ra, lấy ra một văn kiện có dấu hiệu niêm phong bí mật quan trọng, đưa tới trước mặt Torn: "Đây là văn kiện mà baba và chú Đằng ký, trên giấy có nhiều số không lắm, bên nợ là chú Đằng, người nhận tiền là công ty của nước Mĩ, nhưng trên giấy có nhiều chữ mà con không biết, bởi vậy con không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của văn kiện này."

"Vậy văn kiện này là con lén trộm được từ chỗ baba sao?" Torn nheo mắt nhéo nhéo cậu nhóc tóc ngắn, nói cho cậu nhóc biết hành động này không đúng, nhận lấy văn kiện trong tay cậu rồi nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy giấy trắng mực đen viết rõ ràng, từ ngày này đến ngày nọ, Đằng Duệ Triết thuê công ty XX nghiên cứu khoa học của Mỹ, bao gồm toàn bộ nhân viên công ty cùng toàn bộ đội ngũ kỹ thuật cao cấp chuyên nghiên cứu về y học của bọn họ, tiền thù lao là một dãy số với hàng loạt con số không phía sau, giá trị lớn đến nổi có thể vực dậy một công ty đang trên đà phá sản rồi đưa ra thị trường.

Hạng mục trong đó bao gồm, đầu tiên là kỹ thuật khắc long thủ hạch*, tức là lấy ra vài tế bào bình thường, rồi lại chọn từ trong đó ra một nhân tế bào tốt nhất. Sau đó, sử dụng kỹ thuật chuyển nhân tế bào sinh dưỡng, chuyển chất liệu DNA này vào tế bào trứng của người phụ nữ, dung hợp, tiến hành thụ tinh nhân tạo; Tiếp theo là nhau thai khang quán chú thuật*, tức là tiêm nước ối mới vào trong đáy huyệŧ, để sản phụ tăng nước ối; Cuối cùng là nghiên cứu chế tạo huyết thanh giải độc, mỗi một quá trình đều là cơ mật của Quốc gia, mỗi cá nhân đều phải chịu trách nhiệm hình sự.

[*Editor: Cái đầu dạng giống như là ứng dụng kỹ thuật sinh sản vô tính vào hỗ trợ sinh sản, cái sau mị không dịch được, nên mị để nguyên tên, và mị cũng đã tìm hiểu về sinh sản vô tính, tăng nước ối để cố gắng edit đơn giản nhất cho mọi người dễ hiểu, dễ hình dung]

Bởi vậy thật rõ ràng, mỗi hạng mục này đều là công nghệ cao, phải được Chính phủ Mỹ cho phép mới có khả năng sử dụng kỹ thuật "Khắc long" để tạo ra một đứa trẻ, quá trình thực hiện rất nhiều bước, hơn nữa chi phí vô cùng lớn, thù lao để trả cho các nhân viên nghiên cứu khoa học và chi phí nghiên cứu thuốc có thể khiến một người phải tán gia bại sản.

Hơn nữa, quá trình này cũng rất phiêu lưu, tỷ lệ thành công cũng không phải trăm phần trăm.

Torn nhìn nhìn tất cả các hạng mục, nhìn thấy thời gian thuê là bắt đầu từ mấy tháng trước, nói cách khác, lấy vài tế bào trên cơ thể của Trâu Tiểu Hàm, nhân viên y tế sẽ sử dụng khoa học công nghệ kỹ thuật cao để tiến hành sinh sản vô tính, lấy ra nhân tế bào trong tế bào của cô ta để lấy chất liệu DNA, rồi chuyển chất liệu DNA này vào trong trứng của một người phụ nữ khác đã được rút bỏ các chất liệu di truyền, cho nên cái trứng này sẽ mang tế bào gien của Trâu Tiểu Hàm, dung hợp bằng cách truyền điện vào trứng để trứng hoạt động tạo thành phôi, sau đó tiến hành thụ tinh nhân tạo, đưa vào một môi trường sinh học, tức là cấy vào đáy huyệŧ của một người phụ nữ, để người này mang thai sinh ra một đứa con lai.

Còn cái gọi là nhau thai khang quán chú thuật, chính là tiêm vào đáy huyệŧ một nước ối mới, đảm bảo thai nhi khỏe mạnh, là một loại phương pháp thông thường tiêm nước ối vào đáy huyệŧ cho sản phụ vì mức nước ối của sản phụ có xu hướng giảm ở những tháng cuối thai kì. Bởi vậy thời điểm mỗi lần làm xét nghiệm DNA, nước ối của đứa con lai này được đưa vào đáy huyệŧ của Trâu đại tiểu thư, để Trâu đại tiểu thư mỗi lần đều tin tưởng tuyệt đối mà yêu cầu làm xét nghiệm DNA, kết quả lại không trùng khớp, nhục nhã ê chề, dần dần chấp nhận sự thật sinh ra một đứa con lai!

Chính là, Trâu đại tiểu thư giống như không thể nào thích nỗi đứa con mà Đằng tổng tặng cho cô ta, khi mang thai thì quyết tâm không phá bỏ, sinh xong lại kiên trì muốn gϊếŧ chết, thật đúng là một người phụ nữ đầy mâu thuẫn. Sinh cũng đều sinh ra rồi, còn nói thêm gì nữa, chẳng lẽ trên người đứa con lai này không mang gien của cô ta sao? Giả dối!

"Ừ, chú Đằng nợ người ta không ít tiền đâu." Torn gật gật đầu cười với tụi nhỏ, rất may mắn là hai đứa nhóc này chỉ biết mấy con số, không hiểu "Kỹ thuật khắc long thủ hạch" và "Nhau thai khang quán chú thuật" là gì, nếu không tin tức này bị lộ ra ngoài, chắc chắn là tạo thành một trận mưa rền gió dữ khác đầy phong ba với Trâu gia, "Nhưng Tiếu Tiếu và Bé tính để chú Đằng trả nợ như thế nào đây? Bản hợp đồng này là chú Đằng ký với baba của hai đứa, chắc chắn dãy số có nhiều số không này phải trả cho Ngao Thần, để chú Đằng trả theo giai đoạn được không?"

Được rồi, để chặn miệng hai đứa nhóc này, chỉ có thể lừa tụi nhỏ là Đằng tổng nợ tiền Ngao Thần, chứ không phải nợ tiền công ty của nước Mỹ! Nếu không hai đứa nhóc này sẽ không nghĩ gì mà bô bô nói ra ngoài là lộ hết, nhắc đến công ty nước Mỹ và chuyện đứa bé, Trâu gia liền có cơ hội bắt được nhược điểm của Đằng tổng!

"Con cảm thấy chú Đằng không biết chăm sóc người khác, con dùng tiền này để đổi lấy tự do của chị bé và Khiêm Khiêm được không?" Tiếu Tiếu đưa ra điều kiện của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự nghiêm túc, cũng không phải nói xong cười đùa, "Con biết chú ấy rất lợi hại, chị bé và tiểu bảo bảo trốn không thoát khỏi tay chú ấy, nhưng con có thể dùng số tiền này để đánh bại chú ấy!"

Thì ra cậu nhóc đã sớm biết đây là bản hợp đồng nợ nần, cố ý lấy trộm từ két sắt của ba, đem đến đây để đưa ra điều kiện!

"Nhưng Ngao Thần sẽ không đồng ý." Torn cười cười bất đắc dĩ, đứng lên, cầm xem bản hợp đồng, không thể không để cậu nhóc sử dụng tư duy của mình mà tự hỏi lại vấn đề, sờ sờ lên đầu Tiếu Tiếu cười nói: "Con nghĩ lại mà xem, bây giờ con còn học tiểu học, chị bé lại học đại học, nếu có người bắt nạt chị bé, con có thể sử dụng nắm tay nhỏ bé của mình mà chống lại những người chú có ý xấu muốn thương tổn chị bé được không? Không bằng chờ bọn họ sinh thêm một cô con gái, con cưới tiểu công chúa nhà bọn họ, cũng giống nhau cả."

"Torn, đừng dạy hư con nít." Đại Lận đi ra đại sảnh vừa lúc nghe những lời cuối cùng này, đi về phía bọn họ, ngồi xổm trước mặt hai anh em, nói dịu dàng: "Tiếu Tiếu và Bé là những đứa trẻ ngoan, thường xuyên giúp chị và Khiêm Khiêm, để Khiêm Khiêm được hạnh phúc. Chờ Khiêm Khiêm biết đi đường, để anh Tiếu và chị Bé nắm tay Khiêm Khiêm dạo chơi được không?"

"Được!" Hai anh em đồng thanh gật đầu, giọng nói trong trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tươi cười, "Con muốn có Khiêm Khiêm làm em trai, để thành người hầu của con giống như Bé vậy. Dì Torn, trả văn kiện lại cho tụi con, giờ tụi con phải đi chơi với Khiêm Khiêm rồi."

Hai đứa nhỏ giơ tay về phía Torn, ngẩng đầu, muốn đòi văn kiện của mình.

"Văn kiện gì?" Thế này Đại Lận mới chú ý, phát hiện Torn cầm trên tay một văn kiện, cử chỉ thoáng nhìn thật bí ẩn.

"A, không phải văn kiện, là bài tập của tụi nhỏ." Torn toát mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng giấu văn kiện ra phía sau, trong lòng thầm kêu không ổn rồi, sơ ý để Đại Lận phát hiện mất. Nếu Đại Lận biết chuyện này, chẳng phải muốn đả kích cô ấy, đau xót thương tâm vì một đứa bé sao? Hai đứa nhỏ này sao lại muốn tìm văn kiện ở phía sau cô vậy?

"Chị Đại Lận, đây không phải bài tập của tụi em, mà là giấy nợ của chú Đằng! Trên giấy có tên của baba tụi em nữa, còn có một chữ viết rất đẹp." Bé gái nhà Ngao Thần ngây thơ lên tiếng, căn bản không biết người lớn đang xảy ra chuyện gì, "Anh Tiếu nói dùng tiền này, đổi lấy tự do của chị và Khiêm Khiêm, nhưng dì Torn không chịu."

"Torn, đưa em xem." Đại Lận đứng lên, vốn dĩ lúc đầu không muốn xem, nhưng nhìn sắc mặt của Torn không thích hợp, cô cảm thấy sự tình có vẻ kì quái, cảm giác là lạ. Duệ Triết nợ tiền Ngao Thần? Từ khi nào vậy?

"Đã nói là bài tập của hai đứa nhóc này, chị đang dạy tụi nó biết mặt chữ, không có gì để xem đâu. Đây này, trả lại cho hai đứa." Torn lấy túi sách nhỏ của Bé, vội vàng gấp trả văn kiện vào lại trong đó, đẩy đẩy hai đứa nhóc đi về, "Trước khi trở về phòng, hai đứa phải nói cho chị Đại Lận nghe, đây có phải là bài tập lấy từ túi sách của hai đứa hay không?"

"Là lấy từ túi sách của con."

"Nhưng vừa rồi hai đứa lại nói là giấy nợ của chú Đằng."

"Đây là giấy nợ của chú Đằng, không phải giấy bài tập!"

"Bé!" Vợ chồng Ngao Thần dùng cơm xong đi nhanh ra khỏi phòng ăn, liếc mắt nhìn về túi sách nhỏ của con gái, sắc mặt thay đổi trong phút chốc! Anh để văn kiện trong két sắt khóa lại rồi mà, làm sao tụi nhỏ có thể lấy ra được? Chẳng lẽ nhân dịp anh không phòng bị, thời điểm anh mở két sắt liền lén trộm sao?

Đây là một tài liệu bí mật, trăm lần ngàn lần không thể để Đại Lận biết được!

"Đây là tài liệu của khách hàng bên anh, bị hai tên nhóc này lấy trộm từ két sắt." Ngao Thần bước lại đây, bị con gái nghịch ngợm nắm hai chỏm tóc trên đầu, một tay bế một đứa, sải bước trở về phòng. Gần đây hai đứa nhóc này càng ngày càng nghịch ngợm, có phải nên để hai đứa trở về H thành đi học hay không? Nếu hai đứa còn nhốn nháo như vậy, sớm hay muốn cũng có ngày Tô Đại Lận biết được, ngày đó anh đưa một món quà cho Đằng Duệ Triết, chính là một đứa bé da đen! Có lẽ đứa bé này đã bắt đầu tạo ra từ trước, trên người mang theo gien của Trâu Tiểu Hàm, dùng để làm cháu ngoại của Trâu gia!

Đại Lận thì đứng ở mạn thuyền, nhìn Torn khó hiểu.

Duệ Triết từng nói có khả năng hắn trở thành quan thanh liêm, chẳng lẽ chính là ám chỉ chuyện này? Hắn thiếu tiền Ngao gia?

"Đúng, đó là tài liệu quan trọng của Ngao tiên sinh, nhưng bị hai đứa nhóc xem là bài tập đưa cho chị coi, để chị dạy tụi nó nhận biết mặt chữ, kết quả là chị không cẩn thận mà đọc nội dung tài liệu bí mật của anh ấy." Torn giải thích cho cô nghe.

"Bí mật gì?"

"Đại Lận, em nhìn sắc mặt vừa rồi của Ngao tiên sinh thì biết." Torn nhìn thấy Đằng Duệ Triết đứng phía sau Đại Lận, trả lời cẩn thận, "Chị không cẩn thận đọc được tài liệu bí mật của anh ấy, nên anh ấy giận rồi, nếu chị tiết lộ nội dung này cho em, chính là phạm vào tội buôn bán tiết lộ bí mật. Đại Lận không muốn chị phải ngồi tù chứ? Giờ gió ở ngoài này lớn rồi, chị về phòng ngủ đây, em cũng về phòng đi, bây giờ em vẫn đang trong thời gian ở cữ, trăm lần ngàn lần không thể để cảm lạnh được."

Cô liếc liếc nhìn nhìn thấy Đằng tổng đứng cách đó không xa, đi nhanh qua người Đại Lận, vội vàng rời đi.

Đại Lận không nói gì, quay đầu lại nhìn cô, thế này mới phát hiện Đằng Duệ Triết vẫn luôn đứng phía sau cô, đang đi thẳng về bên này.

"Đúng là anh thiếu nợ Ngao Thần." Hắn thẳng thắn, vươn tay bế cô lên, đi về hướng phòng ngủ của bọn họ, "Nếu lần này không có anh ấy đến Cẩm thành giúp anh, có khả năng anh đã bị Trâu Tông Sinh bao vây làm khó ở bệnh viện, phải làm cha ruột của đứa con mà Trâu Tiểu Hàm sinh ra, bởi vậy anh nợ anh ấy một thân tình, cũng nợ tiền anh ấy. Đại Lận, em có tin tưởng anh không?"

---

Tô Đại Lận

Đại Lận tin hay không tin lời nói của Đằng Duệ Triết? Cô chỉ biết là, hôm nay mọi người đều quái quái, nhất định là giấu cô việc gì đó.

Hắn ôm cô vào trong phòng, đặt cô lên giường nghỉ ngơi, còn mình thì đi tắm, rửa sạch một thân gió bụi, trả lại không gian im lặng cho cô.

Cô nằm trên giường lớn, không hề cảm giác thuyền xốc nảy một chút nào, giống như đang nằm ở phòng ngủ của mình, vững chãi mà yên tĩnh, không lâu sau cơn buồn ngủ ùa tới. Cho đến khi hắn tắm rửa xong nằm xuống bên cạnh, làm mặt giường hơi hơi lún xuống, thế này cô mới nghiêng người chủ động chui vào trong lòng hắn, ngửi hương vị tươi mát của hắn mà bình yên đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, cô bị bắt ở trong phòng, không cho phép ra ngoài hóng gió biển, chỉ có thể ngồi ở ban công ngắm nhìn biển xanh.

Theo hành trình từ Hải Nam về Cẩm thành, khoảng hai ngày nữa là du thuyền sẽ cập bến Cẩm thành. Nhưng lúc này giữa chuyến hành trình, sẽ không ngừng đi qua các cảng biển, cần phải tiến hành thủ tục kiểm tra. Giờ phút này du thuyền đang được kiểm tra hải quan, hạ neo nằm ở cảng biển.

Cô nhìn thấy phía mạn thuyền có một người, bóng dáng cao lớn, mặc cảnh phục, đang nói chuyện với một vài người hải quan, vỗ vỗ lên vai của họ, giống như đang dặn dò điều gì. Vài người hải quan gật gật đầu, xoay người rời thuyền, xem như hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra.

Vì thế khi người đàn ông này quay lại, thế này cô mới phát hiện đó là Cổ Ngạo đã lâu không gặp, thân hình cao dài mặc bộ cảnh phục, nhìn bóng dáng này thật đúng là khiến người ta suýt không nhận ra. Bộ cảnh phục này giống như được đo ni đóng giày lên người anh, khiến cho anh không chỉ có sự quyến rũ men lỳ, còn có dáng người hoàn hảo hòa cùng khí chất đàn ông.

Thật rõ ràng là anh lên thuyền từ cảng này, nhưng lại là vừa đi lên, đã dặn vài người hải quan kia không cần kiểm tra nữa, tự mình anh đến đây. Vì thế hải quan nể mặt anh, không để Duệ Triết đăng ký khai báo tên với hải quan ở nơi này, do đó không bị người của Trâu gia hoặc là người của Đằng Vi Trì tìm được hành tung của bọn họ.

Giờ phút này Torn đang chạy vội về phía anh trai, kích động nhào vào trong lòng anh, thân mật ôm nhau, gọi "Anh" vài tiếng liên tiếp.

Duệ Triết thì đi tới chậm rãi, đôi mắt mang theo ý cười, cùng bắt tay với Cổ Ngạo, tỏ vẻ cám ơn. Cổ Ngạo cũng cười, vỗ vỗ lên đôi vai của hắn, sớm đã là quân đồng minh cùng một chiến tuyến với hắn, tất cả đều không cần phải nói nhiều.

"Tuuuuuuu........." Tiếng còi hơi vang lên, du thuyền lại bắt đầu xuất phát lần nữa, chậm rãi hướng về phía đại dương đang đắm mình trong nắng mai, tiếp tục theo gió vượt sóng đi về hướng Cẩm thành.

Một lát sau, Cổ Ngạo đến đây thăm tiểu bảo bảo mới chào đời, liếc mắt nhìn đánh giá khuôn mặt của Đại Lận, cười nói: "Đã lâu không gặp, xem ra em không thay đổi gì nhiều."

"Anh cũng vậy." Đại Lận mỉm cười với anh, nhớ tới người bạn duy nhất của mình ở QQ là "Kỵ sĩ". Có khả năng "Kỵ sĩ" nghĩ rằng cô đã biến thành một người vừa già lại vừa xấu, cho nên mỗi lần online bí mật nói chuyện phiếm với nhau, nói một hai câu liền offline, hành tung vô cùng quỷ dị.

"Vì sao lúc trước không chịu nói cho tôi biết địa chỉ của em?" Cổ Ngạo cười nói lịch sự, thật sự nhận ra cô, "Từ lần đầu tiên tán gẫu với em, tôi chỉ biết đó là em. Nhưng em lại không tin tưởng tôi, thường xuyên nói chuyện được hai ba câu đã đăng xuất, không chịu nói cho tôi biết em đang ở trong tay của Đằng Vi Trì."

"Thì ra hai người đã có liên hệ từ sớm." Đằng Duệ Triết ở bên cạnh nhíu mày lên tiếng, hàng lông mày nhăn lại chặt chẽ, khuôn mặt không hề đồng tình, ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh: "Cổ Ngạo?!"

"Đại Lận không chịu nói cho tôi biết cô ấy chính là Tô Đại Lận, làm sao tôi dám nói cho cậu được?" Cổ Ngạo quay đầu về phía Đằng Duệ Triết, tiếp tục cười nói: "Tôi cũng ngẫu nhiên mà có được liên hệ với cô ấy, số lần nói chuyện với nhau cũng không tính là nhiều, rất ít khi online cùng nhau để nói rõ ràng sự việc. Hơn nữa lúc trước cậu cưới Trâu Tiểu Hàm, hoành tráng đến nổi cả thành phố đều biết, tôi liền nghĩ là Đại Lận muốn ôm nỗi hận đi xa, không muốn gặp lại cậu. Cái này cậu không thể trách tôi được."

"Nhưng cậu tuyệt đối cố ý!" Đằng Duệ Triết híp mắt lại, khuôn mặt tuấn tú giận tái đi, "Cổ Ngạo, cậu cố ý không cho tôi biết tin tức của Đại Lận, lại tự mình âm thầm điều tra, hi vọng tìm được Đại Lận trước, rồi đem cô ấy đi!" Cho dù là nguyên nhân gì, Cổ Ngạo nên nói cho hắn biết tình hình của Đại Lận lúc đó, chứ không phải gạt hắn!

"Lúc ấy quả thật Đại Lận không thể hiểu nổi cậu, không phải bị Đằng gia của cậu ép phải đi xa sao?" Cổ Ngạo hỏi lại hắn, vì hắn mà bình tĩnh phân tích, "Lúc đó cậu lên giường với Trâu Tiểu Hàm, cũng cưới cô ta, còn có đứa con nữa. Nếu không phải vì vậy mà Đại Lận phải ra đi, làm sao bị Đằng Vi Trì bắt cóc được? Người ngoài như tôi nhìn vào, chỉ thấy cậu là người phụ bạc cô ấy, khiến cô ấy phải đi xa tha hương!"

"Cổ Ngạo, Duệ Triết không làm chuyện có lỗi với em." Đại Lận vội vàng lên tiếng, đứng giữa hai người đàn ông, vội vàng nhìn Cổ Ngạo: "Thời điểm vừa mới bắt đầu, quả thật em đã nghĩ anh ấy phản bội em, nhưng sau này em mới biết được anh ấy bị ép buộc cưới Trâu Tiểu Hàm. Lúc đó em không chịu nói cho anh biết địa chỉ của mình, là vì em sợ hãi. Dù sao Đằng Vi Trì tao nhã như vậy lại có thể làm loại chuyện này với em, cho nên làm sao biết được anh có làm như vậy hay không? Em phát hiện ngoài việc có thể tin tưởng Duệ Triết ra, em không dám lại tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào khác."

Cổ Ngạo nghe được lời nói này, bất đắc dì mà nói: "Thì ra trong mắt em, tôi và Đằng Vi Trì là cùng một giuộc với nhau."

"Không, anh, ý của Đại Lận là cô ấy không tin tưởng những người xa lạ được." Torn vội vàng kéo giữ cánh tay của anh trai nhà mình, để anh đừng bị đả kích, giải thích rõ ràng tâm tư của Đại Lận cho anh nghe: "Ngày thường Đại Lận tiếp xúc với anh cũng không nhiều, anh đối với cô ấy mà nói chính là một người xa lạ, dưới tình huống cô ấy thương tích đầy mình như thế, làm sao còn dám tin tưởng một người xa lạ nữa? Lúc trước Đằng Vi Trì cũng từng tặng hoa cho Đại Lận, nhìn qua cũng tốt đẹp, sau đó không phải lại lợi dụng làm tổn thương cô ấy sao? Cô ấy chính là vì bị thương mà sinh ra sợ hãi, chứ không phải ghét bỏ gì anh, anh đừng có đem mình ra mà so sánh với tên Đằng Vi Trì kia, tên đó không xứng! Đại Lận, chị nói đúng không?" Cuối cùng cô quay đầu hướng về Đại Lận mà hỏi, "Không phải em ghét anh trai của chị, mà chính là sợ hãi."

Đại Lận gật gật đầu, thật có lỗi mà nhìn Cổ Ngạo. Ý của cô chính là vậy, Torn thật hiểu cô.

Thế này Cổ Ngạo mới cười, nói: "Thì ra là ý này, xem ra ngoài Duệ Triết ra, rốt cuộc trong mắt em không có chứa thêm người đàn ông nào khác. Đại Lận, Duệ Triết thật sự tốt như vậy sao?"

Lời này vừa nói ra, hàng lông mày kiếm của Đằng Duệ Triết đứng ở bên cạnh

lập tức nhướng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh chàng tuấn tú trước mặt này!

Ý này của Cổ Ngạo, chính là trong mắt Đại Lận không nên nhìn về một người đàn ông, mà nên suy nghĩ về vài người đàn ông ở bên cạnh, như vậy mới có thể lựa chọn, tìm được người thích hợp. Mà xác thực Cổ Ngạo có chút tình ý với Đại Lận, nếu không nói một hai câu chạm lên vết thương do Đằng Duệ Triết gây ra, chỉ sợ trong lòng anh sẽ không thoải mái.

---

Cổ Ngạo

Vậy hắn khiến cho anh đau khổ rồi, vì hạnh phúc của chính mình, phải làm cho anh chàng này ê ẩm nhức mỏi, vì thế hắn nhẹ nhàng cười nói: "Tốt hay không tốt, chỉ có Đại Lận mới biết được. Cổ Ngạo, không phải cậu cũng nên tìm cho mình một cô bạn gái sao? Đừng để nội tiết tố mất cân đối khiến tâm lý mình bị thiếu hụt chứ, cả ngày ngồi nghĩ cách đào góc tường nhà người khác như thế nào!"

"Anh!" Torn cũng kéo anh trai nhà mình qua một bên, không rõ vì sao anh trai lại nói ra những lời này, nhíu mày nói nhỏ giọng: "Anh, anh có uống lộn thuốc không vậy, lại nói ra những lời này với Đằng tổng? Đằng tổng sẽ lập tức kết hôn  với Đại Lận, tiểu Khiêm Khiêm cũng đã chào đời rồi, quả thật anh ở nơi này sợ thiên hạ không loạn được hay sao, thế mà lại nói Đằng tổng không tốt trước mặt Đại Lận!"

"Ý của anh cũng không phải vậy." Cổ Ngạo cười thoải mái, tao nhã cởϊ áσ khoác, nhẹ nhàng phủi phủi, liếc mắt một cái nhìn Đằng Duệ Triết ở bên cạnh, cười nói: "Ý của anh là, đang khuyên Đại Lận trước khi kết hôn, nên chính mình lựa chọn thêm một người khác. Tốt hay không tốt, không phải dựa vào cảm động nhất thời, mà là dựa vào hành động thực tế để chứng minh, dựa vào thời gian để biết được lòng mình. Torn, anh với em ở đây đánh cược đi, anh cá là Đằng tổng và Đại Lận lúc này không kết hôn được."

"Anh, anh theo em qua đây!" Quả thật Torn thất kinh kéo anh trai qua một bên, không cho anh lại nói hươu nói vượn, "Anh vội vàng chạy tới nơi này, là vì muốn nói gở hả? Hiện tại anh hoàn toàn bị tâm lý ghen tị chiếm sóng rồi, mất công vừa rồi em còn nói Đằng Vi Trì không xứng để so sánh với anh nữa chứ, anh làm em thất vọng rồi!"

"Cổ Dư, anh của em cũng không phải đang nói đùa!" Cổ Ngạo nhẹ nhàng đẩy bàn tay của em gái ra, nửa đù nửa thật nhìn em gái của mình, "Lần này anh vội vàng chạy đến đây, chính là vì biết Trâu Tông Sinh điên thật rồi, đang quật ba mét đất để tìm kiếm bóng dáng Đại Lận! Nếu lần này du thuyền bị hải quan kiểm tra, có ghi tên lại, hành tung của mọi người sẽ lọt vào tai của Trâu Tông Sinh, em cảm thấy hai mẹ con Đại Lận còn có thể bình an vô sự được sao? Kỳ thật anh không thể hiểu nổi vì sao Duệ Triết nhất định phải đón Đại Lận trở về Cẩm thành?"

Anh quay đầu nhìn về phía Đằng Duệ Triết, trong ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu, "Chúng ta đều biết, Trâu Tông Sinh không chịu bỏ của chạy lấy người bay ra nước ngoài, mà kiên trì ở lại Cẩm thành, là vì muốn đấu một mất một còn với Đằng gia, muốn chụp thời cơ giành thắng lợi đánh đổ Duệ Triết! Sau khi hai mẹ con Đại Lận trở về Cẩm thành, chẳng lẽ không phải mỡ dâng miệng mèo sao? Cho dù Duệ Triết có thể bảo vệ cô ấy, nhưng ai có thể cam đam ở trường học có sinh viên nào mật báo với họ Trâu hay không? Ở đại học Cẩm thành, cái tên Trâu Tiểu Hàm là đại diện cho trường đã được lan truyền khắp toàn trường, mặc dù hiện tại gặp chuyện gièm pha, mới gỡ tên của cô ta xuống, nhưng mối quan hệ giữa hiệu trưởng và Trâu Tông Sinh không có bình thường, lui tới chặt chẽ, chỉ cần Đại Lận nhập học, chắc chắn tin tức sẽ rơi vào tay của Trâu Tông Sinh!"

"Bởi vậy cậu chạy tới đây để ngăn cản tôi đón Đại Lận trở về Cẩm thành?" Duệ Triết đi tới bên này, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cổ Ngạo, hai mắt thật bình tĩnh nhìn anh: "Ý cậu là đưa hai mẹ con Đại Lận đi càng xa càng tốt, mà không phải ở bên cạnh tôi?"

Ánh mắt hắn không ngừng tuần tra trên khuôn mặt lo lắng của Cổ Ngạo, sau đó nâng ánh mắt, dõi nhìn về mặt biển xanh bao la cùng trời cao vời vợi, khuôn mặt trầm tĩnh: "Nếu những người của Trâu gia không biến mất toàn bộ, có phải tôi và hai mẹ con Đại Lận sẽ vĩnh viễn chia lìa như vậy hay không? Ba người Trâu gia kia, chỉ cần bọn họ còn một hơi sống, bọn họ sẽ dây dưa với chúng tôi cho đến chết cũng không rời, vĩnh viễn không từ bỏ ý định, chẳng lẽ tôi và Đại Lận phải trốn bọn họ như vậy cả đời? Bọn họ sống một ngày, chúng tôi sẽ trốn một ngày, cứ tiếp tục sống như vậy sao? Tôi và con trai chia lìa nhau lâu lắm rồi, bỏ lỡ thai kỳ của con, bỏ lỡ quá trình trị liệu của con, hiện tại con nhìn thấy tôi liền khóc, đang trách cứ baba của nó, nếu chúng tôi lại chia lìa trường kì như thế, con còn có thể nhận ra người cha này là tôi hay không? Cổ Ngạo, đối phó với những loại người như Trâu gia, không phải là trốn chạy không ngừng, mà là khống chế nhau, tương tự như việc bứng hết gốc rễ của ông ta, gậy ông đập lưng ông!"

"Nếu cậu tin tưởng như vậy, tôi lựa chọn ủng hộ cậu." Hai mắt Cổ Ngạo yên lặng nhìn hắn, gật gật đầu: "Vốn dĩ tôi giữ vững quan điểm đưa hai mẹ con Đại Lận ra nước ngoài, đi càng xa càng tốt, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy cậu nói cũng có lý. Đối phó với những kẻ điên ở Trâu gia này, quả thật cần để bọn họ nếm trải cảm giác cửa nát nhà tan gọi là gì, bọn họ đối phó với Đại Lận thế nào, cậu liền đối phó với bọn họ thế đó, trả lại gấp đôi! Hơn nữa tôi cũng tin tưởng, Đằng lão gia gia nhất định sẽ giúp cậu từ phía sau, cho cậu một bước lên tiên trong giới chính trị."

Đằng Duệ Triết quay đầu lại, lúc này không trả lời Cổ Ngạo, đôi mắt nhọn thản nhiên quét mắt nhìn anh một cái, thân hình cao lớn chậm rãi đi về phía Đại Lận, đưa cô trở về phòng của bọn họ.

Tuy rằng hắn có mối quan hệ hợp tác với Cổ Ngạo, nhưng hắn biết giữa bạn bè có một điều kiêng kị nhất, chính là cướp vợ của bạn.

Hắn thật may mắn là lần này Đại Lận không giống mấy tháng trước, cho Cổ Ngạo cơ hội qua đêm trong phòng của cô, để anh đi bước một tới gần cô hơn. Dù sao thời điểm phụ nữ yếu đuối nhất, dễ dàng để một người đàn ông khác bước vào lòng mình, tạo cho họ một cơ hội, đồng thời, người đàn ông này cũng sẽ bị hấp dẫn, tiện đà phó mặc cho hành động...

Cổ Ngạo là hoàn toàn nóng lòng muốn thử vị trí này, như hổ rình mồi mà theo dõi hắn. Một khi hắn buông tay, Cổ công tố viên sẽ triển khai kế hoạch theo đuổi Đại Lận từ lâu, quang minh chính đại mà cướp vợ của bạn! Người này không nói cho hắn biết tung tích của Đại Lận, quả thật là có tâm tư, cho là việc riêng của mình, đáng tiếc là không tìm được, bởi vậy sau khi nghe nói Đại Lận đi làm ở Đằng thị, liền vội vàng chạy tới, động cơ đã quá rõ ràng.

Nhưng mà dưới loại tình huống này, kết quả của tự mình đa tình là khiến mình bị tổn thương, xin khuyên nên hiểu chuyện mà thu tay lại, chúc phúc cho Đại Lận. Hôn nhân của hắn và Đại Lận không phải do anh em Cổ gia đánh cược, cũng không phải do Cổ Ngạo khích tướng, dùng lời nói bóng gió để kích người khác, mà là chuyện vợ chồng cả đời của hắn và Đại Lận, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào.

---

Đằng Duệ Triết

Thuyền đi hai ngày, rốt cuộc cũng cập cảng Cẩm thành.

Anh em Cổ gia rời đi trước, khơi thông mối quan hệ với hải quan, để hải quan không ghi tên Đại Lận và thời gian nhập cảnh, lại để vợ chồng Ngao Thần bảo vệ mẹ con Đại Lận qua cửa, ngồi xe đi về căn biệt thự ở khu Cúc thanh nhã.

Đằng Duệ Triết là người đi ra cuối cùng, chia làm hai hướng với bọn họ, trực tiếp đi về Đằng trạch. Làm như vậy mới có thể phân tán sự chú ý của mấy tên theo dõi, để mấy tên này nghĩ rằng hắn và anh em Cổ gia quay lại Cẩm thành, đảm bảo Đại Lận có thể thuận lợi trở về ngôi nhà mới của bọn họ.

Sau đó chờ đến buổi tối, hắn lại trở về.

Giờ phút này, ông nội và chú Hai đang ở Cẩm thành, chờ sẵn trong phòng khách của Đằng trạch, ngồi đối diện với người mẹ gầy yếu đến chịu không nổi, không biết biết đã chờ ở đây bao lâu rồi.

"Duệ Triết, Vi Trì là anh họ của cháu, sao cháu lại đối xử với nó như vậy?!" Đây là câu nói đầu tiên của Đằng nhị bá, vội vàng đứng lên, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cháu trai, "Chú Hai đối xử với cháu cũng không tệ, vì sao cháu lại muốn lấy oán trả ơn như vậy?"

Một tay đập xuống bàn, quả thật là lửa giận ngút trời, không thể khống chế nổi!

Duệ Triết cười nhẹ, đơn giản nhìn ông một cái, không thèm để ý, trực tiếp đi về phía ông nội và mẹ của mình, mở miệng cười nói: "Hai ngày nữa là con đến văn phòng chính phủ của thị ủy để nhận chức, mấy ngày này có khả năng phải đi gặp mặt xã giao nhiều, không thể về nhà. Ông nội, chúng ta đến thư phòng nói chuyện."

"Duệ Triết, hiện tại Đằng thị đã như rắn mất đầu, con xác định không biết Vi Trì hiện giờ đang ở đâu sao?" Đằng lão gia gia nghiêm túc hỏi hắn, để hắn đừng làm chuyện gì xảy ra tai nạn chết người.

"Không phải hiện tại chú Hai đang giúp con quản lý Đằng thị sao?" Duệ Triết quay đầu nheo mắt cười, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng sắc lạnh và giảo hoạt, "Quả thật tôi chưa làm cái gì cả, chắc hẳn trong lòng chú Hai đây đều biết rõ ràng. Vốn dĩ Đằng thị này thuộc về tay tôi, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, lại rơi vào tay Đằng Vi Trì, nay Đằng Vi Trì đã nghĩ rằng chuyện đã thành, con đường làm quan rộng mở, lại không biết đi vui vẻ ở nơi nào, làm sao chú Hai lại đi hỏi tôi về hành tung của anh ta?"

---

Tô Đại Lận

Ánh mặt trời như đổ lửa, từ rất xa, ở trên xe Đại Lận đã nhìn thấy ánh vàng của hoa hướng dương rực rỡ cả một vùng. Một cơn gió thổi qua, biển hoa theo gió lắc lư, hình thành một mặt biển màu vàng chói mắt, ánh vàng rực rỡ, giống sóng biển màu vàng đang cuồn cuộn trong gió.

Cô cảm thấy tất cả đều không có gì thay đổi cả, điều thay đổi duy nhất là, cô có một đứa con, ánh mắt đầu tiên của con khi về nhà, có thể nhìn thấy hoa hướng dương mà mẹ thích nhất.

Hoa hướng dương tượng trưng cho sinh mệnh luôn vươn lên về phía trước, mỗi ngày đều ngập tràn trong ánh nắng mặt trời.

Đó là cuộc sống mà mẹ luôn mong chờ, cũng là chuẩn bị cuộc sống này cho con.

"Thần, trước cửa nhà của Duệ Triết có một cô gái kìa. Ôi, thoáng nhìn qua thật có chút giống với Đại Lận." Như Tuyết chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt đầy kinh ngạc, "Ai vậy? Em gái của Đại Lận sao?"

Ngao Thần liếc liếc mắt nhìn về phía Thư Mẫn Mẫn đang ngồi xổm trước cửa, cũng nói nghiêm túc: "Sao Duệ Triết không nói cho anh biết có người ngồi trước cửa nhà cậu ấy nhỉ? Hiện tại chúng ta phụ trách việc đưa hai mẹ con Đại Lận về nhà, không thể để bất kì ai phát hiện ra tung tích của cô ấy!"

"Thần, vậy làm sao bây giờ?" Thế này Như Tuyết mới phản ứng lại, để chồng giảm tốc độ xuống, lo lắng nói: "Có khả năng cô gái này vẫn canh chừng nơi đây, không gặp được Duệ Triết tuyệt đối không trở về, chắc chắn chúng ta không có cách nào đuổi được cô ta đi."

"Bây giờ gọi Duệ Triết đến đây một chuyến."

"Vâng!"

Đại Lận ôm con ngồi ở ghế sau, ngồi cùng hai đứa con của Ngao Thần, hai đứa nhóc tranh thủ ba mẹ đang bàn chuyện gọi điện thoại, xoay người về phía này quỳ gối úp lại, đột nhiên kéo lỗ tai lại đây, nhỏ giọng nói với Đại Lận: "Tuy rằng baba đánh mông em, nhưng em phải nói cho chị Đại Đại nghe, chồng của chị nợ một khoản tiền, trên giấy còn viết "Đẻ một đứa con lai"......Đây là em tận mắt nhìn thấy, mấy chữ này thì em biết."

Đại Lận nửa tin nửa ngờ, bỗng nhiên nhớ tới đứa con da đen của Trâu Tiểu Hàm. Chẳng lẽ khoản tiền này có liên quan đến đứa con lai của Trâu Tiểu Hàm sao? Nếu thật sự Trâu Tiểu Hàm nɠɵạı ŧìиɦ, vì sao lại tìm một người da đen, còn sinh ra một đứa bé vừa nhìn thôi đã biết là con của người da đen rồi? Cô ta đem cổ phần của Đằng thị dâng lên cho Đằng Vi Trì, mang thai đứa con của Đằng Vi Trì không phải tốt hơn sao?

Chẳng lẽ Trâu Tiểu Hàm sinh ra cũng không phải là đứa bé da đen, mà thật đúng là đứa con của Duệ Triết?

Vì ý tưởng đột nhiên nghĩ ra này mà cô run như cầy sấy, vội vàng quay đầu đưa ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy ngoài cửa sổ, Thư Mẫn Mẫn đứng dưới nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đen hơn hẳn, môi khô héo, bất an đi tới đi lui trước cửa. Chắc hẳn cô ở chỗ này chờ Duệ Triết, tìm Duệ Triết có việc.

Ngao Thần chạy xe qua trước mặt cô, không có dừng lại trước cửa nhà, mà là chạy một vòng quanh khu này, lại lái xe rời đi.

Rất nhanh, Thư Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của Duệ Triết gọi tới, để cô đến Đằng gia tìm hắn, vì thế cô nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi nơi này, thoáng gặp qua xe của bọn họ, cuối cùng cũng chịu rời đi. Thế này Ngao Thần mới lái xe về Cúc thanh nhã một lần nữa, dừng trước cửa căn biệt thự mới ở bên cạnh nhà của bọn họ.

"Đại Lận, đội cái này lên đầu, phòng bệnh sau khi sinh, không được để trúng gió." Như Tuyết đưa cho cô một chiếc khăn lụa thật lớn, để cô bịt kín khuôn mặt của mình lại, thật ra là vì không để người ta nhìn rõ mặt cô, "Vì để người ta không phát hiện, Duệ Triết cũng mua luôn căn biệt thự sát vách này, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không biết em ở ngay bên cạnh, căn biệt thự bên cạnh này mới chính là nhà mới của tụi em. Đợi đến lúc Duệ Triết đến gặp em, rồi hãy bài trí lại căn nhà mới của mình."

Đại Lận nhìn căn biệt thự có kiến trúc giống hệt ở bên cạnh, lại nhìn nhìn ngôi nhà trước kia của bọn họ, thật có chút cảm động. Hèn gì cô không có cơ hội ngủ một đêm ở nhà mới, thì ra là để cô ở lại căn biệt thự sát vách này, căn phòng bên cạnh mới là nhà mới của cô.

---

Thư Mẫn Mẫn

Thư Mẫn Mẫn nhìn chú Hai đang ngồi ở phòng khách của Đằng trạch, biết chú Hai cũng vì chuyện của Đằng Vi Trì mà đến, phút chốc liền cảm thấy không hề ở trong tình cảnh không nơi nương tựa, cười cười với chú Hai, hướng mặt về tất cả những người của Đằng gia đang ở nơi đây mà đi thẳng vào vấn đề: "Quả thật lần này thiếu gia nhà tôi đến Hải Nam, chuẩn bị chào đón đứa con trong bụng Đại Lận ra đời, tìm đến trung tâm bệnh viện tỉnh Hải Nam. Nhưng lại nhận được tin tức của cục công an ở bên kia, nửa đường thiếu gia bị bắt cóc, đến nay không rõ tung tích. Bởi vậy tôi biết việc này chắc chắn có liên quan đến Đại Lận, nên xin Đằng tổng lượng tình anh em, thả cho thiếu gia nhà tôi một con đường sống."

"Thư Mẫn Mẫn, cô lại giấu chuyện quan trọng nhất rồi, Đằng Vi Trì tìm đến trung tâm bệnh viện tỉnh ở Hải Nam để làm gì?" Ánh mắt của Đằng Duệ Triết mang ý cười, lại lạnh lùng, hai tròng mắt thâm u quét qua đôi mắt của cô, để cô hoàn chỉnh nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, không cần cắt câu lấy ý, "Là vì muốn gϊếŧ chết một đứa bé vô tội, hay là đi chúc mừng?"

Thư Mẫn Mẫn cắn cắn môi, nghĩ nghĩ, thế này mới trả lời chi tiết: "Vốn dĩ thiếu gia làm giao dịch với Trâu Tiểu Hàm, dùng đứa bé trong bụng của Tô Đại Lận để đổi lấy số cổ phần trong tay của Trâu Tiểu Hàm, theo như nhu cầu của hai bên. Nhưng khi siêu âm kiểm tra thì trong bụng của Đại Lận là hai bào thai khác trứng, có hai cái trứng được thụ tinh, còn chưa làm tổ chắc chắn trong đáy huyệŧ, nếu muốn lấy phôi thai này ra, cần phải lấy ra cả hai, để Đại Lận không hề biết chính mình từng mang thai. Vì thế bác sĩ súc đáy huyệŧ cho Đại Lận, dùng ống dẫn đưa vào đáy huyệŧ tìm được túi phôi, nhanh chóng lấy ra, nhưng có một túi phôi không bị hút ra ngoài, mà giữ lại trong đáy huyệŧ của Đại Lận......"

"Sau đó thì sao?" Người phát ra một tiếng hét kinh hãi chính là Đằng mẫu, nhanh chóng đỡ lấy mặt bàn đứng lên, kinh ngạc cùng kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Thư Mẫn Mẫn: "Bởi vậy các người để hai đứa con của Đại Lận cứ thế mà chết đi sao? Các người điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm được! Đó là con của Duệ Triết và Đại Lận, là hai đứa bé đó, cho dù lúc đó còn chưa thành hình người, cũng không nên bị các người dùng phương pháp tàn nhẫn này mà gϊếŧ chết! Sao các người lại  quyết tâm đối xử độc ác với Đại Lận đang suy yếu như vậy, lúc đó cô ấy cũng bị tôi hãm hại, lại bị Đằng Vi Trì ra tay, đánh cho khuôn mặt đầu máu, bị đưa vào tù rồi áp giải ra pháp trường bắn chết......" Giọng nói của Đằng mẫu đã bắt đầu run run.

"Nếu đứa bé đã chết, hiện tại làm sao Đại Lận sinh ra đứa con của Đằng gia các người được?" Tuy rằng trên mặt Thư Mẫn Mẫn có áy náy, nhưng vẫn cố gắng nói hết sự tình, "Lúc đó tình huống của cả hai cũng không phải là tốt, phôi thai được cấy vào đáy huyệŧ của Trâu Tiểu Hàm rất yếu, cái phôi thai trong bụng của Đại Lận cũng không được lạc quan, vì thế thiếu gia đã bỏ rất nhiều tiền để làm cho hai người giữ thai, tiêm thuốc định kì cho hai người, cho đến khi phôi thai thuận lợi bám chắc vào đáy huyệŧ, sóng siêu âm mới có thể kiểm tra đo lường dữ liệu thai kì. Các người nghĩ lại mà xem, nếu lúc ấy để Đại Lận mang song thai, để hai bào thai này tự mình một cái cuống rốn, như vậy với tình trạng sức khỏe của Đại Lận lúc đó có thể chịu đựng được sao? Thiếu gia làm như vậy, cũng là vì để Đại Lận giảm bớt thống khổ, giúp cô tìm một người mang thai hộ."

"Đây là đang viện cớ cho thủ đoạn bỉ ổi của các người!" Đằng mẫu nghe được vô cùng đau đớn, "Các người lợi dụng đứa bé để làm chuyện xấu, lại đem tất cả mọi trách nhiệm đổ lên người Đại Lận! Cho dù cơ thể của Đại Lận không được tốt, khiến đứa bé không giữ được sinh mạng của mình, cũng còn hơn là bị các người vô liêm sỉ mà lợi dụng như vậy, xem hai đứa bé vô tội là công cụ lợi nhuận của mình!"

"Việc đã đến nước này, nói vậy cũng có ích gì." Mẫn Mẫn im lặng nhìn Đằng mẫu, "Nếu không phải lúc trước các người cho thiếu gia cơ hội, thiếu gia có thể làm được đến từng bước này sao? Nói đến vấn đề này, chính là Đằng gia các người lên ngòi nổ, bày trận bố cục, còn thiếu gia chính là người phụ trách bật lửa, để nó nổ mạnh! Thật ra lúc trước các người ai ai cũng có phần, đều đi thương tổn Đại Lận, như vậy hôm nay sẽ không đi chỉ trích thiếu gia của tôi, hẳn là các người cũng nên nghĩ về những việc mình đã làm đi, tìm chính nguyên nhân trên người của mình!"

"Vậy đứa bé đó thế nào rồi?"

"Về chuyện này, bác gái nên hỏi Đằng tổng một chút, anh ta biết rõ ràng nhất." Thư Mẫn Mẫn đem ánh mắt chuyển tới trên mặt Đằng Duệ Triết, nhân tiện nhìn sắc mặt của chú Hai, nói: "Bởi vậy lần này tôi đến đây, là vì muốn đem bí mật không ít ai biết này nói cho mọi người nghe, để Đằng tổng niệm tình anh em, thả thiếu gia nhà tôi ra. Mặc kệ lúc trước thiếu gia làm cái gì, Trâu Tiểu Hàm đều đã thân bại danh liệt rồi, mọi người cũng có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta! Như vậy xem như là thu hoạch được chuyện lớn, để Đằng gia các người dừng cương trước bờ vực, không phải sao?!"

Đằng Duệ Triết thấy Thư Mẫn Mẫn nói chuyện đúng lý hợp tình như vậy, mở miệng là "Thiếu gia nhà tôi", đem kể toàn bộ mọi chuyện ra ngoài, con ngươi lạnh lùng, trầm giọng cười lạnh mà nói; "Nếu Trâu Tiểu Hàm

không có sinh ra đứa con lai da đen, thiếu gia nhà cô sẽ chuẩn bị làm thế nào? Có phải anh ta chuẩn bị để Trâu Tiểu Hàm trói chặt tôi, sau đó để tôi hoàn toàn quyết liệt đấu với Đằng gia, để tôi đấu với hai nhà Trâu Đằng đúng không?"

"Mà kết quả là, Đằng tổng đã đánh tráo đứa bé, làm cho Trâu Tiểu Hàm thân bại danh liệt!"

"Đó vốn là đứa con của Trâu Tiểu Hàm, tôi đánh tráo thế nào được?!" Đằng Duệ Triết lạnh lùng chặn đứng lời nói của cô, đôi mắt thâm ảm đã không còn vẻ khách sáo: "Chính là Đằng Vi Trì đã thua dưới tay tôi, cũng không phải phát hiện mình có lương tâm, giúp Đại Lận chia sẻ sự thống khổ khi mang thai! Mà là anh ta luôn luôn thực hiện kế hoạch của mình, giả dối nham hiểm không ai có thể sánh bằng, tôi chỉ kịp thời ngăn anh ta lại! Thư Mẫn Mẫn, hiện tại nếu cô còn nói láo thêm một câu, vậy mỗi một câu này có thể trở thành bằng chứng khiến cô bị bỏ tù, để cô ngồi tù cùng với anh ta! Bởi vì, cô biết được nhưng không báo, là kẻ đồng phạm trong chuỗi âm mưu này!"

"Vậy Đằng tổng không thể niệm tình lần trước tôi ngăn cản ngài làm tổn thương đứa con khác của mình, mà buông tha cho thiếu gia sao?" Thư Mẫn Mẫn bắt đầu chuyển qua cầu xin hắn, "Đó cũng là một đứa con khác của ngài, là do cơ thể của Đại Lận suy nhược, không thể không để một người phụ nữ khác mang thai hộ giúp Đại Lận sinh con. Nếu đứa bé đó đã chết, hiện tại đứa bé bên cạnh Đại Lận, rồi tâm của Đại Lận nữa, cũng sẽ chết theo mất!"

"Cô canh chừng ở biệt thự của tôi lâu như vậy, là vì muốn nói những lời này?" Hàng lông mày của Đằng Duệ Triết đã nhăn chặt, khuôn mặt tuấn tú đã có vẻ không thể kiên nhẫn: "Đứa bé theo lời cô nói căn bản không hề tồn tại! So với tô thì cô còn rõ ràng hơn ai khác, Đằng Vi Trì làm giao dịch với Trâu Tiểu Hàm tạo ra một đứa bé da đen, cũng chẳng phải song bào thai gì cả, như vậy vừa có thể khiến hai nhà Trâu Đằng mất mặt, lại khiến anh ta ổn định ngồi lên cái ghế chủ tịch của Đằng thị, một mũi tên trúng hai cái đích! Nay hai nhà Trâu Đằng đã trở mặt nhau, Đằng gia thất thế, chẳng lẽ không phải đúng theo suy nghĩ của anh ta? Thư Mẫn Mẫn, cô vẫn không nói đúng trọng tâm như cũ, luôn luôn lãng phí thời gian của tôi!"

"Đằng tổng, song bào thai luôn có ảm ứng tâm linh, nếu một đứa trong đó mà chết, đứa còn lại cũng sẽ bất an, buồn bực mà chết đi. Xin ngài tin tưởng tôi một lần được không? Vì sao Đại Lận lại gặp chuyện thai nhi đình chỉ nhịp tim, đó là bởi vì một đứa bé khác đang gặp nguy hiểm, đứa bé này sẽ có cảm ứng......"

Hai mắt Đằng Duệ Triết bình tĩnh nhìn cô, vẻ lạnh lùng sửa lại thành cười nhẹ nhàng, dưới thần thái lãnh ngạo là một ánh mắt đang ra vẻ lo lắng: "Tất cả đều là xằng bậy! Cô nói nhiều như vậy, đơn giản chính mà muốn bảo vệ đứa con trong bụng của Trâu Tiểu Hàm, hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho cô! Dù sao giữa Đằng Vi Trì và Đại Lận, ai mới quan trọng hơn, trong lòng cô tự biết rõ! Quản gia, mời cô ta ra ngoài, sau này đừng để cô ta bước chân vào đây!"

"Đằng tổng, ngài thật sự không chịu buông tha cho thiếu gia sao? Anh ấy có sai, nhưng không sai đến nỗi mất mạng, bây giờ ngài đối xử với anh ấy như vậy cũng là phạm pháp......Đằng lão gia gia, thiếu gia cũng là cháu của ngài, ngài thật sự ngồi yên được sao? Hiện tại thiếu gia đang ở Hải Nam chịu tội, lúc nào cũng có thể mất mạng, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn anh ấy chết sao?!" Khuyên không được Đằng Duệ Triết, Mẫn Mẫn chỉ có thể chuyển sang cầu cứu Đằng lão gia gia, trực tiếp bổ nhào vào trước mặt ông, ôm đùi không chịu buông ra, nước mắt lưng tròng mà cầu xin, "Ông nội, van xin ông, cứu lấy thiếu gia, anh ấy sẽ chết trên tay Đằng tổng mất, tối qua con nằm mơ thấy anh ấy bị Đằng tổng nhốt trong căn phòng bí mật, bị đánh cho mặt đầy máu......"

Đằng lão gia gia cúi đầu nhìn Đại Lận giả này, thở dài mà nói: "Đây là ân oán giữa nó và Duệ Triết, chỉ có tự hai anh em đi giải quyết với nhau, mới có thể dễ dàng tháo gỡ bế tắc. Ông tin Duệ Triết sẽ không làm ra chuyện sai lầm trái đạo lý, sẽ niệm tình anh em."

"Ba, ba tin tưởng Duệ Triết thật sao?" Chú Hai ở bên cạnh nóng nảy, ánh mắt sau cặp kính nhìn chằm chằm ba mình, "Năm đó ba cũng nói anh Cả sẽ niệm tình anh em, sẽ trả Đằng thị lại cho con! Kết quả thế nào? Anh Cả chiếm Đằng thị cho riêng mình, nhiều năm nắm quyền độc tài ở tập đoàn, để cha con chúng con không có ngày ngóc đầu lên nổi, sau đó trực tiếp giao cho Duệ Triết tiếp quản, cả đời độc tài như vậy! Vi Trì cũng là vì muốn giúp con hả giận, mới bí quá hóa liều, tìm mọi cách nắm trong tay cổ phần của Đằng thị! Đây cũng không phải lỗi của Vi Trì, mà là lỗi của anh Cả, vĩnh viễn trên đời này không ai làm chuyện như anh ấy, nhân nhượng anh ấy!"

"Anh nói là lỗi của anh trai anh, vậy Duệ Triết có gì sai?" Đằng lão gia gia thở dài kêu than, cũng dần dần thất vọng với đứa con thứ hai của mình, "Anh để Vi Trì giúp mình cướp lại Đằng thị, vậy chính anh đang làm cái gì? Nếu anh không kêu than kể khổ trước mặt Vi Trì, làm sao Vi Trì lại tẩu hỏa nhập ma mà trả thù Đằng gia? Vốn dĩ Duệ Triết và Vi Trì không thù không oán, là do anh thân là chú Hai mà ở giữa châm ngòi, mới có ngày hôm nay!"

Duệ Triết thấy hai cha con bắt đầu ồn ào, cười lạnh đứng lên, xem nhẹ đi ra khỏi cửa.

Đối với loại người như Đằng Vi Trì, hắn sẽ không để anh ta chết, chờ đến thời điểm, tự nhiên sẽ trả tự do cho anh ta. Nhưng hắn sẽ không thương tổn người anh họ này, chính là để anh ta tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi lấy lại sức. Ít nhất như vậy sẽ tốt hơn so với ngồi tù, sẽ khiến Đằng Vi Trì khắc sâu cảm giác "Khuất nhục" này, để cho anh ta biết, thật ra anh ta không là gì cả.

Đi đến trước cửa, Đằng mẫu đuổi theo, dùng thanh âm tiều tụy của mình mà nói: "Nếu điều Thư Mẫn Mẫn nói là sự thật, vậy chắc chắn chú Hai của con sẽ phái người tìm kiếm tung tích của đứa bé đó, để nó quay lại bên cạnh Trâu Tiểu Hàm, cùng bắt tay với Trâu gia đối phó với con, vậy con làm sao bây giờ?"

"Bà tin chuyện đứa bé này tồn tại là thật?" Đằng Duệ Triết hỏi lại bà, đôi mắt sáng như ngọc và con ngươi tối đen như bầu trời đêm, mang theo vẻ kinh ngạc cùng nụ cười lạnh, "Nếu thật sự có đứa bé này, vậy chẳng phải Trâu Tiểu Hàm bị oan uổng, vẫn là cô con dâu tốt đẹp của bà như trước đây sao?"

"Duệ Triết, con đừng nói vậy." Đằng mẫu cúi đầu, áy náy chịu không nổi, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt con như cũ, nói: "Duệ triết, mẹ muốn nói với con một chuyện. Mấy năm trước khi người làm giúp con quét dọn, phát hiện có một chiếc điện thoại đánh rơi trên giường của con. Lúc đó trùng hợp là Diệp Tố Tố đến đây, mới để cô ấy cầm, nói có thể là của cô ấy. Nhưng sau đó mẹ nhớ lại, mới nhớ buổi tối Đại Lận mới là người lén chui vào trong chăn của con, chứ không phải Tố Tố. Nhưng lúc đó không có ai nhắc tới chuyện này, mẹ cũng quên luôn. Mấy ngày nay mẹ cô đơn ở nhà một mình, liền sửa sang lại phòng ốc của ba và con, đột nhiên nhìn thấy ảnh chụp của Tố Tố, mới nhớ ra chuyện này. Bởi vì mẹ Hàn Tử của Đại Lận từng hỏi qua mẹ, có tìm thấy cái di động nào ở phòng của con không? Nói có thể là của Đại Lận làm rớt, rất quan trọng."

"Vậy cái di động này hiện đang nằm trong tay Tố Tố?" Đằng Duệ triết nghi ngờ kinh ngạc nhìn mẹ, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc đột nhiên ám trầm xuống. Làm sao chuyện này lại có liên quan đến Tố Tố?

"Năm đó đúng thật là cô ấy cầm."

---

Nhấn Mở Bình Luận