Tô Đại Lận
Đằng Duệ Triết đứng ở ngoài cửa nghe tiếng khóc của con, lại đi rồi trở về, chờ Đại Lận mở cửa. Nhưng chính là Đại Lận không ngừng dỗ con, cũng không để ý đến hắn.
Phút chốc hắn có chút ảo não, để Ann lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, nhìn thấy Đại Lận đang nằm trên giường dỗ dành con, đưa lưng về phía cửa.
"Đại Lận." Hắn đi đến bên giường, liếc mắt nhìn con đang oa oa khóc lớn, lại nhìn khuôn mặt đang buông xuống của Đại Lận, nói giọng khàn khàn: "Ngoài xã giao ra, cũng không có xảy ra chuyện gì."
Đại Lận ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt thanh lệ cũng không có ý trách cứ, mỉm cười mà nói: "Vừa nãy mệt mỏi quá, nằm lên giường liền ngủ, không biết đã muộn như vậy rồi. Anh đi tắm rửa đi, đêm nay em ngủ với Khiêm Khiêm, anh qua cách vách mà ngủ. Buổi tối con sẽ khóc, em sợ ảnh hưởng đến anh ngày mai còn phải đi làm."
Ánh mắt Đằng Duệ Triết ảm đạm, biết cô đang giận, mình có giải thích nhiều cũng không ích lợi gì, liền dùng bàn tay vuốt lên khuôn mặt của con và cô, đứng dậy nói: "Ann ngủ ở phòng bên cạnh, nếu Khiêm Khiêm khóc đêm nhiều quá, em gọi cô ấy qua chăm sóc cùng. Ngủ ngon."
Lại in lên một nụ hôn lên trán của cô, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vững vàng đi trở về biệt thự cách vách.
Hắn vừa đi, vừa cởi nút thắt ở cổ tay áo, trở về phòng thay đổi bộ quần áo rộng rãi ở nhà, nhốt mình trong một thư phòng khác không có đi ra.
Sáng sớm hôm sau, Đại Lận mơ màng ngủ một đêm bị điện thoại gọi tới của Cổ Ngạo đánh thức, mệt mỏi ngồi dậy chui ra ổ chăn, "Cổ Ngạo, là anh à." Cô nhìn lên đồng hồ đã là tám giờ sáng.
"Tài khoản QQ mà em đưa cho tôi, tôi đã kiểm tra qua, là một tài khoản mới, vừa đăng ký, địa chi IP ở Cẩm thành, nhưng ngoài những cái này ra, không kiểm tra thêm được thông tin gì của cô ta, cô ta điền thông tin giả, hơn nữa còn ẩn giấu địa chỉ." Tinh thần sáng sớm của Cổ Ngạo sảng khoái, tiếng nói trong trẻo, "Tài khoản QQ của em chỉ có đăng nhập ở đại học Cẩm Thành, hơn nữa đối phương lại thông qua cái máy tính đó mới tìm thấy dữ liệu lịch sử đăng nhập của em, vậy chứng minh đối phương có mối liên quan với Thư Mẫn Mẫn, vì sao em không cho tôi điều tra trực tiếp Thư Mẫn Mẫn?"
"Vậy kết quả điều tra của anh là thế nào, Cổ Ngạo?" Đại Lận ngồi vào bên cửa sổ, rót ly nước cho mình, biết Cổ Ngạo đã điều tra Thư Mẫn Mẫn.
"Tôi cũng giống như em, cũng từng nghi ngờ người này chính là Thư Mẫn Mẫn. Nhưng theo quan sát gần đây của tôi với cô ấy, phát hiện ngoài chuyện bôn ba vì Đằng Vi Trì ra, cô ấy cũng chưa từng xuất hiện ở cửa Pháp viện. Nếu ở giữa còn tồn tại một người phụ nữ khác, vậy chứng tỏ Thư Mẫn Mẫn cũng biết người này, cũng như cho phép người này ra vào phòng ở của cô ấy, lục lọi máy tính của em. Em đoán xem người này sẽ là ai?" Cuối cùng Cổ Ngạo hỏi lại cô, lời nói có vẻ thật sự nghiêm túc, "Trong thang máy của khu ký túc xá dành cho giảng viên, camera chỉ có thể quay được hình ảnh của một người phụ nữ đội mũ che khuất mặt, trời nóng lại mặc áo khoác dài, che kín từ đầu đến chân, xem ra là cố ý không cho người khác nhìn thấy khuôn mặt của cô ta."
"Cổ Ngạo." Đại Lận im lặng nghe, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh của một người con gái, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vì để bản thân không miên man suy nghĩ, nên em đã xoá tài khoản QQ của mình rồi, không muốn tiếp tục nhận những bức hình của cô ta gởi nữa. Nếu bây giờ anh còn có thể giúp em kiểm tra, thử đăng nhập vào QQ của em, xem còn có thể phục hồi được gì không. Em cho anh mật khẩu QQ của em, anh giả vờ là em mà nói chuyện với cô ta, xem cô ta còn gởi tấm hình gì nữa, với mục đích gì. Nhưng mà những hình ảnh và nội dung mà cô ta gởi qua, anh đừng nói cho em nghe, em chỉ muốn biết rốt cuộc cô ta là ai thôi, vì cái gì mà đến?"
Vốn dĩ Cổ Ngạo đã chuẩn bị bắt tay vào kiểm tra vấn đề này, tự nhiên sẽ không từ chối cô, lại hỏi: "Em có còn lưu lại những bức hình mà cô ta gởi qua không? Cô ta gởi cái gì cho em em đều phải lưu lại, đừng có vì một phút xúc động mà xoá hết, chỉ có giữ lại chứng cứ mới có cơ hội bắt được cái đuôi của cô ta, không để cô ta muốn làm gì thì làm!"
"Có lưu lại, đợi sau này em sẽ gởi cho anh." Đại Lận đi ở trong phòng, phát hiện con trai được Ann ôm đi từ khi nào, trên giường trống rỗng, ổ chăn đã muốn lạnh. Duệ Triết cũng không lại đây cùng ăn sáng với cô, tất cả đều im lặng.
Cô đẩy tấm rèm nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy mặt trời đã mọc lên cao, hắn hẳn đã đi làm, không có để lại lời nào. Cô thay váy ngủ, rửa mặt đơn giản, cũng quyết định đi ra ngoài một chuyến.
Bởi vì cô muốn ngoài chuyện đi học ra, còn có thể tìm kiếm một công việc cho riêng mình, mở một cửa hàng của chính mình, hoặc là làm việc ở công ty, rèn luyện bản thân.
Vì thế hôm nay, cô dạo qua một vòng trên con đường của Cẩm thành, cầm bút sổ ghi chép, liền đi một mình trên đường lớn.
Trước mắt cô đặt ra mục tiêu, là có một công việc, để cô đừng ngồi buồn ở nhà rồi miên man suy nghĩ là tốt rồi. Cô có thể không quan tâm đến mức lương, nhưng nhất định phải làm cho cuộc sống của cô phong phú, có công việc để mình tập trung, chứ không phải một lòng nhào vào chuyện của Diệp Tố Tố. Cô phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng lại không thể công khai thân phận và hành tung của mình...... Bởi vậy, nếu cô muốn tìm kiếm một công việc như vậy, rất khó.
Giờ phút này, cô mặc một bộ đồ vận động thể thao, đội mũ che nắng, đi được một đoạn đường rất dài.
Khi trời vào đầu thu, kết thúc mùa hạ, thời tiết vẫn nóng nực như cũ, khô nóng khó chịu. Hơn nữa cô không thể để bị trúng gió, bởi vậy toàn thân mồ hôi đầm đìa, không ngừng ra ra vào vào trước một công ty có dán thông báo tuyển dụng, vừa muốn đi phỏng vấn, lại sợ bị người ta nhận ra, không thể không quay lại giữa đường, thất vọng đành từ bỏ những hi vọng.
Sao lại lặp lại những tháng ngày này? Vẫn trốn trốn tránh tránh ở Cẩm thành như cũ, không thể đứng thẳng lưng, không thể ngẩng được đầu. Cho dù đi tìm việc, cũng sợ bị người ta nhận ra, bị người ta kèm cặp hai bên mà bắt đi.
Cô đi ở vỉa hè trên con đường lớn, dừng bước nhìn những mặt hàng cao cấp trong cửa hàng, mặt kính in lên hình ảnh phản chiếu của cô, khuôn mặt ngập tràn uể oải. Vì sao so với những người phụ nữ khác của hắn, cô vĩnh viễn không thể danh chính ngôn thuận như vậy? Trâu Tiểu Hàm có thể quang minh chính đại làm vợ của Duệ Triết, Diệp Tố Tố có thể danh chính ngôn thuận làʍ ŧìиɦ nhân của Duệ Triết, chỉ có Tô Đại Lận cô là cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không phải.
Chẳng lẽ nguyên nhân là vì cô cưỡng cầu mà có được đoạn tình cảm này, cho nên cô vĩnh viễn không chiếm được hắn như cô suy nghĩ?
Cô xoay người chậm rãi đi tới, nhìn lên trời cao, mỉm cười, cảm thấy có khả năng mình suy nghĩ nhiều rồi. Bởi vì ngoại trừ những điều này ra, hẳn là cô vẫn luôn suy nghĩ đến Duệ Triết vì cô mà làm hết tất cả mọi chuyện, nghĩ lại sự vất vả của hắn, sẽ phát hiện chính mình đang được hắn che chở bảo vệ, đã muốn có được cả thế giới rồi.
"Tô Đại Lận, bây giờ em đang ở đâu?" Vài phút sau, Cổ Ngạo gọi điện thoại tới, trong giọng nói mang theo nụ cười sang sảng, "Có phải đang ở bên ngoài hay không? Tôi nhìn thấy có một cô gái mặc quần áo thể thao ở phía trước có dáng dấp rất giống em, em thử quay đầu lại xem."
Đại Lận quay đầu nhìn, quả nhiên phát hiện xe của Cổ Ngạo đang chạy nhanh qua bên này, viu một cái qua bên người cô, thổi bay lọn tóc đuôi ngựa của cô.
"Ha ha, quả nhiên là em." Cổ Ngạo không dừng xe, nhìn cô qua kính chiếu hậu, "Bây giờ tôi phải đến cục công an một chuyến, giám sát tình hình của Trâu Tiểu Hàm đang đang bị canh giữ. Bởi vì Trâu Tiểu Hàm bị bệnh nặng, cần chấp hành giam giữ tại ngoại, nên viện kiểm sát đã ra quyết định rồi để tôi đưa qua đây, phái tôi đến phụ trách giám sát cô ta ba tháng, em có muốn đi theo xem một chút hay không? Tôi thấy bây giờ trời nắng gắt, nhiệt độ này không thích hợp để dạo phố đâu, thích hợp ngồi điều hoà uống nước trà hơn. Em gọi xe đi qua đó đi, tôi chờ em ở trước cửa cục công an, sau đó mang em đi vào thăm."
Anh cười khẽ rồi cắt đứt điện thoại, với điều kiện tiên quyết là không làm bại lộ hành tung của Đại Lận, lái xe rời đi.
Hơn mười phút sau, Đại Lận ngồi xe taxi đến trước cửa cục công an, quả nhiên nhìn thấy anh đang dựa vào xe của mình mà chờ cô, dáng vẻ ung dung không kiêng dè điều gì, nhàn nhã tự tại. Hai người một trước một sau đi vào cánh cửa đại sảnh của cục công an, nhìn thấy Trâu Tiểu Hàm đang bị áp giải đi ra khỏi phòng giam, chuẩn bị đến bệnh viện chữa bệnh.
"Họ Cổ, anh đến để chê cười Trâu gia tôi sao?" Trâu Tiểu Hàm bị còng tay nhìn thấy Cổ Ngạo liền nổi bão, giống như bị tiêm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn trừng trừng, thẳng hướng theo dõi anh, ánh mắt lộ vẻ hung ác: "Tôi biết anh là người của Đằng Duệ Triết, đừng có đắc ý sớm quá, sớm hay muộn thì ba của tôi cũng sẽ xử lý các người!".
Cổ Ngạo liền cười không sao cả, miết liếc mắt nhìn hai tay hai chân của cô, cười nói đạm mạc: "Trước mắt cứ trị liệu dây thần kinh vận động của cô cho tốt vào, Trâu tiểu thư cô xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, tâm địa lại thiện lương như thế, nếu mà nằm liệt giường, thì phải giậm chân khi giận dữ, thật sự rất đáng tiếc."
"Cổ Ngạo!" Trâu Tiểu Hàm phát ra tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết, khuôn mặt dữ tợn giãy dụa trong tay nữ cảnh sát, "Là Đằng Duệ Triết phái anh tới đây đúng không? Anh ta cho anh đến đây để báo thù tôi, muốn tôi chết trong này, chết rồi không ai đối chứng đúng không? Đúng là một suy nghĩ nực cười! Ba tôi còn chưa rơi đài đâu, ông ấy sẽ có biện pháp để các người không thể sống yên ổn được, để cái con Tô Đại Lận kia cũng phải rơi vào kết cục giống tôi, ai cũng đừng mơ tưởng có được Duệ Triết!"
Đại Lận đứng bên cạnh thấy Trâu Tiểu Hàm nổi điên lên, khiến nữ cảnh sát cũng phải chạy qua bên này, vội vàng hơi hơi cúi đầu, giả vờ như người qua đường đang đi qua bên người bọ họ, gặp thoáng qua Trâu Tiểu Hàm.
Chỉ nghe tiếng Cổ Ngạo tiếp tục cười nói: "Tôi chờ xem ba cô dùng biện pháp gì để chia rẽ Duệ Triết và Đại Lận? Ha ha, hiện tại bọn họ sắp kết hôn, Duệ Triết cũng thuận lợi ngồi lên vị trí thị trưởng, mặc kệ là ai cũng đừng hòng chia rẽ được bọn họ, chẳng lẽ Trâu gia cô còn muốn bắt được nhược điểm của cậu ấy sao? Trâu tiểu thư, cô phải biết rằng, hiện tại cô đã ly hôn với Duệ Triết rồi, phí bồi thường tinh thần hơn một trăm vạn tệ cũng đã nộp rồi, một tia quan hệ giữa cô và Duệ Triết cũng không còn nữa! Cho dù các người có chứng cứ xác minh cậu ấy đang ở cùng một chỗ với Đại Lận, bọn họ cũng đều là quang minh chính đại, càng thêm danh chính ngôn thuận hơn so với Trâu Tiểu Hàm cô, cũng không làm chuyện phạm pháp!".
Trâu Tiểu Hàm
"Tôi bây giờ ly hôn với Duệ Triết, nhưng anh ta có thể cắt đứt được đoạn tình cảm với Diệp Tố Tố sao?" Trâu Tiểu Hàm cười lạnh sắc bén, "Hai người bọn họ cứ tan tan hợp hợp như vậy, vốn dĩ không có một lần nào chia tay thành công, cho dù lúc trước Duệ Triết quyết định đính hôn với tôi, Diệp Tố Tố cũng bay từ Châu Âu trở về! Vì sao? Bởi vì bọn họ cứ một tháng lại chia tay một lần, sau đó lại dính lấy nhau như keo như sơn, ai cũng không rời ai! Vốn dĩ lúc ấy Diệp Tố Tố không có bay trở về Châu Âu, mà là vẫn ở lại Cẩm thành, chờ Duệ Triết nguôi giận...... Hiện tại chắc hẳn Diệp Tố Tố đã trở về làm việc bên cạnh Duệ Triết, anh xem thử xem Duệ Triết có bỏ được suy nghĩ chú ý tới cô ấy hay không? Thời điểm năm đó Tô Đại Lận theo đuổi Duệ Triết, Diệp Tố Tố mới chính là người yêu của Duệ Triết, còn cái con Tô Đại Lận kia mới là đồ mặt dày không biết xẩu hổ mà đi cướp giật!"
"Nghe ý tứ trong lời nói này của cô, thì cô và Diệp Tố Tố đã biết nhau từ lâu sao? Hơn nữa các người vẫn thường có liên lạc?" Sắc mặt Cổ Ngạo lạnh lùng, không quá thích thái độ kiêu ngạo của Trâu Tiểu Hàm, bộ dáng nổi điên này hoàn toàn như kẻ vô giáo dục, khiến anh phản cảm đến cực điểm, nhưng anh phải moi được chút tin tức từ trong miệng của cô ta, "Cô đang ngồi tù, lại biết chuyện Diệp Tố Tố đi làm ở tòa thị chính, còn biết hơn một năm qua cô ta vẫn ở lại Cẩm thành, lén lút theo dõi Duệ Triết. Nếu không phải các người có mối quan hệ thân thiết, làm sao lại biết rõ như vậy? Vì sao sau đó Diệp Tố Tố lại ứng tuyển vào vị trí làm việc bên cạnh Đằng Duệ Triết, nếu không phải vì cô, chẳng lẽ là vì Trâu bí thư?!"
"Đừng nghĩ sẽ moi được tin gì từ miệng của tôi!" Trâu Tiểu Hàm lên tiếng yêu kiều, khuôn mặt trắng nõn, lông mày liễu dựng thẳng, đôi mắt lại nheo lại thành một đường cong nham hiểm, càng ngày càng giỏi làm những động tác khiến người ta nổi cả gai ốc, gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Ngạo, "Cho dù anh có lấy được những thông tin mình muốn ở nơi tôi thì lại như thế nào, chuyện này cũng không liên quan gì đến anh! Anh chỉ là một tên công tố viên quèn mà thôi, một tên quan chùi đít lại muốn xen vào chuyện của hoàng đế!"
Cổ Ngạo mở miệng cười: "Trâu đại tiểu thư, cách nói năng của cô giống như đang phun đờm vậy, lần này so với lần trước càng lợi hại hơn! Đúng là bị ép buộc nóng nảy quá liền lộ nguyên hình, ha ha!" Anh nâng tay ra hiệu cho nữ cảnh sát đang kìm giữ Trâu Tiểu Hàm, ý bảo mang đi, "Đưa đến bệnh viện đi, trong lúc chữa trị không cho bất kì kẻ nào đến thăm!"
Cuối cùng liếc mắt nhìn cô tiểu thư "tinh thuần" này một cái, bước nhanh đuổi theo Đại Lận đi ở phía trước, đưa Đại Lận đến một nơi yên tĩnh, tránh đi nơi này có nhiều người theo dõi.
"Nếu trong lòng em còn hoài nghi thái độ của Đằng Duệ Triết, vậy cho cậu ấy thêm một chút thời gian, xem cậu ấy xử lý chuyện Diệp Tố Tố như thế nào." Anh dựa lưng lên lan can, ngũ quan tuấn tú, nhìn khuôn mặt ảm đạm của Đại Lận dưới vành mũ, "Lời nói phiến diện của Trâu Tiểu Hàm không thể tin được, nhưng có thể căn cứ vào những manh mối mà cô ta cung cấp, sẽ tra được mục đích chân chính khi Diệp Tố Tố đột nhiên xuất hiện như vậy. Thế này còn tốt hơn so với việc em ngồi buồn ở nhà rồi miên man suy nghĩ! Nhất định trong lòng em vẫn còn thấy áy náy với Diệp Tố Tố, cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, nhưng có lẽ Diệp Tố Tố nắm bắt được điểm này, mới dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt Đằng Duệ Triết, thuận lợi thực hiện kế hoạch của cô ta! Em có nghĩ tới hay không, vừa rồi theo lời của Trâu Tiểu Hàm nói "Diệp Tố Tố không có bay trở về Châu Âu", hoàn toàn cũng không phải vì muốn tranh thủ nối lại tình xưa với Đằng Duệ Triết, mà có khả năng còn mục đích khác của cô ta!"
Đại Lận nâng mắt nhìn anh chàng hiểu biết rất rõ người đàn ông của cô, bình tĩnh mà nói: "Lời Trâu Tiểu Hàm nói cứ mỗi một tháng bọn họ lại chia tay một lần, em tin điều này. Nhưng em không tin Duệ Triết trưởng thành trong cuộc sống như vậy, lại có kiên nhẫn theo Diệp Tố Tố chơi loại trò chơi chia tay này. Khi trong mắt anh ấy chỉ có em, thì chỉ có em mà thôi, không chứa thêm người phụ nữ khác. Điều em lo lắng là, kẻ thù còn nhiều lắm, khó lòng phòng bị. Cổ Ngạo......"
Giọng của cô chuyển xuống hơi trầm trọng, khuôn mặt thoáng nhìn mềm mại tú tĩnh, trong đôi mắt trong veo lại lóe ra ánh sáng kiên định, "Nếu hôm nay em chưa cùng anh đến nơi này, có khả năng hiện tại em còn mờ mịt trên đường không biết đi về đâu, lại chui đầu vào ngõ cụt. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trâu Tiểu Hàm, bỗng nhiên em hiểu được, tất cả những người phụ nữ có ý đồ tiếp cận Duệ Triết sau em, thật ra tâm tư của họ đều giống nhau. Trâu Tiểu Hàm chưa từ bỏ ý định, Diệp Tố Tố cũng không hết hi vọng, bọn họ vẫn không cam lòng, nhưng có thể làm gì bây giờ? Duệ Triết đã là của em, em có thể chắp tay nhường cho bọn họ sao? Còn con của em phải làm sao bây giờ? Cổ Ngạo, thật ra em khổ sở không phải vì Diệp Tố Tố xuất hiện, mà là loại trạng thái cuộc sống hiện tại này của em, nơi này rõ ràng là quê nhà của em, em lại không thể gặp bất kì ai, chỉ có thể cúi đầu như cũ. Nếu Diệp Tố Tố tìm tới cửa, em nên dùng thân phận gì để đáp lại cô ấy? Đến khi Duệ Triết không để ý đến em, em chỉ còn lại thương tâm......".
"Bởi vậy từ khi Diệp Tố Tố xuất hiện, cậu ấy liền thay đổi?" Cổ Ngạo nhìn ra được một ít manh mối, mi tâm nhíu nhẹ, "Hôm nay một mình em chạy đến đây, cậu ấy cũng không hỏi em đi đâu nhỉ?".
Đại Lận cúi đầu, thế này mới phát hiện mình nói nhiều hơn khi ở trước mặt Cổ Ngạo, rất là xấu hổ vì thất thố, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Thì ra cô luôn luôn bị áp lực, cũng không có ung dung rộng rãi như vẻ bề ngoài mà mình thể hiện, một khi tìm được cơ hội để phát tiết, liền nói hết những lời thật lòng này cho Cổ Ngạo nghe, buồn bực không vui, điều này không phải để người ngoài chế giễu cô hay sao?
Nhưng Cổ Ngạo lại giữ chặt cô một phen, nói với cô: "Bây giờ tôi lại đưa em đến văn phòng Chính phủ, tôi đang có một việc muốn làm, chúng ta cùng đi! Sau khi qua đó, tôi sẽ theo chân bọn họ giới thiệu em là vợ của tôi, không phải vợ của Đằng thị trưởng, để em đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Diệp Tố Tố! Đầu óc của Đằng Duệ Triết chắc chắn có vấn đề rồi, thế mà lại không biết Diệp Tố Tố này không xem cậu ấy là gì mà đi gây sóng gió, so với Trâu Tiểu Hàm còn giống yêu tinh mặt dày hơn, còn tạo cơ hội làm vợ mình hiểu lầm!"
---
Đằng Duệ Triết
12 giờ trưa, tòa thị chính, ngoài lãnh đạo ra, tất cả những nhân viên khác đều đến căn tin ăn cơm, Cổ Ngạo lái xe qua đây, vừa đúng lúc nhìn thấy thư kí của Đằng Duệ Triết từ đại sảnh đi ra, xem ra là muốn đi ăn cơm.
"Thư ký Nghiêm." Cổ Ngạo xuống xe kêu anh ấy lại, mong anh ấy tạm dừng bước, "Tôi có hẹn giữa trưa hôm nay với Đằng thị trưởng, xin hỏi hiện tại anh ấy đang dùng cơm ở đâu?".
Thư ký Nghiêm đã biết anh từ sớm, cũng không hưởng ứng gì với anh, miết liếc mắt nhìn vào trong xe của anh, cười nói: "Thị trưởng đi ra ngoài làm khảo sát rồi, đi cùng thư ký Diệp, có lẽ bây giờ ăn cơm ở bên ngoài rồi."
"Đi khảo sát ở đâu? Thư ký Diệp này là chỉ Diệp Tố Tố à?" Cổ Ngạo nhíu mày, loại kết quả này cũng không ngoài ý muốn cho lắm, lại nói: "Đại khái khi nào thì bọn họ trở về?"
Thư ký Nghiêm nghĩ nghĩ, nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, nói chi tiết: "Đây là lần đầu tiên Đằng thị trưởng ra ngoài làm khảo sát, có lẽ phải mất nhiều thời gian, bữa ăn cũng có thể kéo dài hơn, đại khái buổi tối chín, mười giờ là có thể trở về. Nếu lúc đó cũng chưa về, có khả năng sẽ ở lại bên kia. Cổ công tố viên, hay là hiện tại chúng ta ra ngoài dùng bữa cơm, bây giờ đúng là giờ cơm trưa, vừa kịp lúc. Tôi sẽ gọi điện cho thị trưởng, báo cho ngài ấy biết là anh có việc gấp muốn tìm."
Cổ Ngạo cười lắc đầu: "Tôi xin nhận lòng tốt của thư ký Nghiêm, bây giờ tôi còn có chút chuyện, hẹn lần sau đi." Anh nhìn vào trong xe, tỏ vẻ còn có người chờ mình, nói lời từ chối nhẹ nhàng, một lần nữa ngồi trở lại xe.
Trong xe, Đại Lận nghe lọt tai cuộc đối thoại của bọn họ, không nói gì, chỉ nhìn ngoài cửa sổ.
Cổ Ngạo lái xe ra khỏi tòa thị chính, qua cánh cổng văn phòng Chính phủ, hỏi nên đi ăn cơm, hay đưa cô về nhà?
Đại Lận xoay qua, đột nhiên nói: "Cổ Ngạo, vừa rồi thư ký Nghiêm nói là Duệ Triết đi ra ngoài công tác với Diệp Tố Tố sao?".
Cổ Ngạo nhìn cô,
biết là cô muốn xác nhận, chính là tâm ý đang hoảng loạn, nhân tiện cũng nói: "Không rõ lắm, vừa rồi thư ký Nghiêm cũng không nói thư ký Diệp này rốt cuộc là ai, cũng không nói là nam hay nữ, bởi vậy không nhất định phải là Diệp Tố Tố. Đại Lận, hiện tại em đang ngồi trên xe của tôi, nên đi thăm Tiểu Tuyết Cầu của em chứ, Torn đã tìm cho nó một cô bạn gái, hiện tại hai tên này sống rất vui vẻ hạnh phúc!"
Đại Lận gật gật đầu.
Nửa giờ sau, Cổ Ngạo xác định không có người theo dõi, đưa Đại Lận về biệt thự của Cổ gia, ấn vang còi ô tô, để Torn đang nghỉ ngơi ở nhà đi ra.
Torn ôm một con vật màu trắng như tuyết, con chó nhỏ với chiếc nơ con bướm màu hồng nhạt liền lao tới, Torn mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi trên cơ thể cao gầy của mình, để con chó nhỏ làm động tác chào hỏi với anh trai, "Sao hôm nay anh tan làm về nhà sớm vậy, a, mặt trời mọc phía Tây hả? Chúng ta đi chuẩn bị cơm trưa cho anh ấy nào, để anh ấy ăn no một chút nào......"
"Torn." Cổ Ngạo chỉa chỉa trong xe, để em gái đến đây tiếp đón Đại Lận, "Nhà chúng ta có khách, là một người khách rất quan trọng." Còn anh thì đi vào phía trong nhà, dùng chìa khóa xe giỡn giỡn với Tiểu Tuyết Cầu đang canh giữ ở cửa, ôm con chó nhỏ đi vào nhà.
Vừa mới xuống xe, Đại Lận đã nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu dài béo ra, là một quả cầu trắng tròn vo, vui mừng hoan hỉ chạy theo Cổ Ngạo hướng vào trong đại sảnh. Con chó nhỏ với cái nơ bướm trên cổ ở trong tay Torn cũng nhảy xuống, đi theo Tiểu Tuyết Cầu đang hướng vào trong mà chạy, lập tức hai tên nhóc tạo thành một cặp đôi đùa giỡn vui vẻ, tương thân tương ái, vành tai và cái mõm chạm chạm vào nhau.
Torn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngày đó chị ôm Tiểu Tuyết Cầu đến shop thú cưng, nó liếc mắt một cái liền nhìn trúng em Tiểu Tuyết Muội này, hai tên này lập tức lâm vào bể tình, giây nào phút nào cũng dính vào cùng nhau. Có khi chị gọi "Tuyết Cầu ăn cơm", nó cũng chẳng thèm để ý gì đến chị, trong mắt nó chỉ có Tiểu Tuyết Muội của nó thôi, suốt ngày kêu vui mừng lăn lộn với vợ của nó. Không tin em đi qua kêu thử một tiếng xem, nói không chừng nó cũng quên luôn em là mẹ chủ nhân của nó rồi."
Hai người vừa cười, vừa đi vào trong nhà, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu đang đùa yêu với Tiểu Tuyết Muội của nó, căn bản không có nhìn thấy mẹ Đại Lận.
Đại Lận ngồi lên sô pha, tháo mũ và mắt kính che mặt ra, gió nhẹ thổi sợi tóc dính lên mặt, cô kéo tóc ra phía sau tai, cảm thấy mát mẻ không ít. Cô liếc mắt nhìn quanh bốn phía, nhận ly nước sôi để nguội Torn đưa tới, uống chậm rãi, nhớ tới cái ngày trước kia.
Trước kia cô còn cùng Duệ Triết ở trong này làm chuyện dọa người, hầu như phá hư phòng tắm của nhà bọn họ, không biết anh em Cổ gia có chê cười cô hay không?
"Đại Lận, ăn nho đi." Torn đặt dĩa nho đã được rửa sạch trước mặt cô, ngón tay nhẹ bứt một quả bỏ vào trong miệng, "Anh trai chị lên lầu làm việc rồi, đừng để ý tới anh ấy. Anh ấy chính là như vậy, không bao giờ biết làm phụ nữ vui, chỉ biết thể hiện năng lực cao thấp của mình trong công việc mà thôi."
Đại Lận im lặng mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn như đóa hoa bách hợp, hai má lại có vẻ hồng hào, vừa tinh thuần lại quyến rũ. Cô dừng lại trên người Torn, khóe môi hơi hơi nhếch lên vì trong lòng tràn ngập vui sướng, hình dáng ngũ quan có vẻ đoan chính lại tiêm tú, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên lại ngửi được một mùi sữa thản nhiên truyền đến từ trên người Torn, khiến cô tò mò không thôi.
Từ khi nào thì Torn có con vậy? Sao trên người lại có mùi sữa, giống với cô? Nếu không phải ôm trẻ con thường xuyên, làm sao lại lây dính loại hương vị này được?
Torn thấy cô ngửi ngửi hương vị trên người mình, vội vàng đứng lên, đôi mắt mèo thật lớn lại cười tủm tỉm, "Trong khoảng thời gian bị Đằng tổng cho nghỉ ngơi nằm chơi xơi nước, chị hay đi ôm đi bế mấy tiểu bảo bảo mới ra đời, nên bị nhiễm mùi của trẻ lên người, tắm rửa đều không sạch được. Đại Lận, trước mắt em ngồi chơi đi, chị đi xem lò nướng có đồ gì không."
---
Torn
Nói xong liền chạy biến, lủi vào phòng bếp kéo kéo quần áo ngửi ngửi, quả nhiên phát hiện trên người có một mùi sữa nồng đậm, rất rõ ràng, không biết nên vui hay nên buồn, "Tiểu Ny Ny à, trên người con thơm quá, thế nên cũng làm trên người mẹ Cổ Dư dính mùi luôn rồi này, bây giờ bị mẹ Đại Đại của con phát hiện ra rồi, làm sao bây giờ?"
---
Sau khi Cổ Dư hoàn thành xong chuyện trong phòng bếp, cố ý vào buồng vệ sinh cọ rửa mùi sữa dính trên quần áo, còn xịt thêm chút nước hoa, thế này mới đi ra tiếp tục nói chuyện phiếm với Đại Lận.
"Đại Lận, có khả năng sau này chị bị thất nghiệp." Cô khuỵu gối trước sô pha, nắm tay Đại Lận lên, bày ra một bộ dạng đáng thương trước mặt Đại Lận, đôi mắt mèo ngấn ngấn lệ, khóe mắt rủ xuống, hai tay nắm thành quyền chống lên cằm, cái miệng bắt đầu ủy khuất, đáng thương mười phần: "Đằng tổng đem bán công ty riêng của mình, chính thức đầu quân vào Đằng thị. Nhưng hiện tại ngài ấy lại không đặt trọng tâm ở Đằng thị, mà ứng tuyển vị trí tân thị trưởng, ở cơ quan đã có thư ký và trợ lý, không cần người thư kí không có nền tảng chính trị như chị. Hiện tại chị ở Đằng thị cùng với mấy ông già cổ đông, chẳng khác gì sống với mấy cái đồ cổ cả, buồn bực lắm, ngày nào cũng bị bọn họ xem là đối tượng để thảo phạt, thời khắc nào cũng như đang sống trên chiến trường......"
"Vì sao Duệ Triết lại bán công ty?" Đại Lận nhướn mày, trong lòng thất kinh. Làm sao cô lại không biết chuyện này?
"Sớm hay muộn thì em cũng biết." Torn ngồi thẳng người, cũng không giấu diếm cô, "Đằng tổng bán công ty là để trả nợ, một khoản tiền lớn như vậy, phải bán công ty riêng, mới có khả năng thanh toán nợ nần. Hơn nữa hiện tại ngài ấy lại nắm quyền ở Đằng thị, không thể phân thân xử lý công việc được, nên bán công ty riêng của mình đi, đặt trọng tâm vào Đằng thị và tòa thị chính. Nhưng mà Đại Lận này, chị đoán chắc là Đằng tổng giữ Đằng thị lại cho em và Khiêm Khiêm, đợi ngài ấy ổn định xong Đằng thị, chắc chắn cổ đông lớn nhất của Đằng thị sẽ viết tên Tô Đại Lận, cho em làm cổ đông nắm quyền lớn nhất, còn ngài ấy thì theo mảng chính trị, em xem chị đoán có đúng hay không?"
Torn gác hai chân lên bàn trà, tiếp tục ăn nho, lộ ra cái đùi thon đẹp trắng nõn, "Bởi vậy mặc kệ sau này có phát sinh chuyện gì, Đại Lận em cũng đừng trách Đằng tổng, Đằng tổng làm tất cả những điều này là vì muốn tốt cho em, không muốn em lại thương tâm." Cô nháy nháy mắt với Đại Lận, "Hiện tại chị nói với em những điều này, là để em dự phòng chuẩn bị tâm lý trước."
Đại Lận cũng không thể hiểu được câu nói "Sau này" của Torn là như thế nào, buông tay Torn ra, đứng lên nói: "Em biết chị và Duệ Triết giấu em một chuyện, nhưng nếu Duệ Triết không muốn cho em biết, em sẽ không tìm mọi cách để biết. Biểu hiện muốn nói rồi lại thôi của Torn trước mặt em, làm em cảm thấy chính mình đều không là cái gì ở trong mắt Duệ Triết cả! Có rất nhiều chuyện, chị, Long Lệ, và có rất nhiều người khác đều biết, còn em nếu không đi suy đoán, sẽ không biết được người chung chăn gối nằm bên cạnh mình đang làm những gì mỗi ngày!".
"Đại Lận!" Cuối cùng Torn cũng ý thức được bộ dạng của mình vừa rồi tự cho là đúng, vốn là muốn khuyên Đại Lận đừng hiểu lầm Đằng tổng, lại biến thành một dạng khoe khoang, bắn ngược lại Đại Lận khi cô không thể lộ diện ra bên ngoài, vội vàng nói: "Ý của chị không phải là vậy, là chị nhiều chuyện rồi. Vốn dĩ đây là chuyện riêng của em và Đằng tổng, Đằng tổng nói như thế nào thì giải quyết như thế đó, không liên quan gì đến người ngoài, là chị lắm miệng rồi, không nên nhúng tay vào chuyện của hai người."
"Giúp em chuyển lời với Cổ Ngạo, bây giờ em phải trở về, cám ơn anh ấy hôm nay đã đưa em đến toà thị chính." Đại Lận im lặng nhìn cô, không có biểu hiện cảm xúc, đội mũ đeo mắt kính lên lần nữa, xoay người đi về phía cửa.
Trước khi nghe Torn nói những lời này, cô sẽ không suy nghĩ nhiều mà lựa chọn tin tưởng, sau đó im lặng chờ đợi. Nhưng hiện tại, nhìn bộ dáng muốn nói lại không nghĩ sẽ nói của Torn, còn tuyên bố để cho cô làm tâm lý chuẩn bị, thật sự khiến cô tức giận!
Điều cô cần không phải là làm tâm lý chuẩn bị, mà là chân tướng! Có điều gì mà Duệ Triết không thể nói cho cô biết? Nếu không nói, làm sao cô biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Vì sao mọi người trên toàn thế giới này đều biết, còn lại một mình cô chẳng hay biết điều gì, thế nhưng lại phải luôn đề phòng chuẩn bị tâm lý? Dự phòng chuẩn bị tâm lý không phải là đã có chuyện xảy ra rồi sao!
Cô bước nhanh đi về phía cửa, mặt trời đã ở trên đỉnh đầu, nhanh chóng rời khỏi biệt thự của Cổ gia.
Một phút đồng hồ sau, Cổ Ngạo đuổi theo, bắt lấy cổ tay của cô, đẩy cô lên xe.
Cổ Ngạo
"Bây giờ tôi lái xe chở em về." Trên người Cổ Ngạo vẫn còn mặc bộ quần áo ở nhà, mũi đeo mắt kính, xem ra là trực tiếp lao ra từ thư phòng, vừa lái xe, vừa nhìn thẳng về phía trước mà nói: "Tôi không biết rốt cuộc em và Torn đã nói những gì, khiến cả hai kết thúc cuộc trò chuyện không vui như vậy. Nhưng vừa rồi nhìn biểu hiện của con bé, chắc chắn là nó nói sai gì rồi. Đại Lận, thật ra hiện tại mối quan hệ giữa Cổ gia tôi và Đằng Duệ Triết chính là hợp tác, bởi vì theo tính chất vị trí công việc, có một số việc phải giữ bí mật, không thể tự chủ trương tiết lộ ra ngoài được. Trừ phi bản thân cậu ấy tự mở miệng nói cho em nghe, em có thể biết được tin tức mà em muốn, hai người cần tự mình nói rõ ràng mọi chuyện với nhau."
Đại Lận hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn bàn lại chuyện này.
Quả nhiên anh em Cổ gia biết tất cả mọi chuyện, hơn nữa là có chuyện đã xảy ra thật, Duệ Triết gạt cô!
Sau khi đến gần khu biệt Cúc thanh nhã, Cổ Ngạo để cô xuống xe, để cô tự mình đi trở về nhà mới. Trên đường về cô nhận được điện thoại Duệ Triết gọi tới, nghe lời nói dặn dò thản nhiên của hắn, nói có khả năng về nhà sau mười giờ tối, để cô đừng chờ hắn.
"Duệ Triết, bây giờ anh đang ở đâu?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Ở văn phòng thị trưởng. Sao vậy, Đại Lận?" Hắn hỏi lại cô trong điện thoại, thản nhiên, tiếng nói như đang cúi đầu, "Vừa mới nhận chức, gặp mặt xã giao có vẻ nhiều, chờ thêm mấy ngày nữa là đâu lại vào đó. Đêm nay em đừng chờ cơm anh, ăn sớm một chút rồi nghỉ ngơi."
Dặn dò xong, hắn cúp điện thoại trước, giống như không muốn nói nhiều, chính là dặn dò, thông báo một tiếng, liền xong việc.
Đại Lận nắm chặt di động, cúi đầu, vội vàng đi vào nhà.
Cuộc dạo chơi bên ngoài hôm nay của cô đã xong, xem như là giải sầu, cũng xem như là thay đổi không khí, nhưng rốt cuộc lòng cô cũng không thể nào bình tĩnh được. Cô ôm con vào trong ngực, ngồi xuống sô pha ở phòng khách, dùng má dán lên khuôn mặt của con, không biết suy nghĩ điều gì.
Bé con thì nhìn cô, không biết vì sao mẹ lại ưu sầu như vậy, giống như thực sự không được vui. Nhưng vừa ra đời chưa được bao lâu, nó lại không có cách nào khác để chia sẻ ưu sầu với mẹ, chỉ có thể dùng một đôi mắt to sáng mà nhìn cô, để mẹ đừng cô đơn, đừng buồn như vậy.
Sau đó, bé con lại ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa thì đỏ bừng, giống một quả táo chín mọng. Đại Lận hôn nhẹ lên con, đặt con vào trong giường nôi bên cạnh, nhẹ tay đẩy nôi cho con.
Cô cứ ngồi như vậy đến khi mặt trời ngả về Tây, ánh lửa đỏ hoàng hôn chiếu lên cửa sổ, hai tròng mắt đờ đẫn, không biết đang đợi ai.
Mà ngoài cửa, vốn dĩ Cổ Ngạo tính chờ cô vào nhà rồi mới quay xe về, nhưng anh nhìn thấy cô nhận điện thoại trên đường, dáng vẻ sau đó lại vội vàng đi vào nhà, giống như bị đả kích rất lớn, muốn tránh đi, anh chỉ biết sự việc có chút không thích hợp.
Anh ngồi trong xe một lúc, sau đó đi gõ cửa biệt thự ở cách vách, chào một tiếng "Bác gái" với Đằng mẫu đang đi ra mở cửa, trực tiếp đi nhanh lên lầu hai.
Anh tìm tìm trong thư phòng trên này, am hiểu tìm được chốt mở cửa ngầm ở nơi này, nhẹ nhàng uốn uốn, cửa ngầm xôn xao một tiếng liền mở ra.
Còn Đằng mẫu đi theo ở phía sau thì vừa vui vừa giận, không biết Cổ Ngạo hùng hổ như vậy là muốn làm gì! Tuy rằng bà vẫn luôn muốn biết cánh cửa ngầm ở nơi này, nhưng Cổ Ngạo làm như vậy, có phải muốn làm lộ chỗ ở của Đại Lận, khiến cô gặp phải hoạ sát thân hay không?!
"Hôm nay con trai bác mang Diệp Tố Tố ra ngoài đi công tác, hơn nữa rất có khả năng nói dối Đại Lận, là cậu ấy đang làm việc ở văn phòng thị trưởng, không có ra ngoài!" Cổ Ngạo dừng chân một chút, lạnh lùng quay đầu nhìn chằm chằm bà, "Bác đoán xem bây giờ Đại Lận đang làm gì, nghĩ chuyện gì?"
"Cái này......" Đằng mẫu bị doạ khiếp, "Sao Duệ Triết nó có khả năng nói dối Đại Lận được? Mấy ngày nay hai người bọn họ vẫn rất tốt mà."
"Xem ra bác gái còn không biết Diệp Tố Tố đã ngóc đầu trở lại." Cổ Ngạo cười ha ha, đứng ở thư phòng không đi, nhìn thiết kế bố trí trong thư phòng, "Hiện tại nếu bác đã biết cánh cửa ngầm này, vậy để bác gái đi an ủi Đại Lận vậy. Nếu trước mười giờ mà Duệ Triết vẫn không quay về như cũ, cháu sẽ dẫn Đại Lận đi gặp mặt trực tiếp cậu ấy và Diệp Tố Tố, xem hai người bọn họ rốt cuộc đang làm chuyện gì mà không cho người khác biết, lại muốn bí ẩn như vậy!"
Đằng mẫu nghe, tâm nhói đau không thôi, cũng bất chấp anh nói gì, vội vội vàng vàng đi tìm Đại Lận.
Cổ Ngạo thì nói chuyện với Ngao Thần, lui ra ngoài, một lần nữa ngồi trở lại trên xe của mình.
Mười giờ đêm, quả thật xe của Đằng Duệ Triết không có xuất hiện ở Cúc thanh nhã, trong lòng Đằng mẫu như có lửa đốt lại kéo Đại Lận đi trong sân vườn, đẩy cô ra khỏi cổng, để cô đến toà thị chính tìm Duệ Triết.
"Đại Lận con đi trước, bác sẽ đi ngay sau." Đằng mẫu khoát tay với cô, vô cùng lo lắng, vô cùng đau đớn, "Duệ Triết nó hồ đồ rồi, có khả năng vì tìm cái gì đó, mới dính dáng đến Diệp Tố Tố. Đại Lận, bây giờ con đi qua đó, lấy thân phận vợ của Duệ Triết xuất hiện trước mặt Diệp Tố Tố, Tố Tố sẽ biết ván đã đóng thuyền, cô ấy và Duệ Triết đã không có khả năng nào nữa rồi! Bác cũng sẽ nói cho cô ấy biết, Đằng gia này chỉ cần một người con dâu là Tô Đại Lận thôi, nếu trong lòng cô ấy có hận, cứ đến tìm bác! Năm đó là bác không chịu chấp nhận cô ấy, là bác có lỗi với cô ấy!"
Một tay bà đẩy Đại Lận ra cổng rời khỏi sân vườn biệt thự, cánh cổng biệt thư kêu loảng xoảng đóng lại, sau đó vội vã chạy về biệt thự cách vách, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Sau đó chờ Cổ Ngạo đưa Đại Lận rời đi, thế này bà mới đi ra ngoài với bọn họ, tự mình lái xe đi tới toà thị chính.
Bên này, Đại Lận ngồi trên xe của Cổ Ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn được đèn đường ngoài cửa xe chiếu rọi, giống một đoá hoa đào tháng ba mang theo giọt sương sớm mai đón ánh sáng mặt trời, yên tĩnh xinh đẹp, bàn tay đặt trên đùi lặng lẽ nắm chặt.
Hiện tại cô đang làm cái gì vậy? Huy động mọi người đi đánh ghen bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ sao? Duệ Triết làm cái gì? Chính là hắn lừa cô không nói là đi công tác, luôn luôn ở toà thị chính làm việc mà thôi! Nói không chừng đúng là bận chuyện công vụ thật!
"Cổ Ngạo, dừng xe!" Cô đột ngột lên tiếng, cũng không muốn đi đến chỗ kia, "Bây giờ đã khuya, em không muốn đến toà thị chính, anh dừng xe vào ven đường, em gọi xe về nhà, có lẽ Duệ Triết đang ở nhà chờ em."
Cổ Ngạo phanh cái két, theo lời cô dừng xe ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống để gió đêm thổi vào, nhìn trăng bên ngoài cửa sổ, cười nói: "Em đã không muốn đi, vậy tôi tôn trọng em. Tôi thấy em có lẽ đã suy kỹ nghĩ, cũng không muốn để tôi khiến em xuất hiện với cái đầu nóng, thật ra như vậy cũng rất tốt."
Quả nhiên anh quay đầu xe, trở lại đường cũ, dọc đường đi cũng không nói thêm gì, giống như tỉnh táo lại, chở cô đi hóng gió.
Đại Lận dựa cửa xe, khó chịu nhìn ngoài cửa kính, không rõ chính mình đang làm cái gì.
"Có phải cảm thấy tôi đang xen vào chuyện của người khác hay không?" Cổ Ngạo miết mắt lướt nhìn cô một cái, cười cười, "Ha ha, tôi đúng là nhiều chuyện như vậy thật, cả đời cũng không sửa được cái tật xấu này. Năm trước Tiêu Tử kết hôn mở tiệc rượu ăn mừng, tôi mang đội nhóm của mình đến hôn lễ cậu ấy bắt người, trực tiếp còng tay khách quý của cậu ấy mang đi, khiến Cao gia không nuốt được cục tức. Một số quan tham có thế nào cũng không liên quan gì đến tôi cả, tôi cứ theo luật mà bắt thôi...... Tôi cũng giống như em vậy, cũng không hiểu được chính mình đang làm cái gì, đã nghĩ làm như vậy có thể giải quyết được sự việc, cứ làm thôi, cũng không nghĩ tới hậu quả. A, bây giờ tôi đưa em về nhà, em nghỉ ngơi cho tốt, khi nào em cần tôi hỗ trợ, tôi sẽ đến đón em."
Đại Lận nghe, đầu vẫn hướng nhìn ra ngoài cửa xe như cũ, biểu hiện thật bình tĩnh.
Giờ phút này xe của bọn họ đi qua một trạm dừng chân, cô thấy xe của Duệ Triết đậu ở chỗ này, bánh xe mới tinh dính không ít bùn, rõ ràng là vừa từ ngoại thành trở về. Hơn nữa sau khi hắn đi công tác về, đang lái xe qua tiệm rửa xe bên cạnh chuẩn bị rửa xe, hắn bước xuống xe trước, sau đó là Diệp Tố Tố mặc một bộ váy màu trắng thướt tha bước xuống sau, vừa nói vừa cười với hắn, đi đến cùng nhau......
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, tay phải cầm điện thoại có chút run run, gọi điện thoại cho hắn: "Duệ Triết, bây giờ anh đang ở đâu? Khi nào thì về? Đã muộn rồi."
"Đại Lận, sao em còn chưa ngủ? Anh lập tức về liền, bây giờ đang ở văn phòng......"
Đại Lận nghe đến câu sau liền cắt đứt điện thoại, không rõ vì sao chỉ trong khoảng thời gian một ngày, hắn có thể đem câu này mà nói dối cô đến hai lần? Hiện tại rốt cuộc là làm sao vậy?
---
Diệp Tố Tố
Cổ Ngạo dừng xe ở ven đường, có chút đăm chiêu nhìn chăm chú vào sườn mặt tái nhợt của cô, "Xuống xe tặng cho Diệp Tố Tố một cái tát?"
Anh vươn tay qua đây, tự mình mở cửa xe ra, ủng hộ Đại Lận đi xuống.
Đại Lận xiết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, sắc mặt ảm đạm, cũng là nói anh lái xe: "Đưa em về, bây giờ trở về đi."
"Bây giờ em đi đến tặng cô ta một cái tát, để cô ta đừng thả thính như vậy nữa, cũng không có gì là sai cả!" Cổ Ngạo cười bất đắc dĩ, chính mình xuống xe, bước đi trong gió, chuẩn bị đi gặp cặp đôi một nam một nữ kia, "Em đã không muốn gặp, vậy tôi nói tiện đường đi qua nơi này, tình cờ gặp được bọn họ, hỏi cậu ấy cô gái này là ai."
Anh đóng cửa xe giúp Đại Lận, để cô ngồi ở trong xe, đôi mắt mang theo ý cười lạnh, chân dài đi bước một hướng về trạm dừng chân.
Giờ phút này nhân viên rửa xe đang rửa xe cho Đằng Duệ Triết, sau khi Đằng Duệ Triết đứng qua một bên nói chuyện điện thoại xong, quay về bên người Diệp Tố Tố, trên bàn tay trắng mịn của Diệp Tố Tố cầm hai cốc cà phê, một cốc được đưa đến tận tay hắn, mái tóc dài đen bóng buông xoã, trên mặt còn mang một cái kính đen, giống như không muốn cho người ta nhìn thấy mình. Nhưng chỉ cần nhìn qua bộ váy trắng, dáng người thon thả, cùng khí chất độc đáo, những người quen chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra cô, dù có đeo kính che mặt cũng không tác đụng.
"Đằng thị trưởng, thật đúng là vừa khéo, thế mà lại gặp cậu ở nơi này!" Cổ Ngạo đi thẳng về phía bên này, mở miệng cười nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh hai người, làm ra một bộ dạng thật kinh ngạc, "Tôi cũng chuẩn bị rửa xe ở đây, không
thể tưởng tượng được đã trễ thế này rồi, còn có thể gặp được Đằng thị trưởng và......"
Anh tò mò nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy trắng này, đôi mắt vẫn mang ý cười như cũ, giống như không biết Diệp Tố Tố thật, đánh giá từ đầu đến chân: "Và người này là......thư ký mới của Đằng thị trưởng."
Diệp Tố Tố thấy gặp người quen, vội vàng hướng về Đằng Duệ Triết, trốn nửa người ở phía sau Đằng Duệ Triết, hơi hơi nghiêng đầu, không nói lời nào.
Đằng Duệ Triết thì càng kinh ngạc hơn khi tình cờ gặp được Cổ Ngạo ở nơi đây, miết liếc mắt nhìn cái xe phía sau anh một cái, bình thản ung dung uống một ngụm cà phê, trầm giọng trả lời: "Cổ công tố viên cũng là vừa mới đi khảo sát ở ngoại thành về sao?" Đôi mắt thâm thuý loé lên ánh sáng lạnh.
"Không, Cổ mỗ chỉ là một công tố viên nho nhỏ, không cần phải đi thực địa khảo sát bên ngoài làm gì, chỉ là hôm nay thời tiết mát mẻ, chở vợ ra ngoài hóng gió thay đổi không khí." Ánh mắt của Cổ Ngạo vẫn đặt trên mặt của Diệp Tố Tố, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Đằng Duệ Triết một cái, chính là muốn nhìn xem Diệp Tố Tố phản ứng như thế nào khi gặp được người quen, xem ra da mặt cũng thật dày, chinh chiến nhiều năm, rất có kinh nghiệm, cười nói: "Để tôi gọi vợ lái xe qua đây, cô ấy có chút thẹn thùng, ngại ngùng khi gặp Đằng thị trưởng và cô thư ký mới này."
Anh lấy điện thoại di động ra, đứng trước mặt Duệ Triết gọi vào số của Đại Lận, hơn nữa còn cố ý để lộ dãy số của Đại Lận cho Đằng Duệ Triết xem, thân mật cười nói với Đại Lận: "Em yêu, lái xe qua đây đi, xe của Đằng thị trưởng đã rửa xong rồi, đến phiên chúng ta rửa xe. Vừa rồi chạy một vòng ở ngoại thành, chắc xe cũng bẩn. Nói vậy chứ nơi này có một người mà em cũng biết, nhân tiện đến đây chào một tiếng."
Anh liếc mắt nhìn Diệp Tố Tố đang toả sáng tinh thần, lại đảo mắt liếc nhìn nét mặt hơi hơi biến sắc của Đằng Duệ Triết, vì Tô Đại Lận mà trong lòng cảm thấy không đáng giá thật. Diệp Tố Tố này là người thế nào? Cô gái này so với Trâu Tiểu Hàm không biết là giảo hoạt gấp mấy lần, là loại yêu quái đã tu luyện thành tinh! Nếu Đại Lận muốn khai chiến với cô ta, trong lòng nhất định phải trải qua cánh cửa đầu tiên là chịu được cảm xúc áy náy tội lỗi, cánh cửa thứ hai là thủ đoạn, cánh cửa thứ ba là thái độ của Đằng Duệ Triết, qua được ba cửa này, mới có khả năng thoát khỏi đòn hiểm.
Nhưng trước mắt Đại Lận một cửa cũng không vượt qua, chỉ có một mình thương tâm!
"Cổ Ngạo, bây giờ em phải lái xe của anh về, phiền anh gọi xe về sau." Đại Lận trong điện thoại cũng không hợp tác lắm, giọng nói mềm mại ẩn chứa áp lực, đã muốn khởi động xe của anh, "Ngày mai em sẽ lái xe qua trả lại cho anh."
Đèn xe chợt loé một cái, Đại Lận đã lái xe đi qua trước mặt bọn họ, rẽ nhập vào đường quốc lộ, nhanh chóng rời đi.
Cổ Ngạo cũng không vì hành động của "Người vợ" này mà cảm thấy ảo não, lại đưa màn hình di động cho Đằng Duệ Triết xem số điện thoại [vì an toàn, nên Cổ Ngạo không có lưu tên của Đại Lận], cất điện thoại, nhẹ nhàng khịt mũi, "Đằng thị trưởng, hôm nay có cảm thấy mình vô liêm sĩ hay không? Hôm nay hai "Vợ chồng" chúng tôi cùng nhau đến toà thị chính muốn bàn một chút chuyện, lại nghe nói Đằng thị trưởng mang theo thư ký mới đi ra ngoài làm khảo sát thực địa, chỉ có thể tiu nghỉu quay về. "Vợ" của tôi còn không tin Đằng thị trưởng bận trăm công nghìn việc như vậy, luôn gọi điện thoại kiểm tra, kết quả là Đằng thị trưởng lại luôn luôn "Làm việc tại văn phòng". Tôi nói này, việc đi ra ngoài làm công tác khảo sát với thư ký cũng không cần gì phải giấu người khác, cậu cũng không làm chuyện gì mờ ám với cô thư kí xinh đẹp này, cần gì phải giấu diếm như vậy?".
Anh miết liếc mắt nhìn Diệp Tố Tố đứng núp sau lưng Đằng Duệ Triết, biết cô gái này đang cười thầm không thôi, không thể không ngăn chặn ngọn lửa giận, cuối cùng liếc mắt nhìn Đằng Duệ Triết một cái, đón xe taxi nhanh chóng rời đi.
Anh gọi điện thoại cho Đại Lận, phát hiện cô cũng không có tắt máy, gọi một cái liền đổ chuông, nhưng cô không nhận điện thoại, thật sự nặng nề. Giờ phút này chắc chắc cô đang lái xe, càng chạy càng nhanh, không ngừng tăng tốc, nếu như bị cảnh sát ngăn lại, sẽ bại lộ thân phận trước mặt người khác.
Nhưng mà có Ngao Thần, anh không lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, không lo lắng cô sẽ bị kẻ thù bắt cóc, anh chỉ sợ cô đua xe, phát tiết trên đường không muốn sống nữa, lại quá xúc động mà gây tai nạn xe cộ......
"Nói cho tôi biết, em đang ở đâu?" Anh gởi tin nhắn thoại cho cô, gởi qua, hi vọng cô có thể nghe được.
Nhưng vẫn không có hồi âm như cũ, im lặng, cô đang dùng chính phương pháp của mình để bình phục tâm tình.
Sau đó, anh để xe taxi chạy đến khu biệt thư Cúc thanh nhã, phát hiện cô dừng xe của anh trước cửa biệt thự, thân xe vẫn còn nóng, chứng tỏ cô vừa về đến nơi.
Nhưng hai căn biệt thự đều tắt đèn, trong sân, trong phòng đều tối đen, cánh cửa đóng chặt, rõ ràng là không có ai!
Anh đi một vòng ở cửa, dừng lại trước biển hoa hướng dương, gọi điện thoại cho Ngao Thần: "Sao lại thế này? Hiện tại hai vợ chồng anh đi đâu rồi?"
"Hai vợ chồng bọn họ xuất hiện vấn đề, hai vợ chồng tôi cũng không nên ở lại làm bóng đèn, ra khách sạn ở rồi." Ngao Thần trong điện thoại trả lời anh, giọng nói cũng có vẻ trầm trọng, "Hôm nay thấy ba người ra ngoài tìm Duệ Triết, tôi chỉ biết là không thể tránh khỏi một cảnh chiến tranh gia đình rồi. Tôi và Như Tuyết đều là người ngoài, ngoài việc có thể bảo vệ an nguy cho Đại Lận và Khiêm Khiêm, cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của Duệ Triết và Đại Lận, chỉ có thể để bọn họ tự mình đi giải quyết. Cổ Ngạo, tôi biết cậu là vì muốn tốt cho Đại Lận, nhưng cậu nhìn không thấy sao, rằng Đại Lận không biết chuyện này sẽ tốt hơn? Chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ thì để tự bọn họ đi giải quyết, nếu Đại Lận muốn biết, vậy để cô ấy tự mình tìm hiểu. Nếu cô ấy không muốn biết, vậy đi gạt cô ấy. Đôi khi, người tham gia vào chuyện này càng nhiều, sự tình lại càng phức tạp thêm."
Cổ Ngạo trầm ngâm một lát, cười cười: "Ý của anh là tôi đang xen vào chuyện của người khác sao? Tôi cũng biết được chính mình nhiều chuyện, nhưng nếu anh nhìn thấy vẻ mặt vô liêm sĩ kia của Đằng Duệ Triết, nhìn thấy bộ dạng Diệp Tố Tố với nụ cười cất chứa dao găm đó, sẽ không cho là vậy! Tô Đại Lận cần cái gì các người biết không? Cô ấy bị người ta quấy rầy, bị người ta kết bạn thêm QQ, lại không ngừng gởi những bức ảnh chụp Đằng Duệ Triết và Diệp Tố Tố ở chung với nhau, cái này, Ngao Thần anh và Đằng Duệ Triết có biết không? Nếu không phải Tô Đại Lận thật sự bất lực và bị cô lập, làm sao cô ấy lại để người ngoài biết được chuyện này của mình?! Điều cô ấy thương tâm nhất, đó là người đàn ông chung chăn gối ngày đêm thân mật với mình lại xem mình như người xa lạ, cả đời giấu diếm cô ấy, chuyện gì cũng không nói cho cô ấy biết, lại mang tình nhân cũ đi theo bên người, ngang nhiên ra ra vào vào! Được rồi, tôi cũng không nói nhiều với anh nữa, bây giờ tôi đi tìm cô ấy, tìm được cô ấy mới là chuyện quan trọng nhất lúc này, những chuyện còn lại để sau hãy giải quyết!"
"Cô ấy ôm con rời khỏi nơi này rồi, vừa mới đi ra khỏi căn biệt thự này, đi về hướng Tây Bắc, bắt chuyến xe buýt số 25, chắc là đi Giang Bắc." Ngao Thần cung cấp thông tin cho anh, không nhúng tay vào chuyện riêng của người khác, nhưng cũng không thấy chết mà không cứu, nói: "Cô ấy làm như vậy, chắc chắn sẽ khiến những kẻ theo dõi phát hiện ra, chuyện này cũng sớm hay muộn thôi. Nhưng nếu Duệ Triết không vội, Ngao Thần tôi có gấp mấy cũng vô dụng, chỉ có thể phái hai người vệ sĩ mặc thường phục leo lên xe buýt với cô ấy, bảo đảm giữa đường cô ấy sẽ không bị người ta bắt cóc làm con tin."
"Vậy cám ơn anh." Cổ Ngạo nhanh chóng cúp máy, không hề nói năng rườm rà, xoay người mở cửa xe của mình, thẳng đường đuổi theo chuyến xe buýt số 25.
Giờ phút này, quả thật Đại Lận ôm con ngồi trên xe buýt, bên người không có một hành lý nào cả, chỉ có một cái túi đơn giản, một ít nhu yếu phẩm. Trên đầu cô đội khăn trùm đầu, khuôn mặt mộc mạc, bởi vậy hành khách đều xem cô là một bà mẹ mỉm sữa bình thường, không ai nhận ra cô.
Con thì đang ngủ say trong lòng cô, cũng không biết giữa ba và mẹ đã xảy ra chuyện gì, cơ thể nhỏ bé đang tuổi ăn tuổi lớn liền ngủ say, ngày càng có da có thịt, khuôn mặt phúng phính càng ngày càng tròn, ngũ quan trên khuôn mặt có bóng dáng của Duệ Triết.
Đại Lận đội mũ vào cho con, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.
Lúc này cô không muốn rời nhà trốn đi, chỉ là muốn ôm con rời khỏi nơi đầy áp lực này, trải qua cuộc sống mà chính mình mong muốn. Có lẽ tương lai phía trước của cô còn nhiều phong ba bão táp hơn nữa, nhưng so với việc tâm tàn như tro bụi lúc này, cô có gì phải e ngại?
Có lẽ lúc này đây, Duệ Triết lại vì cô mà bị áp chế, lại bất đắc dĩ phải cưới Diệp Tố Tố, sau đó lại vụиɠ ŧяộʍ mang cô giấu đi một nơi khác, để cô chờ đợi đến ngày mọi chuyện được giải quyết, mới có khả năng danh chính ngôn thuận làm một người vợ bên cạnh hắn. Nhưng thật là mệt chết đi được, thật là áp lực, cô cảm giác mình càng ngày càng già úa, đang héo tàn, không làm được những chuyện mình muốn, lại mãi mãi không nhìn thấy hi vọng.
Hiện tại, giữa bọn họ không có một kẻ địch nào hoàn toàn lộ diện, một khi Diệp Tố Tố xuất hiện, lời thề ngày xưa của hắn liền trở thành nói dối, khiến người ta không thể chấp nhận được.
Nếu là như thế, vậy để cô sống một mình đi.
Xe của Cổ Ngạo đuổi kịp chạy bên cạnh chuyến xe buýt số 25, đuổi theo rất nhiều chuyến xe mới tới kịp, anh giảm tốc độ lái xe, yên lặng nhìn cô đang dựa người vào cửa sổ, trong lòng yên tâm không ít.
Vì an toàn, anh không kêu tên của cô, trực tiếp lái xe qua, ở phía trước mà âm thầm chú ý động tĩnh của xe buýt số 25.
Vài phút sau, Đại Lận ôm con bước xuống xe, là xuống xe ở trạm đại học Giang Bắc, về tới nơi ngày xưa cô từng ở, chuẩn bị tìm vị giáo già ngày xưa của cô. Đối với cô mà nói, hiện tại cô đã không còn cần mối quan hệ thân phận kia với Duệ Triết, mà là tương lai của mình và con.
---
Diệp Tố Tố
Đằng mẫu tự mình lái xe, chạy theo con đường mà Cổ Ngạo đi, mới rốt cuộc bắt gặp con và Diệp Tố Tố ở trạm dừng chân!
Thời điểm khi bà vừa đến, Đằng Duệ Triết đang chuẩn bị lái xe rời đi, bà trực tiếp dừng ngang xe chắn lại trước mặt bọn họ, phanh một tiếng két ngang trời, đi tới bên cửa xe mà Diệp Tố Tố đang ngồi, kéo cô xuống xe!
"Vốn dĩ Đằng gia tôi là có thẹn với cô, nhưng cô bây giờ, có khác gì một kỹ nữ!" Bà chưa khi nào giống với khi này, chán ghét nhìn Diệp Tố Tố mặc bộ váy trắng toàn thân, mặc bộ váy màu trắng này khiến người ta cảm thấy châm chọc, ghê tởm, lại đau đớn vô cùng nhìn sườn mặt trầm tĩnh của Duệ Triết, "Con muốn được gì từ trên người cô ta? Những cái đó quan trọng hơn so với Đại Lận sao? Chỉ sợ cô ấy đã sớm biết người đang ở bên cạnh con, con còn cố kỵ cái gì!? Thế mà lúc này con còn yên tâm thoải mái để cô ta ngồi lên xe của mình!"
Sắc mặt Đằng Duệ Triết cũng không được dễ nhìn cho lắm, mắt thấy Diệp Tố Tố bị kéo xuống xe, chưa từng phản kháng, mẹ thì đang hùng hổ, giống như muốn đánh người, hắn chỉ nói lạnh nhạt: "Là cô ấy để bà và Cổ Ngạo đến đây "Đánh ghen", "Bắt gian" sao? Mới nãy Cổ Ngạo còn ở đây nói "Gặp gỡ tình cờ", còn bây giờ lại đến lượt bà tới đây, thật đúng là vừa khéo!"
"Bác gái." Diệp Tố Tố thấy hắn nói như vậy, thế này mới đẩy ra bàn tay của Đằng mẫu đang kéo cổ tay cô, nói dịu dàng: "Bác gái, có chuyện gì bình tĩnh mà nói, bác đừng giận."
Đằng mẫu thì không dự đoán được con sẽ nói những lời này, trong lòng lại càng lạnh lùng, thất vọng luân phiên, bà liền quay đầu nói lạnh nhạt với Diệp Tố Tố: "Vừa rồi xe của Cổ Ngạo cũng ở đây? Cô cũng ngồi ở trên xe của Duệ Triết mà bước xuống sao? Năm đó là Đại Lận thật có lỗi với các người, nhưng cô ấy cũng đã bị trừng phạt, vì sao cô còn không chịu buông tha cho cô ấy? Cô ấy đã chịu đựng khổ cực quá nhiều rồi! Bây giờ cô ấy mới chính là vợ của Duệ Triết!"
---