Tô Tiểu Nhạn
Mặt trời chiều dừng ở phía Tây, đỏ au cả một mảnh trời, nhiễm hồng toàn bộ những ngọn núi xanh nhạt cùng mặt đất, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ thấy thôn làng ở chân núi, bia mộ nhà ai nổi lên từ bốn phía, mây trắng bao phủ, những luống hoa màu xanh mượt trên mặ ruộng cùng mặt hồ trong suốt, bịt kín một tầng sương đêm mỏng manh, những làn khói từ bếp nấu lượn lờ thoáng nhìn như tiên cảnh. Lại rực rỡ hơn dưới ánh vàng rực rỡ của nắng chiều, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, yên tĩnh không tiếng động.
Dưới chân núi là những xe trâu xe bò vội vàng về nhà, kéo lê cái cào, lôi kéo bao bắp, thét to để trâu bò kéo xe về phía khói bếp lượn lờ, hoàn thành một ngày mùa.
Mà trụ sở làm việc của xã, có cô gái vừa chấm dứt trò chuyện với Đại Lận xong, buông cái điện thoại bàn kiểu cũ đang kêu tút tút xuống. Sau đó xoay người đi tới cửa cảm ơn một tiếng với Trưởng thôn, cảm ơn trong thôn đã cho cô dùng nhờ điện thoại, vội vàng rời đi.
Ông già trưởng thôn khoác áo khoác, cuốn điếu thuốc lá, đi theo tới cửa, không biết cô gái này tới thôn theo người nào ở trong đây, lại lạ mặt như vậy. Ông quẹt quẹt cây diêm định châm lửa hút thuốc, bỗng nhiên có một cái bật lửa đang bật đưa tới trước mặt, châm thuốc giúp ông.
"Chú Quảng Thắng, cô gái kia là ai vậy?" Trương Nhị Cường - con trai thứ hai của bí thư chi bộ thôn cất cái bật lửa của mình đi, nhìn về phương hướng mà cô gái lúc nãy rời đi, "Mấy ngày nay chú và vài người các bộ kì cựu đi hợpr tỉnh, họ Đằng kia ngày nào cũng đi điều tra cháu, nghĩ làm lãnh đạo đương nhiệm nhận chức là oai, muốn thị uy với chúng ta, đem máy móc của chúng ta ra mà đập hư hết! Giờ lại phái người phụ nữ của anh ta đến văn phòng để thăm dò, chắc chắn là lén làm chuyện gì đó."
Trưởng thôn hít sâu một khói thuốc, trắng mắt liếc Trương Nhị Cường một cái, "Bớt nói bữa ở bên ngoài một chút đi, lúc này nếu không phải ba cháu ra mặt, có lẽ dân trong thôn kéo cháu ra mà lột da rồi! Chúng ta là vài cán bộ kỳ cựu ở trong thôn, được dân tôn kính, không lo cái ăn cái mặc, nhưng nếu chọc giận bọn họ, bọn họ sẽ bị Tô lão Tam và mấy tên đối thủ một mất một còn kia xúi giục lấy lại mấy căn nhà của chúng ta, để xem một nhà Trương Nhị Cường cháu làm sao mà lên thị trấn thăng quan tiến chức! Giờ cái gì cũng đừng có nói, theo chú đến nhà tưởng niệm một chút, chú sợ mấy hôm trước mưa to lại xốc mấy cái ngói rồi!"
"Chú Quảng Thắng, hiện tại chú không được trăm tuổi, nhưng cũng mấy chục tuổi rồi, có phải muốn đặt quan tài ở nhà tưởng niệm, cùng với trưng bày bộ quân trang hồng quân lủng vài lỗ do trúng đạn năm đó của chú trong nhà tưởng niệm phải không?" Trương Nhị Cường lại liếc mắt về phương hướng mà cô gái biến mất, một cặp mắt bé như hạt đậu xanh có tâm bất chính đảo liếc, mưu kế đầy bụng, nhanh chóng lấy tay vẫy vẫy về phía sau, để cho mấy đám bạn lưu manh của mình chạy nhanh cùng đi qua, đi theo chú Quảng Thắng trên con đường bùn lầy, cợt nhả, "Trong mấy người cán bộ kì cựu này, chú là lớn tuổi nhất, nếu năm đó không phải chú mang theo ba cháu đi nhập ngũ, nhà cháu cũng không được Nhà nước ưu tiên để ý như vậy. Bởi vậy chờ khi nào chú bước hai chân vào quan tài, cháu sẽ đắp cho chú một cái mộ ở nhà tưởng niệm, để chú được thoải mái, dễ chịu."
"Thằng nhóc thối tha này, chú Quảng Thắng của mày còn chưa có chết đâu! Ba may được gọi gì mà lão thành cách mạng, căn bản không có tham gia chiến đấu trên chiến trường, đều là hưởng sái tiếng tăm của ông nội mày để lại!"
Hai người đang nói, Tô Tiểu Nhạn hướng về bên này tìm đến, hô một tiếng chú Quảng Thắng, hỏi có gặp một cô gái mặc váy đen toàn thân hay không. Lập tức ngón tay của Trương Nhị Cường chỉ về phía tương phản, "Đi hướng bên kia, Tô Nhạn Tử cô mau chạy nhanh đuổi theo đi, có khả năng nhảy sông rồi."
Tô Tiểu Nhạn gấp đến độ bỏ chạy đi, hoảng đến mức không nhìn rõ đường.
Trương Nhị Cường cùng chú Quảng Thắng của anh ta thì nghênh ngang thoải mái đi đến Nhà tưởng niệm trong thôn, đi trưng bày bộ quân trang hồng quân, dọn dẹp huân chương dính bụi bặm, tu sửa toà nhà lầu tốt nhất trong thôn này, tiền kiến thiết trong thôn đập toàn bộ vào đây.
Mà Tô Tiểu Nhạn bị chỉ sai hướng, thật sự nghĩ rằng cô gái này nhảy sông, cởϊ áσ khoác trên người liền nhảy vào nước sông lạnh lẽo đến tận xương để cứu người, dùng hết sức mà gọi "Cô gái". Cô và Đằng thị trưởng là chia nhau ra đi tìm, bởi vậy khi cô nhảy vào nước sông cứu người, Đằng Duệ Triết thì đứng trước cửa Nhà tưởng niệm, nhìn toà nhà lầu được xây tường trắng khang trang sẽ sẽ mà liếc mắt một cái, nhíu mày rời đi.
Không thể tưởng tượng được mặc dù thôn này bần cùng lạc hậu, dân chúng lầm than, Nhà tưởng niệm liệt sĩ lại ùn ùn, lặng yên đứng trước một loạt những căn nhà vách đất mà rêu rao, cũ mới đối lập, khiến người ta nhìn vào thấy châm chọc.
Mà phương hướng hắn tìm kiếm cô gái cũng là đúng, chẳng qua bởi vì màn đêm buông xuống, sắc trời đã tối muộn, cô gái này lại có ý định trốn hắn, nên hắn đi một đoạn đường bùn đất rất dài, đều không thấy được thân ảnh của cô gái này.
Hắn nhìn xa, đứng ở trong gió, cảm giác nhiệt độ không khí đã giảm, con đường bùn đất gập ghềnh, hiện tại cô gái này không có khả năng đón xe trên quốc lộ, sau đó ngồi trở lại trung tâm thành phố.
"Đằng thị trưởng, tìm sao rồi?" Tô lão Tam bước ngắn bước dài đuổi theo đến đây, nhìn bốn phía của rẫy bắp, ánh mắt đục ngầu ẩn chứa đầy sự lo lắng, "Giờ trời đã tối rồi, lại không có xe trâu xe bò đi tiện đường, làm sao cô gái đó có khả năng đi ra khỏi đây được? Hơn nữa vừa rồi tôi cũng hỏi qua nhà Dài Quý mới đi về, nói trên đường không thấy cô gái nào cả, chỉ thấy mấy tên lưu manh Thuận Tử đang lén lút lủi vào rẫy bắp......"
"Rẫy bắp nào?" Đằng Duệ Triết mặt lạnh quay đầu, mày kiếm bay xéo, điều lo lắng trong lòng quả nhiên đã thành sự thật. Cô gái này đi ra một mình, lấy thân phận là vợ của hắn mà xuất hiện trước mặt người khác, chắc chắn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Trương Nhị Cường, vĩnh viễn không thể an bình!
"Chính là rẫy bắp ở sau nhà chúng ta!" Tô lão Tam xoay người chỉa chỉa ra phía sau, thầm kêu một tiếng không ổn, bước chân đã muốn xoay trở về, "Đằng thị trưởng, chúng ta chạy nhanh, nhất định là bọn Thuận Tử kéo cô ấy vào rẫy bắp rồi, cái bọn chó này, học hành không đàng hoàng, liền làm những chuyện thiếu đạo đức!"
Hai người nhanh chóng đi trở về, đi vào rẫy bắp gần đó, quả nhiên phát hiện trên mặt đất có dấu vết túm kéo, cùng với cái đồng hồ trên cổ tay của cô gái. Hắn nhặt lên nhìn nhìn, mày kiếm nhăn một cái, cùng Tô lão Tam đến thẳng cửa nhà của Trương Nhị Cường!
Nhưng mà hắn không có đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn thoáng qua, lại xoay người bước đi.
Bởi vì trong nhà Trương Nhị Cường có một bà vợ quá mạnh mẽ, là tuyệt đối không cho phép chồng mình kéo một cô gái về nhà, bọn họ chỉ có thể đưa cô gái đến công xã là nơi thuộc về dân chúng, chờ ngày mai giễu võ dương oai với hắn. Hơn nữa đối với loại hành đồng này của cô gái, hắn cảm thấy có chút tức giận, dù sao cô ấy là một đường theo hắn tới đây, biết kẻ đối đầu với hắn ở trong này không ít, cũng nhiều tên vô lại lắm. Nếu cô ấy muốn rời đi, hắn sẽ không ngăn cản, lại tự mình đưa cô ra quốc lộ đón xe, sắp xếp cho cô ấy một nơi an toàn thoải mái.
Lặng lẽ rời đi như vậy, chẳng phải làm cho mọi người đều lo lắng sao?
"Đằng thị trưởng, đi đến mấy chỗ mà bọn Trương Nhị Cường hay đi đến đi, tôi đưa ngài đi, nhất định sẽ tìm được. Nhưng mà Nhạn Tử đi đâu rồi, có phải nha đầu lại nhàn nhã đi chơi đâu rồi không?" Tô lão Tam gấp đến mức dậm châm, quyết định khi đi ngang qua cửa nhà mình, trước tiên nhìn xem có phải con gái đã về nhà rồi hay không.
- - -
Tô Tiểu Nhạn tìm kiếm vô số lần trong dòng nước lạnh như băng, lạnh đến run cả người, lại làm thế nào cũng không tìm thấy người, còn uống mấy ngụm nước sông. Cuối cùng thật sự lạnh đến chịu không nổi, sợ chính mình sức cùng lực kiệt mà chìm xuống dưới, không thể không bơi lên bờ, sau đó dùng áo khoác cũ nát bọc lấy cơ thể, nằm dưới tán cây cổ thụ.
Sao lại thế này, dưới sông giống như không có người, hay là cô tìm kiếm trong phạm vi hẹp, nên cô gái ấy chìm xuống rồi? Vừa rồi bên cạnh Trương Nhị Cường có chú Quảng Thắng, Trương Nị Cường có thể lừa cô, nhưng chú Quảng Thắng thì không thể nào?
"Nhạn Tử?" Tô lão Tam rống to một tiếng, chạy xuống đường bùn, lòng nóng như lửa đốt mà chạy về phía con gái, phát hiện con gái đang ngồi dưới gốc cây, "Cô gái ấy bị bọn Thuận Tử bắt đi rồi, con còn bỏ mạng ở đây làm gì? Lời nói của Trương Nhị Cường và Lí Quảng Thắng có thể tin được sao? Bọn họ là người một nhà! Chỉ có chú Dài Quý, chú Công Mậu của con mới có thể tin, có biết hay không? Nhanh khoác thêm áo của ba đi!"
Đằng Duệ Triết đứng trên bờ đê, mày kiếm nhíu chặt, phát hiện lần này cô ấy đi ra ngoài, quả thật là làm mọi người lo lắng. Tô Tiểu Nhạn thật sự nghĩ cô ấy suy nghĩ lẩn quẩn trong lòng nên nhảy sông tự sát, lại mặc trời lạnh nhảy xuống nước lạnh mà cứu cô ấy, một lần cứu cô ấy từ trong đêm mưa, lại sợ cô ấy gặp chuyện không may, có trách nhiệm với sự an toàn tính mạng của cô ấy, không biết cô ấy có bận tâm đến cảm nhận của người khác hay không?
Tô lão Tam, ông đưa Tiểu Nhạn về nhà nghỉ ngơi đi, nấu nước nóng để cô ấy tắm." Hắn cầm đèn pin đưa cho Tô lão Tam, lại cởϊ áσ khoác của mình phủ lên người Tô Tiểu Nhạn, để hai cha con nhanh chạy về nhà, "Lập tức đưa Tiểu Nhạn về nhà, tôi và Dài Quý, Công Mậu đi qua tìm một chút, nửa giờ sau sẽ quay về."
Hắn vươn tay, nhẹ nhang lau đi những giọt nước trên mặt Tô Tiểu Nhạn, để cô quay về nghỉ ngơi, xoay người chạy tơia địa điểm mà bọn họ nói gặp chuyện không may.
Địa điểm chính là kho hàng vứt bỏ để máy ủi đất và máy cày ruộng, bên trong chất đầy bao lúa mì và bắp, cùng hai cái máy bị hư hỏng, vài tên lưu manh đang ngồi bên trong chơi bài, tiếng cười mắng vang xa vài km, ngôn ngữ cực kì hạ lưu và thô bỉ.
- - -
Diệp Tố Tố
Vài người dân một cước đá văng cánh cửa kho hàng, giận không thể lấn át đến đây, vài tên lưu manh sợ tới mức bỏ lá bài nhảy lên máy ủi đất, chuẩn bị lấy tên.
Nhưng đáng tiếc là, bọn họ không nhốt người ở nơi này, trước đó để lại một tay.
"Dài Quý, Tạ lão Thất, các người muốn gì đây, muốn ngày mai sửa đường cho Đằng thị trưởng của chúng ta, vậy hiện tại hãy về ngủ đi, cẩn thận ngày mai không có sức mà làm việc, vừa chậm trễ việc nhà nông, lại không lấp được mấy cái ổ voi ổ gà trên đường, bị Đằng thị trưởng của chúng ta mắng, bị cởϊ qυầи bây giờ, ha ha." Vài người lại nhảy từ trên xe xuống, cầm bàn ê-tô và mấy cây gậy sắt, dáng vẻ như lưu manh mà đi đến trước mặt Đằng Duệ Triết, "Nơi này không có người mà Đằng thị trưởng muốn tìm, cút đi!" Giơ vũ khí trong tay lên, diễu võ giương oai muốn đuổi người.
Đằng Duệ Triết cũng không tức giận, nhìn nhìn bốn phía, "Không, bản thị trưởng không muốn tìm ai, là vì ngày mai phải sửa đường, nên đêm nay phải sửa máy ủi đất cho tốt." Thân ảnh cao lớn vĩ ngạn của hắn di chuyển đến trước đống máy móc, nghiêng người kiểm tra tình trạng hư hỏng của máy ủi đất, trầm giọng ra lệnh, "Trong thôn có ai biết sửa xe, xin mời ở lại, toàn bộ những người còn lại về nhà nghỉ ngơi đi, dưỡng sức thể lực, ngày mai bắt đầu lên núi chặt trúc!"
Một tiếng ra lệnh, những người dân trong thôn đi theo không một ai rời đi, mà là anh nhìn sang tôi, tôi nhìn sang anh, đột nhiên trong lòng dâng lên một khát vọng mãnh liệt thoát khỏi nghèo khó, toàn bộ đều đi vào kho hàng, lần đầu tiên bọn họ không nhu nhược sợ hãi cường quyền và bọn vô lại doạ nạt như vậy, hi vọng có người coa thể dẫn dắt bọn họ hướng đến một cuộc sống mới, không hề bị người áp bức, bị người ta bóc lột đất đai và tiền trợ cấp nghèo khó của mình.
Đằng Duệ Triết đã xắn tay áo lên, đã kết thúc cuộc sống Đằng thiếu gia nhiều năm của hắn, tự mình đi đến phía dưới máy ủi đất, giữa dầu máy dơ bẩn, tự mình kiểm tra và sửa cái máy ủi đất cũ nát này. Người nơi đây không hiểu vận dụng máy móc, lại càng không nói đến chuyện sửa xe, bởi vậy có rất nhiều chuyện, hắn phải đích thân làm, dạy cho người dân trong thôn phải làm thế nào.
Giờ phút này hắn đang nằm dưới xe, vừa thành thạo xoay linh kiện, vừa để người dân trong thôn đưa du gj cụ sửa xe cho hắn, cũng để mọi người khuân mấy bao lúa mì chuyển ra ngoài, nói là ngày mai sửa đường có khả năng muốn dùng đến.
Kết quả vài tên lưu manh kia nóng nảy, nhanh chóng lủi qua bên kia, dùng sức kéo người bên cạnh lại, không cho đoàn người động vào mấy đồ này, "Ai dám lại đây, chúng tôi liều mạng với người đó!"
"Tiếp tục dọn!" Đằng Duệ Triết hét lên một tiếng, phút chốc cả người không giận mà có uy, giọng nói từ tính mang theo sự nghiêm khắc: "Nơi đây là kho hàng lớn, là nơi công cộng của người dân trong thôn, ai dám đem nơi này biến thành của riêng!"
Hắn ra lệnh cho mọi người tiếp tục dọn, sau khi mọi người dọn xong, mới phát hiện bên trong ẩn dấu một cô gái, toàn thân bị trói chặt, trong miệng bị nhét vải, không thể động đậy, đúng là bọn họ đã bắt cóc bà chị! Thì ra đám lưu manh này giấu người sau mấy bao lúa mì!
"Đưa người về Tô gia đi." Đằng Duệ Triết không có chui ra khỏi dưới xe mà xem cô gái, cánh tay cường tráng luôn luôn tháo mở linh kiện, sửa linh kiện, âm thanh trầm thấp khôi phục sự bình tĩnh, "Dài Quý và Công Mậu ở lại giúp tôi đưa dụng cụ, những người còn lại về nhà, nhân tiện thông báo cho Tô lão Tam một tiếng, đêm nay khoá cửa lại, bất kỳ kẻ nào gõ cửa cũng không được mở. Ngày mai muốn dùng xe, có khả năng đêm nay tôi phải ở lại nơi này."
"Đằng thị trưởng, có chúng tôi ở đây, mấy tên lưu manh này không dám đến tìm Tô lão Tam gây chuyện đâu, ngài yên tâm."
Chỉ thấy vài tên lưu manh bị bại lộ sự việc đã chạy thoát ra khỏi kho hàng, lần này không được lần sau lại đến, dù sao đây đều là do Trương Nhị Cường sai sử, có bí thư chi bộ thôn làm chỗ dựa, bọn họ không sợ trời cũng không sợ đất! Mà vợ bọn họ thì đang bật đèn pin đi tìm đến đây, nghe nói chồng mình thế mà lại giấu một cô gái trong kho hàng, phút chốc nhéo lỗ tai kéo vào trong phòng, vừa đánh vừa nhéo không cho ngủ.
Cô gái mặc đồ đen được cứu ra thì nhìn người đàn ông đang nằm dưới máy ủi đất, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nói mấy câu cùng hắn, nhưng thấy hắn toàn thân tập trung vào chuyện sửa máy móc, không để ý đến cô nhiều lắm, phút chốc có chút e lệ khó xử, được dân trong thôn vây quanh hộ tống, một lần nữa trở về Tô gia.
Sáng sớm hơn sau, tiếng máy ủi đất khởi động làm Dài Quý và Công Mậu đang nằm ngủ trên mấy bao lúa mì liền bừng tỉnh, hai người liền ngồi dậy, liền thấy cái máy ủi đất vốn bị Trương Nhị Cường phá hư lại khởi động một lần nữa, Đằng thị trưởng thức nguyên một đêm sửa máy thì đang ngồi trên buồng điều khiển, lái con quái vật to lớn này ra khỏi kho hàng, đang thử độ mạnh yếu của cái xẻng xúc!
Mà bên ngoài, người dân đang bận rộn mở mang trên đường, chuyển đất, đổ đá vụn, làm cho không khí trầm lặng của thôn được rót vào một sức sống hoàn toàn mới, mang đến hi vọng. Đằng Duệ Triết giao xe ủi đất cho người khác lái, còn mình thì rửa sạch sẽ bàn tay, cũng rửa sạch khuôn mặt tuấn tú, đi tới kiểm tra tình hình mọi người lấp ổ voi ổ gà.
Sửa đường sửa cầu không phải chuyện nhỏ, ngoài chuyện cần một số lượng tài chính lớn, còn phải có sự kiên trì của mọi người. Hiện tại vụ mùa thu vừa mới qua, nên mọi người mới có thể có thời gian đến đây sửa đường chặt trúc, thay đổi hiện trạng, nhưng thời gian càng kéo dài, mọi người cũng cần dưỡng sức sống tạm, không thể để mọi người phí sức, còn phải phát lương cho bọn họ.
Bởi vậy hôm nay hắn phải lên tỉnh một chuyến, xin tài chính.
"Đằng thị trưởng, mì vừa nấu xong, ngài mau ăn cho nóng." Tô Tiểu Nhạn ôm rổ đi tới cười hì hì, cũng sử dụng khăn mặt chùi dầu máy đen sì đang dính trên mặt hắn, có chút đau lòng, "Nghe mọi người nói, tối qua ngài sửa xe nguyên một đêm, bữa sáng cũng chưa có ăn."
Đằng Duệ Triết ngửi ngửi thấy mùi dầu máy trên người mình, phát hiện đúng là hôi thật, trực tiếp cởi cái áo vét bên ngoài ra, để lộ áo sơ mi sạch sẽ bên trong, mở miệng cười khẽ: "Tiểu Nhạn, lập tức về nhà, tôi cần tắm rửa thay bộ quần áo khác, hôm nay phải lên tỉnh."
Tô Tiểu Nhạn nhìn khuôn mặt tuấn tú mê người của hắn, bỗng nhiên phát hiện dáng vẻ thoải mái cười khẽ của hắn có vẻ tình cảm hơn bộ dạng lạnh như băng, cũng đẹp trai soái ca hơn, làm con tim nai con của cô đập loạn, vui mừng hoan hie liền đi trở về, "Nước tắm đã nấu cho ngài từ sớm rồi, còn hai gói xà bông để dành cho ngài đó. Anh thị trưởng, hôm nay anh cũng đưa tôi lên tỉnh được không? Tôi đi mua một chút thuốc, bổ sung vào hòm thuốc, cảm lạnh hay bị thương sẽ cần dùng đến."
Đằng Duệ Triết nhìn bóng dáng sôi nổi của cô cùng cái miệng làm nũng, đôi mắt thâm sâu hơi hơi buồn bã, bỗng nhiên nhớ tới một người. Đã lâu không có nghe thấy Đại Lận gọi hắn là anh Duệ Triết, không biết bây giờ cô lấy giấy chứng nhận kết hôn với Mộ Dạ Triệt, nhanh chóng như vậy có vui hay không?
Ông nội bảo hắn đừng nói gì cả, một năm sau trở về, nhưng đã hơn một năm thời gian này, rất nhiều người cùng nhiều chuyện đã thay đổi. Có lẽ một năm sau, hai người đã thực sự là vợ chồng, dần dần tâm của Đại Lận sẽ bị Mộ Dạ Triệt nhồi nhét, không còn có hắn, cô đã muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới, toàn tâm toàn ý đi yêu chồng của mình, yêu hai đứa con thơ...... Chính là, ông nội cũng không biết hắn muốn nói gì ở điện thoại, liền tự chủ trương sắp xếp tiếp cho hắn.
Hắn hi vọng sau khi Đại Lận hoàn thành chuyện học xong sẽ độc lập tiến thủ, cuộc đời lại toả sáng đầy sắc màu, sống một cuộc sống mà cô mong muốn, đồng thời hắn cũng biết, tình cảm cùng thời gian cũng không chờ ai, đều là một loại, qua đi sẽ khó kéo trở về.
Sau khi trở lại nhà của Tiểu Nhạn, hắn tắm rửa đơn giản một cái, thay đổi một bộ quần áo thô mát, không có để Tiểu Nhạn đi theo lên tỉnh, mà là mang theo một cô gái khác, ngồi trên xe đi tỉnh.
Hàng bạch dương cùng đồng ruộng hai bên đường quốc lộ đều vùn vụt trôi qua, hắn im lặng nhìn sườn mặt của cô gái đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cuối cùng chậm rãi vươn tay ra, đem tay của cô ấy đặt trong lòng bàn tay của mình, "Em đã trốn thoát khỏi đó, vậy người phụ nữ chết ở dưới đó là ai? Nếu đi theo anh đến đây, lại vì sao để lại mảnh giấy rời đi, làm mọi người đều lo lắng?"
Thế này cô gái mặc đồ đen mới nghiêng mặt qua đây, trên khuôn mặt trắng nõn ôn nhu ửng hồng, bờ môi thanh tú mang theo vẻ tái nhợt của nhiều năm không thấy mặt trời, "Năm đó sau khi chịu nhục xong, em lựa chọn tự sát, nhưng không thành công. Sau khi được cứu sống lại vẫn luôn bị đóng cửa nhốt, không biết ngày đêm, hai ba điều này là bài học mà Lâm Nhã Tĩnh dành cho em, để cho em nghe lời, chị ấy dùng cách mạnh hơn, nhốt em và Cố Lả Lướt trong hầm tối, để hai nguồ đánh nhau ở dưới đó, trong hai người chỉ có một người còn sống mà đi ra. Nhưng cuối cùng, chị ấy vẫn gϊếŧ Cố Lả Lướt, trực tiếp chôn xác ở dưới đó. Em là trước đó không lâu mới thoát ra được, muốn đến tìm anh, nhưng vẫn bị chị ấy giành trước từng bước, xuất hiện ở bên cạnh anh, rồi chị ấy phái người xung quanh đi bắt em."
"Cổ họng của em?" Đằng Duệ Triết bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt thâm hắc cũng không có vẻ vui sướng rõ ràng, chỉ là nhẹ nhàng nắm tay cô, giúp cô vén mái tóc trên trán, "Có còn đau hay không?"
"Không đau. Thời điểm năm đó tự sát là cắt cổ họng, sau khi tỉnh lại liền phát hiện cổ họng không còn chút sức lực nào, sau đó vẫn luôn kêu cứu khi bị nhốt, cứ kêu
như vậy mấy năm, giọng nói rất khó nghe." Cô gái rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của hắn, một đôi mắt phượng chứa đầy phiền muộn, "Duệ Triết, có cảm thấy nơi này thật yên tĩnh hay không? Em không muốn tá túc nhà của Tô lão Tam, làm phiền bọn họ, muốn chính mình tìm một căn phòng tiếp tục ở lại đây, chưa từng nghĩ, lại tạo thành phức tạp cho mọi người."
"Anh tìm cho em một căn phòng ở tỉnh."
"Duệ Triết, làm gì phải phí tiền như vậy, ở nông thôn có vẻ yên tĩnh hơn." Cô gái quay đầu lại nhìn hắn, cười cười: "Chúng ta đều ở tại nhà của Tô lão Tam, làm cho cha con bọn họ không được thuận tiện sinh hoạt, bởi vậy em tính ở lại trong thôn dạy học, ngủ lại tại trường. Anh cảm thấy sao?"
"Nhưng hành động đêm qua của em, thiếu chút nữa khiến Tô Tiểu Nhạn chết đông dưới sông! Nếu em muốn dạy học, có thể cùng thương lượng với mọi người, để mọi người đưa em qua đó, một mình yên lặng bước đi, là muốn chứng minh điều gì?" Thái độ của Đằng Duệ Triết trở nên nghiêm túc hẳn lên, "Năm đó em lén gặp riêng ba anh, cũng không có nói cho anh biết, mà anh cũng bởi vì bận rộn công việc, mới xem nhẹ em, bởi vậy Tố Tố, anh không muốn lại nhìn thấy em nhận hết mọi tra tấn vì anh, thiếu chút nữa mất mạng!"
Diệp Tố Tố trầm mặc, nhìn hắn một cách ôn nhu, một đôi mắt phượng sáng trong nhu tình như nước, sau đó không hề tranh chấp cùng hắn nữa, mà là nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai của hắn.
Một hai tiếng sau, xe đến bến xe nội thành, hai người xuống xe, sánh vai bước đi cùng nhau để cửa trạm ra vào, một chiếc xe khách từ ngoài tỉnh tới được liền dừng lại, hành khách đang lấy hành lí của mình, đi từ bên phải cửa trạm ra vào là có thể đi ra ngoài.
Mộ Dạ Triệt mặc một bộ quần áo thoải mái liền đứng dậy, kính mắt trên sóng mũi cao thẳng màu rám nắng che khuất một nửa khuôn mặt, lại mười phần khí chất, soái ca đến nỗi có thể thu gom ánh mắt và trái tim của phụ nữ lại một chỗ, hắn hơi hơi cúi người, xoa xoa khuôn mặt Đại Lận đang ngủ say ở bên cạnh, "Địa điểm của tuần trăng mật đã đến, thời gian là ba ngày, em yêu, hiện tại để tôi cõng em xuống xe, hay là ôm em xuống xe đây?"
Đại Lận đang ngủ quay quay đầu, mở một con mắt, cầm lấy tay vịn không chịu buông, "Là tôi bị anh lừa mới đến đây, tôi muốn đi về." Đây là nơi nào vậy? Mộ tiểu cữu, có phải anh định lừa tôi bán đến khu vực nghèo khó nào đó!?
"Khó mà làm được." Khoé miệng của hắn chứa một ý cười xấu xa, trực tiếp bế cô lên từ chỗ ngồi, lững thững bước xuống xe, sau đó đặt cô đứng xuống mặt đất, kéo hành lý đi ra trạm, "Nếu đã đến đây là tốt rồi, chơi ba ngày, nghe nói nơi này phong cảnh hữu tình, có rất nhiều liệt sĩ cách mạng và chiến tích anh hùng, cùng với những địa điểm buôn bán có nhiều khách du lịch, cảm giác tốt lắm, sẽ học được rất nhiều điều. Hơn nữa nơi này có rất nhiều đứa trẻ nghèo khó, có lẽ chúng ta có thể gắng hết sức giúp bọn họ đến trường, ha?"
Hắn cưng chiều mà nhéo nhéo cái mũi Đại Lận, cùng cô đi ra trạm, sau đó khi bọn họ đi ra, Đằng Duệ Triết và Tố Tố mặc váy đen đã ngồi xe rời đi, xem như bốn người đi lướt qua nhau, cho đến tận mấy tiếng đồng hồ sau này mới có thể ngẫu nhiên gặp lại.
Bởi vì hiện tại Đằng Duệ Triết muốn đi họp ở tỉnh, xin trợ cấp cho thôn, chạng vạng tối mới có thể về lại. Mà kế hoạch du lịch của Mộ Dạ Triệt là, trước tiên đi tham quan vài địa điểm du lịch trong thành phố, sau đó đến thăm "Vạn nguyên thôn" mà Nhà nước đề danh, nhìn xem tuyến cao tốc nối thẳng với Cẩm thành, cũng phải chiều tối mới tới thôn tương tự như vậy.
Vì thế sau khi đi tham quan vài địa danh, mua vài món đồ dùng sinh hoạt, hắn mang Đại Lận ngồi lên chuyến xe cuối cùng đến "Vạn nguyên thôn", ngồi ở hàng ghế thứ hai, nhắm mắt nghỉ ngơi dưới ánh hoàng hôn lửa đỏ. Nghĩ rằng đến thôn này là không sai, danh tiếng tốt, anh hùng cách mạng nhiều, là một thắng cảnh du lịch.
Đại Lận thì dựa vào trong lòng hắn, đã sớm lợi dụng lúc này để ngủ thêm một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, giống một đoá hoa thuỷ tiên màu trắng, hoàn toàn không biết sắp đi đến chỗ nào. Buổi chiều chạy đến mấy địa danh không có gì hay để chơi, chính là nệt, bởi vậy lên xe liền ngủ, hi vọng tiếp theo có thể hít thở được không khí mới mẻ trong lành ở nông thôn, có thể hái hoa quả tươi trên cây.
Mà trong xe đếm ngược vị trí thứ hai từ dưới lên, Đằng Duệ Triết thì đang cúi đầu lật xem văn bản, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, đang tự hỏi vấn đề, hoàn toàn không có chú ý trên xe nổi lên hai người nào. Bởi vì không ngoài dự đoán, Chính phủ không phê chuẩn trợ cấp nghèo khó, luôn cường điệu rằng tiền Nhà nước cấp đã được chuyển xuống dưới, chính mình suy nghĩ biện pháp đi, hơn nữa còn nghiêm khắc phê bình kinh tế của xã này vẫn không có gì khởi sắc!
Vì thế sau khi sắp xếp chỗ ở cho Diệp Tố Tố ở tỉnh xong, một mình hắn lên xe, quyết định một mình ở lại nông thôn, chính mình nghĩ biện pháp dẫn dắt mọi người phát triển. Hắn không có nhìn thấy Đại Lận và Mộ Dạ Triệt ở phía trước, cũng không có ý niệm trong đầu cứ như vậy mà tiếp tục một cuộc sống với Diệp Tố Tố, chính là sắp xếp cho cô ấy ở một nơi an toàn thoải mái, còn mình thì tập trung vào chuyện công việc.
Ở trong lòng hắn, khi biết được Diệp Tố Tố vì hắn mà chết, thời điểm khi phát hiện thi thể của cô ở dưới hầm tối là điều đau đớn nhất, cổ thi thể đó đã đâm xuyên tâm của hắn. Hắn rời khỏi Cẩm thành, đi đến nơi này, lựa chọn lẻ loi một mình, nhưng đột nhiên Diệp Tố Tố xuất hiện tìm đến, lại sống ở trước mặt hắn, làm cho hắn bỗng nhiên không biết làm thế nào để đối mặt.
Hiện tại hắn chỉ hi vọng tất cả mọi người đều sống tốt, đừng vì hắn mà lại thương tổn, cũng không muốn bởi vì hắn, nông thôn không phát triển được, tiếp tục chịu đói nghèo, hi vọng mọi người đều tốt đẹp, hạnh phúc, vui vẻ, an khang, nhất là Đại Lận cùng hai đứa con của hắn.
- - -
Chiếc xe màu trắng vận chuyển hành khách chạy vội trên con đường quốc lộ thẳng tắp, trải qua một cánh đồng ruộng mênh mông trống trải, cô đơn chiếc bóng. Đêm buông xuống, từng mảnh trời tối bao phủ, tối đen làm người ta hít thở không thông, bởi vì nơi này không có đèn đường, chỉ dựa vào ánh đèn xe để chiếu sáng con đường phía trước, vươn tay bốn phía không thấy được năm ngón.
Thật lâu về sau, đã đến cổng làng "Vạn nguyên thôn", Đại Lận và Mộ Dạ Triệt ăn no ngủ kỹ một giấc, rốt cuộc cũng thức tỉnh dưới giọng nói lớn tiếng của người soát vé, đem theo hành lý của bọn họ mà xuống xe. Nhưng mà cây cầu nhỏ trước mắt lại khiến bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ rằng đến nhầm nơi.
Hai người tay trong tay đứng ở ven đường, nhìn ba từ "Thôn Thương Khẩu" được khắc trên tấm bia đá, xác định đây đúng là "Vạn nguyên thôn" trong truyền thuyết. Thế nhưng nơi này lại là một cảnh tối lửa tắt đèn, con sông bên cạnh thì tối đen, một cái bóng đèn đường cũng không có, cho dù bọn họ có dùng điện thoại di động chiếu sáng đường đi, cũng không thấy rõ, sảy chân rớt xuống sông mất!
Chỉ thấy cây cầu dưới chân này, chỉ dùng hai tảng đá lớn ghép lại, ở giữa có một khoảng cách rất lớn, trên phiến đá cũ nát thì loang lổ, khắp nơi là lỗ hổng, một bước hụt chân cũng có thể ngã xuống từ khe hở của khối đá, sau đó cả cây cầu cũng đổ sụp xuống, cầu bị huỷ còn người thì chết!
Bởi vậy mà nói, cây cầu ở cổng thôn này thoáng nhìn thật yếu ớt, là hình tượng đại biểu cho một thôn.
Mộ Dạ Triệt khoác vai Đại Lận, mang theo cô đi xuống khỏi cây cầu, một lần nữa quay lại quốc lộ, quyết định ngồi xe trở về thị trấn thuê một nhà nghỉ.
Mà Đằng Duệ Triết mang theo túi công sự cũng nhảy xuống xe đò mà lại đây, gặp hai người đứng giữa trời tối đen như mực, giống như muốn qua cầu, hắn cầm đèn pin của mình bật ra xa hơn, chiếu chiếu lên mặt cầu, tính để hai người này đi theo hắn qua cầu.
Nhưng Mộ Dạ Triệt cùng Đại Lận đã muốn quyết định không vào thôn, biết trong thôn tối om này chắc chắn không có nhà nghỉ cho bọn họ ngủ lại, chi bằng sớm trở về thị trấn phía trên, ngày mai lại đến. Vì thế ba người đứng trong màn đêm tối đen như mực ai cũng không nhìn rõ ai, cứ như vậy lại đi lướt qua nhau, đứng ở hai đầu cầu.
Đằng Duệ Triết mang theo túi công sự qua cầu, vừa đặt chân lên con đường, đã phát hiện mặt đường đã bằng phẳng, người dân trong thôn dùng một ngày thời gian, quả thật dùng đất đá sửa lại toàn bộ con đường gồ ghề này, lu lèn, tu sửa một con đường đại khái có thể vào thôn được.
Nhưng mà nơi này rất tối, nếu không có ánh trăng, người đi đường sẽ không thấy rõ phương hướng, không nghĩ qua là có thể đi qua cầu được, vẫn là một cái vấn đề lớn như cũ.
Hắn vừa đi, vừa nghĩ, dừng lại bước chân rồi di chuyển vòng quanh, lấy tay đỡ một cây cột điện bằng gỗ ở ven đường, nhớ tới việc làm đường đợt này phải chi một khoản tài chính để trang bị thêm đèn đường, cột điện bằng gỗ này cũng phải đổi, nếu không sấm sét đánh vào sẽ cắt hết đường dây điện, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi! Hình như người dân ở thôn này không biết cây gỗ dính nước sẽ dẫn điện!
"Chú Dài Quý, hình như phía trước có người, mau dừng lại." Trong bóng đêm đen như mực, hai cái xe bò đang lốc cốc chạy tới hướng này, một tiểu nha đầu nhảy xuống từ phía trước xe, nhanh chóng chạy về phía hắn, "Là anh thị trưởng sao?"
Thì ra là Tiểu Nhạn và mấy nguồ trong thôn đánh xe bò đến đây đón hắn, cầm cái đèn pin mờ mờ mà quơ quơ lên mặt hắn, lập tức cầm giùm hắn cái túi công sự, để hắn nhanh ngồi lên xe bò đi về nhà, "Anh thị trưởng, rốt cuộc anh đã trở lại, nhanh về nhà ăn cơm thôi, hôm nay mọi người làm cơm tập thể, mọi người đang chờ anh về cùng nhau ăn cơm."
"Tiểu Nhạn?" Hắn cùng dùng đèn pin quơ quơ lên mặt mọi người, phát hiện mấy người đàn ông lao động chủ yếu ở trong thôn đều đến đây đón hắn, chắc là muốn biết chuyện xin tài chính trợ cấp, cố ý tự mình đến đây xem sao.
"Mọi người không cần lo lắng chuyện tài chính, tôi sẽ nghĩ biện pháp, chúng ta trở về rồi nói sau." Hắn đến gần vài bước, cũng không có ngồi lên xe bò ngay lập tức, mà nói với Tiểu Nhạn: "Tiểu Nhạn, buổi tối còn có xe khách đi qua đây không? Hình như trên đường quốc lộ có hai người đang đợi xe trở về thị trấn, cô và Công Mậu đi qua đó xem sao, có thể bọn họ muốn vào thôn, nhưng trời quá tối không thấy đường nên không thể đi vào."
"Buổi tối chắc chắn không có xe nào đi qua, để tôi đi xem chuyện này!" Tô Tiểu Nhạn lại nhảy xuống xe bò, để những người khác trở về cùng Đằng thị trưởng, cô và chú Công Mậu thì ngồi lên một chiếc xe bò khác mà lộc cộc chạy về phía trước, chuẩn bị đi đón Đại Lận và Mộ Dạ Triệt ở cổng thôn.
Mà Đại Lận và Mộ Dạ Triệt trong giờ phút này cũng là buồn bực vô cùng, phát hiện trên quốc lộ không hề có một chiếc xe nào đi về thị trấn và thành phố, tối đen một mảnh, giống như một con sư tử đang há một mồm máu to mà nuốt chửng bọn họ.
Lại nhìn sang bốn phía, toàn bộ là đồng ruộng, trên con đường quốc lộ không hề có một cửa hàng vá xăm bơm lốp xe nào, dòng sông thì tối đen một mảnh, cách xa vạn dặm cùng cái thôn.
Hai người trái chờ phải đợi, không thể không đi trở về trên cây cầu cũ sập kia, để Đại Lận nằm lên lưng hắn, hắn cõng Đại Lận qua sông, trên hai bàn tay to còn xách thêm một cái vali hành lý cùng một túi lớn chứa đồ dùng cuộc sống hằng ngày, thật cẩn thận bước đi.
Đại Lận nằm trên lưng vai của hắn, dùng điện thoại chiếu sáng đường cho hắn đi, bỗng nhiên thật sự muốn hắn vẫn cõng mình đi như vậy, để thời điểm cô mệt mỏi có bả vai mà dựa vào, thời điểm gặp nguy hiểm có thể có người nắm lấy bàn tay cô, thời điểm cô khóc có thể có người giúp cô lau nước mắt.
Hiện tại trời đất tối đen như mực này, cô cảm giác bên người chỉ có hắn, thời điểm hắn nói giỡn, lồng ngực chấn động, làm cho cô nằm ở trên lưng hắn, cảm thấy lòng hắn đang nói chuyện, nghe được giọng nói êm tai từ trong lòng ngực dần dần truyền ra ngoài, chui vào mành tai của cô, hết sức ôn nhu rõ ràng.
"Có phải muốn ngủ hay không?"
"Không có. Tôi đang suy nghĩ có phải thật sự anh tính bán tôi đến vùng sơn dã xa xôi này hay không."
Hai người đi qua cây cầu nhỏ loang lổ, chân run run, nhưng hắn không có buông cô ra, tiếp tục cõng cô đi về phía trước, cười nói: "Đúng là có quyết định này, nhưng phải xem trong thôn có ai có thể mua được em. Nếu tôi muốn bán, vậy cũng là ra giá trên trời, đối phương phải lên võ đài nói chuyện với tôi. Nếu thắng tôi, tôi mới để đối phương có được người độc nhất vô nhị là em."
"Anh đã đem tôi dẫn theo đến đây rồi, vậy muốn đem tôi về lại sao." Cô gác mặt lên bả vai của hắn, dùng nắm tay nhẹ nhàng đấm hắn một cái, cũng là ôm sát vào hắn, để lưng hắn dán lên phía trước người cô, dùng mặt dán lên người hắn, "Dạ Triệt, một năm sau tôi sẽ xuất ngoại, anh sẽ đến thăm tôi sao?" Gió đêm thanh tĩnh, núi sâu mông lung, bờ vai dày của hắn ôn nhu, đi lại vững vàng, thật muốn làm cho hắn vẫn như vậy cùng cô.
"Một tuần đi bảy lần, thế nào?" Người đàn ông dưới thân cô cười nhẹ nhàng, xốc lại người cô hướng lên trên, "Thân là ông xã, mỗi ngày phải hẹn hò với bà xã, xem cô ấy sống có tốt không, ăn có no mặc ấm hay không, du học đào tạo sâu có tốt hay không......"
"Vài năm sau, Dạ Triệt anh đã muốn có vợ, không phải chồng của tôi." Đại Lận nhẹ nhàng nhảu xuống từ trên lưng hắn, mang giúp hắn túi xách đồ dùng sinh hoạt, cùng hắn tay trong tay, "Đến lúc đó anh và mợ phải cùng nhau bay qua thăm tôi, tôi và hai đứa nhỏ cũng sẽ rất vui mừng. Người một nhà chúng ta lại được đoàn tụ, hai đứa nhỏ sẽ biết chúng ta có thân nhân, sẽ không lẻ loi một mình. Đặc biệt vài ngày lễ mừng năm mới, Dạ Triệt anh nhất định phải tới."
Mộ Dạ Triệt dừng lại bước chân nhìn cô trong đêm tối, dừng một chút, lấy tay vuốt vuốt lên sợi tóc của cô, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ sau này như thế nào, ba mẹ con em cùng tôi đều là người một nhà. Nói không chừng Đại Lận em vẫn là một người vợ, là người của Mộ gia, mà tôi, sẽ thành con rể bước vào cửa."
Hai người đang nói, Tô Tiểu Nhạn đánh xe bò chạy về hướng này, tắc hò một tiếng, nhảy xuống xe bò, nhiệt tình cười nói với hai người: "Có phải hai người muốn vào thôn hay không? Vừa rồi lãnh đạo của chúng tôi có nhắc đến hai người, để tôi đến đây nhìn xem sao, sợ hai người đứng đợi ở đây cả đêm. Đến đây, lên xe đi, chúng ta đi về cùng nhau."
Nói xong giúp hai người xếp hành lý lên xe bò, sảng khoái lưu loát quay đầu xe bò, bánh xe lại lộc cộc đi trở về.
Mà Đại Lận và Dạ Triệt ngồi ở trên xe bò, nhìn bóng dáng ngây thơ mộc mạc của Tô Tiểu Nhạn, hóng gió đêm, ngắm cảnh đêm, tâm tư đề phòng dần dần buông lỏng, nghe tiếng xe bò kẽo kẹt kẽo kẹt, một lòng hoàn toàn trở về với tự nhiên.
Khi vài người tới trong thôn, chiếc xe bò chở Đằng Duệ Triết đã chở mọi người đến công xã ăn cơm chung, vài bàn cơm, nam nữ vây quanh, một bàn một bàn rau xanh cây cải củ nấm măng cũng ăn được ngon lành.
Mọi người lấy hũ rượu ủ nhạt của mình, từng người thay phiên nâng ly mời Đằng thị trưởng, vui vẻ phấn chấn cùng bàn luận chuyện phát triển thôn, ngập tràn hi vọng với tương lai, cũng tràn ngập tin tưởng với phó thị trưởng mới tới, mỗi người đều uống thuốc an thần mà phát biểu ý kiến của mình, nói thoải mái.
Đằng Duệ Triết nhìn những gương mặt đen sạm đang phiếm hồng hào hứng cùng ánh mắt sáng rọi lóng lánh, không đành lòng đem vấn đề tài chính báo cho bọn họ biết, chính là uống mấy ly rượu nhạt mà bọn họ mời, im lặng nghe bọn họ bàn luận.
Cuối cùng, mọi người tiếp tục ăn, hắn ta khỏi hội trường, khoanh tay đi trên con đường nhỏ về nhà hóng gió đêm, chuẩn bị trở về hoàn thành phê duyệt đống văn kiện chồng chất trên bàn, nhân tiện nghĩ lại làm sao để giải quyết việc cấp bách trước mắt.
Mà chân trước của hắn vừa mới bước đi, Tô Tiểu Nhạn vừa sắp xếp ổn thoã chỗ ở cho Đại Lận và Mộ Dạ Triệt đã lôi kéo bọn họ lại đây, nhiệt tình nhất định không thể chối từ nhất định phải mời bọn họ đến đây ăn cơm chung, không để đói bụng. Bởi vì ánh sáng nơi này sung túc, có bóng đèn, cuối cùng Tô Tiểu Nhạn cũng thấy rõ diện mạo của Đại Lận, quay đầu hoảng sợ, giật mình mà nói: "Cô không phải là em gái của anh thị trưởng sao? Là cô em gái ôm hai đứa trẻ?"
Đại Lận sờ sờ mặt mình, không rõ Tô Tiểu Nhạn đang nói cái gì? Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, cũng không biết ai ở trong này, không có anh trai, làm sao Tô Tiểu Nhạn lại biết cô được?
Tô Tiểu Nhạn cũng rất nhanh trấn định lại, kéo cô qua một phen, linh hoạt nhỏ giọng cười nói: "Hèn gì vừa rồi anh thị trưởng để tôi đi đón hai người, còn mình thì không có đưa hai người đến đây, thì ra anh ấy sợ thân phận em gái của mình bị bại lộ, lại bị đám lưu manh Trương Nhị Cường bắt cóc. Nhưng mà em gái à cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra thân phận của cô đâu, an toàn là quan trọng nhất."
Ban đầu Đại Lận không muốn ngồi ăn cơm chung, hiện tại lại nghe những lời này như lọt vào trong sương mù, nói với Tô Tiểu Nhạn, "Nơi này không có người nào mà tôi biết cả, tiểu thư, cô nhận sai người rồi, tôi chỉ đến đây nghỉ ngơi du lịch, ngắm nhìn phong cảnh nơi đây."
"Tôi thật sự nhận sai nguồ sao?" Tô Tiểu Nhạn nghi ngờ, chớp chớp mắt to nhìn về phía Mộ Dạ Triệt - một mỹ nam có thể so sánh được sự với Đằng thị trưởng, "Anh cũng xác định cô ấy không có anh trai sao?"
"Không có." Mộ Dạ Triệt cười lắc đầu, nhìn công xã nông thôn khí thế ngất trời này, nhìn mọi người nơi đây đều cầm bắp luộc, cùng mấy dĩa đồ ăn chay, ăn đến ngon miệng, khuôn mặt đen sạm vì phơi nắng để lộ chút vui sướng, hơn nữa còn nhiệt tình tiếp đón bọn họ qua đây ngồi, tiếp tục nói với Tô Tiểu Nhạn: "Không thể tưởng tượng được "Vạn nguyên thôn" trong lời đồn lại thừa kế một truyền thống cuộc sống tập thể như vậy, thật sự ngoài sự tưởng tượng của tôi, a."
- - -
Đằng Duệ Triết đang ngồi trong phòng lật xem công văn, Tô Tiểu Nhạn cầm đèn pin vội vã chạy về đến đây, gõ mạnh lên cửa phòng của hắn, "Đằng thị trưởng, cái người mà vừa rồi anh nói tôi đi đón, giống như đúc em gái trong điện thoại của anh, nhưng cô ấy không chịu nhận mình là em gái của anh, anh nói xem đây là chuyện gì vậy? Không phải anh thị trưởng đang cố ya giấu diếm quan hệ, không cho tụi Trương Nhị Cường lại gây thương tổn người nhà của anh sao? Nhưng cho dù là như vậy, em gái cũng không nên giấu diếm thân phận của mình với tôi như vậy chứ!"
Đằng Duệ Triết đang lấy bút tính dự toán, nghe vậy trong lòng giật mình kinh ngạc, buông ngòi bút lại đây mở cửa, "Mau dẫn tôi đi nhìn xem."
Tô Tiểu Nhạn lại hướng vào trong phòng mà dò xét thăm dò, giống như lại nghĩ tới cái gì, "Diệp tiểu thư đâu rồi? Sao cô ấy không cùng về với anh? Vừa rồi tôi còn tưởng anh để tôi đi đón Diệp tiểu thư và em gái của anh, kết quả lại là một cặp vợ chồng."
Đằng Duệ Triết đã bước đi như bay về phía trước, sớm đã lấy đèn pin chạy ra khỏi cửa phòng.
Bởi vì ở Tô gia không có chỗ, nên Tô Tiểu Nhạn sắp xếp cho Đại Lận ở lại nhà của chú Dài Quý, một căn phòng nhỏ tối thui, nền đất, hai vợ chồng cùng nhau nằm ngủ, chuột chạy chít chít dưới giường, trong phòng còn không có cửa, chỉ dùng một tấm bạt phủ lên, xem như che khuất trong phòng.
Giờ phút này trong phòng không có đèn dầu, chỉ dùng đèn pin trong điện thoại để chiếu sáng, Mộ Dạ Triệt cởϊ áσ khoác của hắn, làm chiếu trải lên giường, Đại Lận thì đang lấy đồ dùng cuộc sống, chuẩn bị đến giếng nước để đánh răng rửa mặt, cũng không dám đi WC, phía sau, độ nhiên truyền đến một tiếng bước chân ở phía cổng sân, truyền đến giọng nói đứt quãng của Tô Tiểu Nhạn kêu "Chú Dài Quý", đèn pin cũng chiếu về bên này.
Mộ Dạ Triệt mặc áo sơ mi, vươn tay giữ chặt Đại Lận đừng ra ngoài, để cho cô ngồi trong phòng, còn hắn đi ra
ngoài xem.
Hắn đi đến bên cửa sổ nhìn, nhìn thấy một nam một nữ chạy tới hướng này, thân thể của người nam cao lớn, bước chạy xa như bay, lòng nóng như lửa đốt mà chạy thẳng đến nơi này. Vì thế hắn ra khỏi phòng, đứng trước cửa, cười nhìn về người đàn ông nóng vội này, lịch sự hô một tiếng "Đằng thị trưởng".
Đằng Duệ Triết nghe tiếng liền giật mình thật mạnh, lập tức dừng lại bước chân, ánh mắt lạnh lùng như đao kiếm nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao gầy đứng ở cửa này, "Là anh?"
"Là tôi." Mộ Dạ Triệt đi tới, nhìn Đằng Duệ Triết dưới ánh trăng, nhẹ nhành cười: "Không thể tưởng tượng được anh lại tới nơi này nhận chức, Đằng thị trưởng. Đại Lận cô ấy ngủ rồi, hiện tại không tiện gặp lại bạn cũ."
Đại Lận ngồi trong phòng, vách tường bằng đất căn bản không ngăn được thanh âm nói chuyện của hai người, làm cho cô nghe được cuộc đối thoại của hai người rõ ràng, cuối cunhf cũng hiểu được những lời nói kia của Tô Tiểu Nhạn! Thì ra Đằng Duệ Triết bị giáng chức điều chuyển đến đây, dẫn dắt những người nông dân nghèo khổ ở nơi này thoát khỏi đói nghèo, cũng chính là "Anh thị trưởng" trong miệng Tô Tiểu Nhạn!
Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Đằng Duệ Triết nhiều ngày không gặp đã gầy đi rất nhiều, thân hình cao gầy đứng trong gió, ở dưới ánh trăng lạnh lùng như băng, như phát ra ánh sáng lóng lánh, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc vẫn góc cạnh như trước. Hắn đứng nói chuyện một hai câu với Mộ Dạ Triệt ở cửa, sau đó đi vào cửa, đẩy ra tấm bạt tìm kiếm bóng dáng của cô.
Mà cô thì đứng bên cửa sổ, quay đầu lại, dùng một loại thần sắc phức tạp mà nhìn hắn.
Nếu sớm biết hắn ở trong này, cô sẽ không đến. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới, trong khoảnh thời gian này bọn họ còn có thể gặp mặt đối phương, xem đối phương sống có tốt hay không.
"Không nghĩ tới anh còn có thể nhìn thấy em ở nơi này." Hắn đi vào từ phía cửa, đôi mắt thâm ảm hơi hơi mang theo kinh ngạc và vui mừng, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô, "Gần đây có khoẻ không?"
Cho dù nhìn từ phía nào về hai con ngươi thâm thuý chứa đầy sự kinh ngạc và vui mừng kia, đều giống như gặp được một tầng ánh vàng rực rỡ, khiến người ta nhìn vào hoa mắt chóng mặt. Đại Lận nhìn ánh mắt của hắn, không rõ tâm tình đây của hắn là một loại gì, thản nhiên cười nói: "Tôi sống tốt lắm, anh thì sao?"
Thật ra không cần hỏi, cũng biết được hoàn cảnh nơi này gian khổ, ngày tháng sống ở đây không được tốt cho lắm. Cô đi tới về phía hắn, nói với Mộ Dạ Triệt ở bên ngoài: "Dạ Triệt, đưa một cây đèn dầu vào đi, tối như vậy không có tiện nói chuyện."
Mộ Dạ Triệt liền đem cây đèn dầu hoả duy nhất trong nhà Dài Quý vào, cũng để Tô Tiểu Nhạn đi vào, đánh vỡ sự xấu hổ khi một mình Đại Lận gặp Đằng Duệ Triết, cười giải thích với Tiểu Nhạn: "Thì ra vợ của tôi đúng là biết nhau với Đằng thị trưởng, Tiểu Nhạn, vừa rồi đúng như cô đoán vậy. Nhưng mà ba chúng tôi chỉ là quen biết nhau, cũng không có mối quan hệ thân thích, cô nhìn biểu hiện của Đằng thị trưởng sẽ biết, có phải thật bình thản hay không? Đâu có cảm giác nhìn thấy người nhà đâu?"
Tự cởi giày, vừa cười vừa đi đến trên chiếc giường, vẫy vẫy tay với Đại Lận, "Em yêu, anh ủ ấm chăn cho em, em mau một chút mà đến đây ngủ." Ý tứ muốn đi ngủ, Đằng thị trưởng gặp mặt xong rồi thì đi đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của bọn họ.
Nằm xuống tấm chăn, hai tay gác lên đầu, nhìn nóc nhà tối đen như mực, chờ Đại Lận chui vào ổ chăn của hắn.
Đại Lận cũng bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, cảm giác không có đề tài gì để nói với Đằng Duệ Triết, cũng không muốn xấu hổ đứng với hắn như vậy, thầm nghỉ gột rửa đơn giản, nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó ngày mai sẽ rời khỏi nơi này.
Đằng Duệ Triết thấy cô phản ứng đạm mạc, bưng chậu rửa mặt đi ra bên ngoài, cột tóc lên chuẩn bị múc nước đánh răng, chính hắn cũng tự đi ra theo, nhận lấy cái gàu trong tay cô, ném xuống giếng một tiếng oành, sau đó múc cho cô một gàu nước giếng.
"Chuẩn bị ở trong này mấy ngày?" Hắn nhìn cô dưới ánh trăng, phát hiện cô mềm mại trắng nõn, vô cùng khoẻ mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn giống một bé gái như cũ, hồn nhiên mà tươi mát.
"Ngày mai đi dạo một vòng tron thôn rồi rời đi." Trong lòng Đại Lận hiểu được, từ chuyện bỏ nhà trốn đi lần trước vì Diệp Tố Tố giả, vào ở Cổ gia, hắn liền định vị cô trong hàng ngũ các bé gái, cảm thấy cô vĩnh viễn không thể lớn lên, không thể sánh vai đồng hành cùng hắn. Có lẽ đối với cuộc sống ở chung hơn một năm kia, hắn cảm thấy quá ngọt ngào cùng với áy náy, vì vụ án trước đó mà nổi lên trách nhiệm, nhưng thời gian là bằng chứng rõ ràng nhất, hắn sẽ không yêu một cô gái mà tâm trí chưa trưởng thành. Sau khi hắn trải qua liên tiếp những chuyện tình, sẽ rõ ràng tách ra thân xác, trách nhiệm và tình yêu, biết chính mình yêu chính là yêu, không thương chính là không thương.
Có lẽ hắn cho rằng hắn rời đi, có thể giảm bớt sự thương tổn mà kẻ thù gây ra cho cô, làm cho tàn dư của băng đảng đó không hề đuổi gϊếŧ cô. Cũng có thể hắn lại cảm thấy, hai người con gái cũng không nên để hắn yêu, bởi vì chỉ cần hắn yêu, hai người đều không có kết cục tốt, một người chết, một người thì bị thương, hắn chỉ có thể lựa chọn lẻ loi một mình.
Chính là không phải Diệp Tố Tố không chết đó sao? Hơn nữa cô cảm thấy, người thương hắn thật sự tình nguyện lựa chọn đồng sinh cộng tử với hắn, không rời nửa bước, cũng không nguyện ý để hắn đi xa tha hương như vậy, cô độc sống hết quãng đời còn lại. Mà hắn thật sự yêu một người, hắn sẽ không cảm thấy cô ấy bốc đồng, hắn sẽ hiểu biết cô ấy.
Cô nâng nước giếng lên rửa sạch mặt, không đánh răng, đi trở về trong phòng.
Mộ Dạ Triệt chuẩn bị hai cái chăn, một cái cho mình, một cái cho cô, nhìn nhìn bên ngoài: "Bọn họ đi rồi?"
Đại Lận cởϊ áσ khoác chui vào trong ổ chăn, không biết bọn họ đi hay không đi, nhắm mắt lại ngủ.
Bên ngoài, Đằng Duệ Triết và Tô Tiểu Nhạn đang ở trên đường về, Tô Tiểu Nhạn cứ cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn Tô Đại Lận có chút không giống với bình thường, không phải là cái loại nhìn em gái, mà là cái loại ánh mắt nhìn tình nhân, nóng rực. Nhưng loại ánh mắt này lại ẩn chứa một sự bất đắc dĩ, làm cho hắn vội vã đuổi theo, lại không thể hiện yêu thương, giống như nguyên nhân là chính mình, lại giống như nguyên nhân là Tô Đại Lận.
Cho nên cô cũng không hiểu, không biết rốt cuộc quan hệ của bọn họ là gì. Nhưng mặc kệ là mối quan hệ gì, cô cũng không thể để lộ chuyện này ra ngoài, nếu không đám lưu manh kia lại bắt đầu bắt người.
"Đằng thị trưởng, Diệp tiểu thư đi đâu rồi? Có phải gặp chuyện gì rồi không? Tối hôm qua Diệp tiểu thư nói muốn ở lại thôn dạy học, tôi sắp xếp ổn thoả cho cô ấy rồi, lúc này lại không thấy người đâu." Cô đi theo phía sau hắn, cẩn thận lấy đèn pin chiếu sáng đường cho hắn, đẩy ra bụi gai ở bên cạnh, "Tôi còn tính để Diệp tiểu dạy tiếng Anh cho mọi người, như vậy sau này thôn chúng ta có thêm máy móc, có thể đọc được hướng dẫn sử dụng."
"Sau này cô ấy sẽ không quay lại thôn nữa, không cần sắp xếp để cô ấy đi dạy học." Hắn quay đầu lại, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn cô, thì ra luôn luôn khoá mi tâm mà tự hỏi, suy nghĩ về tâm tư của mình, trầm giọng nói: "Tiểu Nhạn, bây giờ cô theo tôi một chuyến quay lại nhà của Dài Quý."
- - -
Đại Lận - Duệ Triết
"Không phải vừa mới trở về từ đó sao?" Tiểu Nhạn rất khó hiểu.
Nhưng hắn đã xoay nguồ bước nhanh đi trở về rồi, sải bước, nhanh chóng quay lại nhà Quý Dài.
Một nhà năm người của Quý Dài đang ở trong phòng xay đậu hũ, dùng màn bọc lọc sạch sẽ bã đậu hủ, chuẩn bị làm một mẻ đậu hủ thật ngon cho mọi người, nhân tiện uống nước đậu bổ sung thể lực, đem bã đậu xào ăn.
Giờ phút này ánh sáng của đèn dầu trong căn nhà vách đất nhỏ như một hạt đậu, nóng hôi hổi. Mộ Dạ Triệt khoác áo đứng bên cạnh nhìn tò mò, cũng muốn uống nước đậu này, hoàn toàn không có ở cùng phòng với Đại Lận.
Đại Lận thì nằm ngủ trong phòng, nghe thấy tiếng chuột cắn nhau dưới giường, căn bản ngủ không được. Cô lôi điện thoại ra, phát hiện hết pin, bò lên lấy cục sạc điện thoại, thế này mới nhớ tới những hộ dân nơi đây không có bắt điện, còn đang dùng đèn dầu! Cô thất bại vén vén mái tóc dài của mình, lại xoay người nằm xuống ngủ, ai oán ca thán chính mình là đến một bộ lạc nguyên thuỷ như thế nào!
Mà Đằng Duệ Triết đi rồi quay lại thì đang đứng trước cửa phòng, để Tiểu Nhạn ở lại ngoài cửa, chính mình thì đi vào, đến khi nhìn thấy trên giường là hai cái chăn, một mình Đại Lận nằm trên giường, cuối cùng hắn mới bỏ xuống những điều lo lắng trong lòng, đi thong thả bước đến bên giường, buông mắt nhìn Đại Lận ở trên giường.
Vừa rồi hắn vốn đã rời đi, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy Mộ Dạ Triệt không nên đưa Đại Lận đến đây hưởng tuần trăng mật, rõ ràng là người đàn ông này cố ý, cố ý hưởng tuần trăng mật trước mặt hắn, lại cố ý chung giường với Đại Lận ở trước mặt hắn! Nếu nói hai người lấy giấy chứng nhận kết hôn là vì hai đứa nhỏ, vậy thì hiện tại là vì cái gì?
Đại Lận tưởng Mộ Dạ Triệt đã trở lại, bỗng nhiên vươn bàn tay trắng mịn oánh ngọc ra, cứ tự nhiên mà bắt lấy bàn tay của hắn như vậy, xoay người lăn lông lốc bò lên một cái, mùi thơm trên cơ thể của người con gái cuốn theo hơi nóng từ trong chăn cứ vậy mà phiêu tán từng đợt ra ngoài, "Dạ Triệt anh đi đâu vậy? Thế mà lại nhân dịp "Bà xã" ngủ, thả tôi lại với hai con chuột! Tôi còn nghĩ anh không đem tôi về nữa chứ!"
Cô bọc chăn đi lên, là đùa giỡn cùng Dạ Triệt, ôm lấy thắt lưng cao lớn của người đàn ông, cười khanh khách nhào vào trong lòng hắn, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện ôm sai người rồi, đôi mắt thâm hắc với ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm cô, một tay kéo cô ra đứng lên, ôm vào trong lòng mình!
- - -
Thứ Hai - Ngày 13/4/2020