Thức ăn cay độc đi vào cửa miệng, khuôn mặt tuấn mỹ của Đằng Duệ Triết dần dần biến sắc, có chút không thoải mái. Hắn có ý đồ uống nước, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Đại Lận, hắn mở miệng nói chuyện, âm thanh trầm thấp dịu dàng: "Đại Lận, em đang trả thù anh."
"Trả thù anh cái gì?" Đại Lận buông đôi đũa xuống, không hề đút thức ăn cho hắn nữa, cười khanh khách mà nhìn hắn.
"Trả thù anh năm năm trước ra lệnh cho em ăn đồ cay, ăn món thịt dê nướng cay mà anh gọi cho em. Khi đó em mới ra tù, có bệnh viêm dạ dày nghiêm trọng, không thể ăn cay. Anh cho rằng em đang phân cao thấp với anh, cố ý không ăn những món anh gọi, cưỡng chế lại mệnh lệnh anh bắt em ăn." Đôi mắt thâm thuý đầy ôn nhu của hắn nhìn chăm chú vào cô, tiếng nói khàn khàn càng thêm dịu dàng, bàn tay lớn nhanh chóng nắm giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Lúc đó sau khi đưa em vào bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra xong, anh mới biết được cơ thể em bị tra tấn khi ở trong tù đến hỏng rồi, anh lại hoàn toàn không biết gì cả, thật xin lỗi, Đại Lận."
Đại Lận nghe vậy nhẹ nhàng cười, nhìn trời mưa tầm tả ngoài cửa sổ, cũng không có trách hắn: "Lúc ấy anh có biết hay không biết việc này cũng không quan trọng một chút nào, là em tự nguyện ăn. Nếu nhất định phải nói anh sai lầm, thì phải nói là tính tình của anh thối tha, không tra tấn em thì anh sẽ không thoải mái. Nhưng mà hiện tại em cảm thấy, cả hai chúng ta cũng không yêu quý sinh mệnh của mình."
Cô đem bỏ toàn bộ đồ ăn trên bàn, nhìn hắn cười dịu dàng như trước: "Đã nếm qua đồ siêu cay, có cay quá không? Hiện tại chúng ta về nhà làm đồ ăn, không cay không mặn, không dầu không mỡ, còn có hương vị tự nhiên tươi ngon, với dạ dày trước mắt của anh, nhất định có thể ăn được."
—-
Thế này Đằng Duệ Triết mới hiểu được cô đang dùng lại tiêu và ớt cay để trừng phạt hắn, đang trách cứ hắn không biết thương tiếc cơ thể của mình, cho tới bây giờ đều không lo lắng suy nghĩ về cảm nhận của cô, giận cô mà đi, vì thế mặt hắn mang vẻ hối hận, cười cười, "Có khả năng khi con người đối diện với cái chết, mới có thể hoàn toàn hiểu được chính mình khư khư cố chấp là gây tổn thương cho vợ con của mình vĩnh viễn, dùng chính phương thức của mình mà chặn vợ con ngay ngoài cửa, dùng Diệp Tố Tố, lạnh lùng lựa chọn cả hai chia lìa, tạo chiến tích để được triệu hồi về lại Cẩm thành mới đi tìm vợ con, đến thương tổn bọn họ, vĩnh viễn không để ý cảm nhận của bọn họ, khư khư cố chấp đi giải quyết sự việc. Nhưng đến lúc sắp chết, mới biết được làm như vậy sẽ không còn cơ hội gặp mặt vợ con một lần cuối cùng."
Đại Lận nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tỉnh ngộ của hắn, ý cười trong mắt cũng dần tan đi, khuôn mặt mềm mại trắng hồng cũng không có vẻ vui mừng, nói: "Thời điểm em cùng Dạ Triệt lấy giấy chứng nhận kết hôn, vì sao anh không quay lại? Thật ra ở trong lòng của anh, anh vẫn cho rằng em tuyệt đối sẽ không yêu người khác, vĩnh viễn sẽ chờ anh làm tốt công việc rồi trở về. Nhưng anh không biết, em cùng Dạ Triệt lấy giấy chứng nhận kết hôn không phải là trò đùa, cùng anh ấy xuất ngoại sau khi tốt nghiệp cũng không phải là nhất thời xúc động, mà là thật sự suy nghĩ qua. Mà anh lại nhận định thời gian trôi qua có thể tách ra những thương tâm và thống khổ trước kia, để chúng ta được đoàn tụ sau khi cởi bỏ khúc mắc, nhưng nếu thời gian có thể tách trí nhớ ra được, vì sao không tách ra được cảm giác của hai người dành cho nhau? Đằng Duệ Triết anh vĩnh viễn tràn đầy tự tin với chính mình, nhận định rằng em không bao giờ yêu người khác, cho đến khi Tiêu Tử xuất hiện, Dạ Triệt xuất hiện, mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự không cam lòng khiến anh quay đầu lại nhìn em! Nhưng lúc này đây, em hi vọng anh có thể hiểu được chính mình đang làm cái gì, là không cam lòng mà đoạt lấy? Hay thật sự yêu?"
Lúc này đây, cô đứng dậy đi ra nơi này, đi đến hít thở không khí thông thoáng bên ngoài, chậm rãi bước xuống lầu.
Phía sau, bên ngoài mưa vẫn xối xả, mưa trắng xoá một mảnh, tiếng sấm nổ vang trời, sau khi xuống lầu cô im lặng đi đến cửa khách sạn, nhìn chăm chú vào màn mưa. Có thể nhìn ra, cô thật im lặng, trên khuôn mặt không có chút tức giận, cũng không có một chút cảm xúc bi thương nào. Bởi vì cô nhìn thấy, tất cả đều đã trôi qua, hắn đúng cũng được, sai cũng được, cả hai bọn họ cũng đều có trách nhiệm trong chuyện này.
Chính là cô không hi vọng, chuyện cũ cứ dây dưa trước mặt cô không ngừng, không muốn từ miệng hắn lại nghe hắn nhắc từng chút một của nhiều chuyện trước kia. Hắn tỉnh ngộ ngược lại làm cho cô cảm thấy không cần thiết, bởi vì hai năm trước cô không có canh giữ bên người hắn, xuất ngoại, đã muốn không có ai thật xin lỗi ai.
Cô thầm nghĩ muốn nói cho hắn, tính mạng rất quan trọng, sức khoẻ cũng rất quan trọng, khi anh phá hỏng cơ thể của mình rồi, không lo lắng tính mạng của mình, như vậy trong cuộc sống sau này, dạ dày xuất huyết, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống cơ tim tắc nghẽn, lại chết bất ngờ. Đợi đến thời điểm đó, mặc dù anh còn có tâm nguyện vẫn chưa xong, vậy cũng là không kịp, sống chết không đợi ai, ngày đó phải đến.
Huống hồ anh cho rằng hai lần xuất huyết dạ dày, sẽ không để lại di chứng sao? Anh là một người đàn ông cường tráng như vậy, cho dù có một sức lực như hổ, cũng cần có một cái dạ dày và hệ tiêu hoá khoẻ mạnh.
Cô đứng ở cửa khách sạn, hắn cũng cầm áo khoác đi ra theo, trên tay cầm một cái dù che mưa, bật lên che ở trên đỉnh đầu của cô, trầm mặc nhìn chăm chú sườn mặt của cô.
Lúc này hai người cũng không nói nữa, im lặng đi vào trong mưa, hai cơ thể dung hoà vào màn mưa mờ mịt, nhưng hai người vẫn ngồi chung một chiếc xe như cũ, lái xe xuyên màn đêm giông tố đi về Thương Khẩu.
Sau khi về nhà, dưới sự chăm sóc của Tiểu Nhạn, hai tiểu bảo bảo đã được ăn cơm và tắm rửa xong, đang tự mình chơi đùa trên chiếc giường nhỏ, thấy hai người đã trở về, Tiểu Nhạn lập tức bắt đầu xào rau, nấu bữa cơm tối thơm ngào ngạt cho hai người đã có một ngày làm việc vất vả. Hơn nữa Tiểu Nhạn còn nói cho bọn họ biết một tin tức, Diệp Tố Tố bị đuổi khỏi Thương Khẩu đã trở lại, chuyên môn lựa ngày mưa mà đến đây, đúng là âm hồn không tan, nhưng lúc này đây lại được đưa về nhà của Phó tổng Phó Minh Khải, là Phó tổng chủ động đón cô ấy về nhà.
Vừa mới bước vào cửa, phút chốc vẻ mặt của Đằng Duệ Triết xanh mét, lập tức gọi điện cho Minh Khải.
Phó Minh Khải
Phó Minh Khải trang trọng nói trong điện thoại: "Tôi biết tôi làm như vậy, Đằng phó thị trưởng sẽ tức giận, nhưng xin nghe tôi nói xong sự việc trước đã. Tôi có tình cảm quý mến đối với Diệp tiểu thư, từ lúc tôi bị chuyển tới nơi này, sau khi gặp qua cô ấy vài lần, trong lòng liền nảy sinh tình cảm. Lần này cô ấy lại mạo hiểm lặn lội trong mưa gió đến đây, tôi nhìn thấy mọi người không hoan nghênh cô ấy, xem cô giáo Diệp ngày xưa là kẻ thù, tôi cảm thấy như vậy sẽ càng khiến cô ấy đi vào ngõ cụt. Đằng phó thị trưởng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, từ từ khuyên nhủ cô ấy, tâm bệnh cần có thuốc tu tâm, tôi tin tưởng không bao lâu nữa, cô ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận lại."
Đằng Duệ Triết hơi hơi nhíu mi tâm, dừng một chút rồi nói: " Ngoài vấn đề tình cảm ra, có khả năng cô ấy còn có thể bị cuốn vào một kế hoạch, giúp đỡ đối phương để bọn họ gây thương tổn Đại Lận. Điều này, Phó tổng anh cũng có thể cam đoan cô ấy có thể dừng cương trước bờ vực sao?"
"Có thể." Phó Minh Khải kiên định đồng ý, "Tôi sẽ quan tâm đến cô ấy, làm cô ấy khoẻ mạnh chính là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa, hình như cơ thể cô ấy từng chịu qua tổn thương, không thích cùng đàn ông ở chung một chỗ, tâm lý có vẻ trở nên mẫn cảm và cực đoan, thực sự dễ dàng tự ti và để tâm vào chuyện vụn vặt. Tôi sẽ đưa cô ấy đến gặp bác sĩ tâm lý, hy vọng cô ấy đổi một loại hoàn cảnh sống có thể đổi được một loại tâm tính."
Đằng Duệ Triết thấy tình cảm của Phó Minh Khải thắm thiết như vậy, hắn cũng không cần thiết nói thêm gì nữa, khoé môi khẽ nhếch mà nói: "Tốt lắm, sau này nếu Khiêm Khiêm và Ny Ny lại bị cô ấy làm tổn thương, tôi sẽ trực tiếp đến tìm Phó Minh Khải anh!" Hắn chấm dứt trò chuyện, thân hình cao lớn đi tới, ngồi vào trước bàn cơm, đôi mắt quét nhìn mọi người một cái, nói ngắn gọn: "Anh đã điều tra qua bối cảnh của Phó Minh Khải, gia cảnh trong sạch, không có chút quan hệ nào với tàn dư băng đảng của Lâm Nhã Tĩnh. Không phải quan nhị đại phú nhị đại, mà là dựa vào năng lực của mình để lập công ty, ngồi lên vị trí chủ quản cấp cao. Nay lương của anh ta là một trăm vạn tệ, phẩm tính bên ngoài cũng không sai, qua vài năm nữa có khả năng sẽ được điều chuyển ra khỏi nơi đây."
Đại Lận nghe hiểu được là Diệp Tố Tố phải ở lại chỗ này, nhưng lại là bị Phó Minh Khải giữ lại, cô và Đằng Duệ Triết đều giống nhau, cùng quan tâm một vấn đề: Diệp Tố Tố có thể ở trong này làm chuyện thương thiên hại lý hay không?
Nhưng hình như, Phó Minh Khải ôm đồm toàn bộ trách nhiệm này, vừa chăm sóc Diệp Tố Tố, vừa giám sát Diệp Tố Tố sao?
Vì thế Diệp Tố Tố xuất hiện, làm cho bữa cơm tối của bọn họ ăn không thoải mái, đều tự giải tán sau khi dùng xong, đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau trời trong xanh, hai tiểu bảo bảo chơi đùa trong sân, Diệp Tố Tố mặc một thân váy dài thướt tha đi qua cửa, hai tiểu bảo bảo sợ đến mức hướng về bụi hoa mà trốn. Diệp Tố Tố quay đầu lại, hướng bên trong cong môi cười, đi qua, trạng thái tốt hơn một chút so với mấy ngày trước.
Bởi vì hiện tại cô đã đi làm ở công ty của Phó Minh Khải, đã có lý do ở lại nơi này, không còn như lần trước bị người ta đuổi đi như vậy, không hề có tôn nghiêm. Cô hiện nay, mặc kệ cô có thích người đàn ông Phó Minh Khải này hay không, có một người đàn ông giúp cô cũng là tốt rồi, có thể cho cô thuận thế ở lại đây, có nơi để ở.
Vì thế cô buông xoã mái tóc thướt tha rời đi, bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần dần dần biến mất ở trong này, hai tiểu bảo bảo sợ tới mức núp sau cổng sân mà nhìn ra bên ngoài, cảm giác sói xám lại tới.
Mà giờ phút này, không khí nơi đây cũng có một tia khác thường, có người đang tới gần nơi này, hoặc là giám sát nơi này, nhìn chằm chằm vào hai tiểu bảo bảo ở trong cổng sân. Hai tiểu bảo bảo thì núp núp sau cánh cổng, xoay thân hình nhỏ bé của mình mà ra sức chạy vào trong phòng, vung cánh tay, lớn tiếng gọi mẹ, "Mẹ, dì hung dữ lại tới, dì ấy là đồ hư hỏng!"
Nhưng người ngồi ở trong phòng không phải Đại Lận, mà là Đằng Duệ Triết, Đằng Duệ Triết đứng bên cửa sổ, tay đang cầm kính viễn vọng quan sát bên ngoài, nhìn rõ từng kẻ đang ẩn núp ở bên ngoài, biết tàn dư băng đảng của Lâm Nhã Tĩnh đã bắt đầu hành động.
Đứng sau hắn là Long Lệ, Long Lệ là tuân lệnh hắn đến đây từ Cẩm thành, báo cáo cho hắn biết một vài tình hình của Lâm Nhã Tĩnh gần đây ở trong tù, nói rằng Lâm Nhã Tĩnh sống ở trong tù rất tốt, bởi vì có công tố giác danh sách quan tham, đã được miễn tội tử hình, sửa thành chung thân. Hiện tại chỉ cần là chung thân, người phụ nữ này đều có thể thoát ra bất cứ lúc nào, tiếp tục làm điều xằng bậy.
Mà Đằng Vi Trì sau khi mất tích, đã được xác định là quy phục Lâm Nhã Tĩnh, tập hợp lại tàn dư băng đảng này, giúp Lâm Nhã Tĩnh bảo vệ địa bàn. Vài năm nay hắn ta từng mấy lần về thăm nhà trong đêm tại Bắc Kinh, thăm ba mẹ mình. Trải qua vài năm nay suy nghĩ lại, Đằng nhị bá phát hiện bi kịch của con, không phải từ tay một nhà Đằng đại bá tạo thành, mà là từ lúc con nhận chức ở khách sạn Bắc Kinh, đã vì một Lâm Nhã Tĩnh mà nhẫn tâm ném bỏ ba mẹ ruột.
Bọn họ dọn dẹp một số ảnh chụp trong thời gian con du học, phát hiện có bóng dáng một cô gái xuất hiện trong những bức ảnh, nhìn không được rõ mặt, nhưng cũng xác định được mấy năm nay con không chịu kết hôn, là vì chờ cô gái này lại xuất hiện.
Điều này càng khiến bọn họ suy nghĩ cẩn thận lại, là con mình thế mà lại làm ra chuyện tráo đổi phôi thai, để Trâu tiểu thư của Trâu gia sinh ra đứa con của Duệ Triết và Đại Lận. Lúc ấy ở toà án, bọn họ đang nổi nóng, có ý trách cứ Duệ Triết không nên đối xử với Vi Trì như vậy, nhưng sau khi Duệ Triết bị dời đi, một nhà đại bá rơi vào cảnh vợ con ly tán, cuối cùng nhị bá mới hiểu được, tất cả sai lầm đều từ chính tay con mình gây ra, là Vi Trì hại Duệ Triết, Duệ Triết không có gϊếŧ Vi Trì, đã là nể tình cảm anh em.
Vì thế vài năm nay, vợ chồng nhị bá đi thăm đại bá ngồi tù, đưa đồ sinh hoạt cho đại bá, để đại bá yên tâm, cơ nghiệp của Đằng gia đã có nhị bá chống đỡ sẽ không ngã xuống, toàn bộ tài sản của Duệ Triết để lại cho hai đứa trẻ sinh đôi, không ai dám động vào. Nhưng bọn họ không đem tin dữ Duệ Triết thiếu chút nữa chết bất đắc kì tử mà báo cho Đằng đại bá, để tránh cho người đàn ông tóc bạc trắng này thêm lo lắng.
Mà đi đến từng bước ngày hôm nay, cuối cùng Nhị bá cũng tỉnh ngộ, lúc trước là mình dạy con không có phương hướng, không để ý dạy con cho tốt, là làm hại hậu bối. Chỉ hi vọng sau khi đại bá ra tù, một nhà Đằng gia có thể bỏ qua chuyện cũ, cùng hoà thuận tiếp tục sống cùng nhau.
Giờ phút này, Đằng Duệ Triết bị điều chuyển đến Thương Khẩu đang trầm giọng chỉ đạo Long Lệ làm một số việc: "Chuyện triệu hồi về lại Cẩm thành của tôi đang gấp, nhưng Diệp Tố Tố vì muốn bám giữ lấy tôi, vô cùng có khả năng mang theo những tên tàn dư của băng đảng này làm náo loạn Thương Khẩu đến long trời lở đất. Long Lệ, cậu mang theo anh em, cùng Cổ Ngạo, bắt tay cùng cảnh sát của Cẩm thành, tranh thủ lần này một mẻ bắt sạch tàn dư. Giờ các người không cần đánh rắn động cỏ, để lại vài người mai phục ở bốn phía, đi theo bọn họ, chúng ta cần bắt sống, thông qua vài người này mới có thể tìm được Đằng Vi Trì."
"Đằng tổng, vài năm nay công tố viên Cổ Ngạo luôn truy tìm đàn em tay chân của Lâm Nhã Tĩnh, từng nhiều lần đến thăm tù Lâm Nhã Tĩnh, tiến hành thẩm vấn, nhưng Lâm Nhã Tĩnh sống ở trong tù càng ngày càng dễ chịu, rõ ràng là Đằng Vi Trì đã chuẩn bị từ giữa, chuẩn bị nộp tiền bảo lãnh đưa cô ta ra ngoài. Mà trước đó không lâu, Thư Mẫn Mẫn từng xuất hiện qua ở Cẩm thành, nghe nói dung mạo và khí chất không hề khác gì với Đại Lận tiểu thư, đây không phải là đang chứng minh Thư Mẫn Mẫn đã phẫu thuật chỉnh hình thành khuôn mặt của Đại Lận tiểu thư, hiện tại tìm cách xử lý vụ hạng mục công trình này sao?"
Đằng Duệ Triết quay đầu gật gật đầu, "Ngày đó tôi đuổi theo xe của cô ta không lâu, phát hiện cô ta đi vào một công ty kiến trúc ở T thị rồi không đi ra nữa. Bởi vậy lần này Diệp Tố Tố bị đuổi về T thị, chắc chắn đã bị Thư Mẫn Mẫn đến gõ cửa tìm gặp, hợp tác cùng bọn họ, hiện tại chỉ cần đi theo Diệp Tố Tố, có thể biết được hành tung của Thư Mẫn Mẫn, cũng chính là hành tung của Đằng Vi Trì."
"Nhưng giờ Đằng tổng lại kiên trì yêu cầu tống cổ Diệp Tố Tố đi." Long Lệ cảm thấy khó hiểu với hành động của hắn, "Nếu đưa đi, chúng ta sẽ không kéo được Thư Mẫn Mẫn đến nơi này."
Đằng Duệ Triết liền chậm rãi đi thong thả vài bước ở thư phòng, mày kiếm dựng đứng, cười nói lạnh lùng: "Tối hôm qua Diệp Tố Tố đã lén lút đi gặp một người, bởi vậy trước mắt tôi cảm thấy hành động Phó Minh Khải giữ cô ta lại là có thể chấp nhận được. Long Lệ, đi làm chuyện của mình đi, nhớ âm thầm bảo vệ ba mẹ con Đại Lận, cũng theo dõi đám người kia."
"Tôi đi làm ngay." Long Lệ nhận lệnh xoay người, bước nhanh rời đi, mới vừa đi ra cửa phòng, nhìn thấy hai tiểu bảo bảo như hai quả bóng chạy về phía anh, anh định thần nhìn lại, phát hiện rõ ràng lúc trước là hai đứa trẻ nhỏ như thế nhưng giờ đã lớn vậy rồi, cái miệng nhỏ nhắn không phải đang gọi anh là "Chú", mà là kêu Đằng tổng ở phía sau anh là "Chú", bàn chân chạy nhanh qua bên người anh, hoàn toàn không nhớ rõ chính anh là người chú mặt quan tài đã từng chăm sóc bọn họ vài năm trước.
Anh vươn tay sờ sờ đầu của hai đứa nhỏ một cách yêu thương, theo một cánh cửa khác đi ra khỏi nơi này, đi làm chuyện của mình.
Hai đứa nhỏ thì một trái một phải ôm lấy đùi của Đằng Duệ Triết, lòng còn sợ hãi mà nói với chú, dì hung dữ đã trở lại, bọn họ hơi sợ, sợ một dì lúc đầu dịu dàng nay biến thành hung tợn!
—-
Đại Lận
Đại Lận đứng dưới trời nắng, tự mình giám sát công trình ở công trường, cô định sau khi xây dựng phần thô xong, sẽ quay về Cẩm thành, phần hoàn thiện thì để Đằng Duệ Triết tự mình giám sát, đừng để tay chân của Lâm Nhã Tĩnh lại lợi dụng sơ hở, hắn đi đến đâu, liền lan toả tổn thương đến đó.
Giờ phút này cô đang uống nước, di chuyển một vòng cuối cùng ở công trường đầy đất đá, xác định tất cả trình tự đều được tiến hành bình thường, thế này mới tính đi bệnh viện thăm những đứa trẻ bị bệnh.
Nhưng trong quá trình này, cô cứ cảm thấy có người đang theo dõi cô, tựa như là dấu hiệu trước khi xảy ra tai hoạ, làm cho mí mắt của cô nháy liên tục. Hiện tại cô có thể khẳng định, là người của Lâm Nhã Tĩnh lại tới lần nữa, đúng là âm hồn không tan dây dưa mãi, chỉ cần cô về nước, những kẻ này sẽ không chịu từ bỏ ý đồ! Vì thế cô cởi bỏ mũ bảo hộ lao động ra, ôm một xấp bản vẽ, đi nhanh vài bước về hướng có nhiều người.
Nhưng mà chưa đợi cô đi ra khỏi công trường, một nam công nhân gạch ngói có khuôn mặt hung tợn đột nhiên xuất hiện phía sau cô, ánh mắt chứa đầy sát khí, nhắm thẳng cổ của cô mà đánh xuống, muốn làm cô hôn mê!
Chưa từng tưởng tượng, cô mềm mại thế mà lại nhanh chóng tránh đi, phản đòn bằng một cước quét ngang chân, đúng là khiến tên sát thủ cao lớn thô kệch này khuỵu người xuống, sau đó một cái xoay người bắt lại, khuỷu tay của hắn ta vang lên một âm thanh răng rắc trong bàn tay của cô, hai tay bị bắt chéo sau lưng, hai chân quỳ thật mạnh xuống đất!
Khoé mắt sát thủ thấy tình thế không đúng, không dự đoán được người phụ nữ mềm mại này lại có võ, một tay kia nắm lên đất cát dưới đất mà ném lên mặt cô, Đại Lận quay đầu né đi, hắn ta liền nhân cơ hội nhảy dựng lên, cầm lấy khuỷu tay bị thương mà chạy bán sống bán chết!
Nhưng chạy chưa được vài bước, mấy người vệ sĩ khác do Long Lệ sắp xếp vào đây làm thợ gạch ngói ở trong này bỗng nhiên bao vây quanh hắn ta, chưa tới một phút đồng hồ, không hề kinh động đến bất cứ kẻ nào là đã khống chế được tên sát thủ lôi đi, tiến hành bức cung nghiêm khắc. Bọn họ đi rồi, thân hình cao ngất vĩ ngạn của Đằng Duệ Triết xuất hiện trước mặt Đại Lận, trên cái trán no đủ lấm thấm mồ hôi, ánh mắt sắc bén, hơi thở gấp, hắn cũng là vừa mới chạy tới, nhưng vừa rồi hắn thấy được Đại Lận đối phó với kẻ địch thật mau thật chính xác, sự lo lắng trong đôi mắt dần tan đi, hiện lên một tia kinh ngạc cùng vui sướng.
Không thể tưởng tượng được hiện tại Đại Lận thật sự có thể khống chế
được một người đàn ông cao lớn, có lẽ cũng đã biết được cách sử dụng súng, luyện tập võ phòng thân tốt lắm. Hắn mang theo một chút kinh hỉ đi về phía cô, từ phía sau ôm lấy cô vào lòng một cách thương tiếc, đau lòng lại tự trách, không đành lòng để cô lại chịu loại thương tổn này, bỗng nhiên Đại Lận kéo lấy cánh tay thon dài tráng kiện của hắn, dùng lực vùng mạnh một cái, có ý định quật ngã hắn xuống đất!
[Editor: Ai biểu lúc này ôm từ phía sau làm chi Triết ơi.]
—-
Thư Mẫn Mẫn
Như mong muốn, lần này bọn họ bắt sống được một người. Sau khi tra khảo bức cung, nhận được một tin tức, đó là sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong bọn họ sẽ đến trạm cuối cùng của tàu cao tốc gặp mặt Thư Mẫn Mẫn, lấy thù lao tương ứng. Nhưng gần đây Thư Mẫn Mẫn mang theo người hoạt động xung quanh Thương Khẩu, có hành tung cụ thể không ổn định. Nếu muốn gặp mặt cô, phải là cô liên hệ với bọn họ trước, vô cùng thông minh.
Vì thế khi Đằng Duệ Triết mang theo Đại Lận không bị thương đi vào, bờ môi của người đàn ông lạnh lùng này nhếch lên cười lạnh, để tay chân của Lâm Nhã Tĩnh nhìn kỹ mặt của Đại Lận, hỏi, đây là Thư Mẫn Mẫn đúng hay không?
Đại Lận mím môi, chờ sát thủ trả lời.
Trước kia ở Đằng thị, Thư Mẫn Mẫn cũng đã từng cải trang thành cô, khiến cho Đằng Duệ Triết hoảng hốt trong nháy mắt, thiếu chút nữa nhận lầm người. Như vậy hiện tại, Thư Mẫn Mẫn là có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ là khí chất cùng bên ngoài đều giống cô, khó mà phân biệt được thật giả.
"Phải...... Không phải." Tên tay sai bị khống chế đầu tiên là gật đầu, sau đó là lắc đầu, vạch ra sơ hở ở trong đó: "Vị tiểu thư này cùng Thư Mẫn Mẫn đúng là giống nhau, nhưng ánh mắt của cô ấy không có hung ác như Thư Mẫn Mẫn. Nghe những người khác nói, vài năm gần đây Thư Mẫn Mẫn theo Đằng thiếu vào Nam ra Bắc, lập được không ít công lao, cũng chịu qua nhiều tổn thương, vẫn không thể lay chuyển được tâm của Đằng thiếu, bị Đằng thiếu đánh chửi bừa bãi. Bởi vậy người phụ nữ này đem toàn bộ tức giận phát tiết lên người kẻ địch, một khi làm nhiệm vụ, nhất định phải chỉnh chết đối phương!"
Đằng Duệ Triết nghe được nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt phóng ra tia sáng lạnh, "Thư Mẫn Mẫn hẹn các người gặp mặt khi nào? Nói cho tôi biết ám hiệu của các người. Nếu anh biết hợp tác, tôi sẽ thả cho anh một con đường sống."
"Hẳn là Thư Mẫn Mẫn gặp mặt một cô gái ở nơi này trước tiên, để cô gái đó quen thuộc nơi này làm nội gián."
"Cô gái đó họ Diệp?" Đằng Duệ Triết nheo nhẹ mắt, tựa như sớm đoán được từ trước.
"Đúng vậy, cô gái này là chị em với Lâm tỷ, Lâm tỷ ở trong tù đã chỉ đạo, để Đằng thiếu thay mình chăm sóc."
Sau khi đi ra phòng thẩm vấn, Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận đi ở trên đường, vừa rồi cô cố ý quật ngã chỉnh hắn, hắn không cảm thấy tức giận, bàn tay to nhẹ đưa qua đây, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đúng là đặt một khẩu súng vào tay của cô, nhắc nhở cô: "Mang theo súng bên người bất cứ lúc nào, sau này nếu lại có người đánh lén, có thể trực tiếp bắn chết đối phương."
Đại Lận nhíu mày một cái, không dám gϊếŧ người: "Vì sao nhất định phải bắn chết đối phương?" Cô chưa từng gϊếŧ người, gϊếŧ người là phạm pháp.
Hắn hơi hơi mím môi lại một chút, đôi bàn tay to đặt lên hai vai của cô, đôi mắt híp lại nói trịnh trọng: "Nếu không bắn chết đối phương, đối phương sẽ bắn chết em. Chẳng lẽ em muốn chờ đối phương bắn vỡ đầu em sao?"
Đại Lận xoay mặt đi, cảm thấy khó chịu và bài xích đối với loại tình huống trước mắt này. Nếu có lựa chọn, đương nhiên cô hi vọng không động đến đao thương súng ống, mưa máu gió tanh, cô càng thêm hi vọng có thể giải quyết trong hoà bình.
Hắn thấy cô tựa như đang tức giận, ánh mắt sâu thẳm lại dịu dàng, để cô thu lại bàn tay đang cầm súng, nắm tay cô đi trở về, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, lại nói giọng khàn khàn: "Không phải nhất định bắt em phải gϊếŧ người, trong khoảng thời gian này anh sẽ ở bên cạnh em từng giờ từng phút, tuyệt đối không cho em rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh, chỉ sợ là cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, kẻ địch sẽ tận dụng mọi thứ. Đến lúc đó, em có thể dùng súng để bảo vệ chính mình."
Đại Lận gật đầu, bước đi về phía trước.
Vào ban đêm, Đại Lận mặc một bộ váy vét màu đen bó sát người, vớ da màu đen, đem tóc dài thẳng uốn thành lọn sóng quăn, dùng son màu đỏ tươi, mang theo hai nam vệ sĩ đi về hướng sau núi. Sau núi là nơi chặt trúc năm đó, nay đã là rừng trúc như một toà thành luỹ, chống sạt lở đất đá trên núi, mỗi một nơi đều là lòng tin của dân đặt vào, dưới ánh trăng bạc chiếu xuống, để lộ một cỗ âm u lạnh lẽo.
Lúc này một cơn gió đêm mạnh mẽ nổi lên, mỗi một cây trúc đều dựa theo gió mà lay động, lúc lắc lúc lắc, âm thanh rào rào, đủ thấy sức gió mạnh thế nào, Đại Lận mang theo hai nam vệ sĩ đứng ở trong rừng, chờ Diệp Tố Tố đến cuộc hẹn.
Hiện tại dựa theo kế hoạch của Đằng Duệ Triết, cô hoá thân thành Thư Mẫn Mẫn, hẹn Diệp Tố Tố đến gặp mặt, xem có phải Diệp Tố Tố hợp tác cùng Thư Mẫn Mẫn hay không, hai người bọn họ lại đang có kế hoạch gì? Vì thế khi cô ở trong rừng trúc hơn nửa tiếng, nghĩ rằng Diệp Tố Tố không có đến điểm hẹn, bóng dáng của Diệp Tố Tố lại xuất hiện dưới ánh trăng.
Diệp Tố Tố là nhận được tin tức của tên sát thủ kia [tên bị bắt], thông báo cho cô, đêm nay Thư Mẫn Mẫn muốn gặp mặt cô, có nhiệm vụ mới muốn giao. Vì thế cô vùng thoát khỏi sự giám sát của Phó Minh Khải, mặc một chiếc váy đen đi lên núi, từ rất xa, đã nhìn thấy mái tóc cuộn sóng lọn to của Thư Mẫn Mẫn cùng hai nam vệ sĩ đứng ở trong rừng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
Cô đi trên con đường núi, đẩy ra những cây trúc ngăn cản trước người, đến trước mặt "Thư Mẫn Mẫn", mở miệng trước: "Trước tiên tôi muốn nói lại cho rõ, chuyện hai ngày trước cô đến chỗ ở của tôi trong thành phố yêu cầu tôi hợp tác, tôi chỉ đáp ứng chuyện liên quan đến tôi, chuyện gϊếŧ người buôn lậu thuốc phiện thì tôi đã nói rồi, tôi không làm, tốt nhất là cô nên tìm người khác."
Đại Lận gật gật đầu, đôi mắt phủ một chút cười lạnh, môi đỏ tươi nhếch lên một độ cong châm chọc, hơi hơi nghiêng người, bảo vệ sĩ ở bên cạnh [cũng chính là sát thủ bị bắt] nói chuyện, để hắn ta cùng đối thoại với Diệp Tố Tố. Vì thế tên đàn ông này muốn giữ mạng sống, lên tiếng nói: "Thư tỷ sẽ không ép buộc cô, lần này Thư tỷ đến đây, là muốn biết Diệp Tố Tố cô có lợi thế gì để hợp tác cùng chúng tôi? Diệp Tố Tố cô phải biết rằng, chúng tôi có thể phái sát thủ đi, làm ra chuyện sơn chất lượng kém cho bọn họ ngã ngựa, mà Diệp Tố Tố cô thì sao? Nếu đã hợp tác, hai bên phải có thực lực ngang nhau, để đối phương biết được cô có thể làm ra cái gì?"
Diệp Tố Tố mặc váy đen toàn thân chợt ngẩn người ra, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chuyện sơn chất lượng kém, là các người làm chuyện thương thiên hại lý, không liên quan đến chuyện của tôi. Lần này tôi trở về đây một lần nữa, là tính hoàn thành tâm nguyện của các người, cũng là hoàn thành tâm nguyện của tôi. Nếu lần này các người có thể làm lưu loát một chút, trực tiếp bắt đi ba mẹ con kia, hoặc là có thể làm cho thị uỷ chính phủ của T thị không đè ép vụ sơn chất lượng xuống, để Duệ Triết vẫn được giữ lại làm việc ở nơi này hoặc là không bị ngồi tù, tôi liền trợ giúp các người một tay!"
"Trợ giúp như thế nào? Chẳng lẽ lại làm chuyện gian dối ở công trình kiến trúc?" Tên sát thủ hỏi, Đại Lận nghe được liền cười lạnh, nhìn thấy rõ ràng dụng tâm ác hiểm của Diệp tiểu thư.
Làn váy đen của Diệp Tố Tố lại tung bay, tóc dài lại bay ra trong gió, nghiêng thân mình nhìn xa xôi về phía trước, để lộ một tin tức cho Đại Lận, nói lạnh nhạt: "Thư Mẫn Mẫn, chẳng lẽ cô đã quên năm đó trốn ra khỏi căn hầm dưới đất, tôi đã từng đi tìm cô sao? Cô chính là một kẻ ba mặt, có thể giúp Tô Đại Lận, cũng có thể giúp Đằng Vi Trì, cũng có thể vì trả thù Lâm Nhã Tĩnh mà giúp tôi. Năm đó nếu không phải cô cho tôi địa chỉ QQ của Tô Đại Lận, làm sao tôi lại có thể liên lạc cùng cô ta được? Lâm Nhã Tĩnh muốn độc chiếm Duệ Triết thành của riêng mình, làm cho mỗi người đàn bà đấu đá với nhau, sứt đầu mẻ trán, cuối cùng chị ấy lại ngồi mát ăn bát vàng danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với Duệ Triết, thậm chí đối với người em ruột như tôi, cũng chỉ là giữ lại mạng sống của tôi, nhưng tuyệt đối không cho phép tôi trở lại bên người Duệ Triết. Năm đó tôi kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tô Đại Lận, muốn đuổi sớm cô ta ra khỏi Duệ Triết, hành động sớm hơn Lâm Nhã Tĩnh để trở lại bên người Duệ Triết, nhưng Thư Mẫn Mẫn cô là một kẻ ba mặt, ngoài chuyện giúp tôi chụp ảnh để đả kích Tô Đại Lận, không cho Lâm Nhã Tĩnh bắt được tôi, nhưng cô lại lùi về bên người Đằng Vi Trì, không chịu giúp tôi trở lại bên cuộc đời của Duệ Triết. Cuối cùng là Lâm Nhã Tĩnh lại để lộ ra dấu vết, bắt chước tôi lại bắt chước bừa, Duệ Triết càng bất hoà chị ta lại càng xúc tiến nhanh, mới khiến Duệ Triết phản đòn chị ta một ván, tìm kiếm tôi. Duệ Triết khi đó, thật sự làm tôi cảm động, thì ra trong lòng anh ấy vẫn có tôi, luôn luôn hoài nghi Lâm Nhã Tĩnh là Tố Tố giả, lo lắng cho an nguy của tôi, thậm chí còn đem tôi xếp hạng trước mẹ con Tô Đại Lận, bởi vậy lúc đó tôi đã xác định trong lòng rồi, quyết tâm nhất định phải cả đời một thế giới với anh ấy, xuất hiện trước mặt anh ấy."
Sắc mặt Đại Lận ám trầm, bị những lời nói này của cô gái này hơi hơi đả kích đến, thật sự muốn giáng cho cô ta một cái bạt tai, lại nghe Diệp Tố Tố nói tiếp: "Chẳng qua sau khi tôi xuất hiện, Duệ Triết lại nâng không nổi nhiệt tình đối với tôi trước kia, tựa như là trong khoảng thời gian tôi bị nhốt dưới hầm, anh ấy đã nếm qua người phụ nữ mang tên Tô Đại Lận, tư vị không giống với trước đây, mới khiến cho anh ấy đứng núi này trong núi nọ, tạm thời mê man, bởi vậy hiện tại tôi nhất định phải cướp anh ấy về từ bên người Tô Đại Lận!"
"Diệp tiểu thư, cô còn chưa nói cho Thư tỷ của chúng tôi biết, cô có tài cán gì cung cấp cho chúng tôi?" Phần eo của tên sát thủ bị vệ sĩ khác dí súng vào, bởi vậy hắn ta không thể không tiếp tục truy hỏi, moi toàn bộ thông tin từ lời nói của Diệp Tố Tố ra. Đại Lận thì vì những lời nói sau này của Diệp Tố Tố mà nhẹ nhành nở nụ cười, sắc mặt giãn ra, lông mày nhướng lên, thật sâu trong lòng vô cùng khâm phục Diệp tiểu thư nói nhăng nói cuội. Cái gì mà kêu là tạm thời mê man? Diệp tiểu thư cùng Duệ Triết có thời gian bốn năm ở chung, còn gọi là tạm thời sao?
"Tôi quen thuộc địa hình nơi này, tôi có thể mang theo các người, vô cùng thành thạo mà đem ba mẹ con Tô Đại Lận bắt đi, cũng không bị Duệ Triết phát hiện." Diệp Tố Tố suy xét kỹ càng mà nói, răng nanh cắn nhanh bờ môi, nâng cằm lên, trong ánh mắt loé ra một cỗ hận thù nồng đậm, "Không phải là Lâm Nhã Tĩnh ở trong tù từng nhắc nhở Đằng Vi Trì, là cản trở Tô Đại Lận cùng Duệ Triết ở chung một chỗ sao? Hiện tại Tô Đại Lận đã về nước, Lâm Nhã Tĩnh liền bắt đầu ra tay hạ độc, như vậy không bằng các người trực tiếp bắt ba mẹ con Tô Đại Lận đi, để Tô Đại Lận vĩnh viễn không có biện pháp xuất hiện trước mặt Duệ Triết! Mặt khác, Thư Mẫn Mẫn, là cô yêu Đằng Vi Trì, Đằng Vi Trì lại cam tâm tìn nguyện làm việc cho Lâm Nhã Tĩnh ở trong tù kia, lập tức nộp tiền bão lãnh cho chị ta ra ngoài. Như vậy cô nghĩ lại mà xem, nếu cô tốt với Đằng Vi Trì, có phải là không nên để Lâm Nhã Tĩnh ra tù hay không? Lâm Nhã Tĩnh không ra tù, có phải cô với Đằng Vi Trì mới tốt được, mà tôi cũng có thể làm bạn như vậy với Duệ Triết đến già hay sao? Về phần mẹ con Tô Đại Lận, lần này chúng ta mượn tay Lâm Nhã Tĩnh để loại bỏ, Lâm Nhã Tĩnh sẽ bị án tử hình, cuối cùng thiên hạ thái bình, cô nói có đúng không?"
Đại Lận mỉm cười gật gật đầu, cảm thấy Diệp tiểu thư nói có lý, chậm rãi đi tới, trong đôi mắt đẹp lại lạnh lùng, cằm nâng lên một chút, để vệ sĩ đưa cô ta xuống núi, khống chế được cô ta.
Diệp Tố Tố nhìn khuôn mặt này, cảm giác có chút quái dị, nhưng thoáng nhìn nam vệ sĩ bên cạnh là người mà cô biết, lại cảm thấy tất cả đều bình thường. Bởi vì lần trước Thư Mẫn Mẫn gặp cô, cũng là dáng vẻ giả dạng này, vẻ mặt kiêu ngạo, không kém người thật bao nhiêu, vì thế cô xoay người xuống núi, thương lượng tốt cùng "Thư Mẫn Mẫn" rồi, ngày mai bắt đầu ra tay. Cô sẽ đem mấy chỗ có thể tập kích được của Thương Khẩu nói cho bọn họ, còn mình thì bám giữ Đằng Duệ Triết, khiến hai người bọn họ tách ra, động tác hai bên phải nhanh nhẹn dứt khoát một chút, nhất định làm một lần phải thành công!
Trên núi, sau khi Đại Lận nhìn Diệp Tố Tố bị đưa đi, xoay người đi vào một chỗ sâu trong rừng trúc, bình tĩnh lên tiếng với một nơi: "Thì ra ngày đó em về nước đến T thị, anh gặp được Thư Mẫn Mẫn ở cửa khách sạn trước tiên, bởi vậy hôm nay mới để em giả dạng lại. Như vậy hiện tại, chúng ta có phải nên đi gặp Tư Mẫn Mẫn thật sự hay không?"
Chỉ thấy trong rừng trúc dưới ánh trăng mông lung, có bóng dáng một người đàn ông cao lớn vĩ ngạn đang đứng, phía sau là bốn năm người vệ sĩ đi theo, sớm đã khống chế khu rừng trúc này. Đằng Duệ Triết đi ra, cúi đầu nhìn Đại Lận, con ngươi đen bóng, thấp giọng hỏi cô: "Vừa rồi không có ra tay đánh cô ấy, là giữ mặt mũi cho anh?"
"Anh đúng là có mắt không tròng, lúc trước lại yêu một cô gái như vậy." Đại Lận châm biếm trào phúng hắn, nhưng lại nói thật tình, xoay người lại đi ra ngoài rừng trúc, "Có lẽ là cô ấy bị cha nuôi cưỡng bức, bị chị gái ruột hãm hại nên làm cho tâm tư cô ấy sinh ra suy nghĩ cực đoan, cảm thấy anh cũng thật có lỗi với cô ấy. Hiện tại cô ấy ngày càng lún sâu, tính lập mưu cùng Thư Mẫn Mẫn, mượn tay Lâm Nhã Tĩnh để gϊếŧ mẹ con em diệt khẩu, anh tính làm thế nào để xong việc này đây?"
Đằng Duệ Triết giữ chặt lấy cô một phen, kéo cô trở về, để cô nhào vào trong lòng mình, muốn cúi đầu hôn cô, nhưng bị cô tránh được, hai tay cô chống đỡ lên bờ ngực rắn chắc của hắn, xoay đầu né tránh. Ánh mắt hắn vẫn nóng rực như lúc trước, ngưng trọng, nói: "Có khả năng dùng biện pháp duy nhất, đó là để cô ấy ngồi tù hối cải, gọi bác sĩ tâm lý đến giải quyết mặt tối tâm lý âm u của cô ấy. Giờ chúng ta phải kéo được Thư Mẫn Mẫn xuất hiện, có khả năng cô ta đang ở gần đây. Nếu kéo dài thời gian, cô ta sẽ biết anh cho Long Lệ phái anh em lại đây, hơn nữa cảnh sát còn bao vây nơi này, sớm giăng thiên la địa võng vì bọn họ, chờ bọn họ chui đầu vào lưới." Hắn sửa động tác thành hôn hôn lên mái tóc của cô, cánh tay như gọng kìm buông cô ra.
"Ừm."
Sau khi hai người đi xuống núi, Đại Lận theo Đằng Duệ Triết đến nhà ga Thương Khẩu ngay lập tức, cảm thán Thư Mẫn Mẫn đúng là không ngại vất vả, thế mà lại phẫu thuật thẩm mỹ sửa lại dung nhan của mình giống hệt cô, cũng không sợ di chứng sau này của phẫu thuật, về già đau đớn khó chịu được! Đối với Đằng Vi Trì là loại đàn ông có thể giáng một cái tát lên mặt phụ nữ, có điều gì đáng giá nhất để Thư Mẫn Mẫn đi yêu?
Cô gác tay lên cửa kính xe, dựa đầu vào nghỉ ngơi, cảm thấy thật ra có rất nhiều người đàn ông không đáng để phụ nữ đi yêu. Không có ai trong bọn họ hoàn mỹ giống Dạ Triệt như vậy, thanh nhã cẩn thận như Dạ Triệt, nhưng cố tình, người đàn ông hoàn mỹ như vậy thì cô lại không xứng.
Đằng Duệ Triết ở một bên lái xe, thoáng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, biết cô đang thầm mắng hắn từ đáy lòng, vì thế chỉ cong môi cười, dùng một tay kia gắt gao nắm lấy tay cô, cùng cô đi đến nhà ga.
Đồng thời Diệp Tố Tố bên này cũng nhận được điện thoại của Thư Mẫn Mẫn, Thư Mẫn Mẫn thông báo cho cô: "Người của tôi đã mai phục bốn phương tám hướng của Thương Khẩu rồi, ngày mai cô đưa bọn họ đi vào cửa bí mật an toàn nhất, dùng thời gian ngắn nhất bắt người, dẫn bọn họ rút lui an toàn, cô nhớ bám giữ lấy Đằng Duệ Triết. Nhân tiện tôi muốn nói cho cô biết kế hoạch của tôi, tôi tính cho nổ tung toàn bộ công trình đang xây dựng ở nơi này, đã gài bom vào công trường, nếu cô muốn giữ mạng sống, ngày mai biết kiềm chế một chút, đừng có không biết sống chết mà lao vào công trường!"
"Ngày mai cô không đến sao?" Diệp Tố Tố hỏi lại cô ấy, không thích loại ra lệnh miệng này. Nếu là hai bên cùng hợp tác, vậy Thư Mẫn Mẫn nên ra mặt, cùng cô đồng sinh cộng tử.
"Ngày mai tôi sẽ xuất hiện." Thư Mẫn Mẫn cúp máy, không hề trò chuyện cùng Diệp Tố Tố.
—-
Bên này, Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận ngồi ở nhà ga, nhìn mỗi một đoàn tàu rời đi, bỗng nhiên nhớ đến mỗi sáng sớm hắn đi tản bộ trên đồng ruộng, chờ tới ngày đoàn tàu có thể mang Đại Lận đến nơi này.
Thời điểm đó Đại Lận còn chưa có tốt nghiệp, còn chưa có xuất ngoại, là có thể đến gặp hắn, nhưng cho đến khi cô tốt nghiệp, cũng không ngồi lên đoàn tàu này lại đây. Có lẽ cô còn không biết cứ cách một khoảng thời gian là hắn lại đến Cẩm thành nhìn cô, biết cô học tập có thành tích xuất sắc nổi trội ở trường, thực tập ở sở nội vụ có biểu hiện tăng vọt, dần dần trưởng thành, dần dần toả hào quang tài năng, hai con dưới sự chăm sóc của mọi người, đã học bò, học đi, biết được kêu mẹ. Hắn hiểu biết từng ly từng tý chuyện của cô, lặng lẽ, lén chụp rất nhiều ảnh của ba mẹ con, cũng từng vụиɠ ŧяộʍ đi ôm hai đứa con của mình, nhưng hắn càng hi vọng, cô có thể chủ động đến gặp hắn một lần, cho dù là hắn có chết trên bàn mổ, cô lấy thân phận một người bạn đến gặp hắn cũng tốt.
Nhưng mà hai năm sau cô lại nói cho hắn, trước khi lên máy bay, cô đã đến bệnh viện, nghĩ rằng hắn sắp chết, chính là lúc ấy Diệp Tố Tố xuất hiện làm cô nản lòng thoái chí, khiến cho cô dứt khoát kiên quyết rời khỏi bệnh viện, lên máy bay.
Hai năm sau về nước, cô nói cho hắn, tất cả đều huề nhau, trước mắt cứ sống như vậy, giờ bọn họ liên luỵ nhau là vì vụ án này, đợi sự việc chấm dứt, tất cả lại trở về con số không.
"Đại Lận, thời điểm được triệu hồi lại Cẩm thành, anh sẽ ngồi lên đoàn tàu này để trở về, em có thể đến nhà ga đón anh không?" Hắn ôm ấp một tia ký thác hi vọng mỏng manh, si tình đến ngốc ngếch mà ngóng nhìn cô gái ở bên cạnh, khát vọng đến lúc đó cô có thể đến đón hắn, "Mang theo hai con đến, nghe hai con gọi anh một tiếng baba."
Đại Lận thất thần nhìn đoàn tàu trước mặt, cũng không có trả lời hắn, có thể là tiếng còi tàu bao phủ lấy âm thanh của hắn, hoặc là, cô căn bản không muốn trả lời.
—-
Thư Mẫn Mẫn
Rạng sáng ngày hôm sau, trời chưa sáng, giọt sương còn đang vương trên cánh hoa hướng dương, một đám sát thủ cầm súng quả nhiên xuyên qua bóng đêm, bí mật đi giữa rừng hoa hướng dương, giẫm nát từng góc cây, hô tiếng tiếp ứng với nhóm người đang mai phục bốn phía.
Nhưng Diệp Tố Tố lại bị Phó Minh Khải nhốt trong phòng, trái tim của Phó Minh Khải mấy ngày nay cảm thấy
băng giá vì hành động của cô, nhưng còn chưa tuyệt vọng, cùng vệ sĩ canh chừng cô, không cho phép cô đi ra ngoài tiếp ứng băng nhóm đang bao vây ngoài kia.
Nhưng mà có một chút vấn đề cần nhắc đến, đó là trước đó Diệp Tố Tố đã cung cấp tuyến đường của Thương Khẩu cho Thư Mẫn Mẫn, bởi vậy đám vây cánh bên ngoài biết được làm thế nào để tiến vào, chính là không biết thời điểm khai chiến, đúng lúc nào thì lui lại. Vì thế cho đến bình minh, bom hẹn giờ ở công trường đang vang tích tắc, đèn báo màu đỏ chớp tắt chớp tắt, báo hiệu một trận tai nạn sắp đến.
Mấy ngàn mấy vạn hộ cư dân ở nơi này lại bình thường yên lặng trong bóng đêm, tựa như mọi người đang ngủ, cũng không biết nơi này sắp nổ mạnh, giống như đột nhiên có động đất, trong khoảnh khắc có thể để mọi người ngủ một giấc say thật dài.
Thư Mẫn Mẫn biến mất nhiều năm cuối cùng đã xuất hiện, mặc bộ váy vét ngồi trong xe, ra lệnh dừng xe ở biển hoa hướng dương để dấu mình, chuẩn bị đánh vào, hoàn thành nhiệm vụ của mình! Ngày hôm qua sau khi anh em lẻn vào trong này đã trang bị bom hẹn giờ, toàn bộ đều báo tin tức tất cả đều sắp xếp ổn thoả về cho cô, chỉ còn chờ cô kích hoạt ngòi nổ, chờ Diệp Tố Tố bám giữ kéo Đằng Duệ Triết rời đi, bắt lấy ba mẹ con Đại Lận để làm báo cáo kết quả công việc!
Chính là cô ở nơi này chờ tới chờ lui, một đám anh em theo chỉ đạo rời đi rốt cuộc cũng không có hồi âm lại, toàn bộ Thương Khẩu, thật bình thường yên lặng!
Rốt cuộc, cô cảm giác được có gì đó không thích hợp, ý thức được mảnh đất yên lặng quá mức bình thường này, không phải là bởi vì trời chưa sáng, mà là, căn bản trong từng căn hộ này không có người ngủ, dân chúng ở nơi này, đã rút lui toàn bộ đi ra ngoài từ tối hôm qua!
Vì thế cô hung tợn nổi cơn hung bạo, hổn hển ấn nút điều khiển nổ mạnh, vạn lần hối hận vừa rồi quá sơ ý! Bởi vì, Đằng Duệ Triết đang lập kế hoạch thành không nhà trống, thời gian kéo dài càng lâu, bọn họ lại càng an toàn. Nhưng mà không sao, cô sớm đã có chiêu dự phòng tiếp theo, cô không chỉ trang bị bom ở công trường xây dựng, mà là toàn bộ nơi nào ở đây cũng có gắn bom, bao gồm chỗ ở của Đằng Duệ Triết, chỗ ở của Diệp Tố Tố, mỗi một cái góc, cho dù bọn họ có chạy đến nơi nào, nơi đó đều nổ tung!
Giờ phút này chỉ nghe một tiếng "Ầm ầm" ở bên ngoài, mấy quả bom hẹn giờ nổ tung đồng loạt làm cho cả đất trời lung lay, ánh lửa bay lên tận trời, đất rung núi chuyển, làm cho kế hoạch huỷ diệt nơi này của cô hoàn toàn thành công! Chính là đang lúc cô đắc ý, những quả bom còn lại không có vang tiếng nổ, những quả bom được sắp xếp dày đặc ở Thương Khẩu giống như bị tắc ngòi, không một quả nào nổ cả! Mặc cho cô ấn hư cả nút điều khiển, bom cũng mất đi hiệu lực!
Nói cách khác, Đằng Duệ Triết đã sai người đi tháo bom xuống, vừa rồi vài cái nổ mạnh, chỉ là bọn hắn cố ý để lại vài cái, để cho cô thử độ nhạy của điều khiển từ xa!
—-
Đằng Vi Trì
"Đáng chết!" Cô vội vàng bảo tài xế lui lại, cầm súng chú ý đến động tĩnh bốn phía, nhìn thấy một đoàn người đông nghịt đang xúm lại về phía cô, phía xa xa còn có ánh đèn xe cảnh sát nhấp nháy, khiến cô hô to không ổn rồi, nhanh chóng gọi điện thoại cho Đằng Vi Trì, gấp đến mức hầu âm run rẩy: "Vi Trì, có khả năng em thất bại, thì ra bọn họ đã phát hiện từ sớm, để Long Lệ phái người đến, cũng bí mật bắt tay với cảnh sát, giăng thiên la địa võng chờ em nhảy vào. Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ không khai ra đâu, anh mau rời khỏi nơi này...... Mau......"
Đằng Vi Trì ở đầu dây bên kia cái gì cũng chưa nói, không đợi cô nói hết lời, lạnh lùng cắt đứt điện thoại, cụp một tiếng!
—-
Thuộc hạ của Đằng Duệ Triết, tối qua không có tiêu diệt tàn dư băng đảng ẩn núp vào đây, chính là đi theo chúng, đem cắt đứt những quả bom mà chúng giấu xuống, làm cho chúng biến thành công dã tràng. Hôm nay, người của Thư Mẫn Mẫn đến một đám, bọn họ đã bắt được một đám, toàn bộ dựa vào những lời "Thẳng thắn" của Diệp Tố Tố vào tối hôm đó ở trong rừng, làm cho bọn họ có khả năng đi theo.
Giờ phút này, bọn họ kiểm tra đo lường tín hiệu cuối cùng mà Thư Mẫn Mẫn kích hoạt ngòi nổ, làm cho tinh thần bọn họ phấn chấn, đại khái hướng về nơi này bao vây lại, khiến cho Thư Mẫn Mẫn bị giam ở rừng hoa hướng dương không thể đi tới đi lui, có chắp cánh cũng khó thoát khỏi!
Đại Lận một đêm không ngủ nhìn thấy rừng hoa bị dẫm nát, cảm thấy rừng hoa hướng dương này bị hư cũng đáng. Thời gian dây dưa lâu như vậy, hẳn là nên bắt lại những người lặp lại dây dưa có tâm bất chính, để bọn họ đi trở về con đường đúng đắn!
Lúc này tiếng súng nổ vang, đèn xe cảnh sát xanh đỏ giao nhau đang loé ra, ánh sáng chói mắt xuyên thấu bầu trời đêm, chiếu sáng hắc ám trước bình minh, chỉ thấy Thư Mẫn Mẫn nhiều năm không gặp không còn chỗ nào trốn, bị túm từ trên xe xuống, hai tay ôm đầu, bị chụp còng tay ngay lập tức, áp giải lên xe cảnh sát!
Thư Mẫn Mẫn vừa đi, vừa hướng bên này nhìn qua, xả ra một nụ cười âm dương quái khí với Đại Lận, ngồi lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát hú còi inh ỏi chạy qua trước mặt Đại Lận, giống như một cảnh trong giấc mộng, ánh sáng mặt trời bắt đầu le lói, trời đã sáng, trận ác chiến này cũng đã xong, để lại một đống đất đá hỗn độn. Chính là Đại Lận cảm thấy có chút không thể chần chừ, vốn nghĩ rằng xuất ngoại trở về, tất cả sẽ tan thành mây khói, chưa từng nghĩ, nếu cô còn ở thì kẻ thù vẫn còn tồn tại, sinh sôi không thôi.
Cũng may, lần này những toà nhà xây dựng lại được bảo vệ, an nguy của mọi người cũng được bảo vệ, cái ghế của Đằng Duệ Triết cũng vững vàng không ngã. Hiện tại chỉ cần Thư Mẫn Mẫn khai báo, nói rõ chuyện sơn chất lượng kém, là hắn có thể được triệu hồi về Cẩm thành ngay lập tức!
Còn có Diệp Tố Tố, nếu lần này không phải Phó Minh Khải nhốt cô lại trong phòng, không cho phép cô đi ra dẫn đường cho Thư Mẫn Mẫn, hiện tại cô sẽ không êm đẹp mà ngồi trong phòng, làm Diệp Tố Tố như trước!
Chỉ thấy giờ này Thương Khẩu dưới ánh nắng hồng của sớm mai, bỏ qua những đống đổ nát do bom nổ, thật ra là một nơi núi trời thanh tú, cảnh tượng huy hoàng vạn vật mới mẻ, một mảnh đất vui sướng hướng quang vinh, mang đầy sức sống mới. Những điều này có được là kể từ ngày Đằng Duệ Triết bị điều chuyển đến đây, hắn có bản lĩnh, có quyết đoán khiến người ta khâm phục và tin tưởng, giờ triệu hồi về lại Cẩm thành tiếp tục làm thị trưởng, là quá thích hợp.
Mấy ngày sau, hung thủ vụ sơn chất lượng kém bị lôi ra, tất cả mọi người đều đang say sưa bàn luận về chuyện này, may mắn là thời điểm lúc trước cô giáo Diệp kích động mọi người, bọn họ đã lựa chọn tin tưởng Tô tiểu thư sẽ cho bọn họ một cái công bằng đạo lý, không có xúc động mà đả thương cô ấy. Mà chân tướng sự thật quả đúng như lời Tô tiểu thư và Đằng thị trưởng nói, có người muốn hãm hại Tô tiểu thư, là một đoạn ân oán thù hận liên luỵ không rõ, Diệp Tố Tố lại làm đồng loã, hoàn toàn đạp đổ hình tượng hiền lương của mình.
Mấy ngày nữa, nơi này cơ bản được bình định, Đại Lận thu dọn hành lý chuẩn bị trở về Cẩm thành tiếp tục xử lý vụ này, lại bị dân chúng trong thôn vây quanh cửa, khuyên cô theo Đằng thị trưởng trở về. Bọn họ nói: Tuy rằng còn muốn giữ Đằng thị trưởng lại thêm vài năm, nhưng vẫn nên trả Đằng thị trưởng lại cho Tô tiểu thư, thời gian Tô tiểu thư và Đằng thị trưởng được đoàn tụ, còn không bằng thời gian chúng tôi ở cùng một chỗ với Đằng thị trưởng, chúng tôi cảm thấy thật ngại ngùng khi lại "Chiếm lấy" Đằng thị trưởng.
Đại Lận cười một cái, trả lời bọn họ: Trước mắt vụ án này còn chưa xong, sau này hẳn là tôi còn có thể quay lại, chẳng qua, hiện tại vì vấn đề an toàn và giáo dục của hai đứa nhỏ, phải về Cẩm thành ngay lập tức.
Dân trong thôn nghe cũng hiểu được ý của cô, biết là cô đề phòng Diệp Tố Tố, liền giúp cô mang hành lý, một đường đưa cô và hai con đến nhà ga, sau đó dành thời gian còn lại cho cô và Đằng Duệ Triết, tất cả đều rời đi.
Nhưng mà Đằng Duệ Triết lại theo mẹ con cô cùng nhau ngồi lên tàu, từ túi tiền lấy ra vé tàu, khoé môi tà ác nhếch lên, lúc này trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân mang một nụ cười mỉm phóng đãng không hề câu nệ: "Lúc này đây, anh và mẹ tụi nhỏ cùng nhau trở về." Hắn ôm một đứa con trong lòng Đại Lận, một nhà bốn người chuẩn bị trở về.
Đại Lận thấy rất khó hiểu, nghĩ rằng hắn điên rồi: "Thị uỷ T thị còn chưa có ban hành quyết định đưa anh đi, hơn nữa anh cũng không mang theo hành lý."
"Triệu hồi về lại là chuyện sớm hay muộn, nhưng hiện tại cùng vợ và con về nhà, là chuyện đại sự quan trọng nhất." Hắn nhẹ nhàng ôm chầm lấy Đại Lận, để cô nằm nghỉ ngơi trong lồng ngực rộng lớn ấm áp của hắn, bờ môi đặt lên làn môi mềm của cô, vuốt ve, giọng nói dỗ dành, chứa đầy sự cưng chiều sủng nịnh thật sâu: "Anh không muốn ngày ấy trở về lại cô đơn lẻ loi, nhìn không thấy bóng dáng của Đại Lận ở nhà ga, lần này anh muốn cùng em và hai con ngồi lên đoàn tàu này trở lại căn nhà của chúng ta ở Cẩm thành, không bao giờ muốn tách ra nữa."
—-