Hai người đi một đường về hướng Bắc, dừng xe trước cửa một bệnh viện tâm thần ở khu Giang Bắc, xuống xe.
Đại Lận một lần nữa nghĩ rằng hắn sẽ mang cô đi nhìn Trâu Tiểu Hàm, nhưng hắn đứng ký tên trước quầy lễ tân, bảo Viện trưởng cùng y tá đưa người mang đi ra.
Vài phút sau, một bà lão đang được y tá và giúp việc nâng đỡ hai bên, run rẩy đi ra từ phòng bệnh, một mái đầu bạc, tóc trắng phau phau giống như sương tuyết, càng lộ rõ khuôn mặt bi thương, mí mắt không có lực, làm cho người ta nghĩ đến gần đất xa trời, thời gian không còn nhiều lắm.
Ánh mắt của bà lão đã không còn nhìn rõ này nọ, chỉ có thể chậm rãi di chuyển bước đi, gian nan đi về phía trước, bàn tay khô gầy cầm lấy góc áo sạch sẽ, run run rẩy rẩy, miệng không có răng giật giật, lại không phát ra âm thanh.
Đại Lận giật mình nhìn, lại nhìn nhìn Đằng Duệ Triết ở bên cạnh, không rõ vì sao bà nội Viên lại bị đưa đến nơi này.
"Sau khi Trâu Tông Sinh bị bỏ tù, lão thái thái lập tức bị trục xuất về nước, một lần lang bạc giang hồ, tránh sự trả thù của kẻ thù Trâu gia. Cuối cùng đem lão thái thái đưa tới nơi này, là vì thiết bị chữa bệnh ở đây vô cùng đầy đủ, hoàn cảnh yên tĩnh, vị trí bí ẩn, người bình thường sẽ không nghĩ rằng lão thái thái ở đây." Hắn nghiêng đầu khẽ nhếch môi, thân hình cao lớn đi về phía trước vài bước, con ngươi tối tăm lóe lên cười lạnh cùng giá buốt, "Trâu Tông Sinh năm đó, là tính đem vợ con cùng mẹ ruột đưa ra nước ngoài, còn chính mình thì đưa tình nhân cao chạy xa bay, tiêu dao tự tại, bất đắc dĩ Lam thị không chịu đi theo, làm cho chuyện này bị trì hoãn. Nếu không, hiện tại bị đưa đến nơi này sẽ là ba người, lão thái thái cũng không cô đơn không nơi dựa vào, thân thể ngày càng lụn bại."
Khi nói chuyện, Viên lão thái thái đã được đỡ đến đây, gương mặt khô gầy, căn bản thấy không rõ diện mạo của một nam một nữ trước mặt, thị lực suy giảm. Bà còng lưng gian nan ngồi xuống, mí mặt cụp lại vẫn nhìn xuống dưới mặt đất, lặng im, khác xa một trời một vực với Viên lão thái thái trước kia hay cười lanh lảnh.
"Viên lão thái thái là ca bệnh đặc biệt của bệnh viện chúng tôi, chúng tôi vì bà mà chuẩn bị một khu vườn nhỏ, để cho bà cùng một số bé mồ côi bị vứt bỏ ở cùng một chỗ. Chính lão thái thái cũng yêu thích trẻ con, thường xuyên kể chuyện xưa cho chúng nghe, nói nhà của bà có hai đứa cháu gái, ngoan ngoãn xinh đẹp, chính là các cháu gái vẫn không chịu đến đây thăm bà." Y tá ở bên cạnh đắp cho lão thái thái một tấm chăn, cũng giúp bà vén sợi tóc vương trên trán, cẩn thận tỉ mỉ chải lại mái tóc bạc cho bà, "Nhưng mà hiện tại lão thái thái đã không thể mở miệng nói chuyện, sự trao đổi chất đang hạ thấp, bị trúng gió nghiêm trọng, mắt cũng không còn nhìn thấy, nhưng lỗ tai thì nghe rõ......"
Đại Lận tiếp nhận chiếc lược trong tay của y tá, chải nhẹ đầu tóc bạc cho lão thái thái, ở bên tai bà mà nhẹ nhàng hô một tiếng bà nội Viên, giọng nói mang theo ý cười vẫn trong trẻo dịu dàng như trước kia, giống như tiểu Đại Lận ngày xưa đứng trước mặt lão thái thái, cười khẽ hoạt bát. Quả nhiên, ngón tay khô gầy của lão thái thái đang cử động, mí mắt kịch liệt nhấp nháy, muốn ngẩng đầu nhìn Đại Lận.
Đại Lận liền ngồi xổm xuống trước người bà, nắm chặt bàn tay gầy của bà trong tay, đem mặt nằm ở trên đùi lão thái thái, nhẹ giọng nói: "Vài năm nay Đại Lận luôn luôn ở nước ngoài, không thể đến đây để thăm bà nội Viên, bà nội đừng giận."
Ngón tay lão thái thái giật giật, giọng nói muốn gian nan phát ra từ cổ họng, ánh mắt đục ngầu cố gắng nhìn cô gái dựa trên đùi mình, "Đại......Lận......" Không thể tưởng tượng được cháu gái ruột chưa từng đến thăm bà, nhưng người đầu tiên đến đây thăm chính là Đại Lận. Làm sao bà lại giận được, hai đứa cháu gái ngoan ngày xưa của bà cuối cùng cũng có một đứa đến đây, kêu bà là bà nội, bà vui mừng còn không kịp.
---
Trâu Tiểu Hàm
Khu dân cư nghèo bên cây cầu qua Giang Bắc, một loạt phòng trọ cho thuê cũ nát bẩn loạn liên tiếp nhau, xe vận tải chạy qua cuốn theo bụi đất bay vào nhà vệ sinh công cộng tanh tưởi. Trâu Tiểu Hàm ở ngay tại loại hoàn cảnh ruồi nhặng bay đầy này mà ngây người đến mấy ngày, thân quấn tấm drap giường, tay phải bị trói khoá, mỗi ngày kinh hãi khiếp đảm nhìn chằm chằm cánh cửa phòng.
Hai ngày đầu, mỗi ngày mấy tên ăn mày lại đến đây nhục nhã cô, muốn cưỡиɠ ɦϊếp cô, nhưng mỗi lần bọn họ cởϊ qυầи, bên ngoài đều xảy ra chuyện, bị người ta đánh gãy chân. Bởi vậy sau khi cô bị một ít tên ăn mày nhục nhã, mấy tên ăn mày này không hề tìm cô gây phiền phức nữa, mà là làm cho cô đói, để cô một mình ở trong này.
Vì thế mấy ngày nay cô kêu khản cả cổ họng, cũng không có người đến cứu mình, làm cho cô thường xuyên nhớ tới, thật ra cuộc sống làm công nhân vệ sinh cũng không sao, yên bình, an toàn, công việc ổn định, có chỗ ăn chỗ ở, ít nhất sẽ không giống bây giờ, bị đám ăn mày cột vào nơi này, bất cứ lúc nào cũng gặp cảnh bị bọn họ nhục nhã, bị bọn họ xâm phạm, bị bán đi tiệm uốn tóc làm gái mại dâm......
---
Trâu Tiểu Hàm
Cô lúc trước, có lẽ thật là ngày tháng quá bình đạm, không có phập phồng gồ ghề, cho nên một giây kia nhìn thấy Ny Ny, thù mới thêm hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng, bất kể hậu quả mà ôm đứa nhỏ này đi! Hiện tại ngay cả một tên ăn mày mà cô còn không đối phó được, như vậy làm sao có sức lực để hạ bệ Đằng Duệ Triết, nuôi nấng Ny Ny lớn lên? Báo thù quả thật là chuyện nói nhảm mà thôi, hiện tại chỉ cần cô ăn ngủ đầu đường, ăn ngủ ở công viên, sẽ có người chú ý đến cô, có người đuổi gϊếŧ cô, làm cho cô phải ngồi cùng xe chở heo, cùng ăn thức ăn với heo, vẫn mãi lưu lạc mà trốn tránh.
Nhưng nếu cô không đi vọng tưởng sẽ đấu với Tô Đại Lận một trận, cô có thể tiếp tục công việc, mỗi ngày đúng giờ đi làm rồi tan tầm, không có kẻ thù đuổi gϊếŧ mình, không có cố nhân biết được cô là ai, sẽ không có tin tức trên truyền thông, cũng không bị bọn Hạ Lệ cười nhạo nhục nhã, cuối tuần cô sẽ đi một chuyến đến siêu thị để mua một đống đồ ăn vặt, nằm ở căn phòng cho thuê xem TV ăn quà vặt, thoải mái trải qua một ngày. Sau đó lại đi nhìn mẹ cô hát hí kịch, đến nghĩa trang đặt lên mộ Tô thị trưởng một cành hoa......
Nhưng hiện tại cô lại ôm Ny Ny trốn đi, còn đánh Ny Ny, không biết Đằng Duệ Triết sẽ đối phó với cô như thế nào?
Nghĩ đến đây cô càng phát ra kinh hãi khiếp đảm, ánh mắt trừng lớn sợ hãi nhìn chăm chú vào hoàn cảnh bốn phía, sợ Đằng Duệ Triết tìm đến một đám cường tráng, hãm hiếp tập thể cô ở tại nơi này. Hiện tại cái gì cô cũng không có, thân thể không được tốt, thật sự nếu không giữ lại tấm thân trong sạch này cho người chồng tương lai, có lẽ không còn người đàn ông nào muốn cô nữa. Đương nhiên, mặc dù cô chọn không được một người đàn ông tốt, không nghĩ gả đi sớm như vậy, nhưng cô cũng không thể bị một đám đàn ông ghê tởm cường bạo, thế nhưng lại bị cưỡиɠ ɦϊếp tập thể được!
"Có người không, cứu tôi với." Cô dùng drap giường bọc lấy thân mình, suy yếu ghé vào trên tường, đầu cúi xuống, trông cậy người ngoài qua đường có thể cứu cô. Nghe nói đám ăn mày này cố ý để cô đói khát, sau đó kéo lê cô đến tiệm uốn tóc gần đó mà bán đi, kiếm chút tiền. Hiện tại bọn họ đang mở cửa, từng đợt âm thanh dâʍ ɭσạи dâʍ đãиɠ truyền đến, so với cái mùi hôi nách trên người bọn chúng còn làm cho người ta ghê tởm hơn.
"Thằng nhóc cứng đầu, muốn đem con đàn bà này bán cho tiệm uốn tóc, chúng ta xơi nó trước. Dù sao đại ca chỉ nói là giữ lại cơ thể cô ta được đầy đủ, lại chưa nói không cho chúng ta chạm vào nơi khác của cô ta, đã nhiều ngày rồi tao không có làm, muốn cô ta đến chết rồi."
"Vậy mày trước, hay tao trước? Tao nói trước, tao thích cặp bánh bao trước mặt cô ta, là của tao, mày đừng có chạm vào."
"Cùng nhau đến ăn đi! Chúng ta mỗi bên một cái!"
Trâu Tiểu Hàm nghe vậy cơ thể liền phát run, muốn trốn về góc giường, nhưng cơ thể lại suy yếu, tay phải lại bị khóa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên đàn ông đi vào cửa, một tay đè cô lên giường!
Cô vốn dĩ suy yếu, lại thường bị té ngã như vậy, đầu đã muốn đau đến hôn mê, tay mệt mỏi nắm chặt tấm drap bọc trên người, không cho phép hai tên ăn mày hôi nách xé rách! Nhưng hai tên này chỉ cần kéo nhẹ một cái, tấm drap trên người cô liền bị kéo ra --
Trong nháy mắt này, cô cảm thấy sống không bằng chết, cảm thấy xấu hổ chịu không nổi, hối hận chính mình không có gì lại đi kiếm chuyện. Hiện tại ai tới cứu cô đây? Ai sẽ quan tâm bất kể đến cô sống chết? Cô là vì ai mà báo thù? Hiện tại không phải cô rơi vào kết cục giống như đúc Tô Đại Lận năm đó, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, cô đơn lẻ loi, không người giúp đỡ sao?! Năm đó Tô Đại Lận chịu khổ, cô còn mãnh lực đá bồi một cước, làm chuyện bỏ đá xuống giếng!
"Đừng đối xử với tôi như vậy." Cô yếu ớt giãy dụa, phát hiện giờ phút này chính mình cảm thấy thẹn với lòng đang phát ra, cảm giác chính cơ thể và tâm tư mình đều thật bẩn, bẩn thỉu, bọn đàn ông này đối xử với cô như vậy, là không có ai đồng tình với cô! Cô tự tìm, cô xứng đáng, hơn nữa báo ứng còn chưa đủ...... Nhưng kỳ quái là, trong phòng không một tia động tĩnh, sau khi hai tên ăn mày rút đi tấm drap che thân của cô liền ngã mềm xuống mặt đất, đúng là bị ngất đi.
Cô mệt mỏi cử động cơ thể, nhìn thấy Long Lệ hộ vệ bên cạnh Đằng Duệ Triết không biết từ khi nào đã đứng bên cửa sổ, nghiêng người, cười lạnh nói với cô: "Hôm nay, dượng út của Trâu tiểu thư bận rộn đi công tác bên ngoài, không thể đến, bởi vậy tôi thay mặt đến đón Trâu tiểu thư. Không biết tiếp theo Trâu tiểu thư muốn đến cục cảnh sát, hay là muốn đến bệnh viện tâm thần?"
Trâu Tiểu Hàm nắm chặt tấm drap giường, sớm đã xụi lơ trên giường sắt, khóc không ra nước mắt đối với tình cảnh trước mặt này.
Vài giờ sau, Trâu Tiểu Hàm được cứu đi ra, uống nước xong, ăn đồ ăn, nằm ngủ đủ cảm giác ở trên xe. Sau đó chờ cô lấy lại tinh thần, người cô đã được đưa đến bệnh viện tâm thân, đứng ở phòng tiếp khách nhìn bà nội tuổi tác đã cao của mình.
Phía sau, Đại Lận đã đứng lên trước người bà nội Viên, quay đầu nhìn Trâu Tiểu Hàm bị đưa vào cửa, đôi mắt sáng đẹp mang theo chút cười lạnh. Không biết ngày đó, Trâu Tiểu Hàm dùng một loại tâm tính gì để đánh đòn hiểm lên Ny Ny còn nhỏ tuổi? Ny Ny không có chọc cô ta, Lam thị cũng không có chọc cô ta, nhưng người phụ nữ này, chính là ác độc tuyệt tình quyết tâm gây tổn thương bọn họ, đánh chính mẹ đẻ của mình đến máu chảy đầu rơi!
Bởi vậy nếu nói người phụ nữ này hiểu được hối cải, trong khoảng thời gian ngắn có thể biến thành người tốt, thật đúng là cô không thể tin tưởng được! Chỉ có nằm viện trị liệu, tâm lý được khai thông, mới có khả năng làm cho người phụ nữ này dần dần không còn cực đoan, biết quý trọng bản thân mình. Vì thế cô chậm rãi bước lui, để bà nội Viên cùng Trâu Tiểu Hàm ở chung một mình, đi đến ngoài cửa.
Thật ra bệnh viện tâm thần cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, liễu xanh nắng ấm, hoàn cảnh yên tĩnh, bệnh nhân tĩnh dưỡng cùng y tá đang đi dạo bên bờ hồ, nói nói cười cười, tất cả đều bình thường. Nhìn chung, nơi này thật ra càng như một phòng khám bệnh tâm lý, dùng phương pháp khoa học để khai thông tinh thần và chướng ngại cho bệnh nhân, sẽ không ngược đãi bệnh nhân, cũng không có bệnh nhân nổi điên làm loạn, thích hợp để tĩnh dưỡng.
Cô đi một vòng ở trong này, cuối cùng theo Đằng Duệ Triết ngồi ở trên xe, nhìn phong cảnh trên đường xuống núi.
"Nơi này là bệnh viện tâm thần, cũng là nơi giam cầm, sau này cô ta sẽ không trở ra gây chuyện đả thương người khác." Đằng Duệ Triết bảo tài xế lái xe đến nơi nào đó để ngắm nhìn cảnh núi, cùng Đại Lận nhìn ra xa những dãy núi trùng điệp phập phồng, một mảnh xanh hùng vĩ.
Bọn họ khó có thể một lần đến được nơi núi non hùng vĩ rộng rãi này, bởi vậy hắn quyết định đi dạo một chút ở đây, tạm thời bỏ chốn phồn hoa đô hội ra phía sau, đi lên cao trông về phía xa. Bọn họ cũng đã từng đến một nơi cao như vậy, cùng cô cùng nhau đi lên đỉnh núi, ngủ chung một giường, nhưng thời điểm đó, bọn họ không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, một đêm sau, cô được đón về Tiêu gia, sắp kết hôn cùng Tiêu Tử, có được một gia đình.
"Đi một chút đến chỗ này đi." Hắn khoanh tay đi phía trước, phát hiện vách núi đen có một thác nước, tầng hơi nước mỏng manh phun sương đem tẩm ướt không khí ở nơi này, đầu mũi đều là mùi hương cỏ cây, cổ thụ che kín trời thơm ngát. Hắn đi phía trước vài bước, quan sát nơi đây rừng cây bao quanh, cây tùng cây phong vươn mình quanh vách núi đen, mày kiếm nhíu lại.
Đằng Duệ Triết
Hôm nay hắn đi một chuyến đến trụ sở Đằng thị, phát hiện chú Hai bởi vì tuổi tác đã cao, thân thể không tốt, đối với việc quản lý công ty dần dần lơi lỏng, cứ cách một khoảng thời gian mới đến công ty một lần. Vì thế thị trường cùng sự phát triển của Đằng thị dần dần xuất hiện một ít báo cáo xấu cùng đình trệ, tương lai không tốt. Gần đây Đằng thị tham gia đấu giá quy hoạch đất, đó là ba cổ đông lớn ra mặt, dùng giá đất cao hơn thị trường gấp mười lần để đấu thầu, sau đó lại báo cáo giả với phòng tài vụ, từ giữa trục lợi.
Vì thế cứ thế mãi, cây đại thụ Đằng thị chính là bị tháo gỡ từng giọt từng giọt như vậy hầu như không còn gì, bị chia cắt trong tay các cổ đông nhỏ. Mà cổ đông lớn nhất, cũng là hai đứa con sinh đôi của hắn, vẫn là những đứa trẻ mới ba bốn tuổi, hoàn toàn không biết chuyện công ty có khả năng xảy ra chuyện phá sản đóng cửa, chỉ có thể để mẹ làm đại diện, sau này lớn lên mới có khả năng tiếp nhận công ty.
Mà hắn, tính thu mua Cao thị, tự nhiên cũng có thể làm Đằng thị lung lay sắp đổ đứng sừng sững không ngã, độc chiếm đế quốc thương giới của mình, hiện tại điều mấu chốt chính là, Đại Lận có nguyện ý để hắn tiếp nhận Đằng thị hay không?
Đại Lận đi ở phía sau hắn, nhìn thấy bóng dáng dày rộng của hắn, đôi mắt nhìn về vách đá ở phía núi xa, môi đỏ khẽ mím lại, đang cân nhắc tâm tư của hắn.
Đối với nơi thanh lương yên tĩnh này, cô cũng là thích, hơn nữa càng thích căn phòng nhỏ giả cổ thấp thoáng giữa hàng cây xanh biếc ở kia, muốn đến đây nghỉ hè. Nhưng hắn đang có tâm sự thật mạnh, khuôn mặt băng sương, rõ ràng không phải thích ý muốn đi dạo ngắm cảnh ở trong này, mà là đang tự hỏi sự tình.
Vì thế cô nhìn nhìn đồng hồ, quyết định lần sau sẽ đưa hai con đến đây nghỉ hè, "Em phải về lại công ty, Đằng thị trưởng, cáo lỗi rồi."
Hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn cô một cái, đôi mắt sâu thẳm như hồ đông, lại như để lộ một tia cười thản nhiên, ánh mắt nhu hòa, cũng không có giữ cô lại, mà để tài xế đưa cô xuống núi, còn thân hình cao lớn khôi vĩ của hắn lại hướng vào trong núi mà đi.
Sau khi Đại Lận xuống núi, thẳng đến trụ sở Sang E, ở phòng khách tiếp khách của cô, để trợ lý pha cà phê, nhưng làm cho người ta tức giận là, một nhóm nữ đồng nghiệp lại dựa vào trên cửa thủy tinh mà cười trộm, giễu cợt cô hẹn hò với Đằng thị trưởng đã quay lại, sớm cho cô danh hiệu "Tình nhân của thị trưởng".
Cô lấy tay chống lên trán, phát hiện Cao Vãn Tĩnh đã đem chuyện ngày xưa của cô kể ra toàn bộ, thả một ngọn lửa ở công ty của cô, ngọn lửa khí thế đang cháy lan ra đồng cỏ, làm cho tiếng xấu của cô rõ ràng, không ngẩng đầu lên ở Sang E được. Vì thế cô đứng lên, để trợ lý tiễn khách đi, đi tới trước cửa nhìn những nữ đồng nghiệp đang xem náo nhiệt.
"Vừa rồi kiến trúc sư Tô ngồi xe Đằng thị trưởng đi ra ngoài." Bọn họ đang cười vang, tay ôm ngực, thái độ so với cô càng hung hăng hơn, "Đi đâu vậy? Chồng của cô về nước tìm khắp nơi không thấy người cô đâu, ha ha."
"Chồng tôi?" Đại Lận khó hiểu nhìn bọn họ.
"Ờ, anh ta đó!" Mấy cô gái liền cùng chỉ đến một bóng dáng cao to nho nhã ngồi ở trong một phòng khách khác, vui vẻ khi bắt được kẻ tɦôиɠ ɖâʍ, "Người này hình như đã ngồi chờ rất lâu, chúng tôi chỉ có thể nói kiến trúc sư Tô ngồi xe Đằng thị trưởng đi ra ngoài rồi, để anh ta ngồi chờ một lát."
---
Mộ Dạ Triết
Đại Lận lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy cô gái lắm chuyện này một cái, tâm tình trầm trọng, đi đến phía người đàn ông kia.
Mới đầu cô cũng nghĩ là Dạ Triệt, bởi vì người đàn ông này cũng cao cao gầy gầy tương tự vậy, mặc áo sơ mi tinh phẩm của Dạ Triệt, cổ tay còn đeo đồng hồ của Dạ Triệt, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng nếu chỉ cần nghĩ đến tình cảnh ngày đó Dạ Triệt đến Cẩm thành nhận chức, sẽ không khó phát hiện ra người này hoàn toàn không phải là Dạ Triệt, mà là nam thư ký của hắn – Dịch Phong!
Thư ký Dịch thường xuyên cải trang thành Dạ Triệt, miêu tả từng động tác cử chỉ của hắn như đúc, gần như lấy giả tráo thật, nhưng đối với lần sắm vai này, chính là Đại Lận cảm thấy trầm trọng cùng lo lắng, nhìn thư ký Dịch quay đầu.
Thư ký Dịch đeo mắt kính, vuốt cằm nhẹ nhàng cười với cô, đem một phần văn kiện đã chuẩn bị tốt từ sớm đẩy tới trước mặt cô, nói: "Tô tiểu thư, đây là Mộ thị trưởng để tôi về nước đưa đơn ly hôn, Mộ thị trưởng đã ký tên, tất cả trình tự thủ tục ly hôn đều đã làm thỏa đáng. Cô không cần lại lo lắng sẽ có người nhân lúc này hành động, Mộ thị trưởng sẽ không để cô cùng tụi nhỏ bị tổn thương, ngài ấy cùng cô kết hôn ly hôn, đều vì điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương cô, lại càng không để cô lưng đeo tiếng xấu được, nếu cô nói chính là hình thức, thì đó chính là hình thức, không có gì khác."
Mi tâm Đại Lận hơi run run lên, nhìn vài ký tự ký tên như rồng bay phượng múa, "Dạ Triệt hiện tại đang ở đâu?"
"Du lịch ở bên ngoài." Thư ký Dịch vẫn mỉm cười như trước, cũng không cảm thấy đây là một chuyện làm cho người ta thương cảm, ngược lại cảm thấy như vậy sẽ rất tốt, tiếp tục cười nói: "Gần đây tinh thần trạng thái của Mộ phu nhân rất tốt, mang theo cháu gái đi hơn nửa vòng Châu Mỹ, tính du lịch vòng quanh thế giới, Mộ thị trưởng cũng đang đi trước, giải quyết phiền muộn trong lòng. Có lẽ thêm một tháng nữa, Mộ thị trưởng sẽ được triệu hồi về nước, vẫn mà Mộ Dạ Triệt như trước đây. Nhưng mà --"
Thư ký Dịch đang nói một chút, âm cuối kéo dài ra, hai tròng mắt cẩn thận nhìn biểu tình lộ ra trên mặt Đại Lận,
ý cười vẫn không giảm, "Thật ra Dịch mỗ cảm thấy Mộ thị trưởng làm như vậy, có thể một lần nữa bồi dưỡng tình cảm cùng Tô tiểu thư. Dù sao bốn năm trước kết hôn cùng cô, quả thật có chút đột nhiên cùng tùy ý, vô hình chung gia tăng áp lực tâm lý cho Tô tiểu thư, giống như dùng gông xiềng trói buộc cô. Hiện tại cùng cô giải thoát gông xiềng trên vai này, giữa cô cùng Mộ thị trưởng liền có thể nhẹ nhàng một chút, không phải vì mối quan hệ hôn nhân này mà bị trói buộc cùng một chỗ với nhau, mà là thật sự thoải mái ở cùng một chỗ, yêu thương lẫn nhau."
Đại Lận không có lên tiếng trả lời, hàng lông mi run rẩy, ánh mắt nâng lên theo tờ giấy trắng mực đen này, để thư ký Dịch rời đi trước. Cô không có cất đơn ly hôn đi, mà là đến bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng đứng vững bên ngoài, máy bay xé mây mà qua.
Buổi chiều, cô ở lại công ty tăng ca, dựa theo yêu cầu của khách hàng, không ngừng sửa chữa bản vẽ thiết kế, làm dự toán, hơn nữa cần làm việc dài qua điện thoại, làm hết sức để thỏa mãn yêu cầu của khách hàng. Cuối cùng, bảo vệ đi lên lầu, nhắc nhở cô là muốn khóa cửa, thế này cô mới cầm túi xách của mình đi trên đường lớn.
Dạ Triệt từng dạy cô thiết kế, cô từng thi qua làm viên chức, chuẩn bị vào làm nhân viên ở cục hải quan, bù lại sự tiếc nuối khi bị sa thải ở Viện kiểm sát, tìm một công việc chân chính ý nghĩa hơn. Cũng từng nghĩ tới sẽ vào văn phòng chính phủ của Dạ Triệt, làm nhân viên quản lý tài liệu, làm một công việc văn thư cơ bản, ổn định thoải mái, phúc lợi đãi ngộ tốt. Nhưng sau đó, cô cảm thấy chính mình không thích hợp với hoàn cảnh cơ quan nhà nước, sau khi hết va lại chạm, lựa chọn vào thực tập ở sở nội vụ.
Vì sao cô đột nhiên có chút cảm thán, là vì cuộc sống hai năm trước làm cho cô càng thêm hướng tới tự do, làm cho cô vào lúc này nhớ tới Dạ Triệt đang ở nơi nào đó du lịch, lại không vui nổi, có phải lái xe chạy ở sa mạc rộng lớn tại bang California hay không? Bọn họ vẫn thích ra ngoài đi du lịch như vậy, ngủ ở sa mạc lớn, nhìn bầu trời đêm kia gần trong gang tấc.
"Mẹ, hôm nay chú Đằng không ở nhà, hai người đã đi đâu?" Sau khi hai con được đón về nhà, tìm khắp nơi bóng dáng của cô cùng Đằng Duệ Triết, lên án cô trong điện thoại, có thể tưởng tượng được khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính kia đang nhăn lại hàng lông mi, hai thân hình nhỏ bé ngồi xổm ở cửa, "Trong nhà một người cũng không có, Ny Ny lại không chịu quay về Mộ gia."
"Con đem điện thoại đưa cho chú Long Lệ." Cô đi trên vỉa hè, vươn tay đón xe taxi, "Hiện tại mẹ đang ở Tô gia, để chú Long Lệ lái xe đưa hai con đến nơi này."
"Tô tiểu thư?" Long Lệ phát ra âm thanh nghi ngờ trong điện thoại, "Đêm nay Đằng tổng về nhà ăn cơm, có muốn chờ Đằng tổng cùng nhau trở về hay không?"
"Đêm nay để ông ngoại nhìn thấy hai đứa, để ông ngoại giải sầu. Long Lệ, phiền anh đưa hai đứa đến đây, lâu rồi hai đứa không có đến đây thăm hỏi ông ngoại."
"Vâng."
Nửa giờ sau, hai đứa nhỏ đã được đưa đến Tô trạch, Đại Lận mang theo hai con dạo qua một vòng ở trên lầu, cùng hai con ngồi ở ban công, hóng gió ngắm cảnh đêm. Hai con dựa vào trong người cô ngắm sao, nghe cô kể chuyện ngày xưa về ông ngoại, cô thì nhìn về Đằng trạch cách đó không xa, nhớ tới bộ dáng xấu hổ của chính mình khi mới hơn mười tuổi đã chui qua cửa sổ phòng ngủ của Đằng Duệ Triết.
Nếu hai con biết được lúc còn rất nhỏ mẹ đã chui vào cửa sổ phòng ngủ của baba, lại nằm trên giường của baba không chịu đứng lên, không biết hai con có cười cô hay không. Baba của bọn họ lớn hơn cô nhiều tuổi lắm, khi cô vẫn là một đứa trẻ chưa phát triển dậy thì, hắn đã có bạn gái.
"Hai con thích chú Đằng sao? Nếu có một ngày, chú Đằng không có ở bên cạnh, hai con có thấy đau lòng thương tâm hay không?" Cô đem hai má dán lên trên mái tóc mềm mại của hai con, nâng mắt nhìn từng ngôi sao đang lấp lánh, cảm giác từng ngôi sao đang chăm chú nhìn ba mẹ con cô, đang trách cứ cô, cười nhạo cô, "Mẹ luôn làm sai chuyện, lại không biết làm sao để sửa đổi."
"Vì sao mẹ lại làm sai chuyện?" Hai con ngẩng đầu nhìn cô, "Bởi vì hôm nay mẹ không chờ chú Đằng về nhà ăn cơm sao?"
"Đúng vậy đi." Cô cười chỉ chỉ chóp mũi của hai con, nhẹ nhàng ôm bọn họ vào trong ngực, "Hôm nay mẹ ăn no, bởi vậy không thể chờ chú Đằng cùng nhau ăn cơm. Giờ hai con đi tắm rửa, ngày mai dậy sớm đi dạo với mẹ, nhé?"
"Vậy chú Đằng đâu?" Bọn nhỏ vẫn nhớ mãi không quên được người cha ruột này của mình, khát vọng mà nhìn cô: "Chú Đằng không thể ngủ cùng chúng ta sao?"
Đại Lận yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ, đặt bọn họ đứng dưới đất, "Chú Đằng có công việc bề bộn, khả năng đến khuya mới về nhà, hai con ngủ trước, ngoan ngoãn nằm trên giường, như vậy sau khi chú Đằng trở về sẽ thật vui, thật sự thích hai con hơn." Thế này mới dỗ tụi nhỏ đi ngủ, để bọn họ thu dọn hành lý.
Nửa đêm, Đằng Duệ Triết lái xe lại đây, bấm còi hai tiếng về hướng cổng Tô trạch, để Đại Lận ra mở cửa. Nhưng Đại Lận không có xuất hiện mở cửa, nằm thẳng ở trên giường, hình như là ngủ.
Áo sơ mi của Đằng Duệ Triết mở hai hàng nút, khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín một ngày bận rộn đầy mệt mỏi, đôi mắt nhọn nhìn chằm chằm Long Lệ ở bên cạnh: "Làm sao vậy?"
"Hôm nay Tô tiểu thư mang hai đứa nhỏ đến đây thắp hương cho Tô thị trưởng, liền ngủ lại nơi này." Long Lệ nhìn bốn phía, cũng không lo lắng, "Có lẽ Tô tiểu thư chính là nhớ nhà, nghĩ đến dọn qua đây. Hơn nữa, gần đây lời đồn ở Sang E nổi lên bốn phía, đều to nhỏ mối quan hệ giữa ngài và Tô tiểu thư, khiến cho Tô tiểu thư muốn tìm không gian yên tĩnh, chờ sự việc qua đi. Đằng tổng, tôi đã điều tra qua bốn phía quanh Tô trạch, không có nguy hiểm."
Đằng Duệ Triết gật gật đầu, nhìn sân vườn Tô gia tối đen như mực, mày kiếm nhíu lại, hướng về cửa sổ phòng trên lầu mà hô một tiếng "Đại Lận", nhưng vẫn không có đáp lại như trước, làm cho hắn tiếp tục bị dội gáo nước lạnh. Cuối cùng, hắn để Long Lệ ở lại đây canh giữ, xoay người lại bước đến Đằng trạch ở cách đó không xa.
Năm đó chính là tiểu Đại Lận leo cầu thang chui cửa sổ phòng hắn, lại nằm trên giường hắn không chịu đứng lên, nghịch ngợm đáng yêu lại không mất trí tuệ, hiện tại hắn cỡ nào hi vọng, ba mẹ con đều là những đứa trẻ, có thể ở thời điểm hắn trở về Đằng trạch, khẽ nhào vào trong lòng hắn, vĩnh viễn không xa rời cùng hắn.
Nhưng mà một đêm yên tĩnh qua đi, cả ba mẹ con đều không cùng hắn gặp mặt, chính là tám giờ sáng, Đại Lận ôm ấp Ny Ny, nắm tay Khiêm Khiêm đến công ty. Tất cả tựa như thật bình thường, cô cứ theo lẽ thường mà đi làm, cứ theo lẽ thường mà mang theo hai con đến công ty, một tấc cũng không rời tay con, nhưng buổi chiều lúc một giờ, Tiếu Kỳ điện thoại nói cho hắn, kiến trúc sư Tô đã xin đi công tác ở Mỹ, ở đến hai tháng, có thể mang người nhà đi theo, hiện tại có khả năng đã lên máy bay.
"Thì ra cái mà cô ấy gọi là ra ngoài gặp khách hàng, chính là mang theo hai con lên máy bay!" Lúc này Đằng Duệ Triết đang cùng Đằng nhị bá trao đổi đủ loại vấn đề xuất hiện bên trong Đằng thị, nhìn thấy máy bay dân dụng màu trắng đang ầm ầm bay qua trên đỉnh đầu, thân máy bay khổng lồ dần dần đi xa, trở thành một con chim sắt nhỏ, làm cho khuôn mặt hăng hái của hắn nhất thời lạnh lùng, đôi mắt nhọn híp lại nhìn chằm chằm máy bay ngoài cửa sổ, giọng nói từ tính ám trầm: "Lý do cô ấy xin đi công tác là để quay lại Mỹ?"
"Gần đây công ty đều đồn đãi thân phận đã kết hôn của cô ấy, lại lui tới chặt chẽ với Đằng thị trưởng ngài đây, cũng cùng nhau sinh ra hai đứa trẻ sinh đôi, nên có thể là muốn ra ngoài giải sầu. Lý do ghi trên hồ sơ, viết rõ là quen thuộc thị trường bên Mỹ hơn, càng thích hợp để đi công tác, cũng không có đề cập đến vấn đề quay về tổng bộ ở Mỹ...... Alo, Đằng thị trưởng, ngài còn nghe không? Đằng thị trưởng......"
---
Đại Lận
Đại Lận ngồi trên máy bay, nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đang xuyên qua tầng mây. Cô nhìn, quay đầu nhìn hai con ngồi hai bên trái phải mình, chỉnh lại tấm chăn cho bọn họ, trong tiếng nói ngọt ngào mời uống nước của tiếp viên hàng không, lẳng lặng nhắm lại hai mắt.
Cô xin nhà trẻ cho hai con nghỉ học, dẫn bọn họ đến đất nước đã từng sinh hoạt hai năm ở đây, chuẩn bị đi du lịch một chút. Cô cảm thấy những phong cảnh tốt đẹp này, không phải là không có thời gian nhìn, mà là không có tâm tình đi thưởng thức, như vậy một đường vừa đi vừa ngắm, có lẽ cô sẽ cảm nhận được tâm tình tương tự vậy của Dạ triệt, thật sự giải sầu.
Sau khi xuống máy bay, cô đưa hai con đến căn nhà trước kia từng thuê ở Mỹ, nhìn thấy từng tấm thảm chống bụi trong căn nhà đã được lấy ra, Dạ Triệt đã cẩn thận dọn dẹp nơi này, thay đổi màu sắc bức rèm, thay đổi thảm, thật đơn giản sạch sẽ, nhưng tiếc nuối là, nơi này có nhiều quần áo phụ nữ hơn, buồng vệ sinh bày đầy đồ trang điểm của phụ nữ, trong căn hộ thản nhiên có hương vị son phấn.
Cô buông hành lý, để hai con đứng ở bức tường đo chiều cao, khắc lên chiều cao mới của bọn họ.
Hai con thì nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của baba, ngồi ở xích đu mà baba làm cho bọn họ, nhìn cậu bạn nhỏ nhà hàng xóm đang chơi bóng bầu dục trên vườn cỏ.
Đại Lận đứng ở phòng khách, mở điện thoại bàn, phát hiện hộp thư thoại đều là giọng nói của cô gởi qua, Dạ Triệt đã thật lâu không có trở về nơi này. Cô buông điện thoại, đi vào trong vườn, chào hỏi cùng vợ chồng hàng xóm người Mỹ, dựa vào trên lan can xem anh bạn nhỏ đang chơi bóng bầu dục.
"Lucy, lâu rồi Abel không có về lại đây, hai người đi chơi vui vẻ không?" Hai vợ chồng người Mỹ nghĩ rằng một nhà bốn người bọn họ mang theo bà nội và em vợ đi ra ngoài du lịch, nhún nhún vai tỏ vẻ chúc mừng, "Abel là một người khá hài hước, ở chung một chỗ với anh ta sẽ thật vui vẻ."
Đại Lận cười gật đầu, nhìn xuống những cành hoa không ai chăm sóc đang xà xuống căn nhà, đi đến hàng rào bằng cây xanh. Nơi này không xây tường cao bao vây sân vườn, chỉ dùng một hàng cây trồng lên thành hàng rào, có vẻ rất trống trải nhưng tự do, sớm chiều có thể ở chung cùng hàng xóm.
Giờ phút này, hai đứa nhỏ đang chơi cùng một chỗ với cậu bạn hàng xóm, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với nhau, hâm mộ nhìn nhà hàng xóm có baba và mẹ có thể ở cùng nhau, có thể cùng con chơi bóng bầu dục, cũng di chuyển quanh hai vợ chồng người Mỹ này, có vẻ gia đình hàng xóm không giống với gia đình mình, vì sao bạn nhỏ nhà hàng xóm có baba, mà bọn họ không có baba, cũng không có chú Đằng, chỉ có mẹ?
Vì thế bọn họ chơi đùa một lát, lại chạy về nhà hỏi cô: "Mẹ, baba đâu? Trước kia baba vẫn cùng tụi con chơi bóng bầu dục ở trên cỏ, baba đi đâu rồi?"
Đại Lận nghe vậy đúng là không thể trả lời bọn họ, nhìn đầu gối bọn họ dính đầy bùn đất và cỏ, đóng cửa lại, nắm tay bọn họ đi tắm rửa, "Baba cùng chú Đằng bận công việc bề bộn, cần phải thêm một thời gian nữa mới có khả năng đến thăm hai con, ngày mai hai con cùng mẹ đi đến vườn nho hái nho được không?"
Cô gội đầu cho tụi nhỏ, xoa xoa nổi lên bọt xà phòng màu trắng, nhưng hai con lại gắt gao nhắm mắt lại, hai đứa mập mạp, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ thật không ngoan, đau khổ lại rối rắm: "Mẹ lần trước cũng nói với tụi con như vậy, chú Đằng bận công việc, tụi con không thể gặp chú Đằng. Lúc này baba cũng bận rộn công việc, mẹ gạt tụi con! Baba của Ken nói, baba của tụi con sẽ không trở lại, dì Nana chuẩn bị đem bán căn nhà này rồi."
Đại Lận xả nước cho bọn họ, cũng không kinh ngạc, ôm bọn họ đến giường, "Ngày mai chúng ta sẽ đi Seattle, mẹ đưa hai con đi hái nho."
Cô đang muốn tắt đèn cho hai con, bỗng nhiên phát hiện phòng khách có người vào được, đóng cửa oành một tiếng, cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, người tới mang giày da phát ra âm thanh vang dội trầm ổn trên thảm, một chút cũng không kiêng dè mình là vị khách không mời mà đến!
Phản ứng đầu tiên của cô, nghĩ là Dạ Triệt đã trở lại, nhưng Dạ Triệt tuyệt đối không phát ra âm thanh bá đạo như vậy, chờ cô xuống lầu. Cho nên cô đóng cửa phòng ngủ, khuôn mặt bình tĩnh, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống phía trước sân vườn trống rỗng.
Chỉ thấy ở cổng, Long Lệ mang theo vệ sĩ canh giữ ở nơi đó, dưới ánh đèn đường, một mảnh cỏ màu xanh, vài người đàn ông mặc đồ vét màu đen, quang minh chính đại chứng tỏ Đằng Duệ Triết đã đến! Giờ phút này Đằng Duệ Triết đã vào cửa, đôi mắt thản nhiên đảo mắt liếc nhìn căn nhà thuê ở Mỹ này, thân hình cao lớn khôi vĩ ngồi ở ghế dài sô pha, chờ cô xuống lầu. Hắn không có giận tím mặt, nhưng hình dáng ngũ quan rõ ràng mà thâm trầm giờ này đã che kín giận tái, một đôi mắt lạnh như băng cuồng dã, bờ môi kiêu căng tà lãnh, nhìn quanh bốn phía, chờ cô chủ động xuống dưới!
Từ vài giờ trước, hắn đã đứng ở dưới hàng cây trước nhà, nhìn hai đứa con của hắn cùng chơi bóng bầu dục với vợ chồng người Mỹ nhà bên cạnh, hâm mộ vây quanh cha của người khác, ánh mắt tịch liêu không có cha của hai con khiếm tâm hắn đau rát, mà cô lại trả lời hai con cũng là làm người ta thất vọng, trầm trọng như vậy! --
Đại Lận đứng ở trong phòng, tắt đèn, cùng hai con đi ngủ. Đêm cứ như vậy lặng yên trôi qua, phạm vi một trăm dặm tĩnh lặng không có tiếng động, chỉ nghe tiếng chó sủa.
Rất nhanh, đồng hồ chỉ về vị trí hai ba giờ sáng, đêm càng ngày càng tĩnh mịch, yên lặng giống như thế giới này không có ai tồn tại. Vì thế cuối cùng tiến đến bình minh, ánh mặt trời đỏ rực theo cửa sổ rơi rớt vào phòng, vừa rời giường Đại Lận đã nghĩ đến trong phòng không có người, thời điểm mặc áo ngủ mở cửa ra, không ngờ phát hiện người đàn ông lạnh lùng vẫn còn ngồi trên sô pha như cũ, đôi mắt nhọn đảo qua, lạnh lùng bễ nghễ nhìn cô!
Đằng Duệ Triết
Một đêm không ngủ, hắn vẫn tuấn mỹ như trước, phong thần tuấn lãng, nhưng mày kiếm lại nhíu chặt, để lộ khuôn mặt như được điêu khắc của hắn càng thêm cứng rắn như băng, không thể lý giải được việc cô xuất ngoại.
Lúc này hắn nhìn về phía cô, con ngươi tối tăm thâm trầm vẫn nhảy lên lửa giận như cũ, "Tối qua ngủ có ngon không?"
Đại Lận mềm mại trong bộ đồ ngủ, mái tóc đen dài xõa trước ngực, bờ ngực tuyết trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn xinh đẹp vẫn còn buồn ngủ, bờ môi màu hồng, rõ ràng tối hôm qua ngủ không ngon lắm. Nhưng trạng thái tinh thần của cô rất tốt, chuẩn bị ăn xong bữa sáng, thu dọn hành lý đi Seattle.
Đằng Duệ Triết đứng lên, sắc mặt giận tái đi đã chuyển thành thịnh nộ, một phen giữ chặt cổ tay của cô, hung hăng kéo cô đến gian phòng bếp, giận không thể làm gì chỉ nhìn cô chằm chằm: "Đại Lận, em tính cứ như vậy để hai con đi hâm mộ người khác có baba sao?!"
Vốn dĩ Đại Lận thật bình tĩnh, bưng một ly sữa đi về phòng bếp, bị hắn kéo trở về phía sau một phen, cô hỏi lại hắn trong tiếng ly sữa bị rơi bể: "Hai đứa nhỏ từng có baba sao? Thời điểm bốn năm trước bọn họ ra đời, người baba này đang ở nơi nào?"
Đôi mắt của Đằng Duệ Triết buồn bã, lúc này buông cô ra thật mạnh, khóe môi mỏng manh nhếch lên, sớm đã đoán được cô sẽ hỏi lại hắn như vậy! Bàn tay hắn buông cô ra, nhưng đôi mắt của hắn vẫn còn bùng cháy lửa giận, tầm mắt lạnh lẽo nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của Đại Lận, "Nếu sau này hai con lại bắt đầu hỏi, em nên trả lời như thế nào? Rõ ràng hai con có cha, lại phải hâm mộ một nhà đầy đủ có cha có mẹ sao! Đại Lận, vì sao em không cho cha của chúng có một lần cơ hội, để cho hắn ta đền bù ba mẹ con em gấp nhiều lần hơn nữa, để cho hai con biết rằng mình có cha, không cần phải đi hâm mộ người khác?!"
Đại Lận nâng lên hàng mi dài, bình tĩnh nhìn người đàn ông này đang trong cơn giận dữ, "Em chỉ là muốn đưa hai con đến Seattle để hái nho, một lần quay lại những nơi ngày xưa cả ba mẹ con đã từng đến, muốn đi giải sầu một mình, để biết chính mình rốt cuộc muốn cái gì, Duệ Triết, anh có thể cho em cơ hội lần này không?"
Đằng Duệ Triết nhếch môi cười lạnh: "Đương nhiên có thể! Bản thiếu có thể như em mong muốn, không xuất hiện trước mặt em, cho em tự do tự tại, nhưng Tô Đại Lận em tuyệt đối không thể không để lại lời nào mà biến mất, khiến hai con cảm thấy chính mình bị vứt bỏ! Ngày hôm qua hai con hâm mộ vây quanh nhà hàng xóm, thiếu chút nữa đi theo kêu baba, em có cảm giác gì?"
Mí mắt Đại Lận run rẩy, nhìn phía ngoài cửa sổ, cười nhẹ: "Bốn năm trước em ôm hai con đi khắp nơi, thời điểm nhìn thấy anh cùng Lâm Nhã Tĩnh ân ái, cũng đã biết đó là một loại cảm giác gì. Duệ Triết, xin anh đừng phút phút giây giây nói ra những lời này nơi cửa miệng, không ai sau khi bị bỏ rơi một lần, còn dám dễ dàng tin tưởng anh sẽ làm một người cha tốt. Anh quả là một người đàn ông cao quý làm cho phụ nữ xếp hàng từ trước đến sau, đối với con của anh, điều cần là một người cha không bao giờ rời xa bọn họ, một người cha có thể theo sát khi bọn họ chào đời, sẽ không bỏ rơi mà bảo vệ bọn họ. Nếu bọn họ không gặp được một người cha như vậy, sẽ dễ dàng bị vứt bỏ, cần gì phải để bọn họ có thêm hi vọng? Cho dù như thế nào, bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được thời điểm bọn họ chào đời, đã từng bị cha đẻ của mình vứt bỏ một lần."
Sắc mặt của Đằng Duệ Triết tối sầm lại, lần này mím môi không nói nữa, chính là con ngươi đen u ám, khuôn mặt băng sơn trầm trọng, không hề tức giận, nhìn cô vô cùng đau đớn.
Cô thì xoay người đi pha sữa cho hai con, chuẩn bị sớm một chút, để hai con rửa mặt xuống lầu, ba mẹ con chuẩn bị xuất phát đi Seattle.
Một ngày này mỗi trang trại nho bên Seattle đang trong mùa thu hoạch, chủ nông trường mang theo công nhân đang hái nho khí thế ngút trời, hơn nữa lại mở cửa chào mừng khách đến, khách hàng có thể tự tay hái những chùm nho, hưởng thụ niềm vui thu hoạch, cô liền mang theo hai con đi dưới một hàng nho trĩu quả, dạy hai con dùng một bàn tay nâng chùm nho, một tay dùng kéo cắt cành nho, sau đó thật cẩn thận đặt vào trong giỏ, quý trọng loại quả tươi mát ngon ngọt trĩu nước này.
Trên đường, thỉnh thoảng hai đứa trẻ sẽ quay đầu nhìn lại, nghĩ rằng chú Đằng sẽ theo chân bọn họ cùng nhau lại đây, ôm bọn họ cắt cành nho, nhưng sau khi gặp mặt một lần ở căn nhà thuê, chú Đằng liền biến mất, không có cùng bọn họ lên xe, cũng không có đến Seattle, vài giờ rồi đều không có xuất hiện.
Bởi vậy bọn họ cảm thấy, là mẹ cùng chú Đằng cãi nhau, mẹ không cho chú Đằng đồng hành cùng, muốn lừa bọn họ một lần nữa!
Một bên, Đại Lận chùi mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ, rửa sạch nho cho hai con ăn, nhân tiện ngồi trong chòi gỗ thưởng thức vườn nho rộng lớn này, tâm tình tốt, nhưng đối mặt với những quả nho mọng nước, hai tiểu tử kia lại xoay đầu, đang giận cô!
"Chú Đằng đâu?" Hai con tức giận nhìn cô.
"Chú Đằng bận việc, hai con ăn nho trước."
"Con không thích nghe, con không thích nghe." Hai tiểu tử này tự nhiên nhanh chóng đồng thanh, lắc đầu như trống, từ chối lại nghe lời nói dối của mẹ, "Có phải mẹ làm chú Đằng giận bỏ chạy rồi hay không? Mỗi ngày mẹ đều nói dối, là một người hư hỏng!"
Sau đó nhảy xuống dưới băng ghế gỗ, thở hồng hộc chạy về phía trước, vừa chạy vừa nói mẹ hư, không thèm để ý đến Đại Lận.
Đại Lận buông quả nho, tâm tình không hề tốt, nhớ lại một cảnh mấy
tiếng trước.
Đại Lận
Lúc ấy cô cùng Đằng Duệ Triết đã nói chuyện xong, hai con hứng thú vội vàng lao xuống lầu, kiên trì muốn chú Đằng cùng ăn bữa sáng, cùng nhau lái xe dưới hàng cây trước nhà, làm bánh ngọt tại phòng bếp, xếp máy bay giấy, còn muốn làm tiệc dã ngoại trên bãi cỏ, đánh bóng chày, cuối cùng dưới sự ngăn cản của cô, mới cố gắng ra ngoài, dỗ dàng ngồi trên xe.
Đằng Duệ Triết thì đứng ở ngoài xe, không có kiên trì đi theo, lịch sự biến mất, không hề xuất hiện trong mắt cô. Nhưng cô tin tưởng, hắn sẽ không biến mất hoàn toàn, hẳn là đang ở một nơi nào đó cách đây không xa, che dấu hành tung mà đi theo bọn họ! Mà cô, vẫn không có cách nào giải thích cho tụi nhỏ lý do không thể để hắn xuất hiện, không có cách nào khác mở miệng nói hắn là một người không xứng làm cha.
Cô cũng không phải không cho hắn gặp mặt cùng hai con, mà là, không thể để hai con kêu hắn là baba. Ngày hôm qua hai con hâm mộ một nhà năm người bên cạnh, hâm mộ người khác có một người cha tốt, nhưng nếu thật sự để Đằng Duệ Triết nhận nhau với con, hai con sẽ không đi hâm mộ người khác sao?
Một người cha có thể dễ dàng bỏ rơi con mình, không phải là tương đương với không có cha sao? Cùng với việc cho tụi nhỏ kỳ vọng quá lớn, không bằng cho đừng cho chúng thất vọng, nếu một ngày sau khi cha con nhận nhau, Đằng Duệ Triết lại vì bạn gái cũ của hắn mà bỏ rơi hai đứa nhỏ này, vậy chẳng phải hai con sẽ bị đả kích thương tâm muốn chết?
Baba trong nhận thức của bọn họ là tràn ngập tưởng tượng, một người cha có thể bảo vệ bọn họ, yêu thương bọn họ, là một người đàn ông có sức mạnh uy vũ, có thể đánh bay những kẻ bại hoại, tiêu diệt kẻ thù, nhưng tuyệt đối không thể giận con mà không thèm để ý, khiến con đau lòng thương tâm. Chỉ cần hắn làm một lần như vậy, trọn đời liền không thể tha thứ được, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bởi vì có một là có hai!
"Mẹ muốn đi xuống, hai con có đi xuống dưới không?" Đại Lận nhẹ kêu hai đứa nhỏ đang tức giận dựa trên lan can chòi gỗ, phát hiện ba cha con nhà này đúng là huyết mạch tương liên, không gặp vài ngày đã thành bộ dạng như vậy, còn nóng giận cùng mẹ!
"Tụi con không đi, mẹ đi xuống đi." Quả nhiên hai tên nhóc kia nằm úp sấp trên lan can ngắm vườn nho, mặc kệ mẹ cả ngày nói dối, tự mình chơi, "Người thích nói dối là người hư!"
Đại Lận bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy rổ nho đã rửa sạch đưa cho bọn họ, còn mình đi xuống. Xem ra mang theo hai tên nhóc này đi du lịch, chuyện đau đầu nhất là bất cứ lúc nào cũng bị bọn họ "Làm phản", còn phải dỗ dành hai tiểu tổ tông này cho thật tốt.
Mà trong vườn nho xum xuê lá, Đại Lận đi vài bước, phát hiện nơi này mênh mông, nơi nơi đều là hàng nho, liếc mắt một cái không nhìn thấy được điểm cuối. Tự nhiên mà vậy, nơi này ngoài vườn nho chính là vườn nho, không có khách sạn nghỉ ngơi.
Cô tìm một nữ công nhân người Mỹ hỏi thăm tuyến xe ở nơi này, nhận được đáp án là hôm nay không có xe đến đây chở nho đi, hơn nữa trong phạm vi mấy trăm km không có khách sạn, có cũng chỉ là vườn nho, hoang mạc cùng một nhà tù nữ, thật dễ dàng lạc đường, bình thường buổi tối bọn họ không đi ra ngoài.
Vì thế cô cảm ơn nữ công nhân, nhìn một căn phòng nhỏ có hình thù kỳ quái được tu sửa thành quán bar nhỏ ở giữa vườn nho, nhíu mày, nghĩ đêm nay có phải ở lại tá túc trong này hay không. Chỉ là thấy cửa căn phòng nhỏ này có vô số đèn màu, nhấp nháy dưới ánh chiều tà, nhiều bàn tròn, bia rượu, rõ ràng đây chính là nơi công nhân thu hoạch nho mở party đêm, là một quán bar nhỏ. Như vậy đêm nay ba mẹ con cô ngoài việc thức trắng đêm cuồng hoan với bọn họ, vậy chỉ có thể ngủ lại dưới gốc vườn nho thôi sao?
—-
Ny Ny Khiêm Khiêm
"Hai con xuống dưới thôi, giờ mẹ cần đi tìm nhà dân xin ngủ lại qua đêm." Cô không thể không gọi hai con ở trên chòi gỗ, nhìn cơ thể nhỏ bé của hai con đang tựa vào lan can, bảo bọn họ xuống dưới, cùng mẹ đi tìm nơi ở qua đêm, "Hôm nay mẹ đến quá trễ, bỏ lỡ thời gian quay về, giờ chúng ta đi một chuyến đến quán bar ở trong vườn nho."
Nhưng hai đứa nhỏ lại cười hì hì, không chịu xuống dưới, lấy tay chỉ về xa xa phía cuối vườn nho, "Mẹ, mặt trời lặn rồi." Cũng không lại chỉ trích mẹ là hư, tâm tình thật tốt, đôi chân nhỏ còn đang nghịch ngợm đá tới lui, "Đêm nay chúng ta ngủ lại tại nơi này."
Chòi gỗ này chính là một cái chòi gác nhìn xa, chủ nhân vườn nho dùng để trông coi khu vườn, đề phòng kẻ trộm. Chòi gỗ này rất cao, giống như đột ngột mọc lên từ mặt đất, vươn cao đến tận trời, cao ngất đứng sừng sững giữa vườn nho -- có thang gỗ hình xoắn, có vòi nước, có mái nhà có giường nhỏ, một cái bàn tròn, ghế dựa, cùng với những bình rượu nho. Nếu đêm nay ba mẹ con chen chúc trên chiếc giường này, cũng là có thể, chính là chòi gác không có cửa, chỉ có lan can rào chắn, phụ nữ ở một mình nơi đây không được an toàn.
Bởi vậy Đại Lận kiên quyết lắc đầu, để hai con tiếp tục đứng chơi ở trên, chính mình nhân dịp trời còn sáng, tìm kiếm quán bar cách đó không xa.
Quán bar nhỏ ở trung tâm vườn nho đã sớm mở cửa, vài nam công nhân ngồi trên ghế uống bia, mở thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, ăn thịt nướng. Khi cô gái phương Đông là Đại Lận đi qua trước mặt bọn họ, bọn họ lập tức huýt sáo ngả ngớn, phát ra âm thanh ca ngợi.
Đương nhiên bọn họ cũng không có sổ sàng dâʍ ɭσạи cô, chỉ là huýt sáo ca ngợi, sau đó tiếp tục ăn thịt nướng uống bia, cầm bình rượu nhún nhảy, ngẩng đầu ăn một quả nho trong chùm nho trên đầu, sắp bắt đầu đêm cuồng hoan. Đại Lận đi vào quán bar đèn mờ này, phát hiện phụ nữ ở nơi này không thiếu, đều đang uống rượu cùng đàn ông, vệt sáng đèn màu chiếu đầy trên mặt.
Nhưng mà đối với lời thỉnh cầu xin tá túc một đêm của cô, mấy cô gái này lại cảm thấy là việc rất nhỏ, mở ra một căn phòng phức tạp, xem nhẹ một cặp nam nữ đang hôn môi nhau ở trong đó, không cho là gì: "Nếu mệt mỏi thì ngủ ở đây, đây là phòng ngủ tập thể của mọi người, hoan nghênh mỗi người đến, còn có thể tắm rửa."
Cũng chính là bọn họ uống bia uống rượu xong sẽ đến nơi này nằm ngủ, cả trai lẫn gái ngủ cùng nhau là chuyện quá bình thường, chỉ cần vui vẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ là được.
Đại Lận sợ tới mức cười gượng không thôi, chỉ chỉ di động, tỏ vẻ muốn nhận điện thoại, đi ra ngoài.
Những chàng trai cô gái người Mỹ ở nơi này đều là người trẻ tuổi, tư tưởng thoáng, hành vi cũng thoải mái, cho nên ngàn lần vạn lần cô không thể nhận lời ngủ cùng sau khi bọn họ uống bia rượu, chỉ có thể đi ra ngoài, lo lắng là ngủ ở chòi canh? Hay là ngủ dưới gốc nho?
Nhưng đúng là điện thoại di động của cô vang lên, tiếng chuông di động độc đáo vang lên từng đợt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ dây thần kinh của cô, làm cho tim cô đập nhanh hơn nhanh chóng rời xa chỗ huyên náo này, nhẹ nhàng nhận điện thoại, "Dạ Triệt."
Mộ Dạ Triệt
"Dịch Phong nói em cũng đến Mỹ, hiện giờ đang ở đâu?"
"Ở Seattle, em đến Mỹ công tác, Dạ Triệt, hiện tại anh đang ở đâu?" Cô cảm giác chính mình đang nín thở nói chuyện, thật cẩn thận nghe giọng nói lâu ngày của Dạ Triệt, muốn nghe hơi thở của hắn nhiều hơn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng phía xa, hay là khuôn mặt của hắn, rồi đột nhiên lại phát hiện, nhìn tới cầu thang xoắn ở chòi gỗ, hai thân hình nhỏ bé đang giỡn bên lan can, nghịch ngợm leo xuống cầu thang, nhảy từng bậc thang, chơi đùa vui vẻ, hoàn toàn không biết nguy hiểm khi ngã xuống dưới.
Cô cầm điện thoại, chạy như bay về phía chòi gỗ, thiếu chút nữa muốn đau cả đầu gối, la lên một tiếng với hai thân hình nhỏ bé kia, giống như bị doạ điên rồi: "Lúc đi xuống cầu thang xoắn, không được nghịch ngợm! Nơi đây là vườn nho, cầu thang cao và dài, bước không xong có thể trượt chân ngã ra khỏi chòi canh, có biết hay không?!"
Hai đứa nhỏ giật cả mình, quả nhiên không dám nghịch ngợm nữa, hồn nhiên mở to đôi mắt, nhưng hai đứa lại kề tai nói nhỏ với nhau, thì thầm nói chuyện, "Mẹ thật hung dữ!"
"Mẹ không cần chú Đằng, bởi vậy mới khó ở."
"Vừa rồi hình như em thấy xe của chú Đằng lái về phía này."
"Nhưng chú ấy ở cách chúng ta xa như vậy, cần một lúc lâu mới đến được nơi này, vườn nho quá lớn. Hơn nữa trời đã tối, chú ấy sẽ bị lạc đường."
"Ừ!"
Đại Lận thấy hai tiểu bảo bảo còn đang kề tai nói nhỏ, đem lời nói của mẹ bỏ từ tai này ra tai kia, hơn nữa ông già trông coi vườn nho say khướt đang leo cầu thang đến đây, cô liền một tay nắm một đứa, chạy nhanh xuống dưới. Nhưng ông già béo ú phía dưới kia cầm bình rượu, một phen chặn lại đường đi của cô, hình như sớm đã chuẩn bị tinh thần lại đây chặn giữ cô lại ở giữa không trung, quơ quơ bình rượu trong tay: "Cùng uống rượu không?"
Đại Lận nhìn ánh mắt mê đắm kia, nhìn nhìn lại nơi này cách mặt đất một khoảng, phát hiện vừa rồi lão già người Mỹ này một đường từ quán bar theo cô đến đây, lợi dụng việc trông giữ vườn nho, tính bức ép cô quay lại chòi canh. Bởi vậy tình cảnh này, cô không nghĩ sẽ lui về phía sau, mà là muốn một đạp đá bay tên háo sắc này ngã xuống cầu thang!
Nhưng thân hình của hai đứa trẻ còn quá nhỏ, không muốn nghĩ đến chuyện có thể ngã lăn theo xuống cầu thang, rớt xuống mặt đất thịt nát xương tan, hơn nữa nếu cô đi cùng tên say rượu này lên lại chòi canh lo liệu với hắn ta, làm ra vẻ mặc kệ hai đứa nhỏ, có lẽ bọn họ sẽ sợ tới mức khóc lớn, cũng có thể té ngã từ cầu thang rơi xuống.
Bởi vậy đơn giản, cô nắm tay hai con lui về phía sau, nhìn lão già cao lớn thô kệch, giả vờ gật gật đầu với lão già háo sắc, "Uống vài chén đi."
Cô chậm rãi lùi về phía sau, đem hai con quay lại chòi canh có rào chắn, sau đó nhìn lão già say rượu to lớn gấp ba mình, nghĩ làm thế nào để dùng một chiêu đánh ngã tên này, lại phải không cho hắn ta ngã lăn xuống đất mà chết, lưng đeo mạng người.
"Uống?" Lão già háo sắc tự mình uống một ngụm rượu, sau đó đưa bình rượu đi qua, để Đại Lận uống một ngụm, hoàn toàn không có say, chính là muốn chạm vào nữ sắc, "Tôi đã quan sát cô thật lâu, một mình đến đây, không có lái xe, cũng không có nơi ngủ lại qua đêm. Thật ra vừa rồi cô đến ngủ ở quán bar là tốt nhất, nam nữ nơi đó đều trẻ tuổi, cả đêm cuồng hoan vui vẻ, thật sự mệt mỏi mới trở về phòng ngủ, hoàn toàn không còn chút sức lực nào làm chuyện khác. Mà ở nơi này với tôi, tôi có dư thời gian và sức lực để cùng cô uống rượu, cùng với làm một số chuyện --"
Không đợi Đại Lận công kích ông ta, lão già này thế nhưng lại thừa dịp Đại Lận chuẩn bị, chủ động nhào lên người Đại Lận, chính xác bắt trói lấy cánh tay của Đại Lận, mau lẹ mà chính xác chế trụ được cô, "Tôi là lính xuất ngũ, không có cô em nào có thể đánh thắng tôi, theo tôi thấy qua ánh mắt của cô thì cô có võ." Sau đó bóp miệng Đại Lận, đổ một ngụm rượu vào trong miệng cô, "Uống đi, uống xong có thể cam tâm tình nguyện vui vẻ cùng tôi."
Đại Lận bị nghẹn ho khan mãnh liệt, đã không còn bận tâm đến vấn đề mạng người nữa, nhân dịp lão già xuất ngũ này đổ thêm rượu vào miệng cô, một cước đạp lão ta xuống dưới, "Cút!" Sau đó che ngực mà ho, nhìn thấy lão già này lăn xuống, cuối cùng bắt được tay vịn, cơ thể treo giữa không trung, muốn tìm cách leo lên.
Đại Lận quay đầu xem hai con trong rào chắn của chòi canh, may mắn hai đứa không bị thương, vội càng bế bọn họ nhanh chóng chạy xuống mặt đất, cướp thời gian xuống lầu trước lão già này. Nhưng cô càng chạy càng cảm thấy không thích hợp, cảm giác đầu óc và thân thể đang nóng lên như muốn nhũn ra, ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ, khiến cô không có cách nào ôm đồng thời cả hai đứa con mà chạy xuống lầu, nếu không đầu gối sẽ mềm nhũn, ba mẹ con sẽ ngã lăn xuống dưới.
Vì thế cô ôm hai con ngồi ở trên bậc thang, cố gắng để cho ánh mắt có thể nhìn rõ, thân thể không phát run, nhìn thấy lão già kia đang giãy dụa muốn leo lên, nhưng không lên được, nét mặt già nua cũng bị thuốc kíƈɦ ɖụƈ phát tác đỏ bừng, thiếu chút nữa ngã xuống. Trên mặt đất có một chiếc xe đang lái vào đây, từ trong xe có một người đàn ông mặc đồ đen đang nhanh chóng bước xuống chạy nhanh lên cầu thang, bởi vì trọng lượng dồn dập, cầu thang gỗ hơi hơi chấn động.
Đại Lận phát hiện, cô chưa có ngắt cuộc gọi giữa mình và Dạ Triệt, một tiếng "Đại Lận", đang vang lên trong ý thức ngày càng mơ hồ của cô, không biết là từ di động truyền tới, hay là từ dưới cầu thang truyền tới, tóm lại, cô mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông chạy về phía mình, làm cho cô yên tâm giao hai đứa nhỏ ở trong lòng cho hắn.
—-