Xe hơi màu đen dài chạy vội trên con đường yên tĩnh, mấy chiếc xe đi theo phía sau nó, từ trong họng súng tối om, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ súng bắn vào tấm kính chống đạn kêu bang bang bang. Nhưng tấm kính của chiếc xe dài màu đen xa hoa vẫn không hề sứt mẻ, viên đạn tập kích hoàn toàn không thể xâm nhập!
—-
Lâm Nhã Tĩnh
Vì thế mấy chiếc xe phía sau bắt đầu bao vây bốn phía, nhắm vào lốp của xe dài, chuẩn bị bắn nổ lốp xe. Vì thế giờ phút này, thời gian giống như về tới Cẩm thành ở vài năm trước, khi đó Đằng Duệ Triết vừa đón mẹ con Đại Lận trở về từ đảo Hải Nam, Lâm Nhã Tĩnh hiện thân lần đầu, dẫn người sát theo sau tiến hành đuổi gϊếŧ, bị ép vào cánh rừng, nhảy xuống sông từ trên cầu.
Khi đó khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ta y hệt Diệp Tố Tố, làm cho Đằng Duệ Triết bắt đầu hoài nghi, Diệp Tố Tố hoàn toàn không ở nước ngoài! Tất cả âm mưu, đều tìm được manh mối từ trên người Cố Lả Lướt, Cố Lả Lướt chính là một quân cờ của Lâm Nhã Tĩnh!
Mà hiện tại, Lâm Nhã Tĩnh bị bỏ tù đã ngóc đầu trở lại, vẫn mặc quần áo đen bó sát người như cũ, mặt trang điểm, tô son đỏ tươi, đeo kính đen, khoé môi nhếch lên một chút cười tà ác, nhấn ga dưới chân lên đến cực điểm.
Năm đó cô ta cải trang thành Diệp Tố Tố, với một mái tóc dài đen bóng, mặc váy dài thướt tha phiêu dật, nay tóc dài bị cắt đến sau tai, váy dài thướt tha đổi thành trang phục màu đen bó sát người, trong âm u lạnh lẽo mang theo một chút cuồng dã, trong gợi cảm mang theo xấu xí, không hề nói đến ôn nhu dịu dàng. Giờ phút này cô ta tăng tốc xe lên cao nhất, trên tay cầm một cây súng, nhắm vào lốp xe của chiếc xe dài phía trước!
Ngày xưa, Lâm Nhã Tĩnh ở Cẩm thành chính là một người khách qua đường, không ai có thể nhớ kỹ cô ta, nhưng cả đời này cô ta có hai mục tiêu, một là, buôn thuốc phiện, buôn lậu, buôn bán mại dâm, chuyện bất lương nào cũng có thể làm, chỉ cần có thể đứng trên đỉnh cao thế giới, có thể làm cho cô ta hô mưa gọi gió, có gì mà cô ta phải sợ? Hai là, có thể gặp được một người mà cô ta yêu, mà người đàn ông này cũng yêu cô ta. Chỉ cần người đàn ông này có thể hiểu được những khổ sở mà cô ta phải chịu trước đây, có thể cùng cô ta hưởng hết vinh hoa phú quý, thoải mái cả đời, cô ta liền đáng giá đánh đổi một đời.
Hiện tại cô ta đã gặp được người đàn ông này, nhưng người đàn ông này lại không thương cô ta, làm cô ta một lần lại một lần nữa phải mượn thân phận của Diệp Tố Tố để gần gũi với hắn, ý đồ thay thế hoàn toàn Diệp Tố Tố, hắn lại từng bước một đẩy cô ta ra. Khiến cô ta phải bay qua bay lại giữa trong nước và Châu Âu, cũng như Diệp Tố Tố trước khi bị bỏng vậy, cùng hắn ăn cơm, hẹn hò, ôm nhau, cảm giác của hắn đối với Diệp Tố Tố lại càng lúc càng mờ nhạt.
Mới đầu Diệp Tố Tố "Bị bỏng diện tích lớn", là phải có một thời gian dài nằm trên giường dưỡng bệnh, không thể bồi dưỡng tình cảm cùng hắn, vì thế một năm lại một năm nữa qua đi, cho đến khi cô ta "Hoàn toàn khôi phục", có thể lăn giường cùng hắn, có đêm tình lãng mạn, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác với cô ta!
Cho nên nhớ lại đoạn thời gian theo đuổi kia, cô ta thật sự hối hận không có lừa hắn lên giường thành công, để hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về cô ta, trở thành người đàn ông của cô ta!
"Boss, nhìn phía sau xem, có người đang truy đuổi và tập kích chúng ta!" Gã đàn ông bên cạnh, khuôn mặt như hung thần với cái đầu bóng loáng đem súng nhắm bắn về phía sau, nhắm ngay cái xe phía sau mà bắn, mắng to một tiếng, "Damn it! Có người đến đây cứu hắn ta! Có khả năng chúng gọi cảnh sát!"
Lâm Nhã Tĩnh quay đầu nhìn cái đầu bóng loáng bên cạnh, "Câm cái miệng của mày lại!"
Thế này gã đàn ông xăm trổ đầy mình với cái đầu bóng loáng mới ngậm miệng, trên tay cầm một cung tên, nhắm ngay chiếc xe dài màu đen xe hoa ở phía trước, bắn viu một cái phóng ta mũi tên nhọn, cắm phập vào trên thân xe dài màu đen!
Sau đó bọn họ vội vàng tách ra rẽ sang đường khác, đổi một phương hướng mà truy đuổi chiếc xe màu đen, cắt đuôi Long Lệ ở phía sau!
Lâm Nhã Tĩnh thì chạy phía sau xe dài màu đen một khoảng cách, rồi đột nhiên giảm tốc độ, mở cửa xe, chính mình cầm súng nhảy xuống xe, lăn đến trên mặt cỏ, để tên đầu trọc tiếp tục lái xe đi về trước! Còn cô ta thì bò lên trên mặt cỏ, chui vào khu dân cư phía sau!
Mà bên này, hệ thống của xe dài màu đen đang phát cảnh báo nguy hiểm, lập tức rút lui! Thì ra mũi tên mà tên đầu trọc vừa rồi bắn ra, đúng là có gắn quả bom màu đỏ, ba phút sau sẽ nổ tung, lực nổ vô cùng mạnh, cảnh báo chủ xe lập tức rời khỏi!
Bên trong xe, Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận, sớm đã ôm theo hai con tính nhảy xuống xe, nhưng với thời gian ba phút, hoàn toàn không thể để bọn họ tiến vào khu vực an toàn, làm cho Đằng Duệ Triết ôm vợ con, định nhảy xuống ven đường!
Nhưng lúc này trước mặt bọn họ, có một chiếc trực thăng giữa không trung đang thả dây thang xuống, cánh quạt đang phát ra tiếng gió vù vù, nhắc nhở bọn họ lập tức chụp lấy dây thang. Vì thế ở giây phút chiếc xe dài nổ mạnh ầm ầm, Đằng Duệ Triết ôm vợ con, dùng thân thể cao lớn che chở cho bọn họ, được trực thăng đúng lúc đưa rời khỏi hiện trường, càng đi càng xa. Phía dưới, còn lại là ánh lửa lên tận trời, mảnh vỡ vang khắp nơi, một tiếng "Bùm" vang trời lở đất!
Một lát sau, trực thăng đưa bọn họ đến một con phố an toàn khác, hạ xuống mặt đất, trong trực thăng có đội ngũ quân đội Mỹ được huấn luyện nhảy xuống, bắt đầu lùng bắt phần tử khủng bố ở chung quanh!
Thì ra, từ lúc Lâm Nhã Tĩnh lẻn vào bệnh viện tiến hành ám sát bốn phía, là lúc bộ phận phòng chống khủng bố của Mỹ nhận được tin tức có phần tử khủng bố xâm nhập, báo cho cảnh sát biết! Bọn họ phái quân đội, cảnh sát, tất cả xe cảnh sát, huy động lực lượng, báo cáo Chính phủ Mỹ, cùng với phong toả các con đường ra vào thành phố! Đối với thành phố lớn như New York mà nói, phòng chống khủng bố là nhiệm vụ chính yếu quan trọng, lúc nào bọn họ cũng có thể điều động lực lượng, đuổi bắt thành phần gián điệp và phần tử khủng bố về quy án!
Vì thế dưới tình huống như vậy, Đằng Duệ Triết mang theo vợ con ngồi lên trực thăng một lần nữa, để cảnh sát Mỹ đưa bọn họ đến địa điểm an toàn, chuẩn bị về nước! Đồng thời gọi điện cho Cổ Ngạo ở trong nước, để Cổ Ngạo theo dõi Diệp Tố Tố, cùng hình cảnh quốc tế phong toả hộ chiếu, chứng minh thư của Diệp Tố Tố mà Lâm Nhã Tĩnh mượn, cấm thông hành!
Có lẽ ở Mỹ này, gián điệp hoành hành bừa bãi, phần tử khủng bố thay đổi thân phận, thay đổi khuôn mặt xảy ra thường xuyên như cơm bữa, đặc công Mỹ không thể dễ dàng bắt giữ, nhưng người mà Lâm Nhã Tĩnh tiếp xúc, đa số đều là đại ca trùm thuốc phiện, tội phạm đào tẩu, vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt người khác một cách quang minh chính đại, phải trốn trốn tránh tránh! Như vậy, lúc này liền mượn sức của cảnh sát Mỹ, được ăn cả ngã về không mà phong toả Lâm Nhã Tĩnh ở Mỹ, để hình cảnh quốc tế tự đánh bắt trùm ma tuý lớn này!
Về phần Diệp Tố Tố, nếu cô ta thật sự cùng bắt tay âm mưu với Lâm Nhã Tĩnh, giúp Lâm Nhã Tĩnh trốn đi, như vậy lúc này đây, nên tống cổ người phụ nữ không biết hối cải này vào tù! Một giây quỳ trên mặt đất bị xử bắn kia, có lẽ cô sẽ hiểu rõ, cả đời bất hạnh của cô, thật ra là do chính một tay cô tạo thành, không ai đồng tình giải quyết cùng cô.
"Ngày hôm qua, đúng là khi đi hít khí trời, Lâm Nhã Tĩnh cố ý đánh nhau với bạn tù, máu chảy đầu rơi phải đi bệnh viện cấp cứu, sau đó tập kích nữ cảnh sát, trốn về hướng xe đến xe đi trên đường. Nhiều giờ sau, cảnh sát bắt được Diệp Tố Tố mặc áo tù nhân, đã cắt đi mái tóc dài của mình, chuẩn bị tiến hành xử bắn. Nhưng lúc đưa phạm nhân vào xác nhận vân tay, phát hiện vân tay không đúng, nên xác nhận lại thân phận của Lâm Nhã Tĩnh, mới phát hiện là Diệp Tố Tố." Cổ Ngạo đang nói rõ chuyện xảy ra hôm qua cho Đằng Duệ Triết nghe, cười cười, tiếng nói trong sáng, "Nhưng cậu không thể tưởng tượng được, câu trả lời tiếp theo của Diệp Tố Tố sẽ làm mọi người chấn động, hơn nữa còn không thể tin được!"
Anh kéo dài câu cuối, biết Đằng Duệ Triết ở bên Mỹ đang nhíu mày, không thích anh thừa nước đục thả câu đi vòng quanh, liền vừa cười vừa nói, "Sau khi Diệp Tố Tố bị phát hiện thân phận xong, ngồi trong phòng thẩm vấn trình bày, mấy ngày trước cô ấy được cục cảnh sát T thị phóng thích, quả thật muốn đi thăm người chị duy nhất ở trên đời này.
Nhưng nhiều năm qua đi, thái độ của Lâm Nhã Tĩnh vẫn như cũ làm cho cô ấy không chịu được, lúc ấy hai chị em ngồi trong phòng thăm hỏi, Lâm Nhã Tĩnh đe doạ cô ấy, hiện tại bên ngoài ở nơi nơi đều là người của cô ta, cô ta muốn cái mạng của người em gái này quả thật quá dễ dàng! Nếu em gái không chịu nỗi cô đơn tịch mịch, lại không để cô ta vào mắt mà đi báo hành tung của cô ta, vậy cô ta nhất định phải làm cho em gái giúp cô ta một việc, để đổi lại cuộc sống bình an của em gái, không hề đuổi gϊếŧ em gái!
Đe doạ xong, tiện đà là đổi thái độ mềm mỏng, nói về chuyện năm xưa hai chị em ở cô nhi viện, để em gái giúp chị, vừa đấm vừa xoa. Diệp Tố Tố nhớ tới những năm tháng đau khổ khi bị đánh tráo đổi thân phận, biết người chị này đã sớm không còn nhân tính, căn bản không nghĩ đến chuyện giúp cô ấy, chỉ thầm mong bản thân có được Duệ Triết, liền giả vờ đồng ý giúp đỡ cô ta, nguyện ý gánh tội thay Lâm Nhã Tĩnh vài tiếng đồng hồ, đổi lấy cuộc sống bình an sau này!
Vì thế cô ấy cắt đi mái tóc dài của mình, chuẩn bị tốt tất cả các loại giấy tờ, lái xe đến hỗ trợ Lâm Nhã Tĩnh vượt ngục! Nhưng mà cô ấy lại động tay chân lên chính hộ chiếu, chứng minh thư của mình, trang bị con chip siêu nhỏ định vị vệ tinh toàn cầu, hơn nữa còn dùng kẹo cao su gắn một con chip khác, để Lâm Nhã Tĩnh dẫm giày lên, chỉ cần trong vài tiếng đến đây mà Lâm Nhã Tĩnh không đổi giày, không vứt bỏ giấy tờ của cô ta, hình cảnh quốc tế có thể truy lùng đến vị trí của Lâm Nhã Tĩnh!"
Bên Mỹ này, Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận liếc mắt nhìn nhau, nhìn chiếc điện thoại di động được mở loa ngoài đặt trên mặt bàn, Đại Lận hỏi thay: "Diệp tiểu thư -- quả thật là chỉ muốn đi thăm người chị duy nhất này sao?" Theo cô biết, vài ngày cuối cùng bọn họ ở Thương Khẩu, Diệp Tố Tố vì muốn giữ chân Đằng Duệ Triết, không cho hắn được điều chuyển đi, không tiếc mà đặt mối quan hệ với Thư Mẫn Mẫn, tính để chị ruột giúp mình một phen!
Hiện tại biết được Lâm Nhã Tĩnh còn chưa hết hi vọng với Duệ Triết, muốn lợi dụng cô ấy để tiếp cận Đằng Duệ Triết, cô ấy liền quân pháp bất vị thân*, chủ động đứng về phía cảnh sát để hỗ trợ làm mồi nhử sao?
[* Ý nói vì luật pháp mà không thiên vị ai.]
Cổ Ngạo gặp người nhận điện thoại là Đại Lận, có vẻ có chút giật mình, cười nói: "Thật ra con chip định vị vệ tinh toàn cầu lần này, là Phó Minh Khải chuẩn bị giúp Diệp Tố Tố. Đây là thiết bị công nghệ vô cùng quý và đắt tiền, một con chip cũng có thể mua được một nhà xưởng, lấy tài sản của Diệp Tố Tố là không có khả năng mua được. Bởi vậy lần này Diệp Tố Tố bị cục cảnh sát T thị giam giữ 15 ngày, không ai để ý, quan tâm đến cô ấy, có khả năng đã làm cho cô ấy suy nghĩ cẩn thận về mọi việc. Cô ấy cảm thấy chính mình đã không có khả năng có được Đằng Duệ Triết, dân chúng ở Thương Khẩu lại cự tuyệt cô ấy từ ngoài cửa, không dám lại tin tưởng cô ấy, khiến cô ấy cực khổ không nơi nương tựa, chỉ có Phó Minh Khải thì thời điểm nào cũng quan tâm cô ấy, làm cho cô ấy dừng cương trước bờ vực, vì cô ấy mà chuẩn bị hết tất cả. Lúc ấy nếu không phải Phó Minh Khải đem nhốt cô ấy ở trong phòng, không cho cô ấy trong cơn xúc động đi gặp Thư Mẫn Mẫn, có lẽ hiện giờ cô ấy đã đi ngồi tù! Cho nên cô ấy quyết định bắt tay cùng Phó Minh Khải để đối phó với Lâm Nhã Tĩnh, để Lâm Nhã Tĩnh sớm có ngày bị pháp luật chế tài!"
Đại Lận thản nhiên nghe, quay đầu nhìn Đằng Duệ Triết ở bên cạnh, lại hỏi: "Vậy hiện tại, có thể tìm được hành tung của Lâm Nhã Tĩnh hay không?"
"Thật ra, từ lúc Diệp Tố Tố đem hộ chiếu và chứng minh thư giao cho cô ta, cô ta cũng đã cẩn thận kiểm tra sự an toàn, gỡ bỏ con chip định vị giấu trong đó. Nhưng cô ta không biết Diệp Tố Tố nhai kẹo cao su ở trên xe, bị cô ta giẫm dưới gót giày, bởi vậy khi cô ta kiểm tra xong mọi thứ, liền mang giày này bay qua Mỹ. Hiện tại hệ thống vệ tinh đã kiểm tra định vị phát hiện cô ta ở khu dân cư gần đó, chúng tôi đã có được liên lạc với bên cảnh sát Mỹ, thông qua vệ tinh xác định vị trí của cô ta, không quá ba giờ tiếp theo, chắc là có thể bắt cô ta về quy án!"
Đằng Duệ Triết tắt điện thoại, đôi mắt sắc nhọn nhìn trước mặt Đại Lận, "Em cảm thấy Diệp Tố Tố đã nghĩ thông suốt, hay lại là một cái âm mưu?"
Đại Lận biết hắn đang thử lòng cô, lắc đầu nói: "Thật ra, cho dù cô ấy có trở nên tốt đẹp hay là đồi bại, cũng không liên quan gì đến em! Hiện tại lòng em, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ vụ nổ vừa rồi, hình như Lâm Nhã Tĩnh muốn san bằng nơi này thành bình địa, nổ tung xe ô tô của chúng ta! Mà em cùng hai con, thiếu chút nữa ngay dưới sự giấu diếm của anh, suýt bỏ mạng trong biển lửa! Nếu không phải hệ thống cảnh báo có bom nổ, có khả năng em cứ vậy mà ngủ tiếp, hoàn toàn không biết bên ngoài có người đang đuổi gϊếŧ chúng ta!"
"Anh không muốn để em kinh hãi hoảng sợ." Đối mặt với chỉ trích của cô, hắn là áy náy, phất phất sợi tóc mềm mại của cô, "Nguy hiểm đến rất đột ngột, thân thể em suy yếu như vậy, nếu anh có thể để em ngủ đủ giấc rồi tỉnh lại, phát hiện không có chuyện gì nguy hiểm đã xảy ra, thật là tốt biết bao nhiêu."
Đại Lận nhìn đôi mât thâm thuý của hắn, thuận thế dựa vào trong lòng hắn, nói nhẹ giọng: "Nếu em cùng anh thương lượng vấn đề con cái trước đó, nói cho anh biết em chưa muốn có con, nói cho anh biết suy nghĩ của em, có lẽ sẽ không có chuyện đặt vòng hạn chế sinh đẻ. Nếu anh không đồng thời bảo vệ mẹ con em, suy nghĩ đến việc con của chúng ta là hai đứa trẻ sinh đôi, thời khắc nguy hiểm cần chúng ta mỗi người ôm một đứa, anh sẽ không dỗ em tiếp tục ngủ, không phải để cho em nhìn thấy tình cảnh máu me, mà là phải nói cho em biết anh đang gặp chuyện gì. Thật ra Duệ Triết, điều em rất muốn không phải là sự bảo vệ khư khư cố chấp của anh, mà là ở thời điểm xuất hiện nguy hiểm, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, có thể để cho em biết, hai chị em Diệp Tố Tố lại gây sóng gió tiếp cận anh."
"Bởi vậy vừa rồi nghe Cổ Ngạo nói tình hình xong, em có cảm tưởng gì? Diệp Tố Tố thay đổi chiều hướng tốt, hay là đồi bại?" Hắn ôm sát đôi vai của cô, bờ môi trên ngũ quan tuấn tú nhẹ mở, "Anh đem toàn bộ sự việc mà anh biết nói cho em không bỏ sót chút gì, nhưng em lại không cho anh đáp án."
Đại Lận nằm trong lòng hắn nhẹ giọng cười, cánh tay vòng qua eo ôm lấy tấm lưng của hắn, "Duệ Triết, anh không cần phải lo lắng em sẽ ghen với cô ấy. Vài giờ trước em ngồi ở tầng mái chịu đựng cơn đau, liền phát hiện chính mình đã hành động sai lầm. Thật ra em không nên biến mất trước mặt anh, lặng lẽ đi đặt vòng làm kế hoạch hạn chế sinh đẻ, khiến chính mình sợ hãi chuyện mang thai. Ở thời điểm bồi hồi bên ngoài phòng phẫu thuật, hẳn là em nên gọi điện thoại cho anh, hỏi qua ý kiến của anh, để cho chính mình tin tưởng anh không còn là Đằng Duệ Triết khư khư cố chấp trước đây! Anh chính là vì "Cái chết ngoài ý muốn" của Diệp Tố Tố mà ngẫu nhiên đi lạc, nếu lúc ấy em tin tưởng rằng anh yêu em, còn đối với cô ấy là trách nhiệm, có lẽ chúng ta sẽ không tách nhau ra đến bốn năm. Hiện tại Diệp Tố Tố đã là một quá khứ bay qua, em sẽ không ăn dấm chua của cô ấy, mà là tin tưởng, chúng ta sẽ hoàn toàn xử lý chuyện này thật tốt, cùng nhau đối mặt!"
"Em nên gọi điện cho anh lúc ở ngoài phòng phẫu thuật!" Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn có chút lạnh lùng, ôm cô ngồi lên trên bàn, cùng nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt u ám băng sương tới gần cô, giống như một ngụm nuốt chửng lấy cô, "Đại Lận, em không nên bỏ chạy từ trong nhà ra bên ngoài!" Hai cánh tay co rụt lại, giữ lấy cái eo xinh đẹp thon nhỏ kia, ôm thân hình mềm mại của cô vào lòng thật mạnh, bờ môi gợi cảm lập tức che lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia!
—-
Lâm Nhã Tĩnh
Toàn thành phố lùng bắt khủng bố, còi cảnh sát vang dội, quanh quẩn khắp thành phố. Đội ngũ vũ trang của Lâm Nhã Tĩnh sau khi cho nổ xe dài màu đen xong, liền tản ra rút lui khỏi nơi này, đi xuyên qua các con phố lớn ngõ nhỏ của thành phố, cùng nổ súng với cảnh sát Mỹ!
Lâm Nhã Tĩnh chạy trốn một mình thì trốn vào một quán bar ở gần đó, vô cùng thành thạo đi vào một góc ẩn nấp, đưa tay nhập mật mã trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch màu đen, cùng giao dịch với tên buôn lậu thuốc phiện người Mỹ đã hẹn từ trước!
Sau một phút đồng hồ, cô ta mang theo những đồ buôn lậu đã mua đi vào toilet nữ của quán bar, ba phút sau, cô ta hoá trang thành một anh chàng người Mỹ tóc vàng mắt xanh đi ra, doạ sốc các cô gái trong toilet nữ! Anh chàng này vào đây từ khi nào vậy?
Các cô gái tò mò liếc mắt nhìn "Anh chàng" này một cái, tốp năm tốp ba đi vào buồng vệ sinh, phát hiện trong buồng vệ sinh có một đôi giày cao gót, một chiếc váy màu đen bó sát người cùng bra, một cái vớ quần màu đen gợi cảm, trên bồn rửa tay còn một thỏi son môi, mấy viên thuốc, rõ ràng là người vừa rồi hoá trang ở trong này, biến thân thành đàn ông!
Mà ngoài cửa, Lâm Nhã Tĩnh đã thoải mái đi ra khỏi quán bar dưới lòng đất, dễ dàng lái một chiếc xe thể thao, gặp thoáng qua cảnh sát đang vây bắt khủng bố, biến mất ở ánh nắng như ẩn như hiện cách đó không xa.
Lúc này cảnh sát Mỹ đã thông qua hệ thống định vị vệ tinh, đã có thể tập trung vào vị trí cụ thể của Lâm Nhã Tĩnh, bởi vậy bọn họ lập tức tăng lực lượng chạy lại đây, bao vây quán bar dưới lòng đất, lục soát tìm kiếm, nhưng khi bọn họ lùng bắt đến vị trí cụ thể của con chip định vị, lại phát hiện con chip này nằm dưới giày cao gót bị vứt lại trong buồng vệ sinh, nữ phạm nhân đã đào tẩu từ sớm chẳng biết đi đâu!
"Lập tức đuổi theo chiếc Ferrari màu xanh ngọc vừa rồi, thông báo phong toả toàn bộ con đường!"
"Yes sir!"
Vừa rồi xe chạy ra khỏi quán bar này, chỉ có một chiếc Ferrari màu xanh ngọc, nữ phạm nhân vượt ngục này vô cùng có khả năng hoá trang ở trong này, ăn cắp xe người khác bỏ trốn!
—-
Cổ Ngạo
Bình minh, ánh sáng chói chang chiếu sáng cả thành phố New York, những toà nhà chọc trời đứng sừng sững, ngựa xe như nước, ánh sáng mặt trời phản chiếu ánh sáng vàng qua tấm kính thuỷ tinh trên các toà nhà hùng vĩ, làm nổi bật bầu trời xanh vạn dặm trong mặt kính, dưới đường thì người qua lại, xe nhiều như nước chảy, hoàn toàn bắt đầu một ngày mới.
Đại Lận nằm trên giường lớn tiếp tục truyền nước biển, dưỡng cơ thể, xem tin tức TV. TV đang đưa tin bốn năm giờ rạng sáng hôm nay, ở phố XX xảy ra một vụ nổ phá huỷ chiếc xe dài màu đen, Chính phủ Mỹ nghi ngờ là phần tử khủng bố đang tiến hành thị uy, tập kích vũ trang, trước mắt đang huy động lực lượng lùng bắt xung quanh.
Hiện tại đối với những phần tử khủng bố này, cảnh sát áp dụng chiến lược bắn ngay tại chỗ, giảm bớt sự
thương tổn cho người dân, bởi vậy cho tới bây giờ, số người bị bắn chết đã lên đến con số năm, đều được xác nhận thân phận là những kẻ phạm tội gϊếŧ người lẩn trốn đã nhiều năm, còn chưa rõ quốc tịch, cần làm thêm một bước điều tra.
"Thì ra đội ngũ vũ trang của Lâm Nhã Tĩnh là từ một bộ phận này hợp thành." Đại Lận nằm tựa đầu vào giường, nhìn Cổ Ngạo vừa bay đến đây, nhẹ nhàng cười, "Tình hình đuổi bắt Lâm Nhã Tĩnh thế nào rồi? Nghe nói cô ta bỏ tất cả quần áo trên người, ném giày cao gót vào sọt rác, thật là cảnh giác."
Cổ Ngạo mặc đồng phục, đứng ở bên cửa sổ nhìn dòng xe bên dưới, cười nói: "Hiện tại hẳn là cô ta đang tìm kiếm bóng dáng của Đằng Duệ Triết, muốn gặp cậu ta một lần cuối cùng. Hơn nữa cô ta ở Mỹ này thì như cá gặp nước, tính sau khi lừa Đằng Duệ Triết đến cứ điểm của cô ta, sẽ cùng cậu ta cao chạy xa bay ở Châu Mỹ này."
"Duệ Triết đã đồng ý dẫn rắn ra khỏi hang, để Diệp Tố Tố giả này chủ động đi ra." Đại Lận truyền bình nước dinh dưỡng xong, suy yếu ngồi dậy từ trên giường, rót cho Cổ Ngạo ly nước, chính mình cũng cầm lấy quần áo mà bác sĩ chuẩn bị cho mình ngồi trên ghế sô pha, cười cười hiền hoà, "Ba giờ trước, Duệ Triết nhận được điện thoại của cảnh sát Mỹ, mới biết được Lâm Nhã Tĩnh chạy thoát từ quán bar, được đồng đảng ở Mỹ giúp cô ta có được một chỗ ở bí ẩn. Hiện tại cảnh sát cần Duệ Triết hợp tác, cùng anh ấy cùng dụ cô ta ra."
Cổ Ngạo xoay người, đi vài bước, ngồi vào phía đối diện của cô, "Có tin tốt nói cho em biết, trước khi Lâm Nhã Tĩnh bay qua Mỹ, ngoài việc điều động lực lượng vũ trang ra, cô ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện sống chết của Đằng Vi Trì. Bởi vậy chắc là Lâm Nhã Tĩnh không có bàn bạc với Đằng Vi Trì, chính là chỉ lợi dụng hắn ta. Lúc này sau khi Đằng Vi Trì bị Đằng Duệ Triết vạch mặt ở Sang E, bị vây bắt ở Cẩm thành khó dời nửa bước, vì thế Lâm Nhã Tĩnh chỉ đơn giản muốn vượt ngục, quyết định cao chạy xa bay cùng người yêu của cô ta. Nhưng hiển nhiên, ngoài việc Đằng Duệ Triết sử dụng mỹ nam kế vào bốn năm trước, liền không thể xem là người yêu của Diệp Tố Tố giả được. Lúc này cảnh sát có khả năng bắn chết Lâm Nhã Tĩnh, Đằng Vi Trì thì thất vọng về cô ta."
"Tình hình Diệp Tố Tố bên kia thế nào rồi?" Đại Lận tự đắp cho mình tấm chăn, giữ ấm bụng, di động thì cầm ở trong tay, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của điện thoại, chờ hắn gọi điện cho cô, lại nói với Cổ Ngạo, "Nếu lần này quả thực cô ấy thật sự phối hợp với cảnh sát để đuổi bắt Lâm Nhã Tĩnh, coi như là vậy đi. Đoạn ân oán này, cuối cùng cũng có thể dừng lại."
Sắc mặt của Cổ Ngạo lại ngưng trọng, bình tĩnh nhìn cô, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói trầm trọng: "Qủa thật ân oán sẽ tạm lắng xuống, nhưng Đại Lận, nếu em muốn bay về nước, có khả năng còn cần thêm một khoảng thời gian. Bởi vì trong tay Lâm Nhã Tĩnh, toàn bộ là tụi đàn em liều mạng, bọn họ có mặt khắp nơi, gϊếŧ người như ma, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bắn rơi máy bay, lợi dụng các loại thủ đọan tìm kiếm hành tung của em và Đằng Duệ Triết. Bởi vậy em cần ở lại Mỹ một thời gian, đợi chính phủ Mỹ bắt hết mấy tên đàn em liều mạng này, một nhà bốn người của hai vợ chồng mới có khả năng bình an, mới có khả năng trên đường bay về nước không bị tập kích."
"Ở Mỹ mấy ngày cũng có thể được, em chỉ sợ bọn họ sẽ làm hai con bị thương." Đại Lận nhìn ngoài cửa sổ, biết nơi đây là toà nhà cao mấy chục tầng, giống như chọc trời xuyên qua mây, cùng song song với máy bay. Cửa sổ thuỷ tinh từ trên xuống dưới đều là kính chống đạn, tường có gắn hệ thống cảnh báo bom, bốn phía đều có vệ sĩ che kín, ngày đêm phòng thủ, trong phòng cần gì đều có, có thang máy riêng, xa hoa xa xỉ. Duy nhất có thiếu một chỗ, là nơi này không thông thoáng, hai con sẽ có cảm giác nhàm chán.
Giờ phút này tuy rằng Đằng Duệ Triết chuẩn bị mặt cỏ nhân tạo bên trong cho hai con, để bọn họ chơi bóng ở trong này, nhưng không lâu sau, hai đứa lại dựa vào cánh cửa thủy tinh mà ngắm máy bay, chàm nhán rồi ngủ gà ngủ gật. Bởi vì bốn phía của bọn họ, ngoài vệ sĩ ra chính là vệ sĩ, không ai cùng chơi trò chơi với bọn họ.
Đối với điều này, Cổ Ngạo cũng có nhìn vài lần, lại khuyên giải an ủi với Đại Lận: "Nghĩ lại vài năm nay run như cầy sấy, nghỉ ngơi ngắn ngủi lấy lại sức cũng là đáng giá. Hiện tại giữa em và Đằng Duệ Triết không chỉ có hai người, mà còn hai đứa con sinh đôi, vì mục tiêu an toàn của hai đứa nhỏ, anh đề nghị ở lại nơi này có vẻ ổn thỏa hơn."
"Hiện tại cơ thể em cũng không tốt, ở lại nơi này tĩnh dưỡng, thật ra cũng không sao." Đại Lận gật gật đầu mỉm cười, cũng đã có ý ở lại nơi này từ sớm, Đằng Duệ Triết đi đến đâu, cô và hai con liền theo đến đó, "Hiện tại Cổ Dư thế nào?"
"Lúc này cũng theo anh cùng đến đây." Cổ Ngạo cầm lấy mũ đồng phục, mỉm cười đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này, "Nhưng mà trước mắt con bé đang đến vườn nho, gặp ông ngoại, chạng vạng mới bay qua đây."
"Ông ngoại?"
"Ừ, ông ngoại, một ông già người Mỹ có mái tóc trắng xóa, nhưng trạng thái tinh thần vô cùng tốt." Cổ Ngạo gật gật đầu, đội mũ đồng phục lên, tăng thêm phần soái khí cùng anh tuấn, "Đôi mắt xanh như mắt mèo của Cổ Dư, đúng là di truyền từ vị lão tiên sinh này của nhà anh, có vẻ tây hóa, ngũ quan của nó khác với diện mạo gốm sứ của con gái phương Đông, là một vẻ đẹp như điêu khắc, cũng bị gọi là bình hoa di động. Dòng máu lai của Cổ Tuấn thì có vẻ rõ ràng hơn, nhất là mấy năm gần đây nó không ngừng trưởng thành thuần thục, càng ngày càng có cái vẻ lạnh băng kiêu căng như Đằng Duệ Triết, hết sức lông bông, hiện tại đã tiếp nhận quản lý công ty của ông ngoại, lại càng lúc càng xa người anh này. Anh còn nhớ rõ mấy năm trước đưa nó qua Mỹ, nó còn lén bay trở về nước, không chịu ở lại Mỹ, sau đó ông ngoại gọi điện báo, thằng nhóc này đã là một con ngựa hoang thoát dây cương, ai cũng không quản lý được, cuối cùng tuổi lớn mới dần dần hồi tâm chuyển ý."
"Ý anh là nói Cổ Tuấn đang ở gần đây?" Đại Lận kinh ngạc đứng lên, ở sâu trong nội tâm, đang chậm rãi tiêu hóa tin tức mà Cổ Ngạo vừa báo cho cô biết.
Cổ Tuấn
Nếu chủ nhân của vườn nho là ông ngoại của anh em Cổ gia, như vậy bức tranh trong biệt thự phong cách Châu Âu đó chính là do Cổ Tuấn tự tay vẽ, chàng trai cô gái trong bức họa đúng là Cổ Tuấn và cô sao!? Năm đó lão tiên sinh giới thiệu cô vào Sang E, đó là ông ngoại của anh em Cổ gia, là người nhà của Cổ gia sao!? Chẳng lẽ, lão tiên sinh thông qua bức tranh đó mà biết cô?
Mà rõ ràng bức tranh đó không có vẽ mặt, người bên ngoài không có khả năng biết cô, trừ phi Cổ Tuấn có giữ lại ảnh chụp của cô ở nơi đó!
"Công ty Kim Quang của ông ngoại, công ty Hoàn Vũ mà Đằng Duệ Triết sắp có, cùng tòa nhà tổng bộ Sang E đều nhìn thấy nhau từ phía xa, cách không quá mấy con phố. Nhưng đúng là khoảng cách không gần không xa như vậy, Đại Lận em cùng Cổ Tuấn còn chưa từng đi lướt qua nhau." Cổ Ngạo tiếc hận nhìn trước mặt Đại Lận, tiếng nói hơi mang phiền muộn, "Điều này chứng minh em cùng Cổ Tuấn đều là có duyên vô phận, trúng mục tiêu là nhất định không thể cùng một chỗ. Bởi vậy anh hi vọng nó có thể hồi tâm, hiểu được rằng em cùng với nó đều đã trưởng thành, không nên dừng ký ức lại ở đại học Giang Bắc, vĩnh viễn nhớ rõ em của mười chín tuổi, mà hẳn là phải nhìn thấy, hiện tại Đại Lận em đã có chồng, có con, có cuộc sống hạnh phúc."
"Cậu ấy từng liên lạc với em sao?" Trong lòng Đại Lận, lại bịt kín một tầng nghi ngờ, "Nhưng hai năm nay, vì sao em không biết?"
Ánh mắt của Cổ Ngạo trầm tĩnh, cúi đầu cười cười: "Năm đó em cùng Mộ Dạ Triệt bay qua Mỹ, anh đè ép tin tức này xuống, bởi vậy Cổ Tuấn chưa từng tìm được em. Nhưng ông ngoại lại biết được một hai, cũng giúp anh giấu kín tin này, hỗ trợ Cổ Tuấn quản lý công ty. Hiện tại tên tiếng Anh của Cổ Tuấn là William, nó thường dùng tên này, rất ít khi dùng đến cái tên "Cổ Tuấn". Bởi vậy lần này em về nước, hẳn là nó đã nhận được tin tứcy, chắc chắn bay về nước dể gặp em. Đương nhiên, nếu lần này nó gặp được Cổ Dư, vậy Cổ Dư cũng không thể lại đây gặp em, không thể tiết lộ hành tung của em. Nếu không thể yêu nhau, gặp lại để làm gì, em nói có phải không Đại Lận?"
Trên khuôn mặt của Đại Lận hiện lên một tia ngưng trọng, trả lời: "Nếu không thể yêu nhau, quả thật không nên gặp lại, Cổ Ngạo, ý này của anh em hiểu được. Nếu em muốn gặp cậu ấy, nhất định sẽ cùng Duệ Triết đi gặp, sẽ không gặp riêng một mình."
Sau khi tiễn Cổ Ngạo đi, không gian to lớn như vậy lại yên tĩnh trở lại, vách tường màu trắng, thiết kế đơn giản mà hiện đại, toàn bộ để lộ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, xa hoa trống trải mà không có hơi thở. Cô ngồi chờ điện thoại của Đằng Duệ Triết, muốn biết tình hình tiến triển như thế nào.
Nếu giải quyết triệt để Lâm Nhã Tĩnh, còn cần hắn đi diễn giả làm thật, vậy cô lại tin sai thêm một lần. Nhưng mà đối với lúc này đây, cô tin tưởng, tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không phạm phải lỗi lầm của bốn năm trước, bỏ xuống ba mẹ con cô.
Quả nhiên đến cuối cùng, Long Lệ đã trở lại, nhìn khí sắc trên mặt cô, báo cáo: "Đằng tổng đã vào khách sạn Haojin, chờ Lâm Nhã Tĩnh tiến đến giao dịch. Nếu thân thể của Tô tiểu thư khỏe mạnh, có đồng ý để Long Lệ đưa đến khách sạn Haojin hay không?"
Đại Lận nhìn thời gian, gật đầu dứt khoát: "Sáu giờ chiều, đón Cổ Dư đến đây hỗ trợ trông coi hai đứa nhỏ, hiện tại đưa em qua đó?"
"Vâng!"
---
Tầng cao nhất của Haojin, độ cao tám mươi tầng có thể thu vào đáy mắt toàn bộ New York, thậm chí là New Jersey, lượn lờ trong mây mù mà quan sát thiên hạ. Bởi vậy khi Đại Lận đến phòng tổng thống xa hoa ở nơi này, cô không có lập tức đẩy cửa đi vào, mà là làm cho Long Lệ đưa cô đến một nơi khác, để anh chuẩn bị cho cô một bộ vét vệ sĩ màu đen.
Vì thế hơn mười phút sau, Long Lệ mang theo một người vệ sĩ gầy ốm, để người này canh giữ ở vị trí cửa phòng tổng thống, cách gần nhất với Đằng Duệ Triết ở trong phòng, cũng là nơi dễ dàng bị kẻ địch bắn chết. Mà "Người" này, đó chính là Đại Lận đã thay đổi hình dạng, cách một cánh cửa với người đàn ông lạnh lùng ở bên trong, cùng hô hấp chung một bầu không khí, lại làm cho hắn nhíu mày kiếm, không biết cô đã đến.
Lúc này Đằng Duệ Triết mặc quần áo màu đen đã mở nút cổ áo sơ mi, cổ áo mở rộng, để lộ làn da màu đồng cổ cùng xương quai xanh, cùng một góc cơ ngực rắn chắc. Ngón tay thon dài thì bưng một ly rượu vang, một tay kia cắm trong túi đầy khí phách, đứng bên cửa sổ quan sát non sông bao lao hùng vĩ từ tầng thứ tám mươi này, đôi mắt híp lại.
Long Lệ đến báo cáo, thân thể Đại Lận không khỏe, không đồng ý đến đây theo hắn, hy vọng hắn lần này có thể xử lý tốt chuyện của Diệp Tố Tố giả, đừng để xuất hiện lại một cảnh hắn cùng Lâm Nhã Tĩnh lăn trên giường, hoặc là ôm nhau, thế cho nên, cuối cùng diễn giả làm thật, rốt cuộc không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Mà câu "Diễn giả làm thật này", khiến cho lòng của Đằng Duệ Triết nổi lên sóng to gió lớn, thật lâu sau mím nhanh bờ môi, mày kiếm nhíu chặt, nói không nên lời. Vốn dĩ hắn tính cùng cô ở trong này mấy ngày, cùng nhau chậm rãi chờ đợi Lâm Nhã Tĩnh xuất hiện, cùng nhau ở trong ngày nghỉ ngơi ngọt nào, chưa từng nghĩ, cô vẫn còn bóng ma tâm lý như trước, không dám tin tưởng hắn lần nữa!
Lỗi lầm lớn nhất của hắn trong vài năm nay, chính là ở chuyện của Lâm Nhã Tĩnh đã làm tổn thương lòng cô thật mạnh, khiến cô đau triệt để nội tâm, không dám lại dễ dàng mở rộng lòng mình. Hắn vẫn muốn bù đắp lại, muốn vuốt lên vết thương trong lòng cô, nhưng lòng của cô như khắc sâu, giống như thâm căn cố đế, cho dù nói như thế nào cũng không có cách để cô bước qua! Cô đang ghét bỏ hắn bẩn!
Mà ngoài cửa, Đại Lận mặc quần áo vét màu đen, hàng lông mày tinh xảo bị vẽ thành đen đặc dày rậm, mặt cười lạnh lùng, khóe môi dán một vòng râu, bên môi lại mang theo chút cười, cùng một vệ sĩ khác "Canh gác" trước cửa. Tuy rằng, làm vệ sĩ thì chuyện nguy hiểm gì cũng dính đến thân, không quá chói lọi, nhưng có thể khiến cho cô thật sự tiếp xúc với Lâm Nhã Tĩnh, tận mắt chứng kiến hai người này ở chung như bốn năm trước.
Nếu lần này Lâm Nhã Tĩnh có thể hoàn toàn khiến cô ghê tởm, cô cần gì phải canh cánh việc này ở trong lòng, không chịu buông tha cho chính mình? Đến lúc đó dẫn rắn ra khỏi hang, cô cùng Đằng Duệ Triết trong ứng phó ngoài phối hợp, coi như là vợ chồng đồng tâm!
Vì thế khi Long Lệ mở cửa ra một lát, cô liếc liếc nhìn vào trong phòng, nhìn thấy bóng dáng dày rộng của hắn, ánh mắt dần dần ngưng trọng. Duệ Triết, hiện tại tự trách, áy náy, tỉnh ngộ đều là tái nhợt, điều mấu chốt là để cho em nhìn thấy biểu hiện kế tiếp của anh, xin đừng khiến em thất vọng!
---
Đằng Vi Trì
Thời gian kéo dài đến sáu giờ chiều, sau khi Lâm Nhã Tĩnh thay đổi khuôn mặt bỏ trốn chạy vào một gara sữa xe đã bị bỏ hoang, cùng vài tên đàn em vai u thịt bắp tiếp ứng cô ta đi vào trong kho hàng kiểm tra súng ống đạn dược, sau khi kiểm tra hàng xong, ném cho bọn chúng một khoản tiền làm tiền thưởng.
Giờ phút này cô ta đang bấm điện thoại, trực tiếp gọi cho Đằng Vi Trì, thân ảnh cao dài một mình đi qua đi lại ở kho hàng, "Vi Trì, sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa, lần này rời đi tôi sẽ không trở về! Lúc này nếu anh có thể chạy thoát khỏi Cẩm thành, liền mang theo Thư Mẫn Mẫn của mình mà cao chạy xa bay, đi càng xa càng tốt! Tôi để lại cho anh một khoản tiền, đây là thù lao vài năm nay anh giúp tôi làm việc khi tôi ngồi tù, cũng đủ để anh sống nửa đời còn lại!"
"Nhã Tĩnh, em từ chối đi qua nhìn ngôi trường ngày xưa chúng ta từng học sao?" Giọng nói khàn khàn mệt mỏi mang theo sự thất vọng nồng đậm của Đằng Vi Trì vang lên, cười lạnh lùng, "Vài năm du học kia, em đã đồng ý tốt nghiệp xong sẽ gả cho anh, mà ngày hôm sau em đã lặng lẽ biến mất, bay về nước làm vợ bé của Trâu Tông Sinh! Lý do mà em cho anh là, quyền thế quan trọng hơn so với đàn ông! Vài năm nay ở trong tù, em cũng hứa hẹn sẽ gả cho anh, nói cho anh biết, tình yêu của đàn ông quan trọng hơn so với quyền thế, sau khi ra tù sẽ gả cho anh, nhưng em lại lựa chọn trốn ngục sau khi Đằng Duệ Triết đến Mỹ là địa bàn của em! Chẳng lẽ em thật sự nghĩ rằng, em có thể như cá gặp nước ở Mỹ giống trước đây sao, đem vây cánh của mình mà bắt hắn ta đi sao?! Bốn năm trước, quả thật Đằng Duệ Triết bán đi công ty, mất đi quyền thế, bị hạ chức giáng xuống Thương Khẩu nhận rèn luyện, sống thanh liêm. Nhưng em chớ quên, đây không phải là đang bẽ gãy vây cánh của hắn ta, mà là làm cho hắn ta nghĩ ngơi dưỡng sức, một lần nữa nhận biết lại phương hướng của chính mình, trở về với vương giả! Thế lực của hắn ta ở Mỹ đã lớn hơn mức tưởng tượng của em, không phải là hắn ta một mình xông vào địa bàn của em, mà là em đang xâm nhập địa bàn của hắn ta, để hắn ta đưa em vào tròng!"
"Vi Trì, tôi chỉ biết, anh ấy vừa được triệu hồi về Cẩm thành, khí tài khí lực còn chưa khôi phục hoàn toàn! Nếu tôi không chọn thời điểm giao chiến này đưa anh ấy đi, đợi cho anh ấy nắm được Hoàn Vũ, khôi phục thế lực, đó mới là tôi lấy trứng chọi đá!" Lâm Nhã Tĩnh ngừng đi qua lại, một tay cầm súng, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, nghiến răng lạnh lẽo, "Tôi ở trong tù, chẳng khác gì đã chết, đã không thể trông cậy anh có thể cứu tôi ra! Vi Trì, hiện tại bản thân anh còn khó bảo toàn, bị bao vây nhốt ở Cẩm thành không đi được, năng lực của anh thật sự làm người ta thất vọng! Sao tôi không thể tự mình thoát thân, mang theo người đàn ông cao ngạo này cao chạy xa bay được chứ?! Vi Trì, anh chúc phúc cho tôi đi, tôi sẽ rất cảm kích anh!"
"Nhã Tĩnh, anh khuyên em một lần cuối cùng, em làm như vậy sẽ chỉ khiến mình chết nhanh hơn!" Đằng Vi Trì rống to ở trong điện thoại, âm thanh khàn khàn biến thành gào rống lo lắng, "Đừng làm như vậy! Lập tức mang theo đội ngũ vũ trang của em rời khỏi đó đi, đừng trêu chọc hắn ta, như vậy còn có thể giữ lại cho em một mạng!"
Nhưng Lâm Nhã Tĩnh cười âm u lạnh lẽo, cắt đứt cuộc trò chuyện, ném chiếc điện thoại xuống đất thành từng mảnh như không có việc gì, vác súng của cô ta lên vai cười lạnh mà đi ra ngoài.
Tám năm trước, bốn năm trước, cô ta cùng người đàn ông Đằng Duệ Triết này đã giao đấu, làm sao lại khinh địch để chính mình bỏ mạng như vậy được? Năm đó giai đoạn Diệp Tố Tố cùng người đàn ông này kết giao tình yêu cuồng nhiệt, cô ta liền gặp đã thương người đàn ông anh tuấn này ngay, không có hắn thì không được, sau đó phát sinh vụ án phóng hỏa, cô ta cùng hắn từng có hai ba năm thâm niên ở chung, cũng có phần hiểu biết nhất định về hắn.
Bốn năm trước, cô ta biết rõ chính mình cấu kết với tham quan vô lại nhiều lắm, biết nhiều tin tức lắm, chung quy lại cũng sẽ bị bọn họ gϊếŧ người diệt khẩu, liền ỡm ờ để bỏ tù, mượn lực lượng của chính phủ để kéo một đám tham quan này xuống ngựa, diệt trừ thế lực của bọn họ.
Tương tự như vậy, cô ta ở trong tù bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kẻ thù sát hại, bởi vậy không thể khai hết toàn bộ, phải dùng một năm lại một năm, để chính phủ gia tăng số người bảo vệ cô ta, mới từ miệng cô ta lôi ra được một ít danh sách tham quan mà bọn họ muốn. Vì thế thời gian bốn năm trôi qua, cô ta nên đi ra từ ngục giam, rời khỏi nhà giam ăn tươi nuốt sống kia, càng nên cắt đứt quan hệ với Đằng Vi Trì, để cho người đàn ông ngu si này đi tìm hạnh phúc thuộc về mình!
Thật ra mà nói, cô ta vẫn thật cảm kích Đằng Vi Trì nhiều năm qua vẫn cuồng dại không hối hận, từ những năm đầu đi du học, vẫn luôn yêu cô ta đến tận nhiều năm về sau, mặc dù cô ta bị bỏ tù cũng không buông tha cho, vì cô ta mà một tay bảo vệ thế lực của cô ta, vứt bỏ cả cha mẹ. Nhưng chính là cô ta không thương hắn, nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật kia, liền thầm nghĩ đến một từ "Lợi dụng". Bởi vậy nếu hắn ta đã chủ động dâng lên tận cửa để cô ta lợi dụng, làm sao cô ta lại không vui lòng nhận lấy chứ?!
---
Nếu muốn trách, thì phải trách hắn ta không phải là Đằng Duệ Triết, mà là đại thiếu gia Đằng Vi Trì có tình cảm giá rẻ này! Là hai thiếu gia của Đằng thị có lực lượng ngang nhau, ở trong mắt Lâm Nhã Tĩnh, một người ở trên trời, một người ở dưới đất, Đằng Vi Trì tự động đưa đến tận cửa so ra kém xa Đằng Duệ Triết cao cao tại thượng, hai người hoàn toàn không phải cùng cấp bậc! Mà cô ta, cùng em gái Diệp Tố Tố có khẩu vị giống nhau từ nhỏ, toàn bộ này nọ của cô ta là của em gái, cái gì cũng đều có thể nhường lại, tương tự, những gì đó của em gái cũng sẽ là của cô ta! Đàn ông cũng không ngoại lệ!
---
Lâm Nhã Tĩnh
Bởi vì khách sạn Haojin nằm ở ngã ba yên tĩnh, bởi vậy trên con đường sạch sẽ, chỉ thấy gia đình người Mỹ đẩy xe nôi trẻ em đi tản bộ, cùng lui tới chào hỏi hàng xóm, bắt chuyện thân thiết. Có cậu thiếu niên tóc vàng đeo ba lô, cưỡi xe đạp chạy như điên, cùng bạn đi ra ngoài đi du lịch.
Nơi này, hương cà phê bay xa vạn dạm, thích hợp để bưng một ly cà phê, ngồi ở bên cạnh bàn ven đường, vừa đọc sách vừa nhấm nháp ly cà phê thơm nồng, hưởng thụ buổi chiều thích ý này.
Tất cả là tốt đẹp như vậy, thích ý, không có khí thải ô tô gây ô nhiễm, cũng không có tạp âm, không khí có thể đạt tới tuyệt ưu, nhưng mà ở phía sau, một xe bồn dọn dẹp con đường đang lại đây, quét ngang cuốn đi rác rưởi hai bên đường, nhắm ngay hai bên đường mà phun nước.
"Oh!" Người qua đường đều nâng chân lên, không rõ vì sao tài xế lại muốn phun nước trái với điều lệ chế độ phun nước như vậy, có phải mới tới hay không? Hay là mới làm việc này lần đầu tiên?
Đồng thời, ở cửa khách sạn Haojin cách đó không xa, một chiếc Ferrari dừng ở trước cửa, đang để nhân viên khách sạn lái giúp về bãi đậu xe, một cô gái cao gầy mặc chiếc váy đen bó sát người mang theo hai vệ sĩ đi về phía khách sạn, trên tay ba người đều kéo theo vali mật mã, trên người cũng mang theo súng.
Nhưng cô gái cũng không lên tầng tám mươi, mà ở trước quầy lễ tân xác nhận Đằng Duệ Triết vào ở tầng tám mươi, ngay sau đó xoay người, đi trở về cửa khách sạn, gọi điện thoại đến tầng tám mươi: "Tôi biết các người đã sắp xếp cao thủ cùng súng ống ở tầng tám mươi không ít, chờ tôi chui đầu vào lưới. Nhưng thật đáng tiếc khi nói cho các người biết, đội ngũ vũ trang của tôi bao gồm cả xe tăng, điều động xe chiến đấu, đã chuẩn bị cho tầng tám mươi của các người, thậm chí là cả cái khách sạn này mấy quả bom! Nếu các người còn có chút thông minh, bảo vệ thiếu gia Đằng Duệ Triết rút lui, một lát sau, tôi cho các người chạy không thoát khỏi tòa nhà này từng bước! Đừng có nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của tôi, lúc này tôi rất có thành ý đến đây gặp mặt giao dịch cùng Đằng thiếu, không thích bị "Đưa vào tròng"! Chúng ta đổi địa điểm gặp mặt!"
Miệng mồm kiêu ngạo, giọng lưỡi bừa bãi, đang không ngừng cuồn cuộn truyền vào tai nghe của các vệ sĩ ở tầng cao nhất của khách sạn, làm cho Long Lệ vừa nhíu mày, nhìn Ferrari dưới lầu! Sau đó chỉ nghe một tiếng "Bùm", cả tòa nhà hùng vĩ dao động, chỉ thấy tầng một của khách sạn, đang phát ra ánh lửa cuồn cuộn không ngừng! Sau khi cô gái ở trước sảnh khách sạn một lát, kiêu ngạo cài vài quả bom mini ở tầng một, khi cô ta ngồi lên Ferrari, bom liền nổ ầm vang trời một tiếng, thiếu chút nữa san bằng tầng một thành bình địa, mảnh vỡ bay tứ tung, đây là một cái cảnh báo nho nhỏ cho người ở tầng tám mươi!
Tầng tám mươi, Đằng Duệ Triết đứng bên cửa sổ thoáng nhíu mày, lập tức khóe môi để lộ một chút cười lạnh, ngồi trở lại trên sô pha, để Long Lệ tiến vào, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt nhọn u ám nổi lên một chút cười tà ác: "Người này không phải Lâm Nhã Tĩnh, bắn chết cô ta ở ngã ba đường!"
Chỉ thấy dưới lầu, cô gái vội vàng lên Ferrari chạy ra ngoài, chưa kịp rời khỏi khách sạn đã cảm thấy tự hào, kiêu ngạo mà cười to, "Lâm tỷ, tôi vừa cải trang thành chị, cho nổ tung tầng một của khách sạn, tôi định cho mấy cái thùng cơm này chạy ra khỏi khách sạn......" Đang muốn khoe khoang công lao của chính mình, đột nhiên hai tên vệ sĩ lái xe lựa chọn nhảy xuống xe, mặt biến sắc ôm lấy vali mật mã mà nhảy xuống, mà cô gái này, mắt thấy Ferrari lái đến ngã ba đường, đã đi vào khu vực an toàn, lại phát hiện Ferrari đang loạng choạng, phía sau đạn vẫn bắn tới tấp, ngọn lửa tán loạn, sau đó chỉ nghe một tiếng "Bùm", Ferrari lái nhanh đột nhiên nổ bùm, mảnh vỡ bay tứ tung, làm cho cô ta cũng như tầng một khách sạn, bị nghiền xương thành tro, không kịp chớp mắt!
Ngã ba đường nổ mạnh, lửa cháy bừng bừng, không ai dám kiêu ngạo nữa, tương tự, người ở tầng tám mươi cũng không có rời đi từng bước, biểu tình của vệ sĩ áo đen lãnh khốc, nhìn không chớp mặt, chờ đợi mệnh lệnh từ chủ nhân.
Đằng Duệ Triết ngồi ở sô pha nhấm nháp rượu, đôi mắt nhọn liếc mắt nhìn Long Lệ trước mặt một cái: "Trợ thủ đắc lực thay cô ta dương đông kích tây đã chết một người, nói vậy Lâm Nhã Tĩnh ẩn thân ở tòa nhà này hiểu ý đau lòng, bản thiếu ngồi đây đợi cô ta!"
"Đằng tổng, khách sạn bên cạnh có một chiếc xe vệ sinh đang đi về hướng bên này, chắc là xe chiến đấu mà cô ta nói. Hơn nữa, xe vệ sinh bơm chất lỏng cũng không phải là nước, mà là khí độc, đã khuếch tán đến không trung......"
"Có mấy chiếc?" Ánh mắt sắc bén của Đằng Duệ Triết khẽ nâng lên.
"Trước mắt điều tra có năm chiếc, cảnh sát đang đuổi bắt, nhưng khí độc phun ra này có thể khiến cho cảnh sát không thể tiếp cận được."
Đằng Duệ Triết đứng lên, đi về bên này vài bước, "Lâm Nhã Tĩnh tính đầu độc gϊếŧ chết toàn bộ người nơi này, cùng với chết cháy, bởi vậy mới đem nơi này hình thành một vòng lửa, tính dẫn nhiệt. Nhưng chính cô ta, chắc chắn đã có đường thoát thân! Lùng bắt cô ta ở tòa nhà này, phá hủy cô ta, chờ đợi cô ta có một hậu quả thật xấu!"
"Nhưng nhân viên ở khách sạn rất nhiều, cô ta giỏi về thay đổi diện mạo, có khả năng không thể nhận ra."
Ánh mắt của Đằng Duệ Triết biến lạnh, mở miệng cười khẽ: "Cho dù cô ta có thay đối khuôn mặt thế nào, bản thiếu đều ngồi ở đây chờ cô ta, mục tiêu của cô ta chính là bản thiếu! Nếu cô ta không tự mình đến đây một chuyến, chẳng phải uống công "Hẹn hò" lần này với bản thiếu sao?"
"Vâng!" Long Lệ nhận lệnh đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lạnh lùng quét mắt nhìn vệ sĩ mặt lạnh. Hiện tại tình hình nguy hiểm của xe vệ sinh, giao cho quân đội chống khủng bố, để cảnh sát cải trang thành người qua đường lập tức trở về đơn vị, tiêu diệt năm chiếc xe này. Vấn đề máy bay trực thăng trên không, giao cho cảnh sát, đề phòng tập kích không trung, bắn rơi máy bay của bọn họ. Nhiệm vụ chủ yếu của anh, còn lại là mang theo vệ sĩ truy lùng tung tích của Lâm Nhã Tĩnh, ép nữ ma đầu tiêu diệt không xong này lên tầng cao nhất, để Đằng tổng tự tay giải quyết cô ta!
Bởi vậy ánh mắt của anh kết nối với Đại Lận, gật gật đầu, để cho cô canh giữ tại chỗ này, còn mình thì mang theo vài vệ sĩ đi xuống tầng một, tìm kiếm Lâm Nhã Tĩnh đang ẩn thân.
Khuôn mặt khéo léo của Đại Lận đã được hóa trang, lông mày rậm, làn da đen, lưng đứng thẳng, hai tay khóa phía sau, đánh giá biểu tình của các vệ sĩ khác. Bởi vì tầng một bị nổ, Đằng Duệ Triết vẫn như cũ không chút sứt mẻ mà ngồi ở phòng tổng thống chờ Lâm Nhã Tĩnh hiện thân, điều này chứng minh nhất định sẽ gặp qua Lâm Nhã Tĩnh! Như vậy Lâm Nhã Tĩnh đi vào, nhất định phải bước qua vệ sĩ ở cửa, bắn chết toàn bộ vệ sĩ, hoặc là cải trang thành bọn họ!
Vì thế tai cô nghe ngóng bốn phương, không dám có sơ suất.
Vài phút sau, quả thật tầng tám mươi có động tĩnh, vài cảnh sát Mỹ mặc đồng phục cầm súng đi lên, hỏi trên này có động tĩnh gì không? Nhưng hỏi hỏi, đột nhiên lại cầm súng nhắm ngay bọn họ, lập tức nổ súng, "Xử lý chúng!" Thì ra là cảnh sát giả mạo!
Đại Lận vội vàng nhảy qua một bên, cầm súng cùng với vệ sĩ khác núp sau vách tường, nhưng quay cuồng trên mặt đất trong nháy mắt, cô bỗng nhiên phát hiện tầng lầu này không chỉ có cảnh sát, còn có nhân viên phục vụ đưa cơm, nhân viên điện nước đội mũ lưỡi trai, quản lý khách sạn, bác sĩ, mỗi người đều giấu súng, đều bắt chước mọi loại hình công việc! Toàn bộ những người này đều là người của Lâm Nhã Tĩnh, lại không biết rốt cuộc ai mới là Lâm Nhã Tĩnh thật sự!
Vệ sĩ cùng bọn họ giao chiến, cầm súng lên bắn, đạn bang bang bay tới bay lui, bắn vỡ chậu hoa cùng bức tranh, bắn vỡ đầu người, máu me văng tung tóe! Đại Lận biết chính mình không nên đùa với súng, lợi dụng bình tĩnh lại, tìm chỗ ẩn nấp, quan sát nhóm người này.
Rõ ràng những người này khi không tiến vào, một khi hiện thân, liền bị vệ sĩ chung quanh áp sát, nổ súng, không thể không ném lựu đạn qua bên này, lui về phía sau từng bước! Sau đó một cước đá xe đẩy thức ăn qua bên này, lại la to trốn đi, "Mẹ kiếp, đây là Lâm tỷ để chúng ta đến đây chịu chết, tự mình dâng mạng lên cho bọn chúng! Nhưng mà tụi mày cũng đừng có vui mừng quá sớm, nếu chúng tao đi vào, liền đi ra! Trước mắt cứ tiêu diệt tụi mày!"
Giơ tay, lại hung hăng ném vài quả lựu đạn đến đây, sau đó nằm úp sấp, ôm đầu tránh lực nổ, lại cúi người nổ súng nhắm bắn, kế tiếp lui về phía sau cũng không chịu rời đi, mục đích cuối cùng giống như muốn đem nơi này phá hủy đến không còn!
Đại Lận trốn ở trong góc phòng nhéo nhéo tai nghe, đang muốn trả lời vấn đề của Long Lệ, nói cho anh biết mình an toàn, bỗng nhiên phát hiện tín hiệu bị gián đoạn, không thể nói chuyện. Cô vội vàng bò người lên, phát hiện nơi này sau cú nổ đã để lại khói trắng, cùng với đối phương chạy loạn như ong vỡ tổ, làm cho cô che đầu không thể đi ra.
Lúc này mục đích của đối phương đã đạt được, nơi này chính là một bãi chiến trường đã bị phá hư hầu như không còn gì, khói độc đang phiêu tán xung quanh, cửa bị phá dỡ, Đằng Duệ Triết thành công ở trong này, để cho những kẻ hung ác bắt cóc, cho dù hiện tại bị cảnh sát gϊếŧ chết cũng không uổng mạng! Nhưng mà Đại Lận có vài nghi vấn, hiện tại Lâm Nhã Tĩnh đang ở đâu?
Mưa bom bão đạn ngày càng nghiêm trọng, rõ ràng cô nhìn thấy đối diện có một anh chàng phục vụ tóc vàng mắt xanh gầy yếu mặc áo bành tô, cướp thời gian trước khi Long Lệ mang người đến đây bọc đánh bọn họ, tiếp cận phòng tổng thống từ một hướng khác, tới gần nơi này!
Súng ngắm bắn của người này thật chuẩn, một phát đã bắn chết một vệ sĩ, mục tiêu là Đằng Duệ Triết ở trong phòng!
Mà Đằng Duệ Triết, bởi vì cửa phòng bị nổ tung, bởi vậy có thể nhìn thấy hắn vẫn ngồi ở sô pha nhấm nháp rượu như trước, đối mặt với chuyện xảy ra bên ngoài như không nhìn thấy, đôi mắt hẹp dài ôm lấy một chút cười. Mà phía sau hắn, cửa sổ sát đất trong phòng có rất nhiều sát thủ ẩn nấp, sát thủ đang phá cửa sổ thủy tinh, tính lẻn vào, nhưng bị quân đội ở máy bay trực thăng nổ súng, ngã xuống từ tầng cao hơn trăm mét. Sau đó dù trên lưng bung ra, mang theo thi thể của bọn họ rớt xuống mặt đất!
Nhưng Đại Lận phát hiện giờ phút này Đằng Duệ Triết lại nhàn nhã quá mức, vì vậy hắn hoàn toàn không biết Lâm Nhã Tĩnh hóa trang thành gã kia, đang từng bước một đi về phía hắn, chuẩn bị bắn thuốc mê vào hắn, khiến hắn thần trí không rõ, vậy mà hắn còn đang nhàn nhã uống rượu! Với thân thủ nhanh nhẹn của hắn, cho dù có mau hơn nữa, cũng có thể nhanh hơn viên đạn sao?
Cô có chút lo lắng, chậm rãi hướng về Lâm Nhã Tĩnh đang cải trang thành đàn ông vào đây, dùng súng nhắm bắn vào ót của Lâm Nhã Tĩnh, khởi động cò súng, nhưng cô càng muốn nhìn thấy Đằng Duệ Triết hiện tại xử lý chuyện này như thế nào? Nếu cô đoán không có sai, lần này Lâm Nhã Tĩnh chuẩn bị một phần "Đại lễ" cho hắn, lúc này chất lỏng màu vàng kia đang nhắm thẳng vào hắn, chắc hẳn là một loại thuốc làm nhiễu loạn tư duy của người bình thường, khống chế não bộ người ta!
Chỉ cần Lâm Nhã Tĩnh có thể thành công dùng thuốc khống chế hắn, tại sao phải sợ hắn không chịu ngoan ngoãn đi theo cô ta?
Nhưng Đằng Duệ Triết vẫn không nhìn thấy như trước, mắt cười tà, còn nhìn thoáng qua tên đàn ông bên này, xoay đầu tiếp tục tao nhã uống rượu. Lập tức, chỉ nghe một tiếng "Đoàng", Đại Lận trốn ở chỗ tối đã nổ súng, một phát bắn trúng lỗ tai của tên đàn ông kia, làm cho Lâm Nhã Tĩnh quay đầu về phía cô, hung ác lấy súng bắn cô!
Cô lập tức lăn qua bên kia, càng lăn càng xa, nhìn thấy Long Lệ mang theo quân đội đến đây dọn dẹp, nhưng kỳ quái là, nhóm bắt cóc bên kia thế mà giam giữ một người, một cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái sưng đỏ bẩn thỉu, tóc dài tán loạn, khóe môi dính tơ máu, ngũ quan lại giống cô như đúc, rõ ràng chính là một phiên bản giả mạo của cô!
"Dừng tay, tất cả dừng tay cho tao!" Nhóm bắt cóc thô lỗ túm lấy "Tô Đại Lận" kia, không để ý đến cô gái đang giãy dụa gắt gao, kéo lê đến trước mặt Long Lệ, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Đằng Duệ Triết ở trong phòng, "Nhìn thấy mặt của cô ta không? Đây là lợi thế mà tụi tao vất vả bắt sống đến đây, lấy mạng của cô ta đổi mạng của mày!"
"Để tao đi!" Nhóm bắt cóc dùng súng chỉa vào đầu "Tô Đại Lận", đưa cô ta về phía Đằng Duệ Triết, động tác thô lỗ, khiến "Tô Đại Lận" bị đau hô một tiếng "Duệ Triết" cầu cứu, thế mà giọng nói lại giống với Đại Lận như vậy!
Quả nhiên khuôn mặt Đằng Duệ Triết biến sắc, đôi mắt nhọn lập tức nhìn về phía Long Lệ, âm thanh lạnh lẽo: "Cậu đưa Đại Lận tới đây? Vì sao lại nói cho tôi biết là cô ấy không chịu đến?! Gan to quá vậy!"
Trên mặt Long Lệ hiện lên áy náy, đôi mắt buông xuống tự trách: "Đằng tổng, quả thật tôi đưa Tô tiểu thư đến đây, nhưng vừa rồi tôi đi tuần tra, thông tin thiết bị gián đoạn, mất đi liên lạc với Tô tiểu thư......"
"Đáng chết!" Đằng Duệ Triết giận tím mặt, đã không thể bình tĩnh được, khuôn mặt tuấn tú biến sắc, thân hình cao lớn đi nhanh bước về bên này.
Mà "Tô Đại Lận" giả mạo này cũng nhân cơ hội bị nhóm bắt cóc đẩy ra đi vào lòng hắn, lại là một tiếng "Duệ Triết", bất lực ngã vào trong lòng hắn, trên tay không biết đã cầm một kim tiêm từ khi nào. Thế này Đại Lận mới ý thức được, thì ra vừa rồi gã kia không phải là Lâm Nhã Tĩnh, hiện tại đây mới chính là Lâm Nhã Tĩnh, Long Lệ cũng đang bị lừa, nghĩ rằng cô bị bắt trong đợt nổ súng vừa rồi!
---