Edit: Shyn
Khoảng mười phút sau, Đại Lận thay quần áo rời khỏi thuyền, Tiêu Tử ôn nhu mở cửa xe, hai người nhanh chóng rời khỏi bờ sông.
Tiêu Tử dẫn cô đi ăn, cố ý muốn bồi bổ để cho cô khỏe mạnh hơn một chút. Đại Lận cúi đầu tập trung ăn, cảm thấy đây là bữa ăn dễ chịu nhất trong ba năm qua.
Không phải giành giật cơm ăn như trong tù, không bị ép ăn rau đã rơi trên bàn, không phải trốn tránh ẩu đả; Ở trong ngục cho gì ăn nấy, không được đòi hỏi, không chậm chạp tốn thời gian, nếu làm trái lại sẽ là không tuân theo ‘giáo dục lao động’ nên bị mang đi ‘cải tạo’.
Trong tù, cô thường xuyên bị bạn tù cố ý hất đổ đồ ăn ra bàn, đến lúc nữ cảnh ngục xuất hiện, nói cô không thèm ăn cơm, liền vung gậy đánh cô, túm mái tóc đổ hết thức ăn dơ vào miệng cô.
Sau khi ra tù, cô ăn cơm ở nhà của ngài bí thư, cảm thấy nhạt như nước ốc. Bởi vì mọi người đều xem cô là kẻ ăn nhờ ở đậu, đến đây xin bố thí cơma ăn, mỗi mỗi miếng thức ăn nuốt vào tựa như đang nhai sự hèn mọn và chán ghét của họ nuốt vào bụng.
Còn Tiêu Tử, trong mắt anh không hề chán ghét hoặc khinh bỉ cô, mà là đau lòng, cưng chiều nhìn khuôn mặt cô. Anh đưa cô đến bệnh viện kiểm tra bao tử, cho cô mượn bờ vai để dựa vào, chờ đến lúc cô tan tầm dẫn cô đi ăn khuya.
Cô cảm thấy đây không phải là một bữa ăn bình thường, mà đây chính là cái ấm áp đầu tiên mà cô được nhận sau khi ra tù.
“Ăn xong nhớ phải uống thuốc.” Tiêu Tử cười cười gọi một ly Shimizu, lúc chiều bọn họ có ghé qua bệnh viện lấy thuốc, anh nhu tình nói:“Lúc chiều vào làm sớm nên em vẫn chưa uống thuốc, bây giờ ăn xong hãy uống nhanh, anh sẽ đưa em về nhà.”
Cô ngẩn đầu, mi nhướn lên kinh ngạc, đột nhiên lắc lắc đầu:“Anh Tiêu à, em không muốn về nhà của chú đâu, hay là đêm nay thuê phòng bên ngoài ở tạm đã.”
Đêm nay ngủ tạm bên ngoài, sẵn tiện tìm một nơi ở tốt, sau đó dọn ra khỏi Trâu gia, sáng mai đến thẳng chỗ làm, không thể làm phiền bác Trâu và bà nội mãi được. Hiện tại tài sản cô có vài trăm đồng, chắc sẽ đủ thôi.
Tiêu Tử nhìn cô khó hiểu, tại sao cô không muốn về nhà, sau đó dần hiểu ra, gật gật đầu:“Tốt, vậy đêm nay em có thể ở tạm nhà của anh, trong nhà còn có bà nội và ba mẹ, em không cần ngại cô nam quả nữ ở chung một chỗ.”
Bả vai Đại Lận rũ xuống, miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, hai hàng lông mày có một chút sầu bi, một chút tự ti len lỏi trong lòng. Cô không muốn thua thiệt người khác, không muốn đón nhận những ánh mắt kì thị muốn trục xuất cô ra khỏi thế giới này, cùng không muốn nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Cô càng không muốn ăn nhờ ở đậu ở Trâu gia, không muốn tháay ánh mắt miệt thị của thím Trâu, không muốn là gánh nặng cho họ, cho nên hiện tại cô phải tìm cách rời khỏi đó, trước tiên phải tìm một gian phòng ở, kiếm tiền tự nuôi sống bản thân, sau đó đăng kí học lại, cô phải tốt nghiệp đại học để lấy lại tự tôn cho mình.
Ba năm trước đáng lẽ Đại Lận đã có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, lấy bằng cấp cao giống như Tiểu Hàm, sau đó xuất ngoại để học tập kế nghiệp của cha, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng chỉ sau một trận hỏa hoạn, tất cả đều tan biến trong chớp mắt.
Cô bị như vậy chính là cái giá phải trả cho những sai lầm ngu ngốc của mình, nhưng không có nghĩa là cô sẽ vĩnh viễn quỳ dưới chân người khác, nhận sự miệt thị của những kẻ giàu có. Đại Lận từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo.
Đêm đó, Đại Lận không đến Tiêu Gia ở nhờ, mà trực tiếp đi tìm phòng. Nhưng hầu như ai cũng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn sót lại vài bản quảng cáo thuê nhà rải rác trên đường.