William Cổ
Tài sản của William Cổ bị phong tỏa, khiến mọi người hoàn toàn hiểu được, thì ra thiếu gia kiêu ngạo này là mượn thế lực của ông ngoại để làm gì thì làm ở trong này! Một khi ông ngoại William tức giận, đóng băng tài sản của anh ta, ở trong này anh ta thậm chí không mua được một cổ phần của Đằng thị!
Anh hốt hoảng đi ra khỏi trụ sở Đằng thị, để lại mấy trăm bông hoa bách hợp thiên hương ở trong văn phòng của bộ phận thị trường, chứng minh sáng nay anh còn đang theo đuổi Đại Lận!
Tương tự, Diệp Tố Tố cũng chạy ra khỏi trụ sở của Đằng thị, bởi vì cô sợ hãi những cổ đông bị lừa sẽ tìm cô là trợ lý đứng đầu để tính sổ, khiến cô phải bồi thường lên đến một vạn triệu! Cho nên cô liều mạng cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, thở hồng hộc chạy trốn, tránh né xung quanh, lại hoàn toàn không biết, mọi người sớm đã không xem cô là quan trọng!
Chỉ cần cô không xuất hiện, mọi người hoàn toàn quên đi cô. Chỉ cần cô xuất hiện, mọi người xe đem cô trở thành một trò cười mà qua, thành toàn cô tự rước lấy nhục! Cô ở trong mắt mọi người, sớm đã là một người chết, ai sẽ quan tâm cô trốn hay không trốn?!
Vì thế khi cô đụng phải Trâu Tiểu Hàm đang bước ngắn bước dài ở trên đường, đột nhiên Trâu Tiểu Hàm thấy được một mặt âm u không khiến người ta chấp nhận kia của Diệp Tố Tố, giống như nhìn thấy chính mình ngày xưa điêu ngoa tùy hứng, nhất định phải khiến mình trở thành trò hề mới cam tâm bằng lòng! Cho nên cô lặng yên cảnh cáo chính mình, nhất định phải tránh đi những sai lầm này, đừng để người ta lại chê cười, trước kia cô làm bậy đã nhiều lắm rồi.
"Xin qua." Cô đẩy xe đi qua bên người Diệp Tố Tố, cho rằng không biết người này, tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Tố Tố rõ ràng gặp được khinh thường trong mắt của Trâu đại tiểu thư, hàng lông mày mảnh khảnh nhíu lại, khi đi qua bên người Trâu Tiểu Hàm, nhỏ giọng cảnh cáo với cô: "Tôi vẫn không tin Trâu đại tiểu thư cô sẽ đổi tính, biến thành người tốt, chờ xem, sớm hay muộn cô cũng sẽ bị đánh hiện nguyên hình, để lộ bộ mặt thật của Trâu Tiểu Hàm cô! Bởi vì, lòng cô vẫn như trước không chịu cam lòng!" Sau đó trước khi nhóm người kia đuổi theo, cầm lấy giày cao gót hoảng hốt chạy về phía trước, đầu quay nhìn trái phải, tiến vào dòng xe cộ như nước chảy kia, cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi một chiếc xe, tựa như đang tìm thân ảnh của Phó Minh Khải!
Trâu Tiểu Hàm thì không để ý đến cô, dắt xe điện đi vào trụ sở Đằng thị, đứng ở trước thang máy nhìn chân của mình.
Lực chân của cô càng ngày càng lụn bại, làm cho mẹ cô phải quỳ trên mặt đất xin bác sĩ thư thả tiền thuốc men vài ngày, khóc thảm nhất định phải để bác sĩ châm cứu cho cô, cô đột nhiên cảm giác được sinh mệnh vô lực, mẹ bị hai gánh nặng đè lên suy sụp chua xót.
Thật ra cô chạy xe điện này, ở trên đường đã gây ra vô số tai nạn xe cộ, mỗi một lần đều là vì tay chân cô đột nhiên mất đi tri giác, không thể phanh lại, khiến cô thiếu chút nữa chết dưới bánh xe ô tô.
Trước kia, Đằng Duệ Triết đưa cô đến bệnh viện tâm thần để "Trừng phạt", khi đó mặc dù ở bệnh viện, cũng đã có điều kiện cuộc sống hậu đãi, thiết bị chữa bệnh tiên tiến, cô cùng bà nội vĩnh viễn không lo đói bụng, không sợ không có viện phí chữa bệnh, cho nên cô còn có thể không kiêng nể gì đem toàn bộ tức giận chuyển lên người Tô Đại Lận. Nhưng sau khi được mẹ đón xuống núi, cô mới biết được cuộc sống chua xót, tiền chữa bẹnh của cô cùng bà nội vô cùng đắt đỏ.
Bệnh của cô đang dần dần chuyển biến xấu, tóc rụng từng mảng lớn, cô lại còn không biết sống chết đi đấu khí với Tô Đại Lận, nghĩ rằng mình còn có thể sống thật lâu, vài năm nữa cũng không phát bệnh!
Cô nhìn thấy mẹ ngày càng già đi, sinh mạng của bà nội ngày càng cạn, chính mình cũng bắt đầu ngày một trầm mặc, không muốn nói chuyện. Có khi cô sẽ ngồi lặng yên một mình mà rơi lệ, nhưng cô không rõ chính mình lại khóc vì điều gì.
Có lẽ, cô biết bệnh tiểu não héo rút này là bệnh nan y, mấy năm trước điều kiện cuộc sống tốt, ba đắc thế, khiến cho cô được vận mệnh chiếu cố, khỏe mạnh sống lâu được vài năm,
Nhưng trải qua vài năm cuộc sống nghèo khổ, cô phát hiện hai chân dùng thuốc rẻ tiền để chống đỡ bệnh tật ngày càng kịch liệt, lực chân mất đi ngày càng nghiêm trọng, khiến cô giống như một đóa hoa đang độ héo tàn gấp rút, không thể chữa khỏi.
Buổi tối cô sẽ lén mát xa cho chính mình, nhưng ban ngày chạy xe điện tay chân vẫn sẽ mất đi tri giác như cũ, rồi đột nhiên ngã xe, đầu rơi máu chảy.
Có một lần, cô ở phòng pha trà nước, đột nhiên thân hình ngã ra phía sau, không hề báo trước mà rớt xuống đất, không thể cử động được. Sau khi mẹ cô biết, nhất định phải đưa cô đến khoa tiểu não của bệnh viện để trị liệu, nhưng tiền chữa bệnh kếch xù lại từ chối hai mẹ con ở ngoài cửa, khiến cho mẹ cô thất thanh khóc rống, cũng khiến cô càng thêm trầm mặc.
Hiện tại cô đã không thể đoán được chính mình khi nào sẽ ngã sấp xuống, khi nào sẽ tê liệt, có lẽ thời điểm ăn cơm, đột nhiên hai tay mất đi tri giác đánh rơi đôi đũa, làm bể cái chén. Thời điểm đi đường, đột nhiên thân thể sẽ bổ nhào về phía trước, mặt mũi té bầm dập. Lúc chạy xe điện lên cầu vượt, cô vô cùng có khả năng ngã lăn từ cầu thang xuống...... Nhưng ngay cả là như thế này, cô cũng không thể nghỉ việc ở đây, bởi vì cô còn nợ Tô Đại Lận mấy vạn tệ, ba đời nhà cô cần tiền sinh hoạt, tiền thuốc men, một khi cô từ bỏ công việc mà Đằng bá phụ tạo điều kiện cho mình để ở nhà dưỡng bệnh, tất cả mọi gánh nặng sẽ đặt lên vai mẹ, làm cho đồng lương ít ỏi của mẹ đồng thời chăm sóc hai người bệnh nan y, hơn nữa còn không xin được trợ cấp nghèo khó.
"Em gái cà thọt đi làm, tôi còn nghĩ cô ấy đừng đến còn hơn!" Vài nữ đồng nghiệp trong văn phòng đang nhỏ giọng bàn tán về cô, đứng cách đó không xa mà cười khe khẽ, "Tôi vẫn không rõ vì sao công ty lại tuyển cô ta nữa? Nhìn cái cặp chân của cô ta kìa, lại nhìn biểu hiện trong công việc của cô ta gần đây xem, có điều gì đáng giá để công ty tuyển cô ta? Có phải trước kia mối quan hệ của Đằng lão gia cùng Trâu bí thư tốt đẹp, mới có ngoại lệ cho cô ta vào làm không? Ha ha, chức vụ quản lý bộ phận vệ sinh cũng thật oan uổng cho cô ta, thiên kim tiểu thư của nhà Trâu bí thư thế nhưng lại đi quản lý vệ sinh, làm dơ một đôi tay "Trơn mềm" như ngọc của cô ta!"
"Trước kia cô ta chính là nhân viên vệ sinh ở Sang E, vẫn quét dọn WC cho người ta, làm sao có một đôi tay trơn mềm được, cô cũng nói quá rồi! Lúc này là do mẹ cô ta tặng quà cho Đằng lão gia, mới làm cho cô ta đặc biệt vào Đằng thị làm quản lý. Thứ nhất lương cao, thứ hai công việc nhàn nhã, có thể cho cô ta sống qua ngày."
"Không thể nào? Dựa vào cái gì chúng ta làm viêc bán mạng mà lương thấp như vậy, còn có người kéo một đôi chân thọt ở trong này lại lương cao đến thế?" Âm thang của vài người càng nói càng lớn, trong bén nhọn mang theo sự phẫn nộ, hướng về Trâu Tiểu Hàm bên này, "Trên đời này không có chuyện gì công bằng cả, nhưng chưa thấy qua chuyện nào không công bằng như vậy. Cô cho là cô giúp quản lý Tô nói mấy câu trong buổi họp báo, là có thể được thăng chức tăng lương sao? Chúng tôi nhổ vào!"
Vài người cười mắng, rồi đột nhiên vươn chân về phía Trâu Tiểu Hàm đang đi, cố ý bẫy cô, "Nhảy qua đi!"
Trâu Tiểu Hàm mắt thấy những người này ban ngày ban mặt giơ chân ngáng đường ở trước mặt, tính bẫy cô, cô muốn lập tức dừng bước chân, lui về phía sau, nhưng bỗng nhiên phát hiện thân thể không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt chính mình vướng vào những cái chân kia, đổ ngã xuống dưới!
"Ha, xứng đáng!" Vài người thấy cô bị vấp, cười lớn giải tán lập tức, để thân thể của cô đập thật mạnh xuống mặt sàn lạnh như băng, phát ra một tiếng rầm, cuối cùng trong lòng mới hết giận, "Cô không sao chứ? Sao đi đường lại không cẩn thận vậy, chú ý chút chứ! Có muốn chúng tôi dìu cô đứng lên không? Hình như cô cũng không muốn đứng lên!"
Trâu Tiểu Hàm bị té ngã xuống đất chảy máu mũi, vẫn không nhúc nhích mà quỳ rạp trên mặt đất, thế này bọn họ mới bị dọa đến, vội vàng lấy tay đẩy đẩy cô, "Này, đừng có giả chết chứ, vừa rồi tự cô đi đường không cẩn thận mà té ngã, không liên quan đến chúng tôi!"
Trâu Tiểu Hàm vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, phát hiện chân của mình không phải tạm thời mất đi tri giác, mà là không khôi phục được, gian nan xoay qua nói với mọi người: "Tôi không đứng dậy được, giúp tôi cái, chân của tôi giống như không có cảm giác......"
Ôi! Mọi người vừa nghe lời này, không phải lại đây nâng cô dậy, mà là tản ra như những con chim, đều ngồi trở lại bàn làm việc của mình, để Trâu Tiểu Hàm tiếp tục giả vờ! Cái gì chứ, vừa rồi các cô chỉ ngáng chân cô ta một chút, cô ta liền mất đi cảm giác chân, thật con mẹ nó giả trang!
Đừng hòng nghĩ đến chuyện lừa gạt các cô tiền thuốc, tai tiếng của Trâu Tiểu Hàm này các cô cũng có biết đến, có một lần cô gái này cố ý đụng phải xe của quản lý Tô ở trước cửa đại viện thị ủy, là vì muốn lừa tiền thuốc! Loại phụ nữ ghê tởm này, một phân tiền của các cô cũng đừng hòng lấy được!
---
Cổ Ngạo
Đại Lận chờ ở cửa biệt thự, nhìn thấy Cổ Ngạo vội vàng bế Mã Nhã Thanh đi ra từ biệt thự, Mã Nhã Thanh uống thuốc ngủ, đang im lặng ngủ, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trong suốt mà tái nhợt, hô hấp bình thản, hoàn toàn không biết Cổ Ngạo bế cô ra từ trong phòng tự thiêu.
Đại Lận vội vàng mở cửa xe cho bọn họ, nhìn thấy trong tay Cổ Ngạo còn xách túi hành lý, cầm hộ chiếu và vé máy bay ở trong tau, "Anh tính đưa cô ấy ra nước ngoài sao? Cô ấy có chuyện gì không?"
Cô đứng ở cửa biệt thự, có thể rõ ràng ngửi được mùi khói truyền đến từ cửa sổ, thật sự là toát mồ hôi lạnh đối với sự an toàn của Mã Nhã Thanh. Cô lấy tay hất sợi tóc trên trán Mã Nhã Thanh, xem có việc gì hay không, sau đó làm tài xế cho bọn họ, đem Mã Nhã Thanh quay lại bệnh viện lần nữa.
Cổ Ngạo vẫn ở cùng Mã Nhã Thanh, sau khi bác sĩ làm trị liệu cho Mã Nhã Thanh mê man, mang theo Mã Nhã Thanh đi đến sân bay.
"Anh phải đưa cô ấy ra nước ngoài, để cô ấy đổi một hoàn cảnh, đổi một loại cuộc sống, bắt đầu lại lần nữa, nếu không cô ấy sẽ bị hoàn cảnh hiện tại bức ép đến tự sát lần nữa." Trước khi đi Cổ Ngạo lo lắng nói với Đại Lận, một bàn tay ôm Mã Nhã Thanh nửa tỉnh nửa mê, trịnh trọng nhìn Đại Lận trước mặt, "Ngày kết hôn của em cùng Đằng Duệ Triết, anh sẽ gấp rút trở về. Nhưng trong khoảng thời gian này, anh hi vọng Đằng Duệ Triết có thể thay anh trông chừng Đổng Phương Trác, đừng để lão hồ lu này nhân cơ hội lẩn trốn trong giai đoạn thẩm vấn."
"Em sẽ chuyển lời đến Duệ Triết, anh yên tâm đưa Mã Nhã Thanh ra nước ngoài cai nghiện." Đại Lận mỉm cười vẫy tay đối với bọn họ, nhìn bọn họ đi vào khu vực kiểm tra an ninh, giống như lại nhìn thấy một cặp đôi ngọt ngào sắp tiến vào cung điện hôn nhân, cười, "Giải sầu cho tốt, em chờ tin tốt từ hai người."
Cổ Ngạo quay đầu cười nhẹ, không có đáp lại, mang theo Mã Nhã Thanh dần dần biến mất trước mặt cô, đi lên máy bay.
Đại Lận thì xoay người nghe điện thoại Liễu Khiết gọi tới, vừa đi, vừa cười: "Có phải tính nói cho tôi biết, tài sản của Cổ Tuấn bị ông ngoại đóng băng hay không? Tôi đã biết chuyện này rồi, đang chuẩn bị trở về ăn mừng cùng Đằng tổng đây." Hơn nữa phải thưởng cho hai đứa con ngoan của nhà cô.
Thì ra mỗi ngày hai con đến Đằng thị "Đi làm", là vì đối phó với chú Cổ Tuấn, sau đó bay qua Mỹ tìm ông ngoại của chú Cổ Tuấn để lý sự, có nên phá hư một nhà bốn người của bọn họ hay không! Bọn họ thế nhưng lại biết trên đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lão gia gia William có thể trực tiếp khống chế Cổ Tuấn hết sức lông bông, làm cho Cổ Tuấn tuổi trẻ khí thịnh phải rút lui, làm cho công ty của baba giảm đi một ít tổn thất!
"Chị Đại Lận, ngoài tin tức tốt này, còn có một tin tức xấu. Vừa rồi, nhóm Yule ở văn phòng xảy ra chút va chạm với Trâu Tiểu Hàm ở trong văn phòng, khiến Trâu Tiểu Hàm ngã trên mặt đất không đứng dậy đi lại được, không ngừng chảy máu mũi. Hiện tại Trâu Tiểu Hàm đã được đưa đi bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra, đùi phải của Trâu Tiểu Hàm đã hoàn toàn đánh mất công năng, là loại biểu hiện của bệnh tiểu não héo rút, cầm lâp tức đưa đến bệnh viện lớn để tiến hành trị liệu. Chị xem nên xử lý chuyện này như thế nào? Nhóm Yule vẫn còn sợ hãi chuyện này, luôn cường điệu rằng bọn họ chỉ ngáng chân Trâu Tiểu Hàm một chút thôi, cũng không có làm gì cô ấy cả."
"Chờ tôi đến đó!"
---
Trâu Tiểu Hàm
Trâu Tiểu Hàm nằm trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn mọi người, Lam thị nghe tin chạy tới thì không ngừng khóc rống, vẫn cầm lấy tay con gái mà kêu rên, quỳ trên mặt đất van xin bác sĩ cứu lấy con gái của mình.
"Trâu phu nhân, chúng ta nói chuyện một chút." Sắc mặt của bác sĩ ngưng trọng, nâng Lam thị già nua đứng dậy, ý bảo ra ngoài nói chuyện, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Bác sĩ, có cái gì thì nói ngay tại đây đi." Trâu Tiểu Hàm bình tĩnh mở miệng, làm cho mẹ đừng khóc, "Rất nhiều năm về trước, cũng có bác sĩ nói với tôi là có chung biểu hiện với chứng bệnh tiểu não héo rút. Bởi vậy tôi có thể chấp nhận bệnh tình của mình, hơn nữa tôi còn biết, trong giới y học, khả năng hồi phục của người bị bệnh tiểu não héo rút là con số không."
Nhưng những lời này lại khiến Lam thị khóc rống lên, bà nắm chặt tay con gái, không ngừng vuốt ve khuôn mặt gầy yếu của con, hi vọng loại vuốt ve này có thể xua tan bệnh nan y của con, đừng để con đau đớn như vậy, "Năm đó nếu ba của con không ở cùng một chỗ với Lâm Nhã Tĩnh, đem toàn bộ tiền đi chữa bệnh cho con, Tiểu Hàm con sẽ không thống khổ như vậy. Là mẹ vô dụng, không có khả năng cho con dùng loại thuốc tốt nhất......"
Bà khóc lớn, đem tay của con gái đặt lên khuôn mặt dàn dụa nước mắt của mình, nước mắt rơi như mưa, "Tiểu Hàm, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, đừng thương tâm, có mẹ ở đây."
"Mẹ, con không trách mẹ." Tay của Trâu Tiểu Hàm chạm vào mặt mẹ, cô có thể cảm nhận được loại bi thương cùng tuyệt vọng của mẹ, "Nếu không phải năm đó mẹ dùng toàn bộ tiền của mình giúp con trị liệu, làm sao con có thể sống khỏe mạnh được thêm vài năm nay. Điều con thật sự hối hận là, con không có quý trọng những ngày sống chung cùng mẹ và bà nội trong vài năm nay."
"Con gái ngoan, đừng nói những lời này, sau này con vĩnh viễn ở cùng một chỗ với bà và mẹ." Lam thị nghẹn ngào, đau lòng vuốt thẳng tay của con gái trên mặt mình, sau đó lại xoay người cầu cứu bác sĩ ở phía sau, "Trước kia bác sĩ cũng chỉ nói là có biểu hiện giống với bệnh tiểu não héo rút, cũng không nói nhất định là bệnh này, vậy bác sĩ nhất định có biện pháo cứu con bé đúng không? Bác sĩ nhất định phải cứu con bé, nó là đứa con gái duy nhất của tôi......"
Đại Lận vội vàng tới đứng ở cửa, khi thấy dáng vẻ của Trâu Tiểu Hàm nằm trên giường bệnh nhìn mẹ mình đang khóc, hai mẹ con đều đang khóc, nhưng Trâu Tiểu Hàm chính là lặng yên rơi lệ, dáng vẻ im lặng khiến người ta có chút xa lạ.
"Quản lý Tô, chúng tôi chỉ là ngáng chân cô ấy một cái, cũng không có làm cái gì, nhưng không nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, chúng tôi có thể bồi thường nhiều tiền hay không?" Nhóm đồng nghiệp Yule đứng ngoài cửa văn phòng xô đầy như thủy triều mà hướng về phía cô, sợ lưng đeo mạng người, không ngừng chen lấn, "Xem biểu tình của bác sĩ, hình như bệnh trạng thật sự nghiêm trọng, nhưng quả thật chúng tôi chỉ ngáng chân cô ấy một chút......"
"Được rồi, im lặng." Đại Lận nhíu mi nhìn bọn họ, vươn tay đóng cửa lại, căn ngản đoạn âm thanh ầm ĩ này, chậm rãi đi đến bên giường bệnh của Trâu Tiểu Hàm.
Trước kia thời điểm Trâu Tiểu Hàm thực hiện di dời phôi thai, hai tay sẽ nửa thật nửa giả làm vỡ ly thủy tinh, lừa Duệ Triết đi qua, nhưng không nghĩ tới hiện tại đột nhiên đùi phải của cô ấy lại mất đi tri giác, lúc nào cũng có thể ngã xuống, tê liệt chính là chuyện sớm hay muộn.
---
Trâu Tiểu Hàm
"Tình hình thế nào?" Nói thật, cô vô cùng chán ghét ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, bởi vì, trước kia cô vẫn luôn ở tại bệnh viện, từ trúng độc, sảy thai, Khiêm Khiêm bị hạ độc, mỗi ngày đều tiêm thuốc...... Hiện tại cũng bởi vì Amy, Mã Nhã Thanh, mà cô hai ba hôm lại chạy vào bệnh viện, cả ngày không ngừng đi đến bệnh viện.
"Cám ơn cô đã đến đây thăm tôi, tôi còn đi được." Trâu Tiểu Hàm lẳng lặng nhìn cô, vẫn mạnh miệng như trước.
"Đại Lận, thật ra gần đây Tiểu Hàm thường xuyên gây ra tai nạn, dì rất lo lắng khi con bé đi trên đường, đột nhiên bị xe đụng phải. Nhưng con bé chính là không nghe lời dì nó, kiên trì muốn đến công ty đi làm, sợ dì cùng bà nội bị bệnh suy sụp!" Lam thị đau thương khóc gào, hốc mắt sưng đỏ, nước mắt vĩnh viễn chảy mãi không ngừng, "Đứa con gái ngốc nghếch này, người mẹ không thể mất đi chính là con!"
Đại Lận nhẹ vỗ bả vai của Lam thị để bà đừng khóc thương tâm nữa, bảo bác sĩ ra ngoài nói chuyện, "Thật sự là bệnh tiểu não héo rút sao?"
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ngoài cửa phòng bệnh, sánh vai đi cùng cô, "Loại biểu hiện của bệnh tiểu não héo rút này bước đầu là cơ thể không còn sức lực, người bệnh từ từ không thể dùng đũa được, dễ dàng té ngã, không thể nắm đồ vật trong tay, đến khi bệnh tình chuyển biến xấu, dần dần trở thành không thể đi lại cùng cầm bút viết, cuối cùng tiến triển tới việc không thể nói chuyện cùng chỉ nằm im trên giường bệnh, cho đến khi lấy tử vong làm chấm dứt. Thật không may, tuy rằng Trâu Tiểu Thư có triệu chứng của bệnh tiểu não héo rút, trong nhiễm sắc thể lại có chút dị tật lặp lại, khiến cho cô ấy tuy phát bệnh muộn, nhưng bệnh tình chuyển biến quá nhanh, hơn nữa ở vùng thắt lưng, tủy sống lại xuất hiện tê liệt rõ ràng hơn. Bởi vậy bệnh viện chúng tôi đề nghị, lập tức đưa bệnh nhân đến chuyên khoa tiểu não của bệnh viện để tiến hành trị liệu, phục hồi chức năng, như vậy mới có thể kéo dài mạng sống của người bệnh hơn......"
"Ý của bác sĩ là, bệnh tiểu não héo rút cuối cùng không thể chữa khỏi sao?" Đại Lận giật mình xoay qua.
"Đúng vậy, tiểu não bị tổn hại là không thể nghịch chuyển, hiện tại y học vẫn không có phương pháp trị liệu, chỉ có thể tiến hành kéo dài bệnh trạng, làm chậm lại quá trình chuyển biến xấu, gắng hết sức dùng thuốc để Trâu tiểu thư giữ được hiện trạng lúc này. Nhưng chi phí trí liệu lại vô cùng đắt đỏ, gia đình bình thường không đủ sức."
"Được, tôi hiểu rồi, tôi đi thương lượng với người nhà trước." Cô tiễn bác sĩ đi, lập tức gọi điện thoại cho Duệ Triết, "Duệ Triết, bệnh tình của Trâu Tiểu Hàm có khả năng cần dùng một khoản tiền, hơn nữa không thể chữa khỏi."
"Thì
ra em lại đến bệnh viện!" Giọng nói trầm thấp của Đằng Duệ Triết mang theo chút bất đắc dĩ, khóe môi gợi lên chút ý cười khêu gợi, tựa như đang tháo cà vạt ở cổ, lưng dựa vào ghế số pha: "Anh vừa mới giải quyết xong công việc mà hai con giao cho, làm cho Đổng Phương Trác này chạy trốn đến hang ổ buôn thuốc phiện của ông ta tại Đông Nam A, dẫn cảnh sát đi qua, dẹp sạch hang ổ của bọn chúng, Cổ Tuấn thì hốt hoảng bay về Mỹ, bởi vậy anh thật thoải mái, đang định ra ngoài du lịch, em có đi không? Chuyện của Trâu Tiểu Hàm thì có liên quan gì đến chúng ta! Nghe đây, em lập tức đến đây cho anh, anh đã chuẩn bị tốt máy bay rồi!"
"Chúng ta dùng quỹ từ thiện, giúp bà nội Viên cùng Trâu Tiểu Hàm một chút tiền thuốc men, để hai người bọn họ duy trì hiện trạng, giờ một mình dì Lam chống đỡ khoản tiền thuốc men khổng lồ thật sự rất thống khổ!"
"Trâu Tiểu Hàm ngã xuống ở công ty, công ty sẽ dựa theo quy định mà bồi thường cho cô ta một khoản tiền thuốc men, bởi vậy em không cần phải lo lắng, giờ lập tức trở về, hai con mời chúng ta xuất ngoại du lịch, nói chuẩn bị cho baba cùng mẹ một niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa!" Hắn cười trầm thấp trong điện thoại, "Cho em năm phút! Sau năm phút, trực thăng của chúng ta sẽ xuất phát!"
"Chờ em! Nhưng năm phút làm sao kịp?" Đại Lận rốt cuộc chạy cuống lên, tâm tình đang trầm trọng đột nhiên trở nên vui vẻ, vì sắp được gặp con mà mừng rỡ như điên, "Duệ Triết, trong năm phút làm sao em về nahf được? Giờ em đang ở bệnh viện, tắc đường cũng được nửa giờ rồi!"
"Ngốc quá, đương nhiên là em đến tầng cao nhất của bệnh viện, chúng ta ngồi trực thăng riêng xuất ngoại! Năm phút không đủ sao?"
"Xấu xa!"
---
Tại một hòn đảo.
Trên bầu trời trong xanh không một gợn mây, bờ cát trắng trải dài được điểm xuyến bởi những vỏ sò bị sóng đánh dạt lên. Hàng dừa đang lay động, gió biển nhẹ nhàng thổi......Đây là một cảnh niết bàn chốn nhân gian, là khu nghỉ dưỡng đẹp nhất của hòn đảo.
Nghỉ dưỡng ở hòn đảo là những người hưởng thụ. Khu nghỉ dưỡng có một loạt những nhà gỗ tư nhân trùng trùng điệp điệp, mỗi một căn đều làm bằng gỗ cao, bốn phía trồng đầy cây cỏ nhiệt đới, khiến người ta có một cảm giác đang ở trong rừng rậm nguyên thủy.
Hơn nữa biệt thự độc lập Spavilla còn có sân vườn, bể bơi, cùng bờ cát riêng, có thể tận tình thả lỏng tâm tình, hưởng thụ thế giới của hai người.
Giờ phút này tiếng chim đang hót vang, Đại Lận chậm rãi đi trong sân nhà, đẩy ra từng đám cây nhiệt đới, kinh diễm mà đánh giá, mỉm cười, truyền vào chóp mũi là từng đợt hương hoa cùng vị gió biển.
Sau khi bay mấy tiếng, hai con nhắn địa chỉ này đến điện thoại của cô, để baba cùng mẹ đến nơi này tìm bọn họ! Nhưng mà, nơi này ngoài cảnh biển xinh đẹp, một mảnh rừng rậm, đại dương mênh mông sâu thẳm, hoàn toàn không có bóng dáng của hai con!
Cô đi một vòng quanh sân nhà, gọi vài tiếng con ơi, lại nhìn thấy trong vườn có một bàn tiệc dài màu trắng, trên bàn bày đầy đồ ăn ngon, bên cạnh có một cái bếp nướng, thêm hố lửa trại!
Thì ra, nơi này tổ chức party!
"Con ơi?" Cô đến gần căn nhà gỗ màu trắng, vởi giày đi lên sàn gỗ, nhìn thấy phía sau tấm rèm lụa màu trắng, hai thân ảnh nhỏ đang chơi trốn tìm cùng cô!
"Suỵt, baba cùng mẹ đang đến đây, chúng ta nói nhỏ thôi." Cô nghe được hai con đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trốn ở phía sau tấm rèm lụa trắng mà không ngừng cười khanh khách, "Chúng ta chạy mau!"
Chạy mau? Đại Lận buồn bực, không rõ vì sao hai con muốn chạy, vì thế rón rén đi đến phía hai con, tính tạo cho hai con bất ngờ! Mẹ đến đây rồi còn chạy đi đâu, mẹ rất nhớ hai con!
"Con!"
"A!" Thế nhưng hai đứa nhỏ lại khác thường chạy ra bên ngoài, thân hình nhỏ bé bay nhanh, viu một cái, tinh quái chui vào phía sau khu rừng rậm.
"Xem ra hai con bị em dọa sợ." Đằng Duệ Triết cười lười biếng, đôi mắt đảo nhìn xung quanh một vòng, đã đại khái có thể đoán ra, Cổ Dư chuẩn bị cùng hai con tổ chức một bữa tiệc ở trên đảo, mời hắn cùng Đại Lận tham gia, sau đó lên ca nô rời bến, đi đến hòn đảo không người ở gần đó, tự mình nướng BBQ......
"Duệ Triết, có gì đó không đúng nha! Trên mặt đất phủ kín hoa tươi." Đại Lận đi vào căn phòng nhỏ phía sau rừng rậm, chỉ lên từng khóm hoa baby, phát hiện nơi này đẹp như tiên cảnh, thế nhưng nơi nơi đều là hoa, còn có một vòng ngọn nến. Hơn nữa giữa các cây đại thụ treo đầy giỏ hoa, cùng vô số vòng hoa, mười mấy người mặc đồ trắng cùng những cô bé mặc váy trắng đang chậm rãi đi ra từ phía sau lùm cây, trên tay mỗi người cầm một vòng hoa, trong miệng lẩm bẩm, mỉm cười đến gần bọn họ.
"Đại Lận, nhanh nhận lễ rửa tội của bọn họ, bọn họ vốn là cư dân trên đảo, cố ý đến đây tổ chức hôn lễ kiểu rừng rậm cho em cùng Đằng tổng, chúc phúc hai người hạnh phúc mỹ mãn!" Ngay sau đó, bốn phía phát ra một tràng vỗ tay cùng tiếng cười, bốn phía vốn đang im lặng, bỗng nhiên xuất hiện nhiều tiếng hoan hô cười nói của các tuấn nam mỹ nữ, có vợ chồng Tống Lỗi, vợ chồng Lãnh Dật Dương, Cổ Dư, lão tiên sinh William, Tô Tiểu Nhạn, thậm chí là Mộ Dạ Triệt, mỗi người vì muốn hôn lễ này được nổi bật, đều mặc lễ phục chính thức, hơn nữa đầu còn đội vòng hoa, đều cầm một ngọn nến trên tay, ca hát vì cô dâu chú rể.
Đại Lận bị một cảnh này dọa đến, nhìn mười mấy cô bé tóc vàng mắt xanh mặc váy trắng đang châm nến cho mình, thắp sáng một chữ "Tâm" thật to, cũng nhẹ giọng cất tiếng hát, trên tay nâng lên một cặp nhẫn kim cương loang loáng đi đến phía cô.
Mười mấy người mặc đồ trắng khác thì phủ thêm cho cô chiếc lụa trắng thánh khiết, buông xõa mái tóc dài của cô ra, đội vòng hoa cho cô, mỉm cười vi cô mà cầu nguyện.
Cô thậm chí còn nghe được, trên bầu trời của rừng rậm có con vẹt học theo mọi người kêu "Hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc......" lanh lảnh trong không trung, giống như hồi âm, thật lâu không thể tan đi.
Đằng Duệ Triết đối mặt với một cảnh xuất hiện bất ngờ này, trên khuôn mặt mang theo nụ cười đầy hạnh phúc, cảm kích nhìn mọi người, vươn tay cầm lấy chiếc nhẫn kim cương lóng lánh kia.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay của Đại Lận, si mê nhìn chằm chằm dáng vẻ xinh đẹp của cô trong bộ lụa trắng, đáy mắt tràn đầy yêu say đắm cùng hạnh phúc, trong tiếng chúc phúc của mọi người, trao cho cô chiếc nhẫn hạnh phúc vĩnh hằng. Đây là một hôn lễ kiểu rừng rậm ở Châu Mỹ, chính là một nghi thức, nhưng dưới tình huống xuất hiện bất ngờ này, hắn phát hiện cảm giác hạnh phúc ập tới mãnh liệt như vậy, kích cuồng va chạm vào trái tim hắn, khiến hắn hiện tại muốn hôn cô dâu của mình!
Vì thế hắn cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi của vợ, long lười chui vào khoang miệng non mềm, tặng cho vợ một nụ hôn hạnh phúc mãnh liệt. Bên cạnh, lại là một trận vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang trời.
"Tiểu thư Tô Đại Lận cùng tiên sinh Đằng Duệ Triết chính thức trở thành vợ chổng, cả đời không rời nhau, giờ đến thời gian khách quý chúc phúc." Mười mấy người dân bản xứ cầu nguyện cho hai người, đều lui ra, dựa theo tập tục ở nơi này, để cô dâu nhận mỗi vòng hoa cùng lời chúc phúc của khách quý. Vì thế Đằng Duệ Triết không thể không lưu luyến buông đôi môi của cô ra, dùng ngón tay dài chạm lên đôi môi hồng nhuận của cô, mang theo cô đi nhận vòng hoa chúc phúc của khách quý.
Đến phiên Mộ Dạ Triệt đưa vòng hoa, Đằng Duệ Triết nhướng mày, sắc bén nhìn khuôn mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh của Đằng Duệ Triết, khóe môi mang theo chút cười. Nghe nói, Mộ Dạ Triệt phải quay về Cẩm thành làm thị trưởng, có khả năng phát sinh chút gì đó với Cổ Dư? A. Thật ra sắp xếp như vậy cũng không phải không tốt, mọi người sắp tìm được những gì thuộc về mình. Sau này Cổ Dư sẽ thăng cấp làm mợ nhỏ của hắn cùng Đại Lận!
Mộ Dạ Triệt nhiều ngày không gặp thì đem vòng hoa đeo vào cổ của cô, cúi người hôn hôn cái trán của Đại Lận, cười nói lên lời chúc phúc của mình, "Tiểu chất nữ của tôi cuối cùng cũng được hạnh phúc, tiểu cữu thật vui vẻ. Chúc mừng hai người."
Đại Lận thì nhìn về phía Cổ Dư ở bên cạnh, lặng yên dựng lên một tư thế "Cố lên" với cô, cười khẽ! Cổ Dư làm mợ nhỏ của cô, hình như cũng không sai! Sau này con của cô liền giao cho Cổ Dư, để hai con kêu cô là bà nhỏ, xem Cổ Dư vẫn luôn mơ ước hai đứa con nhà cô!
---
Ban đêm, khách uống rượu ở sân nhà, ăn đồ ngon, nhiệt tình khiêu vũ, hơn nữa còn đốt lửa trại trên bờ cát, bơi lội trong nước biển thanh lương, lên ca nô rời bến.
Trong nhà gỗ tinh xảo lại đầy phong cách, hắn cởϊ áσ sơ mi, để lộ thân thể rắn chắc, cười tà, giống như một con báo đen mà nhảy bổ về đây. Hắn đè cả người Đại Lận lên sô pha, thân hình khỏe mạnh gắt gao ngăn chặn cô, không để ý đến sự hờn dỗi của cô, cuồng nhiệt mà hôn.
"Anh! Nhẹ......A......Nhẹ một chút." Đại Lận vô lực ngăn cản sự dũng mãnh của hắn, cô muốn hắn để ý những vị khách ở ngoài cửa sổ, đừng để người ta được miễn phí xem phim, nhưng cô kinh hãi phát hiện sau khi mình mở miệng, đều là những âm thanh yêu kiều tận xương.
"Bọn họ không có lá gan để xem đâu." Hắn khàn khàn cười tà, "Thoải mái đi. Thân thể xinh đẹp như vậy...... để anh có em nào! Anh muốn đêm nay em hoàn toàn trở thành cô dâu hạnh phúc nhất của anh!"
Giống như ngàn vạn khói lửa trong cơ thể bùng cháy, hai người trong tiếng cười vui của các vị khách, thân ảnh giao triền hiện rõ trên cửa sổ, hai người đồng thời kết hợp mà rên rĩ trong đêm nay.
---
Ngày thứ hai, ánh bình minh nhiễm hồng khắp phía chân trời, gió nhẹ thổi qua, hương hoa nồng đậm bay vào trong nhà gỗ. Tấm rèm lụa mỏng nhẹ bay lên, Đằng Duệ Triết lấy chăn che phủ lên thân thể của hai người, đem Đại Lận ngủ say ở bên cạnh kéo vào trong lòng.
Thật ra hòn đảo nhỏ này rất đẹp, ngoài việc ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp, hai người còn có thể ở lại căn nhà gỗ này, cùng nhau bơi lội, mời chuyên gia vào làm spa, hoặc là sánh vai nằm trên bờ cát, ngắm ánh nắng hoa mỹ khắp phía chân trời, giống một cuộc sống chốn thần tiên.
Ban ngày, bọn họ sẽ tận tình hưởng thụ nước biển cùng ánh mặt trời. Còn ban đêm, bọn họ sẽ dứt bỏ mọi trói buộc, dưới cái gió của biển cả, điên cuồng hoan ái.
Nhưng những kế hoạch xinh đẹp này chỉ có thể thực hiện trong chuyến đi tuần trăng mật của bọn họ, bởi vì hiện tại bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm -- hiện tại hắn là chú rể, sẽ dẫn đầu đoàn xe, đưa cô dâu xinh đẹp nhất của hắn theo hòn đảo nhỏ ở eo biển này, từ nước Mỹ, một đường quay về Cẩm thành tổ chức một buổi hôn lễ với thanh thế lớn nhất. Dọc theo đường đi này, bọn họ sẽ du lịch kết hợp kết hôn, mỗi khi đi qua một thành phố, mỗi quốc gia khác nhau, mỗi nơi sẽ tổ chức kết hôn theo các phong tục tập quán khác nhau, được mọi người chúc phúc.
Đương nhiên, những điều này sẽ hao phí rất nhiều thời gian của bọn họ, nhưng bọn họ sẽ mau chóng hoàn thành, để Đại Lận hạnh phúc đi du lịch, cuối cùng ở Cẩm thành, dưới sự chứng kiến của toàn bộ thân nhân bạn hữu mà tổ chức hôn lễ.
Giờ phút này, hắn nhặt lên áo ngủ ở dưới đất, đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Đẩy cửa sổ mở ra, liền có thể thấy được bể bơi riêng, gợn nước xanh biếc đang lấp lánh dưới ánh nắng, bên cạnh bể bơi có thật nhiều cây cỏ hoa nhiệt đới.
Tối hôm qua hai vợ chồng Tống Lỗi, vợ chồng Lãnh Dật Dương hoan ái cùng vợ yêu ở trong biển, ở trên du thuyền thì tinh thần sảng khoái ngồi trên xe thể thao xa hoa, giơ ngón tay cái lên với Đằng Duệ Triết, tán thưởng chú rể đêm qua thật quá dũng mãnh! Tối hôm qua thân ảnh hai con người kia kíƈɦ ŧìиɦ in lên cửa sổ, quả nhiên khiến cho hai cặp vợ chồng này bùng lên dục hỏa, tìm một nơi khác mà đi.
Sáng nay, bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt đoàn xe, để toàn bộ phù dâu phù rể ngồi lên những chiếc xe sang quý, xếp một hàng dài, chuẩn bị xuất phát!
Nhưng, tối hôm qua cặp vợ chồng mới cưới miệt mài quá độ, bây giờ còn chưa rời giường!
Đằng Duệ Triết rời giường không lâu, Đại Lận cũng tỉnh dậy theo.
Cô còn buồn ngủ ngồi dậy, theo hắn nhặt áo ngủ trên mặt đất lên, chân trần đi đến sau lưng hắn, "Duệ......"
Cô chưa kịp mở miệng gọi tên hắn, Đằng Duệ Triết quay người ôm lấy cô, hai tay vòng qua ôm lấy cái eo của cô, tặng cho cô một nụ hôn nóng rực sáng sớm, "Chào buổi sáng......" Hắn thật thích dáng vẻ xinh đẹp vừa tỉnh ngủ của cô, thực sự như một con mèo nhỏ.
"Chào buổi sáng......" Đại Lận đỏ mặt đáp lại, trên cần cổ có nhiều nốt đỏ bừng, đó là căn cứ chính xác cho việc tối hôm qua mới hoan ái xong.
"Ngủ ngon không?" Hắn hỏi.
"Uhm......hoàn hảo......" Đại Lận đỏ mặt. Ngày hôm qua mọi người đều biết bọn họ làm vài lần, thật đúng là cô xấu hổ chết mất!
Đằng Duệ Triết để cô dựa vào trên người mình, thoáng nhìn thần thái cả người dâng cao, "Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có." Đại Lận ngại ngùng lắc đầu.
Bíp! Bíp! Hai người đang kéo dài tâm tình, bên ngoài phù dâu phù rể chờ không kịp, mới sáng sớm đã cắt ngang sự triền miên của hai người, cao giọng la lên. "Duệ Triết, mặt trời lên cao rồi, nên xuất phát thôi! Toàn bộ chúng tôi chuẩn bị hết rồi, còn chờ mỗi hai người thôi!"
"Đúng vậy, Đằng tổng, thời gian không còn sớm nữa, trạm đầu tiên của chúng ta hôm nay là Ytalia."
"Baba, mẹ, chúng ta nên xuất phát thôi."
"Duệ Triết, chúng ta xuất phát đi nơi nào? Vì sao bên ngoài có nhiều xe như vậy?" Đại Lận kéo áo ngủ kinh ngạc nhìn đoàn xe thể thao đang xếp thành hàng dài ở bên ngoài, phát hiện vợ chồng Tống Lỗi thì lái chiếc xe Mercedes-Benz. Vợ chồng Lãnh Dật Dương thì lái chiếc Lamborghini Hermes, vô cùng phong cách. Cổ Dư thì mang theo Tô Tiểu Nhạn ngồi lên chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, do Cổ Dư lái. Lão tiên sinh William thì do tuổi cao, để tài xế lái chiếc Rolls Royce – Phantom, ngồi cùng hai con.
Đứng đầu đoàn xe, là một chiếc xe thể thao mạ vàng xa hoa mắc nhất từ Arab có giá 2 triệu 8 trăm ngàn Euro. Thân xe được mạ vàng ròng, giờ phút này chiếc xe thể thao xa hoa đang phản xạ ánh vàng rực rỡ dưới cái nắng chói chang của mặt trời, với bề ngoài này, cũng đủ khiến thu hút ánh mắt của mọi người!
Đương nhiên, đây chính là chiếc xe hoa của Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận, một đường chạy, một đường tỏa sáng, có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trên thế giới!
Đại Lận phát ra một tiếng thét kinh hãi vì trận thế trước mắt này, bỗng nhiên có chút hiểu được là mọi người muốn theo cô du lịch kết hôn, cô kích động che lại nụ cười trên môi, bổ nhào vào trong lòng Duệ Triết, nói tiếng "Cám ơn".
"Đây là hôn lễ của chúng ta, không cần phải nói cám ơn." Đằng Duệ Triết rút bàn tay của mình ra từ vòng eo của cô, bảo cô đi thay quần áo, "Hôm nay đeo một ít trang sức tao nhã, mặc vào chiếc váy lụa trắng, trạm đầu tiên của chúng ta là Ytalia, tiếp theo là Khải hoàn môn ở Nga, Vancouver ở Canada, Seoul của Hàn Quốc, Hokkaido của Nhật Bản, Đài Loan, Hongkong, quay về nước tổ chức hôn lễ. Tiếp theo, còn lại là Singapore, điện Buckingham ở Anh, nhà thờ đức bà ở Paris, Ai Cập, Australia, Thụy Sĩ, chúng ta du lịch vòng quanh thế giới."
Đại Lận cười nhẹ nhàng, cởϊ áσ ngủ trước mặt hắn, thay váy cô dâu, sau đó hái một đóa hoa bách hợp trắng nõn, để hắn giúp cô cài lên mái tóc đen dài của mình, bắt đầu lữ hành hôn lễ ngọt ngào của bọn họ.
---
Nửa tháng sau.
Đằng gia, đoạn thời gian này có vẻ vô cùng náo nhiệt, trong biệt thự xa hoa, mỗi ngày đều có khách quý đến thăm, anh em bạn bè đoàn tụ, không khí đại hôn lễ vui vẻ phiêu tán khắp nơi, vui sướng. Bọn họ đang chờ đoàn xe hoa quay về, đã sớm chuẩn bị yến tiệc thật tốt, cùng đợi một hôn lễ có thanh thế lớn nhất.
Duệ Triết nói qua, nửa tháng sau, đoàn xe hoa sẽ quay về đây, diễu hành quanh thành phố, dựa theo lộ trình đính hôn ngày đó, từ Giang Đông đến Giang Bắc, từ Giang Bắc ghé qua Đằng trạch, Tô trạch, để người dân toàn thành phố biết được cô dâu xinh đẹp.
Đương nhiên, cô dâu Đại Lận của hắn có khả năng sẽ mệt, bởi vậy bọn họ cố gắng rút ngắn lịch trình, từ thánh đường cử hành hôn lễ, lập tức sẽ quay về Đằng trạch tham gia buổi tiệc.
Giờ phút này, Đằng mẫu để lộ khuôn mặt với nụ cười xinh đẹp, đang ở lầu một chiêu đãi khách quý, trên mặt không dấu được niềm vui sướng. Trứơc kia có rất nhiều chuyện không vui đều được xem là mây khói bay qua, tất cả mọi người đều sẽ quên, chỉ biết nhớ rõ, lúc này đây thật sự khiến người ta muốn cười to, hạnh phúc mỹ mãn.
"Chị dâu, lần này chúc mừng chị, Duệ Triết nó rốt cuộc cũng yên bề gia thất, để Đằng gia chúng ta chính thức có thêm một thành viên mới." Đằng nhị thẩm hâm mộ nhìn Đằng mẫu, cũng giống với các vị khách, họ hàng thân thích khác, là thật tâm chúc mừng, trên mặt mang theo ý cười:
"Duệ Triết cũng coi như là một nửa con của Diệu Tường, chỉ tiếc là bởi vì thanh danh của hai chú cháu quá lớn, mới bị một số thư kí kia hãm hại. Trước đây người phụ nữ tên là Toto kia, thế nhưng miệng lưỡi đầy mê sảng, vu hãm Diệu Tường nuôi dưỡng cô ta. Sau đó lại xuất hiện một Amy dây dưa Duệ Triết, em thật sự có thể hiểu được hai chú cháu là bất đắc dĩ bị bọn họ hãm hại. Chị dâu, hiện giờ Toto kia bị bỏ tù, lời đồn trong công ty cũng dừng lại, hi vọng sau này Đằng gia của chúng ta có thể đồng lòng, xây dựng công ty lớn mạnh hơn, đừng để xuất hiện lại loại chuyện này."
"Đúng vậy, chị cũng không tin chú Hai sẽ làm loại chuyện này, là phụ nữ ở bên ngoài phức tạp lắm. Nhưng mà em dâu này, tất cả đều trôi qua hết rồi, chúng ta nên vui vẻ nhìn những đứa con của Duệ Triết lớn lên." Đằng mẫu nhìn ngoài cửa, nhìn thấy quan khách hoan hô xôn xao, rõ ràng là đoàn xe của Duệ Triết đã đưa Đại Lận quay về từ Mỹ, lữ hành hôn lễ của bọn họ, rốt cuộc cũng về tới nhà!
"Duệ Triết, Đại Lận, Khiêm Khiêm, Ny Ny!" Đằng mẫu cùng họ hàng thân thích của Đằng gia mừng rõ như điên chạy ra cửa, quả nhiên nhìn thấy một đoàn xe thể thao xa hoa đang chậm rãi đi vào Đằng trạch, đứng đầu đoàn xe là một chiếc xa thể thao mạ vàng đang rực rỡ ánh hoàng kim, Đại Lận mặc váy lụa trắng ở trong xe, khiến khách khứa hoan hô một trận!
Bởi vì thật đẹp, rất chói mắt!
Cô dâu Đại Lận tuy rằng mặc một chiếc váy lụa trắng đơn giản, nhưng khi làn gió thổi nhẹ qua mái tóc dài của cô, qua chiếc lụa trắng thánh khiết, mọi người đều kinh diễm nhìn thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn đang chói lọi hạnh phúc của cô!
Chú rể Duệ Triết mặc đồ vét thì đang bế cô ôm xuống xe thể thao, khăn voan trắng dài mấy mét, đang phiêu đãng trong gió nhẹ! Hai tiểu hoa đồng Khiêm Khiêm cùng Ny Ny thì mặc lễ phục, đầu đội vòng hoa baby, nắm nhẹ làn váy voan trắng của mẹ, theo baba cùng mẹ đi vào đại trạch của Đằng gia.
Nửa tháng nay, bọn họ du lịch đến rất nhiều quốc gia, đến mỗi nơi baba cùng mẹ đều được mọi người chúc phúc, lữ hành kết hôn, bởi vậy sau khi diễu hành khắp Cẩm thành, từ thánh đường được thái công Mộ bí thư đưa vào giáo đường, đưa tay mẹ giao cho baba, sau khi chính thức hoàn thành hôn lễ, mẹ có chút mệt mỏi.
Bọn họ thực sự đau lòng khi mẹ mệt, bởi vì ở trong nước, ngoài hôn lễ ở thành đường được tổ chức theo phong cách của Châu Âu, trao nhẫn, mẹ còn ở Đằng trạch thay sườn xám đỏ, đi kính rượu các vị khách quý ở Đằng trạch.
"Bà nội, mẹ mệt chết đi được, không thể để mẹ nghỉ ngơi trước được sao?" Hai con nắm góc áo bà nội, "Nửa tháng trước, chúng con lừa mẹ đến rừng rậm ở Mỹ tổ chức hôn lễ, sau đó baba cùng mẹ tiến hành lữ hành hôn lễ, tổng cộng đi đến mười một quốc gia, hơn nữa còn Cẩm thành, là mười hai quốc gia."
"Baba sẽ ôm mẹ lên lầu nghỉ ngơi, ngoan." Đằng mẫu ôn nhu nhìn chính cháu trai cháu gái của mình, phát hiện hai cháu càng ngày càng lớn, trong lòng tràn ngập yêu thương hai cái cục cưng này, bà vuốt mặt hai đứa, trong lòng quả thật cảm thấy ngọt ngào hơn cả ăn mật.
Các vị khách bên cạnh nhìn hai đứa trẻ đáng yêu này, cũng nhịn không được mà khen ngợi, "Thật xinh đẹp, Đằng thái thái, cháu trai cháu gái của ngài lớn lên thật xinh đẹp! Mắt to, da trắng, hơn nữa môi hồng, ôi sao khéo nặn quá, lớn lên không biết sẽ làm mê đảo bao nhiêu trai lẫn gái!"
"A, mọi người quá khen rồi." Đằng mẫu cùng Đằng nhị thẩm mỗi người ôm một đứa, mặt mày mừng rỡ hớn hở, "Là Duệ Triết có phúc khí lớn, cưới được một người vợ hiền như hoa như ngọc, còn cho nhà tôi thêm hai bảo bối xinh đẹp như vậy! Hai cục cưng này một đứa giống Duệ Triết, một đứa giống Đại Lận, quả thật xinh đẹp, ha ha. Mọi người đừng khách sáo nữa, ngồi xuống đi, Duệ Triết lập tức đi xuống đó!"
Hai tiểu bảo bảo nhu thuận bị khách quý vây quanh, được khen không dứt miệng. Một góc khác của sảnh tiệc, Đằng lão gia tử, Đằng phụ, Tiêu phụ được mời đến, Mã phụ, lão tiên sinh William, Mộ bí thư, Cổ Ngạo, cùng với Lương Hồng Thịnh, Lương Bích Vân, một nhà của Đổng Mộc Dương, đang nâng ly đứng chung một chỗ cười nói với nhau.
Sau khi đoàn xe hoa về tới nhà, Tống Lỗi, Lãnh Dật Dương cũng gia nhập ở trong đó, đứng trên thảm đỏ, đang trò chuyện vui vẻ cùng các đầu sỏ, doanh nhân quốc tế.
Cổ Ngạo
Cổ Ngạo cũng đã đúng lúc gấp rút quay về nước tham gia hôn lễ, một thân tây trang màu lam phẳng phiu, cương nghị soái khí, có chút đăm chiêu nhìn Mã Quốc Vũ đang trò chuyện vui vẽ cùng Đằng phụ. Bởi vì hơn nửa tháng trôi qua, Mã gia vì vấn đề mặt mũi, vẫn như trước không chịu để Mã Nhã Thanh về nhà. Anh đang suy từ về việc làm thế nào để Mã Quốc Vũ tha thứ cho con gái.
Mã Nhã Thanh
Hiện tại tình hình Mã Nhã Thanh cai nghiện ở Australia tốt lắm, chính mình tự tìm việc, trải qua những ngày tháng như mây trôi. Bởi vậy anh cảm thấy một cô gái thanh lịch như thế, không nên bị cha mẹ vứt bỏ. Dù sao lúc trước là tên Xá Dật khốn nạn kia đã hại cô!
Giờ phút này, bầu không khí của buổi tiệc đang đạt tới cao trào, tất cả các nhân vật cấp cao của Cẩm thành đều đến đây, bao gồm một số phó thị trưởng, phó bí thư thị ủy, quan viên chính phủ ở thủ đô, một số quan chức có mối quan hệ cá nhân với Đằng lão gia tử, Đằng phụ, bọn họ đối mặt với một nhà đầu sỏ quốc tế thương mại Lương Hồng Thịnh cũng nể mặt, vui vẻ bắt tay, chẳng phân biệt đâu là quan là thương.
Ngoài cửa, lại có một chiếc xe đứng trước cổng Đằng trạch, Phó Minh Khải mặc một bộ vét nắm tay bạn gái bước xuống xe, dưới ánh đèn loang loáng, vẻ mặt đầy hạnh phúc bước vào đại sảnh của Đằng trạch.
Anh cùng bạn gái Lâm Tiêm Tiêm là quen biết nhau trong một buổi tiệc rượu, lúc ấy Lâm Tiêm Tiêm mềm mại không cẩn thận đụng vào anh làm đổ ly rượu, khiến anh bị ướt. Kỳ là, Lâm Tiêm Tiêm nhìn anh liền đỏ mặt, sau đó giống một con thỏ nhỏ mà trốn đi.
Lần thứ hai, bọn họ lại chạm mặt ở một bữa tiệc rượu khác, nhưng không đụng đỏ rượu vào áo vét của anh, mà là áo váy của cô. Lúc ấy nội y hồng nhạt của cô bị rượu dính lộ ra, cô dùng một đôi bàn tay nhỏ nhanh chóng che lại, đỏ mặt, kinh hoảng giống một con chim nhỏ đậu cành cong. Vì thế anh đem áo khoác vét của mình phủ lên vai cô, đưa cô đi toilet xử lý, sau đó, Lâm Tiêm Tiêm đỏ hồng mặt le lưỡi cười với anh, khiến cho anh trong nháy mắt, tim đập thình thịch vì cô gái hồn nhiên xinh đẹp này.
Lâm Tiêm Tiêm
Hiện tại bọn họ đã thử ở chung hơn nửa tháng, Lâm Tiêm Tiêm ở trước mặt anh càng ngày càng thẹn thùng, tự nhiên mà xinh đẹp, không hề giả tạo chút nào.
Mà khi bọn họ tay trong tay bước lên thảm đỏ của yến tiệc ở Đằng trạch, công lớn của Đằng trạch lại xuất hiện một cô gái.
Cô gái này chính là Diệp Tố Tố, cô vừa không nhận được thiệp mời của Đằng Duệ Triết, cũng hoàn toàn khiến Phó Minh Khải chết tâm với mình, hiện tại cô đơn một mình.
Cô nhìn bóng dáng của Phó Minh Khải cùng Lâm Tiêm Tiêm, nhìn hôn lễ giăng đèn kết hoa của Đằng Duệ Triết cùng Tô Đại Lận, lồng ngực có chút chua xót, không biết trong lòng mình rốt cuộc là một loại cảm thụ gì.
Cô cảm giác, chính mình đã tầm ba mươi tuổi, có khả năng cứ như vậy mà cô đơn lẻ loi sống tiếp. Bởi vì tính cách của cô quả thật cổ quái, nội tâm âm u, tâm lý trả thù rất mạnh, cảm xúc phản đối có thể không ngừng lặp lại phát tác, không có người đàn ông nào có thể chấp nhận cô!
Diệp Tố Tố
Hiện tại Phó Minh Khải tình nguyện lựa chọn Lâm Tiêm Tiêm, cũng không nguyện ý liếc nhìn cô một cái, cô thật sự thất bại như vậy sao? Cô không muốn sống cực khổ cả đời a!
Mà Trâu Tiểu Hàm bị cô tuyên bố xem kịch vui, thực ra lại đang bị bệnh nan y tra tấn trong cuộc sống nghèo khó, dần dần làm cho mình trầm mặc, thành thục.
Hiện tại bệnh tình của Trâu Tiểu Hàm đang kịch liệt chuyển biến xấu, giống như thật lâu trước kia, một lần cô cố ý làm rớt cái ly, lừa Duệ Triết lại đây, cũng đã xác định cô bị bệnh này.
Trong nửa tháng nay cô đã không thể cầm bút viết chữ, tiều tụy nằm trên giường bệnh, cố gắng làm cho chính mình viết nhật ký,
(Editor: Bệnh này giống 1 lít nước mắt – nhật ký của Aya của Nhật, ai xem phim này rồi thì biết, ngàn lít nước mắt chứ 1 lít gì)
Cô nhất định thật sự hối hận cái lần đó của nhiều năm trước kia, cô nói dối chính mình nhiễm bệnh. Kết quả, cô thật sự bị căn bệnh nan y này, kết cục chờ đón cô là cái chết ở trước mặt. Có khi cô ngủ trên giường, sẽ mơ thấy bà nội vẫy tay ngoắt ngoắt với cô, baba Trâu Tông Sinh sẽ vẫy tay ngoắt ngoắt với cô, không ngừng kêu Tiểu Hàm, cảm giác bà nội cùng ba đang kêu cô cùng đi xuống, lại làm người một nhà ở địa phủ.
Nhưng rồi đột nhiên, cô lại luyến tiếc người mẹ với mái tóc trắng xóa, khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình. Nếu thời gian có thể quay lại, cô cỡ nào hi vọng mình là một đứa con gái vô cùng hiếu thuận, không cần cùng Lâm Nhã Tĩnh cướp đi hạnh phúc của mẹ, chia rẽ gia đình này. Tuy rằng mẹ cô ác khẩu, nhưng bà lại yêu nhất con gái của mình, chưa từng buông bỏ đứa con gái duy nhất này, rơi lệ đầy mặt dập đầu trước bác sĩ.
Hiện tại bà nội bị trúng gió, sinh mệnh yếu như tơ nhện, cô thì bệnh như núi đổ, nhất định sẽ lấy cái chết làm chấm dứt, thế nhưng mẹ lại không có chốn bình yên.
---
Trong phòng tân hôn ở lầu hai của Đằng trạch, Đại Lận mặc lụa trắng đang nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, nghỉ ngơi một chút.
Cổ Dư lợi dụng thời gian cô nghỉ ngơi chợp mắt, giúp tô trang điểm lại, chuẩn bị tốt cho cô chiếc sườn xám màu đỏ, hâm mộ nhìn một thân lụa trắng thánh khiết của cô.
Hiện tại bộ váy này đã hoàn toàn phủ lên giường, phô bày thân hình mảnh khảnh của cô, mái tóc đen dài buông xõa, phủ lên chiếc giường trắng. Hai hàng mi dày rậm, che đậy đôi mắt to long lanh như thủy tinh của cô, môi hồng khẽ mím, khiến ngũ quan tuyệt mỹ của cô thoạt nhìn càng thêm tinh xảo.
"Tiểu Nhạn, chị Đại Lận của cô hiện tại có phải đẹp đến ngây người hay không? Vì sao chị cứ cảm thấy hiện tại dáng vẻ của cô ấy như thiên sứ vậy?" Cổ Dư đẩy đẩy Tô Tiểu Nhạn ở bên cạnh, "Dáng vẻ ôn nhu tinh xảo của cô ấy thật sự rất thích hợp với lụa trắng nhỉ? Khiến người ta cảm thấy thương tiếc, muốn chà đạp, thật đúng là hâm mộ chết được!"
"Vâng!" Tô Tiểu Nhạn gật đầu thật mạnh, nở nụ cười, "Dáng vẻ của chị Torn mặc váy cưới cũng sẽ rất đẹp!"
Cổ Dư
"Chắc là mặc không có hiệu quả như Đại Lận." Cổ Dư nhẹ nhàng nở nụ cười, đứng lên, nhìn mỹ nhân ngủ trên giường, "Cô bé này sau khi sinh con xong, càng thêm kinh diễm đến mê người, thành thục cùng yêu mị, không có cô gái nào có thể so sánh được, khó trách Đằng tổng si mê đến choáng váng đầu óc. Lúc này đây, có lẻ lại mang thai, thật đúng là hâm mộ quá ~"
"Hì hì." Tô Tiểu Nhạn lại gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Được rồi, hai người đi xuống ngồi vào vị trí đi." Đằng Duệ Triết mặc vét đẩy cửa bước vào, bảo các cô lui ra ngoài, không cần quấy rầy cô dâu của hắn nghỉ ngơi, "Hôm nay Đại Lận rất được, cám ơn hai người đã trang điểm cho cô ấy."
"Đằng tổng, không có gì, chúng tôi xuống lầu đây, Đằng tổng đưa vợ đi nghỉ ngơi sớm chút." Hai người cười khanh khách lui ra, biết nửa tháng tiến hành lữ hành kết hôn này, bởi vì có sự tồn tại của một đoàn bóng đèn, khiến Đằng tổng không thể "Ăn" Đại Lận được, bởi vậy Đằng tổng vô cùng có khả năng đối mặt với cô dâu xinh đẹp, trước tiên đưa vào động phòng đã!
"Có mệt hay không?" Đằng Duệ Triết ngồi ở mép giường, yêu thương ấn xuống một nụ hôn lên mặt của Đại Lận đang ngủ: "Xem ra vừa rồi bọn họ đã đánh thức em."
"Vâng." Đại Lận kéo hắn đến gần, để bàn tay của hắn đặt lên eo của mình, cười ngây thơ: "Chồng à, eo của em có phải to hơn không?"
Đằng Duệ Triết ôm cô ngồi dậy, bàn tay to chạm chạm lên vòng eo của cô, khóe môi cười tà ác: "Vợ à, hình như là béo hơn......" Ánh mắt thần bí nhìn cô, hắn cười tà hơn nữa còn thêm một câu, "Nhưng mà, chỗ nào nên béo đều béo, bộ ngực có vẻ to hơn nhiều, ha......"
Bàn tay không an phận đã muốn chui vào váy của cô, ôn nhu âu yếm trên bộ ngực sữa to mềm của cô, bờ môi nóng bỏng cũng ấn xuống.
"Duệ Triết, đừng có náo loạn nữa!" Đại Lận đỏ mặt gỡ tay của chồng ra, "Chúng ta lập tức phải xuống lầu gặp khách, sẽ mặc lễ phục, đừng để khách thấy dấu hôn ngấn trên người em." Thật ra cô có một tin tốt muốn nói cho hắn, cô lại mang thai!
"Không liên quan, tiếp theo là mặc sườn xám, ngoài lộ chân ra, làm sao cũng không lộ được." Hắn ôm cô ngồi lên đùi, tà nịnh nói nhỏ cười khẽ, dùng lực tách hai chân của cô ra, để cô ngồi khóa lại đối mặt với hắn, "Đại Lận, em làm nũng ở trong lòng anh là muốn quyến rũ anh sao?" Bàn tay của hắn kéo chiếc váy lụa trắng xuống, lộ ra cơ thể trắng mịn của cô, bờ môi khát vọng của hắn rốt cuộc nhịn không được hôn lên khuôn mặt đang đỏ bừng kia......
"Duệ Triết, không được đâu......"
"Đừng kêu!" Hắn cản lại sự kháng nghị của cô, hai tay đã kéo váy cưới của cô đến thắt lưng, để cô lõα ɭồ nửa người trên, "Vợ à, em có khả năng không biết nửa tháng nay, một đoàn bóng đèn kia có bao nhiêu chán ghét. Mỗi lần chúng ta hoan ái, những tên này liền chạy tới quấy rầy! Bởi vậy anh mặc kệ, hôm nay nhất định em phải bồi thường anh cho tốt!"
Vừa nói xong, một tay hắn đem vợ mặc quần áo không hoàn chỉnh đè xuống giường, toàn bộ thân hình to lớn cũng đè lên trên.
"A......" Khi hắn hút cuồng mạnh, Đại Lận nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ mềm mại, xoay khuôn mặt ửng hồng qua một bên, hai tay ôm lấy người hắn, ngại ngùng mẫn cảm, "Nhưng mà...... dưới lầu...... khách......"
"Mặc kệ khách!" Đằng Duệ Triết cười tà cởϊ qυầи áo của chính mình, để lộ thân hình hùng vĩ của mình, nhưng không có cởi hết váy cưới của Đại Lận, chính là để chiếc váy cưới trắng noãn vắt trên thân hình mê người của cô, đôi mắt tràn đầy dục hỏa, "Đại Lận, hiện tại em chỉ có thể thuộc về anh! Dưới lầu là chuyện của bọn họ!"
Chiếc lưỡi nóng lại lướt trên thân thể mềm mại của cô, khiến cô dưới thân vô cùng kiều diễm mê người, nhẹ giọng thở gấp, càng làm cho hưng phấn tăng cao, giống một đóa hoa đang nở rộ vì hắn.
Hắn ồ ồ thở dốc, đã là dùng sức mà cử dộng, nắm lấy cái eo của cô, khẩn cấp muốn ăn sạch cô gái dưới thân, thi triển hùng phong của hắn......
Đại Lận đỏ bừng mặt, trong từng đợt thở gấp ôm lấy bả vai dày rộng của chồng, hạnh phúc nở nụ cười. Đây là hạnh phúc của cô, hạnh phúc vĩnh hằng.
---
Đằng Nhã Đồng
Hai năm sau.
Trong biệt thự xa hoa của Đằng trạch, một đứa bé tầm một tuổi ba tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, đang dùng một đôi mắt trong veo như nước đang trừng to nhìn baba, mẹ đang ngồi trên bàn ăn, chu cái miệng nhỏ nhắn.
Đây lại là một phiên bản thu nhỏ của Đại Lận, là con gái thứ hai của Đại Lận, đang bập bẹ tập nói, trong thời kỳ cai sữa, giờ phút này đang làm nũng trong lòng baba Đằng Duệ Triết, muốn bú sữa mẹ. Nhưng cô bé đang bập bẹ, vẫn cắn này nọ không nghe lời ba, baba không cho cô bé bú sữa mẹ, bắt đầu để cô bé cai sữa ăn cơm, bởi vậy tiểu nha đầu này tức giận, chu miệng nhìn baba cùng mẹ, anh trai cùng chị gái, sau đó tức giận quay lại phòng ngủ, thân hình nhỏ bé biến mất ở phía sau cửa.
---
"Làm sao bây giờ, tiểu công chúa tức giận rồi." Duệ Triết quay đầu cười nhìn Đại Lận ở bên cạnh, bị những cô công chứa trong nhà huyết phục, "Anh đi nhìn xem sao?"
Đằng Duệ Triết đang muốn đi xem tiểu nha đầu đang tức giận, không rõ vì sao phụ nữ nhà bọn họ, từ con gái một tuổi cho đến mẹ già sáu mươi tuổi, lúc nào cũng tức giận? Con gái mặc váy thế nhưng lại ôm một ống heo tiết kiệm đi ra, bỏ một tiền xu ở trên bàn, đáng yêu nói với mẹ Đại Lận: "Mẹ, con chỉ ăn một xu tiền sữa thôi."
"......" Cả nhà té xỉu! Đại Lận không nói gì dựa vào trong lòng chồng, cười nhìn con gái nhỏ của cô, sau đó cười lên một tiếng to, cùng Duệ Triết, Khiêm Khiêm, và Ny Ny cười với nhau, thật tình quả thật vui vẻ.Đồng thời, Đằng lão gia tử đang đánh golf trong vườn, cùng vợ chồng đại bá, vợ chồng nhị bá nghe được tiếng cười cũng hướng qua bên này mà nhìn, đều cười rộ lên.
Cô công chúa thứ bai của nhà bọn họ lại nghịch ngợm này? Thật đúng là một đứa bé đáng yêu, khiến Đằng gia bọn họ khắp nơi đều có tiếng cười, tràn ngập hạnh phúc: "Không đánh nữa, tiểu công chúa nhà chúng ta có khả năng lại suy nghĩ biện pháp bú sữa mẹ đây!" Hai bà nội vội vàng thu gậy lại, khẩn cấp đi vào phòng khách, tranh nhau ôm lấy tiểu công chúa nhà bọn họ!
---
Trâu Tiểu Hàm
Chuyên khoa tiểu não đứng đầu Cẩm thành, Đại Lận cầm túi xách, nhìn Trâu Tiểu Hàm đang hấp hối ở trong phòng.
Hai năm trước, bà nội Viên trúng gió qua đời, Trâu Tiểu Hàm thì dưới sự âm thầm trợ giúp cuẩ cô cùng Duệ Triết, mượn danh nghĩa lấy quỹ từ thiện, chuyển cô vào khoa tiểu não của bệnh viện mà tiến hành trị liệu.
Ban đầu Trâu Tiểu Hàm sẽ theo bác sĩ tiến hành huấn luyện tứ chi, huấn luyện ngôn ngữ, ngăn cản tứ chi cùng ngôn ngữ chuyển biến xấu một cách cấp tốc, hết sức duy trì nguyên trạng. Nhưng không được một thời gian, Trâu Tiểu Hàm bắt đầu không đi lại được, nói chuyện khó khăn, mỗi ngày chỉ có thể mở miệng nói những từ không rõ với mẹ, ngồi xe lăn ra vào phòng.
Một năm sau, Trâu Tiểu Hàm bắt đầu nằm trên giường, trên cơ bản không nói chuyện được, chỉ có thể dựa vào bảng viết chữ, ấn chữ nói ra suy nghĩ của mình.
Dì Lam thì kiên nhẫn ngồi bên cạnh con gái, mát xa tay chân cho con, dạy con gái dùng bàn tay cứng ngắc viết nhật ký, thường xuyên lấy lệ rửa mặt. Mỗi ngày Trâu Tiểu Hàm đều viết trên bảng chữ năm chữ "Mẹ, con yêu mẹ", sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi, tư duy rõ ràng tưởng niệm những ngày tháng đi làm bình thường trước kia ở Đằng thị.
Cô cùng Đại Lận giống nhau, vẫn không rõ vì sao căn bệnh ma này tới nhanh như vậy, rõ ràng, trước khi té ngã trên đất không lâu, cô còn có thể chạy xe điện, còn có thể "Làm nhiều việc