Hôm nay một ngày nắng đẹp, một nhà bốn người của Đại Lận đi xe đến biệt thự Mộ gia ở đại viện thị ủy, chỉ thấy cha con Mộ bí thư đang chuẩn bị trang phục, tính cùng vợ chồng Đằng Duệ Triết đi tham dự tiệc đính hôn của Cổ Ngạo cùng Mã Nhã Thanh, đang nói nói cười cười. Thấy Đằng Duệ Triết ôm Đại Lận đi vào cửa, khóe môi Mộ Dạ Triệt mang theo chút cười ôn nhuận, phong độ bước xuống cầu thang.
Thời gian hai năm, hắn từ Mỹ quay lại Cẩm thành, dưới sự trợ giúp của ba mình, ngồi lên vị trí thị trưởng của Cẩm thành. Tuy rằng chính là tuổi còn trẻ, nhưng con đường làm quan thuận buồm xuôi gió, năng lực trác tuyệt.
"Đại Lận, đã đến rồi." Hắn cười nhìn Đại Lận một cái, ánh mắt càng thêm nhu hòa mang theo sự sủng nịnh, sau đó dời xuống khuôn mặt của Đằng Duệ Triết, chờ Đằng Duệ Triết kêu hắn một tiếng tiểu cữu. Nhưng Đằng Duệ Triết chính là ôm sát vợ ở trong lòng, mày kiếm nhướng lên, bờ môi mỉm cười bình tình nhìn hắn.
Kêu tiểu cữu? Môn nhi đều không có!
"Tiểu cữu, chúng ta nên xuất phát thôi." Thấy hai người đang ở thế giằng co, hoàn toàn không có khả năng làm cậu cháu, Đại Lận đứng giữa trung gian hai người, cười nhìn đồng hồ, "Chín giờ kém rồi, còn nửa tiếng nữa đến giờ đính hôn, Torn đang đợi nữa." Cô quay dựa vào lòng của chồng mình, lặng lẽ lôi ống tay áo của hắn, lại cười khẽ nháy mắt, "Duệ Triết, nói không chừng hôm nay sẽ có hai lễ đính hôn, chúng ta nên sớm đi thôi."
Đằng Duệ Triết buông mắt cười nhẹ nhàng, kéo vợ vào lại trong lòng, soái khí gật gật đầu. Hắn đương nhiên biết điều này, bởi vậy hôm nay sớm đã chuẩn bị tốt hai phong bao tiền mừng, cung chúc Mộ Dạ Triết sắp chấm dứt cuộc sống độc thân!
Mộ Dạ Triệt nghe nói tên của Cổ Dư, cũng cười nhẹ, không tỏ vẻ gì, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh vợ chồng Duệ Triết.
Tiểu Trạch Khiêm đã được sáu tuổi, đang nắm tay em gái Đồng Đồng đứng bên cạnh cha mẹ, nhu thuận kêu Mộ Dạ Triệt là cữu công. Con gái Đằng Nhã Đồng của Đại Lận năm nay đã hơn một tuổi, làn da trắng mịn, mắt to trong veo như nước, thân mình nhỏ bé mập mạp, đang nắm tay anh trai tìm kiến bóng dáng chị gái Ny Ny.
Ngày thường cô bé cùng chị gái Oánh Ny có mối quan hệ vô cùng tốt, bởi vì chị gái thường xuyên trộm sữa cho cô bé, làm cho kế hoạch cai sữa của cô bé chết non giữa đường, mãi cho đến hiện tại cũng không có cai sữa thành công!
"Đồng Đồng nhà chúng ta lại trưởng thành thêm một chút." Mộ bí thư với đầu tóc bạc cười ha ha bước xuống từ cầu thang, yêu thương đem cháu ngoại ôm vào trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, "Đồng Đồng lớn lên thật giống mẹ, ông cố thật may mắn khi còn sống có thể nhìn thấy Đồng Đồng chào đời. Thời điểm Đại Lận còn nhỏ, ông cố không thể ở bên cạnh......"
"Ông ngoại." Đại Lận cắt lời Mộ bí thư, để ông không cần đau buồn, tiếp nhận con gái, cười nói: "Đại Lận nhìn ra được, ông ngoại yêu thương nhất là Đồng Đồng, bởi vì Đồng Đồng giống con nhất. Nhưng ông ngoại à, thật ra trước đây Đại Lận cũng sống thật hạnh phúc, bởi vì ba rất thương con."
Mộ bí thư cười gật gật đầu, lại duỗi tay sờ sờ đầu Khiêm Khiêm, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Nay ba đứa con của Đại Lận đã lớn, cuộc sống thật hạnh phúc, ông là ông ngoại thật ra không cần nhắc lại chuyện cũ thương tâm. Nhưng khi ông nhớ đến con gái lớn Mộ Thanh Như mất sớm của mình, cảm thấy thật có lỗi với con gái.
Bởi vậy ông hi vọng con gái Mộ Thanh Như có thể hạnh phúc, Đại Lận cùng người thân có thể quên đi những khúc mắc mâu thuẫn ban đầu, sống cuộc đời hạnh phúc.
---
Mã Nhã Thanh
Do là tái hôn, tiệc đính hôn của Mã Nhã Thanh cũng không tổ chức linh đình, mà là chọn một giáo đường ở bên ngoài ngoại ô, mời bạn bè bà con thân thích, tổ chức tiệc đính hôn ngoài trời với Cổ Ngạo.
Cổ Ngạo tôn trọng Mã Nhã Thanh, vừa không cho mời phóng viên, cũng không mời quan to quyền quý, mà là đón ông ngoại từ Mỹ về, dùng xe hiệu mời cha mẹ Mã Nhã Thanh đến, cùng Mã Quốc Vũ nói chuyện với nhau ở trong phòng nghỉ.
Vốn dĩ Mã phụ vì thể diện, không chịu thừa nhận con gái Mã Nhã Thanh, nhưng sau khi Lương Bích Vân tự mình vạch trần hành vi phạm tội đáng ghê tởm của lão chồng Đổng Phương Trác, trong lòng Mã Quốc Vũ để ý đến chuyện thông cảm cho con gái. Hơn nữa con gái tái hôn, thân phận cùng địa vị của Cổ Ngạo làm cho ông nở mặt nở mày, bởi vậy ông đồng ý đến tham gia tiệc đính hôn cùng con gái, từ nay vạch rõ giới hạn với Xá gia!
Giờ phút này trên bãi cỏ ngoài giáo đường, hoa hồng đang tỏa hương, khách quý tập hợp, Torn mặc lễ phục trắng đang bận rộn trên sân khấu, để lộ dáng người thon dài cùng thân hình chữ S, chuẩn bị làm MC. Ny Ny được cô đưa tới thì ngồi bên cạnh lão tiên sinh William, đang kể chuyện cho lão tiên sinh William nghe, cùng với tìm kiếm bóng dáng cha mẹ mình.
Nghe nói, cô bé vừa được sáu tuổi, đã trải qua ba người mẹ. Người mẹ đầu tiên là bạn của mẹ Đại Lận, đã lên thiên đường không lâu, là một người mẹ thích tranh đoạt, luôn phá hỏng mối quan hệ giữa baba cùng mẹ. Người mẹ thứ hai còn lại là mẹ Đại Lận, mẹ ruột của cô bé, hơn hai mươi tuổi liền mang thai cô bé, tuổi thật trẻ. Người mẹ thứ ba là mẹ Cổ Dư, khi cô bé còn rất nhỏ, thường xuyên được mẹ thay bỉm cho mình, là một mỹ nữ vừa keo kiệt vừa đáng yêu!
Hiện tại, cô bé được đưa đến chỗ mẹ Cổ Dư, trên danh nghĩa có hai người mẹ!
"Ông ơi, sau khi chú William Cổ bay về Mỹ thì thế nào?" Oánh Ny sáu tuổi chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn lão tiên sinh William bên cạnh, khẳng định William Cổ hiện tại là một kẻ nghèo nàn! Bởi vì toàn bộ tài sản của William Cổ là của lão tiên sinh William, một khi bị bắt quay lại, chú William Cổ cũng không dám kiêu ngạo như vậy nữa!
"Sau khi chú William Cổ trở về, đã bị ông đóng băng tài sản, để tự mình đi kiếm tiền. Bởi vậy hiện tại chú William Cổ có một công ty nhỏ vừa mới được thành lập, mỗi ngày đều bận rộn công việc." Lão tiên sinh William tóc trắng xóa xoa đầu Ny Ny, cười sang sảng, "Baba cùng mẹ sống thế nào? Nghe nói mẹ của con đã nghỉ việc ở Sang E?"
"Baba cùng mẹ sống thật hạnh phúc, có khả năng hai người lại cho tụi con thêm một cặp em trai em gái." Oánh Ny nhảy xuống từ ghế, chỉ chỉ về phía cánh cửa của tiệc đính hôn, "Baba cùng mẹ đang đến đây, con đi đón hai người! Ông cố cùng tiểu cữu công cũng đến đây!"
Cô bé vui vẻ phấn chấn chạy trên cỏ, xuyên qua cánh cổng vòm hoa hồng, thân hình nhỏ bé chạy trên thảm cỏ, nhưng chạy chạy, khóe mắt của cô bé đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ âu đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chân dài, lưng dựa vào ghế, cũng gọi cô bé một tiếng "Ny Ny"! Cô bé hoảng sợ, vội vàng dừng lại bước chân, khiếp sợ nhìn thấy chú William Cổ vốn đã bị gọi về Mỹ!
Tuy rằng thời gian hai năm trôi qua, cô bé không nhớ rõ dáng vẻ của William Cổ lắm, nhưng cô bé tuyệt đối nhớ rõ gương mặt của William Cổ còn muốn xinh đẹp và khí thế tà ác hơn so với nữ giới! Vừa rồi thế nhưng anh lại âm dương quái khí kêu cô bé là "Ny Ny", cũng vươn tay về phía cô bé, chắc là không muốn bắt cóc cô bé!
"Tiểu mỹ nữ, đừng sợ." William Cổ thấy cô bé sợ hãi, bờ môi khẽ cười nhẹ, đem hai khuỷu tay gác lên lưng ghế, vẫn tà ác như vậy, "Lần này chú lại đây, chính là tham gia hôn lễ của anh trai. Chú cảm thấy thật có lỗi về chuyện trước kia, khiến mẹ Đại Lận của cháu cảm thấy chán ghét, nhưng chú tuyệt đối không chấp nhận thua! Bởi vậy --"
William Cổ
Anh tạm dừng, ánh mắt tà ác yêu mị kia nhìn xuống khuôn mặt hoảng sợ của tiểu Oánh Ny, càng phát ra tiếng cười mềm nhẹ, "Bởi vậy, tuy rằng chú vĩnh viễn không bắt được tâm của Đại Lận, nhưng chú sẽ lấy Đằng Duệ Triết làm mục tiêu trong sự nghiệp, vượt qua anh ta, hoặc là đánh bại anh ta! A."
Ny Ny lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên liền chạy tới phía trước mặt, dùng sức kêu "Baba, mẹ" về phía cổng, dùng bàn tay nhỏ chỉ vào nơi Cổ Tuấn vừa ngồi, "Baba, mẹ, chú bại hoại lại đến đây! Chú ấy nói muốn đánh bại baba! Baba......" Không phải ông William nói chú ấy bề bộn công việc sao? Làm sao có thời gian bay qua đây?
"Ny Ny?" Đại Lận khó hiểu nhìn nhìn nơi con gái chỉ, phát hiện nơi đó có một người phụ nữ đang ngồi, hoàn toàn không có đàn ông, vì thế cô sờ sờ trán con gái, hỏi cô bé làm sao vậy, "Có phải thân thể không được thoái mái?"
"Mẹ!" Ny Ny không ngừng chui vào trong lòng cô, vẫn chỉ về nơi mà Cổ Tuần vừa rồi mới ngồi, khẳng định không phải là ảo giác, "Chú ấy mặc quần áo màu đen, vẫn cười, nói muốn đánh bại baba!"
Đằng Duệ Triết thì nhìn chằm chằm nơi con gái chỉ, con ngươi đen âm trầm nhìn bóng dáng của cô gái mặc váy đen, mười phần tinh tưởng William Cổ đã đến nơi này. Nhưng điều này có thể chứng minh điều gì đâu? Tiệc đính hôn của Cổ Ngạo, thân là em trai, đương nhiên phải lại đây tham gia! Còn nữa, hắn thế nhưng lại thật sự chờ mông William Cổ trở thành một đối thủ mạnh mẽ của hắn trong sự nghiệp, Cổ Tuấn có thể xuất ra năng lực thật sự chống lại hắn!
Hắn đi về phía trước hai bước, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu mặc váy đen xa lạ kia, phát hiện cô gái này cũng quay đầu nhìn lại hắn, cười yêu mị với hắn, ném qua một cái ánh mắt đưa tình, sau đó quay đầu lại, chờ hắn đến đây.
Đại Lận ở một bên nhìn, vốn nghĩ đến cô gái này cùng chồng mình quen biết nhau, sau lại nghĩ, phát hiện cô gái này cố ý làm cho cô hiểu lầm mối quan hệ giữa bọn họ! Ánh mắt kia, rất yêu mị!
"Cô ta hẳn là nữ thư ký cảu Cổ Tuấn." Đằng Duệ Triết ở một bên trầm giọng cười nói, cũng ôm cô đi về phía trước, cố ý ngồi xuống bên cạnh cô gái, "Nếu đã quay lại, vì sao cậu ta không tự mình đi ra gặp bản thiếu?" Đôi mắt thâm thúy của hắn đối diện với Đại Lận, âm thanh cũng là hỏi cô gái mặc váy đen ở bên cạnh, hàm chứa sự trào phúng, khóe môi mỏng khẽ nhếch, "Hai năm không gặp, bản thiếu còn cho rằng cậu ta hẳn là có tiến bộ hơn, biết chính mình nên làm cái gì, cái gì không nên làm."
"Đằng thiếu gia, còn nhiều thời gian." Cô gái mặc váy đen quay đầu cười quyến rũ, liếc mắt nhìn Đại Lận một cái, phát ra tiếng nói chói tai, "Đằng thiếu phu nhân thật xinh đẹp." Sau đó cầm túi xách đứng lên, làm bộ muốn rời đi, ánh mắt nóng bỏng vẫn nhìn chằm chằm Đằng Duệ Triết ở bên cạnh, "Sau này cơ hội để chúng ta gặp mặt còn có thể rất nhiều, hy vọng có thể được ăn tối cùng Đằng thiếu, chúc mừng cuộc đời thật tuyệt vời." Sau đó lại cười quyến rũ, thải giày cao gót rời đi.
Đằng Duệ Triết không để ý đến cô ta, đôi mắt sâu thẳm vẫn như cũ nhìn chằm chằm lên sân khấu, thấy Cổ Dư bận rộn đi tới đi lui, cánh tay dài vươn ra ôm sát Đại Lận vào trong lòng, trầm giọng cười nói: "Vợ à, xem ra Cổ Tuấn tính thay đổi sách lược, tính sử dụng mỹ nhân kế. A, quả nhiên là dụng tâm lương khổ*."
(* Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.)
Đại Lận nhớ đến ánh mắt nóng bỏng cùng lời nói khiêu khích của cô gái vừa nãy trước khi rời đi, không thể không bất đắc dĩ cười một cái, "Thật ra trụ sở của Đằng thị mới là nơi tập trung mỹ nhân, bao nhiêu cô gái thèm nhỏ dãi ba mét đối với anh, tranh đấu gay gắt, nếu anh chịu cho bọn họ cơ hội, sao lại đến phiên cô ta được. Cái này khiến em không khỏi nghĩ đến Amy, Duệ Triết, anh còn nhớ rõ chuyện của Amy chứ?"
Đằng Duệ Triết cong môi cười, dùng bàn tay nắn nắn lấy cô, cười cô ngu đần, "Không có Amy kế tiếp xuất hiện, em cũng sẽ không đem Amy đặt giữ ở bên cạnh chồng mình, thật sự xem đó là bạn, không khiến mình nhảy vào góc tường."
"Duệ triết, em vừa nghĩ, tên tiếng Trung của Amy có phải là Lâm Nho Nhỏ không?" Đại Lận ngẩng đầu lên ở trong lòng hắn, vì hắn mà vạch trần chỗ khó hiểu của mình, "Bạn gái mới của Phó Minh Khải tên là Lâm Tiêm Tiêm, cùng tên cùng em gái của Amy, chẳng lẽ trùng hợp như vậy?"
"A?" Đằng Duệ Triết nhíu mày, trong ánh mắt thoáng hiện chút nghi ngờ, "Hai năm trước, trong hôn lễ của chúng ta, Phó Minh Khải từng mang theo bạn gái xuất hiện một lần, nhưng thật ra anh không chú ý đến vấn đề này. Có phải Amy vẫn luôn liên lạc với em đúng không?"
"Có liên lạc chút, nhưng không gặp mặt." Đại Lận lắc đầu, nhìn Torn đang đi hướng về bên này, "Hiện tại Amy không ở Cẩm thành, đang làm việc tại một viện dưỡng bệnh ở thị trấn nhỏ. Nhưng em gái Tiêm Tiêm của cô ấy, cũng chính là cô gái tặng bình hoa Lưu Ly kia cho em, vẫn ở lại Cẩm thành. Có lẽ đây là duyên phận, Lâm Tiêm Tiêm đã chuẩn bị kết hôn cùng Phó Minh Khải, bọn họ yêu nhau đã được hai năm."
Hiện tại nhắc đến Phó Minh Khải, liền không tránh được việc nhắc đến Diệp Tố Tố, vì thế Đại Lận nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói thẳng: "Thật ra vài ngày trước, em từng gặp qua Diệp Tố Tố, cô ấy tìm việc ở vùng bên cận, thoáng nhìn người có vẻ tiều tụy."
Cô đang thản nhiên nói xong, Torn mặc lễ phục thải giày cao gót lại đây, nghênh đón là một làn gió thơm, đôi mắt mèo chờ đợi nhìn xung quanh, "Đại Lận, Đằng tổng, Dạ Triệt đâu? Anh ấy không cùng hai người lại đây sao?" Rõ ràng Dạ Triệt đã bàn luận trong điện thoại, sẽ cùng Đại Lận đi đến đây, hơn nữa vô cùng có khả năng lợi dụng cơ hội này để xác định mối quan hệ giữa bọn họ.
Đại Lận nghe vậy, thế này mới phát hiện không thấy bóng dáng của Mộ Dạ Triệt đâu, không biết đi làm cái gì, vì thế nhìn về phía ông ngoại ở bên cạnh, hỏi tiểu cữu đi đâu?
Mộ bí thư tóc trắng xóa đang chào hỏi cùng khách, đi tới trầm giọng cười nói: "Vừa rồi ngồi vào bàn, bỗng nhiên Dạ Triệt nói đi toilet, không biết vì sao giờ còn chưa ra? Có thể là đột nhiên có việc. Torn, con đừng vội, chuyện giữa cháu cùng Dạ Triệt, bác trai bác gái đều biết, sẽ lập tức làm chủ cho con, để hai đứa thuận tiện làm lễ đính hôn luôn."
"Dạ Triệt có việc?" Mộ thái thái khẽ nhăn mặt, nhẹ nhàng buông tay Cổ Dư ra, có chút bất mãn với hành đông của con, "Rõ ràng Dạ Triệt biết hôm nay Mộ gia chúng ta lợi dụng cơ hội này để tuyên bố, tuyên bố mối quan hệ của nó cùng Cổ Dư, kết thân gia cùng gia tộc William, làm sao nó có thể tự ý như vậy được?"
"Được rồi được rồi, nó lập tức quay lại rồi, bà đừng giận." Mộ bí thư tính tình tốt vỗ vai vợ, biết mọi người đều xem trọng mối hôn sự này, hai người kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, bởi vậy cũng không vội vàng xao động, ngôn ngữ giản lược lại mang theo vui sướng, "Để tôi nói thư ký tìm nó, bà chuẩn bị lên sân khấu phát biểu đi, ha?"
"Ai giận! Tôi chỉ là sợ nó chậm trễ chuyện lớn mà thôi!" Mộ thái thái sân si liếc bạn già một cái, thế này mới mỉm cười, ngược lại khoác tay Cổ Dư lần nữa, thân thiết mà hỏi: "Gần đây làm việc ở văn phòng của nó có quen không? Oan cho con, để con làm công việc ở tòa thị chính, tiền lương không cao, công việc cũng mệt mỏi......" Vừa rồi đi bên cạnh tán gẫu, ai cũng không thèm để ý đến, quả thật là xem Cổ Dư là con dâu tương lai mà thương đến tận xương tận tủy, độ vừa lòng cao đến trăm phần trăm!
"Bác gái, con không thấy phiền gì, là con tự nguyện đến văn phòng của anh ấy làm, giúp anh ấy chia sẻ một ít chuyện trong khả năng của mình." Khuôn mặt Cổ Dư tươi cười chào đón, khách sáo với Mộ thái thái, lại lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Mộ Dạ Triệt, cứ cảm thấy bất an.
Cổ Dư - Mộ Dạ Triệt
Hai năm nay dưới sự tác hợp của các vị trưởng bối hai bên, cô cùng Mộ Dạ Triệt hẹn hò vài lần, nhưng Mộ Dạ Triệt vĩnh viễn nho nhã lễ độ, ôn hòa đối với cô. Cô cảm nhận không đến tình yêu, cũng không có phúc để làm Mộ Dạ Triệt điên cuồng theo đuổi mình, bọn họ cứ ôn hòa như vậy, lấy một loại lý trí trưởng thành để kết giao, trở thành mối quan hệ cấp trên cấp dưới.
Có khi cô nghĩ đến việc Mộ Dạ Triệt không bỏ được Đại Lận, cho nên lãng đạm đối với những người khác. Nhưng sau khi nói chuyện Đại Lận xong, cô bỗng nhiên phát giác Mộ Dạ Triệt thật ra cũng không có yêu Đại Lận, hắn đối với Đại Lận chính là yêu thương cùng thương tiếc, chăm sóc cô ấy trong bốn năm, trong lòng căn bản cũng không có yêu qua một cô gái nào! Cuộc đời hắn chính là một điều bí ẩn, giống như ngoài Mộ Thanh Như ra, vốn không có một người nào khiến hắn thật sự để trong lòng!
Như vậy rốt cuộc Mộ Thanh Như ở trong lòng hắn chiếm địa vị gì, mới khiến hắn đem tình yêu chuyển dời lên người Đại Lận, khiến hắn không chịu chú ý bất kỳ cô gái nào ở bên cạnh?
"Torn, em giúp chị đi tìm." Đại Lận quan sát đến biểu tình trên mặt của Cổ Dư, bỗng nhiên phát hiện mối quan hệ của hai người này, cũng không ngọt ngào giống như người ngoài nhìn thấy, tựa như, ngoài những người như bọn cô cực lực tác hợp ở bên ngoài, hai nhân vật chính bên trong cũng không có rung động gì! Ít nhất, tiểu cữu Dạ Triệt vì mục đích kết hôn, mà không phải lấy tình yêu làm điều kiện tiên quyết, chỉ cần mẹ thích Cổ Dư, hắn liền kết hôn hoàn thành nhiệm vụ!
"Vậy...... Chị đi chủ trì hôn lễ, hôm nay chị làm MC!" Cổ Dư cảm giác xấu hổ trong tình huống này, giống như là cô không gả cho Mộ Dạ Triệt thì không thể, lại chịu khổ vứt bỏ, bị người ta chê cười, điều này khiến cô thật sự không được thoải mái, làm cho cô không thể không vội vàng xoay người, nhận micro một lần nữa quay lại sân khấu, bắt đầu lễ đính hôn của Cổ Ngạo cùng Mã Nhã Thanh!
Mà bên này, Đại Lận bất đắc dĩ cười cười, để chồng Duệ Triết ngồi ở chỗ cũ chờ mình, còn cô đi tìm Mộ Dạ Triệt!
Làm sao tiểu cữu có thể đối xử với Cổ Dư như vậy được! Nếu không có tình yêu, hôn nhân gượng ép sao có thể hạnh phúc được?! Cô là người giật dây giữa bọn họ, nhưng cô hợp tác như vậy chẳng phải là hại Torn?
Cô xoay người vội vàng đi hướng vào toilet, một cô gái mặc váy trắng, làn da mịn màng, ngũ quan thanh tú, diện mạo ngọt ngào, đang đi ra từ toilet.
"Tiểu thư, cô muốn sử dụng buồng vệ sinh sao?" Cô gái váy trắng đi một hai bước, lại quay lại có ý tốt nhắc nhở cô, thanh âm ngọt ngào, "Toilet hình như bị hư, tôi đang muốn thông báo người đến sữa, bồn rửa bên trong toàn là nước."
Đại Lận thấy cô ấy môi hồng răng trắng, tóc đén bóng, khí chất vô cùng, liền cười hỏi: "Trông cô có vẻ quen mắt, chúng ta có phải từng gặp qua nơi nào hay không?"
"Ôi, cô là Đằng thiếu phu nhân!" Cô gái váy trắng cũng kêu lên một tiếng ngạc nhiên, nở nụ cười, "Tôi đã tặng cho cô một bình Lưu Ly màu tím, cung chúc cô cùng Đằng thiếu hạnh phúc mỹ mãn, ân ái cả đời. Tại hôn lễ hai năm trước, chúng ta từng gặp mặt một lần. Đằng thiếu phu nhân, cô ngày càng đẹp hơn."
"Cô là Lâm Tiêm Tiêm?" Đại Lận giật cả mình, không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt, nhanh như vậy liền đụng mặt Lâm Tiêm Tiêm, ánh mắt liền đánh giá cô gái này nhiều hơn, dịu dàng cười nói: "Gần đây Amy có khỏe không?" Khí chất của Amy cùng Lâm Tiên Tiêm hoàn toàn khác nhau, em gái càng hòa nhã đoan trang hơn.
"Chị tôi sống tốt lắm, thường xuyên nhắc
đến cô." Lâm Tiêm Tiêm dùng bàn tay hất mái tóc trên trán, khách sáo nhường đường cho Đại Lận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười đoan trang, "Minh Khải đang chờ tôi, Tiêm Tiêm đi trước, mời Đằng thiếu phu nhân." Cô mang túi xách gật đầu cười ôn nhu, thế này mới nhanh chóng bước đi.
Đại Lận nhìn chằm chằm bóng dáng thon thả, phát hiện sau nụ cười tươi của cô gái này, tựa như cất giấu một chút kinh hoảng, giống như có người đang đuổi theo ở phía sau. Điều này khiến Đại Lận thấy khó hiểu, nghĩ rằng trên mặt mình có gì bẩn, dọa khiếp cô gái thanh tú này. Cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân của đàn ông, thế này cô mới phát hiện tiểu cữu Mộ Dạ Triệt của cô quả nhiên đứng ở toilet, đang tay đút túi quần thoải mái đi ra.
"Tiểu cữu biết Lâm Tiêm Tiêm?" Một cảnh này khiến Đại Lận không thể không nghi ngờ bước chân chạy nhanh của Lâm Tiêm Tiêm, là vì muốn né tránh Mộ Dạ Triệt, nhưng tiểu cữu đáng sợ như vậy sao? Hai người bọn họ hình như còn không quen biết nhau!
"Tiểu chất nữ cảm thấy sao?" Mộ Dạ Triệt nhếch môi, cười đầy ẩn ý, đôi mắt nhìn chằm chằm về phương hướng mà Lâm Tiêm Tiêm biến mất, "Đây là lần đầu tiên tiểu cữu nhìn thấy cô ấy, không nghĩ rằng trên đời này sẽ có một cô gái với dáng vẻ thướt tha như vậy! Vừa rồi vội vàng thoáng nhìn, khiến cho tiểu cữu ngạc nhiên như gặp tiên nữ, như gặp tiếng sét ái tình! A." Những lời này khiến Đại Lận nhíu mày, khó hiểu nhìn sắc mặt âm trầm của Mộ Dạ Triệt!
Lâm Tiêm Tiêm
Diện mạo của Lâm Tiêm Tiêm chính là thanh tú, cũng không đạt đến mức độ như tiên nữ, vì sao tiểu cữu lại cười, sắc mặt cũng rất âm lãnh! Lòng của cô "Lộp bộp" một tiếng, nhíu mày, bị dáng vẻ của tiểu cữu dọa đến! Kinh diễm thì kinh diễm thôi, vì sao khi nói lại nghiến răng nghiến lợi như vậy, giống như có thâm cừu đại hận?!
"Làm sao vậy?" Mộ Dạ Triệt cười nhìn cô, ánh mắt khôi phục vẻ ôn nhuận, nhìn chằm chằm cô đang nhíu mày, "Tiểu cữu gặp được người con gái trong lòng, tiểu chất nữ không thấy mừng cho tiểu cữu sao?"
Người con gái trong lòng?
Đại Lận càng nhíu mày chặt hơn, tâm cứng lại, cảm thấy hoang đường vô cùng, "Tiểu cữu, hiện tại vừa gặp đã yêu một cô gái đã có vị hôn phu, như gặp tiếng sét ái tình, vậy Cổ Dư tính là cái gì?! Dạ Triệt không phải là một người tin tưởng đến chuyện vừa gặp đã yêu! Rõ ràng tiểu cữu tính phát triển chuyện tình cảm với Cổ Dư! Hiện tại lời nói lại không chịu trách nhiệm!"
Dạ Triệt thấy cô tức giận, cười cười, sửa lại nói ôn nhu: "Tiểu cữu chỉ đùa với tiểu chất nữ chút thôi, đừng nghĩ là thật. Nếu cô ấy là người đã có vị hôn phu, tiểu cữu làm sao lại vừa gặp đã yêu cô ấy. Tiểu cữu chính là cảm thấy, cô ấy giống một vị cố nhân." Cười ôn nhuận, đôi mắt lại mang theo vẻ lạnh băng như trước, nhìn về phía xa xa.
"Giống ai?" Cảm nhận đầu tiên của Đại Lận khi nghe những lời này, chính là cảm giác hắn đang nói đến người mẹ đã mất của cô, nhưng Lâm Tiêm Tiêm cũng không giống mẹ của cô! Hắn đang nói đến một người phụ nữ khác!
"Giống --" Mộ Dạ Triệt nhìn về nơi xa xa dần dần nheo mắt lại, gương mặt tuấn mỹ rơi vào trầm tư, dần dần lạnh băng như sương, "Giống như một kẻ thứ ba của nhiều năm trước."
---
"Em không cần!" Trong đêm đen, tiếng thét của người phụ nữ chói tai cắt ngang màn đêm yên tĩnh, vang vọng kháp biệt thự, "Hàn Vũ Ngấn! Rốt cuộc anh còn có lương tâm không? Thế nhưng anh lại muốn ly hôn với em? Anh không phải là người!"
"Đừng có ồn!" Tiếng hô thống khổ của người đàn ông cũng vang lên, "Anh cũng không muốn như vậy, nhưng chính là anh không còn cách nào khác, anh thật sự yêu cô ấy! Chỉ có ở cùng một chỗ với cô ấy anh mới hạnh phúc, Hiểu Nhu, em thành toàn cho anh đi!"
Tiểu Dạ Triệt ngủ ở lầu hai lại lần nữa bừng tỉnh trong tiếng khắc khẩu của cha mẹ, cậu bé lặng lẽ mở cửa ra, đứng ở cửa cầu thang lầu hai, nước mắt lưng tròng nhìn một đôi nam nữ đang khắc khẩu ở phòng khách.
Đây là cha mẹ ruột của hắn. Từng, bọn họ là một đôi vợ chồng ân ái. Từng, bọn họ có được một hạnh phúc tốt đẹp, một gia đình viên mãn!
Nhưng, nát! Tất cả ngọt ngào, toàn bộ vỡ vụn sau khi người phụ nữ kia xuất hiện!
"Thành toàn cho anh? Anh ép em ly hôn, còn nói là thành toàn cho anh?" Triệu Hiểu Nhu khóc lệ rơi đầy mặt, tim như bị dao cắt mà gào thét, "Em cùng con phải làm sao bây giờ? Vì người phụ nữ bên ngoài, anh quyết tâm tuyệt tình không cần mẹ con em sao?! Thời kì anh vừa thành lập sự nghiệp, là ai theo bên cạnh anh không rời nửa bước? Là ai cùng anh trải qua mọi loại đau khổ? Chẳng lẽ anh đã quên chính mình còn một đứa con trai Triệt đáng yêu sao? Nếu chúng ta ra đi, con phải làm sao bây giờ? Sao anh có thể......" Tại sao lại vì một người phụ nữ khác, nhẫn tâm vứt bỏ vợ con!
"Đừng nói nữa!" Hàn Vũ Ngấn quyết tâm hung hăng ném đơn ly hôn lên mặt bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm người vợ ở trước mặt, "Anh đã ký đơn, cũng đã đóng dấu tên. Ngọc Nhi là một người phụ nữ tốt, anh không thể để cô ấy chờ đợi thêm. Hiểu Nhu, em liền giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho anh đi! Chỉ cần em chịu ly hôn, toàn bộ tài sản đều thuộc về em, quyền giám hộ nuôi con không điều kiện cũng tặng cho em!"
Nói cách khác, anh ta toàn tâm toàn ý thầm nghĩ khôi phục tự do của bản thân, ở trong mắt anh ta, không có bất kỳ kẻ nào có thể so được với Lâm Ngọc Nhi!
"Buông tha anh?" Lời nói của chồng làm cho Triệu Hiểu Nhu đầy vết thương như bị lăng trì, nước mắt tuyệt vọng rơi dài như dòng suối, chỉ vào mũi anh ta vừa khóc vừa cười, "Ha ha ha! Người phụ nữ tốt! Hồ ly tinh trên đời này đều là phụ nữ tốt, chỉ có người vợ đồng cam cộng khổ với chồng mới là kẻ ngốc! Cô ta đê tiện như vậy, anh lại nói cô ta tốt! Ha ha ha, thật buồn cười...... ha ha......"
"Không được sỉ nhục Ngọc Nhi!" Thấy vợ mình đã bị ép đến đường cùng, vừa khóc, vừa cười, cảm xúc đã muốn thất thường, đáy lòng Hàn Vũ Ngấn hiện lên một tia thản nhiên tự do, nhưng cuối cùng, anh ta còn quyết định đứng về phía bên kia với Ngọc Nhi, nổi điên giận tím mặt với vợ, "Hiểu Nhu, đưa ra chuyện ly hôn này, quả thực anh cảm thấy có lỗi đối với em! Nhưng hôn nhân của chúng ta thật ra đã sớm xuất hiện vấn đề! Sẽ diễn biến đến tình trạng hôm nay, không phải toàn bộ là lỗi của Ngọc Nhi!"
"Không phải lỗi của cô ta, vậy là lỗi của ai?" Triệu Hiểu Nhu khóc đến run toàn thân, "Vũ Ngấn, em xin anh quay đầu đi! Nghĩ đến Triệt nhi của chúng ta, con còn nhỏ như vậy, ngoan như vậy, con cần một người cha, cần một gia đình đầy đủ! Lâm Ngọc Nhi cũng không thể cho anh hạnh phúc, cô ta chẳng những đã kết hôn, còn có thêm hai đứa con, cô ta chính là tham tiền của anh, cho nên mới quyến rũ anh!"
Hiểu Nhu khóc đến sưng đỏ hai mắt, toàn thân run run, vẫn tê tái lên tiếng cứu vãn, "Vũ Ngẫn, chẳng lẽ chúng ta thật sự không thể quay lại như trước sau? Đúng vậy, em thừa nhận trước đây sống chết vì công việc, đúng là xem nhẹ anh, cũng có chút khắc khẩu với anh, nhưng anh không thể cho em một cơ hội nữa sao? Anh vốn không có sai sao? Suy nghĩ một chút chúng ta từng ân ái như vậy, nhất định có thể vãn hồi......"
---
Hàn Vũ Ngấn
"Được rồi, đừng nói nữa!" Hàn Vũ Ngấn bắt đầu có chút không kiên nhẫn, lớn tiếng cắt đứt lời nói của Triệu Hiểu Nhu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vợ mình, "Từ hôm nay về sau, anh hi vọng sẽ chấm dứt chuyện này, để ba người chúng ta đều được giải thoát! Em ký tên đi, anh sẽ gắng hết sức để có khả năng bồi thường cho em!" Đã vài ngày liên tục anh ta không có về nhà, sở dĩ đêm nay trở về, là vì ly hôn!
"Giả thoát? Giải thoát?" Triệu Hiểu Nhu không khống chế được mà rống to, nước mắt lại cuồn cuộn chảy xuống, "Hàn Vũ Ngấn, rốt cuộc Lâm Ngọc Nhi có gì tốt? Loại phụ nữ đê tiện đã kết hôn, lại mang theo hai đứa con, rốt cuộc có cái gì tốt? Cô ta so được với Triệt nhi của chúng ta sao? Triệt nhi của chúng ta còn nhỏ như vậy, ả tiện nhân này sao lại nhẫn tâm cướp đi anh khiến Triệt nhi không có baba......"
Phách --
Hàn Vũ Ngấn hung hăng giáng một bạt tái, rốt cuộc không kiên nhẫn mà rít gào, "Tôi đã cảnh cáo cô đừng có mắng cô ấy là đê tiện! Cô áy tốt hơn so với bất kỳ người phụ nữ nào, cô ấy đáng giá để tôi buông bỏ cô cùng con! Đừng có sỉ nhục cô ấy thêm nữa!"
"Anh đánh em? Vì loại phụ nữ này, vậy mà anh đánh em?" Triệu Hiểu Nhu ôm mặt, toàn thân run run, bi phẫn nảy ra nhìn người chồng đã thay đổi ở trước mặt, "Anh -- Hàn Vũ Ngấn! Thật ngoan độc! Dù sao em cùng anh nếm qua bao nhiêu đau khổ như vậy, thế mà anh có thể ra tay đánh em?" Nhiều năm vợ chồng như vậy, thế nhưng chồng vì một người phụ nữ bên ngoài mà đánh mình!
"Hiểu Nhu, anh...... Anh cũng không muốn như vậy!" Đáy mắt Hàn Vũ Ngấn không ngừng hiện lên áy náy, nhưng thái độ ly hôn của anh ta vẫn là kiên quyết như vậy, "Mau ký tên đi! Sáng mai, chúng ta đến đến văn phòng chính thức làm thủ tục ly hôn!"
Hai mắt Triệu Hiểu Nhu đẫm lệ như sương mù nhìn chồng, tuyyeetj vọng, bi thống, tan nát cõi lòng, phần nộ, không cam lòng...... Từ dưới đáy lòng va chạm, khiến cô đi bước một lùi về phía sau, tuyệt vọng cười ha hả, "Dù sao, anh chính là vẫn quyết tâm muốn ly hôn cùng em đúng không? Được, em thành toàn cho anh!" Cô lau đi nước mắt trên mặt, cười thê thảm, lại bỗng nhiên xoay người chạy vọt vào phòng bếp, hai tay run run cầm lấy con dao cắt thịt bò sắc bén, quỷ dị mà nhìn chằm chằm gương mặt biến sắc của Hàn Vũ Ngấn, "Nếu muốn em thành toàn cho anh, hiện tại em sẽ chết trước mặt anh!"
"Thiếu nãi nãi, đừng!" Nghe được âm thanh cãi nhau nên quản gia lao ra từ phòng người hầu hít một ngụm khí lạnh, "Mau buông dao xuống, dao sẽ làm thiếu nãi nãi bị thương! Tiểu thiếu gia đang ở trên lầu nhìn! Thiếu nãi nãi!"
"Hàn Vũ Ngấn, anh có hiểu hay không? Là anh bức ép em ly hôn khiến em đi tìm cái chết!" Triệu Hiểu Nhu vừa khóc lớn vừa lui về phía sau, con dao nhỏ sắc nhọn đã khắc lên cổ của cô một vết máu, nhưng cô cũng không thu tay lại, mà là tuyệt vọng nhìn chằm chằm người chồng ở trước mặt, "Chỉ có em chết, ba người chúng ta mới thật sự được giải thoát!"
"Hiểu Nhu, đừng có làm chuyện xằng bậy!" Hàn Vũ Ngấn nhíu mày.
"Em không phải làm chuyện xằng bậy!" Triệu Hiểu Nhu rơi nước mắt đầy mặt, không ngừng khóc rống, "Vì sao trong mắt anh chỉ có người phụ nữ đó? Em mới chính là người vợ kết tóc của anh! Em mới là người vợ cùng anh đồng cam cộng khổ! Chúng ta có một đứa con trai đáng yêu, có một gia đình hạnh phúc, mà hiện tại, anh bức ép em đi tìm cái chết, là anh!"
Điên cuồng gào thét, Triệu Hiểu Nhu mất hết can đẩm bỗng nhiên giơ con dao nhọn lên, không chút do dự đâm vào yết hầu của chính mình!
"Thiếu nãi nãi!"
"Hiểu Nhu!" Hàn Vũ Ngấn tiến lên muốn cướp đi con dao trong tay cô, nhưng đã quá muộn, dòng máu đỏ tươi tuôn ra trên thảm như một đóa hoa nở rộ, lan rộng......
"Mẹ!" Thân hình nhỏ bé của Dạ Triệt liều mạng lao xuống dưới lầu, một mảnh màu đỏ khiến cậu bé sợ hãi, khiến cậu bé hét lên một tiếng chói tai! Đừng! Đừng! Cậu không muốn mất đi mẹ! Cậu nghiêng ngả lảo đảo chạy vọt vào trong vũng máu, bối rối vươn bàn tay nhỏ bé muốn giúp mẹ cầm máu, nhưng dòng máu tươi quỷ dị kia càng giữ lại càng chảy nhiều, giống như vĩnh viễn chảy mãi, nhiễm hồng khuôn mặt cậu, thân hình cậu......
Trước khi Triệu Hiểu Nhu chết, từng miễn cưỡng mở to mắt, chua sót tươi cười tuyệt vọng lần cuối với con trai, "Triệt...... Triệt, thật xin lỗi, mẹ...... mẹ phải đi trước, thật xin lỗi...... Mẹ không muốn thành toàn cho bọn họ, nhưng...... mẹ không còn cách nào khác......"
Âm thanh của cô càng ngày càng yếu, tiện đà nhắm lại hai mắt vô lực, không còn mở ra.
Một năm đó, Dạ Triệt chỉ mới tám tuổi.
Dựa theo cách nói của Hàn Vũ Ngẫn, vì theo đuổi Lâm Ngọc Nhi, trước hết anh ta phải khôi phục tự do cho bản thân! Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt Lâm Ngọc Nhi, Hàn Vũ Ngấn có sự nghiệp liền bị cái khí chất thần bí mà u buồn của Lâm Ngọc Nhi hấp dẫn, tiện đà cam kết nhận cô ta làm thư ký riêng của mình, điên cuồng theo đuổi cô ta, quên mất chính mình còn có vợ con!
Mà Lâm Ngọc Nhi, mới đầu vừa gặp đã thương Hàn Vũ Ngấn, đương nhiên chấp nhận sự theo đuổi của anh ta, nhưng sau khi biết được anh ta là người đàn ông đã kết hôn, đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ lui tới cùng anh ta, không chịu gặp mặt! Thoạt nhìn hẳn là lạt mềm buộc chặt!
Hàn Vũ Ngấn không thể quên Lâm Ngọc Nhi, biết cô ta sẽ mâu thuẫn bất hòa như vậy chính là vì mình đã có vợ con, bởi vậy, anh ta phải mau chóng làm thủ tục ly hôn!
Mà rất nhiều năm về sau, một cô gái Lâm Tiêm Tiêm với diện mạo dường như cực kỳ giống với Lâm Ngọc Nhi xuất hiện. Trong nháy mắt vội vàng nhìn thoáng qua cô, ác mộng ẩn sâu dưới đáy lòng của Mộ Dạ Triệt đột nhiên hiện ra! Giống như trong nháy mắt, hắn thấy được vũng máu đó, nghe được câu nói cuối cùng của mẹ trước khi chết, "Triệt, thật xin lỗi, mẹ không muốn thành toàn cho bọn họ, nhưng mẹ không còn cách nào khác."
Đối với một người đàn ông thay lòng đổi dạ đúng là không có cách nào vãn hổi, nhưng mẹ lại lựa chọn phương pháp tàn nhẫn nhất làm cho cả đời con trai nhớ kỹ một vũng máu tươi đó! Để cho chồng vĩnh viễn nhớ kỹ mình!
Hắn không nghĩ rằng sau khi trải qua ác mộng của Mộ Thanh Như, sau khi được Mộ gia thu nhận làm thiếu gia, hắn vẫn như trước muốn nhiều năm về sau, gặp hai đứa con gái của Lâm Ngọc Nhi!
Nếu hắn không có nhận sai người, đúng là bộ dạng của Lâm Tiêm Tiêm rất giống Lâm Ngọc Nhi trong ảnh chụp, quả thật hai người không khác gì nhau, rõ ràng là mẹ con, hắn tìm người phụ nữ Lâm Ngọc Nhi này rất nhiều năm, nhưng vẫn không có tin tức! Nghe nói năm đó Lâm Ngọc Nhi vì muốn bức ba hắn cưới mình, mang theo hai đứa con gái của chồng trước bay qua Singapore, cố ý để cho ba hắn sốt ruột! Mà hiện tại Lâm Tiêm Tiêm xuất hiện, hơn nữa cũng là họ Lâm, điều này đủ để chứng minh hiện tại Lâm Ngọc Nhi còn sống là không sai?
---
Phó Minh Khải
Lâm Tiêm Tiêm đi ra từ toilet, vội vàng về bên cạnh bạn trai Phó Minh Khải. Hai năm trước dưới một lần cơ duyên tình cờ, cô ngẫu nhiên quen biết Phó Minh Khải. Lúc ấy cô vừa về nước, không quen thuộc nơi này, cảm thấy con người của Phó Minh Khải cũng không tệ lắm, trước mắt liền bắt đầu làm bạn cùng anh.
Bởi vậy tất cả ở nơi này đối với cô mà nói, đều là xa lạ, cô đã xong cuộc sống lưu lạc khắp các nơi ở nước ngoài, về với tổ quốc, chuẩn bị cưới Phó Minh Khải.
Nhưng chưa từng nghĩ, hôm nay sau hai năm, cô vội vàng thoáng gặp Mộ thị trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn của Cẩm thành ở toilet, thế nhưng lại bị ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn làm kinh sợ! Dù sao, báo chí truyền thông cùng TV mỗi ngày đều đưa tin về Mộ thị trưởng, đồn đãi Mộ thị trưởng là một người đàn ông nho nhã ôn nhuận, vô cùng lịch sự, là đối tượng trong lòng của rất nhiều cô gái. Nhưng hôm nay, thế nhưng Mộ thị trưởng lại dùng ánh mắt này để nhìn cô!
"Tiêm Tiêm, làm sao vậy?" Phó Minh Khải phát hiện thần sắc của bạn gái khác thường, nhìn về phía toilet, "Vừa rồi ở toilet đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có." Lâm Tiêm Tiêm vội vàng lắc đầu, dùng khăn tay lau lau giọt nước trên tóc mình, cười nói: "Vừa rồi nước trong toilet đột nhiên bị bắn ra, văng lên người em, em sợ Đằng thiếu phu nhân sẽ bị ướt như vậy."
"À, thì ra là vậy, bên cạnh Đằng thiếu phu nhân có vệ sĩ, sẽ không bị gì." Phó Minh Khải cười dịu dàng, trong tiếng nói to rõ của Torn ở trên sân khấu, nhẹ nhàng ôm bạn gái vào trong lòng, nhẹ nhàng cọ cọ cái trán của cô, "Mấy ngày nay có khả năng anh phải bay qua Thụy Sĩ, mẹ của anh bị bệnh, anh là con phải đi qua thăm bà. Mấy ngày nay em giúp anh quản lý công ty, chờ anh đi Thụy Sĩ về, chúng ta liền đính hôn."
"Vâng." Lâm Tiêm Tiêm nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt trắng nõn bởi vì ngượng ngùng, có chút ửng hồng, "Em còn chưa gặp qua bác gái, đính hôn có phải nhanh quá hay không?"
"Sẽ không đâu, anh chờ đợi một ngày này đã thật lâu." Phó Minh Khải cực kỳ yêu dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, "Em đừng hỏi anh, khi nào chúng ta có thể có được một gia đình? Anh trả lời em, sau khi sự nghiệp của anh khởi sắc ở Cẩm thành, anh liền cưới em. Nhưng hiện tại, anh phát hiện câu trả lời này là sai lầm. Tiêm Tiêm, em đi theo anh dốc sức hai năm, hắn là trước mắt nên cho em một gia đình, sau đó lại cùng em phát triển sự nghiệp của chúng ta."
Lâm Tiêm Tiêm cúi mặt cười, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, không ngừng ngượng ngùng, khuôn mặt thanh tú lại không ngừng để lộ vẻ nhè nhẹ ngọt ngào, đáng yêu lại xinh đẹp. Nhiều năm qua như vậy, cô luôn luôn lưu lạc ở nước ngoài, vẫn khát vọng có được một gia đình, có một người đàn ông thật lòng yêu thương cô, hiện tại, rốt cuộc cô cũng thực hiện được mộng tưởng này, cô không hề là một người cô đơn!
"Ngoan ngoãn chờ anh trở lại cưới em, được không?" Phó Minh Khải lại lần nữa nhẹ nhéo chóp mũi của bạn gái, ân ái trước mặt mọi người.
Torn ở trên sân khấu chủ trì tiệc đính hôn của anh trai cùng Mã Nhã Thanh, thoáng nhìn thấy Phó Minh Khải ân ái cùng bạn gái mới ở bên dưới, cô cũng nở nụ cười theo, cổ họng thanh thanh mà nói: "Khụ, khụ, hình như tôi vừa thoáng nhìn thấy bên dưới có một cặp đôi vội vã chưa kịp tổ chức lễ đính hôn! Hay là để cho hai người chuẩn bị làm chú rể này lên sân khấu cầu hôn cô dâu được không? Mọi người vỗ tay hoan nghênh nào, nơi này lại sắp có một cặp đôi bước vào cung điện hôn nhân, thật là hạnh phúc!"
Phó Minh Khải thấy Cổ Dư trao cho mình cơ hội này, vội vàng kéo Lâm Tiêm Tiêm đang ngượng ngùng, đi đến trước mặt mọi người, khoác eo Lâm Tiêm Tiêm lên sân khấu, chuẩn bị cầu hôn cô trong tiếng vô tay của mọi người, để mọi người chứng kiến tình yêu ngọt ngào của bọn họ.
Torn thì lui qua một bên, nhường sân khấu cho hai người, nhìn Mộ Dạ Triệt cùng Đại Lận đi ra từ phía toilet. Nhưng mà tiếp theo khiến cô không thể tưởng tượng được là, thế nhưng Mộ Dạ Triệt lại thẳng tắp đi về phía bên này, thân hình cao to để lộ một hơi thở thanh nhã, hai tay đút túi quần, ánh mắt tà ác, trực tiếp đi qua bên người cô, bước vào hàng ghế sắp xếp trước sân khấu, ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêm Tiêm trên sân khấu!
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn biểu hiện hứng thú mãnh liệt như vậy đối với một cô gái, cũng là lần đầu tiên, hắn xem cô như không khí, như không nhìn thấy cô ở bên cạnh!
Phút chốc cô có chút khó chịu, vội vàng dời ánh mắt, nói với chính mình rằng hoa mắt nhìn lầm, sau đó lại đem ánh mắt nhìn qua, phát hiện ánh mắt của Mộ Dạ Triệt quả thật là lần đầu tiên lõα ɭồ thể hiện sự hứng thú nồng đậm đối với một cô gái! Giống như rốt cuộc cũng tìm được con mồi của mình, trong ánh mắt lóe ra sự quỷ dị, thô bạo mà nguy hiểm!
Giờ phút
này, Mộ Dạ Triệt chậm rãi nhìn Phó Minh Khải đang cầu hôn Lâm Tiêm Tiêm, khóe môi gợi chút cười tà, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt ngượng ngùng của Lâm Tiên Tiêm, ánh mắt trong trẻo dần dần trở nên lửa nóng cùng bừa bãi! Một cảnh này, khiến cho Cổ Dư bên cạnh vội vàng dời ánh mắt, gắt gao nhíu mày.
Cổ Dư vội vàng lợi dụng cơ hội nghỉ ngơi, đi đến hậu trường hóng gió, bình phục tâm tình. Hiện tại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?! Dạ Triệt hắn hoàn toàn không biết bạn gái của Phó Minh Khải! Vì sao hắn sẽ biểu hiện sự hứng thú nồng hậu như vậy đối với một cô gái vừa gặp mặt lần đầu tiên? Bọn họ kết giao hai năm, hắn chưa từng dùng loại ánh mắt lửa nóng này nhìn cô!
Đại Lận đi theo cô, cũng không hiểu vì sao Dạ Triệt lại trúng tiếng sét ái tình đối với một cô gái xa lạ mới gặp? Nhưng cảm thấy loại chuyện này quả thật vi diệu, quả thật là nói không ra, có lẽ Dạ Triệt là thật sự cảm thấy hứng thú với cô gái Lâm Tiêm Tiêm này, có cảm giác rung động, cho nên cô chỉ có thể áy náy nhìn Cổ Dư, thử nói an ủi: "Vừa rồi Dạ Triệt nói cho em biết, bộ dạng của Lâm tiểu thư rất giống một người quen cũ của mình. Bởi vậy, có thể tiểu cữu muốn nghe được tin tức người quen cũ từ Lâm tiểu thư."
"Người quen cũ?" Cổ Dư nghe lời giải thích này xong, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, hít sâu một hơi, quay đầu cười nói với Đại Lận: "Chị nghe bác gái nói, Mộ bí thư cũng không phải cha ruột của Dạ Triệt. Đại Lận, em đoán xem có phải Dạ Triệt đang tìm kiếm cha mẹ ruột của mình hay không?"
"Chắc là vậy." Đại Lận gật gật đầu, đi tới khẽ đặt tay lên vai Cổ Dư, nhẹ nhàng ấn giúp cô, ôn nhu nhìn Cổ Dư trong kính, "Làm MC chắc là mệt chết được, nghỉ ngơi một chút. Có thể là hôm nay quá mệt mỏi, bởi vậy chúng ta đều xuất hiện ảo giác, dù sao lấy sự hiểu biết của chúng ta về Dạ Triệt, không có khả năng tiểu cữu lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với một cô gái xa lạ! trừ phi là vì tiểu cữu muốn tìm kiếm thân nhân của mình!"
"Ừ."
Hai người đang nói, Mộ thái thái mở cửa đi vào, bà lo lắng nhìn vào hai mắt của Cổ Dư, sợ hãi cô con dâu trong thâm tâm bà muốn không chịu gả vào Mộ gia, do dự mãi mới ngồi xuống ghế, ôn nhu nói: "Thật ra, từ khi Thanh Như rời khỏi Mộ gia, ngay sau đó Dạ Triệt liền tìm kiếm tin tức của cha mình. Cha đẻ của nó tên là Hàn Vũ Ngấn, năm Dạ Triệt được tám tuổi liền bỏ rơi nó. Vốn ta cứ nghĩ rằng mấy năm nay nó không thấy sẽ không tìm nữa, nhưng không ngờ rằng nó vẫn không chịu buông tha. Bác gái cảm thấy, nó không phải là cảm thấy có hứng thú với Lâm Tiêm Tiêm, mà là có thể Lâm tiểu thư biết được tin tức về cha đẻ của nó, nó muốn tìm kiếm thông tin từ cô ấy. Torn, con sẽ không vì điều này mà sinh giận Dạ Triệt chứ?"
"Sao lại giận được?" Cổ Dư nhẹ nhàng cười rộ lên, xoay người nắm tay mẹ chồng tương lại, nở nụ cười, "Nếu anh ấy muốn tìm kiếm tin tức cha đẻ của mình, nhất định con sẽ giúp anh ấy. Chuyện của anh ấy, thật ra cũng chính là chuyện của con, con sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận."
"Vậy là tốt rồi." Mộ thái thái vỗ vỗ tay cô, hòn đá trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống, càng thêm vừa lòng với cô con dâu này, "Bác giá nhìn thấy được, trong hai năm nay quả thật con đã động tâm với Dạ Triệt, Dạ Triệt cũng có cảm tình với con, bởi vậy tiếp theo, bác trai bác gái sẽ cho hai đứa kết hôn, sớm ổn định chuyện này. Chỉ có như vậy, tâm tư của người đàn ông mới có thể bị nắm chặt trong tay người phụ nữ."
"Bác gái." Cổ Dư thẹn thùng giận một tiếng, thân hình lại làm nũng dựa vào Mộ thái thái, một lòng cùng mẹ chồng tương lai, trong lòng phủ kín khát khao về một tương lai kia. Nhưng cô không thể tưởng tượng được, biến hóa phát sinh tiếp theo sẽ khiến cô, cùng Mộ thái thái, Đại Lận, đều trở tay không kịp!
Dù sao, nơi này không ai biết rõ quá khứ của Mộ Dạ Triệt! Mặc dù là Đại Lận, cũng chỉ thấy được một mặt ôn hòa sủng nịnh của hắn, lại không biết ác mộng hắn chôn dấu sâu trong đáy lòng nhiều năm!
---
(Editor: Nói không dịch nữa mà cứ thấy sao sao, chắc còn nợ duyên với Lỗ Ái, thôi thì mị cứ dịch đến khi nào không nổi hoặc đến hết truyện thì thôi vậy.)