Edit: Ramsessivy
"A?" Thị Na có chút kinh ngạc, không để ý đến cha mình đang lửa giận ngút trời, cầm tay Diệp Tuấn Sinh mà lủi qua bên này, vậy hiện tại chẳng phải cô ấy đến cục cảnh sát sao? Chết tiệt, vì sao cô ấy không đợi thêm chút, thiếu gia cùng Lâm tiểu thư đã muốn tha cho cô ấy, đây là cô ấy không có việc gì mà tự tìm sao!"
"Phải đến cục cảnh sát, nhưng bọn họ chưa đi được lâu, nếu giờ em cùng thiếu gia đến cục cảnh sát, chắc là còn kịp. Diệp Tuấn Sinh bỏ tay cô ra, không cần bắt lấy anh như bắt một con cá chết, đau lòng xoa xoa cánh tay của mình, "Hơn nữa chính Cổ Nguyệt cũng nói qua cô ấy sẽ trở về tiếp tục làm việc vì bác Đỗ, bởi vậy anh tin cô ấy nhất định sẽ trở về, trở về để báo thù......."
"Anh câm miệng đi! Chỉ có anh lòng dạ hẹp hòi mới muốn tìm người báo thù! Tránh ra!" Thị Na hiện tại đã bị chọc giận, đột nhiên xoay người chạy đi, ngồi lên chiếc xe của công ty du lịch, nhấn mạnh ga lao về phía trước.
"Này, Thị Na, em đi đâu vậy? Mang theo anh!" Diệp Tuấn Sinh thấy Thị Na lái xe ra bên ngoài, vội vàng mở cửa leo lên ghế phụ, để Thị Na thuận tiện đưa anh đi ra ngoài hỗ trợ, "Nói thật anh cũng hiểu được bác Đỗ làm việc không có nhân tính, khiến người ta cảm thấy áp lực, mỗi ngày đều run như cầy sấy, không có tự do......"
Thị Na thì lái xe lao thẳng về phía trước, để anh chàng bên cạnh lập tức câm miệng mà thắt dây an toàn, nếu không xe lao xuống biến, không phụ trách đối với sự an toàn của anh! Truyện update tại truyenwiki1.com, edit Ramsessivy.
Thế này Diệp Tuấn Sinh mới ngậm miệng, tay chụp lấy vịn tay an toàn trên đầu, vừa hát vừa ngắm cảnh biển, vừa lắc lắc theo chiếc xe, một chút cũng không lo lắng Thị Na sẽ lái xe lao xuống biển! Bởi vì kỹ thuật lái xe của Thị na là do anh dạy dỗ, tuyệt đối an tâm, có thể dùng chiếc xe du lịch này mà đi song song chui giữa hai chiếc xe ô tô!
Nửa tiếng sau, xe của Thị Na đến trước cửa cục cảnh sát, dùng sức đóng cửa xe cái rầm, một đường chạy như điên vào cục cảnh sát, "Cổ Nguyệt, cô đừng tự thú! Thiếu gia lại đây cứu cô, ngài ấy đồng ý giải quyết riêng, không truy cứu trách nhiệm của cô nữa! Cổ Nguyệt! Nghe được giọng của tôi không? Tôi bán mạng vì cô như vậy, nếu cô tự thú, chẳng phải là tôi không công bán mạng van xin thay cô sao?!"
Giờ phút này Cổ Dư đang ngồi trong phòng lấy khẩu cung, nghe thấy âm thanh sắc nhọn của Thị Na quanh quẩn khắp cục cảnh sát, vội vàng đứng lên nhìn bên ngoài, "Thị Na, tôi ở trong này."
Thị Na đi xin thành công? Làm sao lại thở gấp đến như vậy?
"Cổ...... Cổ Nguyệt!" Thị Na chạy vài bước ghé tới cửa sắt, lấy tay chỉ chỉ về phía sau, "Thiếu...... thiếu gia lại đây, cô...... cô không cần tự thú......"
"Ý của cô ấy là, thiếu gia cùng Lâm tiểu thư lái xe đến đây để tha cho cô, Cổ Nguyệt, cô không cần chui đầu vào lưới." Diệp Tuấn Sinh đi theo phía sau thay phiên Thị Na dịch câu này, để cô đỡ bị hết hơi, "Vừa rồi cô không có thừa nhận chính mình ăn trộm chứ?"
"Không có." Cổ Dư lắc đầu, "Tôi đang chuẩn bị trả lời vấn đề của họ, thì giọng nói của Thị Na vang lên, thật đúng lúc."
"Tôi là ân nhân cứu mạng của cô." Thị Na còn ghé vào cửa sắt mà thở, lấy tay kéo cô đi ra, "Thiếu gia đồng ý giải quyết riêng với cô, cô nhanh chuẩn bị một chút, đừng có chống đối với thiếu gia như vừa rồi chống đối ba tôi vậy, giờ tình hình không giống nhau......"
"Ừ, tôi nhìn thấy bọn họ đang đi vào." Cổ Dư gật gật đầu, lẳng lặng nhìn Mộ Dạ Triệt xuống xe, nhìn thấy hắn đỡ Lâm Tiêm Tiêm xuống dưới, sau đó hai người chậm rãi đi tới bên này. Truyện update tại truyenwiki1.com, edit Ramsessivy.
"Thiếu gia, đây chính là Cổ Nguyệt." Diệp Tuấn Sinh vội vàng giới thiệu cho chủ nhân, ý đồ cười dịu để xoa dịu xấu hổ, "Thật ra vừa rồi mọi người đã gặp nhau trong phòng khách ở biệt thự, Cổ Nguyệt chính là nữ giúp việc mới àm bác Đỗ tuyển vào, cùng Thị Na hầu hạ Lâm tiểu thư, còn chưa quen với nhiều nơi của biệt thự......"
Giờ phút này Mộ Dạ Triệt đang mang theo Lâm Tiêm Tiêm đi qua đây, một thân tao nhã, đứng chung một chỗ với Lâm Tiêm Tiêm thật xứng đôi, khiến người trong cục cảnh sát phải ngoái đầu nhìn hâm mộ, tán thưởng không thôi. Vốn hắn nghĩ sẽ nhìn thấy một nữ giúp việc mặc đồng phục hồng nhạt, nhưng không nghĩ tới, người hắn gặp là Cổ Dư vốn đang xuất ngoại du lịch!
"Cổ Dư?" Hắn khiếp sợ tại chỗ, giật mình nhìn Cổ Dư sau cánh cửa sắt, "Sao em lại ở trong này?"
Cổ Dư
Cổ Dư không kinh ngạc, cười nhìn hắn mà nói: "Bởi vì em hái hoa hồng, nên em ở trong này. Dạ Triệt, chắc là anh không ngại khi em hái mấy bông hoa hồng của anh chứ?"
Mộ Dạ Triệt lại nhíu mi, ánh mắt nheo lại khó hiểu nhìn cô, "Thì ra xuất ngoại du lịch là giả, vào biệt thự thử anh mới là mục đích cuối cùng của em. Em tới biệt thự bao lâu rồi?"
Một bên, ánh mắt của Thị Na và Diệp Tuấn Sinh càng thêm giật mình, tròng mắt đều nhanh bị dọa khiếp, kinh ngạc nhìn hai người trước mắt đang hàn huyên, "Cổ...... Cổ Nguyệt, cô cùng thiếu gia biết nhau? Hơn nữa vừa rồi thiếu gia gọi cô là gì, Cổ Dư? Hèn gì tôi gọi điện đến Dubai để bọn họ điều tra giấy tờ tùy thân của Cổ Nguyệt, bọn họ nói vẫn không tra ra người này! Thì ra Cổ Nguyệt cô vẫn lừa tôi!"
Cổ Dư thấy mọi người không thể tin cô, cô cũng biết mình không che giấu thân phận được, cô ở trong mắt mọi người chính là một kẻ lừa đảo, có tẩy cũng không tẩy trắng được, liền nhìn Mộ Dạ Triệt mà trả lời cho mọi người: "Ngày đó tôi chuẩn bị xuất đi du lịch giải sầu, nhưng âm kém dương sai thế nào, bị một thành viên trong đoàn du lịch của Thị Na móc túi lấy ví tiền cùng hộ chiếu, khiến tôi không còn sự lựa chọn nào phải theo Thị Na vào biệt thự. Mà một ngày đó, tôi cũng phát hiện thì ra nơi này là biệt thự mới của Dạ Triệt anh, bởi vậy tôi hái sạch hoa hồng, dùng để phát tiết sự thờ ơ anh với tôi!"
Cô nhìn thẳng chằm chằm vào Mộ Dạ Triệt, đôi mắt mang ý cười, nói ra lời trong lòng của mình, "Sau vài giờ anh cầu hôn tôi xong, liền đưa ra lời mời yêu đương với hai chị em Lâm gia, trước sau xác định quan hệ với hai chị em bọn họ, hành động này thật khiến tôi phẫn nộ! Tôi không cam lòng khi bị anh đối xử như một con ngốc! Anh có thể không đồng ý kết hôn cùng tôi, nhưng anh không thể vừa đồng ý kết hôn cùng tôi, vừa âu yếm Lâm tiểu thư ở trong này! Rốt cuộc anh xem tôi là gì?!"
Mộ Dạ Triệt nghe được nhíu chặt mày, ánh mắt sâu thẳm hơi hơi nhấc lên gợn sóng, nhìn chằm chằm Cổ Dư trước mặt, "Bởi vậy em cố ý ở tại nơi này, muốn biết anh cùng Lâm Tiêm Tiêm rốt cuộc phát triển đến trình độ nào sao? Như vậy hiện tại theo em thấy, trong mấy ngày em "Biến mất", mối quan hệ giữa anh và Lâm Tiêm Tiêm biến hóa như thế nào! Em hái sạch hoa hồng, không bằng trực tiếp tìm anh công khai ngả bài, đây mới là sự thẳng thắn bộc trực của em thường ngày!"
"Hiện giờ tôi nói cho anh." Cổ Dư lạnh lùng nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm ở bên cạnh cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ, nâng cao âm lượng của mình, "Tôi -- Cổ Dư, khinh thường kết hôn cùng Mộ Dạ Triệt anh! Anh chờ cũng được, không đợi cũng thế, Cổ Dư tôi, đời này cũng không có khả năng gả cho anh! Còn có --"
Cô đến gần Mộ Dạ Triệt, cười lạnh theo dõi sự khiếp sợ trong hai mắt của hắn, "Đừng tưởng rằng tôi thích anh thì anh cao giá, Mộ Dạ Triệt anh từ lúc lo liệu chu toàn giữa hai chị em Lâm gia, bắt đầu từ thời khắc đó anh ở trong lòng Cổ Dư tôi đã không còn đáng một đồng! Tôi chúc anh một chân đạp hai thuyền ở trong mương! Cả đời đi xem mối!"
"Đứng lại cho anh!" Mộ Dạ Triệt quát lớn giữ cô lại khi cô xoay người bước đi, "Em, Cổ Dư, trước chạng vạng hôm nay phải trờ về Cổ trạch! Nếu không, anh sẽ lấy việc em mất tích mà ủy thác cảnh sát đưa em về Cổ gia! Em chớ quên, Cổ Ngạo đang ở nhà lo lắng cho em, mà em đã đánh mất điện thoại cùng giấy tờ tùy thân của mình, lại tắt máy lấy lí do giải sầu mà không gọi điện thoại cho người nhà, vô tâm báo về em bình an ở bên ngoài!"
Cổ Dư chậm rãi dừng lại bước chân, nghĩ nghĩ quay đầu cười nói: "Thì ra anh vẫn cho rằng tôi tắt máy giải sầu, mà không phải cho rằng tôi gặp nguy hiểm. Anh đã biết không liên lạc được với tôi, vì sao không phái người đi tìm tôi? Nếu không phải âm kém dương sai tôi được Thị Na đưa về biệt thự của anh, mà là bị người ở sân bay đánh thuốc mê, không phải anh trước sau như một vẫn bồi dưỡng tình cảm cùng Lâm Tiêm Tiêm, lại cho rằng tôi bốc đồng tắt máy giải sầu, sau đó ngoan ngoãn trở về làm con rối cưới anh sao? Mộ Dạ Triệt, chẳng lẽ trong lòng anh, tâm của tôi vĩnh viễn không bị thương sao?! Tâm của tôi là tảng đá sao? Chẳng lẽ tôi thật sự ngu xuẩn, bị anh lợi dụng, bị giẫm lên, còn không biết đau sao?"
Mộ Dạ Triệt sửng sốt, mày kiếm nhíu lại, bình tình nhìn cô. Truyện update tại truyenwiki1.com, edit Ramsessivy.
"Tôi thèm vào!" Cổ Dư giận đến mức mắng to một tiếng tận cùng, môi run run vì tức giận, tiếng nói nghẹn ngào, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt, sau đó nhanh chóng ngửa mặt lên trời nhìn thoáng qua, giống như đang ép mình không chịu thua mà rớt nước mắt, lại quay đầu vô cùng đau đớn mà nhìn người đàn ông ở trước mặt, tuôn ra lời nói thô tục của mình, "Họ Mộ, cút xéo khỏi tầm mắt của tôi! Từ giờ trở đi, bà đây không muốn nhìn thấy mặt của anh!"
Mộ Dạ Triệt nhăn mày càng sâu, đôi mắt lo lắng chợt ảm đạm, bỗng nhiên vươn tay giữ lấy cổ tay của cô, lớn tiếng ra lệnh: "Hiện tại, chỗ nào em cũng không được đi! Lập tức về nhà cho anh! Quay lại Cổ gia, có nghe hay không?!"
"Anh cho mình là ai!" Cổ Dư lại dùng sức bỏ tay hắn ra, tiếng nói phẫn nộ cũng nâng cao đến cực hạn, gắt gao nhìn chằm chằm người đang dùng lực mạnh giữ tay cô lại ở trước mặt, "Tôi chịu đủ việc anh tự cho là đúng cùng giả vờ thuận theo anh rồi! Chịu đủ sự thờ ơ như gần như xa của anh! Không phải là giờ vờ yêu nhau một năm thôi sao, vậy thì có gì chứ? Tôi theo được, thì cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt! Bởi vậy hiện tại bỏ tay của anh ra, đừng có dùng sự khó hiểu của anh mà đi tra tấn ba người con gái! Tôi không muốn cùng anh xuống địa ngục!"
Mộ Dạ Triệt lo lắng nhìn cô, ánh mắt u ám chứa đầy sự áy náy cùng phức tạp, thần sắc không nói được một lời, đang phập phòng biến hóa theo từng lời nói của cô, rõ ràng bị Cổ Dư ảnh hưởng đến tinh thần, bàn tay to dày kích động nắm chặt lấy cô, mặc cô giãy dụa phát tiết cũng không cho cô tức giận bỏ đi rồi gặp chuyện không may, đến khi nghe được hai câu cuối cùng, sắc mặt hắn rõ ràng thay đổi, thế này mới chậm rãi buông tay cô ra, bảo vệ sĩ đi theo hộ tống cô về Cổ gia, "Đưa cô ấy về nhà an toàn!"
"Buông tay!" Lần này Cổ Dư thành công tránh được hắn, lui về hai bước, bỗng nhiên nhìn Lâm Tiêm Tiêm bên cạnh hắn mà cười lạnh: "Mộ Dạ Triệt anh nhất định phải quản chuyện của tôi, vậy trước khi tôi trở về, anh có thể chính miệng nói cho cô gái này, dưới tình hình này với cô ấy, anh có thể tiếp tục kết hôn cùng tôi không?"
Mộ Dạ Triệt anh thật đúng là xứng đáng a, vừa muốn cưới một người vợ theo ý cha mẹ, lại muốn ở cùng một tình nhân mà mình yêu, chuyện vẹn toàn đôi bên nào anh cũng đều muốn có, vậy hiện tại ở trước mặt Lâm Tiêm Tiêm anh nói lại chuyện kết hôn với tôi một lần đi, để cho người con gái ôn nhu của anh cũng chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ giống như tôi!
Tôi đã nói rồi, anh xem tôi như một kẻ ngu xuẩn mà giẫm lên, vậy anh cùng Lâm Tiêm Tiêm cũng không thể im lặng mà nói chuyện yêu đương! Nổi khổ này của anh, mục đích này của anh, tất cả đều là quỷ cả, không có nổi khổ gì có thể khiến anh nhiệt tình như lửa mà theo đuổi một cô gái. Cái nổi khổ khó hiểu này của anh chính là một cái cớ, vừa gặp đã yêu Lâm Tiêm Tiêm mới chính là ý tưởng thật sự của anh! Anh là tên đàn ông chết tiệt!
Quả nhiên Lâm Tiêm Tiêm bị một màn vừa rồi khẽ biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dạ Triệt, chờ hắn trả lời.
Vừa rồi dáng vẻ Mộ Dạ Triệt lôi kéo Cổ Dư, là phản ứng trực tiếp đầu tiên của hắn, hắn thật sự lo lắng Cổ Dư xúc động chạy đi sẽ xảy ra chuyện, bởi vậy nhất định phải đưa Cổ Dư về nhà, quan tâm đến cô! Như vậy bên ngoài đưa tin hai người bất hòa là giả sao? Mộ Dạ Triệt thoáng nhìn cũng không phải hoàn toàn thờ ơ với Cổ Dư, vừa rồi hắn cũng thật khẩn trương vì Cổ Dư, một phen bắt Cổ Dư lại đây, lập tức bại lộ một mặt bá đạo của hắn, mà dĩ nhiên hai người này đang thật sự nói đến chuyện cưới hỏi!
Vậy vì sao Mộ Dạ triệt lại thật sự đối xử với Lâm Tiêm Tiêm cô tốt như vậy? Cô cảm giác được, hắn dần dần thích đến nơi này với cô, cùng cô đi ăn, nói chuyện phiếm, đưa cô đi tản bộ, thậm chí là cùng cô lẳng lặng ngồi ngắm biển......
"Cổ Dư." Đối mặt vởi quả bom Cổ Dư đột nhiên xuất hiện, sau khi Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn cô thật lâu, ánh mắt từng nhấc lên gợn sóng lại càng ngày càng bình tĩnh, lộ ra chút u lãnh, trả lời cô: "Anh cùng hôn ước trước đây với em, xem như thành phế thải! Chúng ta sẽ tiếp tục làm bạn, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không trở thành vợ chồng! Bởi vì chúng ta không thích hợp!"
Hắn nhẹ nhàng bang quơ lựa chọn giữa Lâm Tiêm Tiêm cùng Cổ Dư, giống như khi Cổ Dư cố ý hỏi ra vấn đề này, trong lòng hắn liền có đáp án. Bất cứ một người đàn ông nào, cũng không muốn cưới một người vợ cố ý bức ép mình vào con đường khó xử, huống gì cô gái này đang cố ý buộc hắn làm ra lựa chọn, cố ý để hắn khó xử.
Như vậy hắn đối với kỳ vọng ban đầu về cô trở thành hư ảo, qua một hồi khiến tia hi vọng mà hắn ôm, kiên nhẫn giữ lấy hôn ước cứ như vậy trở thành phế thải. Truyện update tại truyenwiki1.com, edit Ramsessivy.
Nhưng mà hắn không biết, hắn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy lại khiến Cổ Dư ở bên cạnh tuyệt vọng như sét đánh ngang tai! Cổ Dư lạnh lùng cười với đáp án này, hai chân lặng yên lùi về sau từng bước, cố gắng để chính mình không phát run, theo dõi hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm mà nói: "Vậy mời anh tiếp tục nói với Lâm Tiêm Tiêm, lúc trước anh xác thực tính kết hôn cùng tôi."
Mộ Dạ Triệt cũng lạnh lùng nhìn lại cô, cười lạnh, "Lúc trước, quả thật anh tính kết hôn cùng em. Bởi vì Cổ gia em cùng Mộ gia anh được cho là môn đăng hộ đối, vừa lúc, trên người em lại có vài ưu điểm có thể bồi dưỡng trở thành loại hình con dâu mà Mộ thái thái yêu thích, ngoài em ra, Mộ thái thái cũng không chấp nhận bất kì cô gái nào. Bởi vậy anh kết hôn cùng em, có thể không bị bức hôn, cũng không phải bởi vì anh thích em."
Hai tay của Cổ Dư bắt đầu run lên, khó chịu tạo thành nắm đấm, nhưng cô nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt và không lên tiếng nữa, mà là toàn bộ máu trên mặt bị rút đi, đầu óc trống rỗng lui về phía sau. Bởi vì toàn bộ máu đã rút khỏi não của cô, toàn thân mềm nhĩn, khiến cho cô chỉ nghe được tiếng người on gong trong cục cảnh sát, cùng tiếng tim đập của chính mình, không nghe được âm thanh của Mộ Dạ Triệt.
Cô không tìm ra được câu gì để lại tranh cao thấp cùng Mộ Dạ Triệt, bởi vì giờ phút này, chỉ cần cô một câu nhắm vào Lâm Tiêm Tiêm, Mộ Dạ Triệt sẽ vô tình nói ra lời thật lòng của mình mà giẫm lên cô mười lần. Hiện tại là cô đang tự rước lấy nhục, khiến tất cả mọi người ở cục cảnh sát chê cười cô. Nhưng cô không biết vì sao, cô nghe được những lời này thật vui vẻ, bởi vì sau khi Mộ Dạ Triệt nói ra những lời này, đột nhiên cô không hề muốn khóc lớn, không mắng to, không cười to, không la to, không giống người điên, mà là thật bình tĩnh chấp nhận chuyện này, nội tâm trở nên im lặng đến thần kỳ.
Giờ phút này quả thật thân thể của cô có chút mềm nhũn, máu trong tứ chi chảy ngược, nhưng khi cô chậm rãi nâng lên cặp mắt đang buông xuống của mình, ánh mắt của cô lại khôi phục thành đôi mắt mèo trước kia từng chi li tính toán vì tiền, sắc mặt cũng không tái nhợt như vậy, cười nói với Mộ Dạ Triệt: "Mộ thiếu gia, vừa rồi mở miệng nói giỡn cùng anh, anh là cậu của Đại Lận sẽ không làm thật, thường ngày tôi thích nhất là đùa giỡn với người quen, nhất là Đại Lận thân yêu nhất của tôi, cùng với người thân của cô ấy, ai tôi cũng không bỏ qua mà trêu chọc, ha ha ~ như vậy cuộc đời mới có thú vui ~ giờ tôi về nhà lấy tiền, bồi thường hoa hồng của anh, nhân tiện đưa Đại Lận đến đây......"
Ánh mắt Mộ Dạ Triệt phức tạp nhìn cô, không nói nữa. Lâm Tiêm Tiêm bên người hắn cũng không nói chuyện, đôi mắt mang theo vẻ kinh ngạc cùng ấm áp khi Mộ Dạ Triệt lựa chọn che chở cô. Truyện update tại truyenwiki1.com, edit Ramsessivy.
Một bên, Thị Na cùng Diệp Tuấn Sinh sớm bị bỏ quên đang bị một màn vừa rồi dọa cho kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, khi bọn họ hiểu được toàn bộ ân oán trong này, đột nhiên Thị Na không dám hô to gọi nhỏ, mà là lo lắng nhìn Cổ Dư một lần nữa đang khôi phục tươi cười, lái chiếc xe du lịch của cô lại đây.
"Cổ tiểu thư, bên này, tôi đưa cô trở về, miễn phí!" Thật ra cô rất hối hận khi mời Mộ thiếu gia cùng Lâm tiểu thư đi theo! Bởi vì nếu sớm biết ân oán giữa ba người họ, cô tình nguyện để Cổ tiểu thư ở cục cảnh sát lấy khẩu cung, sau đó cô sẽ cố gắng đút chút tiền, lén bảo lãnh đưa Cổ tiểu thư về, cũng không để Mộ thiếu gia mang theo tình nhân đến đây thương tổn Cổ tiểu thư!
Yêu một người đàn ông không có sai, nhưng người đàn ông này dựa vào cái gì mà lấy tình cảm này đi thương tổn bừa bãi cô gái yêu mình?! Anh không thương thì cút xa ra một chút, để làm chi đến một hồi nói kết hôn, lại ôm tình nhân nói hối hôn với Cổ tiểu thư! Đây không phải là cho người ta hi vọng, lại khiến người ta thất vọng sao!
Mà hiện tại, cô lại làm cho Cổ tiểu thư tính tình bộc trực bị người đàn ông mình yêu hung hăng đâm một đao! Rõ ràng vừa rồi Cổ tiểu thư muốn tìm một lý do khiến mình phát tiết ủy khuất cùng thương tâm, vụиɠ ŧяộʍ nuốt xuống nước mắt, nhưng Mộ thiếu gia lại vì Lâm tiểu thư, thế nhưng lại nhẫn tâm thương tổn cô như vậy!
"Được." Cổ Dư rời khỏi trước mặt Mộ Dạ Triệt cùng Lâm Tiêm Tiêm, ngồi lên xe của Thị Na, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao chưa chạy? Còn ai muốn lên xe sao?" Cô nhìn xung quanh, nhìn không ra ngoài cửa xe có người cô quen.
Thị Na nhìn ra dáng vẻ dường như không có việc gì của cô, thật sự là sợ hãi Cổ Dư khác thường sẽ lái xe, bảo Diệp Tuấn Sinh ở phía sau chăm sóc Cổ tiểu thư, sau đó mới từ từ lái xe ra khỏi cục cảnh sát, đi qua trước mặt Mộ Dạ Triệt cùng Lâm Tiêm Tiêm.
Cổ Dư thắt dây an toàn xong, dựa đầu vào ghế lẳng lặng ngủ, không nói gì nữa, cũng không có nhìn ngoài cửa sổ, cả người có vẻ thật im lặng. Truyện update tại truyenwiki1.com, edit Ramsessivy.
Một lát sau, chiếc xe du lịch chạy lên đường cao tốc chật chội xe để đi vào nội thành của Cẩm thành phồn hoa, đột nhiên Diệp Tuấn Sinh nhận được điện thoại, nói một tiếng "Vâng", sau đó dùng tay chọc chọc Cổ Dư ở phía trước, đưa điện thoại di động cho cô, "Cổ tiểu thư, điện thoại tìm cô."
Cổ Dư mở to mắt nhận điện thoại, tiếng nói khàn khàn alo một tiếng, cả người thoạt nhìn không có tinh thần.
"Chăm sóc mình cho thật tốt, vừa rồi anh quên nói." Trong điện thoại truyền đến âm thanh cũng khàn khàn của Mộ Dạ Triệt, tiếng nói trầm thấp đã không còn vẻ sắc bén như vừa rồi, mà là mang theo áy náy cùng trầm tĩnh, "Sau khi giải trừ hôn ước, anh sẽ không đưa em xuống địa ngục. Vừa rồi là anh vô tâm làm tổn thương em, chỉ hy vọng, em sớm quên một chút chuyện quá khứ, tìm được một người đàn
ông biết yêu thương em cả đời. Hai năm nay, là anh khiến em chậm trễ, chúc em hạnh phúc."
Cổ Dư vô lực cầm điện thoại, đầu nghiêng bị mỏi, lấy tay day trán, khó chịu nhắm mắt, tắt máy. Vốn cô muốn ngủ tiếp, để thân thể khôi phục thể lực, nhưng điện thoại lại đổ chuông, không ngừng rung phá giấc ngủ của cô, không chịu dừng lại, hơn nữa càng khiến cô đau đầu là, đối phương cũng thông qua điện thoại của Diệp Tuấn Sinh mà tìm cô.
"Là Cổ Dư sao? Lại đây xem bác Mộ đi, ông ấy ngã xuống từ cầu thang, bác sĩ nói tình hình thật nghiêm trọng." Mộ bá mẫu khóc lóc trong điện thoại, âm thanh sớm đã không còn sự vui thích khi tác hợp hôn nhân của con như trước, mà là chứa đầy sự chua xót: