Edit: Ramsessivy
Mộ bí thư không cẩn thận ngã cầu thang, cú ngã này khiến ông chính thức bước vào giai đoạn gần đất xa trời, khuôn mặt rốt cuộc không thể đăm đăm. Lúc này ông cũng không có hấp hối như lời vợ nói, mà là cố gắng để bản thân chống đỡ, dùng tất cả sức lực để đi giận con trai.
Ông không thoát được bệnh cao huyết áp, cũng giống như tất cả những người cao tuổi khác, trước sáu mươi tuổi thì cao ngất như cây tùng, khí thế nuốt cả Sơn Hà, nhưng mà bước qua tuổi bảy mươi, thân thể khỏe mạnh của ông bắt đầu xói mòn dần dần, một khi bị ngã, các chứng bệnh bắt đầu hiện ra, tra tấn cơ thể già nua không chịu nỗi một kích của mình.
"Lão Mộ, Cổ Dư đã trở lại." Mộ thái thái canh giữ bên giường nhẹ nói với ông, lấy tay tháo máy thở để ông nhìn Cổ Dư cùng Mộ Dạ Triệt ở bên giường, "Cổ Dư giải sầu rốt cuộc cũng đã về, con bé đồng ý kết hôn cùng Dạ Triệt, hai người đã đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn."
Cổ Dư - Dạ Triệt
Mộ bí thư gian nan gật đầu, từ cổ họng phát ra một âm thanh cực kỳ suy yếu, tỏ vẻ ông nghe thấy được.
Mộ Dạ Triệt ở bên giường thì đến gần cha mình, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm, trầm giọng mà nói: "Ba, ba cứ yên tâm dưỡng bệnh, hôn lễ sẽ được cử hành vào một ngày mà ba lành bệnh. Giờ con cùng Cổ Dư đã là mối quan hệ vợ chồng."
Cổ Dư đứng bên cạnh hắn không lên tiếng, nhưng cô gật đầu với Mộ bí thư, tỏ vẻ đây là sự thật.
Môi của Mộ bí thư run run, đôi mắt tang thương nhìn con, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng. Vốn ông còn muốn nói tiếp, nhưng trước mắt cơ thể ông phải dựa vào máy thở, không thể không để bác sĩ đeo máy thở cho ông, tiếp tục nhắm mắt nghĩ ngơi.
"Hiện tại nhịp tim cùng huyết áp của Mộ lão gia thật bình thường, chứng minh tình trạng cảm xúc của Mộ lão gia thật tốt, là phương pháp trị liệu tốt nhất." Bác sĩ kiểm tra thân thể cho Mộ bí thư lần nữa, xoay người vui sướng nhìn Mộ Dạ Triệt, cùng Mộ thái thái ở bên giường, "Mộ lão gia ngã xuống từ cầu thang, có khả năng kết quả chính là bị trúng gió cùng tê liệt. Nhưng theo tình hình trước mắt, kết quả hẳn là tốt hơn so với dự đoán, bởi vì Mộ lão gia đã giải được khúc mắc trong lòng, đang cố gắng phối hợp điều trị."
"Vậy là tốt rồi, xin hãy tiếp tục điều trị." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, trong ánh mắt cũng lộ ra vui mừng tương tự, "Nếu có cái gì cần, cứ gọi điện cho tôi."
"Vâng, Mộ thiếu gia."
Cổ Dư thấy hắn xoay người đi ra ngoài, nhìn cô một cái, chính mình cũng đi ra theo, cùng hắn đi trên hành lang, nói ra đề nghị: "Trong khoảng thời gian này, chúng ta ngoài việc thực hiện theo các điều ước trong hợp đồng, cũng không cần công khai mối quan hệ của chúng ta. Mối quan hệ hôn nhân chỉ có tác dụng với bác Mộ, còn đối với người ngoài chỉ là tờ giấy phế liệu."
"Có thể." Mộ Dạ Triệt đẻ lộ một nụ cười mỉm đạm mạc, lẳng lặng nhìn cô, "Một khi bệnh tình của ba có biến chuyển tốt, anh sẽ lập tức trả tự do cho em, giải trừ hợp đồng. Thù lao cũng sẽ dựa theo tỉ lệ để trả cho em."
"Hiện tại anh có thể chuyển khoản 30% tiền đặt cọc." Cổ Dư cũng cười cười nói với hắn, rút hợp đồng bọn họ vừa mới ký qua từ trong túi xách, để hắn thực hiện thanh toán những con số phía trên, "Anh thật thoải mái, nguyện ý xuất ra một nửa tài sản để ký kết hợp đồng kết hôn giả này. Bởi vậy em cũng chẳng có điều gì để từ chối, nhất định sẽ cầm lấy số tiền thuộc về mình. 30% tiền cọc này anh chuyển khoản cho em, 70% còn lại đợi cho chuyện thành hãy chuyển tiếp, em không có từ chối tiền đâu, càng nhiều càng tốt, ha ha."
"Anh sẽ để thư ký chuyển tiền vào tài khoản của em, giờ em có muốn cùng anh đi ăn một bữa cơm không?" Mộ Dạ Triệt mỉm cười, không có dị nghị gì đối với chuyện trả thù lao, cười mời cô, "Thân là vợ chồng, chúng ta nên đến nhà hàng ăn bữa ăn tối đầu tiên sau khi kết hôn, dùng để chúc mừng tân hôn, a."
"Nếu có chuyện gì, em không ngại nói thẳng ở đây đâu." Cổ Dư không đồng ý ra ngoài ăn cơm cùng hắn, nhìn nhà ăn dưới lầu của Mộ gia, "Đêm nay bác gái giữ em lại ăn cơm, bà đã bày tiệc ở nhà sẵn rồi, người một nhà ăn bữa cơm cùng nhau, coi như chúc mừng kết hôn. Mà thật ra anh cũng biết, chúng ta chính là kết hôn giả, hoàn toàn không cần phô trương."
"Trong lúc thực hiện hợp đồng, em có thể hẹn hò cùng bạn trai tương lai của mình, điều này không nằm trong giới hạn của hợp đồng." Mộ Dạ Triệt cười nói nho nhã, quyết định không đi nhà hàng ăn cơm, mà là ở trong này nhờ Cổ Dư một chút, "Nhưng mà em không thể đưa anh ta về nhà, tốt nhất là nên hẹn hò bên ngoài, hiểu không?"
"Thì ra anh muốn nói điều này." Cổ Dư tỏ vẻ hiểu được, cười gật gật đầu, "Mộ thiếu gia, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không đưa đàn ông về nhà kíƈɦ ŧɦíƈɦ bác Mộ. Nhưng anh cũng đừng quên, anh càng không thể đưa Lâm Tiêm Tiêm đến nơi này! Hiện tại là Mộ Dạ Triệt anh mời em ngồi vào vị trí phu nhân thị trưởng này, cũng đừng có hối hận, em sẽ không khách sáo đâu, ha ha."
"Thật không? Em không cần khách sáo." Mộ Dạ Triệt có chút đăm chiêu mà liếc nhìn cô một cái, khóe môi gợi cảm cũng gợi lên chút cười lạnh, không có cùng cô thảo luận vấn đề này, xoay người lẳng lặng xuống lầu, "Xuống lầu dùng cơm đi."
Cổ Dư ở trên lầu hai bị một cảnh này làm cho toàn thân nổi da gà, lặng lẽ lấy tay phủi phủi da gà đang nổi lên bốn phía của cánh tay, đi theo phía sau Mộ Dạ Triệt xuống lầu. Thì ra là khách của Mộ gia, cũng thật là "Náo nhiệt"!
"Ô, Dạ Triệt em về khi nào vậy? Vừa rồi chị cùng anh rể không có nhìn thấy em." Mộ Thanh Nhàn uống mấy ngụm trà, thoải mái xoay qua nhìn Mộ Dạ Triệt ở trên cầu thang, phát ra một tiếng cười nhạo, "Rốt cuộc cũng kết hôn, chúc mừng em nha! Người ở sau chắc là em dâu nhỉ?"
Thì ra bà chính là em gái thứ hai của Mộ Thanh Như, Mộ Thanh Nhàn, lớn hơn Mộ Dạ Triệt khoảng hai mươi tuổi, luôn luôn lấy con trai của mình mà âm thầm phân cao thấp với Mộ Dạ Triệt, không phục Mộ bí thư khi ông bất công đề bạt Mộ Dạ Triệt mà không chịu đề bạt con trai Đông Húc của bà, cho nên thái độ ôn hòa đối với Mộ Dạ Triệt, trong thật kì quái.
Mộ Thanh Như - Mộ Thanh Nhàn
Mộ Dạ Triệt chậm rãi bước xuống cầu thang, khí chất tao nhã mà ôn nhuận, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười nho nhã, thay Cổ Dư giới thiệu người phụ nữ ở trước mặt, "Cổ Dư, đây là chị Hai Mộ Thanh Nhàn."
"Chị Hai." Cổ Dư lễ phép hô một tiếng, phát hiện dì Hai của Đại Lận không khách sáo với người ta cho lắm, vẫn dùng ánh mắt được trang điểm đậm mà đánh giá cô, thậm chí miệng còn chậc chậc vài tiếng, "Cơ thể cao nhưng gầy, không có tướng vượng phu. Chị nói nè Dạ Triệt, mỗi một cô bạn gái của Đông Húc nhà chị đều có dáng người đầy đặn vượng phu hơn so với cô em dâu này."
Dạ Triệt thấy chị Hai vẫn như cũ không nuốt nổi cục tức này, lại lấy Đông Húc ra so sánh với hắn, liền thản nhiên cười nói: "Gần đây Đông Húc bận cái gì? Cũng đã lâu không gặp. Chuẩn bị khi nào thì kết hôn?"
"Em là cậu cũng chỉ mới nhận giấy chứng nhận kết hôn từ hôm qua thôi, nó là cháu ngoại thì gấp gáp kết hôn làm gì! Cháu trai mà kết hôn trước cậu là đại nghịch bất đạo, Đông Húc nhà chị cũng không dám làm vậy!" Tiếng nói của Mộ Thanh Nhàn càng thêm bén nhọn, chứa đầy châm chọc, cười lạnh không thôi, "Huống chi hiện tại mạng sống của ba như ngọn đèn trước gió, nếu Đông Húc nhà chị cũng noi theo mà kết hôn sau em, tổ chức tiệc cưới, có lẽ ba cũng bị chọc tức chết! Giờ ông ấy nằm trên giường bệnh, tính mạng bị đe dọa, hai người lại có tâm tình đi kết hôn, thật đúng là không xem ông ấy ra gì a! Ông ấy xứng đáng bị chôn sống trong không khí sôi động này!"
Cổ Dư ở bên cạnh lắng nghe, thế này mới phát hiện khoảng cách giữa chị em trong Cổ gia cô cùng sâu, hoàn toàn xem cô là "Con dâu mới" trở thành nơi trút giận, liền lên tiếng nói: "Chị Hai, anh rể, ăn cơm đi, qua ngồi thôi."
Mộ Thanh Nhàn liếc mắt nhìn cô một cái, thế này mới ngậm miệng không hề mượn gió bẻ măng, kéo tay chồng cao ngạo ngồi vào bàn ăn, không ngừng kén cá chọn canh với những thức ăn mà người hầu dọn lên, đem tức giận với Mộ gia trút lên người hầu vô tội.
Cổ Dư thấy chị Hai này vẫn không chịu ngừng lại, liền nhẹ giọng nói với Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh: "Giống như đắc tội với chị ấy vậy, thoạt nhìn oán nhiệm của chị Hai này sâu vô cùng, nhìn ai cũng muốn trút giận."
Sắc mặt Mộ Dạ Triệt không thay đổi, lẳng lặng cười: "A, trời sinh tính tình chị ấy như thế, không thể thay đổi."
"À đúng rồi, Dạ Triệt, em giúp chị tìm Đông Húc đi, không biết nó đi đâu, vẫn không liên lạc được." Mộ Thanh Nhàn ở phía đối diện trên bàn ăn sau khi xấu tính chọn đồ ăn mà người hầu dọn lên, đột nhiên quay đầu lạnh giọng chỉ đạo Mộ Dạ Triệt một câu, thái độ vẫn cao ngạo như trước, khinh thường nhìn Cổ Dư ở bên cạnh Mộ Dạ Triệt mà liếc mắt một cái, ánh mắt quay lại trên người Mộ Dạ Triệt, "Lần này ba xảy ra chuyện lớn như vậy, nó là cháu ngoại nhất định phải đến đây nhìn xem, nhân tiện gặp mặt mợ út, đừng có đưa về một cô bạn gái trẻ tuổi xinh đẹp về đây! Bạn gái trẻ tuổi lại xinh đẹp, sẽ nổi bật lấn át cả mợ út, ha ha."
"Chị Hai, cưới vợ hiền, Cổ Dư thật hiền lành, hơn nữa cũng xinh đẹp." Mộ Dạ Triệt thản nhiên cười nói, nhìn chị Hai ở phía đối diện, "Em sẽ hỗ trợ tìm kiếm Đông Húc, để nó mau chóng trở về."
"Vậy là tốt rồi, lần này có lẽ Đông Húc nhà chị cũng muốn đưa con dâu về đây, chị cũng không có biện pháp gì với nó, mỗi lần quen bạn gái đều thật vĩ đại, khiến chị không có cách nào đi lựa chọn, chỉ hận không thể cưới tất cả về cho nó......" Mộ nhị tỷ cười nói ha ha, vừa uống nước trái cây, vừa tiếp tục khoe khoang, "Chị nghe nói Mộ thái thái luôn luôn sắp xếp xem mặt cho em đúng không? Ôi thật đúng là Dạ Triệt đáng thương, phải đi xem mặt mới có thể tìm được bạn gái, giống như Đông Húc nhà chị, con gái chủ động tìm tới cửa......"
"Thanh Nhàn, hôm nay là ngày vui của Dạ Triệt, chúng ta bớt tranh cãi đi." Anh rể ở bên cạnh cười hòa giải, để vợ dừng đem bầu không khí của bữa cơm biến thành căng như dây đàn nữa, dù sao cũng là đêm tân hôn của Dạ Triệt, không thể không cho Dạ Triệt mặt mũi như vậy được, vì thế cười nâng ly lên với Dạ Triệt cùng Cổ Dư, "Dạ Triệt, chúc mừng em cùng em dâu kết hôn, anh chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh viễn hạnh phúc."
"Cám ơn anh rể." Cổ Dư vội vàng nâng ly đáp lại, uống xong ly rượu này.
"Chị cũng chúc hai người hạnh phúc." Mộ Thanh Nhàn phát tiết xong rồi, cũng nâng ly lên với hai người, nói bóng gió, "Cũng đừng nên li hôn trong ngày mai, phân chia tài sản, hai người đi về hai phía, cả đời không qua lại với nhau, như thế sẽ khiến người ta cười đến rụng răng!"
"Cám ơn chị Hai đã nhắc nhở, tụi em sẽ không ly hôn." Mộ Dạ Triệt lấy tay ngăn chặn bàn tay đang đặt lên bàn của Cổ Dư, để cô đang bừng bừng đừng tức giận, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười ôn nhuận như cũ, cười nhìn chị Hai cùng anh rể ở phía đối diện, "Em cùng Cổ Dư thật ân ái, tụi em sẽ chăm sóc ba thật tốt, để ba dần dần khỏe hẳn."
Cổ Dư thấy hắn ôn nhuận như ngọc, vẫn khách sáo đối xử với chị Hai cùng anh rể ở trước mặt, chưa từng tức giận, liền phối hợp cười nói với hắn: "Đúng vậy, chị Hai, anh rể, xin hai người yên tâm, tụi em sẽ chăm sóc ba thật tốt, vun đắp hạnh phúc gia đình." Không thể tưởng tượng được chị Hai của Mộ gia lại chanh chua như vậy, xem như cô được tận mắt chứng kiến!
Nếu ba ích kỷ, một lòng bồi dưỡng Mộ Dạ Triệt, không chịu giúp Đông Húc nhà bà, vậy con gái là bà đây vì cái gì còn muốn hiếu kính ông? Hiện tại bà mong ông chết đi, sau đó phân chia tài sản cho Đông Húc, không cần để lại cho Mộ thái thái một đồng nào cả!
Đối diện bàn ăn, Mộ Dạ Triệt thấy chị Hai chưa giải được khúc mắc, luôn luôn nghiến răng nghiến lợi, liền vỗ vỗ tay của Cổ Dư, đôi mắt trầm tĩnh, bảo cô lên lầu nghỉ ngơi, "Tiếp theo, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, hoàn cảnh ở nhà hàng sẽ tốt hơn một chút. Giờ em trở về phòng nghỉ ngơi đi, đêm này là "Đêm tân hôn" của chúng ta."
"Nhưng bác......mẹ sẽ lập tức xuống lầu ăn cơm cùng chúng ta, em muốn đợi thêm một chút nữa không được sao?" Cổ Dư phối hợp đứng lên, nhìn lên lầu, đúng là cảm thấy bầu không khí của Mộ gia lúc này rất quỷ dị, căng thẳng giống như có chiến tranh, "Hôm nay là ngày "Tân hôn" của chúng ta, chị Ba có thể đến hay không?" Nghe nói Mộ gia còn một người chị Ba tên là Mộ Thanh Vận, cũng không phải con ruột của Mộ thái thái, quan hệ không tốt lắm với Mộ thái thái.
"Chị ấy sẽ về muộn một chút, em lên lầu nghỉ ngơi đi." Mộ Dạ Triệt không muốn để cô bị cuốn vào chiến tranh gia đình này, phất phất tay để cô đi lên, "Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chị Hai chị Ba sẽ chúc phúc cho chúng ta, em ở trong phòng chờ anh."
"Được." Cổ Dư phối hợp hắn, cùng hắn hôn hôn cái trán, xoay người lên lầu.
Ha ha, quả nhiên chị Hai của Mộ gia danh bất hư truyền, tuổi cũng có thể làm mẹ của hắn, nhưng không có khí chất làm chị Hai, mỗi một câu mở miệng đều là "Đông Húc nhà chị", tâm tư ghen ghét rất mạnh! Đêm nay cô ở phòng tân hôn chờ Mộ Dạ Triệt, giúp hắn phối hợp hoàn thành "Đêm tân hôn" này, coi như là để cho chính mình có thể an ổn sống ở Mộ gia những ngày sau, không bị người chị này giẫm nát dưới lòng bàn chân.
Vì thế vài giờ tiếp theo, Cổ Dư ngồi trong phòng chờ "Đêm tân hôn", nhà ăn ở lầu một thì vẫn cãi nhau, Lâm Tiêm Tiêm ở biệt thự ven biển thì đứng bên cửa sổ trông mòn con mắt, chờ đợi Mộ Dạ Triệt lại đây.
Lâm Tiêm Tiêm
Lâm Tiêm Tiêm cũng không biết Mộ Dạ Triệt kết hôn, chỉ biết là, hai ngày nay hắn chưa từng đến đây, khiến cô dần dần bắt đầu nhớ nhung, không có thói quen không có hắn ở bên cạnh.
Loại mất hồn lạc vía này khiến cô cảm thấy kinh hoảng, cảm giác chính mình càng ngày càng không muốn rời xa người đàn ông này, lưu luyến hắn vuốt ve, mê luyến hương vị của hắn, vì thế sau khi đứng ở cửa sổ vài giờ, rốt cuộc cô đi về bên giường, nhìn điện thoại di động đang đổ chuông trên đầu giường.
Đây là cuộc gọi thứ mấy trăm mà Lâm Nho Nhỏ gọi điện cho cô trong khoảng thời gian này, cô không có nhận nghe. Bởi vì lần trước cô phát sốt suýt chết ven đường, Lâm Nho Nhỏ đã muốn nhẫn tâm vứt bỏ cô!
Cô không có người chị này!
Nhưng hiện tại dưới tình hình cô đơn mất mát này, cô không thể không nhận nghe điện thoại của Lâm Nho Nhỏ gọi tới, im lặng nghe Lâm Nho Nhỏ tức giận mắng chửi.
"Lâm Tiêm Tiêm, hiện tại em chết nơi nào rồi! Vì sao không nghe điện thoại của chị?! Em có biết giờ chị khó chịu lắm không? Một lần đó chị ở khách sạn bị Cổ Dư vạch mặt, Mộ Dạ Triệt không tới tìm chị nữa, cũng không nhận điện thoại của chị! Chị nghĩ chắc chắn là anh ta giận chị rêu rao quá mức ở khách sạn, thiếu chút nữa làm lộ mối quan hệ giữa chị cùng anh ta! Anh ta đang giận, cố ý dùng phương thức này mà ngó lơ chị! Tiêm Tiêm, em nói xem giờ chị phải làm sao bây giờ? Giờ chị đến tòa thị chính cũng không thấy được anh ta, gần đây anh ta rất bận, thường xuyên không có mặt ở tòa thị chính, buổi tuối cũng không quay về Mộ gia! Chị tìm không thấy anh ta!"
Lâm Tiêm Tiêm lẳng lặng nghe, nói với Lâm Nho Nhỏ: "Đối với chị mà nói, không phải vài món đồ cùng túi xách hàng hiệu là có thể thõa mãn chị, đàn ông không yêu chị cũng không sao cả mà? Vì sao còn muốn đi tìm anh ta? Chị thương anh ta sao?"
"Đương nhiên chị thương anh ta!" Lâm Nho Nhỏ càng thêm phẫn nộ trong điện thoại, tiếng nói rống to đầy sắc nhọn, "Nếu không thương anh ta, làm sao chị có thể phát điên mà đi tìm anh ta được! Tuy rằng chị cùng anh ta chỉ có một đêm tình cảm, nhưng anh ta dịu dàng khiến chị thật khó quên, anh ta rất vĩ đại, rất hoàn mỹ! Giờ không có anh ta ở bên người, chị như đánh mất linh hồn, buổi tối không ngủ được, chuyện gì cũng không có hứng thú đi làm! Tiêm Tiêm, giờ em đang ở đâu? Mau tới giúp chị đi, chị phải tìm được anh ta, không thể để cho anh ta bị cô gái khác cướp đi!"
---
"Vậy nếu giờ anh ta bị người khác cướp đi rồi thì sao?" Lâm Tiêm Tiêm bình tĩnh thử cô, cười cười, "Nhớ một người chính là yêu sao? Có phải rất muốn đem thân thể của mình giao cho anh ta, cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh ta phải không? Nếu anh ta không ở bên người, sẽ cảm thấy cô đơn trống vắng, đêm ngủ không yên? Ha ha, trước kia hẹn hò cùng Phó Minh Khải, em không có loại xúc động này, hèn gì chúng em lại chia tay nhanh như vậy."
"Tiêm Tiêm, em nói vậy là có ý gì?" Lâm Nho Nho nhất thời mẫn cảm, "Vừa rồi em nói, anh ta bị người khác cướp đi rồi?"
"Em nói là nếu." Lâm Tiêm Tiêm cười nhẹ nhàng, còn thật sự hỏi người chị bạc tình bạc nghĩa, "Nếu anh ta bị cô gái khác cướp đi rồi, chị sẽ làm gì? Em cảm giác chị cũng không thương anh ta, mà là thương tiền của anh ta, hiện tại thật ra chị có thể bứt ra, không cần làm cho chính mình bị thương. Chị à."
"Nếu thật sự có người khác quyến rũ anh ta, chị sẽ liều mạng với ả đó!" Âm thanh của Lâm Nho Nhỏ trong điện thoại phẫn nộ hẳn lên, tựa như đang ra vẻ thị uy, lại tựa như đang cảnh cáo em gái, "Dù sao giờ chị cũng là cô độc, từng chết một lần! Nếu ai dám giành giật Mộ Dạ Triệt với chị, chị sẽ khiến ả chết không tử tế!"
Lâm Tiêm Tiêm hơi hơi nhăn mày, không có nói nữa.
---
truyenwiki1.com 22/11/2020