Edit: Ramsessivy
Ban đêm, Cổ Dư ngồi xe Mộ Dạ Triệt ra ngoài, hai người lái xe một đường hướng về bờ biển, cũng không nói câu gì. Cuối cùng Mộ Dạ Triệt để cô xuống xe trước cửa một khách sạn ven biển, để cô ở khách sạn vượt qua thời gian còn lại.
"Buổi sáng chúng ta cùng nhau trở về, đừng rời khỏi khách sạn." Mộ Dạ Triệt lạnh giọng dặn dò cô, để lại điện thoại cùng tiền mặt cho cô, không hề tình cảm mà lái xe rời đi.
"Được, bye bye!" Cổ Dư có ý tứ vẫy tay với hắn, sau đó xoay người đi về khách sạn, ngồi trong đại sảnh lướt xem điện thoại. Hiện tại cách hừng đông tầm một giờ, cô làm gì lại tốn đống tiền chui vào khách sạn, chi bằng liền nằm ngủ nơi này, vừa đặt lưng vừa lướt điện thoại.
"Vậy có cần chúng tôi giúp cô liên hệ với anh ấy không? Xin hỏi người khách này ở phòng nào vậy?" Quản lý khách sạn tiếp tục mỉm cười lễ phép.
Cổ Dư hoàn toàn mở hai mắt, phát hiện mục đích cuối cùng của người quản lý này là muốn đuổi cô đi hoặc để cô đặt phòng, chứ không phải quan tâm cô, liền cố ý ngồi dậy, nói: "Tôi nói người bạn này sẽ lập tức xuống đây, chẳng lẽ tôi không thể ngồi chờ ở nơi này sao? Số điện thoại của khách sạn là số bao nhiêu, có lẽ tôi cần nói chuyện với ông chủ của các người."
"Vậy xin cô cứ tự nhiên." Quản lý khách sạn lại mỉm cười, liếc nhìn cô một cái, thế này mới tránh đi.
Cổ Dư thì nằm xuống tiếp tục ngủ, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện mới nửa giờ trôi qua. Ôi, chờ đợi đến hừng đông là một chuyện gian nan đến cỡ nào! Mộ Dạ Triệt, tốt nhất anh nên giải quyết chuyện thật nhanh nhanh mà trở về, tôi không muốn tiếp tục ăn đói mặc rách ở trong này!
Cô nhàm chán lật người trên sô pha, đem hai chân gác lên tay vịn của sô pha, rúc đầu ngủ tiếp. Nhưng phía sau, đại sảng vốn không bóng người đột nhiên lại có tiếng ồn ầm ĩ, chính xác mà nói, là tiếng giày cao gót gõ cộp cộp lên gạch men, hùng hổ xông thẳng vào cửa khách sạn!
"Giúp rôi kiểm tra người của phòng 2003." Người phụ nữ lạnh giọng chỉ đạo nhân viên ở quầy lễ tân, tức giận gõ vang mặt bàn, "Khách sạn các người có tổng cộng mấy cánh cửa ra vào? Giúp tôi phong tỏa toàn bộ, lần này tôi nhất định phải kéo tên nhãi này trở về!"
Nữ nhân viên lễ tân giật mình, vội vàng gọi điện cho quản lý, "Quản lý, nơi này có vị thái thái muốn tìm kiếm khách ở phòng 2003, dẫn theo vài người mặc áo đen đến đây......"
Một bên, Cổ Dư dùng tạp chí che khuôn mặt đang cảm giác âm thanh của người phụ nữ này có chút quen tai, chậm rãi kéo tờ tạp chí xuống mà nhìn qua, thế này mới phát hiện người phụ nữ mang giày cao gót này là nhị tiểu thư của Mộ gia, Mộ Thanh Nhàn, tuổi lớn còn mặc giày cao gót màu đỏ mà tức giận ở trong này, nói nhao nhao ồn ào diễu võ dương oai.
Chỉ nghe Mộ Thanh Nhàn nói tiếp: "Tôi mặc kệ khách sạn các người dùng cách gì, tóm lại các người nhất định phải bắt người kia cho tôi! Đây là trách nhiệm của các người!"
"Xin hỏi thái thái, tiên sinh ở phòng 2003 có quan hệ gì với ngài?" Nhân viên khách sạn tỏ vẻ bất mãn cực độ với hành vi của bà, nhưng lại phải hết sức tránh xảy ra xung đột, nói khuyên bảo: "Nếu tiên sinh này có hiểu lầm gì cùng ngài, chúng tôi có thể gọi điện cho vị khách này, không cần gây chiến."
"Các người không phối hợp, vậy tôi để người của tôi đi tìm! Nghe đây, phái ba người canh giữ cửa ra vào, vài người khác lên tầng hai mươi, chặn trước cửa phòng nó lại!" Lúc này Mộ Thanh Nhàn đã hoàn toàn nổi giận, ngón tay chỉ lại đây, tức giận ra lệnh cho vệ sĩ của mình lập tức lên tầng 20 bắt người, chính mình thì thải giày cao gót đi về phía thang máy, hùng hổ hướng lên lầu, "Tên khốn nạn này! Lần này nếu để mình bắt được nó, không thể không lột da nó!"
Bên này Cổ Dư gặp chị Hai Mộ gia hùng hồn như đi bắt gian, liền tò mò ngồi dậy từ sô pha, có hứng thú mà nhìn qua bên này. Mặc bộ đồ màu hồng như vậy chứng tỏ trong lòng còn chưa già, hay là chị Hai của Mộ gia mặc giày cao gót màu đỏ, bao nuôi tình nhân ở trong này?
Cô cảm thấy giật mình vì suy nghĩ này, mắt thấy Mộ Thanh Nhàn đang chờ thang máy, cô vội vàng tò mò theo sau, nhìn tình hình trước mắt.
Chỉ thấy cảnh cửa thang máy màu vàng đã xuống, chậm rãi mở ra trước mặt Mộ Thanh Nhàn đang tức giận, nhưng trong thang máy không phải là đàn ông, mà là một cô gái ăn mặc gợi cảm đang tức giận. Cô gái mặc váy đen cầm túi xách trừng mắt liếc nhìn Mộ Thanh Nhàn một cái, ý bảo bà tránh ra, đừng chắn đường!
Mộ Thanh Nhàn thấy gặp sai người, vội vàng thu tay, lui về sau từng bước.
Cô gái mặc váy đen thì đẩy bà ra một cái, nổi giận đùng đùng đi về phía trước, cũng đang lớn tiếng nói chuyện điện thoại: "Anh sẽ hối hận! Đừng tưởng cứ như vậy là đá văng em đi! Em không đùa với anh đâu!"
Cô gái vừa đi vừa nói, móng tay tô đen thiếu chút nữa bóp nát điện thoại di động trong tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại hung hăng đụng phải Cổ Dư ở bên này, kiêu ngạo không coi trời đất ra gì, tiếp tục nói chuyện cùng tình nhân của mình, "Em thật lòng với anh, anh không nhìn thấy sao? Toàn bộ trái tim của em đã dâng cho anh, so với bất kì cô gái nào đều tốt hơn, vì sao anh còn muốn đối xử với em như vạy!"
Cổ Dư bị đụng khiến xương cốt đau nhức, vội vàng giữ chặt lấy cô gái kiêu ngạo này, lắc lắc cánh tay nhắc nhở cô ta: "Tiểu thư, cô đụng vào người tôi!" Hơn nữa vừa rồi cũng hung hăng đẩy chị Hai của Mộ gia qua một bên, vừa đi vừa đụng người, quả thật không coi ai ra gì!
Cô gái mặc váy đen chậm rãi quay đầu, đầu tiên là liếc mắt đánh giá cô một cái, sau đó cười lạnh khinh thường: "Tôi đụng vào cô thì sao? Là tự cô không nhìn đường!"
"Đứng lại cho tôi!" Cổ Dư túm giữ cô ta lại, để cho con gà mái đen này đứng ở chỗ cũ, "Đụng vào phải xin lỗi! Nếu không, chỗ nào cô cũng không được đi!"
"Vậy hiện tại bổn tiểu thư bước đi cho cô xem!" Cô gái mặc váy đen cười lạnh lùng, có ý bỏ cô ra, nhưng không nghĩ rằng tay của Cổ Dư mạnh như vậy, thế nhưng làm cho cô hất ra thế nào cũng không được, vì thế cô ta tháo cặp mắt kính trên mặt xuống, cảnh cáo với Cổ Dư: "Lập tức buông ra cho tôi, có nghe hay không? Hiện tại vị hôn phu của tôi ở trên lầu, tôi sẽ để anh ấy xuống dạy cho cô một bài học, cho đứa con gái xấu xí như cô biết được là cô đang đắc tội với ai!"
---
Cổ Dư bất động không làm gì, cười khinh thường, tiếp tục túm lấy con gà mái đen này, "Tôi mặc kệ là cô bị đá, hay chuẩn bị kết hôn, tóm lại hiện tại, cô phải đối với tôi, cùng với chị ấy......" Cô chỉ chỉ vào Mộ Thanh Vận ở bên cạnh đang đi về phía này, phát ra lời cảnh cáo với con gà mái đen, "Xin lỗi đi! Tôi cũng sẽ cho cô biết hiện cô đang đắc tội với ai!"
Cô gái này nghĩ rằng mình là ai, đụng phải người ta còn muốn chạy! Không phải là một cô gái làng chơi cùng đàn ông vào đây thuê phòng khách sạn để mây mưa sao? Thật đúng là đang mùa động đực của gà mái!
"Cổ Dư?" Mộ Thanh Nhàn nghe tiếng liền mang theo vệ sĩ tò mò đi tới bên này, kinh ngạc nhìn em dâu của mình, không rõ vì sao Cổ Dư lại xuất hiện ở nơi này trong đêm tân hôn, "Dạ Triệt đâu?" Bà nhìn quanh bốn phía, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dạ Triệt đâu, trong lòng phút chốc hiểu được điều gì, "Em -- thế mà lại cùng người đàn ông khác đến đây thuê phòng?!"
"Hả?!" Cổ Dư phát ra một tiếng kêu to, thế này mới nhớ tới là một mình cô tới nơi này, mà Mộ Dạ Triệt thì đi hẹn hò với Lâm Tiêm Tiêm, vội vàng buông con gà mái đen ở trong tay ra, lấy tay vuốt vuốt tóc của mình, đôi mắt di chuyển vòng vo, ngón tay chỉ ngoài cửa mà giải thích: "Dạ Triệt anh ấy -- đi ra ngoài sửa xe, vừa rồi tụi em đến khách sạn, đột nhiên xe bị hư, bởi vậy anh ấy đến tiệm sửa xe, để em ở đây chờ anh ấy......"
"Mà giờ mới bốn giờ sáng, em xác định là tiệm sửa xe còn mở cửa sao?" Mộ Thanh Nhàn nhíu mày, vô tình chọc thủng lời nói dối của cô, "Em dâu, em nói dối không thật chút nào a!" Bà cũng không cảm kích em dâu vừa rồi giúp mình hết giận!
"Nếu chị không tin, có thể gọi điện cho Dạ Triệt để xác nhận." Cổ Dư thấy chị Hai bắt gian lan sang người cô, vì thế cố ý lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Dạ Triệt, nói lớn giọng: "Dạ Triệt phải không? Em ở khách sạn gặp được chị Hai, thật khéo ghê, đột nhiên liền gặp nhau như vậy, thật không dám tin luôn ~ Dạ Triệt, xe của anh khi nào thì sửa xong vậy? Chúng ta có thể đi về cùng chị Hai, chị Hai đến khách sạn tìm người."
"Thật không? Em đưa điện thoại cho Thanh Nhàn." Mộ Dạ Triệt hiểu được ám chỉ trong lời nói của cô, để cô chuyển máy cho chị Hai, đạm mạc nói với Thanh Nhàn: "Chị Hai, có phải Đông Húc đang ở khách sạn này, khiến chị bốn giờ sáng phải đến đây bắt người hay không? Vừa rồi em cùng Cổ Dư lại đây đặt phòng, nửa đường xe hư, bởi vậy em để cô ấy đến khách sạn trước chờ em ở đại sảnh. Có vấn đề gì sao?"
Mộ Thanh Nhàn nhíu mày, cười lạnh mà nói: "Hai vợ chồng em lại đây hưởng tuần trăng mật, chị có thể có vấn đề gì chứ! Giờ chị đang đi tìm Đông Húc, em vẫn nên mau chóng đến đây tìm vợ của mình đi, đừng để mợ ấy chạy theo người đàn ông khác, phụ nữ đêm tân hôn đều chưa có hồi tâm ~ dễ dàng bị người đàn ông khác câu đi mất, ha ha."
Cổ Dư trợn trắng mắt, không muốn để ý đến người phụ nữ đang trong thời kỳ tiền mãn kinh này nữa. Chết tiệt, nếu cô ở chung với người chị Hai tiền mãn kinh này trong một năm, có lẽ cô cũng giảm thọ vài năm! Cô lại không hiểu được vì sao bà ấy vẫn nói bóng nói gió, giận cá chém thớt lên cô, cô nợ gì của bà ấy sao?!
Cô có chút tức giận, nhưng lại không thể phát hỏa với bậc trưởng bối, chỉ có thể nhịn xuống cơn giận, nhìn nơi khác, hơi hơi cười, chờ Mô Thanh Nhàn rời đi.
Nhưng hiện tại thật kỳ quái, cô gái vô lý mặc váy đen ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào các cô?!
Thì ra cô gái mặc váy đen vừa rồi cũng không có đi, mà là vừa tức vừa hùng hồn quay lại, đột nhiên vênh váo chỉ thẳng vào mũi của cô mà mắng: "Cô cùng Húc rốt cuộc có mối quan hệ gì? Hèn gì hôm nay anh ta lạnh lùng đối với tôi, thì ra là có hai người làʍ ŧìиɦ nhân! Tôi nói rốt cuộc anh ta có mắt hay không! Già như vậy cũng có thể để vào mắt! Còn cô thì như đàn ông, sức lực còn mạnh hơn cả đàn ông nữa! Cậy mạnh hiếp yếu!"
Khóe mắt Cổ Dư bắt đầu hơn run run, quay đầu nhìn, không rõ cô gái xa lạ này đang phát điên cái gì! Cái gì mà Húc này Húc nọ, liên quan cái rắm gì đến cô! Cô gái làng chơi này có phải đang kiếm chuyện hay không!
Cô gái mặc váy đen
"Hèn gì vừa rồi tôi hầu hạ anh ta, anh ta lạnh lùng để tôi đi ra, cho tôi tờ chi phiếu bảo tôi cút! Thì ra là có mấy người xấu xí các người đến đây bắt gian!" Cô gái mặc váy đen đột nhiên phẫn nộ hướng về Cổ Dư, xoay người là muốn động tay động chân, phát tiết cơn giận! Vừa rồi ngủ bên người Đông Hú, cô lấy ngón tay vuốt ve thân hình cao lớn nam tính mà rắn chắc của hắn, khát vọng có một đêm hoan ái đến rã rời chân tay, đột nhiên gương mặt Đông Húc âm trầm, điện thoại chỉ đạo tài xế ở cửa khách sạn đưa cô về, hơn nữa còn ném ra tờ chi phiếu, để cô cút ngay lập tức!
Điều này cũng quá đột nhiên! Giờ chỉ mới rạng bốn giờ sáng! Hắn nói để cô đi cô nhất định phải đi! Chẳng lẽ là đêm nay cô biểu hiện còn chưa đủ?
Vì anh chàng soái khí cùng nhiều tiền này, cô tung ra hết chiêu thức, xuất ra hết mê lực, không có khả năng đột nhiên bị anh ta ra lệnh đuổi khỏi khách sạn! Trừ phi là hai người vừa già vừa xấu ở trước mặt này gây áp lực cho anh ta, rạng bốn giờ sáng chạy đến khách sạn phá hư chuyện tốt, mới khiến cảm xúc của anh ta đột nhiên táo bạo!
"Cô là đồ xấu xí! Cô có biết Đông Húc là của tôi, anh ta đang ở cùng tôi, chỉ có tôi mới có khả năng khiến anh ta thả lỏng tâm tình, khiến anh ta vui vẻ! Cô cướp đàn ông của người khác còn không thấy xấu hổ, thế nhưng lại đem theo mẹ của mình lại đây bắt gian!"
"Tôi nói cô đủ rồi đấy!" Cổ Dư giận dữ gầm lên, một phen đẩy ra cánh tay đang đánh về phía này của cô gái phát điên, "Bà ấy không phải mẹ của tôi, tôi cũng không quen biết người đàn ông tên Húc này! Nếu cô lại nổi điên, tôi đưa cô đến cục cảnh sát!" Cô gái chết tiệt này, có phải đầu óc luôn có tật xấu, vẫn mặc định là cô mà không buông ra!
"Tôi xác định mình không phải là mẹ của cô ấy!" Mộ Thanh Nhàn vốn đang rời khỏi lại chậm rãi đi về bên này, cười lạnh nhìn chằm chằm cô gái mặc váy đen ở bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ sắc nhọn, "Bởi vì tôi là mẹ của Đông Húc! Nếu vừa rồi cô không có đụng phải tôi, tôi còn có khả năng nhận cô làm con dâu. Nhưng hiện tại, cầm lấy chi phiếu của cô mà cút đi thật xa! Đông Húc nhà tôi không có khả năng cưới loại phụ nữ phóng đãng như cô!"
"Bác gái? Bác là bác gái?!" Cô gái mặc váy đen tóc tai bù xù kinh ngạc trợn mắt há mồm, thế này mới hoàn toàn phản ứng lại, vội vàng hức hức cái mũi tỏ vẻ đáng thương mà chạy dựa vào bên này, "Vừa rồi thật xin lỗi, cháu không có thấy, là thật sự không thấy, thật xin lỗi bác gái...... Giờ cháu bóp vai cho bác, bác đừng giận......"
Cổ Dư ở một bên lui về phía sau một hai bước, cười cười lạnh buốt. Thì ra đây là bạn gái àm "Đông Húc" hẹn hò, tốt chất rất tốt, khuôn mặt cũng không tệ. Ngoài bộ ngực cùng cặp mông có vẻ đầy đặn, tựa như cũng không có chỗ nào nên hồn, so ra kém xa tình nhân Lâm Tiêm Tiêm của Mộ Dạ Triệt. Ít nhất Lâm Tiêm Tiêm có vẻ thanh thuần thiện cảm, dáng người cũng không tệ lắm.
Vì thế cô nằm không cũng trúng đạn đi về hai bước, quyết định rời khỏi nơi này.
Hiện tại trời đã sáng, Mộ Dạ Triệt còn không có trở về, cô ở nơi này nằm không cũng trúng đạn, chi bằng ra ngoài một chút. Thật ra mối quan hệ trước mắt của cô và Mộ Dạ Triệt, ngoài tờ giấy kết hôn, những cái khác cũng không có, cho nên vì sao cô nhất định phải nghe lời ngoan ngoãn chờ ở nơi này? Cô hẳn là muốn đi đâu thì đi đó, làm chuyện mà mình muốn làm, ăn những gì mình muốn ăn.
---
Lãnh Đông Húc
Trong phòng 2003, người đàn ông có thân hình cao lớn khoác chiếc áo ngủ màu trắng, thân thể vĩ ngạn, tấm lưng dài rộng, cả người tản mát ra một hơi thở lạnh thấu xương.
Hơn mười phút trước, hắn hạ lệnh đuổi khách với bạn gái, để cho Chung Lâm Na cầm chi phiếu cút ngay lập tức, không cần xuất hiện, sau dó đi thẳng đến quầy rượu rót một ly, nhìn ngoài cửa sổ chậm rãi uống.
Lúc này hắn đang nghỉ phép, bởi vậy hắn không hy vọng những cô gái này không hiểu đúng mực, yêu cầu nhiều với hắn. Một khi các cô đưa ra yêu cầu quá phận, hắn sẽ lập tức cắt đứt lui tới với các cô! Hơn nữa, mẹ hắn luôn ra tay can thiệp, từ việc công đến việc tư, từ thăng quan tiến chức đến mỗi cô gái hắn hẹn hò, mẹ hắn đều nhúng tay vào, vì thế hắn thật sự phản cảm với loại hình con gái như thế.
Hơn nữa hắn phản cảm, chính là mẹ hắn mang theo mười mấy tên vệ sĩ đi khắp nơi truy lùng khách sạn mà hắn nghỉ nơi! Điều này khiến cho hắn có rất nhiều việc, không có cách nào thả lòng thể xác và tinh thần! Càng không thể chịu đựng được, thân phận cùng địa vị cao cao tại thượng như hắn, thế nhưng vẫn bị mẹ mình giám sát!
"Giúp tôi tìm một người hướng dẫn viên du lịch, tốt nhất là biết tiếng Thái." Hắn ấn nút điện thoại đầu giường.
"Vâng, xin chờ chút."
Vài phút sau, hắn mặc đồ âu đi ra khỏi phòng khách sạn, đi vào một thang máy khác, xuống lầu.
Mà một thang máy khác, Chung Lâm Na mặc váy đen đang lấy lòng Mộ Thanh Nhàn đi lên lầu 20, dẫn đường giúp Mộ bá mẫu.
Hắn hiên ngang đi đến lầu một của khách sạn, nữ nhân viên lễ tân giúp hắn thì chỉ chỉ về phía Cổ Dư, "Quý khách, hướng dẫn viên du lịch mà ngài muốn tìm là tiểu thư kia, cô ấy biết ngôn ngữ của các quốc gia, nhất là tiếng Thái."
"Tốt, cám ơn cô." Chàng trai hơi hơi vuốt cằm, nhanh chóng đi tới phía Cổ Dư, đột nhiên nói với cô một câu ngoại ngữ, "Cô biết tiếng Thái?"
Cổ Dư đang đi đến cửa khách sạn lấy tay chỉ chỉ vào mình, xác định khuôn mặt này thật tuấn mỹ, thân hình cao to, hơi thở lạnh thấu xương cùng cao quý, có khí chất băng sơn cùng tuấn mỹ như Đằng tổng đang hỏi mình, cô trả lời bằng ngoại ngữ: "Biết một chút, làm sao vậy?" Anh chàng này là ai? Gương mặt phủ một lớp băng sương, ngũ quan thâm thúy cùng khí chất có vài phần tương tự với Đằng tổng, đều là những người cao quý tuấn mỹ lạnh lùng! Xem ra loại hình dễ nhìn như Đằng tổng còn chưa có tuyệt chủng!
"Vậy đi thôi." Chàng trai trực tiếp đưa hành lý cho cô, chân dài còn sải bước đi về phía trước, "Đưa tôi đến các danh lam thắng cảnh của Cẩm thành đi, trước mắt đến Trống Da Cá Lâu*."
(* Tên địa danh.)
"A?" Cổ Dư nhận hành lý, lại dùng ngón tay chỉ chỉ vào mình, thật sự không hiểu nổi! Vừa rồi cô tính không đợi Mộ Dạ Triệt, chuẩn bị đi ra ngoài ăn no bụng, như thế nào đột nhiên rớt xuống một anh chàng dễ nhìn, muốn cùng cô đến Trống Da Cá Lâu ăn món ngon ngắm cảnh đẹp?
"Nè, từ từ!" Cô kéo hành lý đi sau anh chàng nói ngoại ngữ mà kêu to, nghĩ rằng anh chàng này là người Châu Á có quốc tịch Pháp, không hiểu tiếng trung, "Trống Da Cá Lâu cách nơi này rất xa, chúng ta có khả năng cần một chiếc xe để đi qua, như vậy có vẻ mau một chút."
"Lái xe của tôi." Chàng trai đi đến chiếc xe Phantom ở bên cạnh, bảo nữ hướng dẫn viên du lịch ngồi lên, "Tôi không quen đường phố của Cẩm thành, bởi vậy cô cần lái xe, cô biết lái xe chứ?"
"Đương nhiên biết!" Cổ Dư vội vàng cất hành lý cho hắn, ngồi lên ghế điều khiển thử thử tay nghề, còn đang dùng ngoại ngữ nói chuyện với anh ta, "Tôi đưa anh đi qua, bên kia tôi thường xuyên đến, rất quen thuộc." Thì ra là thiếu gia nhà giàu có quốc tịch Pháp đến Cẩm thành du lịch, không quen địa hình, vậy cô giúp hắn, lái xe đưa hắn đi qua.
"Tốt lắm." Chàng trai ngồi lên ghế sau, cúi đầu lật xem tài liệu trong tay hắn, dùng máy tính mở cuộc họp hội nghị truyền hình cùng cấp dưới của mình.
Mà đại sảnh ở lầu một của khách sạn, nữ hướng dẫn viên du lịch ngồi ở trên sô pha lại nhìn đôi nam nữ đang một trước một sau đi ra khỏi khách sạn, quay đầu hỏi nữ nhân viên lễ tân: "Không phải khách sạn vừa gọi tôi đến đây làm hướng dẫn viên cho khách sao? Vì sao vừa rồi người ấy không nhìn thấy tôi, mà là trực tiếp đi ra ngoài cùng cô gái lai kia?"
Nữ nhân viên lễ tân biết chàng trai dễ nhìn vừa rồi là nhận sai người, chỉ thấy cô gái con lai đứng ở đó [Cổ Dư], mà không nhìn thấy nữ hướng dẫn viên đang ngồi ở phía sau, hai người đánh bậy đánh bạ lại hợp thành đoàn du lịch, liền áy náy cười nói với nữ hướng dẫn viên du lịch: "Thật ngại quá, có thể là hai người biết nhau. Tôi có thể sắp xếp giúp cô một người khách khác cần đi du lịch vậy."
"Bọn họ biết nhau hả? Chắc chỉ có thể là vậy?" Thật đáng tiếc, thế nhưng đánh mất cơ hội hướng dẫn du lịch một vị khách đẹp trai như vậy!
Mà trên lầu 20, Chung Lâm Na mặc váy đen mang Mộ Thanh Nhàn đến phòng 2003 được thông báo không có ai, vội vàng xuống thang máy đến lầu một, thở hồng hộc chạy đến quầy lễ tân, "Vừa rồi người khách ở phòng 2003 trả phòng rồi sao? Anh ta đi đâu?"
"Đi đến các điểm du lịch của Cẩm thành." Nữ nhân viên lễ tân không rõ vì sao người khách ở phòng 2003 xảy ra nhiều tình huống như vậy, nhẹ nhàng nhíu mày, "Khách đã trả phòng 2003, chúng tôi cũng không biết cụ thể khách muốn đi đâu, xin lỗi."
"Xin giúp tôi tìm một hướng dẫn viên du lịch, lập tức đưa tôi qua đó!" Mộ Thanh Nhàn ở phía sau
thế nhưng lại bình tĩnh lên tiếng, đôi mắt phượng khôn khéo nhìn ra bên ngoài, định liệu trước, "Hiện tại chắc chắn Đông Húc không có đi xa, chỉ cần hướng dẫn viên quen thuộc địa hình, chúng ta nhất định có thể đuổi theo nó!"
"Thái thái, vậy để nữ hướng dẫn viên du lịch này đưa mọi người qua đó, cô ấy mới vừa gặp qua vị khách kia, cũng rất quen thuộc với địa hình nơi này." Nữ nhân viên lễ tân cười mà chỉ về nữ hướng dẫn viên du lịch vừa rồi, bổ sung cho cô ấy cơ hội làm ăn.
---
Lâm Tiêm Tiêm
Biệt thự ven biển.
Trước khi Lâm Tiêm Tiêm rời đi, rốt cuộc cũng đợi được Mộ Dạ Triệt đến. Cô nhẹ nhàng thả tay cầm hành lý xuống, đứng bên cạnh nói dịu dàng với Mộ Dạ Triệt vừa xuống xe: "Thật ra lần này, là tôi trở về gặp Lâm Nho Nhỏ, chị ấy đang tìm anh khắp nơi." Cô cũng không có đề cập đến chuyện Cổ Dư tự mình nhận nghe điện thoại của hắn, mà là có chút khó chịu nhìn Mộ Dạ Triệt, "Xin hãy nói cho tôi biết, vì sao nhất định phải lựa chọn một trong hai chị em chúng tôi làʍ ŧìиɦ nhân của anh?"
Đôi mắt tối đen của Mộ Dạ Triệt lạnh buốt cùng âm trầm, mày khẽ nhếch, ra lệnh cho cô: "Cô không cần biết vì cái gì. Hiện tại cô chỉ có một lựa chọn, cô là người phụ nữ của bản thiếu, hoặc là Lâm Nho Nhỏ làm người phụ nữ của bản thiếu. Lần này cô trở về xử lý cho tốt chuyện này, tôi cho cô thời gian ba ngày."
Lâm Tiêm Tiêm càng thêm khổ sở, cắn cắn môi, bỗng nhiên nói với hắn: "Vậy trước khi đi anh có thể ôm tôi một cái được không? Ôm tôi giống như ôm tình nhân?"
Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nhìn cô, đối mặt với đôi mắt ướŧ áŧ cầu xin của cô, lắc lắc đầu, ánh mắt càng thêm lạnh giá: "Tôi sẽ không ôm cô. Lên xe đi." Hắn ra lệnh tài xế đem hành lý của cô lên xe, lập tức đưa cô rời đi nơi này, cũng không có loại tình cảm chia xa gì với cô, giọng điệu lạnh lùng, cảm thấy không kiên nhẫn bởi sự lưu luyến không rời của cô, "Nhớ kỹ cô chỉ có thời gian ba ngày."
Cuối cùng Lâm Tiêm Tiêm không nói gì, khó chịu vạn lần ngồi trên xe, cảm giác đã biết vừa đi sẽ không trở về, cũng chưa từng có được cái ôm của người này, trong lòng không tốt, cười nói: "Vậy, hẹn gặp lại."
Gương mặt Mộ Dạ Triệt băng sơn nhìn xe rời đi, sự lạnh buốt trong đáy mắt hắn cùng vẻ âm trầm ngày càng nồng đậm, chậm rãi nâng mắt, nhìn chằm chằm mặt trời đang dần dâng lên. Thì ra Lâm Tiêm Tiêm gọi điện cho hắn, là vì muốn nhìn thấy hắn lần cuối, chẳng lẽ cô gái này nghĩ rằng, cô ta đi rồi sẽ không trở về sao? Vì bảo vệ Lâm Nho Nhỏ, thoát được khỏi lòng bàn tay của hắn sao?
Hắn biết rõ cô giả vờ thuận theo mục đích của hắn, là vì muốn bảo vệ Lâm Nho Nhỏ, sau đó cùng hắn ngả bài giảng hòa, tương tự cô cũng hiểu được, hắn đối với cô là tình thế bắt buộc!
Hắn không nhất định phải yêu cô mới có được cô, ngoài việc hắn phải có được cô, còn có thể giam cầm thân thể cùng tâm của cô, khiến cho cô trở thành một nhân tình yêu kim chủ của mình! Có lẽ loại cảm giác này sẽ thống khổ nhất, cam tâm tình nguyện yêu, lại không chiếm được. Không muốn thành toàn cho bọn họ, nhưng không có biện pháp...... không có cách nào, cô sẽ nhìn người đàn ông mình yêu hạnh phúc, cái này so với bị người đàn ông xa lạ cường bạo, lăng nhục, trong lòng càng sống không bằng chết.
Buổi sáng chín giờ, hắn lái xe từ biệt thự ven biển đến khách sạn Cổ Dư ở, nghĩ rằng Cổ Dư còn chờ hắn ở nơi đây, lại bị nhân viên khách sạn báo cho biết, Cổ Dư căn bản không thuê phòng, mà là vì tránh lãng phí tiền, nằm một giờ trên sô pha trong đại sảnh của khách sạn! Ở giữa, có một người phụ nữ trung niên nói qua nói lại cùng Cổ Dư, cuối cùng Cổ Dư được một người đàn ông tên là "Húc" làm bạn rời đi.