Edit: Ramsessivy
Tuyết trắng một mảnh, nắng ấm theo cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi mặt của hai người.
Mộ Dạ Triệt lạnh lùng rũ mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cười lạnh. Thật lâu sau, nâng tay lên nhẹ phất ngũ quan xinh xắn của cô, híp mắt lại, nói lạnh nhạt: "Trở về đi, hôm nay tôi không có thời gian ở cùng "Một chỗ" với em, sau này cũng sẽ không."
"Tiểu cữu?" Đại Lận giả nhìn hắn nhíu nhíu mày, há miệng thở dốc, thấy Mộ Dạ Triệt lạnh lùng không hề để ý mình, cuối cùng cô thất bại xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi thư phòng.
Cô đi nhanh về phòng của mình, đứng trước gương lấy tay che mặt, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Bạch Khiết
Khuôn mặt này không có vấn đề gì cả, vì sao hắn lại lạnh lùng đối với cô như vậy?
Cô lại dùng tay vuốt vuốt mặt, đi trở về cửa sổ đang được nắng chiếu rọi, lẳng lặng nhìn Cổ Dư đang tập thể dục bằng việc gạt tuyết ở bên ngoài.
Thân là phụ nữ có thai, gạt tuyết có thể an toàn hơn trượt tuyết, hơn nữa có thể làm cơ thể ấm áp, rèn luyện thể dục.
Không giống người nào đó, không chiếm được sự độc sủng của "Tiểu cữu", chỉ đứng ở một bên nhìn chằm chằm cô! Cũng không biết trên người cô có cái gì đẹp, đang hâm mộ dáng người xuất sắc của cô sao? A ha ha, Cổ Dư chỉ có nghĩ như vậy ~
Gạt tuyết nửa giờ, toàn thân Cổ Dư nóng như lửa thiêu, vội vàng cởϊ áσ len trên người, dùng tuyết đọng đắp một người tuyết thật to.
Với ánh nắng này, đoán chừng một hai ngày là tuyết sẽ tan, sau đó Mộ Dạ Triệt mang theo "Tiểu chất nữ" này của mình nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng khiến cô ngột ngạt nữa!
"Không ăn cơm trưa sao?" Đại Lận giả đi tới phía sau cô, nhìn đôi giày của người tuyết, "Có muốn ăn cơm cùng nhau không? Tôi nấu đơn giản một vài món, có thể dùng để ăn trưa."
"Cô đem xẻng đi cất đi." Cổ Dư vỗ vỗ tuyết đọng trên tay, chỉ chỉ vào cái xẻng ngã một bên, "Có lẽ cô có thể giúp tôi làm chút việc, cơm nước xong đến phiên cô gạt tuyết, gạt sạch hết tuyết đọng ở cửa đi." Cô ấy ở lại nơi này làm sao lại ăn không ngồi rồi được, nên lao động một chút!
"Không thành vấn đề!" Thế mà Đại Lận giả lại vui vẻ đồng ý, chủ động nhặt cái xẻng bị ngã lên, "Tiểu cữu không chịu đồng ý cùng tôi đi trượt tuyết, tôi chỉ có thể ở đây gạt tuyết cùng chị. Vốn anh ấy tính đi cùng chị ra phía sau núi trượt tuyết, nhưng tôi nghĩ rằng có khả năng chị mang thai, nên lấy lí do cảm lạnh mà từ chối giúp chị, có ngại hay không?"
Cổ Dư nhìn cô một cái, "Sau này bớt nhúng tay chuyện của tôi!"
Cổ Dư cầm lấy áo len đi trở về biệt thự, ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt trong phòng, trên bàn soạn sáu món đồ ăn cùng một tô canh, toàn bộ đều do Đại Lận giả hoàn thành trong nửa giờ, hương sắc vị đều hoàn hảo.
Cô rửa sạch tay, ngồi trước bàn lập tức bắt đầu ăn, chỉ cảm thấy đồ ăn này thật ngon miệng, cực kì có vị. Đại Lận giả thì đang ở cửa cầu thang kêu tiểu cữu ăn cơm, kêu vài tiếng không có người trả lời, chính mình cũng ngồi ở bàn bắt đầu ăn.
"Không thể tưởng tượng được cô có tay nghề nấu ăn như vậy." Cổ Dư khích lệ một câu.
"Quá khen, chỉ là làm một vài món ăn đơn giản mà thôi." Đại Lận giả nhã nhặn ăn uống, liếc mắt nhìn Cổ Dư đang há mồm to ăn uống, thái độ ôn hòa.
So với Cổ Dư, tướng ăn của cô thanh tú hơn, không có cô gái nào mà khoa trương như vậy, giống như mấy trăm năm rồi chưa được ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Cổ Dư rửa chén, Đại Lận giả đứng bên cạnh lau khô chén bát, hai người phân chia công việc, quét dọn phòng bếp sạch sẽ.
"Vết thương của cô khỏi hẳn chưa?" Cổ Dư chủ động bắt chuyện, liếc mắt nhìn cái áo len cổ cao của Bạch Khiết, tâm tình bắt đầu trở nên phức tạp. Lần này Lâm Tiêm Tiêm ngóc đầu trở lại, đúng là làm cho cô âm thầm trút được gánh nặng, không còn áp lực tâm lý lớn như vậy nữa. Hiện tại Lâm Tiêm Tiêm sẽ không còn trách cô thấy chết mà không cứu chứ?
Cô gái này còn sống, chính là an ủi tốt nhất đối với mọi người.
"Cũng không có." Bạch Khiết linh hoạt chùi chén bát, ánh mắt trong trẻo miết liếc mắt nhìn Cổ Dư bên cạnh, cười lạnh: "Hình như chị thật sự lo lắng cho cơ thể của tôi?"
Cổ Dư vội vàng chuyển bả đầu lại đây, lười quan tâm cô, "Thân thể tốt, nên cái gì cũng đều tốt. Sau này đừng hơi một tí lại đòi tự sát, rất đau."
Sắc mặt Bạch Khiết lạnh lùng, quả nhiên lạnh như băng mà nhìn chằm chằm cô, lập tức trong đôi mắt hiện ra vẻ địch ý, không khách sáo mà nhìn chằm chằm cô!
"Rửa chén bát xong rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành." Cổ Dư cất giẻ rửa chén, lười biếng xoay thắt lưng, cũng không sao cả liếc mắt lại một cái, căn bản không quan tâm đến sắc mặt của Bạch Khiết, lập tức đi về phía cửa, tiếp tục cười nói: "Đừng cảm thấy lời nói của tôi khó nghe, tôi chính là ăn ngay nói thật. Người mà không biết quý trọng tính mạng, thân thể cũng sẽ tra tấn ngược lại chính mình, để lại không ít di chứng. Hiện tại rất thống khổ chứ? Nếu thống khổ thì không nên làm vậy, không có người đồng tình với cách giải quyết chuyện của cô, máu của cô chảy thật uổng phí!"
---
Bạch Khiết nắm chặt khăn chùi chén bát, ngực bị tức phập phồng không ngừng, mặt đều tái đi! Nhưng mà cô gái đáng giận này nói đúng, người tự sát sẽ không chiếm được sự đồng tình của bất kì ai! Cũng sẽ để lại không ít di chứng trên cơ thể! Hiện tại cô cũng rất thống khổ!
Cổ Dư đi tới phòng khách, vội vàng le lưỡi, vụиɠ ŧяộʍ cười cười, trữ ra một hơi lớn nơi lồng ngực! Cô còn tưởng rằng cô gái này sẽ đánh lại cô! Nói thật cô có thai thật đúng là đánh không thắng Lâm Tiêm Tiêm, chỉ có bị Lâm tiểu thư bắt nạt thôi! Nhưng không nghĩ rằng Lâm Tiêm Tiêm chỉ đứng tại chỗ tức giận, chỉ biết dùng ánh mắt kia trừng lại, khuôn mặt trắng nõn biến thành xám ngoét như người chết!
Tức cái gì chứ? Những lời cô nói đều là sự thật, hi vọng Lâm Tiêm Tiêm này biết điều một chút, đừng có đem sinh mạng của mình ra làm trò đùa!
Buổi chiều, Bạch Khiết cầm xẻng gạt tuyết ở cửa, trên trán thấm một tầng mồ hôi nóng, thân thể nóng lên, cảm thấy toàn thân sảng khoái, máu lưu thông.
Cô quay đầu nhìn Cổ Dư ở phía sau, "Nè, đúng là cô nói đúng, cơ thể nóng lên cảm thấy thật thoải mái!"
Cổ Dư ngồi tắm nắng ở cửa lười biếng liếc mắt nhìn cô một cái, "Vậy cô tiếp tục vận động cho nóng lên đi, gạt sạch tuyết đọng ở cửa!"
"......" Bạch Khiết thấy cô không tiếp nhận ý tốt của mình, nghiêng mặt đi không hề để ý nữa, cầm xẻng tiếp tục gạt tuyết, cào sạch toàn bộ tuyết đọng ở cửa, mồ hôi nóng chảy đầm đìa.
Chạng vạng, Mộ Dạ Triệt đi xuống lầu, phát hiện cửa biệt thự sạch sẽ, hai cô gái ở chung trước cửa thật sự thoải mái.
Thì ra hai cô gái tự hóa trang cho người tuyết, dùng nhánh cây chấm bùn lầy, vẽ lông mày cho người tuyết. Dùng trái cây làm mắt, dùng cà rốt làm mũi......Hơn nữa hai người đang vui vẻ nói chuyện phiếm, hợp tác thật thoải mái, "Nếu nó là đàn ông, vậy phải vẽ lông mày thô một chút nữa, như vậy mới có vẻ soái ca." Đại Lận giả cầm nhánh cây đứng ở chỗ cao, vẽ vẽ độ dày của lông mi.
"Được, tôi nặn môi nó bạc một chút, thế mới gợi cảm." Cổ Dư ghé sát vào cơ thể người tuyết, cố gắng vẽ môi cho nó.
Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng đang cười vui vẻ của Bạch Khiết, nhíu nhíu mày, đi vài bước về phía trước. Cô gái này chẳng lẽ thật sự là Lâm Tiêm Tiêm sao?
Nếu Lâm Tiêm Tiêm không có chết, vậy vì sao không nên trở về nơi cô nên ở? Hiện tại hắn đã biết cô còn sống, liền chờ dịp để đưa đi, hẳn là cô nên trở về Thụy Sĩ dưỡng thương, còn hắn thì dùng phương thức của chính mình để bù đắp cho cô chết đi mà sống lại.
"Đại Lận." Hắn đến gần hai cô gái, bảo Đại Lận giả đến đây, "Sáng mai tôi xuống núi, em chuẩn bị hành lý đi."
"A, được!" Đại Lận giả nhanh chóng ném nhánh cây xuống, cao hứng phấn chấn chạy tới phía hắn, gương mặt trắng có vẻ đỏ bừng dưới ánh nắng chiều tà, "Chúng ta về Mộ gia sao? Vậy thật là tốt quá! Giờ em đi thu dọn hành lý!"
Cô chạy vọt qua bên người hắn, chạy lên lầu, khẩn cấp đi thu dọn hành lý!
Cổ Dư thì đang quàng khăn cổ của mình cho người tuyết, phủi phủi tuyết bám ở tay, chậm rãi đi tới bên này, "Nếu sáng mai đi, chúng ta nói chuyện chút."
Cô cẩn thận bước đi, cùng Mộ Dạ Triệt đi dưới ánh đèn trong vườn, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề với hắn: "Mặc kệ anh thấy thế nào, em vẫn cảm thấy Đại Lận này khác với trước kia. Nếu cô ấy lựa chọn đi tới nơi này, em đây làm chủ nhà, vẫn ở biệt thự mời cô ấy ăn bữa cơm cuối cùng. Thân thể cô ấy còn chưa khỏi hẳn, em sẽ chuẩn bị đơn giản một chút, chuẩn bị một phần canh tương ớt mà Lâm Tiêm Tiêm thích nhất, thế nào?"
Mộ Dạ Triệt thấy trong lòng cô biết rõ ràng thân phận của Đại Lận giả này, nhân tiện nói: "Nơi này là biệt thự riêng của em cùng Đông Húc, anh cùng cô ấy vốn không nên vào ở. Nhưng nếu cô ấy đã lấy thân phận của Đại Lận để xuất hiện tại nơi này, vậy mong em có thể để cô ấy ở lại thêm một đêm, ngày mai anh sẽ đưa cô ấy đi."
"Em đi chuẩn bị canh tương ớt, bỏ ít cay một chút." Cổ Dư cười, chỉ chỉ phía biệt thự, không có tỏ vẻ gì đối với những lời này của hắn, xoay người đi vào nhà.
Thì ra hắn đã biết rõ thân phận thật sự của Đại Lận giả này! Nếu như vậy, cô đâu ngại để Lâm Tiêm Tiêm ở lại thêm một đêm!
Cô có thể xem Lâm Tiêm Tiêm là bạn, cũng có thể xem không bằng một người bạn, mối quan hệ giữa hai người thật sự co dãn, tất cả đều không sao!
Vì thế tiếp theo, cô sẽ chuẩn bị cho Lâm Tiêm Tiêm một bữa tối đơn giản, một chén cơm, một bát canh tương ớt, một phần dưa muối, cùng một mâm đồ ăn Tiểu Thanh.
Thứ lỗi cho tay nghề nấu ăn có hạn của cô, thật sự không dám đem gà vịt trâu bò bỏ vào nồi để nấu, nếu không Lâm Tiêm Tiêm bệnh nặng chưa lành nhất định sẽ ăn đến tiêu chảy, cho vàng cũng không dám làm đồ ăn cô nấu!
Mộ Dạ Triệt thì nhìn lướt qua bàn ăn, thế nhưng lại coi như vừa lòng với bữa tối này, "Khích lệ" cô: "Cũng không tệ lắm, thật thích hợp dùng cho người bệnh ăn."
Cổ Dư nở nụ cười thành tiếng ha ha, không biết hắn là khích lệ thật hay là đang châm chọc cô, tiếp tục dùng vá canh khuấy nấu nồi canh nhạt trong nồi, tính nấu riêng cho mình, nói với hắn: "Của anh một phần kia, giống với Lâm tiểu thư, hai người có thể ăn cùng nhau."
Hiện tại cô không giống bọn họ, trong bụng mang theo một tiểu bảo bảo, cần cùng con ăn đồ nhạt.
Tuy rằng có khả năng cô sẽ bỏ đứa bé này, nhưng trước mắt, cô phải ăn canh nhạt để ngừng phản ứng thai nghén.
"Hương vị cũng không tệ lắm." Mộ Dạ Triệt đã ngồi xuống bàn ăn, ăn đồ ăn Tiểu Thanh, hai hàng lông mày khẽ nhếch, ăn ngon miệng, "Tuy rằng em đừng đốt cháy phòng bếp, nhưng kỹ thuật nấu đồ ăn Tiểu Thanh cũng không tệ lắm, là dùng nước ấm trước, lại dùng dầu vừng trộn rau sao? Rất thanh mát."
Hắn nâng mắt nhìn cô một cái.
Cổ Dư chủ động múc một chén cơm, đưa tới trước mặt hắn, "Ăn thêm cơm đi. Em có sở trường nhất chính là xào rau và nấu cơm." Cùng với nấu cháo. Hiện tại tranh công được lắm, chứng minh rằng cô vẫn nấu được cơm!
Cổ Dư
Mộ Dạ Triệt ăn chén cơm thơm ngon kia, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng dâng lên vui mừng, phá lệ giơ ngón tay cái lên với cô, "Cơm nấu rất thơm." Không thể tưởng tượng được cô gái này sẽ nấu cơm! Thật hợp khẩu vị của hắn, khen ngợi cô trước một chút!
"Vậy ăn nhiều một chút." Cổ Dư cười hì hì ngồi xuống đối diện phía hắn, hết ngụm này đến ngụm khác ăn canh, ăn cơm của mình.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên người đàn ông này khẳng định cô như vậy, phá lệ khen ngợi cô, nhưng cô sẽ không vì vậy mà đắc chí. Người đàn ông này thật sự sẽ không nghĩ rằng hắn tán dương cô là bố thí ban ơn chứ? Cô sẽ mừng rỡ mà không phân biệt được phương hướng sao?
Trên lầu, Bạch Khiết thấy hai người này ở chung hòa hợp, liền chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thoáng qua dưa muối canh tương ớt trên bàn, cười ôn nhu với Cổ Dư: "Xem ra Cổ tiểu thư cũng biết xuống bếp? Một dĩa dưa muối cũng có thể ăn với cơm sao?" Sau đó đi tới trước tủ lạnh, lấy ra thịt bò, súp lơ cùng các nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu gột rửa ở phòng bếp, dùng thời gian ngắn nhất nấu một món thịt bò xào, súp lơ nạm thịt bò, cá chép nấu đường dấm chua.
Khi những món ăn nóng hổi này được bưng lên bàn, Cổ Dư là người đầu tiên dùng đũa gắp thịt bò, giữ ở cái chén của mình, ăn ngon miệng. Nếu Lâm tiểu thư bộc lộ tài năng, vậy cô cũng nể mặt mà ăn uống, đem toàn bộ thịt bò này ăn sạch!
Nhưng Mộ Dạ Triệt hình như có chút nhớ lại dĩa thịt bò này, nhìn bàn đồ ăn thật lâu vẫn không đụng đũa, cuối cùng lựa chọn ăn cơm cùng dưa muối.
Mộ Dạ Triệt
Món thịt bò xào này, hắn đã rất nhiều năm không có nếm qua, đây là món sở trường của mẹ hắn - Triệu Hiểu Nhu, là kỷ niệm đẹp trước đây của hắn! Chẳng lẽ đây là Lâm Tiêm Tiêm cố ý làm cho hắn ăn sao? Cô gái này!
Cơm nước xong, Bạch Khiết chủ động đi rửa chén, thu dọn bàn ăn, Cổ Dư cùng Mộ Dạ Triệt thì cùng nhau ngồi ở sô pha trong phòng khách, uống trà nóng, mở TV xem, nhưng cô không có tâm tình xem TV, quay đầu nhìn bóng dáng tiêm gầy của Bạch Khiết, "Cô ấy là một bệnh nhân với thân thể suy yếu, để cô ấy rửa chén có phải rất tàn nhẫn hay không?"
Đương nhiên, đây là cô đang tìm đề tài để nói, cố gắng không tẻ nhạt khi ở cùng Mộ Dạ Triệt.
Bởi vì Mộ Dạ Triệt luôn luôn trầm mặc không nói gì, mặt lạnh như băng sương, thậm chí toàn thân lạnh lùng khiến không khí xung quanh tụt xuống âm độ, làm cho cô cảm giác áp lực!
Tên này không hiểu được yêu thương phụ nữ sao!Hai người bọn họ thế nhưng lại ngồi ở đây xem Lâm Tiêm Tiêm rửa chén! Sau này không phải là hắn cũng để cho cô ấy rửa chén ở Mộ gia chứ?
Mà Lâm Tiêm Tiêm hóa thân thành Bạch Khiết thế nhưng cũng chịu khó, không chỉ có rửa sạch chén bát, lại để ý chùi dọn bếp ăn không còn hạt bụi, khiến cho bệ bếp phản xạ một ánh sáng chói mắt, có thể trực tiếp chụp làm quảng cáo!
"Em có thể tự mình đi rửa." Mộ Dạ Triệt dùng ánh mắt lạnh của mình liếc mắt nhìn cô một cái, con ngươi đen tà nghễ, mày kiếm giơ lên, phát hiện cô gái này có đủ ồn ào, "Nếu biết cô ấy là người bệnh, vì sao vừa rồi em không đi rửa?" Nếu không muốn rửa chén, vậy ngoan ngoãn ngồi ở đây uống trà đi, đừng có nhúc nhích cử động, hỏi một ít vấn đề thật nhàm chán!
Lâm Tiêm Tiêm xung phong nhận việc dọn sạch phòng bếp, hắn không có ý kiến gì! Cô gái này thích thể hiện, tùy cô ấy! Cô ấy không quý trọng trong thân thể của chính mình thì ai lại lo cho cô ấy được?!
Cổ Dư vội vàng xoay người, lấy tay chỉ chỉ vào mình, "Em, không thích rửa chén. Hơn nữa, em cũng là "Bệnh nhân"." Rửa chén trượt chân sảy thai thì làm sao bây giờ? Cô đứng lên khỏi sô pha phủi phủi mông chạy lấy người, miệng hát đi lên lầu, để nơi này lại cho hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm.
Không phải là ngại cô ở trong này nhiều chuyện, quấy rầy đến hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm ở cùng một chỗ sao? Không phải là đang đau lòng Lâm Tiêm Tiêm xung phong nhận công việc rửa chén sao? Bản thân anh đang đau lòng quá đi! Có tình cảm gì ẩn sâu dưới đáy lòng, đêm nay liền thổ lộ thâm tình với Lâm Tiêm Tiêm ngóc đầu trở lại đi! Đừng có để trong lòng khiến mình nghẹn chết!
Tâm nguyện lớn nhất của Lâm Tiêm Tiêm trước khi "Lâm chung", chính là hi vọng trả nợ thay mẹ, làm cho Mộ Dạ Triệt buông tha cừu hận, một mạng đền một mạng. Sự trả giá này của cô ấy, làm cho Cổ Dư cô cũng rơi vào khiếp sợ! Bởi vậy thật ra Mộ Dạ Triệt hẳn là nên sớm nhìn ra sự nhiệt tình của hắn dành cho Lâm Tiêm Tiêm, nợ cô ấy một câu thật xin lỗi.
Hẳn là hắn nên bồi thường cho cô gái này, an ủi vết thương trong lòng của Lâm Tiêm Tiêm, chứ không phải mặt lạnh nhìn Lâm Tiêm Tiêm mang theo thân bệnh đi rửa chén, đau lòng lại nói không nên lời!
"Ha ha, rửa chén ~" Cổ Dư về tới chính phòng mình, nhảy một cái lên trên cái giường lớn mềm nhũn, ôm gối xem TV. Nhưng chương trình trên TV lại đúng lúc chiếu đến cảnh tình cảm, nam nhân vật chính đang ôm cổ nữ nhân vật chính đã nhiều năm không gặp, trong phút chốc lệ nóng tràn mi, khóc lóc nói tiếng nghẹn ngào, "Oánh Oánh, thật xin lỗi, anh không nên tổn thương em như vậy, tha thứ cho anh được không? Anh không nên vì báo thù, lại khiến cho em tự sát, sau đó đi xa tha hương......"
"Ẹc, nhàm chán ~" Cổ Dư ngồi quay cuồng trên giường một vòng, phát hiện kịch bản phim tình cảm này cũ rích, nhưng cô lại tiếp tục nâng cằm nằm trên giường, nhìn xem phân cảnh tiếp theo, miệng còn đang lầm bầm lầu bầu, "Sau đó Oánh Oánh yêu nam chính trở về trong vòng tay ôm ấp của anh ta, thật vui mừng khi anh ta có thể buông cừu hận, cởi bỏ khúc mắc, từ nay hai người sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn."
Bởi vậy, không biết dưới lầu Mộ Dạ Triệt cùng Lâm Tiêm Tiêm có phải đang nhận ra nhau dưới ánh đèn như vậy không, gắt gao ôm chặt cùng một chỗ?
Hiện tại Lâm Tiêm Tiêm đổi tên thành Bạch Khiết, chắc là muốn gặp lại hắn.
Vừa rồi tên này chính là vì Lâm Tiêm Tiêm, mới làm cho cô bẽ mặt!
Cô cầm điều khiển từ xa, mềm nhũn nằm úp sấp ở trên giường, trừng mắt nhìn phân cảnh "Cảm động" này, sau đó nghiêng người, khuôn mặt chôn ở cái gối đầu, nghe âm thanh TV mà ngủ.
Thật đúng là một đêm không thể ngủ, thế nhưng cô lại muốn nghe âm thanh TV mới có khả năng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cô bị ánh nắng hắt chiếu làm bừng tỉnh, bò người ngồi dậy vén lại tóc, cũng không biết mình đi vào giấc ngủ từ khi nào.
"Không kêu mình rời giường sao?" Cô còn đang buồn ngủ đi một vòng quanh biệt thự, phát hiện biệt thự không một bóng người, Mộ Dạ Triệt đã sớm mang theo Lâm Tiêm Tiêm xuống núi, hành lý cũng bị mang đi, trên tủ lạnh có dán tờ giấy ghi chú, "Tụi anh xuống núi, trong lò vi sóng có bữa sáng."
Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đã 10 giờ!
"Mình cũng nên đi bệnh viện kiểm tra xem sao." Cô kéo tờ giấy ghi chú, đem bữa sáng trong lò vi sóng đổ vào thùng rác, vội vã ra ngoài.
Tuyết đã muốn tan hết trên con đường, cho nên cô lái xe, chạy tới hướng sườn núi.
Vốn dĩ cô tính đi kiểm tra ở thành phố, nhưng nghĩ lại ở bệnh viện lớn phải có người bảo lãnh ký tên, cô liền quyết định đi dạo trên núi, tìm phòng khám của một lão trung y gần đó.
"Lão tiên sinh, thai nhi nhỏ như vậy, có thuốc Đông y nào có thể phá thai được không?" Giờ phút này, cô ngồi cùng lão trung y ngồi phơi nắng ở cửa quán, nhìn những bệnh nhân cần chẩn bệnh đến lại đi, đông như trẩy hội. Thì ra trên núi có một thị trấn nhỏ, phòng khám này rất có tiếng.
"Thai nhi còn nhỏ, một thang thuốc Đông y là được." Lão trung y đang phơi thảo dược, đem thảo dược đặt ở chóp mũi mà ngửi, "Chính là loại trong tay tôi đây, thuốc đến là có thể lập tức trừ bệnh. Bởi vậy cô nên suy nghĩ rõ ràng, một khi uống xong chén thuốc này, cái thai này không còn cách nào giữ được."
"Tôi......" Trong lòng Cổ Dư căng thẳng, đúng là khẩn trương hẳn lên, "Tôi, không muốn đứa bé này."
Tuy rằng cô rất thích trẻ con, nhưng đứa con này tới không đúng thời điểm.
"Được rồi, hiện giờ tôi cho cô uống thuốc, cô vào nhà nằm đi." Lão trung y bảo cô nằm trên giường, chỉ một cô gái ở bên cạnh, để cô gái đó đưa cô đi chuẩn bị, "Chăm sóc vị tiểu thư này, chuẩn bị tất cả thiết bị đi, chuẩn bị dây cột cô ấy cho chắc."
"Vâng."
Cổ Dư thì nằm trên giường dựa vào một cái cửa sổ, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, có thể nhìn thấy núi rừng xanh tươi ở bên ngoài, thậm
chí là cả con đường lên núi.
"Tiểu thư, cô đừng sợ, các cô gái ở thị trấn đều tới đây dùng phương pháp uống thuốc này để phá thai, sẽ không bị di chứng, cũng không đau, cô không cần phải lo lắng." Cô gái bên cạnh đang an ủi cô, đem một ít thiết bị lạnh như băng đổ vào bên cạnh cô từng cái một, phía dưới cũng chuẩn bị tốt, "Sau khi uống thuốc, có khả năng cô sẽ bị đau bụng, sẽ chảy ra một ít chất lỏng, nhưng không sao, tất cả sẽ trôi qua rất nhanh."
Cổ Dư nhắm hai mắt, phát hiện cô gái này căn bản không phải an ủi mình, mà là nói khiến cho toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh, càng thêm sợ hãi, "Tôi đã biết, tôi sẽ cố gắng." Những cái thiết bị này để xuống sao lại vang như vậy! Không phải là nói cho cô biết, cái này sẽ rất đau sao!
Đau dài không bằng đau ngắn vậy! Nếu y thuật của lão trung y này cao, vậy cô sẽ đem tính mạng của mình và con giao cho ông ấy, xóa sạch đứa trẻ này!
---
Nội thành.
Mộ Dạ Triệt đã mang theo cô gái hóa thân thành Bạch Khiết vào thành phố, Bạch Khiết có vẻ thật vui vẻ, thái độ của hắn đối với cô cũng ôn nhu, một đường nhìn cô cười, ánh mắt nhu hòa, đưa cô đến cửa đại viện thị ủy.
"Ghế sau có hộp quà." Bỗng nhiên Bạch Khiết nhìn phía sau nói, vươn tay ôm lấy hộp quà, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, cười, "Lúc xuống núi, rõ ràng em không có thấy hộp quà này. Chẳng lẽ vừa rồi anh mua trên đường?"
Cô ôm cao hộp quà, quơ quơ, lại gắt gao ôm vào lòng mình, cô biết đây là món quà hắn cô ý mua tặng cô, là một niềm vui bất ngờ!
Tối hôm qua cô rửa chén bát xong, người đàn ông này phẩy nhẹ sợi tóc của cô, vì cô mà đau lòng vén ra sau tai, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô cũng không có nói gì, lại đột nhiên ôm cô vào trong ngực!
Đó là một cái ôm thiết tha thật lòng, thật nhanh, bởi vậy chút tình ý này của hắn, cô cảm nhận được!
"Lát nữa hẵng mở quà ra." Mộ Dạ Triệt trầm giọng, chuyển bánh xe, chậm rãi giảm tốc độ, bảo lính canh mở cổng, chuẩn bị lái vào đại viện thị ủy......
"Chờ một chút!" Bỗng nhiên cô kêu lên, lục lục đồ của mình, "Em có đồ bỏ quên ở biệt thự, có khả năng rơi dưới gầm giường, không có nhìn thấy!" Đồ vật quan trọng như vậy, sao lại bị cô bỏ quên ở biệt thự được? Nhất định là tối hôm qua đặt ở trên giường lại rơi dưới gầm giường, cô lại không biết! Có khả năng hiện tại cô cần, nhất định không thể để mất!
"Là đồ gì mà quan trọng như vậy?" Mộ Dạ Triệt ác liệt nhìn cô, "Hiện tại chúng ta đã tới Mộ gia, không thể quay về lấy sau được sao?"
Bạch Khiết
"Không được, giờ phải quay lại!" Cô nhíu mày kiên trì nói! Nếu không có nó, làm sao cô danh chính ngôn thuận bước vào mộ gia?!
"Được rồi, giờ chúng ta quay lại đỉnh núi." Mộ Dạ Triệt u trầm đôi mắt khó hiểu nhìn cô, cuối cùng theo ý cô, đem quay đầu xe. Không biết Cổ Dư sau đó đã rời giường hay chưa? Nhất định lại ngủ như heo, cũng chỉ có cô gái này mới có thể ăn cùng ngủ như vậy!
---
truyenwiki1.com 16/3/2021.