Edit: Ramsessivy.
Mộ Dạ Triệt bị một cuộc điện thoại gọi đến liền từ sân bay chạy trở về. Thời điểm xuống xe, nhìn thấy Cổ Dư đang ôm cột điện không chịu đi, Mộ thái thái cùng chú Tiền ở một bên tận tình khuyên nhủ an ủi.
"Cổ nha đầu, con phải đi một chuyến, như vậy mới tốt cho sức khỏe." Mộ thái thái nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, trìu mến vuốt vuốt tóc của cô, đối đãi với cô còn muốn thân thiết hơn cả con gái ruột, "Mấy ngày nay gầy nhiều như vậy, mẹ với ba con đều lo lắng, đi khám đi, a~."
Cổ Dư lại dùng tay ôm lấy cột đèn đường, lắc lắc đầu, thật sự là khổ không nói nổi.
Ai ngờ đi bệnh viện a, đánh chết cũng không đi!
Cuối cùng, Mộ Dạ Triệt phong trần mệt mỏi đi tới bên này, lo lắng nhìn cô. Vì thế dưới sự "Bao vây" của ba người ở Mộ gia này, Cổ Dư không thể không cúi đầu ngồi trên xe của Mộ Dạ Triệt, tránh bị người qua đường vây lại xem.
Sau khi xe lăn bánh, cô nghiêng đầu, đúng là đem thân mình nằm ở ghế, tắm ánh nắng bên ngoài, không hề phân cao thấp cùng bất kỳ ai.
Mộ Dạ Triệt miết mắt liếc nhìn cô một cái, lên tiếng: "Mỗi bữa ăn nhiều thêm một chút, đừng ăn kiêng nữa."
Cổ Dư ngẩng đầu một cái, khẽ hừ một tiếng, không có trả lời hắn. Sau đó cô hạ thấp ghế, đổi tư thế nằm, lười biếng xoay thắt lưng, lấy tay che miệng ngáp vài cái, "Mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ sắp thành heo rồi, ối zời, những ngày tháng này thật sự rất thoải mái, không phải ai cũng đều có thể có được~"
Mộ Dạ Triệt thấy cô thích ý như vậy, liền không lên tiếng nữa mà mặc kệ cô, hai người trầm mặc đi đến bệnh viện, gặp bác sĩ kiểm tra sức khỏe đã hẹn trước.
"Thân thể còn có gì không thoải mái sao?" Hai người đi trên hành lang im ắng của bệnh viện, Mộ Dạ Triệt nhịn không được lại hỏi một câu, đôi mắt sâu thẳm lo lắng đánh giá cô.
"Có thể còn gì không thoải mái sao." Cổ Dư thoáng nhìn là liếc trắng mắt, chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn, vẫn nghiêng đầu đi, cọ cọ đi về phía trước, "Em vẫn khỏe."
"Nhưng mà....." Mộ Dạ Triệt nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, lập tức vươn tay có ý đồ giữ cô lại, để cô chớ có đi nhanh như vậy! Vì cô vừa mới phá thai, thân thể còn suy yếu, không thể đi nhanh như vậy!
Nhưng Cổ Dư vì né tránh hắn, đã muốn bước đi về phía trước rồi, đúng là cố ý đẩy cánh cửa phòng làm việc của khoa não ở bên cạnh, chào hỏi bác sĩ bên trong, "Xin chào, tôi đến làm xét nghiệm ~ xin lỗi đã quấy rầy!"
Bác sĩ khoa não lập tức đen mặt, khó hiểu nhìn chằm chằm một nam một nữ trước mặt.
"Lại đây!" Mộ Dạ Triệt chụp lấy cánh tay của cô, hung hăng túm cô lại đây, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô gái nghịch ngợm này, từ kẽ răng bắn ra âm thanh trầm thấp thuần hậu của mình, "Đừng chơi nữa!"
"Em không có chơi, em là đến làm kiểm tra sức khỏe ~" Cổ Dư nghiêng nghiêng cái đầu, có vẻ vô tội dưới lửa giận của hắn, sau đó lại quay đầu nhìn bảng tên phòng thấy hai chữ "Khoa não", "Giật mình" che miệng của mình, "Ôi trời, thì ra em đi nhầm phòng!"
Sau đó lại chạy về phía trước, một phen đẩy cửa khoa tim ra, lại nâng tay chào hỏi với bác sĩ, "Xin chào, tôi đến làm kiểm tra sức khỏe, là nơi này sao?~" Nhưng cô còn không hẹn trước, không có đóng phí, không có xếp hàng.
Sau đó lại là khoa tiết niệu, khoa tai mũi họng......
Cứ tiếp tục như thế, cô đều thăm toàn bộ các phòng ở nơi này, chính là đang cố ý đùa giỡn!
Mộ Dạ Triệt thì đi ở phía sau cô, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô nghịch ngợm, không có ngăn cản cô nữa. Ở trong mắt hắn xem ra, cô đang cố ý làm trái lại với hắn, cùng hắn phân rõ nước sông không đụng nước giếng, ai cũng không xen vào ai!
Nhưng, đưa cô đi kiểm tra sức khỏe là vì tốt cho cô, không thể để thân thể cô càng ngày càng gầy yếu, không thể để lại di chứng sau khi phá thai!
"Cổ Dư!" Cuối cùng, hắn nhịn không được mà lên tiếng, ý định kêu giữ thân ảnh tiêm gầy phía trước, "Đừng giỡn nữa, bác sĩ hẹn trước đang chờ chúng ta!"
Nhưng cô gái này trong nháy mắt đã không thấy đâu, vừa rồi còn đang không ngừng mở cửa các phòng làm việc, vậy mà sau đó ngay trong lúc hắn lên tiếng, thế nhưng cô lại biến mất ở ngã rẽ không thấy tăm hơi đâu, hắn sợ tới mức vội vàng chạy nhanh về bên này, rống to một tiếng, "Cổ Dư!"
Trên hành lang thật dài, một hàng bệnh nhân xếp hàng khám bệnh đang quay lại nhìn hắn, không rõ anh chàng đẹp trai này sao lại gấp như vậy, ngón tay chỉ về phía trước, "Một cô gái mặc áo choàng trắng, đi về hướng này rồi."
"Cám ơn." Hắn nhanh chóng đuổi theo về bên này, nhưng khi hắn chạy hết hành lang, cũng không thấy được nửa cái bóng của Cổ Dư!
"Chết tiệt!" Hắn dùng tay vịn đỡ trán, vừa vội vừa tức, đi vài bước tại chỗ, sau đó đi tìm thang máy.
Thân thể Cổ Dư suy yếu như vậy, chắc là không chạy xa được! Hắn không thể để cô lại gặp chuyện không may!
Vì thế khi hắn chạy tới, Cổ Dư mặc một áo choàng dài màu trắng lặng lẽ chuồn ra từ khoa não, cô thừa dịp phòng làm việc không có người mà lặng lẽ thay áo khoác trắng của bác sĩ, sau đó đi qua bên người các cô y tá, cất cao giọng nói: "Vừa rồi bệnh nhân mới được đưa gấp đến phòng cấp cứu là ai? Đưa tôi qua xem."
Sau đó vội vã đi qua trước mặt các cô y tá, xem ra phải đi cứu bệnh nhân.
"Nhưng mà......" Mấy cô y tá chụm đầu ghé tai chỉ chỉ bóng dáng của cô, suy nghĩ còn đang dừng lại ở bảng tên trên ngực cô, "Nhưng mà bác sĩ Khương từ khi nào thì biến thành phụ nữ vậy? Bác sĩ Khương là đàn ông mà!"
Cổ Dư ở phía trước nghe vậy lập tức bắt đầu chạy chậm, thật cẩn thận ôm bụng của mình, lại chui vào một phòng khác.
Mộ Dạ Triệt đuối tới bên này thì đang nghe các nữ y tá thét chói tai, nhanh chóng đuổi theo lại đây, đẩy cửa phòng ra, phẫn nộ rống một tiếng với bên trong, "Cổ Dư chết tiệt, không được chạy nữa!"
Bác sĩ y tá ở trong phòng thì trợn mắt nhìn hắn, không rõ vì sao anh chàng mỹ nam này lại đột nhiên xâm nhập vào khoa phụ khoa? Các chị ở bên trong sợ tới mức vội vàng mặc quần, vừa kinh hoảng lại nhìn chằm chằm Mộ thiếu gia trước mặt! Trời ạ, thiếu gia giới quý tộc tuổi trẻ đầy hứa hẹn thế nhưng lại xộc vào khoa phụ khoa!
"Là Mộ thị trưởng sao, Mộ thị trưởng đến bệnh viện của chúng ta!" Mấy cô y tá luôn luôn thét chói tai, lấy điện thoại của mình ra chạy tới bên này, tranh nhau đến gần bên người Mộ Dạ Triệt, "Mộ thiếu gia, Mộ thiếu gia......"
Mà tại cánh cửa của một phòng khác, một nhóm y tá đang phụ giúp đẩy cáng của một bệnh nhân điều trị vật lý trị liệu bằng hóa chất, vừa mới đi ra ngoài, đi qua bên người Mộ Dạ Triệt.
Vì thế Cổ Dư giả chết nằm trên giường bệnh vội vàng mở một mắt, nhìn "Người nhà" bên cạnh đang khóc chết đi sống lại, nhíu nhíu mày, lấy tay nhẹ nhàng che mặt mình.
Chỉ nghe tiếng "Người nhà" bên cạnh còn đang khóc -- "Con gái à, mẹ thật sự không có tiền, làm xong đợt trị liệu này con đừng đi làm nữa. Mẹ sắc cho con uống chút thuốc vậy......"
Cổ Dư bị người mẹ già này miết đau bàn tay, khóe môi mím lại, không dám cử động, nhắm mắt lại giả chết.
Vì thế bọn họ bình an đi qua bên người Mộ Dạ Triệt, cô nheo mắt nhìn, Mộ Dạ Triệt đang mọc rễ ở khoa Phụ khoa, đang bị một đám nữ y tá si mê hoa mắt, cùng một đám phụ nữ tiền mãn kinh vây quanh! Vị thiếu gia đại soái khí này thì đang đứng tại chỗ giận tím mặt, tức giận đến mức cái cổ hồng hồng, lỗ tai đều đỏ cả!
Cô che miệng cười trộm, trốn trong chăn nghiêng đầu qua, "Mẹ" cô ở bên cạnh lại sợ tới mức phát ra tiếng kêu sợ hãi, còn tưởng rằng gặp quỷ!
Vẻ mặt con gái của bà là có bệnh, một thân bệnh phụ khoa, làm sao lại biến thành một cô gái xinh đẹp như vậy?!
Cổ Dư thấy bà ngây ra như phỗng, hai cặp mắt đục ngầu đầy nước mắt trên gương mặt già nua, khiếp sợ nhìn chằm chằm cô, cô vội vàng nhảy từ trên giường xuống, nhanh chóng cởi đồng phục bệnh nhân, cởi mũ bệnh nhân trên đầu trả lại cho bà, lại áy náy cười một cái, xoay người nhanh chóng chạy ra!
Vừa rồi nữ bệnh nhân kia đi WC, cho nên cô tạm thời nằm lên băng ca. Thật ngại với bà mẹ này, đành phải tạm thời thay thế con gái bà ấy!
Nhưng mà khoa phụ khoa thật sự không phải là nơi nên ở, cô thật sự sợ những vi khuẩn nơi này sẽ ảnh hưởng đến con của mình, khiến cục cưng trong bụng cô bị cảm lạnh! Cho nên cô thật may mắn chính mình không có làm ra quyết định sai lầm, không có để những dụng cụ y tế lạnh băng dính đầy vi khuẩn kia đụng chạm vào con của cô! Cô, dừng cương trước bờ vực!
Bên này cô chạy trốn còn nhanh hơn so với con thỏ, bên kia Mộ Dạ Triệt đẩy ra mọi người, ra sức điên cuồng đuổi theo bên này!
Cổ Dư chết tiệt, đây là cô đang chạy trốn cái gì chứ? Không muốn sống nữa sao?
Cổ Dư chạy như điên trên cầu thang cuốn, cẩn thận mỗi bước đi, cuối cùng thở hồng hộc trốn ở sau cây cột lớn, mệt đến mức vỗ thẳng tay lên ngực.
Cái tên chết tiệt này rốt cuộc đang đuổi theo cái gì chứ?! Còn tiếp tục chạy như vậy cô thật sự sảy thai mất, động thai chứ chẳng chơi! Cho nên con của hắn lần này bị giật mình, để lại bóng ma tâm lý, món nợ này lần sau nhất định phải tìm hắn đòi nợ!
Bên cạnh, Mộ Dạ Triệt đuổi theo lại đây, đôi mắt phẫn nộ lo lắng nhìn xung quanh, ho to tên Cổ Dư, nhưng hắn không biết Cổ Dư núp phía sau cây cột, quay đầu nhìn thấy một chút bóng dáng tiêm gầy ở phương hướng khác, lập tức đuổi theo về phía bên kia!
Vì thế Cổ Dư an toàn đi ra, thừa dịp cửa bệnh viện không thiếu các ca bệnh nặng đi vào, những người nhà khóc lóc kêu trời, cô nhìn đồng tình, rời đi.
Tai nạn xe cộ, bệnh tật hỏa hoạn, đều là những bất hạnh trời ban, là bất đắc dĩ. Nhưng cô không thể để chính mình gặp bất hạnh, cố ý đi thương tổn cơ thể của chính mình. Nhịn đau mà bỏ đi tiểu bảo bảo của mình ư, chưa có ngu!?
---
Một ngày này tràn ngập ánh nắng tươi sáng, Cổ Dư trốn đi đang di chuyển trên đường lớn, một lúc ngẩng đầu nhìn trời, một lúc nhìn xung quanh, cảm giác mục đích sống của mình sớm đã mơ hồ không rõ, cả người đang ở một trạng thái hỗn độn.
Hỗn độn không rõ, hơn nữa có một chút không tỉnh táo.
Bởi vì từ lúc Mộ Dạ Triệt đưa Lâm Tiêm Tiêm sau khi chỉnh dung xuống núi, đi mất hút không thấy bóng dáng, cô liền xúc động làm ra một quyết định -- mau chóng phá bỏ cái thai!
Nhưng ở một khắc cuối cùng, cô thật sự không ngoan độc được, quyết định lừa dối, thừa dịp cô gái quản lý kia không chú ý, lặng lẽ đổ đi chén thuốc phá thai! Hơn nữa phối hợp với Thị Na vội vàng lên núi, dời đi lực chú ý của mọi người, thuê tài xế lái xe của cô đi!
Thị Na vẫn thật sự lo lắng cho cô, ngày hôm sau liền vội vàng lên núi tìm cô, thông qua điện thoại, tìm đến phòng khám tư, nổi giận quát cô một chút.
Nhưng mà cô "Sau khi phá thai" đúng là thật sự suy yếu, bởi vì một người có tâm tình không tốt, ăn gì cũng không ngon, chỉ muốn nằm ngủ.
Còn nữa, Mộ Dạ Triệt hắn cùng với cô có tâm linh tương thông, thế nhưng biết cô ngồi ở đỉnh núi nhìn hắn, liền lập tức đuổi theo! Bởi vậy cô tương tế tựu kế, để cho Mộ Dạ Triệt biết đứa bé này đã bị phá bỏ cũng tốt, để hắn đỡ phải áy náy, không ngừng tự trách, lại căn bản không có ý nghĩa gì!
Nhưng mà điều đáng được ăn mừng nhất, là cuối cùng cô không có ngốc nghếch ngớ ngẩn!
"Tiểu thư, mời chọn một cái khăn quàng cổ, mười lăm hai mươi tệ một cái, hàng hiệu tuồn ra ngoài!" Bên bờ sông có một cô gái đang bày bán khăn quàng cổ, ngồi xổm dưới dất không ngừng thu thu lấy lấy, vì khách hàng phục vụ. Cô gái mặc một áo choàng to màu xanh lục, đầu đội mũ len màu xám, trên eo đeo túi ngang, không ngừng thở ra khói trắng dưới ánh nắng mặt trời.
Xem ra thật là thông thạo, kiếm thêm thu nhập sau khi tan làm!
Nhưng mà, giọng nói của cô gái này khiến Cổ Dư cảm thấy quen tai, thậm chí là kinh ngạc! Vì thế cô cũng đội mũ của mình, che mặt lại, tới gần sạp hàng cầm lấy một khăn quàng cổ, hô một tiếng, "Ô, chất lượng không tệ, bán mười lăm tệ một cái thật là rẻ!"
Làm bộ mua được hàng rẻ, không ngừng sàng tới sàng lui ở sạp hàng, cùng giành khăn quàng cổ với những người khách khác, "Này, đây là của tôi! Còn có cái này nữa! Là tôi nhìn thấy trước ~"
Vài cô gái đang do dự thấy có người tranh giành, lập tức cầm khăn quàng cổ trả tiền hàng, cảm thấy mỹ mãn cầm chiến lợi phẩm tiếp tục đi dạo phố. Dù sao có mười lăm tệ thôi, cũng không mắc, đừng để người khác cướp món đồ mình nhắm trúng ~ sau đó có một nhóm người thừa dịp náo nhiệt bu lại đây, vây quanh trước sạp hàng.
Cô gái mặc áo choàng xanh thì nhìn Cổ Dư ở phía đối diện, một chút cũng không kinh ngạc, vừa tìm giúp khăn quàng cổ cho khách, vừa cười nói với cô, "Không thể tưởng tượng được chị sẽ mua khăn quàng cổ của tôi."
Đương nhiên, cô biết là Cổ Dư đang giúp cô buôn bán, cũng không phải mua khăn quàng cổ của cô, nhưng, hai chữ cám ơn cô nói không nên lời.
Cổ Dư mặc áo choàng trắng nhìn cô một cái, đi đến một bên, nhìn nước sông mà nói: "Lâm tiểu thư vì sao lại bán hàng ở đây?" Chẳng lẽ Mộ Dạ Triệt sau khi đón Lâm Tiêm Tiêm xuống núi, không có sắp xếp gì cho cô gái mà hắn yêu sao? Vốn dĩ cô nghĩ rằng, hai người ấy sẽ bắt đầu chung sống hạnh phúc, Lâm Tiêm Tiêm sẽ không còn xuất đầu lộ diện như vậy.
Bạch Khiết thấy cô xưng hô mình là Lâm tiểu thư, không khỏi sửng sốt, ánh mắt trong suốt lập tức nảy lên chút xấu hổ, vừa gấp khăn quàng cổ trong tay mình, vừa cúi đầu nói: "Vì tiếp cận Mộ Dạ Triệt, tôi tương kế tựu kế giả làm Lâm Tiêm Tiêm này."
Bạch Khiết
Cổ Dư nhăn mày, cười lạnh không lên tiếng, chờ cô tiếp tục nói. Không thể tưởng tượng một cái vòng lẩn quẩn, cô gái này cũng không phải Lâm Tiêm Tiêm! Nếu quả nhiên là vậy, loại chỉnh dung này rất cao tay, rất khó tin!
---
"Sau khi tiểu cữu đem tôi xuống núi, đưa cho tôi một món quà." Bạch Khiết lẳng lặng ngồi xổm dưới đất, sớm đã ngừng động tác gấp khăn, nhìn phía trước, "Tôi cho rằng đây là món quà đầu tiên mà tiểu cữu tặng mình, hơn nữa còn chiếm được cái ôm thiết tha thật lòng của tiểu cữu, bởi vậy thấy vui vẻ. Tuy rằng thật áy náy vì đã lấy thân phận Lâm Tiêm Tiêm đi lừa gạt hai người, nhưng có thể được tiểu cữu chú ý, tôi thật sự vui vẻ."
Cổ Dư lẳng lặng nghe, đi lại hai bước trước mặt Bạch Khiết, cho rằng cô gái này quả thật có chút ích kỷ, "Cô thật sự cần Mộ Dạ Triệt giúp?" Bởi vậy liều lĩnh tiếp cận hắn, giả mạo thành Lâm Tiêm Tiêm!
"Đúng vậy, hiện tại tôi thật sự cần phải tìm được tiểu cữu, mẹ tôi nói rằng đó là người thân duy nhất trên đời này của tôi!" Bạch Khiết đứng lên, cảm xúc đột nhiên có vẻ kích động, khóe mắt đau xót, hai hàng nước mắt cứ như vậy đột nhiên chảy ra từ đôi mắt sáng ngời, "Mẹ của tôi là bị bọn chúng đánh chết tươi, ông ta chiếm nhà của chúng tôi, đuổi tất cả thôn dân chúng tôi đi, con gái ông ta cướp vị hôn phu của tôi! Bọn họ lấy quyền thế trấn áp dân đen, lấy một lý do vô liêm sỉ để đuổi học tôi! Tôi chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, mẹ còn đang chờ tôi về! Nhưng mẹ của tôi lại bọ bọn chúng bức tử đến chết......"
"Ai đánh chết......" Cổ Dư nhìn Bạch Khiết đang kích động ở trước mặt, bỗng nhiên nuốt lại những lời này, lấy tay đỡ lấy cô, "Đừng đau lòng."
Chỉ thấy khách hàng bên cạnh cũng bị một cảnh này dọa sợ, đều buông khăn quàng cổ trong tay, tránh ra.
Vì thế Cổ Dư giúp Bạch Khiết thu dọn sạp hàng, mua hai ly trà sữa nóng, cùng cô ngồi ở ghế dài bên bờ sông.
Cảm xúc của Bạch Khiết đã muốn bình ổn, nhìn nhìn Cổ Dư, lại nói: "Thật ra, tôi quả thật không thích tính cách của chị, bởi vậy sau khi xác nhận Mộ Dạ Triệt là thân nhất duy nhất của mình, tôi không có xem chị trở thành người tiểu cữu yêu. Theo ý tôi, chị chính là một người xa lạ, quá mức thân mật lại làm cho tôi mâu thuẫn, hành vi khoa trương khiến cho tôi cảm giác chị thích giả ngây giả dại, nhưng hiện tại, tôi cảm giác chị có một vẻ bề ngoài điên cuồng nhưng tâm hồn lại nhẵn nhụi."
"Cám ơn đã khích lệ." Cổ Dư uống ngụm trà sữa nóng, cười cười, cho rằng đây là khích lệ.
"Mộ Dạ Triệt đem vé máy bay cùng chi phiếu để vào hộp quà, cho rằng đây là một món quà tặng tôi, niềm vui bất ngờ tiểu cữu dành tặng Lâm Tiêm Tiêm, chính là phái người đuổi về Thụy Sĩ, không cho quay lại." Bạch Khiết ngửa đầu nhìn trời, nhìn một đàn chim trắng bay qua, "Có lẽ, tiểu cữu thật sự xem tôi là Lâm Tiêm Tiêm, ngoài việc ôm tôi, cũng cho tôi một khoản tiền lớn, lại đưa tôi về Thụy Sĩ tĩnh dưỡng. Mà thực chất, trước đó tôi luôn luôn tìm kiếm những người bạn tốt của mẹ lúc bà còn sống. Mẹ tôi từng quen biết với Phó lão phu nhân, Phó thiếu gia chính là thuận tiện đi thăm tôi......"
"Mẹ của cô là người Bắc Kinh?" Cổ Dư cảm thấy kinh ngạc! Phó gia là từ Bắc Kinh di cư sang Thụy Sĩ, Phó mẫu là người Bắc Kinh, mẹ đẻ của Đại Lận cũng là người Bắc Kinh!
"Lúc còn trẻ đúng là vậy, hiện tại không phải." Bạch Khiết khôi phục bình tĩnh áy náy nhìn Cổ Dư, gió sông rét lạnh khiến gương mặt cô đỏ bừng, "Mẹ tôi rời khỏi Bắc Kinh thật lâu lắm rồi, tôi chưa từng gặp qua những người bạn trước kia của bà. Tôi chỉ là tìm những người bạn tốt của bà dựa vào những bức ảnh chụp thời đi học, ngoài Phó phu nhân, còn có phu nhân Mộ Thanh Nhàn."
Cổ Dư thấy cô đề cập đến Mộ Thanh Nhàn, liền hỏi: "Tiếp theo cô tính làm thế nào? Hiện tại cô đã bỏ qua tai mắt của Mộ Dạ Triệt về lại trong nước, nói vậy, anh ấy cũng đã biết cô là Lâm Tiêm Tiêm giả. Cô còn có thể yêu cầu anh ấy đưa cô trở về gặp Mộ bí thư?"
"Ngày đó tôi làm rớt ảnh chụp xuống gầm giường, mới khiến tôi mất đi cơ hội bước vào Mộ gia." Bạch Khiết cười cười nói, đứng lên đi tới cạnh lan can, nhìn cành hoa dập dìu trên mặt sông, "Cổ tiểu thư, tôi thật có lỗi vì đã quấy rầy chị. Tôi vẫn vội vã tiếp cận Mộ Dạ Triệt, do đó xem nhẹ cảm nhận của chị, đem chị trở thành kẻ địch. Hiện tại tôi mới biết được, người sống so ra kém người chết một cọng tóc. Giữa chị cùng Mộ Dạ Triệt thì ra không phải là người xa lạ, chính là ở giữa vướng bận một cái chết của Lâm Tiêm Tiêm."
Cổ Dư nhìn khăn quàng trên cổ mình, đứng dậy ném ly trà sữa vào thùng rác, cũng chủ động giúp Bạch Khiết kéo túi đựng khăn quàng cổ, "Đi thôi, tôi đưa cô về Mộ gia." Thì ra Bạch Khiết chính là chị em sinh đôi với Đại Lận, không biết là chị gái hay em gái? Hơn nữa, Mộ Thanh Như không phải chết vì khó sinh, mà là một tháng trước bị người ta bức tử đến chết?
"Trước mắt chờ một chút." Bạch Khiết lại có chút do dự, "Tôi nghe nói, Mộ bí thư vẫn không chịu tha thứ cho con gái lớn. Nếu tôi cứ tùy tiện đến như vậy, Mộ bí thư có thể chịu gặp tôi hay không?" Bởi vậy chỉ có Mộ Dạ Triệt đưa cô theo, mới xử lý tốt chuyện này.
Cổ Dư quay đầu lại nghĩ nghĩ, cũng hiểu được đây là một vấn đề, "Ngoài diện mạo của cô, không có gì có thể chứng minh được cô là cháu ngoại của Mộ gia, nếu tùy tiện đến, quả thật sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ ông ấy. Vậy, trước mắt cô thử tiếp cận Mộ Dạ Triệt thử xem, có lẽ anh ấy sẽ giúp cô xử lý thích đáng chuyện này."
Chỉ cần đem Bạch Khiết trở thành chị em sinh đôi với Đại Lận, cô có thể không màng chuyện trước đây, chuyện cũ sẽ bỏ qua!
"Ừm, được." Bạch Khiết cùng đường tại một khắc này mới nhìn thấy Cổ Dư chân thành, hiểu ý nở nụ cười. Tuy rằng tướng ăn của cô gái này khoa trương, thích xen vào việc của người khác, nhưng quả thật cô ấy là một người bạn chân thành, có được một tâm hồn trong sáng! So với một số bạn học thích bỏ đá xuống giếng của cô, thật sự là tốt hơn nhiều lắm!
Cổ Dư chủ động gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, bị Mộ Dạ Triệt đang trong cơn thịnh nộ rít gào như sư tử, đổ ập cơn giận xuống đầu cô, "Cổ Dư chết tiệt, rốt cuộc em đang ở đâu?!"
Cổ Dư vội vàng đưa điện thoại ra xa, "Em đang ở bờ sông bán khăn quàng cổ."
"Không được chạy nữa! Anh lập tức qua đó!" Hắn phẫn nộ cúp máy! Nhưng hắn nghĩ không ra, cô vừa mới chạy ra khỏi bệnh viện, vì sao lại chạy tới bờ sông bán khăn quàng cổ?!
Vì thế khi xe hắn lao nhanh như chớp đến bờ sông, khẩn cấp phanh cái két vang trời, lòng hắn nóng như lửa đốt chạy xuống xe, lại phát hiện ở bờ sông ngoài Bạch Khiết lén trở về, căn bản không thấy Cổ Dư đâu!
Trong gió lạnh, hắn không có phản ứng quá lớn đối với sự xuất hiện của Bạch Khiết, chính là thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, truy hỏi Cổ Dư đi đâu, "Cô gái chết tiệt đó rốt cuộc đi đâu?"
Bạch Khiết chỉ chỉ về một phương hướng, cười nói: "Chị ấy nhận nghe điện thoại, đi về bên này rồi."
"Không phải nhận điện thoại của tôi
sao?" Mộ Dạ Triệt dựng đứng lông mày lên!
"Sau khi gọi điện cho anh, lại nhận nghe cuộc gọi khác, thấy chị ấy kêu đối phương là "Đông Húc"." Bạch Khiết lại làm thủ thế nghe điện thoại, "Nói là cùng nhau ăn cơm xem phim, vị "Đông Húc" này đã đi công tác về."
"Đáng chết!" Mộ Dạ Triệt nổi giận mắng to một tiếng, ánh mắt đã bị lửa giận thiêu đốt, lửa giận lại hừng hực tăng vọt, thân hình cao lớn cũng đang đi tại chỗ một hai bước, đột nhiên tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Bạch Khiết, "Trở về từ khi nào?"
Bạch Khiết thấy hắn không hề tức giận, cảm xúc bình ổn rất nhanh, liền áy náy mà nói: "Tấm chi phiếu mà anh đưa, tôi đã xé rồi, bởi vì tôi không thể tìm được cô gái Lâm Tiêm Tiêm này để đưa tận tay. Hiện tại tôi đã quay lại, tôi muốn tìm kiếm người thân duy nhất của mình. Chuyện phía trước, đúng là không phải."
Mộ Dạ Triệt nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cô gái này rồi phát ra âm thanh cười lạnh nho nhã, "Trong khoảng thời gian này, cô không thể đến thăm Mộ bí thư. Sự xuất hiện của cô sẽ mang đến tai nạn cho Mộ bí thư đang bệnh nặng, tuổi tác ông ấy đã cao, không thể lại bị những người đuổi gϊếŧ cô dây dưa! Hiểu không?"
Tuy rằng hắn từng ôm qua cô gái này, từng đau lòng vì cô, nhưng so sánh với Đại Lận, Bạch Khiết càng kiên cường hơn, cuộc đời trải qua càng phong phú hơn!
---
Đông Húc đi công tác đã trở lại, chuyện đầu tiên nghe được khi trở về, chính là Cổ Dư lén phá thai!
Tin tức này khiến cho hắn khiếp sợ!
Hắn hẹn cô ra ngoài, cố ý gặp mặt trước rạp chiếu phim, mua bỏng ngô cùng vé xem phim hài, gương mặt mang theo ý cười chờ cô lại đây.
"Nhiêu đây ăn đủ không?" Đối mặt với cô đang chậm rãi đi về phía mình, hắn không có nói chuyện đứa bé, mà là vươn tay nhéo nhéo cái mũi của cô, cầm đồ ăn vặt trong tay đưa qua cho cô, "Nghe nói gần đây em có thể ăn có thể ngủ, không biết từng này có đủ cho em no không?~"
Cổ Dư
Cô gái này quả nhiên gầy yếu hẳn, gương mặt tinh xảo chỉ còn bằng một bàn tay lớn, làm sao lại có thể ăn có thể ngủ!
Hắn nheo mắt lại, đáy mắt chứa đầy sự nhung nhớ, nhưng cũng âm thầm hiện lên đau lòng.
"Không đủ thì mua tiếp." Hắn đứng thẳng thân mình đồ âu giày da, cong môi cười, dường như không có việc gì nắm tay cô đến sảnh rạp chiếu phim.
Nhưng Cổ Dư nhìn thấy hắn ăn mặc nghiêm túc, thậm chí còn đeo cà vạt, dường như xuống máy bay liền hẹn cô đi xem phim, có chút do dự: "Anh có cần nghỉ ngơi không?"
Ăn bỏng ngô xem phim, có mỹ nam tiếp khách, loại cuộc sống này đương nhiên cô thật hưởng thụ! Nhưng Đông Húc vừa xuống máy bay, cô lôi kéo hắn đi dạo phố liệu có phúc hậu lắm không?
Đông Húc nhìn đồng hồ đeo tay, nhếch môi cười, "Đến giờ chiếu rồi! Vào đi thôi." Hắn ôm cô đi vào bên trong, che chở cô đi bậc thang, sợ cô ngã sấp xuống, lại đưa tai nhỏ giọng cười nói: "Thật ra xem phim chính là một quá trình nghỉ ngơi, anh đang hưởng thụ."
"OK!" Thế này Cổ Dư mới buông lỏng tâm, theo hắn cùng ngồi xuống ghế, xé mở gói đồ ăn vặt, nhai bỏng ngô "Rôm rốp"! Mắt đeo kính 3D, cười ha ha, vô cùng vui vẻ!
Phim đã chiếu được một lúc, Đông Húc kéo kéo cà vạt trên cổ, ánh mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào màn hình, giống như đang tập trung xem phim. Nhưng nghe âm thanh Cổ Dư ăn vặt, gương mặt như điêu khắc lại dâng lên chút lo lắng, nâng tay lấy lại túi ăn vặt trên tay Cổ Dư, "Đừng ăn nhiều lắm, không tốt cho sức khỏe."
Tuy rằng đồ ăn vặt này có thể giúp cô vui, đem cô nuôi thành một con heo nhỏ, nhưng hiện tại với thân thể này, cô không thể ăn nhiều lắm! Cô phải có tiết chế, biết được tình trạng sau khi phá thai của mình!
Trên thực tế hắn càng muốn để cô cầm đồ ăn này xem phim!
Cổ Dư đang ăn, ăn thật vui vẻ, túi đồ ăn trong tay đột nhiên không cánh mà bay, cô ngẩng đầu nhìn, vươn tay chụp lại, "Ăn không đủ!"
Hiện tại cô ăn cho hai người, đương nhiên phải ăn nhiều một chút!
"Không tốt cho sức khỏe." Lãnh Đông Húc lấy khăn chùi tay cho cô, tịch thu toàn bộ túi ăn vặt của cô, lo lắng nhìn cô, "Em......cũng không thế nói tránh." Thời điểm hắn nói những lời này, đôi mắt chứa đầy đau lòng, nâng tay dịu dàng hất sợ tóc của cô, muốn ôm cô vào lòng.
Cổ Dư nhìn ánh mắt hắn, biết Đông Húc đang đau lòng cô phá thai, biết được tin tức này, liền không kiên trì ăn mấy thứ này nữa, mà là chủ động dựa vào trong lòng hắn, hai má dán trong ngực hắn mà buồn nói: "Đông Húc, đừng lo lắng cho tôi. Cho dù không có đứa bé này, tôi cũng có thể sống tốt."
Đông Húc vuốt vuốt cô, môi hôn hôn lên mái tóc của cô, không có lên tiếng nữa.
Lãnh Đông Húc
Rạp phim tiếp tục chiếu phim, những cặp tình nhân khác đang ăn bỏng ngô cười lớn, Cổ Dư ngồi dậy từ trong lòng Đông Húc, cần đi wc, muốn rửa tay, "Tôi sẽ quay lại ngay, trên tay bẩn quá."
Thật xin lỗi, Đông Húc, đã lừa hắn, con của cô thật ra không có bị phá bỏ, chính là cô không muốn để bất kỳ ai biết chuyện này.
Vì thế cô đi ra ngoài, đi vào buồng vệ sinh nữ rồi trở lại ngay. Nhưng cô không nghĩ rằng Mộ Dạ Triệt phía sau còn đang tìm kiếm cô, Mộ Dạ Triệt không yên lòng về cô, lái xe, tìm kiếm cô tại mỗi một rạp chiếu phim gần đó!
Hắn tìm lần lượt tất cả các rạp chiếu phim, cuối cùng đi tới rạp này, lấy ra camera theo dõi mà tìm kiếm cô.
Đến khi nhìn thấy cô ôm túi bỏng ngô cùng Đông Húc thân mật nhéo mũi, song song đi vào sảnh chiếu phim, Đông Húc cẩn thận che chở cô như vậy, từ đáy lòng hắn, đột nhiên có một cỗ chua xót xông ra!
Hắn thật sự hiểu được Đông Húc đau lòng Cổ Dư, cũng hi vọng Cổ Dư có thể có được hạnh phúc, nhưng khi nhìn thấy Cổ Dư nhiệt tình thành ý đáp lại Đông Húc, hơn nữa là không chỉ một lần, bỗng nhiên hắn phát hiện tâm tình của mình thật phức tạp! Hiện tại, hắn đã xác định muốn nhìn thấy Cổ Dư hạnh phúc trước, hơn nữa trơ mắt nhìn cô gả cho người khác, không thể có quan hệ gì, không thể xuất hiện cùng hắn, bỗng nhiên hắn bắt đầu có chút dày vò!
Trơ mắt nhìn, nhìn cô từng bước một biến mất ở trước mặt hắn, sau đó hoàn toàn biến mất, thuộc về người khác, đối với hắn mà nói, chẳng lẽ đây thật sự là một loại tra tấn sao?
Hắn đè ép cảm giác khó hiểu này xuống tận đáy lòng, xoải bước đi về phía trước, thế này mới phát hiện thì ra Cổ Dư đang quay lại từ wc.
Vì thế khi nhìn thấy cô rõ ràng đứng trước mặt hắn, trước sau như một mà ngâm nga hát, mặc dù là phá thai, cũng có thể vui vẻ như vậy, thế nhưng lại còn chạy từ bệnh viện đến rạp phim xem điện ảnh, cảm giác khó hiểu đó từ tận đáy lòng của hắn đã không còn!
Cô gái bất chính này mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt hắn ư? Không phải mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ với Đông Húc, lại mãi không thể cháy lên ngọn lửa gì với hắn sao? Chết tiệt, hắn vì sao lại có cảm giác dày vò?!
---
truyenwiki1.com 05/4/2021.