Editor: Ru Tơ
Đằng Duệ Triết nhìn Đại Lận không buồn tiếp rước anh, mà buông khuôn mặt nhỏ nhắm trầm mặc đó xuống, một câu cũng không nói, đáy mắt anh thâm ảm dâng lên sự kinh ngạc cùng không bình tĩnh, cúi người gấp lại chiếc nệm lông, bá đạo nhét vào trong phòng cô.
Đại Lận từng bước đến bên sườn, nhìn anh không chút kiên nhẫn đem đồ đặt vào nhà cô, ngay lập tức lái xe rời đi, đến một câu cũng không để lại.
Cô đứng một lúc, rồi ngồi xuống nệm.
Lúc còn trẻ, cô luôn ôm chiếc nệm lông đến ngủ ở ngay cạnh giường của anh, cả hai chung một phòng. Khi đó cô thích được ngắm anh lúc ngủ, ánh mắt lưu luyến đầy si mê nhìn vào chiếc mũi cao thẳng tắp cùng hình dáng ngũ quan thâm thúy chết người, cảm thấy Duệ Triết của cô chính là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới, cô có thể bỏ bữa, thức trắng đêm, nhưng Đằng Duệ Triết, thì không thể không có.
Nhưng ở ngục giam bị người khác cắt cổ tay, chỉ cần chậm một khắc nữa, cô sẽ chết, cô mới phát hiện, Duệ Triết của cô chính là người đàn ông có thâm tâm vô cùng tàn nhẫn.
Anh không chỉ tống cô vào ngục giam, còn muốn nhìn thấy giây phút cô chết đi, còn không thèm nhìn mặt cô dù chỉ một lần.
Anh không muốn thấy cô, nhưng đổi lại, với Đại Lận cô, người muốn gặp nhất, vẫn là anh.
Cô trải chiếc nệm lông ngưỡng mặt nằm xuống, căn biệt thự này vẫn thoang thoảng hơi thở của ba và dì Hàn ở, lẳng lặng thiếp đi.
________________________________________
Ngày hôm sau cô nghỉ ngơi, không đến câu lạc bộ làm việc, nhìn công ty chuyển đến một mớ đồ dùng trong nhà mới tinh; Nhân viên vệ sinh giúp cô phun thuốc diệt cỏ, thu dọn rác trong sân; Khai thông nguồn nước, Nhân viên ở trong phòng bếp trang hoàng lại những dụng cụ mới, trong nhà vệ sinh, thay thành một chiếc bồn cầu và bồn tắm lớn.
Buổi chiều, lại có công nhân ở công ty điện gia dụng chở tủ lạnh, TV,.. đến, bắt điện, lúc ký nhận, cô phát hiện người mua những thứ này chính là Đằng Duệ Triết.
Đồ anh mua cho cô với những thứ của ba năm trước giống nhau như đúc, chiếc giường hồng nữ tính, bàn trang điểm tất cả đều là màu hồng nhạt, bố trí phòng mới này với căn phòng cũ của cô giống nhau đến tám, chín phần.
Anh yêu cầu phải đem căn nhà này để sửa chữa, trần nhà, vách tường đều đã bị tổn hại khá nặng, thay toàn bộ hệ thống điện đã lâu không sử dụng bằng những dây mới, bảo đảm an toàn cho người sử dụng.
Vì biệt thự nhỏ phải trang hoàng mấy ngày nay, cô bị anh đưa đến khu biệt thự cao cấp của Đằng gia để ở.
“Tô tiểu thư, nhanh lên một chút, chúng ta phải đi bây giờ.” Quản gia của Đằng gia phụ trách tiếp rước cô thúc giục, nhắc nhở cô đừng dây dưa, làm trễ thời gian. Cô không muốn đi, cứ luôn miệng dịu dàng nói lời cự tuyệt.
Ở Trâu gia chính là ăn nhờ ở đậu, ở Đằng gia cũng đâu khác gì mấy, không biết phải đối mặt với bác Đằng và dì Đằng như thế nào, tự ti lại càng dâng cao, ở nhà của cô như thế là tốt rồi. Nhưng quản gia của Đằng gia nhất quyết không chịu, quyết tâm đưa cô đến ở, nói là do thiếu gia ra lệnh, phải bất chấp tuân theo, giúp cô thu gom vài cái, mang theo hành lý kéo cô ra cửa.
Đằng gia và Tô gia chỉ có một số điểm giống nhau, lúc cô đến ở, bác trai bác gái đều đi du lịch, trong nhà không có một ai. Quản gia chuẩn bị cho cô một căn phòng, dặn cô đừng đến phòng thiếu gia làm loạn lần nữa, rồi đi làm công việc của mình.
Đại Lận nghe từ “lần nữa”, cười mếu máo, đi đến đứng bên cạnh cửa sổ.
Đằng Duệ Triết vì trốn cô, liền dọn ra ngoài, ở ngoài đương nhiên có biệt thự, rất ít về nhà, cô vào phòng anh có thể làm được gì? Tuy rằng ở đây một chút đều không thay đổi, nhưng thay đổi chính là Tô Đại Lận, sau khi ngồi tù, cô đã không còn can đảm mà tiến vào thế giới của anh, điều sợ hãi nhất khi nghĩ đến, chính là trở lại ba năm sống không bằng chết ở trong tù kia, người thân, gia đình tất cả đều biến mất.