Edit: Ramsessivy.
Cổ Dư rời khỏi nơi này, ở trong ánh mắt của Mộ Dạ Triệt, thân ảnh hao gầy dần dần biến mất trong gió tuyết.
Kế tiếp, điều mà cô sắp đối mặt là vấn đề công việc, tương lai nên đi như thế nào.
---
Giờ phút này, Bạch Khiết, Đỗ Thị Na đã chờ cô ở quán lẩu từ sớm, gọi xong đồ ăn, chuẩn bị sẵn bia, nhưng ai cũng không dám mở miệng chúc mừng, sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Cổ Dư.
Cổ Dư thì ngồi đối diện trước mặt hai người, chủ động cầm lấy bia cụng ly với hai cô, cười nói: "Làm sao vậy? Ai nợ tiền hai người sao? Nói cho tôi biết Vera hỏi hai người vấn đề gì nào, để tôi chuẩn bị cho tốt một chút."
"Chỉ là hỏi vài cái khái niệm tài chính đơn giản, sau đó dẫn tụi em đi một vòng nơi giao dịch." Tiểu Thị Na cầm bia trả lời cô, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn uống, "Đúng như chị Cổ Dư tiên đoán, phỏng vấn vô cùng đơn giản, chính là để cho tụi em đi một vòng ở sảnh giao dịch, quan sát năng lực ứng biến của tụi em, cuối cùng trực tiếp thông qua! Cũng không nhìn xem em là ai nha, người làm hướng dẫn viên du lịch đâu có thể đi đến nơi này ~"
"Torn, vài ngày nữa đi thử lại xem." Bạch Khiết ở một bên cũng bình tĩnh lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Cổ Dư, "Lúc này, người trúng tuyển lên đến con số vài trăm, xem ra tiêu chuẩn cũng không cao. Mấu chốt là bài kiểm tra phía sau, cuối cùng người có thể ở lại chưa được mười người!"
Bạch Khiết
"Tôi sẽ đi." Cổ Dư uống một ngụm bia, thích ý dùng bữa, vẫn chưa bị đả bại bởi lần thất bại này, trên mặt vẫn tươi cười, "Sau khi hai người vào đó, trước mắt làm việc cho tốt, thuận tiện giúp tôi chiếm một vị trí, sau đó chờ tôi đi vào, ba chúng ta tạo thành một cái tam giác, ai cũng không có cách nào tách chúng ta ra!"
"Vâng, tụi em chờ chị!" Hai người cười vui nâng ly, cùng Cổ Dư lập lời hẹn ước đầu tiên trở thành bạn tốt của nhau, "Không say không về!"
"Không say không về!"
Vì thế một buổi tối này, ba cô gái lại một lần nữa ăn lẩu, uống bia, ca hát vui mừng chúc mừng cuộc sống mới của bọn họ. Hơn nữa ba người lại ngủ lại căn phòng trọ của Bạch Khiết, đắp cùng tấm chăn, làm vô số giấc mộng đẹp, sau đó sáng sớm hôm sau, ba người vội vàng chạy tới công ty, chính thức đến công ty điểm danh!
Đương nhiên, Cổ Dư cũng không phải tới điểm danh, mà là tiếp tục nhận lời phỏng vấn, tiếp tục đứng ở cửa chiêm ngưỡng tòa nhà trang nghiêm khí phái này.
Một ngày nào đó, cô sẽ đứng ở chỗ này, một bước hướng lên trên, trở thành thần thoại bất bại!
"Torn, tụi em vào trước, chúc chị thành công!" Bạch Khiết cùng Thị Na mặc đồ âu, mang theo túi xách đen, sôi nổi đứng ở cầu thang, "Buổi tối cùng nhau đi về, đừng quên."
Tối hôm qua Cổ Dư trở về Mộ gia nhất định là đã khóc, đôi mắt to sáng ngời mới có vẻ sưng phù thế kia, khiến người ta đau lòng không thôi!
Nhưng mà tụi cô đau lòng thì có biện pháp gì đâu, mấu chốt là người đàn ông nào đó không hiểu đau lòng là gì!
"Đi thôi." Cổ Dư cũng mặc áo sơ mi cùng vét tương tự, cùng váy bút chì màu đen, tôn lên eo thon nhỏ, hai chân dài thẳng tắp, mái tóc uốn gợn sóng, cầm túi xách đứng ở cửa, tự tin vẫy tay với các cô, "Hãy tin tôi, hôm nay tôi sẽ cùng hai người tan làm trở về."
Nếu đến đây, vậy nhất định phải thành công, cô sẽ chụp lấy mọi cơ hội!
Vì thế sau khi từ biệt tụi Bạch Khiết, cô lại sắp xếp vào hàng dài những người nhận lời phỏng vấn, nghiêng đầu, tò mò nhìn đại sảnh giao dịch với khí thế ngất trời kia.
Chỉ thấy Bạch Khiết cùng Thị Na đã thay đồng phục màu vàng, giống hai nữ tiếp viên hàng không cao nhã xinh đẹp, nhập vào đại sảnh giao dịch vạn người kia, sau đó lập tức bị đám đông nghìn nghịt này bao phủ, rốt cuộc tìm không ra.
Mà chị đại Vera mặc đồng phục đỏ, xinh đẹp như nữ hoàng Ai Cập, đứng trong đám người như hạc đứng giữa bầy gà.
Vera
Ngũ quan Vera vô cùng xinh đẹp, đôi lông mày liễu tinh tế, mang theo một tia khôn khéo cùng giỏi giang, tóc xõa qua vai, phiêu dật mê người, dáng người thướt tha khiến người đối diện phải sáng mắt, khiến người ta không thể không tán thưởng dáng người chuẩn chỉnh không ai sánh kịp của cô!
Nhưng giờ phút này, vị nữ vương cao ngạo này cũng không đứng yên, khoa chân múa tay ra hiệu với mấy vị Thao Bàn Thủ ở cách đó không xa, từ một đến năm, lại từ năm đến một, nhanh chóng biến hóa, ý bảo mấy người Thao Bàn Thủ nhanh chóng bán ra!
Bên cạnh, có vô số người đi qua đi lại, không ngừng ma sát vào thân thể của cô, cô lại ngoảnh mặt làm ngơ, bận rộn nghe điện thoại, lại nâng cao tay, để cho nhóm Thao Bàn Thủ ở phía xa xa lập tức hành động!
"Bán! Một lần thu vào năm trăm vạn!" Trong đại sảnh nói nhao nhao ồn ào, âm thanh của cô tuyệt đối đủ vang dội, đàn áp tất cả âm thanh của đối thủ khác, có thể so sánh với loa công suất lớn.
Vì thế đối thủ cướp mua bán ở bên cạnh cô cũng lập tức cất cao giọng, cố ý át âm thanh của cô, lẫn lộn thính lực đoàn đội Thao Bàn Thủ của cô!
"Bán!" Vera kẹp điện thoại giữa má và vai, lại nâng cao tay, dùng tay ra hiệu con số, để đội Thao Bàn Thủ của cô có thể hoàn thành giao dịch khách hàng!
Bên ngoài cửa, Cổ Dư nhìn thân thể Vera không ngừng bị xô qua đẩy lại, liền nhíu nhíu mày.
Thời điểm giao dịch, vì sao không chọn dùng máy tính để hoàn thành? Bán ra mua vào, nhất định phải thao tác thực địa như vậy sao? Đại sảnh này chứa hơn vạn người, không thể tránh khỏi cảnh xô đẩy!
Đang lúc buồn bực, Bạch Khiết Thị Na bị đám đông bao phủ rốt cuộc xuất hiện, hai người mặc đồng phục màu vàng bị xô đẩy loạn xì ngầu, đang ra sức đẩy đám người ra, cố gắng chen về phía Vera, "Chị Vera, đây là tất cả giao dịch của đội Thao Bàn Thủ."
Vera cầm bản ghi nhớ trong tay bọn họ, nhanh chóng lật xem trang đầu tiên, lạnh lùng nhìn Thị Na, "Tôi đã sớm nói qua với hai người, không được dùng bản ghi nhớ, mà phải dùng lời ghi chép! Động tác của hai người quá chậm!"
"Nhưng mà......Nhưng mà, nơi này rất đông." Đỗ Thị Na chỉ chỉ phía sau. Trên thực tế, nơi mà đội Thao Bàn Thủ giao dịch, cùng với nơi này thật sự là quá xa! Vừa rồi, thậm chí có nhiều người đàn ông mặc đồng phục màu lam cố ý xô đẩy tụi cô!
"Vậy hiện tại cô có thể về nhà!" Vera nhăn mày, trực tiếp ra lệnh cưỡng chế Đỗ Thị Na về nhà, sau đó lấy bút viết viết vài nét ở trên tài liệu, nhanh chóng giao cho Bạch Khiết, "Lập tức đưa qua cho đội Thao Bàn Thủ, danh sách phía trên toàn bộ là khách hàng cũ! Đừng cho mấy tên đồng phục màu lam theo dõi!"
"Vâng!" Bạch Khiết càng thêm cẩn thận một chút, lấy xong tờ giấy này, cẩn thận bảo vệ trong ngực, môt lần nữa chui vào đám đông.
Đỗ Thị Na thì đứng tại chỗ không dám lên tiếng, chờ đợi chị đại xử lý. Thật ra cô cùng Bạch Khiết chính là làm công việc chân chạy vặt, ở trong này xô qua đẩy lại, làm việc thật không có ý nghĩa. Nhưng nghe nói hoa hồng ở đây rất nhiều, sơ qua đến mấy ngàn vạn, cô liền nguyện ý ở lại nơi này.
"Còn đứng ngu ngốc ở đây làm gì?" Vera đang nhận nghe điện thoại quay đầu lại, nheo mắt, phát ra một tiếng rống to với cô, "Đi mua cà phê!" Thế mà còn trở thành như vậy, đứng đây chắn đường!
Tiểu Thị Na bị rống lùi về sau từng bước, thật sự muốn bỏ chạy, "Vậy......vậy mua mấy ly?" Cô gái chết tiệt này là cọp cái chui ra khỏi lồng sao? So ra kém chị Cổ Dư của tụi cô mười phần!
"Có bao nhiêu Thao Bàn Thủ, liền mua bấy nhiêu! Ly của tôi đen đá không đường!" Vera hoan toàn không có kiên nhẫn nói chuyện cùng Thị Na, trừng mắt liếc cô một cái, tiếp tục nghe điện thoại của mình, dựa theo tỉ lệ đầu tư của khách hàng, giúp bọn họ kiếm lợi nhuận lớn nhất!
"Hức." Đỗ Thị Na vội vàng xoay người chen ra ngoài cửa, âm thầm đếm đếm, phát hiện phải mua hai mươi mấy ly cà phê, không biết một mình cô có xách nổi không?
Nhưng mà ác nữ này hung cái gì mà hung, đợi đó cô cho chút thuốc xổ vào cà phê của cô ta để giải nhiệt!
"Thị Na." Cổ Dư đứng xếp hàng ngoài cửa nhẹ nhàng kêu giữ cô lại, cười cười, "Nhớ kỹ lời tôi nói, việc ở trong này, không cần vùi đầu làm chân chạy vặt, mà phải quan sát cẩn thận dấu hiệu thủ thế của Thao Bàn Thủ. Vì sao bọn họ lại đứng bên trên chỗ cao kia mà khua tay múa chân với mấy người ở bên dưới, là vì bọn họ đang làm giao dịch với nhau, tìm đúng người mua. Chỉ cần nhận biết chuẩn, cuộc giao dịch này có thể lấy được phần trăm, cũng chính là tiền lãi."
"Nhưng em xem đi xem lại không biết bọn họ đang khoa tay múa chân gì, giống như đang gào thét với nhau vậy." Đỗ Thị Na hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn đại sảnh đang giao dịch ầm. Bởi vì trong đại sảnh này, toàn bộ Thao Bàn Thủ đứng trên cao, người bên dưới vây quanh thành một vòng lớn, toàn bộ bọn họ đều ra hiệu khoa tay múa chân, gào thét lớn, giống như đang chơi đùa đoán số, thật sự nhìn không ra bọn họ đang làm việc buôn bán giao dịch.
"Vậy em đi mua cà phê đi." Cổ Dư cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lấy tay vỗ vỗ vai Thị Na, "Giúp tôi mang một ly lại đây, đứng đây nhàm chán quá." Hiện tại cuối cùng cô cũng hiểu được, vì sao bọn Vera lại muốn áo dụng loại phương pháp giao dịch mặt đối mặt này.
Bởi vì giao dịch trực tuyến cần các loại chứng thực cùng thủ tục, sẽ làm chậm trễ thời gian giao dịch, bỏ lỡ các cơ hội, nhưng giao dịch mặt đối mặt, sẽ giải quyết dứt khoát, lập tức thành giao.
Như vậy vừa tiện, lại có năng lực xúc tiến giao dịch, nắm bắt lấy mỗi giây cơ hội lợi nhuận hơn!
"Vâng, em đi đây!" Đỗ Thị Na vui vẻ gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài!
Cổ Dư thì tìm cái ghế ngồi xuống, tiếp tục chờ phỏng vấn.
Hơn mười phút sau, nơi giao dịch nghỉ giải lao, tất cả Thao Bàn Thủ đều đi ra ngoài nghỉ ngơi, Cổ Dư nhìn thấy mỹ nam hôm qua đổ cà phê lên người mình, đang mặc đồ âu giày da ở cùng một nhóm với các chàng trai khác, giống như đang giải quyết công chuyện với nhóm Thao Bàn Thủ.
Khi đi qua trước mặt Cổ Dư, anh chàng bỗng nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Cổ Dư: "Cô, hình như chưa bỏ cuộc?" Không thể tưởng tượng được cô gái này lại tới nữa, hèn gì vừa rồi nhìn nhìn quen mắt!
Cổ Dư cũng chậm rãi đứng lên, mỉm cười, "Chuyện áo choàng ngày hôm qua của tôi còn chưa được giải quyết, làm sao tôi có thể bỏ cuộc được. Tiên sinh, chuyện này chúng ta cần giải quyết cho tốt."
"Vâng, tôi mời cô ly cà phê." Chàng trai cũng ga lăng mời cô, nhận hai ly cà phê trợ lý đưa qua, đưa cho cô một ly, "Tôi là Glenn, sau này cô có thể trực tiếp đến đây tìm tôi."
Glenn
"Tìm anh làm cái gì?" Cổ Dư nhận ly cà phê, cười hỏi lại anh, "Đòi anh đền áo sao?"
"Đền áo cũng được." Chàng trai nho nhã cụng ly cà phê với cô, nhẹ nhàng cười, "Tuy rằng Vera từ chối cô, nhưng tôi có thể thử giữ cô lại. Tôi cho cô thời gian ba ngày, chỉ cần cô có thể không tạo sai lầm gì ở sảnh giao dịch, tôi sẽ để Vera giữ cô lại."
"Không thành vấn đề!" Cổ Dư sảng khoái thành giao với chàng trai, cùng cụng ly với anh ta, tuyệt đối không hàm hồ nhăn nhó!
Chỉ cần cho cô bước vào cánh cửa này, cô nhất định sẽ tạo được thành tích khiến cho Vera tâm phục khẩu phục, để mình giữ được chức vị! Tất cả mọi người đều biết, cái gọi là phỏng vấn, chính là đang thử sức chịu đựng của ứng cử viên tuyển dụng mà thôi! Mười người thực sự được ghi tên vào công ty, còn là chuyện thật lâu sau này!
---
Bởi vì một ly cà phê đổ, Cổ Dư chiếm được cơ hội thực tập từ Glenn.
Đến khi cô mặc đồng phục màu vàng, xinh đẹp đoan trang cùng Bạch Khiết, Thị Na đi vào sảnh giao dịch, Vera bị dọa rớt ly cà phê trong tay!
Toàn bộ đàn ông trong đội, đều kinh diễm nhìn chằm chằm cô gái cao gầy này, đều buông công việc trong tay xuống, tìm tòi nghiên cứu mỹ nữ này là ai.
Mỹ mạo của Cổ Dư, không cần nói cũng biết, cô là mỹ nữ trong mấy trăm người xin việc, khiến người ta gặp qua là không quên được. Nhất là đôi mắt mèo sáng lấp lánh xinh đẹp kia, lại khiến người ta thích thú, giống như nhìn thấy hạt châu thủy tinh trong suốt mà lấp lánh! Dáng người thướt tha cao gầy, càng không cần phải nói thêm.
Đương nhiên, hôm nay Cổ Dư cũng không phải tới đây để khoe ra mỹ mạo của mình, không phải trời sinh quyến rũ xinh đẹp không có chí tiến thủ, mà là vóc dáng đến tầm sư học đạo, hơi hơi cúi người với mọi người, "Tôi là Torn, mong được chỉ bảo nhiều."
Cũng xoay mặt hướng về Vera, giúp cô nâng ly cà phê lên, "Chị Vera." Tuổi của cô gái này quả thật lớn hơn cô nhiều, bởi vậy kêu cô ấy là chị cũng không quá.
Vera vốn dĩ có tức giận muốn phát tác, gặp thái độ của Cổ Dư hòa nhã, liền ôn hòa hừ một tiếng, "Glenn giới thiệu cô vào sao? Nhưng mà cô nghe rõ rồi chứ, đi theo tôi làm việc, một là không cho phép phạm sai lầm, hai là không được lãng phí thời gian! Nếu để tôi phát hiện cô nghĩ gì sai rồi ảnh hưởng đến mua bán, tôi sẽ cho cô đem cả tính mạng ra để bồi thường tổn thất! Understand?"
"Tôi biết rồi." Cổ Dư gật gật đầu.
"Vậy giờ đi làm việc đi." Vera cũng không nhiều lời vô nghĩa cùng cô, xoay người đi trước, nhưng lại đưa cô một quyển sổ sách, "Nghe nói trước kia cô làm thư kí ở tòa thị chính, như vậy hiện tại công việc của cô, chính là đem những giấy tờ nay đi thanh toán! Trước khi tan làm giao cho tôi!"
Cổ Dư đem lật lật đống sổ sách thật dày như nợ cũ năm xưa này, gật đầu mỉm cười: "Vâng."
Tuy rằng cô thật sự am hiểu tính toán sổ sách, nhưng nhiều như vậy, là tính cho cô bể đầu hay sao? Nhưng không còn cách nào khác, Vera nhìn cô không vừa mắt, là nhất định phải cố ý làm khó dễ cô, cô phải qua được cửa này.
"Bắt đầu!" Không đợi toàn bộ sảnh giao dịch làm việc lại, Vera dẫn theo đoàn đội tinh anh của mình dũng mảnh lao vào sảnh giao dịch, thân ảnh cao gây đứng ở vị trí tối cao nhất, lại lấy tay làm mẫu một lần cho đoàn đội tinh anh của mình, báo cho bọn họ chuẩn, chỉnh, ổn, đúng là một nữ cường nhân thế hệ mới hàng thật giá thật!
Cổ Dư thì ngồi máy tính bên này tính tiền thanh toán giấy tờ, đầu tiên là nhìn nhìn con số ghi lại giao dịch qua bao năm của bọn họ, phát hiện bọn họ đúng là dám làm thật, mỗi một giao dịch đều là mấy trăm vạn tệ đến hơn một ngàn vạn tệ, vô cùng lớn!
Cô lấy tay bất đắc dĩ gõ bàn phím, bắt đầu nhập tên các loại công ty, làm công việc thanh toán nhàm chán này.
Nhưng mà đang lúc cô đánh vào một loạt cái tên, bỗng nhiên cô phát hiện công ty Vinh Thăng Quốc Tế của Hàn Vũ Ngấn ở Malaysia làm giao dịch với nơi này nhiều nhất, gần như là khách hàng cũ, mấy năm trước thị trường chứng khoán lao dốc, kinh tế toàn cầu chưa gượng dậy nổi, công ty này mạo hiểm phiêu lưu mua vào toàn bộ, đi ngược lại thị trường, sau đó kinh tế toàn cầu đột nhiên trở mình, vượt qua dự đoán của mọi người, ông ta thành công trở thành người đứng đầu!
Sau đó, ánh mắt ông ta vẫn rất độc đáo, dũng cảm đi lối tắt, ở thị trường chứng khoán mây mưa bất thường này, trở thành truyền kỳ bất bại trong giới tài chính của Malaysia!
Đương nhiên, vị tiền bối này hiện tại đã thay tên thành Hàn Chính, quốc tịch Malaysia. Nếu năm đó ông ta thua cuộc, như vậy với một người không xu dính túi mắc nợ tùm lum như ông ta, lại dùng phương thức này chấm dứt cuộc sống thống khổ!
"Hi! Người đẹp, đang nghiên cứu gì đó?" Một bên, có người gõ vang mặt bàn của cô, cố ý tựa người lên bàn, tới gần cô, "Tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm, thế nào? Tôi cảm thấy cô rất giống bạn gái cũ của tôi."
Cổ Dư quay đầu lại, không quen với sự thân mật của anh chàng này, khẽ dựa người ra phía sau, "Này anh bạn, anh cùng người khác nói chuyện nhất định phải dùng loại tư thế này sao?" Rất ngả ngớn! Thế mà lại ngửi thấy mùi nước hoa trên đầu cô!
"A, ngại quá, vừa rồi không kìm lòng nổi!" Anh chàng đẹp trai phong độ nhún nhún vai, gương mặt tà mị bừa bãi, bĩ bĩ, lại khiến người ta ấn tượng, chỉ nhăn mày cười một cái cũng khiến người ta động lòng, không thua gì phụ nữ, sau đó anh chàng đứng thẳng người, cười nói với một mỹ nam khác ở bên cạnh mình:
"Eden, cậu mời người đẹp này đi uống rượu đi, nhìn qua có vẻ cô ấy là độc thân, mà cô bạn gái thứ ba mươi tư của cậu, hình như vừa mới chia tay cậu rồi."
Anh chàng tên là Eden tuấn mỹ lãnh khốc thì lườm anh chàng này một cái, không có hứng thú bước đi, "Người đẹp này không phải đồ ăn của tôi, Jay cậu cứ giữ lấy mà "Ăn"! Uống cà phê xong bắt đầu làm việc, nếu không tiền lãi tháng này của cậu, Vera sẽ trừ hơn một nửa!"
Eden
Thì ra là đội Thao Bàn Thủ đang nghỉ ngơi, hai anh chàng đẹp trai dễ nhìn nhất tìm đến gần cô, muốn làm quen đồng nghiệp mới!
Vì thế Cổ Dư đứng lên, bắt tay với bọn họ, "Tôi là Torn, thật vui được biết hai anh."
Thế này hai anh chàng này mới xoay người, lại đi trở về phía cô, cùng bắt tay với cô, "Vậy sau khi tan làm cô có muốn đi ăn cơm với chúng tôi không? Cô là mỹ nhân đẹp nhất trong những nhân viên thanh toán mà chúng tôi từng gặp! Rất có tiềm lực đi thi Hoa Hậu ~"
Cổ Dư liền mỉm cười với anh chàng sáng sủa tên Jay này, "Hai anh có thể gọi tôi là Torn. Sau khi tan làm, tôi có thể đi ăn cơm cùng hai anh, nhưng mà tôi còn muốn đem theo hai người bạn."
"Là hai người đẹp này sao?" Jay thế mà lại đi tới chỗ Bạch Khiết và Thị Na ôm một trái một phải, thoải mái hưởng thụ cái ôm này, đôi mắt hẹp dài lại như phóng điện với Cổ Dư, "Có ba người đẹp đi ăn cơm cùng chúng ta, nhất định sẽ ăn ngon miệng! Cứ như vậy đi, sau khi tan làm chúng ta cùng đi! Eden mời!"
Tiểu Thị Na vội vàng hất tay anh chàng này ra, trừng mắt nhìn cái tên háo sắc này một cái, "Ai muốn đi ăn cơm với anh! Buông tay ra!"
Bạch Khiết ôn nhu thì nhẹ nhàng cười, "Tina, thật ra ăn cơm cùng hai vị tiền bối này cũng không thiệt thòi gì, sẽ cho chúng ta học được cách sinh tồn ở đây, được công ty chính thức tuyển dụng. Còn nữa, cùng bọn họ ăn cơm cô sẽ không mất miếng thịt nào đâu."
"Nhưng chạng vạng Tuấn Sinh sẽ đến đón tôi, anh ấy sẽ ghen!"
"Không có vấn đề gì cả, đến lúc đó ba nam ba nữ, chẳng phải rất tốt sao?" Bạch Khiết chớp chớp mắt với cô, giơ ba ngón tay ra, "Cô cùng người yêu của mình hẹn hò, tôi cùng Cổ Dư uống rượu với hai anh chàng này, đúng chứ? Hơn nữa người yêu của cô có thể bảo vệ chúng tôi."
"OK!" Thị Na gật đầu, cuối cùng đồng ý!
Vì thế sau khi hoàn thành công việc chân chạy vặt xong, ba người đẹp cùng hai anh chàng đẹp trai đứng trước tòa nhà của công ty.
Hai anh chàng này có một chiếc Porsche, bởi vậy sau khi thương lượng, năm người tính ngồi lên xe của Jay đi ăn cơm. Nhưng Cổ Dư mang thai không thể đua xe, chỉ có thể để Eden đưa mình cô đi, còn Jay đưa Bạch Khiết cùng Thị Na đi đua xe, đến nhà hàng trước.
Trên đường, anh chàng Eden mặt lạnh mới lần đầu gặp mặt thật quan tâm cô, tốc độ lái xe đặc biệt chậm, đột nhiên hỏi cô: "Vừa rồi ngửi mùi xăng cô có phản ứng buồn nôn, có phải đang mang thai hay không?"
Cổ Dư âm thầm giật mình, nói dối: "Không phải, có thể là do ăn gì đau
bụng rồi."
"Nếu cô mang thai, vậy tôi khuyên cô tốt nhất đừng giao thiệp với công việc giao dịch này." Eden trầm giọng nói, lẳng lặng nhìn về phía trước, "Lấy sự hiểu biết của tôi về phụ nữ, cô nhất định là mang thai. Nhưng cô phải biết rằng, đại sảnh giao dịch vô cùng hỗn độn, hơi có vô ý, cô sẽ bị những người đàn ông khác giở trò, thậm chí là bị đẩy ngã!"
Cổ Dư thấy trong lòng anh chàng này đã biết rõ ràng, liền sờ sờ cái bụng chưa nhô lên của mình, cười nói cô đơn: "Anh có từng làm cho một cô gái mà anh không thương mang thai đứa con của mình chưa?"
"Không có." Eden quyết đoán trả lời, gương mặt lãnh khốc không có biểu tình gì, "Tôi tuyệt đối sẽ không làm cho cô gái mà tôi không thương mang thai đứa con của tôi, bọn họ cùng tôi chính là tình một đêm, chưa bao giờ có tình cảm thật."
Hai người nói chuyện với nhau, chiếc Porsche dần dần đi về phương hướng nhà hàng, đột nhiên Eden dừng xe lại trước một tiệm thuốc, quay đầu nói với Cổ Dư: "Tối hôm nay, nhất định Jay sẽ làm cho mọi người uống rượu, tôi đi mua ít thuốc giải rượu cho cô. Cô dùng chút thuốc giải rượu trước, có thể giữ được tỉnh táo, tránh say rượu."
"Vâng, cám ơn anh." Cổ Dư cảm kích cười với anh, ngồi chờ trên xe.
Vì thế Eden đi đến tiệm thuốc mua thuốc giải rượu, thời điểm trả tiền, thuận tiện cầm lấy hộp "Áo mưa" ở trên giá, trả tiền cùng nhau, sau đó đi ra tiệm thuốc.
Giờ phút này, bóng đêm mùa đông giống như mực, gió lạnh thổi vù vù, không phải là một thời tiết đẹp để ra ngoài, nhưng trời tốt, hôm nay dĩ nhiên là Giáng Sinh, màu sắc sặc sỡ của đèn nháy treo đầy mỗi cây đại thụ bên đường, toàn bộ các cặp tình nhân tan làm đều đi ra đường.
Trên đường, nơi nơi đều có thể thấy được mấy cô bé bán hoa hồng, mỗi một góc đều phảng phất ca khúc Giáng Sinh, cùng ánh đèn màu nê ông chiếu sáng bóng đêm!
Không chút nào ngoại lệ, Mộ Dạ Triệt cũng cùng Lâm Tiêm Tiêm thay tên đổi họ đi ra đường.
Chẳng qua Lâm Tiêm Tiêm rơi vào trạng thái say rượu, hai tay gắt gao ôm khuỷu tay của Mộ Dạ Triệt, đang được hắn đỡ đi, thân mình mềm mại gần như dán lên người hắn.
Vài giờ trước, Lâm Tiêm Tiêm hậm hực tâm tình, ngồi ở nhà hàng uống rượu hơn một tiếng, cuối cùng trợ lý của cô không thể không lập tức gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, để hắn lại đây nhìn xem.
Bởi vì Lâm Tiêm Tiêm uống rượu là vì hắn, bị hắn như gần như xa biến thành phiền lòng khó hiểu, cuối cùng mượn rượu giải sầu.
Hắn vẫn như cũ không hề đến tham dự bất kì lời mời nào của cô, Giáng Sinh cũng không chịu đi ra gặp cô, làm cho cô một mình ngồi ở nhà hàng uống hơn nửa chai rượu mạnh, thiếu chút nữa làm mình chết vì rượu!
Cuối cùng, Mộ Dạ Triệt buông công việc mà lại đây, đỡ cô say khướt đi trên đường, giúp cô tỉnh rượu.
Bởi vì nơi này là đoạn phố phồn hoa đô hội, bởi vậy ánh đèn nê ông của các khu trung tâm thương mại chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, nên Mộ Dạ Triệt có thể rõ ràng nhìn thấy tiệm thuốc ở ngã tư đường phía trước!
Hắn quyết định mua một ít thuốc giải rượu cho Lâm Tiêm Tiêm, sau đó theo cô đi chơi đêm Giáng Sinh, lẳng lặng đi trên đường cùng cô, cảm nhận loại cảm giác tay trong tay của các cặp tình nhân trải qua đêm Giáng Sinh này, thỏa mãn tâm nguyện này của cô. Thật ra hắn cũng không cố ý cự tuyệt cô, mà là cảm thấy, bây giờ còn chưa phải thời điểm công khai mối quan hệ giữa bọn họ, còn cần một đoạn thời gian nữa.
Vì thế hắn đi đến tiệm thuốc mua thuốc giải rượu, cầm mấy chai nước, đứng xếp hàng phía sau Eden chờ trả tiền.
Bởi vì bọn họ đồng thời đều lấy thuốc giải rượu ở trên giá, bởi vậy hắn chú ý chàng trai trẻ tuổi này vài lần, nhìn thấy anh chàng trẻ tuổi này ngoài lấy thuốc giải rượu, còn cầm hộp "Áo mưa", rõ ràng là tính cùng bạn gái thuê khách sạn uống rượu.
Mà càng khiến người ta không thể bỏ qua là, anh chàng này thế nhưng lại lái Ferrari màu vàng dừng trên con đường náo nhiệt đầy người qua lại, khiến mấy cặp tình nhân đi ngang qua đều tò mò quan sát.
Anh chàng này trước khi lên xe, lại còn mua một bó hoa hồng thật to ở cửa hàng hoa, thế này rồi mới đi về chiếc Ferrari màu vàng của mình, chuẩn bị cùng bạn gái đi ăn trước!
Vì thế Mộ Dạ Triệt thản nhiên nhìn lướt qua, đi về xe của mình, để Lâm Tiêm Tiêm uống thuốc giải rượu.
Lâm Tiêm Tiêm say rượu không thoải mái lắc đầu, nâng tay vuốt ve chai nước, không muốn ăn uống gì, sau đó bỗng nhiên mượn say rượu ôm chặt lấy hắn, nhắm mắt lại nói lời vô nghĩa: "Đừng đối xử với em như vậy được không? Đừng ép em đi Paris! Em không muốn đi, em muốn cùng anh đón Giáng Sinh...... Vì sao lại đối xử với em như vậy? Em thật sự khó chịu......"
Một Dạ Triệt thì vỗ vỗ mái tóc của cô, "Được, hôm nay chúng ta cùng nhau đón Giáng Sinh."
Nhưng mà đang lúc hắn nói xong câu đó, chậm rãi ngẩng đầu, hắn bỗng nhiên nhìn thấy chiếc Ferrari màu vàng phía trước có một cô gái xinh đẹp bước xuống, cô gái đóng cửa xe lại thật mạnh, ôm áo choàng của mình, đi giữa trời tuyết, không chịu lên xe của anh chàng kia. Mà thân ảnh cao gầy quen thuộc này đúng là làm cho gương mặt của hắn biến sắc, lập tức nghĩ tới hộp "Áo mưa" kia!
Chết tiệt!
Hắn nhanh chóng buông Lâm Tiêm Tiêm ra, đi nhanh về hướng bên này!
"Torn!" Hắn lớn tiếng kêu giữ Cổ Dư lại, gương mặt có dấu ấn tức giận, ngọn lửa giận tăng vọt trừng mắt nhìn chằm chằm cảnh cáo anh chàng ở trong xe, híp mắt lại, "Đừng có đụng vào cô ấy! Cô ấy không phải loại phụ nữ dễ dãi!"
Eden cùng Cổ Dư đồng thời cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu nhìn hắn.
Nhất là Cổ Dư, mày khẽ nhếch, quay đầu nhìn hắn, chờ hắn nói câu tiếp theo. Hắn đang nói cái gì? Cô không phải loại phụ nữ dễ dãi?
Eden thay cô muốn thuốc thì dễ dãi cái gì?
Eden ở bên trong xe thì thân thiện vươn tay ra với Mộ Dạ Triệt, "Xin chào, tôi là đồng nghiệp mới của Torn, chúng tôi chuẩn bị đi ăn cơm, anh muốn đi cùng không?" Tối hôm nay anh hẹn người bạn gái thứ ba mươi lăm của mình gặp mặt ở quán bar, cũng mua hoa hồng cùng "Áo mua", chuẩn bị cho buổi tối Giáng Sinh lãng mạn, xem ra là làm cho người đàn ông này hiểu lầm rồi.
Nhưng mà người đàn ông này có lẽ là tác giả của cái thai kia, vậy khiến hắn hiểu lầm cũng tốt! Anh không ngại!
"Torn rất được, cũng rất có khả năng, tôi rất thích cô ấy." Anh vừa cười vửa nói, lấy tay chỉ chỉ nhà hàng ở phía trước cách đó không xa, "Chúng tôi dùng cơm ở nơi này, cùng đi qua đó đi."
Mộ Dạ Triệt thì đến gần Cổ Dư, lo lắng nhìn cô, "Tên này rất nguy hiểm, không thích hợp với em, em phải hiểu được việc bảo vệ chính mình."
"Cám ơn." Cổ Dư khẽ mở miệng, căn bản không biết hắn đang nói cái gì!
Nhưng mà có thể gặp gỡ ở đây coi như là duyên phận, cô cần thiết phải nói cho hắn biết tình hình thực tế, nhẹ nhàng cười nói:
"Vừa rồi em cảm giác thật buồn, nên muốn xuống xe đi bộ, bởi vậy Eden cũng không làm gì em cả. A, đây là cuộc sống mới sau này của em, bên cạnh em sẽ có mấy trăm người đồng nghiệp nam, mỗi ngày đều "tiếp xúc thân mật", ăn cơm uống rượu. Nhưng mà em tin rằng em sẽ bảo vệ tốt chính mình, bởi vì em cần phải thích ứng."
"Giờ anh đi cùng em." Mộ Dạ Triệt lại bình tĩnh nói, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Eden một cái, một phen giữ chặt cổ tay của Cổ Dư kéo cô đi về phía trước, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, muốn chứng kiến hoàn cảnh công việc mới của cô, "Em như vậy, khiến anh thật sự lo lắng."
Lâm Tiêm Tiêm nằm mê man trên xe, hắn sẽ để trợ lý của cô tạm thời để ý đến cô, hắn rời đi một lát. Mà Cổ Dư bị cái tên háo sắc kia nhắm trúng, hắn thật sự là không yên lòng!
Có cái gì mà băn khoăn, có cái gì mà quan trọng hơn so với sự an toàn của cô đâu?
Hiện tại Cổ Dư tự động đưa người vào cửa, cái tên tình trường lãng tử kia lại có lí do gì mà không ăn luôn miếng thịt béo trước mắt này chứ?
Trong ánh mắt tà mị của cái tên này, chứa đầy kɦoáı ƈảʍ đùa bỡn, đem tất cả phụ nữ trở thành cái xe buýt công cộng của mình, cũng chưa từng chịu trách nhiệm, Cổ Dư lại hồn nhiên không biết!
Cô hiện tại đã đổi một công việc mới, là đổi một hoàn cảnh mới, tình cảnh này lại khiến hắn càng thêm lo lắng!
Tiếng khóc bi thương đè nén của cô vẫn tồn tại mãi trong đầu hắn như cũ, hiện tại hắn lại như nhìn thấy, bề ngoài xinh đẹp của cô lại đưa đến không ít ong bướm, khiến cô không thể giãy thoát khỏi thống khổ!
Thật ra hắn không rõ, vì sao cô lại muốn chính mình bước vào một công việc có hoàn cảnh phức tạp như vậy?
Nghe nói, cô làm công việc chân chạy vặt ở nơi đó, phỏng vấn hai lần mới vào được. Tội gì lại muốn tra tấn chính mình như vậy?
Vì thế hắn đưa Cổ Dư đến trước mặt nhà hàng, ở trong dạ khúc Giáng Sinh, đi vào trong, nhìn thấy tụi Bạch Khiết đang ăn cơm nói chuyện phiếm cùng một người đàn ông xa lạ, cũng bị tên kia kề vai sát cánh, cười cười nháo nháo.
Hắn nhìn thoáng qua, lấy tay kéo Cổ Dư lại, buông mắt nhìn chằm chằm cô, không cho phép cô đi quá gần với hai chàng trai ngả ngớn này, "Rời xa bọn họ! Thật ra em có rất nhiều cách khác làm cho mình tiến bộ hơn!"
Cổ Dư cười lạnh một tiếng, bỏ tay hắn ra, "Hai ngày sau em sẽ bị đuổi khỏi công ty, hiện tại em làm quen với bọn họ thì có gì là sai?! Em thích công việc này, là nó làm cho em nhìn thấy hi vọng mới, em sẽ bắt lấy mọi cơ hội bước vào lĩnh vực này!"
"Anh chưa bao giờ biết em thích loại công việc này!"
"Đó là bởi vì anh chưa bao giờ hiểu biết về em!"
Cổ Dư bắt đầu khắc khẩu với hắn, bỏ tay hắn ra, nhanh chóng đi tới bên cạnh tụi Bạch Khiết, rời xa hắn, ngồi xuống bên cạnh Jay, "Xin lỗi, tôi đến trễ."
"Tôi thích nhất được ngồi cùng người đẹp, tới trễ không thành vấn đề." Jay sờ sờ vai của cô, cười ha ha ăn đậu hủ chùa, sau đó ánh mắt miết về hướng gương mặt đang xanh mét của Mộ Dạ Triệt, "Bạn trai của cô à? Hình như vừa rồi hai người đang cãi nhau."
Jay
"Tôi không biết anh ta." Cổ Dư gỡ tay Jay ra, biết là anh chàng này cố ý, cười nói: "Tôi cũng không thích những người đàn ông dễ dãi, nếu còn như vậy tôi sẽ tức giận!"
Nếu có một ngày cô có thể làm người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, điều đầu tiên cô làm là khiến bọn họ bỏ thói hư tật xấu trêu chọc người khác phái!
[Đương nhiên, sau đó không lâu cô cũng không ngờ rằng chính mình lại làm người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, làm cho bọn họ trở thành phụ tá đắc lực của mình, nhưng không có khiến bọn họ bỏ được tật xấu này, hơn nữa còn thật sự hưởng thụ!]
Jay, quả nhiên rút tay lại, không hề đùa giỡn với cô, "Hình như bạn trai của cô tức giận thật, đang đi qua bên này."
Chỉ thấy Mộ Dạ Triệt chậm rãi đi tới bên này, người có vẻ thật im lặng, không có tức giận nữa, nhưng gương mặt lại lạnh như băng đến khác thường, rồi đột nhiên kéo Cổ Dư qua, lạnh lùng nhìn chằm chằm Jay cùng Eden:
"Cổ Dư, là con gái của Mộ gia tôi, cô ấy cùng hai người không chơi nổi loại trò chơi này! Tôi tuyệt đối không cho phéo có người lại dùng cách này để tiếp cận cô ấy, cô ấy không phải là loại phụ nữ như hai người tưởng tượng, đừng có làm tổn thương cô ấy!"
Hắn kiên trì đưa Cổ Dư ra khỏi nơi này, nắm chặt cổ tay của cô, cùng cô đi trên con đường dành riêng cho người đi bộ đang tấp nập kẻ đến người đi, "Nhất định phải tiếp tục sống như vậy sao?"
Hắn cũng không hi vọng cô vẫn tiếp tục sống như thế, vậy sẽ khiến cô mệt chết đi được.
"Đúng vậy." Cổ Dư đưa tay kia nhẹ nhàng rút cổ tay còn lại khỏi tay hắn, vùng thoát khỏi hắn, không có nói gì nữa, cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
Cô mệt chết đi được, ngóng trông hắn sớm ngày kết hôn cùng Lâm Tiêm Tiêm, sau đó cô rời khỏi thành phố này, không hơn.
Có lẽ đau đến tận cùng, mới có thể tái sinh lần nữa, có thể làm cho cô cam tâm tình nguyện quên sạch tất cả. Cô còn lưu luyến chưa đi, là vì còn chưa đủ đau.
Nhưng mà trước khi đi, cô sẽ khiến mình sống một lần thật tốt ở thành phố này.
Đợi đứa bé ra đời, sự nghiệp ổn định có nơi dựa vào, cô liền rời khỏi nơi đây.
---
truyenwiki1.com 19/5/2021.