Edit: Ramsessivy.
Sau khi theo dõi bị phát hiện, lúc này Lâm Tiêm Tiêm không có nổi bão nữa, mà là khiếp sợ nhìn Mộ Dạ Triệt ở cửa, lén lút lui về sau từng bước.
Bởi vì, vừa rồi những lời cô nhục nhã Cổ Dư, toàn bộ đã bị hắn nghe được!
Sự việc chính là có chút khéo như vậy, Cổ Dư đi vào toilet, cô cũng hổn hển lại đây cảnh cáo, sau đó Dạ Triệt cũng lại đây!
"Dạ Triệt, cô ấy là Cổ Dư đúng hay không?" Sau khi chột dạ xong, cô bắt đầu tìm được lập trường của mình, đơn giản đem lột trần chuyện này, "Hôm nay em theo bạn đến đây đánh golf, vừa mới ở trong này gặp được một cô gái có diện mạo giống hệt Cổ Dư, bởi vậy mới nói với cô ấy mấy câu. Hơn nữa, hôm nay anh đến đây gặp mặt cô ấy đúng không?"
Sắc mặt Mộ Dạ Triệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô, vừa không giải thích cho cô, cũng không đề cập chuyện vừa rồi, chính là ánh mắt u ám, bỗng nhiên xoay người bỏ đi.
"Dạ Triệt!" Lâm Tiêm Tiêm vội vàng đi cùng, giữ tay hắn, không cho hắn đi, "Dạ Triệt, nếu cô ấy quả nhiên là Cổ Dư, như vậy em hi vọng lần sau anh hẹn gặp mặt với cô ấy cũng đưa em theo! Anh đã nói tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với em, nhưng hiện tại em thật đau lòng! Dạ Triệt!"
Mộ Dạ Triệt không nói lời nào, bỏ tay cô ra, lập tức rời đi.
Lâm Tiêm Tiêm đứng tại chỗ tức giận một trận, nhưng không có biện pháp nào, chỉ có thể nhìn hắn đi xa, âm thầm cắn răng.
Nếu hiện tại cô làm ầm chuyện này, như vậy vụ vu oan hãm hại trước kia sẽ bị đào móc ra. Nhưng cô thật sự tức giận, muốn phải giải quyết chuyện khó này triệt để, không thể cứ để Cổ Dư ở trong này chia rẽ tình cảm của cô cùng Dạ Triệt!
Ngay sau đó, cô bắt đầu điều tra chỗ ở của Cổ Dư.
Nhưng mà ngã tư đường lần trước, chính là một địa chỉ giả mà Cổ Dư đưa ra. Cho dù cô có phái người quật ba mét đất ở nơi đó, tra xét từng căn biệt thự trong phạm vi trăm dặm, cũng không tìm được hành tung của Cổ Dư!
Cuối cùng, cô bỗng nhiên nghĩ tới nơi làm việc trước kia của Cổ Dư. Cô gái này yêu công việc như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ công việc từng khó khăn phấn đấu, cô chắc chắn Cổ Dư còn ở nơi giao dịch ồn ào kia!
Cho nên lúc này cô đến tòa nhà giao dịch ở khu phố trung tâm, nói thẳng muốn tìm Cổ Dư của KS, có một số việc cần bàn bạc!
Ở trong ấn tượng của cô, nơi giao dịch cũng không phải là một nơi tốt, không chỉ có nhiều người loạn xạ xô đẩy, hơn nữa hoàn cảnh phức tạp, có thể trong một khoảng thời gian ngắn, đem một người trong sạch trở thành tiền tài đầy người, vàng đỏ nhọ lòng son, cuối cùng chỉ biết đến lợi ích là duy nhất.
Bởi vậy từ trước kia, thật ra cô sớm đã xem thường phần công việc này của Cổ Dư. Ở trong mắt cô, Cổ Dư lựa chọn dùng phương thức này để Mộ Dạ Triệt nhìn mình với con mắt khác, chính là hoàn toàn ngược lại rồi. Có người đàn ông nào lại thích phụ nữ chen lấn làm việc trong này chứ?
"Thật xin lỗi Mộ thiếu phu nhân, nơi này không có Cổ Dư." Nhân viên làm việc ở đây đi mà quay lại, xin lỗi cô, "Nửa năm trước Cổ tiểu thư bị tai nạn xe cộ đã qua đời rồi."
Tai nạn xe cộ?
Trong lòng Lâm Tiêm Tiêm âm thầm cả kinh, thế này mới nhớ nửa năm trước Lâm Ngọc Nhi chế tạo một vụ tai nạn nhắm vào Cổ Dư, làm cho mọi người cho rằng Cổ Dư đã chết, cho nên cô vội vàng cười nói: "Vậy tôi cần tìm người tổng phụ trách của KS, có chút chuyện quan trọng cần xử lý."
"Vậy mời Mộ thiếu phu nhân đến trụ sở của KS, người tổng phụ trách của công ty không làm việc ở đây. Ở đây chỉ cung cấp nơi giao dịch cho các công ty thôi." Bởi vì Lâm Tiêm Tiêm được mệnh danh là nữ vương đàn violincent, cùng với thân phận phu nhân thị trưởng, toàn bộ mọi người đều kính trọng cô vạn lần, cung kính, "Chúng tôi sẽ chuẩn bị xe cho cô."
"Không cần, cám ơn." Lâm Tiêm Tiêm mỉm cười từ chối, lại liếc mắt nhìn sàn giao dịch bên trong, xoay người đi về.
Hiện tại Cổ Dư có tật giật mình muốn trốn tránh cô phải không? Sớm hay muộn, cô nhất định sẽ bắt được người phụ nữ không chịu hết hi vọng kia! Cô muốn cho người đời nhìn xem, người phụ nữ theo đuổi đàn ông không được kia đi quyến rũ chồng của người khác như thế nào!
Sau khi cô ngồi lên xe rời đi, Cổ Dư đi ra từ trong đại sảnh giao dịch. Trên tay cô là ly cà phê, trước ngực đeo bảng tên, đi vê phía trước nheo mắt nhìn phương hướng Lâm Tiêm Tiêm rời đi.
Nhanh như vậy đã đuổi theo tới đây sao? So với những việc mẹ con bọn họ làm với cô, hiện tại tất cả những gì cô làm có tính là gì đâu! Nửa năm trước, cô toàn thân đầy máu thiếu chút nữa bị mẹ con Lâm gia bỏ lại ở nơi xa xôi cho chó ăn!
---
Mộ thái thái rõ ràng cảm giác được biến hóa trên người con dâu, từ dịu dàng bình tĩnh trở nên rất dễ táo bạo, hở một chút là tức giận.
Hôm nay, Từ Thanh Huyên ở nhà nghĩ ngơi ngồi ở sô pha đọc mail, cũng hiền lành giúp người làm bưng vài món thức ăn, người một nhà chuẩn bị ăn cơm, nhưng kênh tài chính và kinh tế trên TV lại đột nhiên giới thiệu tình hình mới nhất của công ty giao dịch chứng khoán KS, nhắc tới một mỹ nữ hải ngoại tên Jasmine có năng lực trác tuyệt sắp đảm nhận vị trí tổng phụ trách đứng đầu KS ở trong nước, công ty đề bạt cô, giới thiệu về cô.
Mộ thái thái căn bản không hứng thú với loại tin tức này, chính là đưa lưng về phía TV mà chơi với cháu, không có xem màn hình, lại bỗng nhiên nghe được âm thanh Lâm Tiêm Tiêm đập mạnh tay lên bàn ăn, nhanh như bay tắt TV đi!
"Làm sao vậy?" Mộ thái thái ngẩng đầu, nhìn biểu tình này của Lâm Tiêm Tiêm, chỉ biết là cô lại không khống chế được lửa giận, vì thế ôm cháu nội vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Ai chọc ghẹo gì con? Nếu tâm tình không tốt, ra bên ngoài mà phát tiết đi, đừng ở nhà mà dọa con trẻ! Gần đây giống người điên, hơi chút khóc hơi chút cười, không đứng đắn một chút nào."
Gần đây tiểu bảo bảo bị dọa sợ không dám muốn mẹ, nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm liền xoay đầu hướng vào lòng bà nội.
Lâm Tiêm Tiêm
"Thì ra cô ta gọi là Jasmine." Lâm Tiêm Tiêm thì nắm chặt điều khiển mà cắn răng tự nói, căn bản không đem những lời vừa rồi của Mộ thái thái lọt vào lỗ tai, sau đó nhanh chóng ôm lấy laptop ở sô pha, xoay người lên lầu.
Jamine, tôi nhất định sẽ đánh cho cô lộ nguyên hình!
"Con không ăn cơm sao?" Mộ thái thái thấy cô lại vội vàng đi lên lầu, thật sự lo lắng cô nổi điên, tự bỏ đói chính mình đến chết, rồi cháu bà không có mẹ, "Ăn cơm đã rồi đi làm việc."
"Không ăn!" Lâm Tiêm Tiêm đóng cửa phòng lại thật mạnh!
Mộ thái thái bị âm thanh giọng nói này làm nhíu mày, thật sự cũng tức giận ôm một bụng lửa, "Ai chọc nó trêu nó chứ! Từ khi lấy thân phận đại tiểu thư Từ gia gả vào đây, mãi cái dáng vẻ đức hạnh này, ngoài việc luyện đàn, còn lại là tức giận, ngay sâu đó là làm nũng trong lòng Dạ Triệt, tâm tình tốt lắm mới giả vờ thành con dâu ngoan hiền trước mặt hai ông bà già này, làm như ai nợ nó không bằng! Vẫn là Cổ nha đầu nhà chúng ta là tốt nhất, Dạ Triệt nó bị mù mới cưới loại phụ nữ giả vờ đứng đắn này!"
Đây gọi là lâu ngày mới thấu lòng người, ngày qua ngày, Lâm Tiêm Tiêm này cũng lười giả vờ dịu dàng rộng lượng, hơn nửa năm liền hiện nguyên hình. Còn nói là sinh ra lớn lên nơi nghèo khổ, một khi gà hóa thành phượng hoàng, so với ai khác đều ngạo mạn ích kỷ, quả nhiên là trước đây ăn khổ nhiều quá, hiện tại muốn nắm chặt mọi thứ trong lòng bàn tay!
Cậu bé con thì ngẩng đầu nhìn bà nội, nhướng mày lên đồng tình.
---
Sau khi gả vào Mộ gia, Lâm Tiêm Tiêm đối xử với chồng của mình, cùng với cha mẹ chồng, có phương thức độc đáo của cô khi ở chung.
Trước ôn nhu, mọi chuyện đều thuận theo kiểu người thiện lương luôn hiểu ý, sau đó lại có một chút hờn dỗi, để bọn họ dỗ dành. Cứ như vậy, cô với sức khỏe không tốt vừa chiếm được sự quan tâm của ba mẹ chồng, vừa làm cho bọn họ không xem cô là Lâm Tiêm Tiêm trước kia mà khinh thường.
Cô biết rõ trước kia thanh danh của mình không tốt, ở trong mắt hai ông bà Mộ gia thì cô chính là một tiểu tam, Cổ Dư mới là con dâu vừa ý của bọn họ, cho nên cô nhất định phải làm cho Mộ Dạ Triệt biết, là cô bị hắn biến thành tiểu tam, hắn có trách nhiệm đau lòng cô, yêu thương cô, để cho cô được hắn dùng cả đời sủng nịnh.
Vì thế lâu như vậy cho tới nay, Mộ Dạ Triệt rất là đau lòng cô. Nhất là khi cô tính tình yêu kiều cố ý sinh hờn dỗi, chế tạo một ít tình thú, Mộ Dạ Triệt nhất định sẽ càng đau thương cô hơn.
Nhưng mà thời gian gần đây, Cổ Dư này lại khiến cho cô từ sinh hờn dỗi biến thành cáu giận, mấy lần khống chế không được cơn giận dữ trong lòng mình!
Xem ra, cô là bị Cổ Dư nhắm trúng, mới có thể nổi trận lôi đình ở trong này!
Vì thế cô quyết định phải để mình thanh tỉnh một chút, nhất định quyết định, không thể phát giận ở trước mặt người nhà Mộ gia, cũng không thể lại ghen lồng lộn ở trước mặt Mộ Dạ Triệt.
Cổ Dư nhất định sẽ lợi dụng áy náy của Dạ Triệt đối với mình, lén hẹn gặp mặt nhỉ?
Như vậy cô nên ân ái với Dạ Triệt ở trước mặt cô gái này, để cho cô ta lại thương tâm muốn chết thêm lần nữa!
Giờ phút này, cô ngồi trước laptop điều tra thân phận của Jasmine, sau đó gọi điện cho Dạ Triệt, nói ôn nhu: "Dạ Triệt, em đặt bàn ở nhà hàng EF, tối nay chúng ta đi ăn đồ Pháp, sau đó đến nhà hát xem ca kịch, cái này có khả năng giúp một chút cho cuộc thi sắp tới của em."
"Hôm nay không có thời gian." Mộ Dạ Triệt nói đạm mạc, rõ ràng không có hứng thú với lời mời này.
Trên thực tế, từ hơn nửa năm trước khi quyết định lựa chọn hẹn hò cùng cô, theo cô đi xem nhạc kịch, Mộ Dạ Triệt liền không biểu lộ biểu tình vui sướng quá mức. Hắn theo cô nghe mấy thứ này, thuần túy là cổ vũ cô, cũng không phải bởi vì hắn thích.
Nhưng thời gian rất lâu cho tới nay, người phụ nữ này coi trọng xem nhạc kịch tới nghiện. Khí chất càng toát lên cao nhã, trên người tràn ngập hơi thở nghệ thuật, lại làm cho hắn chùn bước.
Hắn bị cô hấp dẫn một chút, tựa như là cô đột nhiên tự sát trả nợ thay Lâm Ngọc Nhi, ở trong hoàn cảnh khốn cùng cố gắng theo đuổi giấc mộng của chính mình, giống như một cây cỏ nhỏ bị gió tuyết đè bẹp, yếu đuối nhưng cũng không chịu khuất phục, điểm này làm cho hắn nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Nhưng mà gần đây, hội đồng thẩm tra ở Vienna lại truyền đến tin tức, cả Lí Mỹ Thắng cùng con gái đều sao chép tác phẩm, trong vòng nửa năm lấy được hai giải thưởng quốc tế!
Hắn sớm đã nói qua, cúp không quan trọng, thanh danh không quan trọng, chỉ cần cố gắng là được rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không vì việc cô không dành được cúp không có sự nghiệp mà không cần cô, hắn coi trọng là bộ dạng tràn ngập giấc mộng của cô, cũng không để ý cô từng là con gái của Lâm Ngọc Nhi. Nhưng cô một đường một bước lên mây, không có thực lực lại để cho Lí Mỹ Thắng thay cô sao chép tác phẩm, nay sự kiện này bị người ta đào bới ra, huyên náo ồn ào.
"Vậy chúng ta đổi địa điểm đi, đến nhà hàng trước kia chúng ta từng hẹn hò, bên cạnh có khách sạn ngắm cảnh đêm rất đẹp." Lâm Tiêm Tiêm vừa cười nói, cực lực lấy lòng hắn, tiếng nói cũng phát ra ôn nhu, bắt đầu làm nũng, "Sắp phải thi rồi, em thật vất vả mới được một ngày nghỉ ngơi ở nhà, anh theo cùng em đi. Em biết em sai rồi, hôm nay để em nhận lỗi với chồng, hầu hạ chồng thật tốt ~"
Nhưng đang lúc cô yêu kiều, ý đồ che dấu toàn bộ cơn giận nổi bão phía trước, lại có một cuộc gọi khác gọi vào điện thoại, là Lí Mỹ Thắng, có việc gấp cần tìm cô, là vì chuyện cuộc thi.
Vì thế Lâm Tiêm Tiêm tạm dừng làm nũng, khôi phục thái độ bình thường, nhận nghe điện thoại của Lí Mỹ Thắng, "Mẹ, chuyện gì?"
"Cuộc thi lần này, hiệp hội âm nhạc quốc tế tạm thời đình chỉ tư cách làm giám khảo của mẹ, không cho mẹ tham gia bất kì công việc nào liên quan đến cuộc thi. Mà nếu điều tra chuyện sao chép là thật, mẹ sẽ bị khai trừ khỏi Vienna, làm xấu mặt Trung Quốc." Lí Mỹ Thắng cô đơn mà nói, "Vài thập niên mẹ huy hoang với thanh danh nữ vương đàn violincent, coi như là bị hủy ở lúc này đây."
"Mẹ, vậy làm sao bây giờ?" Giờ phút này, Lâm Tiêm Tiêm đã không còn tâm tình đi hẹn hò cùng Dạ Triệt, mà là âm lãnh nheo mắt lại, "Rốt cuộc ai đang nhắm vào chúng ta?"
"Thanh Huyên, thật ra chỉ cần con có thể lại đạt giải trong cuộc thi lần này, chứng minh được thực lực của mình, những lời đồn này sẽ tự sụp đổ. Nhưng không có mẹ làm chăn đệm từ giữa, con vốn không có khả năng..."
"Mẹ, con sẽ điều tra rõ ràng xem ai đang làm khó dễ từ giữa! Trước mắt cứ vậy đi!" Lâm Tiêm Tiêm không muốn nghe tin tức xấu này, nhanh chóng cúp máy, sau đó khoanh tay đi đến bên cửa sổ, nheo mắt nhìn bên ngoài.
Họ Cổ, là cô đang nhắm vào tôi sao? Cô để cho phu nhân Bích Ti triệt đường làm giám khảo của Lí Mỹ Thắng, yêu cầu hiệp hội âm nhạc quốc tế một lần nữa thẩm tra cuộc thi lần này sao?
Đúng, cô chính là sao chép. Vậy thì thế nào!
A, cô chính là lợi dụng sao chép để có được thân phận này, hào quang sáng chói bước vào Mộ gia, cô xứng đôi với Mộ Dạ Triệt, nhà mẹ đẻ Từ gia của cô cũng môn đăng hộ đối với Mộ gia! Mà Cổ Dư cô, cả đời không chiếm được Mộ Dạ Triệt yêu cũng là xứng đáng!
---
Cổ Dư chờ một người bạn, đứng ở cửa đại viện thị ủy, lại ngẫu nhiên gặp Mộ Dạ Triệt tan làm trở về.
Từ cái ôm lần trước ở trong xe golf, Mộ Dạ Triệt rõ ràng bắt đầu nhớ Cổ Dư mất trí nhớ, hắn cảm giác Cổ Dư mất trí nhớ so với trước kia càng hấp dẫn hắn hơn.
Cô không hề có dáng vẻ không để ý đến hình tượng, cũng không lại điên điên khùng khùng, mà là cao quý thanh lịch, toàn thân lộ ra một hương vị phụ nữ. Váy trắng áo trắng, lại khiến cô tao nhã thuần mỹ hơn.
Mà quan trọng hơn là, cô không có mất đi tính tình ngay thẳng của mình, môi đỏ mọng nhếch lên, tiếng cười mê người, xinh đẹp đoan trang.
Giờ phút này, hắn chủ động bước xuống xe, nhìn cô hỏi cô đang đợi ai?
Cổ Dư quay đầu mỉm cười, toàn thân mặc âu phục đoan trang, cổ tay đeo đồng hồ, trên tay là túi xách, nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Chắc là anh ấy sẽ mau đến thôi, chúng tôi đã hẹn cùng nhau ăn cơm."
"Người ấy cũng ở nơi này sao?" Mộ Dạ Triệt liếc mắt nhìn đại viện thị ủy phía sau mình một cái, hơi hơi kinh ngạc một chút.
"Đúng vậy, tôi còn mua cho anh ấy một món quà." Cổ Dư cầm lấy cái túi quà trong tay, lấy hộp quà bên trong ra, môi đỏ cười khẽ: "Nghe nói đồng hồ anh ấy bị hỏng rồi, bởi vậy tôi tiện đường mua giúp anh ấy một cái, không biết anh ấy có thích hay không."
Mộ Dạ Triệt nhìn đồng hồ trong hộp quà, phát hiện đây đúng là loại mà hắn thích, khiến mắt hắn sáng ngời, nhưng cái này là cô đưa tặng cho người đàn ông khác, không khỏi có chút thất vọng, cười nói: "Nhất định người đó sẽ thích."
Cổ Dư thì đang nhận nghe điện thoại, nói nói mấy câu, sau đó xoay người cười nói mất mát đối với hắn: "Vốn dĩ đã đặt chỗ xong rồi, quà cũng đã mua, anh ấy cũng không thể đến. Người đàn ông này luôn luôn để tôi phải đuổi theo mà chạy như vậy, cũng không sợ khiến người ta mệt chết." Cô cười thất vọng, xoay người đi về.
Nhưng mà những lời cuối cùng này, lại khiến trong lòng Mộ Dạ Triệt kinh ngạc, trực giác mách bảo là Cổ Dư đang nói hắn!
Vẫn đuổi theo hắn chạy, hắn cũng không chịu đáp lại cô sao? Cho đến một khắc cô bị tai nạn rời đi, hắn còn đang trách tội cô sao?
Nhưng cô không biết, khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô bình an trở về, tâm hắn có bao nhiêu là vui sướng! Sự bất ngờ vui sướng cùng kích động này, có thể cọ rửa sạch toàn bộ chán ghét cùng hiểu lầm ngày xưa, chiếm đầy trái tim hắn, chỉ cần, cô khỏe mạnh an khang trở về, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn!
"Jasmine, chúng ta cùng đi ăn cơm." Hắn vươn tay giữ cổ tay cô lại, kéo Jasmine về, "Em đã đặt chỗ xong, vậy chúng ta cùng nhau đi qua."
Cổ Dư thì nhẹ nhàng đụng vào trong lòng hắn, ngửa đầu cười quyến rũ, "Cám ơn anh đã đi cùng tôi."
Nhưng mà khi Mộ Dạ Triệt lái xe về phương hướng mà Jasmine đã đặt trước, trong lòng hắn lại âm thầm lắp bắp kinh hãi.
Thì ra Jasmine đặt bàn tại nhà hàng ở tầng cao nhất của khách sạn nơi mà tại bữa tiệc ngày đó hắn cầu hôn Lâm Tiêm Tiêm, phong cảnh nơi này tốt lắm, nổi tiếng toàn thành phố, rất nhiều người tới nơi này ăn cơm, bởi vậy Jasmine đặt bàn ở trong này.
Hơn nữa trước đó không lâu, Lâm Tiêm Tiêm còn mở tiệc mừng chiến thắng ở đây, triển lãm chiếc cúp quốc tế thứ hai của mình, làm cho hắn không nhớ rõ gian nan thế nào!
Giờ phút này, hắn cùng Jasmine đi qua đại sảnh, Jasmine cũng không cảm thấy có gì dị thường, khi thì quay đầu nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, "Mộ thị trưởng, tôi nghe nói phong cảnh nơi này tốt lắm, rất khó đặt bàn ở đây, hôm nay cuối cùng cũng khiến cho tôi biết được. Tôi để trợ lý gọi điện cả ngày mới đặt được bàn ở đây, bởi vậy nhất định phải quý trọng thời gian ở nơi này.
Mộ Dạ Triệt thì nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay của cô, đôi mắt tối tăm, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô: "Jasmine, chẳng lẽ em thật sự không nhớ gì sao?"
Ngày đó ở sân golf, rõ ràng Cổ Dư có chút ám chỉ đối với chuyện này, nói rằng cô không thể giải thích chỉ có thể tạm thời rời đi. Cô có ý ám chỉ, đúng là chuyện cô đẩy Lâm Tiêm Tiêm ngã xuống từ nơi này!
"Mộ thị trưởng, tôi nên nhớ rõ điều gì?" Cổ Dư mỉm cười hỏi lại hắn, thuận thế tới gần hắn, nhích lại gần trong lòng hắn, tránh xe đẩy đồ ăn ở bên cạnh.
Mộ Dạ Triệt cũng thuận thế kéo cô vào trong lòng, ấn nút mở thang máy, cùng cô đi vào trong.
Giây tiếp theo, hai người đang ôm nhau, chính xác mà nói, là Cổ Dư không cẩn thận ngã vào trong lòng hắn, sau đó Mộ Dạ Triệt ôm lấy cô.
Sau khi ôm lấy cơ thể mềm mại này của cô, hắn liền không hề buông ra, mà là đem gương mặt tuấn tú chôn trong mùi hương tóc mai của cô, ôm sát thân hình mềm mại đáng yêu của cô ở trong lòng mình, giọng khàn khàn vang lên bên tai cô: "Cổ Dư, vì sao không giải thích?"
Cổ Dư ở trong lòng hắn cười không tiếng động, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, hai tay đưa ra ôm lấy bờ lưng dày rộng của hắn.
Cô đem mặt chôn trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, nói ôn nhu: "Không biết vì sao, tôi cảm giác thật thích ngài. Nhất là thời điểm ngài ôm tôi, tôi cảm giác thật sự hạnh phúc, giống như là chờ đợi giờ phút này đã lâu."
Hai cánh tay Mộ Dạ Triệt ôm cô càng nhanh, môi hôn hôn lên sợi tóc của cô, sau đó cúi người xuống dưới, tìm kiếm mắt cùng môi của cô.
Sau đó khi hắn muốn hôn cô, nhất là thời điểm cô bộc lộ cõi lòng với hắn, hắn thầm nghĩ ôm cô thật chặt, tặng cho cô một nụ hôn hương tư nhớ nhung, nói cho cô biết hắn cũng rất nhớ cô! Hắn cảm giác đoạn tình cảm ngày, cảm giác này, là trì hoãn thật lâu từ nửa năm trước đến nay. Từ lúc Cổ Dư ngồi xổm ở sân bay mà khóc, hắn nên ôm lấy cô, hôn cô, giữ cô lại, chứ không nên để cô bỏ trốn.
Nhưng mà giờ phút này, Cổ Dư ở trong lòng hé mở đôi môi, không có điên cuồng đáp lại hắn như trước kia, mà là xấu hổ che lại đôi môi đỏ mọng của chính mình, hơi hơi rời khỏi cái ôm ấp của hắn, "Ngại quá, vừa rồi......"
Mộ Dạ Triệt cũng tỉnh táo lại, buông lỏng cô ra, nhìn Cổ Dư ngày càng kiều diễm động lòng người ở trong lòng.
Cổ Dư nghiêng người đi, thẹn thùng với hắn, "Hình như đến tầng cao nhất rồi."
Mộ Dạ Triệt lưu luyến dời ánh mắt khỏi người cô, thế này mới đưa cô đi vào nhà hàng ở tầng cao nhất, cùng cô dùng bữa tối.
---
Lâm Tiêm Tiêm
Lâm Tiêm Tiêm nằm trên giường luôn luôn gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, cô vẫn luôn nôn nóng bất an, vì chuyện cuộc thi, cũng vì những chuyện đã phát sinh gần đây, vẫn ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhưng Mộ Dạ Triệt vẫn không chịu nghe điện thoại, cho dù cô có gọi bao nhiêu lần, đối phương đều trong trạng thái không người nhận nghe.
Cuôí cùng cô đi xuống lầu tìm đồ ăn, nhìn thấy Mộ thái thái đang ngồi một mình trong phòng khách xem TV.
"Mẹ." Thái độ của cô mềm mại xuống, lại khôi phục thành Lâm Tiêm Tiêm dịu dàng trước kia, chủ động đi tới bóp vai cho Mộ thái thái, nói ôn nhu: "Mẹ, nghe nói trước kia mẹ quen biết rất nhiều người bạn trong giới âm nhạc. Ngoài mẹ Lí Mỹ Thắng của con ra, mẹ còn biết nhiều bậc thầy đàn violincent cùng cấp bậc với mẹ của con đúng không?"
Mộ thái thái dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái, lười nhìn cô, tiếp tục xem TV, "Đừng có ý đồ gì với ta!"
"Mẹ." Lâm Tiêm Tiêm lại càng thêm ôn nhu bóp vai cho Mộ thái thái, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cười nhu hòa: "Con nghe nói cuộc thi lần này có lão tiên sinh Mạch Tư Cát nổi tiếng kéo đàn violincent, có một chút giao tình với mẹ, mẹ có thể vì con đã sinh ra cháu nội cho mẹ, giúp con lần này đi. Mẹ chỉ cần giới thiệu lão tiên sinh Mạch Tư Cát cho con là được, chuyện còn lại tự con sẽ làm."
Mộ thái thái nghe câu 'Sinh cháu nội' quả nhiên có chút dao động, quay đầu nhìn cô, "Thanh Huyên, đây là con thật sự cùng đường phải không, muốn để Mạch Tư Cát sao chép sản phẩm cho mình sao? Bà thông gia Lí Mỹ Thắng không giúp được con sao?"
Lâm Tiêm Tiêm lập tức chụp lấy cánh tay của Mộ thái thái, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Mộ thái thái, "Mẹ, mẹ suy nghĩ một chút đi, nếu chuyện con sao chép tác phẩm để dành được cúp bị làm rõ, Mộ gia chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng sao? Con là con dâu của Mộ gia, bọn họ chê cười con, chính là chê cười Mộ gia chúng ta! Chỉ cần cuộc thi lần này con lại dành được cúp, ngồi vững vị trí nữ vương này, những tin đồn sao chép nâng đỡ kia sẽ tự động biến mất! Ngược lại, nếu con thất bại, như vậy con sẽ bị trục xuất khỏi giới âm nhạc, cũng làm xấu mặt Mộ gia!"
"Nhưng nếu ta để Mạch Tư Cát giúp con sao chép cùng nâng đỡ, chính là kéo ông ta xuống nước!" Mộ thái thái lập tức nhăn mày lại, không dám đồng ý chuyện này, tuy rằng bà cho rằng lời này của Lâm Tiêm Tiêm là có lý, nhưng bà cũng không thể đem Mạch Tư Cát đức cao vọng trọng biến thành thân bại danh liệt, "Hiện tại Lí Mỹ Thắng chẳng phải bởi vì việc sao chép đi đêm cho con mà bị khai trừ khỏi Vienna rồi sao? Con nói xem nếu con không có năng lực lớn như vậy, thế thì chọn con đường khó khăn để đi làm gì, còn hại thảm những người thân bên cạnh mình!"
"Nhưng sự việc đã xảy ra, mẹ nói nhiều như vậy lại có tác dụng gì đâu! Hiện tại chúng ta hẳn là nên nghĩ làm thế nào để đi giải quyết nó!" Lâm Tiêm Tiêm cũng nhỏ giọng rống lên, dĩ nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Mộ thái thái, cầm lấy tay của bà, đau khổ cầu xin, "Mẹ, mẹ giúp con lần này đi. Chỉ cần cuộc thi lần này con dành được cúp, chúng ta có thể bảo vệ được thanh danh của Mộ gia! Mẹ!"
Mộ thái thái bị cô lay lay đến chóng cả mặt, nhưng đồng thời cũng tâm loạn như ma, nâng tay lên, "Để ta nghĩ cái đã." Thanh danh của Mộ gia cũng không phải là một chuyện nhỏ, có lẽ, lần này bà có thể nhờ Mạch Tư Cát chống lưng cho Lâm Tiêm Tiêm, để con dâu ổn định ngai vàng nữ vương đàn violincent. Dù sao hai lần trước đều là sao chép tác phẩm đi cửa sau mới dành được cúp, đâm lao đành phải theo lao.
Lam Tiêm Tiêm thấy Mộ thái thái có dấu hiệu buông lỏng, vội vàng lại vui sướng dặn dò mà nói: "Mẹ, chuyện này đừng nói cho ba biết. Cả đời ba thanh liêm, chắc chắn nhất định không cho phép loại chuyện này xảy ra. Nhưng nay con đã đến từng bước này......"
"Là chuyện gì mà không thể để cho ông ngoại biết? A." Đang lúc Lâm Tiêm Tiêm thấy được hi vọng, cứng rắn lôi kéo Mộ thái thái lên thuyền với mình, yên tĩnh đi lên lầu hai, đột nhiên truyền đến âm thanh đã lâu của Đông Húc, lạnh lùng, mang theo nụ cười, đang xoải chân dài, lững thững đi xuống lầu.
Ngày thường hắn lãnh khốc vô tình, tuấn mỹ, ánh mắt lợi hại như lưỡi dao, chính là đoạn thời gian ở chung với Cổ Dư, xem ra mới giống một người có cảm xúc.
Hôm nay hắn đến đây thăm ông ngoại, đúng lúc cũng nhìn xem mợ út mới cưới vào cửa, cong môi cười lạnh, tay đút túi quần, đi ra khỏi nơi này.
Hắn không có chào hỏi cùng Lâm Tiêm Tiêm, gặp qua trong phòng Mộ bí thư, trực tiếp rời đi, rời khỏi Mộ trạch.
---
Hắn vẫn duy trì tư thế này đi trong đại viện thị ủy, cũng tản bộ, sau đó đi đến nơi Cổ Dư đứng vừa rồi, nhìn bốn phía, đôi mắt hẹp dài nheo lại một chút cười bất đắc dĩ, lắc đầu, "Cô gái này."
---
Bàn cơn ở bên cửa sổ, Cổ Dư tự mình đeo chiếc đồng hồ mới cho Mộ Dạ Triệt.
"Rất hợp với ngài." Cô cười khẽ, thu lại bàn tay của mình trong tay hắn, sau đó chân thành đứng lên, chuẩn bị chấm dứt bữa tối này, "Thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về."
Nhưng thời điểm lấy túi xách, cô không nghĩ qua là đụng phải lọ tương trên bàn, lọ tương không chỉ đổ lên người Mộ Dạ Triệt, cũng văng lên váy áo của cô.
"Trời, thật xin lỗi." Cô bị một cảnh này dọa tới biến sắc, mất đi sự thong dong thanh lịch của mình, ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được sẽ làm thành như vậy, quyết định bồi thường cho Mộ Dạ Triệt một bộ quần áo, "Tôi không cẩn thận quá, để tôi mua cho Mộ tiên sinh một bộ quần áo mới."
"Không sao." Môi Mộ Dạ Triệt gợi lên, thích nhìn bộ dạng thất thố tay chân của cô, rất giống với cô trước kia, khẽ cười nói: "Vừa rồi em đã tặng tôi một chiếc đồng hồ, chúng ta huề nhau. Giờ chúng ta đi xuống phòng khách sạn ở tầng dưới để giặt sấy quần áo, váy của em bị dơ rồi."
"Vâng." Cổ Dư cùng hắn đi ra thang máy, khóe môi ôm lấy một chút cười, mềm mại đi theo phía sau hắn.
Thời điểm đặt phòng ở tầng dưới, không biết sẽ phát sinh chuyện gì nhỉ? Tuy rằng Mộ Dạ Triệt không phải kẻ ngốc, nhưng cô cũng thật sự mong chờ tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
---
truyenwiki1.com 25/7/2021.