Editor: Shyn
Từ lúc Đại Lận đứng dậy, cô đã nghe thấy âm thanh cười trộm của Hạ Lệ và Lí Tương Tương, cô cảm thấy không ổn, nhất định là váy đã dính máu, để cho cả trai lẫn gái ở lầu một thấy được.
Bác Trâu và Đằng Duệ Triết vừa trở về, cô càng nhấc váy muốn nhanh chóng lên lầu, làm cho bọn người bên dưới càng muốn trêu chọc cô mãnh liệt, Lí Tương Tương không chịu buông tha cô, đột nhiên lớn tiếng nói:“Ô Đại Lận, váy cậu dính cái gì kia? Sao lại nhiều máu như thế, hình như là kinh nguyệt đúng không ?!”
Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt từ bên dưới đều dồn lên phía cô, nhìn váy trắng dính máu đỏ tươi, không gian lặng ngắt như tờ.
Thân ảnh yếu gầy của Đại Lận cứng đờ, chỉ biết cúi đầu bước nhanh hơn.
Cô trốn trong phòng của mình, bị người khác xỉ nhục và phải chịu cảnh cửa nát nhà tan làm cô tan nát cõi lòng, nước mắt đã lâu đột nhiên tràn mi ra, nước mắt theo khóe mi tràn xuống.
Bị giam trong tù cô đã khóc rất nhiều, la hét cũng có, thậm chí chạy trốn, chết lặng, khi nước mắt đã không thể rơi thêm, chấp nhận cuộc sống là tàn nhẫn như vậy, sau khi ra tù, tiết mục nghênh đón đáng mừng của cô, chính là bị bạn bè ngày xưa miệt thị.
Cô phải tập thói quen không để tâm những chuyện đó nữa, lúc Đằng Duệ Triết và bác Trâu nhìn chằm chằm cô, chút tôn nghiêm hèn mọn của cô đã không còn nữa, không chỉ thấy được hình ảnh thấp kém sau khi ra tù của cô, mà bọn họ còn nhìn thấy hình ảnh chật vật khó khăn.
Sau khi ra tù tôn nghiêm còn đáng để nói đến sao? Còn sống là tốt rồi, có ba mẹ, có gia đình đầy đủ, có bạn bè... nhưng bất luận thế nào đi chăng nữa, cũng đều phải đón nhận ánh mắt khinh thường của mọi người, bị xỉa xói cách nhục nhã
Nhất là Đằng Duệ Triết thẳng thừng làm nhục cô.
“Đại Lận, con có chuyện gì sao?” Bà nội Viên ở ngoài lo lắng gõ cửa, trong lời nói đều chứa chan yêu thương và lo lắng:“Mở cửa cho bà nội xem, có phải thân thể khó chịu hay không? Dì Dung nói cháu ở trong nhà vệ sinh rất lâu, bụng đau phải không? Bà nội vừa mới chợp mắt một chút, không biết nha đầu Tiểu Hàm kia một mực kéo con ra ngoài, bà đã dặn là phải để cháu nghỉ ngơi thật tốt.”
Đại Lận ngưng khóc, nhìn căn phòng tối đen như mực.
Cô khôn mở cửa cho bà nội, cũng không bật đèn, cô đi đến mở cửa sổ, nhìn xuống đèn đuốc sáng rực, ánh mắt hướng về phía nhà của mình.
Nếu như ba còn sống, hẳn là hiện tại cô đang ở biệt thử nhỏ của mình, mặc váy ngắn, tóc gắn một cái hoa thật đẹp, dẫn theo con chó nhỏ của mình, suốt ngày đeo bám bên Duệ Triết.
Mà không phải ăn nhờ ở đậu, bị Trâu Tiểu Hàm giẫm lên nhục nhã, bị dì Trương đề phòng như một kẻ trộm trong nhà.
Nếu không ngồi tù, chu kì sinh lý của cô cũng sẽ không đau như vậy......
Cô thu hồi ánh mắt, thay quần áo bị dính máu, cầm lấy miếng băng vệ sinh trên giường, nghe tiếng ô tô bên ngoài rời đi. Hạ Lệ, Lí Tương Tương đi rồi, Đằng Duệ Triết cũng đi rồi, từ nay về sau cô và những người này xem như ở hai thế giới khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Trâu Tiểu Hàm lại nhốn nháo phòng của Đại Lận.
“Đại Lận, thức dậy đi, chúng ta đi ra ngoài chạy bộ!”
Mở cửa phòng, phát hiện phòng yên ắng, Đại Lận không nằm trên giường, quần trắng phơi nắng trước ban công, trong phòng không hề có bóng dáng của cô.
Trâu Tiểu Hàm vội vàng mở tủ quần áo, xem xét, phát hiện hành lí vẫn còn, chỉ là không thấy Đại Lận đâu cả .