Edit: Shyn
Beta: June_duahau
Anh không hề đến thăm tù, luôn luôn ở công ty, tận lực xử lí vấn đề tình cảm của anh và Tố Tố, bôn ba từ trong nước đến ngoài nước và đem sự căm thù đến tận xương tủy của mình với cô gái nhỏ đó quên đi.
Ba năm sau, anh biết được Tô Đại Lận ra tù, con hổ dữ đã được thoát khỏi chiếc lồng sắt, anh lại sắp gặp rắc rối rồi... Phản ứng đầu tiên khi anh biết cô ra tù chính là từ tận đáy lòng toát ra một nỗi sợ hãi, sự sợ hãi ấy trực tiếp truyền từ đầu óc lan đến toàn thân của anh.
Anh đến thăm nhà của ngài bí thư, gặp được Tô Đại Lận, nhưng mà, thật kì lạ, Tô Đại Lận sau khi mất cha đã không còn là con hổ dữ nữa, mà biến thành một con cừu nhỏ, hèn mọn ăn nhờ ở đậu, không hề than thở một tiếng.
Anh thế mới nhớ tới, tai hoạ năm đó mang tên Tô Đại Lận vẫn chỉ là một cô bé, một cô bé thật to gan lớn mật, mười sáu tuổi đã phóng hỏa đả thương người khác!
Chẳng qua anh cảm thấy rất hổ thẹn với thị trưởng Tô, mới chuộc biệt thự Tô gia về, bỏ trống, hàng năm đến thắp cho thị trưởng Tô một nén hương, xem như an ủi thị trưởng trên trời. Căn bản anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có thêm quan hệ gì với Đại Lận...
--
Đại Lận đi một đoạn đường dài, khuôn mặt nhỏ nhắn phơi nắng đến đỏ ửng, cuối cùng quyết định bước vào một cửa hàng thức ăn nhanh.
Trên cửa kính của tiệm thức ăn nhanh có đăng tin tuyển dụng: Tuyển đầu bếp, nhân viên phục vụ, hai nhân viên rửa bát, vài người bán hàng, tiền lương thỏa thuận. Cô bước vào nhưng không đi ra ngay, phỏng chừng là đang được phỏng vấn.
Đằng Duệ Triết dừng xe bên ngoài, vừa bước xuống xe vừa nghe điện thoại. Torn đang báo cái tình hình ở khách sạn cho anh, cô ấy nói Tiêu thiếu gia đã đến, hỏi Đằng tổng rằng Tô tiểu thư đang ở đâu, hiện vẫn đang chờ ở khách sạn.
“Trước khi Tiêu thiếu gia đáp máy bay đến đây, đã lấy địa chỉ của sản nghiệp Đằng gia và bác trai ở Bắc Kinh, bây giờ hẳn đã nắm rõ địa điểm. Xem chừng nếu không tìm được Tô tiểu thư, anh ta tuyệt đối không quay về!” Torn nói.
“Mặc kệ cậu ta. Vài ngày nữa, nhất định dì Tiêu sẽ gọi cậu ta về! Torn, cô xong việc ở đây rồi, hôm nay bay về Cẩm thành đi. Mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn Đại Lận trở về Cẩm thành, cô giúp tôi tìm một bác sĩ chuyên khoa, giỏi chữa các bệnh liên quan đến dạ dày. Tôi quyết định sẽ bắt Đại Lận trở về Cẩm Thành để dưỡng bệnh!”
“Vâng, Đằng tổng!”
Đằng Duệ Triết đẩy cửa bước vào tiệm thức ăn nhanh, bề ngoài cao quý khiến cho nữ quản lí nhanh chóng tiến tới tươi cười chào đón. Dịu dàng giải thích với anh, giờ cơm trưa đã qua, mọi người đang nghỉ trưa ăn cơm, tạm thời ngưng bán, buổi chiều sẽ mở cửa phục vụ bữa tối.
Nhưng mà nếu anh cần, chúng ta sẽ chuẩn bị cho anh vài món.
Đằng Duệ Triết khuôn mặt tuấn tú tà lãnh, không trả lời, đôi mắt sắc nét liếc về phía cửa sổ, thấy được vài người đầu bếp, nhân viên cùng nhau ăn cơm, một người quản lí vừa phỏng vấn Tô Đại Lận, vừa thảnh thơi ăn cơm, sai Đại Lận đem tất cả bát đĩa bẩn lên lầu rửa sạch, một tay lại gõ gõ chiếc đũa, bảo rằng tất cả đồ ăn bẩn trên bàn cũng dọn sạch, phải thật sạch sẽ, những nhân viên khác hãy đi nghỉ ngơi!
Đại Lận lau xương gà, xương cá trên bàn, cánh tay mảnh mai của cô thu dọn các món ăn bẩn chứa dầu, sau đó bước lên cầu thang trơn trợt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống cầu thang.
Đằng Duệ Triết sắc mặt lạnh lùng, nói với nữ quản lí: “Được, cho tôi vài món ăn! Dùng nguyên liệu tốt nhất của các người để nấu, gọi đầu bếp tốt nhất!”
Vừa nói, anh vừa lững thững đi đến ngồi xuống cái bàn giữa quán, cười như không cười với nữ quản lí, nói: “Cô ấy là nhân viên mới? Tại sao lại để cho các nhân viên khác nghỉ ngơi, còn việc bẩn thì để cô ấy làm hết?”
Lông mày quản lí nhếch lên thách thức, tiếp tục ăn cơm của mình: “Đây là công việc của nhân viên bán hàng, như thế nào, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi thuê cô ta về làm đại tiểu thư, muốn làm gì thì làm sao, muốn làm bình hoa ở đây à?! Nhìn bàn tay thô ráp kia, đã biết xuất thân từ đâu rồi!” sau đó tiếp tục khó hiểu nhai cơm của mình.
Khuôn mặt Đằng Duệ Triết phát lạnh, đột nhiên nhếch mép cười: “Thì ra cô là quản lí! Vậy thì cô mau đi làm vài món thức ăn! Vây cá xào bào ngư, xào cho săn lại, không được quá mặn cũng không được quá nhạt! Mấy cái khay bẩn dưới lầu, cô mang toàn bộ lên lầu rửa sạch, rửa thật kĩ vào, dùng để bưng đồ ăn! Trong mười phút phải làm xong!”
“Anh nghĩ anh là ai?!” Nữ quản lí đem đũa gõ mạnh, rơi xuống đất.
Đằng Duệ Triết nhìn khuôn mặt xấu xí như đang trong giai đoạn tiền mãn kinh, hận không thể đem xoắn xuống dưới, mắt nhíu lại, sẵng giọng nói: “Cho cô mười phút! Mười phút này bao gồm cả việc tẩy rửa nhà vệ sinh, uống nước nhà vệ sinh!”
Đại Lận trên cầu thang nghe được tiếng của Đằng Duệ Triết, vội vàng ôm đống bát đĩa bẩn chạy đến.
Chỉ thấy người đàn ông kiêu căng này lạnh lẽo tựa một bậc đế vương, đứng ở hành lang, bên người bao quanh một tần không khí tàn bạo, mắt rũ xuống quét đám đông, ánh mắt sắc bén, làm cho nhân viên và đầu bếp câm như hến, không dám hé răng;
Ông chủ tiệm thức ăn nhanh vội vã chạy đến, đẩy cửa ra liền chạy thẳng đến chỗ Đằng Duệ Triết, mồ hôi trên trán túa ra, vội la lên: “Đằng tổng bớt giận! Tôi sẽ dạy dỗ lại nữ quản lí này, trừ lương một năm! Ngài trăm ngàn bớt giận! Lần trước trong bữa tiệc ở khách sạn, rượu còn chưa uống cạn, ngài đã khỏi hội trường. Lần này, tôi muốn cùng Đằng tổng cạn ly một lần nữa!”
Đằng Duệ Triết không để ý tới ông ta, đi đến cạnh Đại Lận nói: “Cô nói xem cô ta có nên uống nước nhà vệ sinh không? Xinh đẹp trẻ trung chẳng phải lỗi của cô, nhưng một số người ghen tị thì hiển nhiên đã sai rồi!” ( == ghen tị thôi mà)