Lễ đính hôn vội vàng mà đơn giản, Đại Lận không hề nhận được lời chúc phúc từ bạn bè, người thân, không thấy ba mẹ Tiêu Tử, chỉ có các phóng viên nhà báo đào bới quá khứ của cô.
Giằng co hơn hai giờ, sau khi chào hỏi bạn bè của Tiêu Tử, cô trở vào ngồi trên xe của anh.
“Thơi gian có chút vội, bây giờ chỉ để bọn họ thấy chúng ta đã đính hôn, đợi đến lúc kết hôn, anh nhất định sẽ bù đắp cho em.” Tiêu Tử ôm cô, nhẹ giọng nói, bảo tài xế lái xe, chuẩn bị trở lại khu biệt thự, một đôi mắt tuấn lãng che kín sự đau lòng cùng áy náy.
Đại Lận cuộn mình trong lòng anh, thực rất mềm mại.
Hôm nay cô rất hạnh phúc, chỉ như vậy đã quá đủ rồi, kết hôn hay không, cô cũng không đòi hỏi.
Xe lẳng lặng thoát khỏi đám phóng viên, Tiêu Tử ôm cô chặt hơn, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống tương lai hạnh phúc, kết hôn, sinh con, chăm sóc gia đình nhỏ, dệt nên một ước mơ thật đẹp với cô…
Nhưng xe chạy chưa bao lâu, một chiếc xe màu bạc đắt tiền từ phía trước lao tới, phanh một cái két dừng lại! Kiêu ngạo chắn đường.
Chiếc xe cố ý dừng lại trước mặt bọn họ, đem toàn bộ đường chắn ngang, từ trên xe, Đằng Duệ Triết cao ngạo bước ra, để tay trên cửa xe. Anh liếc nhìn khách sạn sang trọng phía sau, khóe môi hiện lên chút châm chọc:“Còn chưa trình diện bác trai bác gái, đính hôn cái gì chứ!”
Tiêu Tử cùng Đại Lận giật mình, nắm tay đối phương chặt hơn, lạnh lùng nhìn người đàn ông mạnh mẽ phía trước.
Tiêu Tử lạnh nhạt nói:“Mong Đằng đại thiếu gia đây có chút ý tứ! Tiêu mỗ cùng Đại Lận lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, cùng tổ chức lễ đính hôn, sao anh lại cho là vô lý! Đằng thiếu, ngày mai là ngày vui của anh, Tiêu gia chúng tôi cùng Đại Lận sẽ đến tham dự!”
Đằng Duệ Triết giương mày, đi về hướng này, khinh miệt nhìn Tiêu Tử nho nhã, con ngươi đen láy sắc nhọn:“Hôm nay đính hôn rồi, kế tiếp anh định làm gì đây? Anh cho rằng công bố ra bên ngoài thân phận của cô ấy, thì cô ấy sẽ trở thành người của anh ?! Tiêu Tử anh mất đi sự che chở của cha mẹ, cũng chỉ là một con dê núi yếu ớt, căn bản chẳng có cách nào vì cô ấy mà che mưa che gió!”
Ánh mắt sắc bén của anh thị huyết thị sát, đem Tiêu Tử biến thành kẻ thù trên chiến trường, nhìn chằm chằm, như muốn cho đối phương tan xương nát thịt. Nhưng chính anh lại không biết,vì lý do gì mà anh lại đến đây! Vì cái gì lại đi mua chiếc nhẫn kia, nói một tràng với Tô Đại Lận mà không suy nghĩ, rồi bây giờ đến đây chuốc nhục vào thân!
Anh chỉ biết, bây giờ bản thân giận đến mức muốn bẽ gãy cái cổ mảnh khảnh đó của Đại Lận, cô dám liên tục từ chối anh, để bây giờ lại ôm ấp tên Tiêu Tử đó!
Tiêu Tử ôm chặt Đại Lận, nhìn anh cười lạnh nói:“Đại Lận vốn đã muốn trở thành hôn thê của tôi, không lẽ Đằng thiếu lẫy lừng lại muốn chiếm đoạt vợ của người khác?!”
“Dám tuyên chiến với bản thiếu, tôi đây cũng chẳng ngại gì mà đoạt lại!” Đằng Duệ Triết ngạo khí bức người mở miệng, khuôn mặt tà ngạo hiện lên chút bất thường, ánh mắt u lãnh cố định ở hai người trước mặt, đôi môi khẽ nhếch lên:“Tiêu thiếu gia, phụ nữ tôi không thiếu, không nhất định phải có được Tô Đại Lận! Nhưng anh cố ý nhằm vào tôi, dù cho hôm nay có lễ đính hôn, cũng đừng trách bản thiếu đây không nể tình, cho anh cả đời cũng không cưới được cô ấy!”
Đôi mắt sắc bén chợt lóe sáng, dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Đại Lận, lạnh lùng mà tàn bạo:“Tôi hỏi em một lần nữa, đi với tôi? Hay theo anh ta?!”
Đại Lận giật mình, theo bản năng dựa vào lòng Tiêu Tử, đôi mắt đẹp sợ hãi mà thống khổ nhìn người đàn ông bá đạo trước mặt.
Nếu như ba năm trước, anh cũng nói với cô những lời này, cô nhất định sẽ mừng như điên, vừa khóc vừa cười, nhưng hiện tại, người cô muốn gả cho, chính là Tiêu Tử.
Cô yêu Tiêu Tử, dù cho Tiêu Tử không còn vinh hoa phú quý, cô vẫn yêu, yêu thật sâu đậm!
Cảm giác này với cảm giác của ba năm trước khi còn theo đuổi Đằng Duệ Triết hoàn toàn khác nhau, ba năm trước chính là mê luyến, chứ không phải là tình yêu.
Yêu là khi ôm nhau, cả hai đều nhận được phản ứng mãnh liệt của đối phương, là khi cả hai không nói, nhưng trong lòng vẫn biết người kia đang nghĩ gì.
Vậy nên, thật sự cô không hề yêu Đằng Duệ Triết, chính vì cô còn quá nhỏ không sợ trời cao đất rộng, vấp phải sai lầm như bị quăng một cú té ngã, mém chút đã tan xương nát thịt.
Tiêu Tử cũng ôm chặt cô, nhìn chằm chằm Đằng Duệ Triết.
Đằng Duệ Triết như thấy được câu trả lời, không ngạc nhiên cũng không giận dữ, mắt xẹt qua tia sắc lạnh, mày khẽ nhíu lại, liếc qua Đại Lận một cái, cả thân hình cao lớn chuyển động, ngồi lại vào xe của mình.
Anh lái xe khỏi nơi này, ngay sau đó, bốn chiếc xe màu đen từ đâu đến, bao quanh xe Tiêu Tử, vài người đàn ông giữ Tiêu Tử lại, những người còn lại bắt Đại Lận đem vào trong xe.
Cả quá trình diễn ra chỉ hơn mười giây, Đại Lận vừa được đưa lên, chiếc xe ngay lập tức rời khỏi.
“Tiêu Tử!” Cô ở trong xe kêu khóc giãy dụa, nhìn Tiêu Tử chạy đuổi theo phía sau, càng ngày càng xa cô, rồi cuối cùng biến mất.
--
Cô bị nhốt trong căn phòng với chiếc giường lớn, hai tay bị trói , nằm sấp trên giường.
Những người đưa cô tới đây đã rời khỏi, trong phòng chỉ còn tĩnh lặng,đèn không bật, vô cùng hắc ám.
Cô run rẩy ngẩng cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ sợ hãi, đảo mắt nhìn, nhận ra đây là phòng khách sạn, xa hoa cao cấp.