Ngày thứ hai, Đại Lận mang theo túi bọc, đến phòng mẹ Tiêu ân cần thăm hỏi vài câu, chuẩn bị rời khỏi nhà cùng Tiêu Tử.
Nhưng lúc đi xuống lầu, cô gọi ba Tiêu một tiếng 'Ba', ba Tiêu cứng nhắc nghiêm túc trừng mắt nhìn cô một cái, mặc dù không lớn giọng quát cô, nhưng ánh mắt chán ghét sắc bén, khiến cô sởn gai ốc.
Tiêu Tử đang chờ xe ở dưới nhà nên không nhìn thấy một màn này, đi vào hướng trên lầu lớn tiếng gọi: “Đại Lận, đến giờ rồi, chúng ta phải mau chóng xuất phát, lần đầu tiên gặp mặt Hiệu Trưởng, đến muộn không tốt.”
Đại Lận lễ phép cúi đầu chào ba Tiêu một lần nữa, khôi phục lại nụ cười trên mặt, đi vội xuống lầu.
Tiêu Tử nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô, chào một tiếng với ba mình, sau đó mang theo Đại Lận dời đi, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng.
Giờ phút này ở Tiêu gia, thoạt nhìn có vẻ sóng yên biển lặng, vui vẻ hòa thuận, nhưng trong lòng Đại Lận vẫn không quá yên tâm.
Tiêu Tử đưa Đại Lận đến đại học Trạch TRâu, gặp mặt lãnh đạo trường học, sau đó lại tự mình đưa Đại Lận đến phòng học.
Trên đường đi, anh vén lọn tóc buông lơi bên gò má Đại Lận ra sau tai, dịu dàng nói: “Truyện trước kia đều đã qua hết rồi, từ giờ trở đi, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu! Đại Lận, hãy quên hết những kí ức không vui trước đây đi, hoàn thành giấc mộng đại học của em!”
Đại Lận gật đầu, dựa vào lòng anh.
“Buổi chiều anh sẽ đến đón em, thầy giáo nói 4 giờ chiều nay còn có một khóa học cho nên 5 giờ anh sẽ đến.” Anh dặn dò một lần nữa.
“Dạ!” Đại Lận nhu thuận đáp lại.
Sau khi Tiêu Tử rời đi, Đại Lận cũng không có lên lớp học ngay, mà ngồi bên trong khóm cây cạnh phòng học, nhìn một bộ sách giáo khoa mới tinh này. Đúng vậy, tất cả đều bắt đầu lại lần nữa, nhưng vì sao, trong lòng cô vẫn còn gánh nặng?
Sau khi vào cửa Tiêu gia nhiều ngày, mẹ Tiêu đối với cô vô cùng tốt, dốc lòng dạy bảo cô, khiến cô cảm nhận được yêu thương của mẹ, quên mất đi những thứ đã từng có với mẹ Hàn Tử. Nhìn thấy thần sắc mang bệnh của mẹ Tiêu, lại nghe đám người dưới Tiêu gia chỉ chỏ về mình, cô càng thêm áy náy.
Tiêu gia nghênh đón tiếp nhận cô con dâu là cô đây, bị người ngoài chỉ vào mũi, thanh danh bị hủy hoại. Ba Tiêu mỗi lần ra khỏi cửa đều không ngẩng được đầu, lúc trở về nhà đều nghẹn một bụng tức giận, nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Dù có ngẫu nhiên gặp nhau, đều dùng ánh mắt như dao găm nhìn cô, sau đó phất áo quay đi.
Cho nên, ở nhà họ Tiêu cô rất sợ nhìn thấy ba Tiêu.
“Ư ư....” Một vật nhỏ trong túi động đậy, phát ra âm thanh giống như cừu nhỏ, lăn qua lộn lại.
Cô vội vã buông sách giáo khoa, mở cái túi ra, mới phát hiện thế nhưng Tiểu Tuyết Cầu lại trốn trong này! Bộ lông màu trắng xinh đẹp hơi ẩm ướt, người bạn nhỏ mở miệng thở, vui mừng nhìn cô, lắc lắc cái đuôi!
“Thì ra chú mày biết hôm nay tao phải đi, nên mới trốn ở trong này phải không.” Cô ôm nó ra ngoài, ôm trong lòng, cầm theo cái túi đi về phía bên ngoài vườn trường. Đằng Duệ Triết đưa cô trở về Tiêu gia, vì muốn Tiêu gia chăm sóc cô thật tốt, chấp nhận cô, nhưng Tiêu gia, lại bị cô làm liên lụy rồi.
Gia đình danh môn chú trọng nhất chính là thanh danh, chuyện cô bị Đằng Duệ Triết xâm phạm, người Tiêu gia đều biết rõ, đây là bị cô đội nón xanh, so với chuyện cô từng ngồi tù còn nghiêm trọng hơn.
Nếu cô chưa gả cho Tiêu Tử, Tiêu gia vẫn còn cơ hội cưới một tiểu thư con nhà quan khác để lấy lại chút thể diện. Cho nên, hôm nay cô quyết định rời đi, không muốn để Tiêu gia bị bôi nhọ thêm nữa.
“Tiểu Tuyết Cầu, mày nói xem chúng ta nên đi đâu bây giờ?” Cô cùng anh bạn nhỏ đi ven theo đường lớn, nhìn xe cộ đi tới đi lui trên đường.
Tiểu Tuyết Cầu ghé vào mũi giày cô, ngẩng đầu nhìn cô.
Nó đương nhiên phải về nhà của mình, cũng là nhà của ba nó, nơi đó là khu nhà riêng cao cấp, có phòng tập thể thao, mỗi lần baba Đằng tổng chạy bộ, nó cũng chạy theo bên cạnh. Nơi đó tốt hơn ở Tiêu gia nhiều.
Đằng Duệ Triết dường như có 'tâm linh cảm ứng' với 'đứa con' của mình, thời điểm vật nhỏ kia vẫy vẫy đuôi trước mặt Đại lận, xe của anh vừa hay chạy qua nơi này, quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Đại Lận mang theo một túi lớn, ôm sách giáo khoa đi bên đường, trông không giống như là đi học, mà là tan học rồi.
Nhưng mà quay đầu lại nhìn, cửa trường học không hề có một bóng học sinh nào đi ra, giờ này buổi sáng, hiển nhiên phải là thời gian chính lên lớp.
Anh vốn muốn cho xe ngừng lại, nhưng lại nhớ đến lời từ biệt đã nói trước đó, quai hàm bạnh ra, trực tiếp cho xe chạy thẳng, đến nhà Trâu bí thư. Đánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy 'con anh' đang xoay tròn quanh Đại Lận.
---
Tiểu Tuyết Cầu lăn lộn trên mặt đất, muốn Đại Lận ôm nó.
Đại Lận ôm nó đứng lên, để nó không kêu nữa, ngồi xe buýt trở về nhà cũ của mình trước đã.
Trên đường trở về Tô gia, cô gặp được người phụ trách chạy ba đầu Đằng gia, Tô gia và công ty - Torn, cô ấy hôm nay phụ trách thay Đằng tổng đến Đằng gia trấn an ba Đằng, cũng muốn qua đây xem Tô gia một chút, ai biết được lại gặp được người vốn nên ở Tiêu gia làm thiếu phu nhân - Đại Lận!
Cô ấy rất lấy làm kinh hỉ nha, trực tiếp ôm lấy Tiểu Tuyết Cầu qua, mạnh mẽ hôn hôn vài cái.
“Tô tiểu thư, cô muốn tìm việc sao, tôi có thể giúp cô!” Sau một phen thằm dò thử, cô thư ký nhỏ đã có thể xác định Đại Lận là rời khỏi Tiểu gia, cho nên lập tức vỗ ngực cam đoan.
Đại Lận lại không quá tin tưởng cô ấy, sợ cô ấy lại nhét cô đến chỗ Đằng Duệ Triết.
“Tô tiểu thư yên tâm, tôi sẽ không để cô vào công ty của Đằng tổng, tôi còn có một anh trai, bộ dạng cũng tuấn tú lịch sự, tác phong nhanh nhẹn, mấu chốt cũng ở chính người anh này của tôi!” Torn khẽ cười tủm tỉm sán lại gần nói, “Tôi tiết lộ cho cô biết một chuyện, thực ra tôi cũng có một công ty nhỏ, quy mô cũng cực kỳ nhỏ, chính mình làm công ngay tại nhà mình, cô cho tôi làm trợ lý, thế nào? Cũng có thể ở lại chỗ tôi. Tôi sẽ không cản trở tiền lương của tôi nữa, lần trước là tôi ngủ đến hồ đồ, không cẩn thận gửi số của Đằng tổng đến cho cô, ai ngờ anh ta trừ ba tháng tiền lương lẫn tiền thưởng của tôi!”
Đại Lận suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng: “Được.” Có thể tạm thời ở lại chỗ Torn này cũng tốt.
“Vậy được, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến.” Torn chớp đôi mắt mèo, lập tức chạy xe qua. Ông chủ Đằng à, lần này tôi tự mình đưa người đến nhà riêng của anh, sau khi xong việc ở nhà Trâu bí thư, cần phải nhớ kỹ người ăn được thì nên ăn, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa đâu! Sau đó, tôi chính là muốn đem con cừu nhỏ đơn thuần này đưa đến cho anh trai tôi!