Edit: June_duahau
Anh ngồi bên cạnh cô, cầm lấy bàn tay nhỏ còn đang nắm cây bút của cô, bỏ bút xuống vào trong túi, lật giở cuốn vở ghi chép của cô ra xem. Cô gái nhỏ viết chữ rất đẹp, nét chữ thanh thanh, ngay ngắn chỉnh tề, nét chữ cũng hệt như nét người cô vậy, vô cùng đẹp mắt.
Anh nhìn xem một hồi, sau đó khép lại, nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say đến phun bọt của cô. (^^ ý tác giả là ngủ đến chảy nước miếng ấy)
Gương mặt trắng nõn không tỳ vết, xinh đẹp tuyệt trần, cặp lông mi khép lại tạo thành hai đường bóng râm rõ ràng, chứng tỏ cô đã mấy hôm không có ngủ đủ giấc rồi.
Trong mắt anh thoáng hiện lên tia sáng nhu hòa, nghiêng người qua, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của cô.
Cái miệng nhỏ nhắn này thực sự là mê người, no đủ, mềm mại, khiến anh mỗi lần chạm vào là không muốn buông ra, càng hôn càng sâu, nếm tất cả hương vị tươi ngọt non mềm của cô.
Tuổi cô còn nhỏ, trên người luôn quanh quẩn một cỗ hơi thở hồn nhiên tươi đẹp, thơm ngọt non mềm, không chứa một phần hương vị son phần nào, tất cả đều tươi mát mê người. Một khi anh dính vào đôi môi căng mọng no đủ này, thân mình thực cốt này, thực là không muốn buông tha một chút nào, chỉ nghĩ muốn tiếp tục thăm dò, đem cô một ngụm nuốt vào bụng, hung hăng giày vò.
Nhưng mà, tối hôm qua cô ngoan độc đá anh một cước kia, khiến anh bây giờ nghĩ lại còn thấy đâu! Một cước đó thực vô tình, khiến anh thiếu chút nữa đã đoạn tử tuyệt tôn!
Nghĩ đến đây, anh liền ôm lấy cô từ trên bàn học lên, định mang cô đi ăn gì đó, sau phải kiểm tra lại vết phỏng trên đùi cô nữa.
Đúng lúc này, Cổ Tuấn lại mang cơm từ bên ngoài xông vào, ngó nghiêng tìm Đại Lận, bỗng nhiên thấy Đằng Duệ Triết đang ôm Đại Lận đang ngủ ra ngoài, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lửa giận ghe tuông "roạt" một tiếng thổi lên tận óc, cậu ta nổi giận đùng đùng chỉ vào Đằng Duệ Triết nói: “Mẹ nó, buông cô ấy xuống cho Bản thiếu gia!”
Đằng Duệ Triết nhìn thấy lại là tên Tiểu tử này, mày kiếm phát lạnh, không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Cổ Tuấn gặp phải "lão già" anh tuấn bất phàm này không chịu buông Đại Lận xuống, buông hộp cơm trong tay ra, đuổi tới trước mặt Đằng Duệ Triết, vung tay áo: “Tôi bảo anh, đặt! cô! ấy! xuống!”
“Cậu là gì của cô ấy?” Đằng Duệ Triết lạnh nhạt hỏi.
“Bản thiếu gia là bản trai của cô ấy!” Cổ Tuấn phun ra một câu như vậy, chỉ ngón tay vào mặt Duệ Triết: “Cô ấy biết anh sao? Còn anh là gì của cô ấy, lại dám ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp cô ấy, mẹ nó! Mau thả cô ấy ra, bằng không tôi gọi anh em của mình đến "chăm sóc" anh đấy!”
Đằng Duệ Triết nghe được câu nói cuối cùng kia, ánh mắt rét lạnh quét qua, rất có hứng thú mà nhìn tên tiểu tử này: “Cậu có bao nhiêu anh em? Tôi chờ các người tới đánh, đánh không nổi thì lập tức tự giác quỳ gối đợi giáo vụ đến xử lý đi!”
Lúc này đây anh không hề có một chút tức giận nào, chỉ cảm thấy tiểu tử to đầu này thật dễ kích động, rất có lực sát thương, nhưng lúc cần thiết cũng nên áp chế dáng vẻ lưu manh trên người tên nhóc này lại, khiến cho cậu ta biết bản thân vẫn chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa!
Đại Lận đang ngủ thì bị bọn họ ầm ĩ một trận làm tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm mơ màng mở to, nhất thời không rõ tình hình trước mắt mình.
Cô còn chưa tỉnh táo hẳn, đôi mắt trắng đen rõ ràng đầu tiên là hiện ra gương mặt của Cổ Tuấn, ngoảnh đầu lại thì thấy Duệ Triết đang ôm mình, bảo anh ta để cô xuống.
Đằng Duệ Triết vừa đặt cô xuống, cô liền không để ý đến bất luận kẻ nào, hai chân loạng choạng đi ra cửa.
“Darling!” Cổ Tuấn vội vàng đuổi theo cô, lo lắng lôi kéo cô hỏi: “Cậu biết lão già đó sao? Hắn nhìn giống như là chú của cậu vậy, còn muốn vụng trộm ôm cậu rời khỏi đây! Darling, theo tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cậu, sau đó bảo đám anh em đến chém chết hắn!”
Lão già????
Gương mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết lập tức khoác lên một tầng băng hỏa.
Đại Lận liền dừng bước, vỗ trán nhìn Cổ Tuấn liếc mắt một cái, hất tay cậu ta ra: “Cậu không cần lo cho chuyện của tôi, làm việc của mình đi! Đừng đi theo tôi nữa!”
“Cậu gặp phải lão sắc lang, tôi không mặc kệ được!” Cổ Tuấn buông tay cô ra, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Đằng Duệ Triết, quyết định bảo vệ Darling của cậu: “Anh cứ chờ đó cho tôi, tôi sẽ gọi đám anh em đến đánh cho anh kêu cha gọi mẹ, để xem anh còn dám động tới một sợi lông của Darling nữa không!”
Đằng Duệ Triết nhếch miệng cười, lạnh lùng nhìn tên tiểu tử huyết khí sôi trào trước mặt.
Thằng nhóc, tôi đây còn ngại cậu quá non!
Đại Lận không muốn để ý đến bọn họ, trực tiếp vào phòng toilet nữ rửa mặt. Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, thấy mắt mình từ lúc nào đã biến thành đôi mắt Gấu mèo to đùng, túi mắt sưng húp, khuôn mặt thì phù thũng.
Cô vốc nước lạnh tạt lên mặt, đứng trong toilet ngây ngốc một hồi, vừa ra ngoài liền nhìn thấy hành lang trống rỗng, bên này Cổ Tuấn cùng một đám bốn năm cái tiểu đại ca đang chật vật quỳ rạp dưới đất, mặt bị đánh sưng lên, mắng to một tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy lại vây đánh Đằng Duệ Triết.
Đằng Duệ Triết lại tung một cước quét bay đám bọn họ, ngay cả góc áo cũng không hề bị bọn họ chạm vào một phân, một cước sắc bén khiến cho mấy thằng nhóc kia ngã ngửa trên đất gào khóc, tao nhã phất phất tà áo, đi đến trước mặt bọn họ: “Các cậu đã thua! Từ này về sau, không được đến gần Tô Đại Lận nửa bước!”
Bị đánh bại, Cổ Tuấn từ trên đất đứng lên, gót chân quơ quơ, không phục chỉ tay vào mũi Đằng Duệ Triết nói: “Mẹ nó, thân thủ của anh rõ ràng đã được luyện qua, mấy anh em tôi đương nhiên không đánh lại được! Có bản lĩnh anh cùng đầu bóng với chúng tôi, ngày mai ở sân thi đấu thứ 3 trường học, chúng ta sẽ đấu bóng rổ! Bản thiếu gia sẽ khiến cho anh không chịu nổi!”
Đằng Duệ Triết nghe tên nhóc còn hôi miệng sữa buông lời cuồng vọng, đôi mắt lạnh khẽ nhíu lại, ngoài cười nhưng trong không cười cúi đầu nhìn cậu ta: “Đánh cược chịu thua mới là đàn ông! Bây giờ, có phải cậu nên đi chịu phạt quỳ hay không? Hay là để tôi tự mình áp giải cậu qua?”
“Mẹ nó, ông cứ chờ đó cho tôi, bản thiếu gia sẽ tìm cơ hội báo thù!” Cổ Tuấn xoa xoa một bên má trái bị trúng một quyền, giận đùng đùng, trừng mắt liếc Đằng Duệ Triết một cái, cùng dẫn theo đám "binh hùng bại tướng" của mình hùng hùng hổ hổ đi đến dưới lầu giáo vụ.
Mà lúc này, Đại Lận đã đi khá xa, đang đứng trước cửa trường học mua mấy đồng một phần cơm hộp.
Trên người vẫn mang theo thuốc nên cô liền mua một chai nước, ngồi dưới đám cây trong trường học, từ từ ăn cơm. Cổ Tuấn có muốn đánh nhau với Đằng Duệ Triết hay không không liên quan đến cô. Giữa cô và người đàn ông túc trí đa mưu kia hay nam sinh trẻ tuổi nhiệt huyệt sôi trào kia, không hề mày may có một chút quan hệ nào, muốn đánh nhau là chuyện của bọn họ, đừng nhắc tới cô.
Cô vừa ăn cơm vừa nhìn qua bản hợp đồng cầm lúc sáng, nhớ người đàn ông kia tên là Cổ Ngao.
Cổ Ngao tuấn tú trầm ổn, sự nghiệp thành công, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều mang phong thái của người đàn ông thành thục, sao lại có một người em trai phản nghịch như Cổ Tuấn vậy chứ?
Trên hợp đồng có nói, bởi vì trước mắt Cổ Tuấn chỉ nghe mỗi lời Tô Đại Lận nói, cho nên Cổ Ngao cùng cô thương lượng, mời cô phụ đạo giúp Cổ Tuấn học hành, anh ta có thể ứng trước cho cô học phí kỳ này. Chỉ cần Cổ Tuấn đi vào quỹ đạo, không tiếp tục trốn học đi gây chuyện nữa, hợp đồng giữa bọn họ liền kết thúc. Trong quá trình này, Cổ Ngao sẽ ở một bên giám sát Cổ Tuấn, không để tiểu tử này quấy rầy đến cô, ngăn chặn phát sinh chuyện yêu đương trẻ con..
Trong hợp đồng cũng nói rõ, Cổ Tuấn vốn từ nhỏ đã phản nghịch, đây đã là lần chuyển trường thứ 108 của cậu ta, trong nước khẳng định không một ngôi trường nào dám thu giữ cậu ta nữa, nếu lại bị khai trừ, chỉ còn nước ra nước ngoài, rời xa thành phố Cẩm Thành.
Cổ Ngao không hy vọng để em trai đi xa nhà, một mặt cũng không hy vọng người một nhà bị chia tách, chia lìa trong - ngoài nước, mặt khác không muốn buông lơi quản thúc đối với em trai mình, khiến nó học phải cái xấu.
Anh ta xem như cầu xin Tô tiểu thư giúp mình việc này, bởi vì anh nhìn ra được, Tô tiểu thư không hề có ý kết giao với Cổ Tuấn, cũng không muốn dây dưa với Cổ Tuấn thêm nữa. Cho nên sau khi hợp đồng được thành lập, anh với tư cách là anh trai Cổ Tuấn cũng sẽ tham gia vào, cùng cô phụ đạo cho Cổ Tuấn, để tiểu tử kia dần dần nhận ra, đó không phải là yêu.
Đại Lận lật xem thỏa thuận hợp đồng một hồi, nhìn thấy mấy chữ "Cổ Tuấn từng học ở Đại học Cẩm Thành", thì dừng ăn cơm, nhớ tới bản thân mình.
Những gì mà Cổ Tuấn đang làm cũng giống hệt như cô ba năm trước, cũng vì muốn để cho người thân chú ý đến mình mà không ngừng gây chuyện, bị đại học Cẩm Thành khai trừ, vì theo đuổi một người đàn ông không bào giờ có thể với tới mà cả ngày chạy theo phía sau anh ta.
Vì thế ngày hôm nay Đằng Duệ Triết lại đứng ở vị trí của cô năm đó, đột nhiên cô sáng tỏ, bị gười ta theo đuổi, bị người ta quấn lấy cũng là một chuyện bất đắc dĩ.
Lúc cô không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, lại có một chàng thiếu niên ngây ngô không ngại phiền dây dưa truy đuổi, cậu ta không hề nhìn sắc mặt của cô, cũng không để ý đến cảm nhận của cô, chỉ một đầu nóng lòng đuổi theo. Cứ theo đuổi như vậy, sẽ đến lúc người không chiếm được mà còn làm chính bản thân mình bị thương.
Nếu cậu ta vì cô mà bị ngôi trường cuối cùng này khai trừ, vậy sau này cậu ta sẽ sống thế nào đây?
Sẽ giống như cô, vì tuổi trẻ nông nổi bồng bột mà hối hận cả đời sao? Sẽ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được sao?
Cổ Tuấn vừa mới vì cô mà đánh nhau với Đằng Duệ Triết, cậu ta là nghé con không sợ hổ, định liều mạng với Đằng Duệ Triết sao? Đằng Duệ Triết chỉ cần khẽ quét chân còn chưa dùng đến bản lĩnh thực sự của mình đã khiến cho bọn họ nằm rạp xuống đất, mà Cổ Tuấn lại là một đứa trẻ dễ kích động, chỉ sợ cậu ta bướng bỉnh lên, mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Cô không muốn dính dáng đến chuyện yêu đương, cũng không muốn Cổ Tuấn lại quấn lấy cô nữa, làm sao bây giờ?
Cô đem bản thỏa thuận hợp đồng cất vào trong túi, lại lấy ra tấm danh thiếp mà Cổ Ngao đưa cho cô, đem số trên đó lưu vào trong điện thoại, xếp nó vào phạm vi cân nhắc.
Giải quyết xong đám Cổ Tuấn và băng đảng của cậu ta, Đằng Duệ Triết liền đi về phía cô, nhìn cô có vẻ đăm chiêu, hưởng thụ thời gian nghỉ trưa yên tĩnh này.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, sân trường rộng lớn như vậy nhưng lại không có lấy một bóng dáng học sinh nào, dấu chân lại càng thưa thớt, cho nên anh cũng không kiêng kị sẽ bị người ta nhận ra. Chuyện anh cảm thấy tương đối có hứng thú lúc này chính là, Tô Đại Lận cùng tên tiểu tử kia rốt cuộc là có quan hệ gì!
Tuy rằng anh cảm thấy, bản thân so với Đại Lận đúng là có chút lớn tuổi, nhưng tiểu tử kia thì sao, chẳng phải cũng chỉ là một đứa trẻ chưa dứt sữa thôi ư!
“Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi.” Anh nhìn chằm chằm cái hộp đựng cơm của cô, nhíu mày. Một ít khoai tây, vài miếng đậu phụ khô, thế này lấy đâu ra dinh dưỡng!
“Tôi ăn no rồi.” Đại Lận không muốn đi ra ngoài, thu dọn hộp đựng cơm xong liền ném vào thùng rác, trốn tránh anh.
“Nhưng anh đói bụng!” Anh cất cao giọng nói, âm thanh từ tính mà uy nghiêm, mày kiếm nhíu chặt, tuy thế nhưng bộ dạng anh lúc này, nhất là ở trước mặt Đại Lận, có chút giống như đang làm nũng. Ngày thường, chỉ cần Đại Lận không nghe lời, anh liền trực tiếp tóm cô ném lên xa, đầu tiên là một nụ hôn nồng nhiệt triền miên, hung hăng áp cô trên ghế lái mà trừng phạt cô một phen, rồi mới đi ăn cơm, nhưng sau khi nếm qua ngon ngọt tối hôm qua, anh muốn Đại Lận phải ngoan ngoãn đi mua cơm đến cho anh.
Mặc kệ cô mua cái gì, anh đều ăn hết. Mì nước gì, cơm hộp gì, cái gì cũng được hết.
Đại Lận quay đầu,đôi mắt đẹp sáng long lanh, đôi mày khẽ chau lại: “Bên ngoài cửa rất nhiều quán ăn nhà hàng, anh có thể tự mình đi ăn!” Tối hôm qua đi mua đồ ăn cho anh ta là muốn anh ta mau chóng đi nhanh một chút, kết quả anh ta ăn xong còn không chịu đi, cuối cùng còn xâm phạm cô. Cho nên, lần sau cô tuyệt đối không bao giờ lại đi mua cơm cho anh ta!
Anh ta cũng đâu phải không có vợ, Trâu Tiểu Hàm tài mạo song toàn, tài nấu nướng hạng nhất, tuyệt đối có thể thu phục được dạ dày của anh ta cũng như nửa thân dưới, không cần phải tự mình chạy ra ngoài giải quyết như thế này.
“A, cái miệng nhỏ nhắn này sao có thể nói ra những lời khiến người ta chán ghét như thế hả!” Anh ta dương môi cười, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên trở nên không đàng hoàng, một phen ôm lấy cái eo nhỏ của cô đồng thời che kín luôn cái miệng đang hé mở kia. Khuôn miệng khêu gợi tươi ngọt mê người như vậy, nhưng lời nói ra thực khiến anh khó chịu.
Có nhất thiết phải trốn anh như vậy không? Ăn một bữa cơm là muốn cô ăn nhiều thêm một chút, sau đó đến bệnh viện một chuyến kiểm tra vết phỏng trên đùi cô, buổi chiều cô có giờ trên lớp, anh làm chuyện của anh tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến cô. Nhưng hiện tại, anh không gắng gượng thêm được nữa rồi!
Anh cúi đầu che lại cánh môi hồng nhiều lần cự tuyệt anh không chút lưu tình, cánh tay sắt ôm siết lấy vòng eo nhỏ của cô, khiến cho thân thể hai người dính sát vào nhau, không cho phép cô trốn tránh!
Quả thực tối hôm qua ở trên giường của cô, lúc anh phủ lên thân thể nhỏ nhăn của cô, yêu thương cô, nhưng lúc đó anh không thực sự muốn cô, mà chỉ muốn ngắm nhìn cô ngủ, lúc ấy anh đột nhiên cảm thấy rất nhớ cô. Đêm cuối thu, gió lạnh khẽ thổi vào phòng mang theo sự lạnh giá mà thê lương, anh muốn ôm cô ngủ, chỉ ôm như vậy, nhưng sau khi chạm vào thân thể mềm mại của cô, anh lại nhớ đến cái đêm mưa kia.
Anh nhớ nhung sự nhiệt tình đáp lại anh của cô, nhớ cảm giác cái lưỡi thơm tho của cô cùng anh môi lưỡi giao quấn triền miên, nhớ cái loại va chạm tình cảm mãnh liệt mà hai người dành cho nhau, cảm giác móng tay cô cào lên lưng anh, khuôn mặt đỏ bừng mang ý cưới, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đẹp ẩn tình.... Nhưng mà tối hôm qua cái cô đáp lại anh chính là một cước hung hăng đúng vào gốc rễ căn cước của anh!
Nghĩ đến chuyện này, anh đem thân thể mềm mại bao bọc bên trong áo khoác bành tô của mình, bàn tay thủ sẵn phía sau cái ót đang vặn vẹo muốn tránh của cô, khiến cô chìm sâu trong nụ hôn của anh, bức cô phóng thích nhiệt tình chôn sâu dưới đáy lòng.
Đại Lận thật không ngờ anh ta lại có thể hôn cô ở chỗ này, thời điểm cảm giác anh ta lại giống như đêm qua muốn đoạt lấy cô, liền dùng răng cắn lên môi anh ta.
Anh thế nhưng lại mạnh mẽ áp cô vào trong lòng mình hơn, dùng áo bành tô bao trọn lấy cô, đem vết máu trên môi quấn quýt giao hòa với môi cô. Sự trêu chọc của anh khiến cô nhớ lại đoạn tình cảm mãnh liệt trong đêm mưa kia.
Cảm xúc trên môi càng lúc càng nóng, cũng càng lúc càng mềm, đôi mắt cô trở nên mờ sương, hơi thở như hương hoa Lan dần trở nên dồn dập.
Cô lúc này được anh Duệ Triết ngày xưa yêu, kịch liệt yêu, nhưng cô cũng không tài nào hưởng thụ nổi cái loại cảm giác tim đập thình thịch cùng thần trí say mê này được. Bởi vì mỗi lần anh hôn cô như vậy, cô đều nhớ đến Tiêu Tử, nhớ tới cái chết của mẹ Tiêu.
Chỉ cần hai mắt vừa khép lại, liền hiện lên cảnh Tiêu tử đứng một bên nhìn cô, nhìn cảnh cô và Đằng Duệ Triết ôm hôn trong mưa.
Tiêu Tử là người duy nhất sưởi ấm trái tim cô, mà Đằng Duệ Triết chính là người năm đó không cần cô, chỉ là, sau khi nếm thử qua nhu tình của Đằng Duệ Triết, cô lại nhớ đến mình ba năm trước đã từng si mê điên cuồng bao nhiêu, nhớ tới cô từng yêu một người đàn ông như thế nào, một đêm mưa kia chính là muốn đáp lại những nhiệt tình theo đuổi ngày xưa của bản thân, đáp lại người con trai ngày đó cô muốn yêu mà không được. Nhưng sau khi chấm dứt, cô cũng đã vì đoạn tình yêu đơn phương này mà đặt xuống một dấu chấm hết.
Sự quan tâm của Đằng Duệ Triết tại ba năm sau đó, chỉ là không cam lòng, sự đáp lại của cô cũng là vì đã từng theo đuổi một thời gian dài như thế, cho nên khi nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh mới không nhịn được mà xót xa đáp lại. Có lẽ cô không nên, không nên làm uổng phí cái chết của baba, không nên nhất thời quên mất ba năm ngục tù khổ sai mà đi yêu một lần nữa, nhưng mà, chỉ sau một đêm mưa, kết cục mà cô phải trả cho đoạn tình yêu đơn phương đó vô cùng thảm trọng.
Vì thế, sau khi Tiêu Tử rời đi, cô hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân lại một lần nữa phạm phải sai lầm giống như ba năm trước.
Ba năm trước cô vào tù, ba năm sau cô đánh mất người đàn ông có thể sưởi ấm trái tim cô.
Mà hiện tại, cô không biết nghênh đón mình tiếp theo sẽ là cái gì.
---
Kết thúc nụ hôn, Đằng Duệ Triết ôm cô vào trong phòng học ngồi, để cô ngồi trên chân anh, cũng không có lại xâm phạm cô, chỉ nhanh chóng ôm chặt lấy cô: “Sau khi nhập học suôn sẻ, hãy chăm chỉ học hành cho tốt, anh sẽ không nhúng tay quản chuyện của em, để tự mình em lo liệu hết. Nhưng thỉnh thoảng, anh sẽ tới tìm em.”
Đại Lận không lên tiếng, lông mi buông xuống, trên mặt hiện lên một tầng ưu thương nhàn nhạt.