Chương 27: Cô cảm thấy hình phạt quá nhẹ?
1634 Words
Diệp Hoan Nhan mở cửa liền đứng ở phía sau bộ tài vụ Tiểu Vương, thanh âm lạnh lùng lại trong suốt: "Tiểu Vương, tôi nhớ rõ đây là lần thứ hai cô tới, lần đầu tiên là số liệu không đúng, tôi bảo cô cầm về sửa, đáng lẽ tối thứ sáu nên đưa tới đây, hôm nay chủ nhật, nếu không phải chuyện này, chẳng lẽ cô tự nguyện tăng ca ở đây."
Bộ tài vụ Tiểu Vương này làm việc cực kỳ không cẩn thận, có chút quan hệ không rõ ràng với phó giám đốc bộ phận tài vụ của bọn họ, mọi người trong công ty đều biết, số liệu này nếu không phải cô phát hiện sớm, đưa đến trước mặt Lăng Hàn, còn không biết phải liên lụy bao nhiêu phải chịu cơn thịnh nổ.
Tiểu Vương không biết cảm kích cô lén thư thả cho cô ta thời gian còn chưa tính, lúc này còn cắn ngược cô một cái, cũng khiến cho người ta không thể nhịn được nữa.
"Thư ký Diệp, tôi tôi không phải ý này, tôi đây không phải là sửa lại rồi mới đưa tới sao."
Trước mặt Lăng Hàn, Tiểu Vương cũng không dám nói bậy, sợ tới mức mặt như thiếu dinh dưỡng, chỉ hận mình vừa rồi không chú ý cửa văn phòng không đóng chặt.
Diệp Hoan Nhan lạnh lùng nhìn cô ta, đang muốn nói gì đó thì Lăng Hàn ở một bên bỗng nhiên mở miệng,
"Dữ liệu lẽ ra phải được thực hiện vào thứ Sáu, làm sao để kéo dài cho đến chủ nhật."
Lời này giống như có ý trách cứ, trên mặt Diệp Hoan Nhan hiện lên một tia không dám tin.
Lăng Hàn ở công ty chưa bao giờ giúp cô lên tiếng, một khi có chuyện luôn là người đầu tiên trách móc cô, đây cũng là nguyên nhân cô vừa vội vàng giải thích như vậy.
Tiểu Vương sợ đến mức mặt trắng bệch, ấp úng nửa ngày: "Thứ sáu mẹ nuôi tôi nhập viện mổ viêm ruột thừa, tôi không có thời gian làm."
Loại lý do kém chất lượng này, vừa nghe đã biết là giả, nếu trong nhà thật sự có việc, cô ta cầm giấy chứng nhận của bệnh viện đến viết giấy phép xin nghỉ, công ty cho phép cô ta nghỉ có lương, loại người đầu cơ trục lợi như Tiểu Vương là người dễ ăn lười biếng nhất, nếu trải qua những loại chuyện này làm sao có thể không xin nghỉ phép.
Khóe miệng Diệp Hoan Nhan nhếch lên một tia mỉa mai, cô ta làm Lăng Hàn không có đầu óc hay sao? Lăng Hàn là người ghét người khác tỏ ra ranh mãnh trước mặt anh.
"A, trong nhà có việc nên xin nghỉ, vậy đi, cô đi đến phòng tài vụ để nhận trợ cấp năm nghìn, và sau đó nói với nhân sự một tiếng, vui long nghỉ ở nhà một tuần chăm sóc mẹ nuôi."
Tiểu Vương có chút không dám tin: "Tổng giám đốc Lăng anh nói giỡn sao, tôi, tôi không sao, tôi vẫn có thể đi làm."
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan lại từng chút từng chút thay đổi, cô nhìn Lăng Hàn, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
"Đi đi, đối với thư ký Diệp, không biết lịch trình của nhân viên giao nhận công việc của các phòng ban khác nhau, dẫn đến giảm hiệu quả công việc, sự chậm trễ trong việc kiểm toán báo cáo tài vụ quý này, tiền thưởng tháng này được khấu trừ toàn bộ."
Tiểu Vương giống như nhìn thấy chuyện kỳ lạ như sao chổi đụng vào Trái Đất, khi nghe được câu này, gương mặt trắng bệch cứng đờ vô cùng buồn cười, hai má co giật, nhìn Diệp Hoan Nhan một cái, thử giải thích: "Tổng giám đốc Lăng, chuyện này hình như không thể trách thư ký Diệp được, là tôi."
"Làm sao, không trách cô ấy, cô định để cho ta trách..."
Thanh âm của Lăng Hàn ở hành lang giữa văn phòng tổng giám đốc và thư ký giống như quỷ mị, lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Tiểu Vương không khỏi rùng mình một cái, vội vàng nói: "Vậy cám ơn tổng giám đốc Lang, tài liệu tôi đặt ở văn phòng thư ký Diệp trước, tôi đi qua bộ phận tài vụ."
Diệp Hoan Nhan mệt mỏi ngăn cản Lăng Hàn ngang ngược không biết lý lẽ, trơ mắt nhìn Tiểu Vương đi, tốt xấu gì cũng là chuyện của công ty, Lăng Hàn lần này làm, hơi bị quá đáng.
Đi theo vào văn phòng, Diệp Hoan Nhan siết chặt nắm tay, run giọng nói với bóng lưng Lăng Hàn: "Nếu là bởi vì bất mãn với tôi, anh có thể nói rõ, cần gì phải bận tâm đến công việc, anh biết Tiểu Vương quay lại bộ phận tài vụ, cô ấy sẽ..."
"Không hài lòng với tôi."
Lăng Hàn hừ một tiếng, cắt ngang lời Diệp Hoan Nhan, anh từ sau bàn làm việc chậm rãi ngồi xuống, ghế sofa da rộng rãi khẽ rung động một chút, cố định ở một góc độ đối thoại song song với Diệp Hoan Nhan.
"Ai cho cô mặt mũi lớn như vậy."
Kiều Mộc thức thời ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng kín cửa văn phòng.
Dư quang khóe mắt Diệp Hoan Nhan thu hồi về bàn làm việc của Lăng Hàn, thấp giọng biện giải:
"Tôi không nghĩ rằng tôi đã làm sai, tôi hoàn toàn làm theo các quy tắc của công ty, Tiểu Vương..."
"Tôi yêu cầu cô đến văn phòng trong năm phút và cô đã làm xong"
Trên mặt Diệp Hoan Nhan hiện ra một tia kinh ngạc:
"Giờ làm việc vi phạm mệnh lệnh của tôi, khi cô bắt đầu làm thư ký cho công việc này, nhiệm kỳ trước của cô đã bao giờ nói với cô, đó cũng là một phần của điều lệ công ty."
Có một giọng nói đặt câu hỏi trong trái tim tôi, có không?
Cô suy nghĩ rất lâu, chỉ nhớ thư ký cuối cùng rời đi với một hộp lớn và rời đi, không nói gì.
"Nếu không có, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết."
Lăng Hàn phảng phất như biết cô đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt rùng mình, giống như một con dao đâm vào người Diệp Hoan Nhan.
"Nhưng tôi đã đến trước khi cô."
"Tôi đã bảo cô phải đến trước ta"
Thanh âm của Lăng Hàn càng lúc càng trầm xuống: "Nhưng cô lại lợi dụng sơ hở, cho rằng ta không có ở đây, có thể làm bất cứ việc gì muốn."
Anh luôn có thể đem một chuyện nhỏ đến mức hủy thiên diệt địa, Diệp Hoan Nhan vốn còn muốn biện giải cái gì đó, há miệng, cuối cùng cúi đầu hạ quyết tâm im lặng không nói.
Nói nhiều, sai nhiều, thực sự không biết cô vừa trêu chọc đến chỗ nào của anh.
"Nhắc lại mệnh lệnh tôi đã nói cho cô."
Cô không nói lời nào, Lăng Hàn hết lần này tới lần khác nhất định phải để cho cô mở miệng nói chuyện.
Diệp Hoan Nhan thoáng ngẩng đầu lên, mái tóc dài vụn vặt che khuất tầm mắt một chút, cô chần chờ một chút giữ góc độ này không nhúc nhích nữa, giọng nói vốn ngọt ngào mang theo một tia khàn khàn run rẩy:
"Trong vòng năm phút, chạy đến văn phòng."
"Còn gì nữa không."
Cô nhíu mày một cái,
"Trễ một giây, hậu quả tự mình gánh chịu."
Hậu quả này, làm cho cô một chút hoảng sợ, khi nói chuyện nắm chặt vạt áo vest nhỏ, run rẩy nhẹ.
Lăng Hàn đùa giỡn đánh giá cô một vòng: "lào sao, rất không tình nguyện."
"Không phải không phải."
Cô cắn răng, không dám phản kháng.
Bởi vì đó là lĩnh vực của hắn, cô biết nếu cô dám không như mong muốn của hắn, sẽ bị xé ra như thế nào, làm thế nào để chà đạp.
Văn phòng này, như thể là sân chơi của anh, có thể được sử dụng để tận hưởng niềm vui của sự sỉ nhục cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!