Chương 85: Buông Bỏ Quá Khứ
1749 Words
Trên sân khấu chợt vang lên giọng nói quen thuộc làm fan hâm mộ dần dần an tĩnh lại.
Giọng Tô Niên Hoa vang vọng khắp sân vận động, dịu dàng tinh tế, càng thêm xúc động lòng người hơn bất kỳ buổi hòa nhạc nào.
"Ôm, song ca, hay là cái gì mọi người đều đã chơi qua rồi, có fan hâm mộ đã từng nhắn "cơ thể của anh Hoa là thuộc về mọi người"." Nói đến chỗ này, Tô Niên Hoa đưa mắt xuống khán đài, toàn trường bật cười thật to.
"Vậy thì đồng nghĩa với việc ai độc chiếm tôi cũng sẽ khiến rất nhiều chị em không vui. Ví dụ lần tặng quà trực tiếp cho fan trong buổi hòa nhạc vừa qua, sau ngày đó nhiều chị em đã viết thư cho tôi khóc lóc nói rằng tôi là một kẻ phụ lòng."
Một tràng cười khác vang lên.
Diệp Hoan Nhan cũng cười theo, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều.
"Không bằng hôm nay giao lưu trên phương diện tinh thần đi." Tô Niên Hoa nghiêng đầu nở nụ cười thương mại với các fan: “Chắc hẳn có rất nhiều chị em ở đây đều đã có người trong lòng. Đó có thể là người hiện tại ở bên cạnh bạn, hoặc là bạn rất yêu họ, hoặc là họ rất yêu bạn, hoặc là may mắn cả hai đều yêu nhau. Hoặc cũng có thể có những người bạn đã từng yêu, hoặc đã từng buông bỏ nhưng thỉnh thoảng bạn vẫn nhớ đến người đó."
Giọng nói anh như có ma lực, khiến cho những người hâm mộ vài giây trước còn đang hò hét cuồng nhiệt, lúc này dưới sự cường điệu hóa, cảm xúc của họ dâng lên từng chút một, Diệp Hoan Nhan cũng không ngoại lệ.
"Bất kể là quá khứ hay là hiện tại, chúng ta đã từng yêu nghiêm túc. Vậy phải chăng bạn cũng có điều gì đó muốn nói với người từng yêu, đó là điều mà bạn chưa bao giờ có cơ hội nói ra."
Đã có không ít fan hâm mộ nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy mấy lần giao lưu kế tiếp trong hôm nay, anh Hoa sẽ cho các bạn cơ hội này, để các bạn nói ra những lời thật lòng với người các bạn từng yêu hoặc là người các bạn đang yêu ở hiện tại."
Người dẫn chương trình không có đất dụng võ, anh ta chỉ thấy chỉ thấy fan hâm mộ dưới khán đài điên cuồng gật đầu, thậm chí có người đã rơi nước mắt lã chã, có vẻ là nhớ đến quá khứ nên không ngừng rơi lệ.
Ánh mắt Tô Niên Hoa rơi trên người Diệp Hoan Nhan: “Vậy bạn fan hâm mộ này, bạn có đồng ý không?"
Diệp Hoan Nhan nhìn cô gái bên cạnh khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó gật đầu một cái.
Cuồng nhiệt tản đi, thay vào đó là sự yên lặng để có thể lắng nghe những lời bộc bạch.
"Tôi đã rất thích một người. Giống như nhiều người, lần đầu tiên tôi biết thích một ai đó là khi tôi mười bảy mười tám tuổi. Sau đó bởi vì những lý do thực tế mà chúng tôi rời xa nhau. Tôi biết rằng anh ấy luôn tự trách mình, mà tôi cũng đã từng tan vỡ, từng đau khổ. Có những buổi đêm tôi cảm thấy cuộc đời sao quá đỗi vô vọng và tăm tối, lúc đó tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa trong cuộc đời này, cái gọi là tình yêu đích thực trong thế giới này đều do các nhà văn bịa ra."
Nói tới chỗ này, như thể đang đắm chìm trong cảm xúc ngày đêm đó, Diệp Hoan Nhan hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
"Đại khái qua nửa năm, tôi bắt đầu cuộc sống mới, làm quen người mới, bắt đầu lại từ đầu ở môi trường mới. Khi tôi ngày càng quen thuộc với môi trường mới, số lần nhớ đến anh ấy cũng càng ngày càng ít, càng về sau, lại có chút không nhớ rõ dáng vẻ anh ấy nữa rồi."
"Thật ra chia tay là chuyện rất bình thường. Cuộc đời con người chính là không ngừng chia tay, không ngừng ly biệt, không ngừng từ giã ngày hôm qua, không ngừng ở những khoảng thời gian khác nhau quen biết được những người khác nhau. Thời gian có thể xoa dịu mọi thứ, nếu bạn nghĩ rằng bạn không thể, đó là do thời gian chưa đủ lâu hoặc là chưa gặp được người có thể khiến bạn buông bỏ quá khứ. Tôi cũng phải cảm ơn người tôi đã gặp được sau này, người ấy đã giúp tôi thật sự buông bỏ được quá khứ.”
Diệp Hoan Nhan nhìn Tô Niên Hoa khẽ mỉm cười: “Hy vọng chàng trai tôi yêu kia cũng có thể buông bỏ được."
Lời Diệp Hoan Nhan nói có những điểm làm người ta xúc động, thế nên đã có fan hâm mộ đã thấp giọng khóc sụt sùi.
Tô Niên Hoa đỡ microphone, giọng nói ôn hòa,
"Tôi hy vọng rằng tất cả những người hâm mộ đang có mặt ở đây và cả những người không có mặt, tất cả những người ủng hộ và yêu mến tôi đều có thể buông bỏ quá khứ đã không thể nào cứu vãn."
Tiếng reo hò xen lẫn nhiều nghẹn ngào, từ biển sáng lightstick màu hồng vang lên từng tràng vỗ tay như sóng dậy.
Fan hâm mộ đứng lên nghẹn ngào lần lượt được quay phim bắt được.
Có người kể ra câu chuyện của bản thân, cũng có người không có câu chuyện quá khứ liền bước lên khán đài ôm thần tượng của mình như những lần giao lưu trước. Tất cả đều được Tô Niên Hoa cẩn thận nghiêm túc đối đãi.
Sau phần giao lưu, là một bài hát trữ tình, theo khúc nhạc dạo chậm rãi vang lên, các cô gái bên cạnh điên cuồng trở lại, họ vừa khóc vừa lớn tiếng bày tỏ với người đàn ông chơi piano trên sân khấu.
Diệp Hoan Nhan nở nụ cười thản nhiên, ôn hòa nhìn người đàn ông trên sân khấu.
Lúc cô quen anh, anh mới chỉ là cậu nhóc vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, trừ học tập và âm nhạc ra thì chẳng còn quan tâm để ý đến thứ gì.
Mười năm sau, anh mang theo một thân vinh quang và hàng ngàn người ủng hộ trở lại.
Cũng mang theo ánh mắt dịu dàng và nụ cười tinh tế được mài giũa theo thời gian, ngoại trừ cô càng sưởi ấm thêm nhiều người khác.
Sau buổi hòa nhạc,Tô Niên Hoa chạy vào hậu trường, còn chưa thay quần áo anh đã gọi cho Diệp Hoan Nhan.
"Em chờ anh một chút, anh đưa em trở về."
"Không cần đâu, xe tôi gọi đã tới rồi."
"..." Tô Niên Hoa bỗng nhiên có chút nghẹn lời: “Hôm nay anh xin lỗi chuyện ở trên sân khấu nhé, do anh Lực tự chủ trương đã làm em lúng túng rồi."
"Không sao, vốn dĩ tôi cũng có vài lời muốn nói với anh mà, nói riêng ngược lại có chút không nói thành lời được, như vậy cũng vô cùng tốt. Sau này, chúng ta vẫn là bạn nhé."
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, truyền tới giọng nói ôn hòa của anh, tựa như là thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn em, Diệp Hoan Nhan."
Tất cả quá khứ đều sẽ buông bỏ được. Mười năm quá dài, thế nhưng chúng ta nên quý trọng hiện tại.
Trở lại khách sạn, trong lòng Diệp Hoan Nhan có chút thấp thỏm, không biết Lăng Hàn đã ngủ chưa, cũng không biết nếu giải thích với anh đúng sự thật, có thể gây ra hiểu lầm gì hay không.
Quẹt thẻ mở cửa phòng, bên trong một mảnh tối đen như mực, cô sờ vào tường ấn công tắc nhưng vẫn phòng vẫn chưa sáng đèn.
Loay hoay một hồi mới cắm thẻ được vào khe, đèn mới được bật.
Tại sao lại không cắm thẻ vào khe? Lăng Hàn không có ở đây sao?
Cô đi thẳng tới trước cửa phòng Lăng Hàn gõ vài lần: “Cốc cốc cốc."
"Lăng Hàn, anh có ở bên trong không?"
Thuận tay mở cửa phòng, bên trong không có một bóng người.
Kỳ quái.
Cô xách túi xoay người đi tới hướng phòng mình, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy TV trong phòng khách. Từ chính giữa màn hình LCD có một vết nứt rõ ràng rồi các vết nứt giống như mạng nhện lan rộng ra từ đó, trông như thể nó sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
Dọc theo hướng kính vỡ rơi xuống, có chiếc điện thoại di động dưới nền nhà.
Là điện thoại của Lăng Hàn.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, nhanh chóng đi đi qua kiểm tra, xác nhận thứ đập TV chính là chiếc điện thoại này. Lực đạo hẳn là rất lớn nên mới có thể đập màn hình TV ra một cái hố to như vậy.
Anh đập nó vì ai?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!