Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 90: Tôi Chán Ghét Cô, Dù Là Thân Xác Hay Là ....

1640 Words

 

"Bản photo để trên bàn cậu đó Nhan Nhan."

 

Quý  Tiêu Nguyệt nhét miếng khoai tây chiên vào trong miệng, giơ tay chỉ về phía bàn làm việc của Diệp Hoan Nhan.

 

Diệp Hoan Nhan lấy lại tinh thần, đáp một tiếng.

 

Trở lại vị trí của mình, cô lật mấy tờ photo nhàu nhĩ, nhíu mày một cái: " Tiêu Nguyệt, sợ là kế hoạch du lịch công ty mình cậu phải hoàn thành chung với mình."

 

"Không thành vấn đề, dù sao tớ cũng đang rảnh lắm, có cái gì cần đi in cậu cứ giao cho mình."

 

"Không chỉ là in thôi đâu, e là còn phải cậu và mình còn phải chia nhau ra đi gặp khách hàng đó."

 

"Gặp khách hàng?" Quý  Tiêu Nguyệt hơi căng thẳng, miếng khoai tây chiên trong tay bỗng nhiên bị bóp vỡ, mảnh vụn rơi đầy đất, khóe miệng cô ấy giật giật: "Nhan Nhan cậu không đùa đấy chứ?"

 

Cô ấy ghét nhất phải giao lưu với khách hàng, ban đầu cô gia nhập phòng kế hoạch của công ty cũng bởi vì phòng kế hoạch chỉ cần đưa ra kế hoạch và ý tưởng, không có quá nhiều tranh chấp nhân sự như những phòng ban khác.

 

Diệp Hoan Nhan đành phải thuật lại mệnh lệnh của Lăng Hàn một lần, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Quý  Tiêu Nguyệt, cô mím môi một cái:

 

"Nếu mình có thể tự hoàn thành mình cũng sẽ không để cho cậu làm, dẫu sao chuyện này hoàn toàn chính là do anh ấy muốn gây khó dễ với mình, không liên quan gì đến cậu."

 

Quý  Tiêu Nguyệt vất vả khép lại cái miệng còn đang há ra, đầu óc nhanh chóng vận chuyển: "Chờ chút, anh ta làm khó cậu? Tại sao anh ta lại làm khó cậu, quan hệ hai người không phải mới vừa được hòa hoãn à?"

 

"Tối qua." Nhớ tới trước chuyện đêm qua, Diệp Hoan Nhan che ngực, bỗng nhiên thấy buồn nôn, nghiêng đầu chạy vào phòng vệ sinh.

 

Quý  Tiêu Nguyệt sửng sốt mấy giây, bỏ lại hộp khoai tây chiên chạy qua theo.

 

"Cậu không có chuyện gì đấy chứ?"

 

Cô ấy vỗ lưng giúp Diệp Hoan Nhan:

 

"Không có gì, chỉ là suy nghĩ đến chuyện tối qua, có chút buồn nôn."

 

Dựa vào bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, trên mặt Diệp Hoan Nhan thoáng qua vẻ đau đớn: "Cậu có thể không tin, cho dù tối qua đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, thế mà tớ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định."

 

Quý  Tiêu Nguyệt cau mày, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm thật chặt tay cô, đôi tay ấy giờ lạnh lẽo như một khối băng.

 

"Không sao, chúng ta là chị em mà, mình sẽ giúp cậu. Không phải là muốn đuổi chúng tôi đi sao? Nào dễ dàng như vậy, không phải chỉ là mấy khách hàng thôi sao, muốn giải quyết cũng có gì khó khăn."

 

"Nhưng Lăng Hàn chỉ cho chúng ta ba ngày chuẩn bị."

 

Bộ phận kế hoạch phải chuẩn bị một tháng, nhưng Lăng Hàn chỉ cho cô ba ngày, đây rõ ràng chính là định để cho cô và Quý  Tiêu Nguyệt cuốn gói rời đi.

 

"Ba ngày?!" Quý  Tiêu Nguyệt thiếu chút nữa cắn lưỡi mình, khóe miệng giật mạnh: "Thật là độc ác."

 

Trở lại phòng làm việc, Diệp Hoan Nhan mở ra một phần văn kiện trên bàn đặt trước mặt Quý  Tiêu Nguyệt: "Tổng cộng mười hai khách hàng quan trọng, trừ bốn người ở nước ngoài ra, tám người còn lại chúng ta phải mời đến. Ngoài những người này ra, còn có mười chín nghệ sĩ hạng A và hạng B trong công ty."

 

"Trời ạ, toàn là hồ ly và cáo già, mình chẳng muốn phải giao thiệp với bất kỳ con nào trong đó cả."

 

Quý  Tiêu Nguyệt ôm đầu, cảm thấy mình đã gặp phải đại nạn trong đời: "Cậu tin không năm xưa lúc mình tham gia cuộc thi văn nghệ còn không căng thẳng như vậy."

 

"Vậy cậu cảm thấy giữa việc gặp nghệ sĩ và gặp khách hàng cái nào khó đối phó hơn? Cậu chọn một cái đi, buổi chiều bắt đầu đi một chuyến trước."

 

"Đều khó như nhau, mình có thể không chọn không..."

 

"Thế thì cậu phải đi tìm việc mới trước buổi họp thường niên."

 

Sắc mặt Quý  Tiêu Nguyệt cứng đờ:

 

"Đừng có đùa mình, người từ Hoan Ngu đi ra, nếu không có lý do chính đáng thì sẽ không công ty nào dám đắc tội Lăng Hàn. Aaa rời khỏi đây tương đương với thất nghiệp còn gì, mình chọn, mình chọn nghệ sĩ. Là cái người tên Quan Nại này, chiều nay mình sẽ đi tìm Quan Nại này ngay."

 

"Cậu chắc chứ? Tính cách Quan Nại nổi tiếng rất tệ, còn đang là ngôi sao đang lên nữa chứ. Cô ta ngay cả Thịnh An Nhiên cũng không coi vào đâu."

 

"Mình biết mà, nhưng mấy người khác mình thấy còn khó đối phó hơn."

 

Quý  Tiêu Nguyệt giang hai tay ra:

 

"Mình chọn Quan Nại. Chỉ Quan Nại này mà không xử được thì bà đây đổi sang họ cô ta."

 

Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa tài liệu Quan Nại đến trên tay cô ấy: "Đọc kỹ một chút, ghi nhớ sở thích của cô ta."

 

Buổi chiều, Quý  Tiêu Nguyệt cơm nước xong liền lên đường đi thuyết phục nghệ sĩ, Diệp Hoan Nhan thì phải ở lại để xử lý công việc của thư ký, lúc rỗi rảnh cô mới có thể lấy danh sách khách hàng ra và phân tích từng người một.

 

Hôm nay, hình như các bộ phận trong công ty đã hẹn trước với nhau, tất cả tài liệu đều được gửi lên ngay lập tức, ngay cả báo cáo tài chính vốn bị trì hoãn mấy ngày nay cũng được gửi lên trước.

 

Thẳng đến tan việc, Diệp Hoan Nhan đọc xong bản kế hoạch cuối cùng, vỗ vỗ vào hông mình, cô đưa tài liệu vào phòng làm việc.

 

Có lẽ do tiếng gõ cửa quá nhẹ nên bên trong không nghe được, cô mở cửa ra, thình lình nhìn thấy Lăng Hàn đang ngủ trên bàn làm việc.

 

Văn kiện chất thành núi trên bàn gần như đã đều xử lý xong.

 

Cô thầm thở dài một một hơi, hiệu suất làm việc vượt qua người thường của Lăng Hàn đúng là để cô bất lực. Không phải ai cũng có thể làm được như anh, cô chỉ làm mấy vấn đề cơ bản như kiểm duyệt số liệu văn kiện mà đã thấy đau đầu, mà anh cần phải xem xét vấn đề thật giả đằng sau những số liệu kia.

 

Lăng Hàn là bị sức nặng trên bả vai đánh thức, hệ thống phòng ngự trong đầu tự động mở ra, trong nháy mắt bắt được bàn tay trên vai, đi đôi với tiếng thét kinh hãi của Diệp Hoan Nhan, anh nhướng mày một cái, áo khoác âu phục vắt một nửa trên vai đã rơi xuống bên chân.

 

Anh nhíu mày, hất tay Diệp Hoan Nhan ra: "Cô làm gì thế hả?"

 

Diệp Hoan Nhan bị anh hất ra lui về phía sau hết mấy bước, lảo đảo đỡ góc bàn mới miễn cưỡng đứng vững. Cô cầm cổ tay bị hất, nhịn đau cất giọng:

 

"Thấy anh ngủ nên tôi sợ anh bị lạnh."

 

Lăng Hàn đỡ trán, lãnh đạm liếc cô một cái: "Không cần làm những chuyện vô dụng này, vào đây làm gì?"

 

"Tài liệu được sửa đổi của phòng kế hoạch."

 

"Để đó là được."

 

Thái độ của anh vừa lạnh nhạt vừa cứng rắn.

 

Diệp Hoan Nhan đứng tại chỗ mấy giây, đi mấy bước lại quay đầu lại: "Anh vẫn chưa hết cảm đúng không?"

 

Ngón tay Lăng Hàn hơi dừng lại ở phần bìa văn kiện, đại khái yên lặng mấy giây, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, không có chút hơi ấm nào:

 

"Thư ký Diệp, thay vì lo lắng cho bệnh cảm của tôi không bằng lo lắng cô có thể chống đỡ đến cuối năm được hay không đi? Người thông minh lúc này hẳn đã bắt đầu liên lạc công ty tìm người giới thiệu việc làm rồi. Đúng rồi, đồ của cô tôi đã để Linh Linh dọn xong, nếu cô không muốn trở về nhà cũ, tôi cũng không hy vọng bà nội già cả bận tâm đến chuyện của tôi quá mức. Thế này đi, sau khi tan việc cô cứ trực tiếp trở về chỗ ở cũ của cô đi."

 

Sắc mặt Diệp Hoan Nhan dần trầm xuống, giọng nói có chút run rẩy: "Anh muốn tôi dọn khỏi nhà?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận