Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 91: Sự thật không thể tin được

1682 Words

 

Trước khi tan làm, Diệp Hoan Nhan nhận được điện thoại của Quý Tiêu Nguyệt, đầu dây bên kia nói nói cái gì đó, cô một chữ cũng không nghe được, sau khi cúp máy, cô ở ven đường đưa tay gọi một chiếc xe.

 

"Này cô gái, cô muốn đi đâu?"

 

"Kim Giang Uyển."

 

Cô không tin Lăng Hàn là một người nhẫn tâm như vậy.

 

Trở lại biệt thự của Lăng Hàn, nhìn căn phòng mình ở, trống rỗng, trong lòng cũng từng chút một trở nên trống rỗng, đồ đạc thuộc về mình đều thu dọn đi.

Người giúp việc Linh Linh với vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi, do dự một hồi lâu, không thể không mở miệng:

 

"Diệp tiểu thư, buổi sáng khi cậu chủ đi đã dặn dò thu dọn đồ đạc của cô, cô muốn dọn ra ngoài sao."

 

Cô vịn khung cửa, kéo ra một nụ cười miễn cưỡng"

 

 "Tôi biết rồi, đừng quan tâm tôi, tôi muốn đi bộ xung quanh một chút."

 

"Tiểu thư, hôm nay cậu chủ có thể về nhà muộn, không bằng cô ăn bữa cơm rồi đi cũng được, tôi bây giờ đi nấu cơm, vẫn còn kịp."

 

"Không cần đâu, cô đi nghĩ ngơi trước đi, một chút xíu nữa tôi sẽ rời đi."

 

Linh Linh nhìn bóng dáng thất hồn lạc phách kia, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

 

Tính cách âm tình bất định của cậu chủ, rốt cuộc là vì sao lại đối với Diệp tiểu thư như vậy

 

Diệp Hoan Nhan trong lòng rõ ràng, Lăng Hàn lần này là hạ quyết tâm muốn cô đi, không nổi giận với cô, không có bất kỳ cảm xúc gì, ở trong mắt anh, hình như chỉ có thể nhìn thấy được sự chán ghét.

Bàn tay của cô chạm vào chiếc giường mà cô đã từng ngủ, màu trắng tinh khiết, không chút tỳ vết, đã được thay thế bằng khăn trải giường mới, nhưng tại sao cô vẫn có thể ngửi thấy mùi trong không khí thuộc về người phụ nữ khác, làm cho dạ dày của cô cuộn trào lên.

 

Cô đỡ ngực, đi đến phòng ngủ của Lăng Hàn, cảm giác buồn nôn trong dạ dày mới dần dần bình tĩnh.

 

Phòng của Lăng Hàn có tông màu lạnh, tường có màu xanh đậm, chăn ga trải giường có màu xám đậm, giống như một căn phòng chìm dưới biển sâu, vừa vào cửa liền cảm thấy nặng nề.

 

Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy thoải mái hơn một chút, không dám ở lại quá lâu, quay lại và chuẩn bị rời đi.

 

Dư quang khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy két sắt ở đầu giường, không đóng lại, cô nhíu mày, do dự một hồi vẫn quyết định đóng nó cho anh.

 

Có lẽ tài liệu mật quan trọng nào đó được đặt bên trong, ngón tay chạm vào cửa két sắt, và đôi mắt của cô bị mắc kẹt.

 

Trong tủ chỉ có một hộp nhung màu đen mở, nắp lật sang một bên, để lộ một chiếc khăn ăn màu trắng to bằng bàn tay bên trong, ở giữa được viết nhanh bởi các nhân vật màu xanh được vẽ bằng bút bi.

 

Người nọ mặt mày hàm chứa ý cười không tự nhiên, sắc mặt có chút cứng ngắc, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt thâm thúy đen kịt, không nhìn thấy đáy, mặc dù làm ra vẻ mặt tức giận, nhưng lại có thể bắt được một tia sủng nịch.

 

Bức tranh này rất nhiều năm trước cô sắp tham gia kỳ thi nghệ thuật, Giang Mỹ Lan và Lăng Đông Minh đi công tác đều không có ở nhà, cô ngàn ân vạn cầu, kéo anh đến một nhà hàng nhỏ ăn cơm, tiện tay vẽ.

 "Anh Lăng Hàn ơi, giáo viên của chúng em nói rằng em rất có tài năng hội họa, đặc biệt là nhân vật kí họa, cho nên anh không cần phải qua lo lắng cho kì thi sắp tới của em đâu."

 

"Là bản thân em lo lắng hơn đó."

 

"Em mới không có á."

 

"Vừa mới nói câu đó, em đã nói ba lần."

 

"Thế nhưng giáo viên nói, nhân vật kí họa của chúng em tuyệt đối dễ vượt qua."

 

"Lần thứ tư."

 

Diệp Hoan Nhan cúi đầu, có chút cụt hứng, bộ dạng vốn hứng thú dồi dào chợt bỏng tan thành mây khói:

 

"Vâng, thành thật mà nói, giáo viên của chúng em nói rằng nhân vật ký họa của chúng em đặt biệt vụng vặt, luôn luôn không thể nắm bắt được thần thái của con người."

 

Lăng Hàn ngồi đối diện một thân trang phục giản dị nhàn nhạt liếc cô một cái:

 

"Cho nên, năm nay thi không qua nổi, vậy sang năm thi lại, có cái gì to tát đâu."

 

"Nhưng sau đó em phải chờ thêm một năm nữa."

 

"Chờ cái gì."

"Chú Lăng nói tốt nghiệp xong là có thể kết nghĩa với anh." Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lăng Hàn, Diệp Hoan Nhan che miệng mình lại:

"Không có không có gì, cái đó, nếu không em vẽ cho anh xem, chú Lăng nói anh vẽ rất đẹp."

 

"Không muốn."

 

"Phản đối là không hợp lệ, dù sao anh cũng đang ngồi ở đây, em vẽ nhanh thôi." Diệp Hoan Nhan cười hì hì, giơ cánh tay lên: "Ông chủ, cho tôi mượn một câu bút."

 

Thoáng qua tám năm, một bức chân dung phác thảo tám năm trước, anh vẫn còn giữ.

 

Diệp Hoan Nhan có chút không dám tin, liên tưởng đến ảnh chụp của mình lúc trước ở phòng làm việc của anh, cô nghĩ như thế nào đây cũng không thể là điều mà một người sẽ làm để sỉ nhục cô.

 

Lăng Hàn, anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy.

 

Một cuốn nhật ký phai màu ở đầu giường đã thu hút sự chú ý của cô, cô nhướng mày, ngón tay của cô không tự chủ được chạm vào cuốn sách mở.

Vừa nhìn đã biết nhiều năm rồi, một thiết kế ren, không giống như các mặt hàng thuộc về nam giới.

 

Đó là đồ của một người phụ nữ.

 

Bên ngoài biệt thự, một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu phía sau cây xanh xa xôi, phía sau kính chắn gió một khuôn mặt tinh xảo che dưới lớp lông màu xám, Thịnh An Nhiên cau mày nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự của Lăng Hàn, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

 

Đêm qua là lần đầu tiên cô ta đến chỗ ở của Lăng Hàn, cô ta cố ý làm ướt quần áo của mình, không muốn đi, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn, trong nhà Lăng Hàn, vì sao lại có áo khoác và đồ ngủ của phụ nữ vẫn còn mới, áo khoác nhìn vào phong cách hoàn toàn là quần áo mà phụ nữ nơi làm việc mặc.

 

Cô ta để lại một cái nhìn, buổi sáng đến một chuyến, gặp Lăng Hàn nhưng không tìm thấy bất thường, buổi chiều đến một chuyến khác.

 

Mà người phụ nữ vừa mới đi vào, rõ ràng chính là thư ký của Lăng Hàn là Diệp Hoan Nhan.

 

Cô ta nhíu mày, có một chân với Lăng Hàn, chẳng lẽ không phải Quý Tiêu Nguyệt

 

Diệp Hoan Nhan đi vào đã một thời gian, cô ta có chút không kiềm chế được, ngón tay chạm vào công tắc cửa xe.

 

Mà lúc này, một chiếc xe màu đen chậm rãi tiến vào khu dân cư, dừng ở cửa biệt thự, bóng dáng Lăng Hàn từ trên xe đi xuống, túi xách trong tay giao cho người giúp việc đi ra nghênh đón, sau đó tiện tay kéo cà vạt trên cổ, đi vào trong phòng.

 

Sắc mặt Thịnh An Nhiên cứng đờ, chậm rãi thu hồi ngón tay.

 

So với việc làm rõ quan hệ giữa Diệp Hoan Nhan và Lăng Hàn, không thể vi phạm mệnh lệnh của Lăng Hàn càng quan trọng hơn.

 

Trong phòng khác, Linh Linh cất áo khoác của Lăng Hàn, do dự nhìn lên lầu.

 

Ánh mắt Lăng Hàn dừng trên giày cao gót ở hành lang, sắc mặt trầm xuống: "Diệp Hoan Nhan đang ở đây?"

 

Sắc mặt Linh Linh cứng đờ, vội vàng che giấu"

 

"Diệp tiểu thư dường như có gì đó để quên ở đây, vì vậy quay lại và lấy nó."

 

"Cô ấy có vật gì rơi ở chỗ này."

 

Lăng Hàn giương mắt liền thấy cửa phòng ngủ chính mở ra, một tia tức giận bò lên mi, kéo cà vạt tiện tay ném xuống sô pha, sải bước đi lên lầu.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận