Chương 94: Thần Tượng Của Mình Là Mối Tình Đầu Của Bạn Thân Mình?
1688 Words
Trong phòng bệnh.
Tô Niên Hoa đứt quãng kể lại câu chuyện xưa mười năm trước, mười năm đã quá xa xôi, không phải chuyện nào anh ta cũng có thể nhớ rõ ràng, nhưng vì chậm rãi nhớ lại thế nên những ký ức phủi bụi kia cũng dần dần hiện rõ.
Anh ta kinh hoàng nhận ra ấy vậy mà bản thân vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Diệp Hoan Nhan. Khi ấy cô buộc tóc đuôi ngựa, băng đô màu đen, cuối bím tóc còn được thắt thêm một quả cầu màu cam nho nhỏ đáng yêu.
Quý Tiêu Nguyệt lại trông giống như fan hâm mộ đang xem chương trình trò chuyện với thần tượng, cô che mặt liên tục cảm thán.
"Trời ạ, thần tượng của tôi lại là mối tình đầu của bạn thân tôi. Chuyện này quá ly kỳ rồi đó!"
Tô Niên Hoa cúi đầu, cười có chút miễn cưỡng,
"Kể xong chuyện rồi, tôi có thể hỏi cô mấy câu được không?"
"Anh cứ hỏi đi."
"Bây giờ cô ấy sống tốt không?"
Cô gái trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt không nhìn ra một chút huyết sắc, cho dù đang say giấc nhưng thỉnh thoảng nói mớ đều là đau khổ giãy giụa. Kể từ khi ở Hồ Thượng nghe nói về chuyện mẹ cô qua đời từ hai năm trước, anh đã trở về suy nghĩ rất nhiều, quãng đời này, cô đã mất hết tất cả người thân rồi.
Quý Tiêu Nguyệt gãi đầu một cái, né tránh ánh mắt Tô Niên Hoa: "Cũng coi như... tàm tạm đi."
"Không lo miếng ăn cái mặc, làm thư ký cho tổng giám đốc của một công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình hàng đầu trong nước, tiền lương hàng năm một triệu vạn nên vẫn sống rất tốt."
Càng nói về sau, Quý Tiêu Nguyệt có chút chột dạ, cũng càng khó chịu, bèn khẽ cắn răng thấp giọng nói:
"Trừ tình cảm không thuận lợi ra thì cô ấy thật sự là con cưng của ông trời."
"Tình cảm ư?"
Tô Niên Hoa quay đầu lại nhìn về phía cô ấy:
"Ý cô là cô ấy đã có bạn trai rồi sao?"
"Cũng không tính là có..."
Quý Tiêu Nguyệt cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào, chân mày nhíu rất chặt:
"Chuyện này tôi không tiện nói nhiều, có cơ hội, chờ Nhan Nhan tỉnh lại tự anh hỏi cô ấy đi."
Ánh mắt Tô Niên Hoa lần nữa rơi vào trên gương mặt Diệp Hoan Nhan, vốn đã áy náy, giờ phút này anh lại thêm tự trách.
Cho dù Quý Tiêu Nguyệt không nói, từ sự việc hôm nay cô nằm viện xem xét cũng biết bạn trai cô đối xử với cô không tốt, nếu không làm sao anh ta lại để cô nằm đây một mình chứ?
Nếu năm đó bọn họ không chia tay, bây giờ chắc hẳn cô đã hạnh phúc lắm.
Quý Tiêu Nguyệt sờ chiếc điện thoại vẫn rung mãi không ngừng, sau khi nhìn tên người gọi đến, cô ấy cau mày nhìn Tô Niên Hoa: "Anh ở với Nhan Nhan một lát nhé, tôi đi ra ngoài nhận cú điện thoại."
Là Lăng Hàn gọi điện thoại tới.
Quý Tiêu Nguyệt đi ra ngoài hành lang, xác nhận không có ai nhìn thấy mới ấn nút trả lời, tức giận hỏi một câu:
"Tổng giám đốc Lăng, hơn nửa đêm gọi tôi có việc gì không?"
"Diệp Hoan Nhan đâu?"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng.
Vừa nghe thấy giọng nói đó, lửa giận trong lòng Quý Tiêu Nguyệt liền không đè ép được, bùng cháy thật mạnh, cô cao giọng hét:
"Cô ấy ở đâu không phải anh nên là người rõ nhất sao? Bây giờ anh lại hỏi tôi! Lăng Hàn, làm người thì có chút lương tâm đi được không? Nhan Nhan thích anh như vậy, trong lòng anh chẳng lẽ không biết ư? Tại sao anh cứ tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác như vậy? Mấy ngày trước tôi còn tưởng rằng anh đã suy nghĩ thông suốt, nhưng giờ anh lại giở chứng gì thế?"
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây:
"Ngày mai đến công ty tôi lấy thư tiến cử, sau khi công ty đi du lịch về, các cô có thể đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc."
"Nghỉ việc..."
Không đợi Quý Tiêu Nguyệt nói hết lời, bên kia đã cúp máy.
"Mẹ nó chứ, thư giới thiệu cái đếch gì, tưởng sa thải bà đây bà sợ anh à? Bà đây cũng có tay có chân không thể tự mình tìm việc xin cơm ư? Bà đây không cần anh thương hại."
Sáng sớm ngày hôm sau.
Quý Tiêu Nguyệt do dự đứng ở trước bàn làm việc của Lăng Hàn, trong tay cầm hai tờ thư giới thiệu, có chút không dám tin.
"Tổng giám đốc Lăng, anh thật sự muốn giới thiệu tôi và Nhan Nhan đến Phong Thượng ư?"
Phong Thượng là là tạp chí thời trang nổi tiếng nhất trong nước, ầu như nghệ sĩ nào cũng tự hào khi được lên trang bìa của Phong Thượng. Chỉ cần họ lên trang bìa của Phong Thượng, họ gần như có thể nhận được đại ngôn cao cấp trong vòng một năm, bởi vì bản thân Phong Thượng đã là biểu tượng của một thương hiệu lớn.
"Mức lương hàng năm và chức vị đều giống như hiện tại. Nếu cô có nhu cầu chức vị khác, cô cũng có thể nói với tổng biên tập bên họ, nhưng cô có thể đảm nhận được hay không thì tùy thuộc vào năng lực của các cô."
Cặp mắt Quý Tiêu Nguyệt sáng rực nhìn thư giới thiệu trong tay.
Đây nào chỉ là chức vị và tiền lương ngon chứ, một tạp chí có tên tuổi lớn như Phong Thượng, mà còn có cả giày cao gót, túi hiệu, nước hoa, son môi, đồ dưỡng da, đó chính là thiên đường của mọi cô gái.
Ánh mắt cô ấy quét qua khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Hàn, trong nháy mắt hoàn hồn lại, ho khan một tiếng: "Cái đó... Tổng giám đốc Lăng, tôi cũng không phải không muốn làm việc ở công ty chúng ta, được làm nhân viên của anh thật ra tôi cảm thấy vô cùng tốt...."
Có cái rắm ấy, cô chỉ hận không mình không mọc cánh bay lẹ, nếu không phải vì cơm áo gạo tiền, ai mà nhẫn tâm nhìn bạn thân mình chịu đủ tàn phá mỗi ngày chứ? Ngay cả tâm trạng vui vẻ nhàn nhã xơi miếng khoai tây chiên cũng bị cướp mất.
"Nếu không có chuyện gì khác thì cô có thể đi ra ngoài được rồi. Ngoài ra, trước khi nghỉ việc nhớ chuyển giao kế hoạch du lịch cho hai phòng kế hoạch."
Lăng Hàn lạnh lùng y như cô dữ liệu, Quý Tiêu Nguyệt len lén liếc mắt, trước khi đi còn hỏi một câu:
"Bức thư giới thiệu này... anh không định tự mình đưa cho Nhan Nhan sao?"
Gương mặt lạnh nhạt của Lăng Hàn dường như hơi dãn ra, hồi lâu sau anh mới lạnh lùng nói: "Không cần, nếu cô ta tự mình biết mình, cô ta sẽ không đến gặp tôi nữa đâu."
Nghe vậy, Quý Tiêu Nguyệt nhướng mày một cái, nghi ngờ nhìn Lăng Hàn:
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người lại có thể làm ầm lên như vậy chứ?
Nghĩ thì nghĩ chứ cô nào có dũng khí hỏi thẳng.
Lúc Diệp Hoan Nhan tỉnh lại đã là buổi chiều, y tá rút kim truyền dịch cho cô, mu bàn tay truyền đến cơn đau làm cô giật mình choàng tỉnh.
"Diệp tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?"
Cô y tá cất chai truyền dịch khẽ mỉm cười,
"Đây là bệnh viện à."
"Không phải bệnh viện thì là đâu, bạn cô đưa cô tới, tối qua bạn trai cô cũng tới ngồi canh cô suốt đêm. Đúng rồi, buổi sáng lúc đi anh ấy còn bảo tôi nhắn lại với cô hãy chú ý nghỉ ngơi, bên phía công ty đã xin nghỉ rồi, không cần vội đi làm."
Diệp Hoan Nhan ngẩn người ra.
Là Lăng Hàn đã tới sao?
Sau khi y tá rời đi, cô thử ngồi dậy từ trên giường bệnh, nửa người dưới truyền tới cơn đau như cắt da cắt thịt khiến cô hít một hơi lạnh. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cô chống mép giường một lúc lâu mới hoàn hồn.
Tối qua....
Điện thoại di động bên cạnh giường đột nhiên vang lên, cắt đứt ký ức đau buồn của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!