Thế Anh vừa được phẫu thuật xong dưới tác dụng của thuốc gây mê nên vân đang chìm vào giấc ngủ sâu. Trên đầu băng gạc trắng xóa để lộ phần đỉnh đầu. Sắc mặt anh tái nhợt vì mất máu, đôi chỗ còn bị tím đen.
Bác sĩ thông báo ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại chỉ cần theo dõi một thời gian ngắn nếu không có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất nhanh tỉnh lại.
Linh cúi đầu nhìn anh mình nằm trên giường bệnh, nhìn đến vết thương trên người anh thì không nhịn được mà bật khóc, nắm lấy bàn tay anh, cô nhẹ nhàng nói:
– Anh hai, anh nhất định không được có chuyện gì. Em rất lo cho anh!
Ly thấy vậy bèn nhè nhẹ vỗ vai không tiếng động an ủi Linh. Sau đó Thế Anh được đẩy về phòng Hồi sức tích cực để theo dõi, các trị số sinh tồn an toàn rồi mới đẩy về khoa nhẹ hơn.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên y tế trong khoa Linh làm giấy tờ nhập viện cho Thế Anh sau đó làm thẻ mượn quần áo bệnh nhân cùng ga trải giường. Một ngày bận rộn cứ như thế mà trôi qua. Bữa tối Ly đem cho Linh thức ăn sau đó mới trở về kí túc xá. Trước khi đi còn dặn dò đủ thứ, cứ làm như mình biết rất nhiều. Toàn là những điều cô nàng vừa mới hóng từ người nhà người bệnh. Trong phòng Thế Anh đang điều trị còn một giường trống là của bệnh nhân mới được chuyển khoa ngày hôm nay.
– Tít tít! – Tiếng máy thở buồng bên vang lên trong không gian yên tĩnh.
Buổi đầu tiên trải qua trong bệnh viện nhất thời có chút không quen, mọi thứ đối với Linh đều rất lạ lẫm cũng khiến cô có chút khó ngủ mặc dù hôm nay đối với cô rất mệt mỏi.
Ngồi bên cạnh giường nhìn Thế Anh một hồi lại nhìn ra khung cảnh phía ngoài cửa sổ, trong mơ hồ nghĩ đến rất nhiều việc. Nghĩ đến chuyện hai anh em cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện, nghĩ đến quãng thời gian vừa học vừa làm gian khổ… Một hồi lại nghĩ đến chuyện hôm nay.
Nếu không nhờ có Hữu Minh thì cô hẳn đã không mau chóng tìm đến bệnh viện này. Nếu tìm không kịp thì chuyện Thế Anh thiếu máu sẽ phải làm sao đây? Tuy rằng bệnh viện sẽ tìm mọi cách để giúp nhưng thời gian càng lâu càng không thể đảm bảo tiên lượng của Thế Anh có nặng lên hay không? Sau đó là chuyện của Hữu Minh. Đây là chuyện khiến cô đau đầu nhất trong ngày hôm nay. Nghĩ đến chính mình vừa từ chối anh ấy nhưng anh ấy vẫn sẵn lòng giúp cô, sẵn lòng vì một người không quen mà hiến một lượng máu lớn. Càng nghĩ càng cảm thấy không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh lúc này!
Nghĩ nghĩ không biết tự khi nào mà Linh chìm vào giấc ngủ. Có lẽ vì băn khoăn thật nhiều nên mày của Linh hơi nhăn lại, vẻ mặt ngủ không an ổn. Một bàn tay chậm rãi nhu nhu mày của cô, nhẹ nhàng xoa tóc cô, tiếng thở dài thực khẽ trong không gian yên tĩnh.
Một lát sau, điện trong phòng đã được tắt. Ánh sáng ngoài hành lang rọi vào trong phòng, hắt lên bóng lưng của người đàn ông. Chỉ thấy anh khom người, thật nhẹ nhàng khoác lên vai cô một tấm chăn mỏng.
Lúc Linh tỉnh dậy thì trời vẫn còn tối, đèn trong phòng đã được tắt hết. Cô chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt mông lung nhìn khắp phòng thì đột nhiên thấy bóng người bên cửa sổ.
Dáng người nọ rất cao, lưng dài vai rộng, chân thon dài. Ánh trăng nhạt nhòa chiếu lên người anh khiến anh vừa như thực, vừa như ảo. Bóng lưng thẳng tắp hòa vào đêm tối tĩnh mịch có chút cô đơn. Sườn mặt nghiêng như được khắc họa nội bật trong đêm.
Trong lòng Linh bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn bã không đâu. Không hiểu sao chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người mà rất nhiều cảm xúc thoáng qua trong đầu cô lúc này. Vô thức cô nhìn anh thật lâu, đến khi chiếc chăn mỏng trên người chậm rãi rơi xuống đất mới đột nhiên thức tỉnh. Buổi tối trong bệnh viện thật lạnh!
– Tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa!
Lúc Linh ngẩng đầu lên thì Hữu Minh đã quay lại nhìn cô. Gương mặt sau ánh trăng không rõ biểu tình. Thanh âm có chút khàn khàn từ tính.
– Hữu Minh! – Linh nhẹ giọng kêu tên anh.
Trong đêm tối, thanh âm thực của cô thực rõ ràng. Có chút mềm mềm, nhẹ nhàng, nghe vào tai Hữu Minh lại giống như móng vuốt của mèo nhỏ gãi vào lòng người. Có chút ngứa ngáy muốn tiến tới xoa xoa bộ lông mềm mại của mèo nhỏ nhưng mèo nhỏ với anh vẫn không tin tưởng, anh chỉ đành nhịn ngứa ngáy trong lòng xuống.
– Anh đã làm em tỉnh giấc sao?
– Sao anh đến mà không gọi em? – Linh khẽ lắc đầu sau đó nói.
Nhìn đồng hồ xem ra cô đã ngủ được mấy tiếng, tuy rằng ngủ ít nhưng không đến mức quá khó chịu.
– Em mệt mỏi cả ngày rồi, nên được nghỉ ngơi.
Linh khẽ thở dài, bước đến gần chỗ anh:
– Thế còn anh thì sao? Mệt mỏi cả ngày tại sao không nghỉ ngơi?
– Anh cũng đâu có làm gì mà mệt mỏi? – Hữu Minh cười đáp – Ban đêm trời rất lạnh, lần sau nên mặc ấm hơn.
– Mất một lượng lớn máu như thế mà không mệt sao? – Ánh mắt cô nhìn anh chăm chú.
Đối diện với câu hỏi cùng ánh mắt của Linh, Hữu Minh nhất thời không biết nói sao, chỉ trầm mặc cùng cô đối mặt.
Dưới ánh trăng sắc mặt của Hữu Minh tái nhợt hơn so với bình thường, ánh mắt sắc bén lộ ra một tia mệt mỏi. Mái tóc vốn được chải cẩn thận hiện tại bị gió thổi tán loạn. Cửa sổ bị anh mở hé một khoảng nhỏ, thân hình Hữu Minh vừa vặn che hết gió ở cửa nên Linh không phát hiện, đến lúc lại gần bị gió thổi tới mới biết.
Thấy cô nhíu mày Hữu Minh đưa tay ra sau, nhẹ đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, Linh chợt thở dài một tiếng.
– Mệt mỏi? Em ngủ thêm chút nữa đi!
– Hữu Minh! – Linh đột nhiên nâng tay lên chạm vào gò má anh, khẽ hỏi – Anh có mệt không?
“Có mệt khi thích một người như em?
Có mệt khi nặng lòng với một người như em?
Có mệt khi âm thầm làm tất cả vì em trong khi em lại không biết gì?”
Hữu Minh khẽ cười, nhìn vào mắt cô và nói:
– Không mệt một chút nào! Thực sự không mệt. – Hữu Minh cọ cọ gò má vào lòng bàn tay cô.
Tuy rằng đã cố gắng tránh đi không để lớp râu mới nhú chọc vào lòng bàn tay mềm mịn của cô nhưng thỉnh thoảng vẫn cọ vào.
– Anh ước em có thể mãi đối với anh như thế này!
Thật vui khi có thể được em chạm vào. Cho dù là mơ anh vẫn cảm thấy vui mừng không sao tả xiết. Mèo nhỏ chủ động cọ lông vào người anh!
– Anh mệt sao không nghỉ ngơi? – Linh bật cười nhìn anh, để mặc anh cọ loạn bằng gương mặt vui vẻ.
– Anh không yên tâm về em. – Hữu Minh nhẹ đáp.
Không yên tâm để mặc cô một mình ở bệnh viện.
– Tại sao anh không nói với em?
Tuy rằng giọng điệu trách cứ nhưng trong đó lại ẩn chứa sự quan tâm nồng đậm.
Hữu Minh nhìn cô, khẽ cười. Anh biết là cô đang nói về điều gì.
– Ai nói với em?
– Không cần ai nói. Đừng lảng tránh, hãy trả lời câu hỏi của em.
– Anh không muốn em lo lắng. – Hữu Minh dùng giọng điệu bình tĩnh đáp lời.
Chính vì sợ cô lo lắng cũng chính vì không muốn cô vì chuyện này mà vướng mắc trong lòng.
– Anh là đồ ngốc, em đâu đáng để anh làm như vậy? Em rõ ràng đã từ chối anh mà. Anh đâu cần phải hi sinh nhiều với một cô gái đã từ chối tình cảm của anh như vậy chứ. – Thanh âm cô rất nhỏ lại thực nhẹ nhưng Hữu Minh vẫn nghe thấy thực rõ ràng.
– Em biết rồi mà. Dù em từ chối anh nhưng không có nghĩa là anh ngừng thích em. – Hữu Minh đáp lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!