Mặt trời lên cao vút, ánh sáng xuyên qua từng tán cây, yếu ớt chiếu xuống cảnh vật bên dưới, sương sớm đọng lại trên lá nhỏ giọt tí tách.
Giọt nước va đập vào trán, liên tục kéo dài hình thành khó chịu, Dương Minh mệt mỏi mở rộng hai mắt, chỉ thấy xung quanh rậm rạp rừng cây, quanh tai gió thổi ríu rít tiếng chim, bất chợt hắn sực nhớ, vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Thi thể man vương to lớn nằm trên mặt đất, trước ngực thủng một lỗ dữ tợn, huyết dịch đọng lại ngưng kết từ lâu.
Vốn Dương Minh còn đang mơ hồ, cảnh vật quen thuộc kích thích đầu óc, cuối cùng mường tượng toàn bộ sự việc, hắn nhếch miệng cười lớn.
Man vương thất bại, trái tim bị hắn đào ra.
Thu thập đồ vật vào trong túi, Dương Minh kiểm kể một hồi, mười hai trái tim luyện thể cảnh, ba mươi trái tim phàm nhân, trái tim man vương phá lệ to lớn, ẩn chứa lực lượng hẳn tiếp cận tụ khí cảnh, nhiệm vụ lần này hắn hoàn thành ngoài định mức, đã có thể quay về.
Dương Minh một người một ngựa chạy như bay, trên đường thuận lợi không gặp bất trắc.
Quang Minh thành, một ngày sau, Dương Minh xuất hiện tại trung tâm tháp tầng một, hắn lấy ra túi trữ vật, đem một đống quả tim thả ra, la liệt trên bàn, chồng chất thành tòa núi nhỏ, quản sự nhìn một màn này thoáng ngạc nhiên, luyện thể cực hạn tiếp nhận nhiệm vụ này, chưa đến thời hạn đã xong, hơn nữa mức độ vượt ngoài định mức.
Đúng là rất hiếm thấy.
Hắn kiểm tra một hồi, thu hồi đồ vật, hài lòng gật đầu:
"Không sai, nhiệm vụ đánh giá rất tốt."
Phần thưởng chính là hai viên huyết sắc đan dược một ngày, một viên tụ khí đan, cùng một trăm nguyên thạch.
"Đa tạ."
Dương Minh lấy được phần thưởng, không có chọn tiếp nhiệm vụ, hắn quyết định trở về mật thất bế quan, sau trận khổ chiến với man vương, tu vi vốn rơi vào bình cảnh, nay đã có dấu hiệu nới lỏng, cộng thêm tụ khí đan đề thăng ba phần thành công, hắn tin tưởng rất nhanh sẽ quay lại tụ khí cảnh.
Thời điểm này Quanh Minh thành đẩy nhanh chiến trận, càng nhiều ma binh bị phái ra tiền tuyến, thời gian gấp gáp thúc dục Dương Minh hồi mật thất.
Thoáng chốc lạ lẫm, để rồi quen thuộc quang cảnh u ám, Dương Minh ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt bắt đầu nhập định, hô hấp vang lên đều đều.
Một tiểu chu thiên, hai tiểu chu thiên, ba tiểu chu thiên.
Một đại chu thiên hoàn thành, Dương Minh nhanh chóng lấy ra mười khối nguyên thạch, công pháp vận dụng chuyển hóa, hùng hậu nguyên lực xuất hiện chảy khắp các thông đạo kinh mạch, thể nội phát sinh từng tiếng nổ lách tách.
Nguyên lực bình thường trong suốt, thuần túy tự nhiên, tu luyện công pháp mang thuộc tính nào, nghiễm nhiên sở hữu thuộc tính đó, như là huyền hoàng chi quyết khiến cho nguyên lực bạo liệt, tu luyện có thể loại bỏ tạp chất, công dụng kéo dài về sau.
Một khi nguyên lực lột xác chân khí, võ giả chính thức tiến vào tụ khí cảnh giới.
"Đến rồi!"
Dương Minh nghiêm nghị, cơ thể đã tới giới hạn, đan điền ẩn chứa nguyên lực cực hạn, thời khắc quan trọng hắn lấy ra tụ khí đan bỏ vào miệng nuốt xuống, đan dược theo cổ họng chảy vào bụng, dược lực bắt đầu hòa tan, từng dòng nhiệt lưu xuất hiện chảy khắp toàn thân.
Chỉ thấy vô số tiếng tách tách ngày một nhiều, xương cốt rung động nở ra, các lỗ chân lông co dãn thải tạp chất.
Trong đầu lẩm bẩm pháp quyết, chậm rãi thuế biến nguyên lực, một chút chân khí dần lộ ra, Dương Minh không dám dừng lại, tiếp tục nâng cao tập trung.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Dương Minh mở bừng hai mắt, cả người bên trong bộc phát ra một cỗ khí tức cực kì huyền diệu, lại vô cùng quen thuộc, khí huyết cuộn trào sôi sục chiến ý.
Sau một khắc, hắn vươn tay, một đạo năng lượng bàng bạc trực tiếp xuất hiện, dần dần ngưng tụ trong lòng bàn tay.
"Đây là chân khí! Cuối cùng, cuối cùng ta cũng khôi phục tụ khí cảnh, khoảng cách báo thù rốt cuộc có tiến triển."
Hắn hưng phấn thốt lên, khẽ vẫy tay tán đi chân khí, song quyền nắm chặt cảm thụ lực lượng to lớn, nếu như bây giờ tái đấu, hắn tự tin chỉ cần ba quyền, trực tiếp đả bại trạng thái toàn thịnh man nhân vương.
Bước vào cảnh giới này, nguyên thạch đã không còn cần đến, chân khí tăng lên dựa vào công pháp, nghĩ đến Dương Minh vuốt cằm suy tư, hắn lúc này hẳn có thể bước vào ma tướng hàng ngũ.
"Cảnh giới tăng lên, vận động nhẹ nhõm hơn hẳn."
Dương Minh đứng thẳng, cả người vươn vai đầy sảng khoái, mật thất u ám phá lệ chật chội, hắn có ý định ra bên ngoài kia, tìm vài đối thủ luyện tập, làm quen thực lực mới đạt được.
[Xét thấy kí chủ đạt tới tụ khí cảnh, hệ thống bắt đầu tiến hóa, vui lòng tìm chỗ an toàn và không di chuyển.]
[Thời gian đếm ngược mười giây.]
[Hệ thống bắt đầu tiến hóa, thời gian dự kiến ba mươi phút.]
"Hệ thống còn có thể tiến hóa."
Dương Minh kinh ngạc, thoáng chốc lâm vào trạng thái suy tính, cuối cùng thở dài lắc đầu, hắn đoán không ra các bước tiếp theo, chỉ có thể ngồi xuống chỗ cũ, yên lặng chờ đợi nửa canh giờ trôi qua.
...
Lúc này trên chiến trường, lối vào Đại Hoang sâm lâm, tràng cảnh hỗn loạn khói bụi mịt mờ, đâu đâu cũng thấy tay chân đứt đoạn, không khí ngập tràn mùi vị chết chóc, một nhóm đệ tử cổ tông liên tục chạy trốn, ma binh đằng sau truy đuổi không thôi.
Đứng đầu đệ tử cổ tông là một nữ tử, nàng bị thương trầm trọng, bụng bị khoét một lỗ nhỏ, nửa mặt cháy xem nhìn không ra diện mạo, nàng cùng các đệ tử xung quanh chiến đâu không nghỉ, đối mặt ma binh điên cuồng khủng bố, bất lực mà chạy trốn thảm hại.
Cảm thấy thật sự an toàn, nàng ra lệnh mọi người ngồi nghỉ, bản thân được hai vị sư muội băng bó vết thương, nuốt xuống đan dược, miệng lưỡi đắng chát:
"Là ta hại mọi người, nếu như không phải ham muốn điểm cống hiến, có lẽ chúng ta đã trở về an toàn."
Nói đoạn mà bật khóc thê thảm, đau đớn trộn lẫn áy láy tột cùng, không khí ngột ngạt phá lệ ngưng kết.
"Áy náy như vậy, thế thì để ta khiến các ngươi đoàn tụ một chỗ, đỡ phải chịu đựng tổn thương làm gì."
Ma khí ầm ầm nổi lên, bén nhọn thanh âm vang vọng núi rừng, đám người hoảng sợ rúc lại một chỗ, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng nhìn quanh.
Từ trong hắc ám đi ra một vị nam tử, đối phương ăn mặc chỉnh tề, đằng sau đi theo một đống hắc y nhân, mỗi người đều là ma binh, trứ danh chiến trường.
Trọng thương nữ tử mệt mỏi nhìn, nàng bất đắc dĩ lắc đầu:
"Trần Liên, ngươi phản bội đồng môn sư huynh sư tỷ, đáng hổ thẹn Thánh tử, ngày sau kết cục sẽ rất thảm."
Trần Liên khác xưa rất nhiều, hắn gặp được kì ngộ đột phá tụ khí, gia nhập ma môn trở thành ma tướng, giờ khắc ma khí tỏa ra ngút trời, cực độ tà đạo, nghe thấy nữ tử chất vấn hắn chợt cười lạnh:
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, một mực trung thành cổ tông như các ngươi bây giờ, khác nào con kiến dưới chân ta, tinh mạng còn không nằm trong tay mình, quá mức đáng thương."
Hơn nữa, nhắc đến Thánh tử.
Trần Liên trở nên dữ tợn, uy áp tụ khí cảnh hiển lộ, đám người một trận run sợ, hắn phẫn nộ quát lớn:
"Con chó Thánh tử cái gì, tên khốn đó khiến ta sống chui sống lủi, ngày đêm lo sợ, ta bây giờ còn mong gặp lại hắn, chỉ cần gặp được hắn cho hắn trải nghiệm địa ngục trần gian, róc xương lột da, cắt từng miếng thịt khỏi người, khiến hắn sống cũng không được, chết cũng không xong."
Ma tướng đại nhân, ma tướng đại nhân mong ngài bớt giận, chỉ là một đám kiến hôi ma thôi ngài đừng bận tâm.
Hừ một tiếng, Trần Liên khôi phục bình thường, hắn nhìn về đệ tử cổ tông, hai mắt lóe lên u quang, miệng nhếch lên cười nham hiểm, đêm nay hắn muốn chơi một trận sảng khoái, thuận tiện tra tấn trút giận trong lòng.
"Bắt toàn bộ lại lôi đi, dám phản kháng phế đi tay chân."
Trần Liên lạnh giọng, hắn thoáng đánh giá, sau đó quay người rời khỏi, ma binh vội vàng theo lệnh, tổng cổng sáu đệ tử cổ tông bị trói chặt không thể động đậy, trong đó tất cả đều là luyện thể cảnh, một lục trọng, hai tứ trọng, ba tam trọng.