Không lâu sau, Khương Huyền đang tu luyện ở sau núi nhận được tin Thân Đồ Liệt đích thân đến hạ chiến thư. Chuyện này tất nhiên sẽ gây chấn động toàn bộ núi Hắc Đàm, không chỉ có mười bộ tộc lớn sẽ biết mà toàn bộ hàng trăm bộ tộc lớn nhỏ cũng sẽ biết được.
Khương Huyền chỉ nghe một lát rồi cho tộc nhân đến báo tin lui ra.
Hắn đang đắm chìm trong việc luyện đao.
"Thân Đồ Liệt tự tay giết mình? Mình chỉ còn lại không đầy một tháng, cho dù hy vọng có mong manh thì mình cũng không thể từ bỏ. Nếu có thể giết hắn, mình sẽ là đệ nhất dũng sĩ ở núi Hắc Đàm!" Khương Huyền thầm nghĩ, luyện đao càng thêm hăng say.
Trưa ngày mười ba tháng bảy, trên quan đạo cách thành Phi Tuyết hơn mười dặm, một con mã thú màu đỏ thẫm đang phóng nhanh cùng hai mẹ con.
“Mẹ, còn bao lâu nữa?” Khương Dao ngồi trong lòng mẫu thân hỏi.
"Sắp tới rồi, nhiều nhất là nửa canh giờ." Vệ Bạch Quân nói.
Chiều hôm qua bà và con gái đã xuất phát. Với cảnh giới Tiên Thiên Hậu Kỳ của Vệ Bạch Quân, bà và con gái có thể dễ dàng vượt qua sự phong tỏa và giám sát của bộ tộc Thân Đồ. Trước tiên hai mẹ con đến thị trấn gần bộ tộc Khương thị nhất, đổi sang một con mã thú tốt hơn, rồi chạy thẳng đến thành Phi Tuyết.
Chạy từ hoàng hôn đến bình minh không nghỉ suốt đêm.
Trước quan đạo, một đội gồm toàn thành viên cưỡi mã thú đắt tiền đang tiến về phía mã thú màu đỏ thẫm, tốc độ không nhanh, thong dong như không vội vã gì.
Cầm đầu đội ngũ là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm.
"Nhị gia, lần này chúng ta đòi hỏi nhà họ Vệ quá đáng như vậy, nhà họ Vệ cũng đồng ý. Xem ra nhà họ Vệ thật sự gặp nạn rồi." Người cụt một tay cưỡi mã thú màu xanh nói.
“Rắc rối là điều không thể tránh khỏi.” Người đàn ông trung niên mặc áo gấm cưỡi mã thú màu đen bình tĩnh nói: “Chỉ là mấy năm gần đây, nhà họ Vệ sống không tốt, mấy vị Kiếp Cảnh che chở gia tộc người chết thì chết, kẻ không chết thì cũng đã cao tuổi, chỉ sợ không trụ được mười năm, khó có thể nói trong vòng mười năm nữa có xuất hiện một người trẻ tuổi đạt đến Kiếp Cảnh hay không. Nhân lúc vẫn còn thực lực thì kết minh với khắp nơi thì hơn. Nhà họ Vệ muốn duy trì vị trí bốn gia tộc lớn cũng chỉ có thể làm như vậy.”
“Mặt khác.” Người đàn ông trung niên mặc áo gấm đột nhiên sa sầm nét mặt: “Chuyện năm đó Vệ Bạch Quân hối hôn với ta, tất cả đều là lỗi của nhà họ Vệ, ngay cả tiểu thư nhà mình cũng không trông chừng được, còn mang thai trước khi thành thân với một tên đàn ông hoang trong bộ lạc, quả thực không để Đổng thị chúng ta vào mắt."
Kim Hà Đổng thị vốn là bộ tộc Đổng thị, ba trăm năm trước đã thăng làm nhà quý tộc, dựng nên Kim Hà.
“Đổng thị chúng ta và nhà họ Vệ nói thế nào cũng có giao tình trăm năm, nói là thế giao cũng không quá lời. Thế nhưng vì việc hối hôn mà hai nhà rạn nứt, hai nhà trở thành trò cười cho thành Phi Tuyết... Tuy rằng sau đó vẫn có lui tới, nhưng hợp tác đã ít hơn trước rất nhiều, hiện tại nhà họ Vệ sẵn sàng chấp nhận cái giá liên minh của ta, đồng thời còn có yếu tố bồi thường cho ta chuyện năm đó."
“Cha ta..." Người đàn ông trung niên mặc áo gấm lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Là người cạnh tranh khá mạnh cho vị trí thành chủ thành Kim Hà, nắm nhiều quyền hành. Nhà họ Vệ muốn kết minh với Đổng thị thì phải nịnh nọt ta. Đừng nói ta muốn sáu phần rưỡi lợi nhuận từ việc hợp tác, cho dù có đòi nhiều hơn, nhà họ Vệ cũng sẽ phải đồng ý!"
"Dạ dạ dạ, Nhị gia, tình thế hiện tại của ngài hoàn toàn khác với trước kia, nhà họ Vệ muốn kết minh thì phải nhìn mặt sắc mặt ngài mà hành sự. Ngài không đòi nhiều là do ngài nhân từ." Tên đàn ông cụt tay nịnh nọt.
"Ha ha ha ha." Người đàn ông trung niên mặc áo gấm hưng phấn cười lớn.
Vệ Bạch Quân đi xa thì nhìn thấy một đội ngũ hơn hai mươi người.
Mặc dù tất cả các thành viên trong đội đều cưỡi những con mã thú đắt tiền nhưng không treo cờ xí nên không biết là nhà ai. Vệ Bạch Quân không để ý tới đối phương nhiều, chỉ bất giác hạ mũ tre xuống, vung mạnh roi ngựa, lao đi với tốc độ cực nhanh.
Quan đạo rộng hơn mười trượng.
Đội ngũ của Đổng thị thong thả đi ở một bên quan đạo.
Con mã thú màu đỏ thẫm phi nước đại qua ở bên còn lại của quan đạo, người trên ngựa đội mũ tre, trong tay che chở một cô gái, trông rất oai hùng hiên ngang.
Khi hai bên đi ngang qua nhau, người đàn ông trung niên mặc áo gấm quay đầu lại thản nhiên liếc nhìn.
Gió thổi tung tấm vải trắng trên mép mũ tre, người đàn ông trung niên mặc áo gấm nhìn thấy gò má của người phụ nữ trên lưng ngựa, tư thái đi đường của người phụ nữ vô cùng chuyên chú. Cùng lúc đó, gió cũng thổi bay tấm màn che nửa mặt trên mặt cô gái ngồi phía trước. Lúc này, cô gái đang tò mò nhìn đội ngũ hơn hai mươi người cưỡi ngựa.
Thời gian và không gian dường như đóng băng vào giờ khắc này.
Người đàn ông trung niên mặc áo gấm vừa nhìn đã nhận ra gò má đó. Mặc dù đã mười sáu năm không gặp nhưng ông ta sẽ không bao giờ quên được người phụ nữ đã khiến ông ta lạc mất trái tim suốt mười năm. Mà điều quỷ dị chính là ánh mắt ông ta hầu như không dừng lại trên gò má kia mà lập tức bị thu hút bởi khuôn mặt của cô gái đeo khăn che mặt cách đó không xa, vô cùng khiếp sợ!
Giống như lần đầu gặp bà ở nhà họ Vệ cách đây hai mươi sáu năm.
Nàng trông rất giống bà!
Như được tạc từ cùng một khuôn!
Con ngựa đỏ thẫm chở hai người phi nước đại về phía thành Phi Tuyết!
Đội ngũ của quý tộc Đổng thị tự nhiên tiến về phía trước. Đi được một quãng đường dài, người đàn ông trung niên mặc áo gấm quay đầu lại với vẻ khiếp sợ trên mặt, lúc này ông ta mới đột nhiên giơ tay ra hiệu cho đội ngũ dừng lại.
"Vệ Bạch Quân... và con gái của bà ta? Vệ Bạch Quân muốn về thành Phi Tuyết?" Người đàn ông trung niên mặc áo gấm kéo mạnh dây cương, quay đầu ngựa dừng lại, nhìn chằm chằm vào kỵ mã xa hơn trăm trượng và đang càng ngày càng xa.
Từ lâu đã nghe nói ả đàn bà khốn này sinh con trai rồi con gái cho gã đàn ông hoang dã đó, không ngờ bọn họ lại giống nhau đến thế. Con bé đó gần như giống hệt Vệ Bạch Quân hồi mười mấy tuổi."
"Nhị gia?"
"Nhị gia, ngài làm sao vậy?"
“Ngài biết hai người đó à?”
Người đàn ông cụt tay liên tục bắt chuyện, người đàn ông trung niên mặc áo gấm cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Đi thôi!” Ánh mắt người đàn ông trung niên rực lửa, ông ta xua tay: “Trở về thành Phi Tuyết!”
Trong dãy núi phía sau Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, tiếng "vù vù" không ngừng vang lên. Khương Huyền đang luyện kiếm trên bãi đất trống trước Kỳ Thạch.
Hắn chẳng hề nghỉ ngơi.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng quỷ mị của hắn, ánh đao lửng lơ vờn quanh người. Rõ ràng chỉ có một thanh đao, song mỗi lần Khương Huyền vung đao đều như có hơn mười thanh đao lượn vòng quanh hắn, hình thành thế phòng thủ. Hơn mười bóng trọng đao đan xen vào nhau. Mặc dù phòng thủ vẫn còn sơ hở nhưng theo sự luyện tập không ngừng, theo thời gian, sơ hở ngày càng ít.
Tuy rằng Truy Phong Đao chỉ có chín thứ, nhưng mỗi chiêu thức thật ra lại ẩn chứa rất nhiều chiêu thức cơ bản, ít thì hơn mười chiêu, nhiều thì trên trăm chiêu. Trong đó có bao nhiêu chiêu thức thì có bấy nhiêu kiểu biến hoá. Chỉ khi hoàn thành những biến hoá này trong nháy mắt mới coi như học được cơ bản thức này.
“Thức thứ tư Hoàn Đao Thức chỉ dùng để phòng ngự, với tổng cộng ba mươi sáu loại biến hoá. Mình cần phải thực hiện chính xác tất cả ba mươi sáu biến hóa trong nháy mắt, ánh đao nối thành một thì mới có thể học được thức này. Năm đó cha luyện thức này từ nhập môn đến tinh thông phải mất hơn hai năm mới, còn mình…"
"Nhanh lên!"
“Nhanh hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!