Viên "Đá truyền âm thượng cổ" này là do Kiền Hoàng vô tình thu thập được trong một chuyến thám hiểm đến tàn tích vào một vạn bảy ngàn năm trước.
Thượng cổ được đề cập đến là từ khoảng mười vạn năm trước đến ba mươi vạn năm trước.
Khi đó, đá truyền âm cũng được chia thành các cấp, Sơn Phong Kỳ Thạch là cao cấp nhất trong "Vô hạn truyền âm thạch", là bảo vật thượng cổ chỉ có các tông môn hàng đầu mới có thể sở hữu được, nhưng cho đến tận bây giờ, thật ra nó cũng không quá cao cấp như vậy, bây giờ bảo vật truyền âm cao cấp nhất có thể làm được rất nhỏ, cho dù một trang giấy bùa hoặc một tấm ngọc bài thì đều có thể đạt được hiệu quả tương đương với vô hạn truyền âm thạch.
Đây là bộ sưu tập đồ cổ của Kiền Hoàng.
Tuy rằng công nghệ luyện chế lạc hậu, nhưng mọi thứ không hiếm thì cũng quý giá, bởi vì đá truyền âm thượng cổ có tạo hình đặc biệt, vào mười vạn năm trước, Kiền Hoàng đã bày biện vật kia vào bên trong tẩm cung của mình, coi nó như là một vật trang trí nho nhỏ như hòn non bộ, có thể nói là một vật trang trí thuần túy.
Lúc luyện chế đá truyền âm, luôn phải làm thành hai cái một nhóm để chúng truyền âm cho nhau.
Kiền Hoàng đã nhận được một cái, nhưng gần như không thể tìm được một thứ khác tương ứng, thứ này dùng để liên lạc đường cực xa, cái còn lại hẳn là ở đâu đó cách xa trăm triệu dặm, rất khó để nói cho chính xác bởi vì nó là sản phẩm của thời kỳ thượng cổ, rất có thể nó đã bị phá hủy từ lâu rồi.
Nó chỉ là một vật trang trí có một chút ý nghĩa lịch sử.
Không đáng để Kiền Hoàng chủ động tìm nó.
Kiền Hoàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó cái thứ đồ chơi này sẽ để lại tiếng vang.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Truy Phong đao đệ tam thức này thực sự rất khó, thức thứ nhất "Tha đao" ta phải mất một tháng trời để nhập môn, ba tháng tinh thông, mất nửa năm để hoàn toàn thành thạo, thức thứ hai "Tiệt đao thức" ta phải mất một năm mới có thể hoàn toàn thành thạo, nhưng thức thứ ba "Băng đao thức" ta đã luyện tập bảy tám tháng rồi mà vẫn không thể nào nhập môn…" Vào ngày đó tám năm trước, Kiền Hoàng đã nghe thấy giọng nói non nớt của một cậu nhóc phát ra từ bên trong đá truyền âm thượng cổ.
Cậu nhóc này cứ lẩm bẩm, giọng nói càng lúc càng xa, như thể sắp phải rời đi.
Kiền Hoàng đã gọi hắn lại thông qua đá truyền âm.
Có điều cậu nhóc này rất dễ nói chuyện, rất nhanh sau đó Kiền Hoàng đã có thể hiểu được đại khái tình huống từ miệng cậu nhóc này: Tên là Khương Huyền, mới có 7 tuổi, sống trong một bộ lạc ở khu vực núi Hắc Đàm, sùng bái cha của mình, cảm thấy người đẹp nhất trong bộ lạc là tỷ tỷ Khương Thanh Hồng, đang luyện tập một môn của bộ lạc gọi là "Truy Phong đao", vân vân…
Từ ngày đó trở đi, Kiền Hoàng thường xuyên tìm hiểu về cuộc sống hàng ngày của bộ lạc xa xôi này dưới sự cai trị của mình thông qua viên đá truyền âm, thỉnh thoảng còn tình cờ hướng dẫn chàng trai nhỏ tu luyện.
Chỉ để giết thời gian và tìm một người bình thường dám nói chuyện với mình.
Cho đến ngày nay cũng như vậy.
...
"Kỳ Thạch tiền bối, người vẫn chưa trở về sao?" Khương Huyền lại ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhưng lần này hắn đang đối mặt với đá truyền âm bằng một bộ dạng bơ phờ.
"Ta đã trở về." Một giọng nói thong thả phát ra từ đá truyền âm.
"Tiền bối!" Tinh thần Khương Huyền trở nên phấn chấn, hắn đột nhiên đứng lên và nói: "Tiền bối, ta muốn nhận lỗi với người trước, ta, ta đã không tuân theo thỏa thuận giữa ta và người…"
"Ngươi động thủ rồi à?" Kiền Hoàng dễ dàng đoán được, nhưng rồi lại trở nên ngạc nhiên: "Chẳng phải là còn có Nhị trưởng lão, Ngũ trưởng lão và những người… Chẳng lẽ không có đủ mười người luôn sao? Tại sao phải đến phiên ngươi ra tay rồi?”
"Ngũ trưởng lão làm phản rồi cho nên thiếu đi một người."
"Cho nên ngươi đã động thủ? Khiêu chiến Tiên Thiên?"
"Nếu ta cũng không ra tay, sẽ không ai có thể rời đi, hơn nữa Thân Đồ Dũng, hắn ta…" Khương Huyền kể lại tình huống một cách kỹ càng rồi lại nói tiếp: "May mà mấy hôm trước tiền bối đã nói cho ta biết, theo pháp tắc ở hoàng triều, 15 tuổi đã được coi là trưởng thành rồi, nếu không thì ta làm gì đủ tư cách để lên lôi đài."
"Ta chỉ muốn nhìn xem một chút, thằng nhóc nhà ngươi có lá gan dám động thủ hay không, thế mà ngươi đã vượt quá dự liệu của ta." Kiền Hoàng nói.
"Tiền bối, người thật kỳ lạ, chính người đã truyền lại công pháp cho ta, chính người cũng bảo ta không thể tùy tiện thể hiện trước mặt mọi người, bây giờ còn muốn xem xem ta có dám động thủ hay không lại cũng chính là người?" Khương Huyền bất lực nói.
Kỳ Thạch tiền bối luôn rất kỳ quái.
Ví dụ như đến tận bây giờ mà Khương Huyền vẫn chưa biết tên của Kỳ Thạch tiền bối, đối phương không chịu tiết lộ cho nên Khương Huyền chỉ có thể gọi là người ta là "Kỳ Thạch."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!