Điện thoại di động của Dương Trúc đặt một bên, đang bật giao diện treo máy trò chơi, sách bài tập đang mở và giấy nháp bày la liệt trên mặt bàn. Cậu vùi đầu về phía trước, nằm nhoài ra bàn nôn nóng làm đề, viết chưa được vài dòng thì nhận ra mạch ý tưởng của mình sai, lại thô lỗ gạch soạt đi một phát, làm lại một lần nữa.
Sau khi Nghiêm Duệ giảng xong cậu sẽ tự làm lại một lần nữa, chỉ là không hiểu sao rõ ràng lúc nghe cảm thấy hiểu hết, đến khi bắt đầu tự giải đề thì lại gặp trắc trở hoài, giống như tên ngốc chẳng biết làm gì hết.
Chẳng lẽ lúc giảng bài, tên kia hạ chú với cậu sao? Nếu không sao lúc nghe giảng cậu lại thấy tự tin vậy chứ?!
Dương Trúc lại một lần nữa phát hiện ra mình vẽ sai đường phụ, toàn bộ bốn dòng viết phía trên đều không còn giá trị nữa, giận tới nỗi ném bút đi, còn la lên một tiếng "Ôi!".
Đệt! Một câu giải đến 15 phút rồi, sao vẫn chưa xong vậy?! Rõ ràng Nghiêm Duệ đã giảng cho cậu rồi mà!
Dương Trúc càng đọc càng bực, không nhịn được giật lấy tờ nháp trên bàn mà xé nát, vụn giấy rơi lả tả xuống đất. Vẫn chưa hết giận, giờ nhìn sách bài tập cậu cũng thấy chướng mắt!
Dương Trúc hít sâu vài lần, để tránh việc xé bài tập nữa, cậu buộc lòng phải lấy điện thoại di động ra để phân tán sự chú ý.
Bên trong cửa sổ chat hiện chồng chất gợi ý của Taobao, lúc xóa đi cậu lại trượt tay nhấn vào. Cái điện thoại này bị cậu quẳng đi quá nhiều lần rồi, không còn tốt cho lắm, ấn quay lại rồi mà mãi vẫn không có phản ứng. Hình ảnh sản phẩm cứ như vậy hiển thị, đồng hồ thời trang nam thời thượng mới được nhập khẩu của thương hiệu XX, cả hàng dài dằng dặc nhìn đến hoa cả mắt.
Lúc tâm trạng đang khó ở thì nhìn gì cũng muốn giận cá chém thớt, Dương Trúc thầm xì một tiếng, bây giờ điện thoại cũng xem được giờ rồi, ai còn dùng đồng hồ đeo tay nữa chứ!
Sau đó nhớ ra, Nghiêm Duệ vẫn dùng.
Một chiếc đồng hồ đeo tay không có gì nổi bật, hơi cũ, nhưng vẫn được giữ gìn hoàn hảo. Chiếc đồng hồ đó được đeo trên tay trái, lúc cậu quan sát Nghiêm Duệ viết, tay trái anh có đè lên tờ giấy nháp, cho nên chiếc đồng hồ đó không thể thoát khỏi tầm mắt. Bàn tay Nghiêm Duệ thon dài mà mạnh mẽ, xương cổ tay gồ lên, dây đồng hồ khá mảnh, cài trên xương cổ tay, màu đen của nó làm nổi bật nước da trắng trẻo của anh.
Đã xấu như thế rồi còn đeo, hơn nữa còn rõ quê mùa, nhìn như mấy thứ đồ ba mươi tệ mua ở quầy tạp hóa vậy.
Dương Trúc vừa tự chê xong thì hơi khựng lại, không kìm được thêm sản phẩm đồng hồ đeo tay được gợi ý vào giỏ hàng, ma xui quỷ khiến thế nào mà còn ấn vào hàng loạt sản phẩm gợi ý bên dưới.
Ngạc nhiên ghê, bao nhiêu hình ảnh với đủ các phong cách khác nhau lập tức hiện ra ào ào đến hoa cả mắt.
Dương Trúc cứ lướt lướt quẹt quẹt, sao thấy cái nào cũng hợp với Nghiêm Duệ quá vậy trời?!
Trong gợi ý đồng hồ đeo tay còn có cả gợi ý vòng tay gỗ, cậu lại vô thức bị cuốn theo đi tìm hiểu kỹ hơn, thêm liền một mạch mười sản phẩm vào giỏ hàng. Đến khi quay lại trang chủ, lại có hình ảnh một đôi giày chạy bộ hấp dẫn ánh mắt của cậu.
Dương Trúc: "..."
Đệt, hết thuốc chữa!
Lỡ lướt Taobao một chút thôi là y như rằng lố giờ, đến khi quay lại đọc đề bài ban đầu, đầu cậu đã trống rỗng không còn nhớ gì nữa, chỉ có thể giương mắt đọc rồi làm lại từ đầu.
Buổi tối thức khuya, sáng hôm sau lên lớp là không khống chế được ngủ gà ngủ gật, có tạt nước lạnh lên mặt cũng không xi nhê gì sất.
Hết tiết, Dương Trúc lại tới chỗ Nghiêm Duệ như mọi khi, lúc đứng tâm hồn cứ treo ngược cành cây, tầm mắt tự nhiên trở nên mơ hồ. Nghiêm Duệ đang giải đề giữa chừng, bỗng nhiên một cái đầu đập hơi mạnh lên vai anh, kẻ đầu têu thì tự dọa bản thân nhảy dựng lên, mặt trợn ngược như thể vừa bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao.
Nghiêm Duệ nhìn cậu, "Đứng thôi mà cũng ngủ được à?"
Vụ này mất mặt quá đi mất, Dương Trúc bứt rứt đỏ cả mặt, giọng điệu hung dữ phản bác: "Ai ngủ! Cậu nói lung tung ít thôi!"
Bạn cùng bàn của Nghiêm Duệ cười phì, chống cằm nhìn cậu, "Thế là do đầu cậu nặng quá không đỡ nổi sao, còn đập đầu lên người khác?"
Dương Trúc không phản bác được, chỉ có thể trừng mắt. Đối phương thấy dáng vẻ của cậu thì lại càng hăng hái, coi thường nói: "Nhưng não cậu đâu có giống như chứa nổi thứ gì, chẳng phải cậu không biết gì hết sao?"
Nghiêm Duệ lên tiếng trước khoảnh khắc Dương Trúc bùng nổ, "Đủ rồi."
Anh nhìn bạn cùng bàn với vẻ không đồng tình, lại quay đầu nói với Dương Trúc, "Tôi chép lại quá trình giải cho cậu, lúc buồn ngủ thì đừng làm gì, ngủ một tí lát tỉnh rồi đọc sau."
Bị chế nhạo thẳng thừng như vậy, Dương Trúc nghiến răng, chỉ có thể ra sức kiềm chế bản thân không lên tiếng. Nghiêm Duệ viết xong đáp án, lúc đưa cho cậu, động tác cậu lấy đi hung dữ y chang như ăn cướp.
Đến khi Dương Trúc đi rồi, bạn cùng bàn của Nghiêm Duệ còn nói: "Trông nó khùng điên như thế, ông để ý đến cậu ta làm gì?"
Cậu bạn này đã khó chịu với Dương Trúc từ lâu rồi, chính xác là bắt đầu từ khi Dương Trúc bám lấy Nghiêm Duệ. Chỉ là một thằng bét bảng vào được lớp thực nghiệm nhờ quan hệ, tìm người ta hỏi bài mà thái độ cứ cáu kỉnh khó chịu, cứ làm như ai cũng nợ thằng nhãi đó tám triệu tệ vậy. Nếu cậu mà là Nghiêm Duệ, cậu đã tẩn Dương Trúc một trận từ lâu rồi, để cái đồ thần kinh này cút ra xa một chút.
Nghiêm Duệ gõ ngón tay lên mặt bàn, một lát sau chỉ nói: "Tôi không ngại."
Tầm mắt anh khóa chặt theo bóng lưng Dương Trúc, thậm chí không hề chia cho người ngoài một chút nào cả.