CHƯƠNG 22: THĂM MỘ
Thư leo lên xe, vừa xé một miếng đùi gà vừa lầu bầu: “Lúc nào anh cũng chỉ biết dỗ dành bằng cái ăn thôi hả?”
“Nếu em thấy nhàm chán vậy thì đừng ăn nữa.”
“Không được. Thế lãng phí đồ ăn lắm.”
Cô nói một đằng, làm một nẻo, chẳng mấy chốc ăn hết nửa con gà. Nghiêm còn rất tinh tế chuẩn bị cho cô đồ tráng miệng và nước rửa tay.
Quả thực là rất đói. Nếu không cô sẽ chẳng ăn đồ của anh. Cô nhìn gương chiếu hậu mà chán nản, tự tìm lý do bào chữa cho mình.
Con đường ở ngoại ô quanh co ngoằn ngoèo. Đi được hai mươi phút, Nghiêm giảm tốc độ xe lại. Thư đang tựa đầu vào cánh cửa sổ mơ mơ màng màng mở mắt ra. Trước mặt cô là một nghĩa trang. Khác với kiến trúc ngay hàng thẳng lối như ở thành phố, nơi này khá lộn xộn, nhưng lại “chân thực”, gẫn gũi với tự nhiên.
“Xuống xe đi.” Nghiêm lay lay người cô.
Tâm trạng của Thư trùng xuống khi theo dấu chân anh. Nghiêm không nói gì cả, chỉ nghiêm túc tìm đường giữa những tán cây rậm rạp. Qua khu mộ mới, cuối cùng hai người cũng dừng lại trước một ngôi mộ khang trang gọn gàng.
Trước ngôi mộ là di ảnh của một người phụ nữ trung tuổi. Bà nhìn vào hai người, mắt cười tươi đầy vẻ tinh nghịch. Tên của bà được ghi trên này, là “Nguyễn Vân An”.
Thư dõi theo Nghiêm, theo sát từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đặt bó hoa hồng đỏ thẫm mang từ trên xe xuống mộ của bà:
“Di nguyện của mẹ anh là được về quê. Ngày xưa bà là người làng, khi lớn lên thì ông bà ngoại anh chuyển lên phố. Bà cũng gả vào nhà giàu có, trầm lặng sống một đời, đau khổ chết đi. Trong giây phút anh nhìn thấy bà lần cuối, bà bảo anh hãy buông tha cho bà đi. Vì anh, bà đã đánh mất bảy năm thanh xuân để níu giữ một gia đình đã tan vỡ. Đến khi bà tìm thấy hạnh phúc của mình, thì tất cả đã quá xa vời rồi.”
Nghiêm ngồi xuống bãi cỏ ướt đẫm sương. Ánh hoàng hôn phủ lên người anh, cái bóng to lớn suy sụp trùm lên một khoảng đất rộng. Thư ngồi xuống bên cạnh anh, im lặng dùng sự hiện diện của mình để bầu bạn. Cô không dám nói gì cả, cũng không biết nói gì.
“Nếu như ngày đó anh không có trên đời, có lẽ bà đã đến một khác. Lúc này bà đang sống rất hạnh phúc, có một đứa con kháu khỉnh và một người chồng yêu mình. Anh là gánh nặng, là trói buộc của cả đời bà.”
Thư không nhịn được nữa, vội nắm lấy tay Nghiêm. Bàn tay của anh lạnh hơn cả sương. Những ngọn cỏ tràn đầy sức sống chọc vào bàn tay của họ, len giữa các kẽ ngón tay đang đan xen nhau.
Bóng hai người chạm vào nhau trên mặt đất, Thư nhìn mà hoảng hồn. Tấm màn mờ ảo trước mắt vỡ vụn rồi tan ra, cô chợt ngỡ ra điều gì đó.
“Anh đừng nói thế. Đối với bác, anh rất quan trọng, gia đình cũng quan trọng. Khi bà đưa ra chọn lựa như vậy, chắc chắn đã từng nghĩ từ bỏ nhiều lần. Vậy mà cuối cùng bà vẫn quyết định ở bên cạnh anh. Nghiêm, đó là lựa chọn của tình yêu và lòng bao dung, không phải là nghĩa vụ hay trói buộc. Chỉ tiếc tình yêu của bà không thắng nổi sự tàn nhẫn của số phận. Bà giải thoát rồi, bà không trách anh đâu.”
Nghiêm quay sang nhìn Thư. Lần đầu tiên cô thấy anh khóc, những giọt lệ to tròn lăn trên khuôn cằm. Chúng phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời mờ nhạt như những hạt ngọc.
“Em có thấy anh vô dụng không?” Anh chợt hỏi: “Những người đó hại chết mẹ anh, anh lại lựa chọn làm một đứa con ngoan ngoãn, giúp bọn họ kiếm tiền, xây dựng sự nghiệp. Anh đã quên mất dáng vẻ của mẹ mình, chỉ dựa vào mấy tấm di ảnh để lưu giữ lại một chút ký ức về bà.”
Thư hơi nâng người dậy. Cô dùng cả hai bàn tay để ôm lấy khuôn mặt người đàn ông. Tay cô rất nhỏ và mềm mại, mặt anh thì lớn và góc cạnh. Ấm áp – lạnh lẽo đan xe vào nhau rồi bùng nổ. Ngón tay khẽ cử động, cô lau bằng sạch những giọt nước mắt của anh:
“Bất kể anh làm điều gì, em đểu cho rằng anh có lý do của riêng mình.”
Nghiêm ngây ra nhìn cô. Hai người đối mặt với nhau trong làn gió xào xạc. Thư rướn người thêm một chút nữa, sau ba giây tần ngần, chợt cúi xuống từ từ, từ từ… Môi cô đặt lên trán anh một nụ hôn, rồi cứ giữ im tư thế như vậy. Thư có thể cảm nhận được cả người Nghiêm cứng ngắc trong cái ôm của mình. Cô run lên.
Anh sẽ đẩy cô ra sao? Anh sẽ trách mắng cô tự tiện, ngả ngớn sao? Tim trong lồng ngực Thư giống như sắp nhảy ra ngoài đến nơi. Nhưng cô không lui lại, thậm chí còn mạnh dạn hơn.
Những gì Thư lo lắng không hề xảy ra. Nghiêm chỉ bị ngỡ ngàng vài giây. Khi tỉnh táo lại, anh kéo Thư ngã lên trên người mình, rồi giữ cô lại. Môi hai người chạm vào nhau. Bẽn lẽn không dám nói, nhớ thương thầm kín da diết… Tất cả bùng nổ trong một cái hôn sâu. Thời gian vương trên tóc hai người, lưu giữ tấm lòng của hai người có nhau.
Hơn một phút trôi qua, Thư mới tỉnh lại. Cô từ từ ngồi dậy, dứt ra khỏi cảm xúc khó tả nãy giờ. Nghiêm cũng không nóng vội gì cả. Anh cứ ngồi bên cạnh nhìn cô gái đang đỏ bừng mặt, cười rất vui vẻ.
Cô sờ môi mình, hồi lâu, thẳng thừng nói:
“Em muốn nói là… em nhìn trúng anh rồi. Tất nhiên anh cũng có thể từ chối để đuổi theo tình yêu của mình, chẳng hạn như Nhã Linh. Còn nếu như anh đồng ý tìm hiểu…” Cô ngừng lại, hít sâu một hơi: “Em không muốn người yêu mình vướng vào cô gái nào khác. Anh không dẹp được thì em dẹp cho anh. Đấy là em nói trước, kẻo sau này anh lại nói em kiểm soát.”
Nghiêm lại bật cười: “Em học ai cách tỏ tình này vậy?”
Thư quay mặt sang một bên: “Em cần chẳng học ai cả. Từ nhỏ em đã không có được cái gì cho riêng mình. Nếu như muốn cái gì, phải tự giành lấy. Tình cảm cũng vậy…”
Nói đến đây, cô bỗng ngừng lại…
Tất cả những gì cô có hiện tại đều như vậy, chỉ trừ có Kiên.
Thư ngày đó đã chờ đợi người mình thương quay đầu lại rất nhiều năm. Đến nỗi, lần đầu tiên trong đời, cô phải cúi đầu cầu xin Nhã Thy. Cầu xin chị ấy buông tha cho chàng trai rực rỡ đó, để anh sống cuộc sống của chính mình… và cũng là để cô có cơ hội theo đuổi tình yêu.
Thư từng nghĩ, chỉ cần đó là tình yêu chân thành, tất cả những gì cô phải trải qua là đáng giá. Nào ngờ, đến hôn lễ của hai người, thứ chứng minh tình yêu của cô đã viên mãn cũng chỉ là một trò đùa nhạt nhẽo.
Một bàn tay ôm lấy đầu Thư. Rồi khuôn mặt của Nghiêm xuất hiện trong tầm mắt. Không biết anh lấy đâu ra một cái trâm, cài lên mái tóc cho cô.
“Cô gái ngốc ạ. Nhã Linh là Nhã Linh. Giờ là thời đại nào rồi mà em con nghĩ ngợi lung tung anh sẽ lấy thân báo đáp chứ?”
Thư mở to mắt ra nhìn anh, rồi lại chìm vào trong ánh mắt chan chứa dịu dàng:
“Anh thích em, chỉ thích một mình em thôi. Không nói trước tương lai sẽ như thế nào, giờ em là duy nhất, không phải ghen tị với bất cứ người nào cả.”
Nghiêm chỉ nói vậy, còn lại giấu hết tất cả những suy nghĩ khác vào trong lòng. Anh muốn chứng tỏ rằng mình sẽ không giống như chồng cũ của cô, lợi dụng một người con gái để hàn gắn nỗi đau trong quá khứ rồi lại vứt bỏ. Anh sẽ đến để nói rằng, cô xứng đáng được yêu thương rất nhiều.
Nhưng Nghiêm sẽ không bao giờ nói những lời này ra. Bởi vì, anh không muốn Kiên hiện diện trong cUộc sống của Thư một lần nữa, dù là chỉ trong trí nhớ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!