CHƯƠNG 29: Sự giận giữ của Phùng Thanh Nghiêm
Khi Nghiêm ra khỏi nhà họ Phùng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản như cũ, nhưng lòng đã dậy cơn sóng dữ. Anh đưa Nhã Linh đến đường giữa đường cao tốc, đoạn rẽ vào một lối khác.
“Anh Nghiêm, sao lại dừng ở đậy vậy?”
Cô ta nhìn khắp nơi xung quanh, chỉ thấy toàn đồng không mông quạnh. Chỗ này có lẽ còn cách chỗ quay phim chụp rất xa.
Giọng Nghiêm lạnh đi, thấm vào lòng của Nhã Linh, làm cô ta run lẩy bẩy:
“Xuống xe.”
“Anh Nghiêm… chỗ này…”
“Tôi nói cô xuống xe.”
Nhã Linh sợ hãi “dạ dạ” rồi vội tháo dây an toàn, ấn nút khóa cửa rồi buốt xuống. Cánh đồng bằng phẳng không ngăn nổi cơn gió rét căm căm. Cô ta rút đầu vào trong chiếc áo khoác dày cũng không vẫn không chịu nổi, run giọng cầu xin:
“Anh Nghiêm, chúng ta đi mau được không? Ông nội dặn anh đưa em về nhà cẩn thận mà.”
Nghiêm hạ cửa kính xuống. Nhã Linh có thể cảm thấy mình giống như kẻ chết trong đôi mắt đen đặc của anh.
“Nhưng tôi không thích.” Anh nhếch mép cười trào phúng.
“Ban nãy ông nội gán ghép chúng ta, anh không nói gì mà.”
Nhã Linh giậm tay giậm chân một hồi. Cô ta không thể ngờ nổi mình lại bị đối xử như thế này. Rõ ràng khi biết mình là ân nhân cứu mạng năm xưa, Nghiêm đã rất vui vẻ, thậm chí muốn chiếu cố cô ta cả đời.
Nghiêm không chờ cho Nhã Linh hiểu hết hành động của mình. Anh nâng cửa kính lên, bỏ lại cho cô ta một câu:
“Tốt nhất cô nên cảm thấy may mắn khi đã cứu mạng tôi năm xưa. Ít nhất tôi sẽ không điên cuồng trả thù cô. Nhưng những gì mà cô phải trả lại cho người khác… tôi sẽ lấy thật sạch.”
Chiếc xe sang trọng nổ máy, để lại một vệt bụi bắn vào mặt Nhã Linh. Cô ta đứng đực ra nhìn chiếc xe đi khuất, không thể chấp nhận được việc mình đã bị vứt bỏ ở chỗ này.
Rốt cuộc anh Nghiêm đã biết điều gì? Chẳng lẽ là…
Nhã Linh bất an run lên cầm cập. Ban nãy anh đã đe dọa sẽ lấy lại tất cả những gì cô ta nợ người khác, mà Nghiêm hoàn toàn có năng lực ấy.
Phùng Thanh Nghiêm lúc này không có tâm trạng để đoán xem người phụ nữ kia sợ hãi như thế nào, và phán đoán anh là người ác độc ra sao. Anh quay đầu xe, một lần nữa quay trở lại thành phố tập nập. Những chiếc xe cùng chiều ngược chiều tấp nập, bóp còi inh ỏi. Trong một giây thôi, hàng triệu con người đã lướt qua nhau.
Khi nói chuyện với ông nội ở trong phòng khách, anh biết rằng Thư đang ở đó. Chỉ có điều anh không xác định nổi cô bị giấu ở đâu cả. Ông Khoan cầm trên tay chiếc vòng tay của cô, đôi mắt tam giác già nua thể hiện rõ sự cảnh cáo.
Ông muốn anh diễn kịch với mình, để toàn bộ những lời nhẫn tâm kia lọt vào tai Thư.
Mặc dù Nghiêm đã cố gắng để không nói ra bất cứ từ ngữ nào mang tính tổn thương, nhưng lời của ông nội vô cùng thâm độc. Mỗi một câu ông nói ra đều có thể dồn tình cảm mới chớm của hai người vào trong ngõ cụt.
Làm gì có cô gái nào sẽ chấp nhận chuyện mình bị bao nuôi như tình nhân, rồi phải sinh con để cho vợ hợp pháp nuôi dưỡng chứ?
Gió vun vút trên các vòm cây, Nghiêm phóng xe thật nhanh. Anh không ngừng kết nối với cô. Điện thoại chỉ nhận được một câu duy nhất: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Nghiêm bực tức muốn đập vỡ điện thoại. Nếu không phải còn cần tìm cô, anh đã đập vỡ nó rồi. Anh biết bây giờ phải cực kỳ tỉnh táo, để có thể hóa giải hết thảy hiểu lầm giữa hai người.
Nghiêm lại bắt đầu gọi điện cho Hoài Hiên. Lần một, cậu ta không nhấc máy. Đến khi anh bực tức gọi lần thứ năm, bên kia mới vang lên mấy từ uể oải:
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu đưa Thư đâu rồi. Mau báo địa chỉ cho tôi.”
“Giờ tôi đang nhà rồi. Còn Thư ở đâu á, sau khi tôi đưa cô ấy về nhà xong thì không biết nữa.”
“Cậu đừng có nói dối, cô ấy không ở nhà.”
Nghiêm nhận ra người bạn này đang chơi mình, giọng nói càng ngày càng trầm xuống.
“Đừng có trêu đùa với tôi, giờ tôi cần gặp cô ấy.”
“Gặp cái đầu nhà cậu. Dù có chết tôi cũng không nói cho cậu biết cô ấy đang ở đâu đâu. Đồ sống đểu. Lần đầu tiên ông đây thấy có thằng mặt dày dám đối xử với người yêu như tình nhân giống cậu.”
“Cậu im miệng.” Nghiêm gằn lên một tiếng. “Tôi không muốn bao nuôi cô ấy! Không… ý là tôi muốn cưới cô ấy làm vợ. Giờ cậu nói ra địa chỉ hoặc là bị đánh què giò, chọn đi.”
Tút tút…
Đáp lại lời đe dọa của Nghiêm, Hoài Hiên cúp máy. Anh nghe đi nghe lại mấy lần mới xác định được điều đó.
Nghiêm rất khủng hoảng. Nếu như Hoài Hiên còn biết được chuyện này, thì chỉ có Thư đã kể cho cậu ta. Xem ra, cô ấy thực sự đã nghe hết những lời mà ông nội nói.
Nghiêm gục đầu trên vô lăng. Bàn tay anh do đập vào vật cứng trong cơn tức giận ban nãy, giờ đã tím tái cả lại. Thư kiên cường như thế nào là điều anh được chứng kiến. Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé thôi. Trong mỗi lần, tình yêu của cô chỉ gửi trọn cho một người duy nhất, với tất cả sự tin tưởng và hy vọng. Khi bị thương, cô không nói với ai cả, chỉ lặng lẽ trốn vào trong một góc, tự ôm lấy vết đâm đã rỉ máu.
Giờ hình tượng của anh trong lòng cô còn xấu hơn cả Kiên nữa. Ít ra Kiên còn cho cô một cái đám cưới đàng hoàng. Còn anh lại lừa dối để cô làm “vợ bé” cho mình.
Ngực Nghiêm nặng nề không thở nổi. Anh không sợ Thư oán mình, hận mình. Chỉ sợ cô tự làm tổn hại chính mình.
Nghiêm càng nghĩ càng đau lòng. Cuối cùng, anh ngồi ngay ngắn lại, sau đó quyết tâm lái xe đến một chỗ.
Những cây mộc lan thơm mát ôm ấp lấy mùa đông trong thành phố buồn.
Con đường quen thuộc ngày càng tỏ dần, cho đến khi Nghiêm có thể nhìn thấy cây hoa trước cửa nhà mình. Anh lấy tay đẩy cửa. Đã hai ngày không dọn dẹp, chỗ này đã có mấy hạt bụi li ti bám vào.
Chẳng lẽ cô ấy thực sự không trở về đây. Nghiêm hoảng hốt chạy qua một khoảng sân rộng. Anh tìm cô khắp nơi, trong phòng ngủ, phòng khách, bếp… Đêm mùa đông buông xuống rất nhanh, nhưng không dễ dàng suy sụp bằng tâm trạng của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!