NGOẠI TRUYỆN 2 PHẦN 2: ĐỒNG SÀNG ĐỒNG MỘNG (*)
(*): đồng sàng dị mộng ý chỉ những người là vợ chồng nhưng không tìm được tiếng nói chung với nhau, mỗi người theo đuổi một giấc mơ riêng, không hòa hợp nổi. Đồng sàng đồng mộng có ý nghĩa trái ngược với thành ngữ trên.
Nửa đêm, Minh Thư biết rằng mình nằm mơ. Vì khi mở mắt ra một lần nữa, cô thấy Nghiêm còn nhỏ đang ngơ ngác nhìn mình.
Thực ra ban đầu cô cũng chẳng nhận ra Nghiêm, cho đến khi ánh mắt hai người chạm vào nhau. Có những người chỉ cần gặp thoáng qua trong cuộc đời cũng có thể nhận đối phương.
Cô và anh đã gặp mặt từ rất lâu trở về trước. Trước khi biết được bí mật này từ miệng Nghiêm, cô chưa từng nghĩ duyên phận giữa hai người lại thần kỳ như vậy.
Chỉ suýt chút nữa thôi cô đã quên.
Minh Thư nín thở thật sâu, chậm rãi tiến lên trước, niềm nở chào cậu bé kia:
“Chào cậu, mình là Từ Minh Thư.”
Trong trí nhớ của Thư, tính khí cậu nhóc Nghiêm này không hề dễ chịu. Mỗi lần thấy cô, anh lại mở lời trêu chọc.
“Em có biết tại sao chuột ở trung tâm này không có con nào không?”
“Tại sao?”
“Vì em đàn quá kém nên chúng chạy hết rồi đấy.”
Quá đáng.
Thư mắng thầm, nhưng khi nhìn lại bản thân, cô bé thấy mình đàn kém thật. Cứ như thế này đừng nói là đi tham gia cuộc thi thay chị, chỉ sợ là vừa lên sân khấu đã bị đuổi xuống rồi thôi.
“Được. Vậy anh chờ ở đây đi. Bảy ngày sau, em sẽ cho anh biết như thế nào là thiên tài âm nhạc.”
Đó là những gì Thư còn nhớ trong phần ký ức đã rất mờ nhạt kia. Vậy mà khi bước vào cơn mơ này, Nghiêm không làm những trò ấu trĩ như thế nữa. Anh giục cô học đàn, cô nói “không”. Anh còn đoán được cô sẽ giành giải Nhất nữa.
Thư quả thực hoài nghi rằng Nghiêm cũng chui vào trong giấc mơ của mình. Cô lắc đầu, thầm nghĩ mình điên rồi.
Trên đời này làm gì có chuyện không khoa học như thế chứ?
Thư và Nghiêm trải qua những tháng ngày vui vẻ trong trung tâm dạy đàn. Anh lẽo đẽo theo cô, chơi đào đất, bắn bi, trêu chó như một đứa trẻ thực thụ.
Cho đến một ngày, Hoàng Xuân Lan đến.
Thư không biết có cơ chế nào khiến giấc mơ của mình trở nên chân thật như vậy. Cô nhìn thấy Nghiêm bị một đám người bắt đi. Anh đang là một đứa trẻ mười tuổi, còn quá nhỏ bé để trốn thoát kìm kẹp của người lớn.
Thư cắn cắn môi, chạy xuyên qua một khu vườn rộng.
“Lên đi. Cắn chết chúng cho tao!”
Con chó Ngao Tây tạng nhanh chóng được thả ra ngoài. Nó phóng chân lên cao, vồ được một người đang đè lên người Nghiêm, cắn vào chân hắn ta một cái.
Kẻ đó tru tréo lên, mãi mới thoát khỏi miệng con chó. Bà Xuân Lan sợ trắng mặt, chỉ tay vào cô:
“Mày…mày…”
Thư vuốt bộ lông dài của con chó. Cô biết đây là giấc mơ thôi, có làm càn thế nào cũng được.
“Mày cái gì? Anh ấy là người tôi bảo vệ, sau này sẽ là chồng tương lai của tôi. Bà thử động vào xem.”
Con chó Ngao nhe bộ răng dính máu ra, làm bà ta hoảng sợ quay người đi.
“Chúng mày cứ chờ đấy, tao còn quay lại.”
“Đến một lần đánh một lần, bà còn chân thì cứ đến.”
Đến khi bà Xuân Lan đã khuất bóng rồi, Thư mới lại gần xem vết thương trên người Nghiêm. Anh không bị thương quá nặng, trên trán có tí vết bầm.
Cô xoa xoa cái trán cho anh, hỏi:
“Có đau lắm không?”
Thư không ngờ được Nghiêm lại đổ vào người mình, ôm miệng nói vô cùng tủi thân:
“Đau lắm, có phải anh sắp chết không?”
“…”
Cô cảm thấy cậu nhóc này càng ngày càng vô lại, y hệt anh chồng hai mươi năm sau của mình. Chẳng lẽ tính cách ngày xưa của anh đã như vậy rồi? Hoặc là do cô đang áp đặt tính cách của Nghiêm khi đã lớn lên người trước mặt, nên những gì xảy ra trong quá khứ mới bị thay đổi lớn như thế?
Thư không nghĩ đến điều nó nữa. Việc quan trọng bây giờ là phải ngăn chặn những gì xắp sảy ra.
Sự xuất hiện của Hoàng Xuân Lan đã nhắc nhở cô một điều: “Vụ cháy trung tâm dạy đàn sẽ xảy ra vào tuần sau.” Vụ cháy này khiến Nghiêm bị thương hôn mê, còn cô thì bị bắt về nhà, cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh và thế giới bên ngoài.
Dù cho đây chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng Thư không mong điều đó xảy ra. Cô không muốn nhìn thấy Nghiêm phải đau đớn khổ sở một lần nữa.
Cách làm đơn giản nhất mà Thư có thể nghĩ ra được là khuyên anh ra khỏi nơi này. Nhưng Thư nhận ra một điều rất đáng sợ. Trong giấc mơ, không không thể rời xa trung tâm.
Mà ngày tai nạn đang ngày một đến gần.
Tâm trạng của Thư ngày càng tồi tệ, cáu bẳn và lo sợ. Cô có cảm giác mình không thể tự kiểm soát cơ thể của mình, chỉ đành để mặc cho số phận an bài. Cô len lén nắm tay cậu nhóc chồng mình kia, thầm hi vọng tất cả mọi thứ sẽ không xảy ra. Hoặc nếu xảy ra, cô được ở bên anh trong cơn nguy hiểm đã là may mắn lắm rồi.
Thời gian như gió lay cây, khi đợt không khí lạnh tràn về đầu tiên đến trước cửa, Thư nhận thấy mình mất dấu Nghiêm rồi.
Mấy ngày liền anh vẫn ở bên cạnh cô, anh biến mất, cô cảm thấy hoảng sợ. Chỉ có điều nếu tính theo lịch thì mai mới là ngày xảy ra hỏa hoạn mới đúng. Cô lụ khụ như bà cụ non đi khắp vườn tìm Nghiêm.
“Nhanh lên, châm lửa đi. Sắp sáng rồi.”
“Nhỡ bị bắt thì sao.”
“Mày nói nhiều quá đi mất. Không làm thì để tao làm. Cút sang một bên.”
Mùi xăng xộc vào mũi Minh Thư. Trước mặt cô, có hai người đàn ông đang rải can xăng quanh trung tâm. Giờ là buổi đêm, xung quanh vắng vẻ, chỉ có một cô giáo dạy thanh nhạc ở lại và mấy đứa trẻ con mà thôi. Nơi này giống như một thế giới biệt lập, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Cô không gọi ai cầu cứu được, hoặc là chạy trốn được.
Minh Thư nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình, chạy về phía chuồng chó.
Bộp.
Cảm giác đau đớn giáng xuống gáy Thư. Cô bé ngã xuống đất, trước khi nhắm mắt lại thì thấy bà Lan.
Bà ta đang nhìn cô, cười lạnh lẽo:
“Khốn khiếp, dám phá vỡ kế hoạch của tao. Thằng con hoang đó chạy rồi thì tao xử lý mày trước.”
Con chó Ngao Tây Tạng đang nằm rên ư ử, có lẽ là bị trúng thuốc.
Khi Thư tỉnh lại, xung quanh toàn lửa là lửa. Màu đỏ rực bao phủ tầm mắt, làm cho cô không tìm được lối thoát. Khói đen xộc vào mũi, cô ho lên sặc sụa.
Giấc mơ này chân thực quá!
Minh Thư bò rạp xuống dưới đất để tránh bị hun khói, vừa thở vừa nghĩ. Vì sự xuất hiện của cô, tất cả mọi thứ đã đi lệch quỹ đạo ghê gớm. Tương lai phía trước không thể biết được. Mà cậu bé Nghiêm không biết đang ở nơi nào?
Thư đưa mắt nhìn về biển lửa phía trước, dũng cảm bò tới cửa. Cô đứng lên, sờ vào tấm gỗ nóng bỏng, muốn mở nó ra. Cửa gỗ vang lên tiếng mục vỡ, nếu có người lớn chỉ cần đẩy nhẹ cũng ra. Chỉ có điều Thư lúc này là một đứa trẻ, sức lực của cô quá nhỏ bé để có thể mở nó.
Thư còn nhớ, “kiếp trước” Nghiêm cũng bị nhốt ở trong này. Cô phải bắc một cái ghế rất cao ở bên ngoài, kéo cái then cửa như bị nung trong lửa để cứu anh ra.
Anh như chú chim non sợ sệt trốn ở trong góc phòng, không dám mở mắt ra nhìn. Thư biết anh sợ lửa hơn ai hết, vì chính thứ này đã cướp bà Vân An đi.
Nhưng giờ đổi lại cô bị nhốt ở đây, sẽ không ai biết mà cứu cô ra cả. Anh đã đi rồi.
Minh Thư gục mặt xuống, đúng lúc một thanh dầm từ trên cao rơi xuống đất, ngay chỗ cô đang ngồi. Thư lăn vài vòng, làm bỏng một mảng da mới có thể tránh nó.
Lối ra đã hoàn toàn bị bịt kín. Cô chỉ có thể ngồi đây chờ cái chết đến gần.
Cô cố gắng bấm vào tay mình để gợi cảm giác đau mà tỉnh lại từ cơn mê. Chẳng có gì sợ hãi bằng đợi chết cả, mà Thư thì không muốn trải qua cảm giác đó. Nào ngờ, khi tự cấu mình, cô vẫn cảm nhận được sự đau nhói. Nó rất thật, thật đến đáng sợ.
“Có lẽ đây không phải là một giấc mơ, mà là thật.” Cô bỗng nhiên nghĩ đến một điều. “Một giấc mơ bình thường không thể nào chân thực đến thế.”
Cô nghĩ vậy, lại hoảng hốt chạy về phía cửa một lần nữa.
Khi Thư chạm tay vào cửa, bên ngoài cũng vang lên tiếng động.
Có ai đó, đang lấy một vật nặng đập vào cửa.
Giọng nói non nớt của người đó dồn dập:
“Thư, em có trong đấy không?”
“Em ở đây!” Nước mắt trên má Thư trào ra khi nghe thấy tiếng Nghiêm. Cô sắp được cứu rồi, anh ở đây, chỉ cần mở then cửa, cô có thể trốn thoát.
Cô đặt tay lên cửa, bất chấp cảm giác nóng ran làm cháy xém bàn tay, hét to:
“Nghiêm! Em ở trong này! Ở trong góc có một cái ghế! Anh đứng lên là mở được then cửa.”
“Không thể được.” Nghiêm nói một câu, âm sắc của anh pha lẫn sự hốt hoảng. “Anh không làm được?”
“Là sao?” Cô gấp gáp muốn thấy mọi thứ bên ngoài.
“Cửa bị khóa.”
Nghiêm vừa dứt lời, tiếng đập “bộp bộp” lại vang lên bên ngoài. Những âm thanh chát chúa làm Thư chết đứng. Anh nói khá nhỏ, lại bị tiếng lửa cháy lép bép lấn át, nhưng Thư vẫn nghe được. Anh nói: “Cửa bên ngoài bị khóa.”
Một đứa trẻ không thể nào phá được cái khóa dày nặng của nhà kho. Không cần nghĩ Thư đã biết, mọi nỗ lực của Nghiêm sẽ trở nên vô vọng.
Khói lại sặc vào trong phổi, làm cô ho đến sống đi chết lại.
Đã năm phút trôi qua rồi, Nghiêm vẫn điên cuồng đập vào cánh cửa như thế. Thư nhắm mắt, có thể hình dung được hai bàn tay của anh lúc này đang thấm ra máu tươi.
Cô chậm rãi đứng dậy, đè lưng lên cánh cửa:
“Nghiêm, anh nghe em nói.”
Tiếng động ngoài kia chợt dừng lại.
“Đây chỉ là một giấc mơ của chúng ta thôi. Trong thực tế, chúng ta đã thoát ra khỏi nơi này. Anh trở thành một tổng giám đốc tài giỏi. Còn em là cố vấn lịch sử của bộ phim anh đầu tư. Lần đầu gặp mặt, chúng ta đã yêu nhau. Anh còn mang một nửa tài sản ra làm sính lễ để đòi cưới em nữa. Chúng ta cùng sinh một trai, một gái, sống rất hạnh phúc.”
Cô hít hít cái mũi của mình, cảm nhận được trái tim có sự chua xót nhè nhẹ đang thấm dần:
“Thật đó, ở thế giới thật chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi. Anh buông tay đi. Em có thể trở về, tiếp tục sống với anh.”
“Em nói dối.” Người bên ngoài nói. Cô có thể hình dung được anh đang cười. “Lần đầu tiên gặp mặt, em ném anh trên ghế sofa. Còn tài sản, anh đã chuyển toàn bộ tài sản của mình sang tên của em trước khi đồng ý với ông nội sẽ tiếp quản gia nghiệp rồi. Nếu mà em bỏ anh, anh sẽ mất trắng tay đó. Nên dù trong giấc mơ đi chăng nữa, anh cũng không thể mất em.”
“Gì cơ?”
Thư hoảng hốt quay đầu lại. Cô vừa biết được một điều gì đó không thể tin nổi.
Nghiêm đã đàm phán với ông nội để giao toàn bộ tài sản nhà họ Phùng cho cô ư? Vậy là điều khoản đã trói buộc anh vào sự nghiệp của nhà họ Phùng, thứ anh vẫn giấu cô bấy lâu nay, lại là… lại là một điều khoản khiến anh có nguy cơ mất tất cả như vậy.
Hơn nữa, anh biết tất cả những gì đang xảy ra, lẽ nào…
Thư còn chưa kịp hỏi xong, Nghiêm lại tiếp tục đập. Đến cuối cùng, anh bảo cô: “Em tránh ra, đừng để bị thương.”
Thư ngoan ngoãn lùi lại, cánh cửa bật tung ra.
Ngoài kia là một thế giới rộng mở. Nghiêm từ từ tiến vào trong biển lửa. Mặt anh vẫn là khuôn mặt trẻ con, mà đôi mắt lại tràn đầy sự lo lắng nhưng đánh tin cậy của người đàn ông trưởng thành. Anh vượt qua trùng trùng lớp lửa, đến trước mặt Thư. Bàn tay đầy vết thương ngang dọc và đang tím tái lại đưa ra:
“Đưa tay cho anh. Chúng ta ra khỏi đây.”
“Được.”
Thư mở bừng mắt sau khi nói ra chữ “Được”. Cô nhận ra Nghiêm đang ngủ bên cạnh mình. Đôi mắt anh hơi cử động, rồi cũng thức dậy.
Hai người nhìn nhau.
Thư tóm lấy Phùng Như Ý đang nằm vắt vẻo trên cổ mình và bụng Nghiêm xuống, đặt con bé ở một bên. Nó cứ ê a như đang nằm mơ gì đó.
Trên trán Thư chảy mồ hôi ròng ròng, bàn tay cô run run, như vẫn cảm nhận được sự bỏng rát của trận hỏa hoạn khi nãy.
“Ban nãy em nằm mơ.”
“Anh vừa nằm mơ.”
Hai người đồng thời nói một câu, đột nhiên cả hai đều ngậm miệng lại.
Nghiêm thấy cô cũng im lặng, bèn nói trước: “Anh mơ về hồi nhỏ, lúc chúng ta gặp nhau ở trường dạy nhạc.”
Trống ngực của Thư đánh thình thịch. Cô nín thở lại, để nghe anh nói tiếp.
“Em đưa anh đi hái xoài, chơi bi. Em còn giúp anh đuổi người xấu đi. Em không còn là cô bé nhõng nhẽo ngày xưa nữa, emrất mạnh mẽ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!