"Từ lúc gặp em, thế giới trong mắt anh chỉ tồn tại hai loại người, là em và không phải là em. Ngoài ra, những người khác dù có tốt tới đâu họ không phải là em, tại sao anh phải chú ý tới họ?"
Buổi tối, Uyển Khanh xem phim hài trên ti vi, cô vừa uống nước ngọt vừa ăn thức ăn vặt, thỉnh thoảng lại cười khanh khách vui vẻ.
Tiếng cười của Uyển Khanh vọng vào phòng sách, Hạ Dĩ Niên đang làm việc cũng mỉm cười theo cô.
Kể từ lúc Uyển Khanh khỏi bệnh, trên dưới Hạ gia đều đầy ấp tiếng cười, người giúp việc đối với Uyển Khanh cũng vô cùng thân thiện, không khí hài hòa khiến cho tòa biệt thự vốn rộng lớn và tịch mịch cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Người giúp việc đang làm việc phía xa nhưng vẫn len lén quan sát bộ phim hài kia.
Mấy tình tiết ngớ ngẩn trong phim khiến Uyển Khanh vui vẻ, cười đến đau cả bụng mà vẫn không dừng lại được: "Thật ngớ ngẩn mà, có thế mà cũng không nhận ra, mấy cô nói xem, bà mụ đó có phải ngu lắm hay không?"
Mấy người làm xung quanh cười thành tiếng.
"Cô Lôi à, em thấy người ngu nhất chính là con nhỏ vai chính ấy, cứ như kiểu bị tưng tửng."
"Em lại thấy nam chính không bình thường, anh ta bị ngốc ngốc hay sao ấy."
Uyển Khanh gật đầu, chốt lại một câu: "Nói chung phim này toàn là người ngốc."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Mọi người đang bàn tán rôm rả thì cửa phòng sách mở ra, tất cả đều ngay lập tức im bặt, vội vàng rời khỏi.
Uyển Khanh vẫn còn cười nắc nẻ với bộ phim hài kia, hoàn toàn không ý thức được không khí xung quanh thật yên tĩnh lạ thường.
Hạ Dĩ Niên đi tới ngồi xuống cạnh cô: "Coi gì mà cười nhiều thế?"
Uyển Khanh kéo tay hắn, chỉ tay về phía màn hình ti vi: "Dĩ Niên anh xem, nội dung phim còn không hài bằng mặt của diễn viên nữa."
Hạ Dĩ Niên ôm lấy cô, để cô tựa vào hắn: "Xem ra tâm trạng em rất tốt."
"Phải rất tốt, cực kì tốt."- Uyển Khanh cười tươi.
Cô cảm thấy cuộc sống yên bình như vậy thật là tốt, quay qua quay lại là có thể nhìn thấy hắn, khi hắn giải quyết xong công việc sẽ đi tới cạnh cô ôm lấy cô như lúc này.
Cuộc sống thật tốt.
"Có một chuyện có thể sẽ khiến tâm trạng em tốt hơn bây giờ."- Hạ Dĩ Niên nói.
"Chuyện gì thế?"- Uyển Khanh nhìn hắn tò mò, cuối cùng thì đã không còn chú ý tới bộ phim hài trên ti vi nữa.
Hạ Dĩ Niên khẽ nói: "Hoàng Thịnh tổ chức đi du lịch, tất cả nhân viên của tập đoàn đều được đãi ngộ một chuyến tới Tân Cương một tuần, không biết Uyển Khanh tiểu thư có muốn đi không?"
Uyển Khanh mở to mắt vài giây thì bất ngờ hô lên một tiếng thật lớn sau đó phóng xuống ghế sô pha, nhảy nhót khắp nơi vô cùng cao hứng: "Hay quá, thật hay quá, có thể đi du lịch rồi."
Cô sà lại chỗ hắn: "Khi nào đi? Khi nào đi?"
Hạ Dĩ Niên buồn cười, giữ lấy cơ thể nhỏ bé của cô cứ như sợ cô quá cao hứng nhảy nhót một hồi lại rơi từ tầng một xuống vườn hoa bên dưới: "Ngày mai khởi hành."
Uyển Khanh kéo lấy cánh tay hắn: "Em nghe nói ở Tân cương có rất nhiều thắng cảnh tuyệt mỹ, có hoang mạc có thảo nguyên, có rừng thông có núi tuyết... ôi, em muốn phi ngựa trên thảo nguyên quá."
Hạ Dĩ Niên biết dạo gần đây cô không có việc gì làm dẫn tới nhàn rỗi quá sinh chán, hắn cũng lưu ý lời của Barbara, Uyển Khanh vẫn chỉ mới hồi phục, bệnh tình chưa hẳn đã dứt điểm, vào lúc này cố gắng giữ cho tâm trạng cô vui vẻ là một phương pháp trị liệu tốt nhất.
Thông thường mấy loại hoạt động dã ngoại này Hạ Dĩ Niên cũng không tham gia, nhưng mà lần này vì để cô được đi du lịch nghỉ ngơi một chuyến, hắn đã cất công chuẩn bị cả tuần lễ, để cho Hạ Dĩ Tường qua bên đó thu xếp mấy việc lặt vặt trước.
Uyển Khanh vô cùng cao hứng, ánh mắt cô như đang mơ tưởng về cảnh tượng mình sẽ ngồi trên chiến mã phi nước đại khắp vùng thảo nguyên xa bao la vô tận...
Hạ Dĩ Niên kéo tay Uyển Khanh, hỏi một câu ngắt ngang trí hoang tưởng của cô: "Em biết cưỡi ngựa à?"
"Ờ ha, em đâu có biết cỡi ngựa."-Uyển Khanh sực tỉnh.
Hạ Dĩ Niên buồn cười...
Uyển Khanh kéo tay hắn lay lay: "Tới lúc đó anh chỉ em là được chứ gì, tóm lại em thật sự rất vui vẻ, thật sự muốn ngày mai tới nhanh một chút."
Hai mắt Uyển Khanh tràn ngập màu hồng, cô quay lại: "Dĩ Niên, anh là ông chủ, anh có thể dẫn theo người ngoài đi mà phải không?"
"Có thể, nhưng em muốn dẫn ai?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.
"Ừm... Lạc Nhân, Nhật Anh, Lâm Tư Phàm, Khải Ca..."- Uyển Khanh kể tên.
Hạ Dĩ Niên nói: "Đám người đó thì em yên tâm, kiểu gì bọn họ chả đu theo anh."
"Vậy em muốn cả Vu An Di, Angelina, Karen, và Thao Thao đi luôn."
Hạ Dĩ Niên nhìn cô: "Angelina Vu An Di và Karen thì anh có thể hiểu, nhưng Thao Thao thì có liên quan gì?"- Một người là người hầu, người hầu mà cũng được ưu ái đi du lịch sao?
Uyển Khanh nhìn xung quanh, xác định là không có ai mới bí hiểm nói nhỏ vào tai Hạ Dĩ Niên một câu.
Hạ Dĩ Niên sau khi nghe xong cười lớn: "Em còn định làm nguyệt lão bà bà à? Thao Thao và Khải Ca, Karen và Khải Ca? lại còn cả Angelina và Khải Ca? Hai người kia thì có thể nhưng Angelina thì em đừng để mắt tới, chị ấy là con dâu nuôi từ nhỏ của Hạ gia, đã được chỉ định là vợ của anh cả từ lâu rồi."
"Ơ, nhưng em thấy anh Dĩ Tường đâu có thích chị ấy."- Uyển Khanh nói.
"Trước giờ luôn là Angelina theo đuổi anh cả, anh cả sợ chị ấy còn không hết ấy chứ."- Hạ Dĩ Niên kể lại: "Nếu không em nghĩ sẽ có một người dưng khiến anh cam tâm gọi một tiếng chị sao? Chị đây là chị dâu đấy, hiểu chưa nhóc con?"
"Mọi chuyện là thế nào cơ chứ? Kể em nghe đi, anh làm em nhiều chuyện rồi này."- Uyển Khanh ngồi phịch vào lòng hắn cọ qua cọ lại làm nũng.
"Được rồi được rồi, ngồi yên trước!"- Hạ Dĩ Niên giữ lấy cô, cô nhóc này không lẽ muốn hắn toàn thân bốc hỏa mà kể lại chuyện xưa cho cô nghe sao?
Uyển Khanh nghe lời, ngồi yên trong lòng Hạ Dĩ Niên nghe hắn kể chuyện.
Angelina và Hạ Dĩ Tường một người đuổi một người chạy, quá trình nữ truy nam vô cùng ngoạn mục. Uyển Khanh sau khi nghe xong bừng bừng khí thế vỗ tay: "Hay, hay lắm, một người phụ nữ dũng cảm, cả gan cọc đi tìm trâu, em rất thích chị ấy. Em quyết định rồi, trong vòng một tuần lễ này em sẽ se duyên cho Khải Ca và anh Dĩ Tường."
Hạ Dĩ Niên đang cười, nghe thấy lời cô nói thì đầu mày nhăn lại, bàng hoàng lên tiếng: "Cái gì?"
Uyển Khanh chớp mắt, phát hiện lời nói vừa rồi có lỗ hỏng thì liếm môi sửa miệng: "À... em nói thiếu chữ, đầu tiên là se duyên cho Khải Ca sau đó là anh Dĩ Tường và chị Angelina, em sẽ giúp chị Angelina theo đuổi anh cả của anh."
Hạ Dĩ Niên bật cười xoa đầu cô: "Em tự tin như vậy cơ à? Anh cả anh khó khăn lắm đấy."
"Em không sợ, ngay cả anh em còn chinh phục được, anh Dĩ Tường có xá là gì chứ, có em trợ giúp chắc chắn Angelina sẽ thành công trừ phi... trừ phi anh dễ dãi hơn anh của anh."
"Em nói ai dễ dãi hả?"
Hạ Dĩ Niên nhướng mày, giơ tay bóp mũi cô kéo kéo xem như trừng phạt.
"Em xin lỗi, ôi trời ơi đừng ngắt mũi em mà..."- Uyển Khanh kháng nghị vỗ vào tay hắn. Cũng thật may là đồ trên người cỗ thân thể này đều là hàng thật giá thật, nếu như lúc trước Lôi Uyển Khanh có sửa mũi thì bây giờ đã sớm bị sự bạo lực của Hạ Dĩ Niên tàn phá rồi.
Hạ Dĩ Niên vui vẻ ôm lấy cô: "Tối rồi, nguyệt lão bà bà có thể hầu hạ anh nghỉ ngơi chưa?"
Lời nói mờ ám, hơi thở nóng rẫy.
Uyển Khanh cười gian manh vội vàng nhảy khỏi sô pha chạy ra phía xa: "Bắt được bà bà đây đi rồi tính."
Hạ Dĩ Niên đứng lên, khoanh tay lại: "Hay lắm bé con, tối nay em chết chắc rồi."
Chỉ trong phút chốc, người nào đó la thất thanh.
Đêm, thật ngọt ngào.
Tối hôm đó Hạ Dĩ Niên sau khi tham ăn hốc uống tới tận một giờ sáng mới chịu yên tĩnh ngủ đi, Uyển Khanh tuy rằng mệt mỏi nhưng tinh thần đều nghĩ tới chuyến đi du lịch sắp tới. Cô nằm gối đầu lên ngực hắn, trong đầu nghĩ xem nên gán ghép Khải Ca cho ai thì hợp lý.
Ứng cử viên sáng giá nhất trong đầu Uyển Khanh là Vu An Di.
Được, vậy cứ tìm cách kéo hai người đó lại, nếu họ hợp nhau thì ở lo gì chả bén lửa?
Buổi sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng hẳn vậy mà khắp cả Hạ gia đều là tiếng hát vang vọng, Uyển Khanh vừa thu xếp quần áo vào vali vừa hát mấy bài nhạc thiếu nhi, bộ dáng cô thu xếp đồ cứ lon ton như thể một đứa con nít đang khám phá công viên trò chơi vậy. Có lúc Uyển Khanh sẽ chạy tới mở tủ lấy đồ, có lúc cô sẽ chạy vào toilet lấy bàn chải đánh răng, có lúc lại ngồi xuống nền nhà lựa mỹ phẩm đem theo xài trên đường.
Suốt cả quá trình Hạ Dĩ Niên vẫn say giấc trên giường, hắn có thể nghe thấy tiếng hát cùng tiếng chạy nhảy của cô nhưng cũng lười không muốn tỉnh giấc.
Nhưng đột nhiên trên mặt hắn lạnh lạnh, có cái gì đó chườm lên...
Hạ Dĩ Niên vội mở mắt, nhìn sang cô, có chút khó hiểu: "Khanh nhi? Em, em làm gì thế?"
Hắn giơ tay định lấy thứ trên mặt mình xuống, Uyển Khanh lại nhanh nhẹn giữ tay hắn lại: "Hì hì, Dĩ Niên, da mặt anh rất đẹp nhưng mà phải bảo quản một chút thì sẽ đẹp hơn, loại mặt nạ này chứa collagen rất cao, giúp tăng độ ẩm và hút sạch bụi bẩn trên da rất tốt đấy."
"Khanh nhi anh không cần đấp mấy thứ này, tởm chết đi được."- Hạ Dĩ Niên cắn răng, bàn tay dùng sức muốn gỡ mặt nạ trên mặt xuống lại bị Uyển Khanh cố chấp giữ chặt lại.
Hạ Dĩ Niên thực sự không ưa cái cảm giác có thứ gì đó dính dính lên mặt mình, hơn nữa còn ẩm ướt như vậy. Hắn không muốn nhường Uyển Khanh, cô có muốn nghịch cái gì thì nghịch chỉ có là đừng có dùng thứ quái dị như mặt nạ dưỡng da đắp lên mặt hắn. Hạ Dĩ Niên dùng sức rụt tay lại, một khi hắn đã dùng sức thì Uyển Khanh dù có liều mạng cũng không cản được hắn. Cô cũng bướng bỉnh không muốn nhượng bộ, túm lấy bàn tay hắn sau đó dứt khoát ngồi lên, dùng sức nặng cơ thể để giữ tay hắn lại.
"Khanh nhi..."- Hạ Dĩ Niên dở khóc dở cười.
"Gọi tên em vô hiệu, hừ, anh mà không ngoan ngoãn đắp mặt nạ đủ ba mươi phút thì từ nay về sau không cho chạm vào em nữa."- Uyển Khanh dứt khoát nói, rõ ràng từng chữ một.
Cô đã hạ 'huyết lệnh' cuối cùng, Hạ Dĩ Niên chẳng còn cách nào khác.
Hắn thở dài: "Em không ngủ à?"
Tám giờ sáng máy bay mới khởi hành, mà bây giờ chỉ mới ba giờ cô đã lo thu xếp hành lý rồi.
"Một lát nữa lên máy bay rồi ngủ luôn, em háo hức quá nên không ngủ được."- Uyển Khanh cười.
Khi cô cười hai mắt sẽ híp lại trông vô cùng xinh đẹp, Hạ Dĩ Niên cũng vì vậy mà tỉnh ngủ, hắn hắng giọng vờ nghiêm túc nói: "Vậy bây giờ em có thể nhích cái mông vàng của mình ra khỏi tay anh rồi chứ?"
Uyển Khanh nâng khóe môi: "Vậy anh phải hứa không được tháo mặt nạ xuống."
Hạ Dĩ Niên thở dài: "Được, thân thể anh cũng là của em rồi, cái mặt này có xá là gì chứ?"
Lời nói thì có vẻ ai oán nhưng bàn tay đang bị cô ngồi lên lại xấu xa chuyển động, bóp nhẹ một cái làm cho Uyển Khanh giật nảy mình đứng dậy, cô ôm mông mình, nhìn hắn lên án: "Đồ sắc lang!"
Uyển Khanh đi tới từ trang điểm cũng lấy một cái mặt nạ đắp lên mặt mình, cô nhìn mình trong gương rồi nói với Hạ Dĩ Niên: "Anh nói xem, Khải Ca là người thế nào?"
"Sao lại hỏi vấn đề này?"- Hạ Dĩ Niên đáp.
Cô quay lại, gương mặt đang đắp mặt nạ khiến Hạ Dĩ Niên có chút buồn cười nhưng khi nghĩ tới trên mặt mình cũng đang bị một miếng mặt nạ xấu xí dán lên thì hắn cười không nổi.
"Đương nhiên là hỏi anh rồi, anh là cấp trên của Khải Ca tận mười năm, anh phải có nhận xét về thuộc hạ của mình chứ."- Uyển Khanh nói.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: "Cậu ấy là người có năng lực làm việc, nghiêm túc, nỗ lực, trung thành tuyệt đối, là người đáng tin cậy."
Uyển Khanh gật đầu, tiếp thu nhận xét này của Hạ Dĩ Niên sau đó lại hỏi: "Vậy anh nói xem, giữa Vu An Di, Karen, Thao Thao thì ai hợp với Khải Ca hơn?"
Hạ Dĩ Niên buồn cười: "Khanh nhi mấy chuyện này không phải người ngoài như chúng ta nói xen vào là có thể xen vào, em chưa hiểu sự tình rõ ràng đã se duyên bậy bạ coi chừng lại tạo nên nghiệt duyên đấy."
"Dẹp cái miệng xui rủi của anh đi."- Uyển Khanh lườm hắn: "Bà cô đây lần đầu làm nguyệt lão, dĩ nhiên là sẽ vô cùng mát tay, không thể có chuyện tạo nên nghiệt duyên được."
Lúc này điện thoại của Hạ Dĩ Niên đặt trên bàn trang điểm reo lên âm thanh thông báo có tin nhắn, Uyển Khanh cầm lên đi tới đưa cho hắn, cô vô tình nhìn lướt qua màn hình khóa, thấy cái tên Kayla hiển thị thì liền chau mày.
"Anh có tin nhắn này, ôi trời ạ, còn lưu cả tên cơ đấy, Kayla."- Giọng Uyển Khanh hơi cao lên, đưa điện thoại cho hắn với vẻ mặt như muốn nói 'anh thử cầm điện thoại thử xem?'
Hạ Dĩ Niên nhìn cô, bất đắc dĩ bật cười, nhưng vẫn không dại gì mà nhận lấy cái điện thoại này. Hạ Dĩ Niên tựa lưng vào đầu giường, nhàn nhã lên tiếng: "Đọc cho anh nghe."
"Anh không sợ?"- Uyển Khanh nhướng mày.
"Anh trong sạch, cần gì phải sợ?"- Hạ Dĩ Niên đáp.
Uyển Khanh gật đầu, hài lòng với thái độ ngay thẳng này của hắn, cô ngồi xuống giường để mặc Hạ Dĩ Niên ôm lấy mình. Mở điện thoại ra, sau khi đọc nội dung tin nhắn thì hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn chằm chằm.
Hạ Dĩ Niên có cảm giác ánh mắt này của cô không khác gì dao súng đang hướng thẳng phía sau gáy hắn đâm tới.
"Chuyện gì thế?"
Thật nực cười, người đã từng trải qua mưa tanh gió máu như hắn vậy mà bây giờ lại bị ánh mắt của một cô gái làm cho ớn lạnh.
Tin này nếu để lọt ra bên ngoài, đặc biệt là lọt vào cái miệng phong phú của Lâm Tư Phàm chắc chắn tên tuổi Hạ Dĩ Niên hắn sẽ lưu truyền sử sách.
Uyển Khanh đột nhiên mỉm cười, giơ màn hình điện thoại ra trước mặt hắn, đọc rõ ràng từng chữ một: "Số tài liệu anh bảo em dịch em đã dịch xong rồi, làm xong công việc đã là ba giờ sáng, chợt nhớ anh quá đi."
Uyển Khanh siết chặt cái điện thoại trong tay, đưa ánh mắt đầy chất vấn nhìn sang.
Hạ Dĩ Niên mím môi: "Cô ta chỉ báo cáo công việc thôi mà."
Uyển Khanh cười hì hì: "Nhớ anh quá đi! Hừ, làm gì có loại báo cáo công việc nào buồn nôn như vậy? Ba giờ sáng không lo ngủ ở đó lo nhắn tin quyến rũ đàn ông, đồ đàn bà thần kinh."
Hạ Dĩ Niên cầm nín, Khanh nhi của hắn từ lúc nào thì độc miệng như thế này?
Nếu như Hạ Dĩ Niên nói ra sự thật rằng Kayla trước kia từng là tình nhân cố định của hắn, sau đó hắn chán rồi mới đẩy cô ta sang làm trợ lý cho Hạ Dĩ Tường thì sao nhỉ?
Thành thật liệu có được khoan hồng không?
Chắc sẽ được... nghĩ vậy Hạ Dĩ Niên nắm lấy vai cô, nhẹ giọng: "Khanh nhi..."
Nào ngờ Uyển Khanh quay phắt sang nhìn hắn, ngữ điều cực kì hằn học: "Cái gì?"
Hạ Dĩ Niên: "..."
"Không, không có gì."
Hắn đã quên rồi, Khanh nhi của hắn là người hay ghi thù, nhỏ mọn không khác gì con cáo nhỏ, cô có thể sẽ hiểu chuyện nhưng là sẽ không rộng lượng được bao nhiêu.
Uyển Khanh hừ một tiếng: "Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như anh không cho phép thì một trợ lý của anh Dĩ Tường sao lại dám nhắn tin với câu từ mờ ám như vậy chứ? Bình thường anh lạnh lùng xa cách là vậy, nếu như anh không có quan hệ gì mờ ám với cô ta, cô ta không có gan nhắn một câu em nhớ anh tự nhiên như vậy."
Khụ...
Có đôi lúc Hạ Dĩ Niên thực sự muốn nghiêm túc nói với cô rằng: Khanh nhi, em có thể bớt thông minh lại một chút không?
Uyển Khanh liếc hắn: "Anh ho cái gì?"
"Anh có ho sao?"
"Anh chột dạ sao?"
"Làm, làm gì có..."
"Rõ ràng là chột dạ, nếu không sao lại nói lắp rồi?"
"Không có..."
"Nói xạo!"
"Khanh nhi..."- Hạ Dĩ Niên ôm lấy cô, ngữ khí chuyển sang mệt mỏi lại có một chút đùa cợt: "Anh đang nghĩ xem có nên góp ý với anh cả về việc của anh ấy và Angelina hay không. Nếu lấy một cảnh sát như Angelina về chẳng phải sẽ thường xuyên bị cái kiểu nói chuyện như tra hỏi tội phạm kia làm kinh sợ hay sao?"
Uyển Khanh bĩu môi, ý là nói cô đang bức cung chứ gì?
"Nếu như đám đàn ông các anh là người ngay thẳng thì đối với kiểu tra hỏi này cũng không cần phải sợ hãi, nhưng nếu là người nào đó có tật giật mình thì... hừ."
Hạ Dĩ Niên hạ mắt quan sát biểu cảm của cô, thấy Uyển Khanh ấm ức thì cũng không nỡ, nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh và Kayla thật sự không có gì cả, em đã nói tin anh rồi mà."
"Em tin anh sẽ không phản bội em nhưng mà hồ ly tinh bên ngoài thật sự không thể xem thường được, em sợ anh sẽ không phòng bị bị bọn họ cám dỗ mà thôi..."- Uyển Khanh cụp mi mắt, nói ra nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Đối mặt với Hạ Dĩ Niên, cô luôn muốn làm một tờ giấy trắng.
Hạ Dĩ Niên cong môi: "Nha đầu ngốc, anh bao nhiêu tuổi rồi, số người có tâm cơ anh gặp còn nhiều hơn số lần em ăn cơm đấy, em cho là ai có bản lĩnh cám dỗ anh..."- Hắn kề sát lại, cắn nhẹ lên mũi cô: "Ngoài em ra."
Hắn tháo mặt nạ trên mặt mình xuống ném qua một bên, sau đó giúp cô tháo mặt nạ trên mặt cô xuống rồi dùng khăn giấy lau mặt của cả hai.
Uyển Khanh nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng bớt đi phần bất an, cô áp mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của người đàn ông: "Em lo sợ là có lý do, từ nhỏ em không có cha, cha em...đã bỏ đi từ khi em mới sinh ra. Em nghe chị gái kể lại... cha em là một đại thiếu gia rất xuất sắc, là điểm sáng trong mắt phụ nữ ở thành Bách Nhật này lúc trước. Chị gái em còn kể, ba em rất thương mẹ, chị thường thấy ba chăm sóc cho mẹ rất chu đáo, ba cũng rất thương chị, chỉ cần thứ chị thích ba sẽ đem về cho chị... nhưng mà..."- Sắc mặt Uyển Khanh trầm xuống, giọng nói cũng nhỏ lại: "Nhưng mà ba không thương em chút nào... lúc mẹ mang thai em tới tháng thứ tư, có lần chị gái vô tình nghe được ba đã bảo mẹ phá thai đi, để lại một đứa nhỏ chỉ khiến cả hai thêm vướng bận mà thôi. Mẹ em kiên quyết không phá thai, nhưng mà quyết định này của bà cũng không phải là nỗi vướng bận như lời ba em nói, ông ấy vẫn rời đi, để lại tờ giấy ly hôn..."
Ánh mắt của Uyển Khanh tối đi mang theo một phần tịch liêu khắc khoải, kể lại những chuyện buồn của mình bằng giọng nói khá bình thản nhưng chỉ Hạ Dĩ Niên mới nhìn ra cô rất bất lực rất yếu ớt trong chính câu chuyện của mình.
Hắn đau lòng vỗ nhẹ lưng cô: "Khanh nhi, không sao, mọi chuyện qua rồi."
"Sau này khi em đã nắm quyền Yunus, em đã âm thầm lén mẹ điều tra về ba em, ông ta vẫn còn sống, sống rất vui vẻ bên đám tình nhân hèn mọn của ông ta. Em hận ông ta, hận chết đi được, ông ta từng nói yêu mẹ em, từng nói sẽ ở bên mẹ em... vậy mà sao cuối cùng lại phản bội bà? Em tự hỏi cái câu này cả chục lần, cả ngàn lần ở trong đầu, tại sao tại sao tại sao? Biết bao nhiêu cái tại sao, nhưng lại không tìm được câu trả lời..."-Thế nên chung quy lại, tất cả cái tai sao đó đều được tụ lại ở một điểm: Rốt cuộc tình yêu là gì?
Cô từng chứng kiến mẹ rồi lại tới chị gái, hai người họ luôn đau khổ vì tình yêu, đều bị phản bội một cách thật thảm hại. Uyển Khanh ám ảnh, gần như là đã nghĩ rằng mình chẳng cần yêu bất kì ai, cứ như vậy một mình, không vướng bận, không tuyệt vọng cũng không đau lòng.
Nhưng bây giờ cô lại không làm chủ được bản thân mà yêu hắn, vì vậy, từ trạng thái bài xích tình yêu ban đầu Uyển Khanh lại chuyển sang sợ hãi sự phản bội...
Hạ Dĩ Niên im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Em sợ rằng anh cũng như ba em?"
Uyển Khanh gật đầu, cô biết cái gật đầu thừa nhận này của cô sẽ khiến Hạ Dĩ Niên không vui, nhưng mà trước mặt hắn cô hoàn toàn muốn thể hiện rõ tâm tư của mình, không e dè cũng không lấp lửng, vì vậy sau khi gật đầu cô liền nhanh miệng giải thích: "Không phải em không tin anh, em tin anh, trên đời này người em tin tưởng và có thể tin tưởng chỉ có anh thôi. Nhưng mà... bây giờ anh nói anh yêu em là thật, sẽ ở bên em là thật, không lừa dối em là thật, vậy còn sau này? Sau này thì sao? Sau này anh nói anh không yêu em là thật, đã lừa dối em là thật, sẽ rời bỏ em cũng là thật, em..."
Lời còn chưa nói hết Hạ Dĩ Niên đã cúi đầu tìm lấy cánh môi cô, nuốt trọn những câu chữ còn lại của Uyển Khanh vào miệng.
Uyển Khanh khẽ nhắm mắt, hàng mi run rẩy khép lại, cả người mềm nhũn tựa vào lòng hắn. Giờ phút này nụ hôn này của hắn chính là nguồn trấn an duy nhất cho trái tim bé nhỏ của cô.
Hạ Dĩ Niên dùng hành động để chứng minh tình cảm kiên định của bản thân cũng như là đang trừng phạt cô đã lo lắng quá nhiều chuyện.
Cách hôn của hắn vẫn giữ nguyên một đặc tính mà chỉ Hạ Dĩ Niên mới có đó chính là lần nào cũng vậy, mãnh liệt và bá đạo khiến Uyển Khanh say mê. Hiện giờ, trong nụ hôn nồng nhiệt này, Hạ Dĩ Niên còn khiến cô cảm nhận được hắn đang trân trọng cô...
Hắn muốn cô tin tưởng hắn, giao trái tim cô để hắn nắm giữ. Hắn muốn cô biết rõ một chuyện, mỗi lần Hạ Dĩ Niên này hôn cô không phải chỉ xuất phát từ dục vọng của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, mà là mỗi lần hôn cô như vậy hắn đều khát khao sẽ khiến cô cảm nhận được sự kiên định của hắn.
Sự kiên định này, tình yêu này chính là một tín ngưỡng không thể thay đổi.
Trong tình yêu, chúng ta đều là một tín đồ dũng cảm.
"Khanh nhi..."- Hạ Dĩ Niên gọi cô, âm thanh vì hôn cô mà trở nên mơ hồ, môi hắn di chuyển đến bên tai cô, nói từng chữ một: " Khanh nhi, em phải tin anh, chỉ cần yêu anh là đủ, những chuyện khác cứ để anh lo."
Uyển Khanh gật đầu, đáy lòng tràn ngập mật ngọt, chỉ một câu này của Hạ Dĩ Niên, cô không còn bất an nữa.
Bầu trời rất nhanh đã sáng, Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên đến sân bay rất đúng giờ. Nhân viên của Hoàng Thịnh cũng đương nhiên không dám để cậu hai phải chờ đợi vì vậy tất cả đều đến vô cùng đúng giờ, thậm chí có người còn đến sớm cả hai tiếng để chờ đợi.
Sắc mặt ai cũng hớn hở, có vẻ họ cũng như Uyển Khanh, đều háo hức về chuyến đi lần này.
Cũng có không ích ánh mắt soi mói đánh giá Uyển Khanh chỉ vì cô từ đầu tới cuối đều khoát tay Hạ Dĩ Niên vô cùng thân mật, nếu là lúc trước khẳng định Uyển Khanh sẽ nhanh chóng mất tự nhiên rụt tay lại nhưng mà bây giờ cô lại tự tin đối diện với ánh mắt của mọi người, đường đường chính chính đứng bên cạnh Hạ Dĩ Niên. Hơn nữa phong thái này của cô chính là muốn khẳng định chủ quyền của mình, người đàn ông này là của tôi, các người có thể nhìn tới thèm thuồng chảy nước dãi nhưng tuyệt nhiên không được chạm vào anh ấy.
Thỉnh thoảng Uyển Khanh lại nhìn chiếc đồng hồ mới mua trên tay mình, kim giờ trên đó đã điểm tới tám giờ, còn mười lăm phút nữa là máy bay cất cánh.
Không phải chứ?
Uyển Khanh không thể tin được, cô cho rằng đồng hồ của mình chạy sai giờ nên nâng cánh tay của Hạ Dĩ Niên lên xem giờ trên đồng hồ của hắn, giờ giấc cũng y chang nhau. Vậy tức là cô không có nhìn lầm, đồng hồ cũng không sai giờ, chỉ còn vỏn vẹn mười lăm phút nữa là máy bay cất cánh.
Vậy mà...
Uyển Khanh lại nhìn sang đám người phía xa, cô lẩm bẩm điểm danh...
Lâm Tư Phàm, Thao Thao, Vu An Di, Lạc Nhân, Khải Ca, Barbara, Angelina... à, còn thiếu ai nhỉ?
Uyển Khanh nhanh chóng nhớ tới hai cái tên: Nhật Anh và Karen.
"Hai con người kia giờ này còn đang làm gì không biết, còn có mười lăm phút nữa là khởi hành rồi."- Cô bĩu môi, kéo lấy tay hắn: "Dĩ Niên, anh tuyệt đối không được vì họ mà trì hoãn chuyến du lịch đâu đấy. Anh xem bọn họ thật ngạo mạn, lại dám để anh phải đợi họ tận nửa tiếng rồi, rõ ràng là không xem anh ra gì mà. Bản thân đã đi ké lại còn có thái độ này, đúng là xem trời bằng vung."
Đám Lâm Tư Phàm đứng bên cạnh sau khi nghe xong mấy lời này thì liền bụm miệng cười thầm.
Uyển Khanh không biết được bộ dáng này của cô giống hệt như một ác hậu đang mê hoặc hoàng đế, ở phía sau xúi giục minh quân thành hôn quân.
Hạ Dĩ Niên nhìn bộ dáng chỉ hận không thể mọc cánh sau lưng để tự mình bay tới Tân Cương ngay bây giờ của Uyển Khanh thì không nhịn được bật cười giơ tay xoa đầu cô: "Kiên nhẫn một chút."
Uyển Khanh hừ một tiếng, cũng không thể làm gì hơn, dù gì thì cô cũng không mọc được cánh để bay.
Trời ạ, đám nhân viên phía xa thầm kêu lên trong lòng, cậu hai mỉm cười kia, bọn họ không nhìn lầm chứ? Chọc mù con mắt họ đi, tảng băng ngàn năm cũng biết nở nụ cười?
Phải công nhận lúc Hạ Dĩ Niên không cười thì khiến người khác cảm thấy xa cách, uy nghiêm không dám lại gần. Nhưng lúc hắn cười rộ lên thì trông đặc biệt quyến rũ, nụ cười của Hạ Dĩ Niên không giống như trong tiểu thuyết miêu tả cái gì mà ấm áp như ánh mặt trời bla bla... Đại khái lúc hắn cười sẽ mang một thần thái gợi cảm khác thường khiến người khác mê mang vào nụ cười đó...
...
Cùng lúc đó, ở một góc đường đông nghẹt xe cộ trong thành Bách Nhật...
Nhật Anh không biết hôm nay là cái ngày quỷ quái gì, vừa ra khỏi nhà thì xe chết máy, anh gọi có bộphận cứu hộ tới kéo xe về trạm sửa, lại không dám trễ giờ tới sân bay nên bỏ mặt ai muốn đem cái xe hư hỏng của mình đi đâu thì đi mà chạy ra đường lớn bắt taxi.
Việc bắt taxi này cũng thật vất vả, đông người như thế này, đa số là mấy bà nội trợ cũng đang đợi xe. Nhật Anh đó giờ chẳng biết hóa ra bắt xe lại cực khổ như vậy, còn phải tranh giành với cả phụ nữ, bản tính anh ga lăng, lại không thích hơn thua với phụ nữ nhất lại là mấy bà nội trợ ngang ngược vì vậy chỉ biết trơ mắt nhìn người khác lên taxi đi vèo vèo còn bản thân thui thủi đứng bên lề đường.
Nhật Anh có thể nghe được tiếng chửi rủa của biết bao nhiêu con người đang đứng đợi mình ở sân bay, nhất là Uyển Khanh, với bản tính của cô chắc chắn là đang thu gom mười tám đời tổ tông của anh lại để sỉ vả.
Vừa nghĩ tới Nhật Anh lại bất giác ôm tai mình, ôi trời ơi, là ảo giác, ảo giác thôi...
Không được, không thể để bị dân chúng oán hận như vậy, Nhật Anh quyết định lần này không nhường nhịn nữa.
Xe taxi vừa tới anh liền nhanh chân lao ra giơ tay định mở cửa xe nào ngờ có một bàn tay nhỏ bé mềm mại cũng đồng thời đặt lên đó, trong lúc vô tình hai bàn tay chạm nhau. Nhật Anh nâng mắt nhìn sang cô gái bên cạnh...
Trong giây lát anh ngẩn người.
"Thật xin lỗi."
Cô gái đó là người nước ngoài, có vẻ là con lai, giọng nói cũng không chuẩn như người trong nước nhưng nghe vẫn có thể hiểu được. Mái tóc vàng được uốn gợn sóng nhẹ, ngũ quan thanh tú dễ nhìn, vừa mang vẻ gợi cảm của phương tây lại mang nét thanh lịch của người phương đông, hai vẻ đẹp hòa trộn lại vô cùng hài hòa.
"À, không sao, cô cứ đi trước đi."- Nhật Anh phát hiện mình ngây người hơi bị lâu liền mất tự nhiên hắng giọng một cái.
Cô gái nhìn anh: "Tôi để ý anh nãy giờ."
Hả? Nhật Anh lại ngẩn người tập hai, lời này có thể xem là tán tỉnh không?
Cô gái thấy anh thẫn thờ nhìn mình thì biết là anh hiểu lầm, khẽ cười giải thích ý của mình: "Tôi để ý anh nãy giờ vẫn không giành giật xe với phụ nữ, người ga lăng như anh thật sự rất khó gặp, anh đứng ở đây cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa đón được xe, thôi vậy, tôi nhường anh."
"À không không không, tôi là đàn ông con trai sao có thể dành xe với phụ nữ chứ. Trời nắng như vậy cô đứng bên lề đường lâu xe khiến da không được đẹp nữa, cứ mặc kệ tôi, tôi nhường cô chuyến xe này."- Nhật Anh bây giờ bỏ qua luôn nỗi sợ hãi bị thiên hạ gom mười tám đời tổ tông lại để sỉ vả kia. Anh thật sự chưa từng gặp người phụ nữ nào dễ nhìn như cô gái này, hơn nữa lại còn hiểu chuyện, nhẹ nhàng như vậy.
Đúng là cực phẩm.
Cô gái mỉm cười, nụ cười rập rờn gió xuân: "Hay là vậy đi, anh nói với tôi nơi anh muốn đến, biết đâu chúng ta thuận đường."
"Hả, a, tôi muốn đến sân bay..."
Cô gái mở to mắt: "Đến sân bay sao? Trùng hợp thật, tôi cũng tới sân bay đây."
"Cô cũng vậy à, đi vào giờ này... giờ này thì chỉ có chuyến bay đến Tân Cương thôi, không lẽ cô cũng đi đến đó?"- Nhật Anh nói ra sau đó lại cảm thấy không hợp lý, với tính cách của Hạ Dĩ Niên thì hôm nay đường bay từ thành Bách Nhật tới Tân Cương đều được hắn bao trọn, vì nhân viên của Hoàng Thịnh có quá nhiều nên phải chia làm hai chuyến bay, mỗi chuyến cách nhau nửa tiếng nên tránh tình trạng nghẽn đường và phù hợp với quy định của trạm kiểm soát không lưu phía Trung Quốc nên Hoàng Thịnh đã chi tiền chơi sộp, nội trong ngày hôm nay tất cả chuyến bay từ thành Bách Nhật tới Tân Cương đều được hoãn lại chỉ có duy nhất ba chuyến dùng để chở nhân viên của tập đoàn mà thôi.
Nếu cô gái này cũng đi tới Tân Cương, vậy không lẽ cô ấy là người của Hoàng Thịnh.
Quả nhiên cô gái ấy cười nhẹ: "Tôi là nhân viên của Hoàng Thịnh, anh cũng vậy à?"
Nhật Anh gật đầu: "À, tôi là bạn tốt của Hạ Dĩ Niên, Nhật Anh."
"À, Nhật Anh..."- Cô gái lặp lại cái tên này trong miệng giống như muốn ghi nhớ lại sau đó mỉm cười tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Karen, giám đốc bộ phận thiết kế mới gia nhập Hoàng Thịnh, rất vui được gặp anh."
Nhật Anh đơ người năm giây.
Người ta là giám đốc bộ phận thiết kế đó nha. Cái tên này... Nhật Anh lục lọi trí nhớ trong đầu, Karen, Karen... Karen không phải là người đạt trải quán quân cuộc thi thiết kế năm ngoái sao? Ôi trời, Hạ Dĩ Niên, thằng bạn này của hắn thật sự cũng quá có máu mặt rồi. Cái cô Karen này nghe đồn là rất cao ngạo, sau khi đạt giải quán quân, biết bao nhiêu công ty muốn thỉnh cô ấy về làm việc cho mình, nói ra một chữ thỉnh không phải là quá đáng, Nhật Anh nghe một vài người bạn đã bị Karen từ chối lời mời hợp tác kể lại. Bọn họ thật sự chỉ còn nước dùng kiệu đến thỉnh cô gái này để bày tỏ thành ý, thế nhưng Karen ngay cả một cái gật đầu cũng chưa từng cho bất kì ai.
Vậy mà lại chịu đồng ý gia nhập vào Hoàng Thịnh?
"Hóa ra là Karen? Nghe danh đã lâu, thật là ngưỡng mộ, hôm nay được gặp đúng là vinh hạnh vô cùng."- Nhật Anh giơ tay, lịch sự nói.
Karen mỉm cười bắt tay anh, lòng bàn tay của hắn thật ấm áp, để lại ấn tượng rất thoải mái đối với cô.
Cả hai người nói qua nói lại lại phát hiện đã trễ thêm mười phút vì vậy không ai khách sáo nữa, cả hai ngồi chung một chiếc taxi cùng nhau rời khỏi.
Lúc bước vào cổng lớn của sân bay quốc tế, đúng như dự đoán người phẫn nộ ngút trời không hề thiếu...
Uyển Khanh cầm đầu đám người Lâm Tư Phàm chỉ trích Nhật Anh không thôi.
Từ đầu tới cuối người tới trễ là anh và Karen những người bị chỉ trích thì chỉ có một mình anh, còn Karen thì lại mỉm cười đứng bên cạnh.
Ôi thế giới thật không công bằng mà!
Cho đến lúc lên máy bay Nhật Anh mới có thể để lỗ tai mình thư giãn bằng cách đeo headphone nghe nhạc. Uyển Khanh đặc biệt dời sự chú ý lên người Khải Ca, cô sắp xếp chỗ ngồi cho anh ở hàng ghế đối diện cô sau đó kéo Vu An Di lại bảo nàng ngồi xuống bên cạnh Khải Ca với lý do: "Chỗ này gần nên chúng ta sẽ dễ trò chuyện."
Vu An Di cũng hơi cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn theo ý cô cô ngồi ở vị trí đó.
Uyển Khanh cười thầm đắc chí, bước một – gán ghép khoảng cách đã thành không. Complete!
Nhưng Uyển Khanh không để ý tới ở hàng ghế đầu có một người đàn ông ngồi một mình thui thủi liên tục đảo ánh mắt có vẻ rất ẩn nhẫn nhìn Uyển Khanh, rồi sang Vu An Di cuối cùng là Khải Ca...
Nhưng đáng tiếc, hai người phụ nữ là cô và Vu An Di đều trò chuyện hăng say không ai chú ý tới.
Còn Khải Ca, ừm... anh chú ý tới rồi đấy, anh đang tự hỏi trong đầu mình sao Lạc Nhân lại dùng loại ánh mắt kia nhìn anh?!!
Không hiểu, quá là khó hiểu.
Máy bay cất cánh được một lúc, tiếp viên hàng không lại đi tới mỉm cười hỏi từng người một muốn ăn gì, Uyển Khanh gọi cho mình một phần cà phê, quay sang lại thấy Hạ Dĩ Niên chuyên chú vào laptop thì giúp hắn gọi một ít trà nóng.
Nhật Anh ngồi ngay ở ghế sau nghe vậy thì lên tiếng: "Này Uyển Khanh muội muội, Dĩ Niên không thích uống trà bộ muội không biết sao?"
Uyển Khanh lườm anh một cái sau đó quay sang Hạ Dĩ Niên cười nhẹ: "Dĩ Niên anh có thích uống trà không?"
Hạ Dĩ Niên hơi nâng mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ động: "Thích."
Uyển Khanh hài lòng quay sang nhìn Nhật Anh, còn anh thì nín bặt, trong lòng thầm mắng thứ người có sắc quên bạn kia...
Vu An Di cũng bận rộn với tin tức trên laptop của mình, thi thoảng sẽ xem mấy tin thú vị khiến Khải Ca bên cạnh cũng bị thu hút cùng cô nhìn vào màn hình máy tính chăm chú xem.
Uyển Khanh nhìn hai người họ đang thảo luận với nhau rất hợp ý, trong lòng vô cùng cao hứng huýt tay Hạ Dĩ Niên rồi hất cằm về phía Vu An Di cười tủm tỉm.
Hạ Dĩ Niên chậm rãi nhìn sang Khải Ca với Vu An Di, sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi, ngượclại chạm nhẹ vào cánh tay cô rồi đưa mắt hướng về phía Lạc Nhân ngồi ở ghế đầu. Uyển Khanh theo ý hắn nhìn sang lại bị ánh mắt ẩn nhẫn có chút tức giận của Lạc Nhân làm cho giật mình.
Hạ Dĩ Niên không nói gì thêm, tiếp tục bấm máy tính.
Gì thế này? Uyển Khanh tự hỏi, cô đang làm nguyệt lão cơ mà, sao lại ngửi thấy mùi thuốc súng nhỉ?
Vu An Di lên tiếng: "Này mọi người, trên mạng ghi rằng theo thống kê, thì có tới 80% các cô gái người Duy Ngô Nhĩ có gương mặt V-line cùng diện mạo vô cùng cuốn hút. Đa số các cô gái Duy Ngô Nhĩ có thân hình đẹp với những đường cong rõ rệt và chiều cao trung bình trong khoảng 160-175cm."
Barbara nói: "Tôi có một người bạn cũng là người Tân Cương, cô ấy thật sự rất xinh đẹp."
Thao Thao ngồi ở hàng ghế sau cũng thắc mắc lên tiếng: "Cái gì là người Tân Cương, cái gì là người Duy Ngô Nhĩ ạ? Chẳng phải chúng ta tới Tân Cương sao?"
Xe đẩy của tiếp viên hàng không di chuyển tới, Uyển Khanh tiện tay thò ra lấy một quả táo sau đó dùng tiếng anh hỏi tiếp viên hàng không: "Rửa sạch chưa vậy?"
Tiếp viên hàng không gật đầu: "Đã rửa rồi ạ."
Uyển Khanh an tâm đưa quả táo lên miệng cắn một cái, vừa nhai vừa nói: "Người Duy Ngô Nhĩ mà Vu An Di nhắc tới là một dân tộc Trung Á sống chủ yếu ở khu tự trị Tân Cương của Trung Quốc. Tuy là người Trung Quốc, nhưng người Duy Ngô Nhĩ có những đặc điểm rất khác biệt và dễ bị nhầm với người nước ngoài, đại khái là như Barbara nói đấy, họ rất xinh đẹp."
Thao Thao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó lại hỏi: "Vậy chắc là có nhiều người thích mấy cô gái đó lắm."
Uyển Khanh 'xời' lên một tiếng, bật cười.
Karen trả lời: "Khỏi phải nói, đa số đàn ông đều có mong ước sẽ lấy được một cô gái người Duy Ngô Nhĩ làm vợ."
Nhật Anh bên cạnh vội chen vào: "Tôi là ngoại lệ nha!"
Lạc Nhân ngồi ở hàng ghế đầu, không qua lại nhưng vẫn lên tiếng thể hiện bản thân cũng đang theo dõi cuộc trò chuyện của đám phụ nữ bên dưới: "Tôi cũng là ngoại lệ."
Lâm Tư Phàm giơ tay: "Tôi!"
Uyển Khanh nghi ngờ nhìn anh: "Anh cũng tự nhận mình là ngoại lệ sao?"
Lâm Tư Phàm cười: "Đương nhiên không rồi, cái gì đẹp anh đều thích."
Uyển Khanh cười khẩy một tiếng rồi nhìn sang Khải Ca: "Khải Ca, còn anh thì sao?"
Khải Ca khẽ nói: "Tôi chú trọng vào nhân cách của một người hơn."
"Ồ!"- Uyển Khanh gật đầu, chú trọng vào nhân cách ư? Vu An Di là luật sư, chuyên giúp người tốt thoát khỏi hàm oan, đây cũng là một nhân cách tốt, phù hợp với tiêu chuẩn của Khải Ca quá còn gì?
Sau đó Uyển Khanh nhớ hình như nãy giờ có một người ở đây đặc biệt yên lặng, cô quay sang người đàn ông điển trai ngồi như pho tượng bên cạnh mình, khẽ mỉm cười hỏi hắn: "Dĩ Niên còn anh, anh thì sao? Anh có thích mấy cô gái người Duy Ngô Nhĩ đó không?"
Hạ Dĩ Niên xem biểu đồ chứng khoán của Hoàng Thịnh đang chuyển động trên màn hình vi tính, chậm rãi trả lời: "Tại sao anh phải thích họ?"
"Vì họ đẹp!"- Uyển Khanh nói.
"Đẹp bằng em không?"
"Dáng người họ cũng rất chuẩn."
"Không mê người như em."
"Con gái trên thảo nguyên tính tình rất mộc mạc, rất tốt nha."
"Anh chỉ thích nuôi cáo nhỏ."
"Nếu lỡ họ cái gì cũng tốt, vừa đẹp vừa thánh thiện vậy anh có thích không?"- Uyển Khanh lại rất quan trọng vấn đề này, cứ ghim chằm chằm một điểm mà hỏi.
Nếu là người khác Hạ Dĩ Niên chắc chắn sẽ mất kiên nhẫn đứng dậy bỏ đi hoặc là đuổi họ đi nhưng đối Uyển Khanh cho cho vàng hắn cũng không nỡ đối xử tệ với cô, vẫn vô cùng kiên nhẫn một cách lạ thường mà trả lời cô: "Không!"
"Tại sao?"- Uyển Khanh hơi mỉm cười cao hứng, dĩ nhiên là hài lòng với sự kiên nhẫn và câu trả lời này của hắn.
Hạ Dĩ Niên cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt từ màn hình vi tính sang cô, trong đôi mắt tĩnh lặng của hắn có chứa một chút ý cười: "Từ lúc gặp em, thế giới trong mắt anh chỉ tồn tại hai loại người, là em và không phải là em. Ngoài ra, những người khác dù có tốt tới đâu họ không phải là em, tại sao anh phải chú ý tới họ?"
"Dẻo miệng!"- Uyển Khanh nhăn mũi, sự hạnh phúc lan tràn trong cõi lòng.
Hạ Dĩ Niên nhếch môi: "Nói với em vài câu dễ nghe em lại bảo anh dẻo miệng, không nói lại bảo rằng anh không biết lãng mạn là gì, em nói xem làm đàn ông sao lại khổ như vậy chứ?"
Câu nói của hắn khiến cho mấy người xung quanh cười rần lên.
Nhật Anh chen vào: "Phải đấy, làm đàn ông thật khổ, làm đàn ông bên cạnh Uyển Khanh muội muội càng khổ hơn."
Uyển Khanh quay đầu lại lườm anh: "Anh nói năng cẩn thận nhé, nếu không em đá anh từ trên này rơi xuống Thái Bình Dương luôn đấy."
"Dĩ Niên sẽ không cho phép em ra tay với anh đâu."- Nhật Anh không chịu thua, sau đó quay sang Hạ Dĩ Niên: "Phải không Dĩ Niên?"
Uyển Khanh có chút rùng mình bởi giọng nói quái lạ của Nhật Anh, cô đập tay vào ghế một cái rồi đứng lên: "Dĩ Niên Dĩ Niên cái gì? Tên của anh ấy anh có thể tùy tiện gọi hay sao?"
Hạ Dĩ Niên ngồi bên cạnh, giờ phút này quả thật vừa tức vừa buồn cười, Khanh nhi của hắn ngay cả khi đối phương là đàn ông cũng có thể đẻ ra dấm chua cho cô ăn.
Thật bi ai!
"Uyển Khanh muội muội à, anh và Dĩ Niên chơi với nhau từ nhỏ, ăn chung ngủ chung tắm... tắm riêng. Không lẽ anh phải dùng cả tên lẫn họ để gọi cậu ấy sao? Như vậy quá xa lạ rồi còn gì, với lại muội đừng có gây sự với anh, anh đây quen biết với Dĩ Niên lâu hơn muội rất nhiều, cậu ấy chắc chắn đứng về phe anh cho xem."- Nhật Anh đắc chí nói.
Luận điểm luận cứ nghe qua có vẻ rất vững chắc nha.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!