Lúc Vu An Di còn đang làm việc trong tòa án thì một bảo vệ chạy vào thông báo cho cô biết có một người đàn ông cứ lảng vảng bên ngoài cửa tòa, có nói thế nào cũng không chịu rời đi, còn bảo là phải gặp được luật sư Vu An Di.
Vu An Di nhíu mày, ôm một bụng đầy lửa giận chạy ra, vừa nhìn thấy con người chướng mắt kia thì càng thêm bực bội chạy tới: "Lạc Nhân, anh rãnh rỗi làm sao? Không có gì làm sao?"
Thấy cô chịu xuất hiện, Lạc Nhân cười: "Đúng vậy, anh đúng là rất rãnh, hay là em đến làm phiền cuộc đời anh đi."
Một tháng, đã đúng một tháng Lạc Nhân bám riết cô không buông, Vu An Di chưa từng xuất hiện gặp anh nhưng mà trình độ bám đuôi của Lạc Nhân còn lợi hại hơn cả phóng viên, đến hôm nay thì Vu An Di cô đã không thể chịu nổi nữa rồi.
"Lạc Nhân anh có bệnh không đấy?"
Lạc Nhân đưa bó hoa trong tay về phía cô: "Tặng em này."
"Tôi ghét hoa."
"Ăn sáng chưa?"
"Tôi còn phải làm việc."
Lạc Nhân nhìn đồng hồ trên tay: "Bỏ buổi sáng không tốt cho sức khỏe..."
"Lạc Nhân!"- Vu An Di gằng giọng, cô đã chịu đủ rồi, không thể nhẫn nhịn nữa: "Lạc Nhân rốt cuộc anh muốn cái gì thì mới chịu buông tha cho tôi?"
"Chỉ cần em chịu làm bạn gái anh."- Lạc Nhân cười.
Vu An Di cắn môi, cố gắng áp chế ngọn lửa giận kích thích cô bước lên tát cho anh một cái xuống.
Lạc Nhân thấy cô trừng mắt thì làm vẻ vô tội: "Đừng có nhìn anh như vậy, anh thật lòng đấy."
Vu An Di hít sâu một hơi, sau đó đưa ra quyết định: "Được, vậy chúng ta quen nhau, nhưng tôi nói trước khi nào anh cảm thấy chán thì nói với tôi chúng ta sẽ kế thúc ngay lập tức."
"Em thật sự đồng ý?"- Lạc Nhân khó tin, làm gì có cái kiểu chấp nhận lời tỏ tình nào như vậy?
Nhưng sau đó Vu An Di cũng không nói thêm lời nào, quay người đi vào trong tòa án.
Cô nghĩ rằng Lạc Nhân chỉ là nhất thời hứng thú, kiểu người như anh ta đã quen cái thói chinh phục phụ nữ, càng khó thì càng khiến anh ta hứng thú. Vu An Di cô không thích Lạc Nhân, cũng không cần phải lạc mềm buộc chặt với anh ta. Cái cô cần là khiến anh ta hết hứng thú với cô mà thôi, Vu An Di nghĩ nếu cứ tiếp tục bị làm phiền đeo bám kiểu này thì một tương lai không xa cô cũng phải nhờ tới Barbara trị liệu tâm lý cho mình.
Trong quán trà, tiếng nhạc du dương trầm lắng, Uyển Khanh chọn vị trí mà cô thường ngồi, ở vị trí này có thể nhìn toàn bộ khung cảnh tấp nập người ra vào xung quanh. Lúc trước mỗi khi tâm trạng nặng nề cô sẽ tới đây vừa thưởng trà vừa nghe kể chuyện, chẳng mấy chốc tâm trạng sẽ khá hơn. Không ngờ lần những câu chuyện mà người đàn ông đang đứng trên bục kia huyên thuyên chẳng khiến Uyển Khanh cười nổi.
Phục vụ đi tới khẽ hỏi cô dùng gì, Uyển Khanh nhàm chán lật menu ra xem, xem cả buổi trời cũng không biết nên chọn cái gì. Tâm trạng cô bây giờ quá mức hỗn loạn, trong đầu đều là những hình ảnh vụn vặt về Hạ Dĩ Niên lướt qua, nhìn cả buổi trời cũng không lọt vào mắt một chữ nào.
Người phục vụ đứng gần năm phút không thấy Uyển Khanh đưa ra lựa chọn thì cũng bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cô à, cô lựa xong chưa?"
Uyển Khanh thở dài.
Lúc này một người đi tới, mỉm cười nói với phục vụ: "Cho cô ấy một tách trà hoa quế còn tôi một tách trà lài, cảm ơn."
Uyển Khanh nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt lướt qua sự ngạc nhiên nhíu lại: "Triệu Trường Bách?"
Người phục vụ nhanh chóng rời khỏi.
Triệu Trường Bách ngồi xuống đối diện cô, khẽ cười: "Trùng hợp thật."
"Sao anh lại ở đây?"- Uyển Khanh khó hiểu, trong lòng tự hỏi không lẽ nào anh theo dõi cô?
Triệu Trường Bách khẽ cười: "Anh thường xuyên tới đây lắm."
Kể từ sau lần đó cùng cô tới đây, Triệu Trường Bách phát hiện không khí dân dã của quán trà này khiến anh cảm thấy dễ chịu, có một cảm giác yên bình kì lạ khi anh vừa ngồi ở đây thưởng trà vừa nghe những tiếng cười bật ra từ những người xung quanh mỗi khi người kể chuyện kể tới một đoạn hài hước. Chỉ là, mọi lần tới đây anh đều đi một mình, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được Uyển Khanh ở đây.
Triệu Trường Bách vào đây đã được mười lăm phút, người xung quanh dù có đông thế nào thì cũng không có lý do để anh đợi người phục vụ tới hỏi mình dùng gì tận mười lăm phút. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn xung quanh tìm kiếm người phục vụ thì nhìn thấy phục vụ đang đứng bên một bàn khách khó tính đợi người đó lựa chọn vị trà. Vừa nhìn tới Triệu Trường Bách đã nhận ra vị khách khó tính kia là Uyển Khanh...
"Em sao thế? Chỉ có chọn nước uống thôi cũng mất lâu thời gian như vậy."
Uyển Khanh thở dài: "Không sao."
"Còn nói không sao, mỗi lần em buồn là cả cái mặt như bị tô một màu xám lên vậy, em không qua được mặt anh đâu."- Triệu Trường Bách nhìn cô: "Có chuyện gì à?"
Uyển Khanh còn chưa trả lời, lúc này trên sân khấu có một cô gái bước lên, giọng nói của cô ấy thông qua micro vang lên: "Thưa mọi người, tôi vừa thất tình."
Uyển Khanh đưa mắt nhìn sang, Triệu Trường Bách cũng bị cô gái kia làm chú ý, mọi người vừa nghe xong thì xôn xao bàn tán. Cô ấy thất tình thì liên quan gì đến họ? Đây là nơi kể chuyện cười chứ không phải kể chuyện buồn.
Nhưng cô gái kia vẫn chậm rãi lên tiếng: "Mới đó thật nhanh, tôi và anh ấy chia tay đã nửa tháng rồi. Nửa tháng đó với tôi tưởng êm đềm trôi qua nhưng không mà không phải. Tôi tìm công việc quên đi anh ấy, tôi làm liên tục để nước mắt không rơi. Có lẽ cuối tuần là thời gian người ta vui vẻ nhất, mong đợi nhất. Nhưng đối với tôi, nó đau lắm. Đau vì tôi không phải đi học, không phải đi thực tập tối mặt. Đó là lúc tôi lại nhớ về anh ấy. Tôi nhớ hết mọi thứ, nhớ cách anh ấy cười, hay nhướng mắt, nhớ những lúc anh ấy nắm tay tôi rồi lại xoa xoa, nhớ cái ôm của anh ấy. Ở trong vòng tay của anh, tôi bình yên lắm. Nhớ nụ hôn của anh. Anh là tình đầu của tôi, tôi luôn muốn đem điều tốt nhất cho anh, muốn anh cảm nhận tôi thành tâm ra sao. Tôi đã từng khẳng định với anh tôi muốn làm cô dâu của anh. Dù tôi còn rất trẻ nhưng tôi hiểu tôi cần anh như thế nào. Thời gian bên anh, tôi như có cả thế giới, một người đàn ông trưởng thành, một người luôn có niềm kiêu hãnh, người tôi yêu hơn cả bản thân tôi. Tôi không biết anh ấy có biết không, lắm lúc tôi đã khóc vì anh ấy, khóc vì anh ấy ham chơi mà quên mất lời hứa với tôi, khóc vì món quà tôi tự tay làm nhưng anh ấy có vẻ không vui. Anh ấy không biết biết lúc đó tôi đã buồn, đã khóc ra sao? Ngày hôm đó...anh ấy nói chia tay tôi. Không một cãi vả, anh im lặng bảo chúng tôi không hợp. Lúc đó... tôi đang học. Em đã phải kiềm không khóc nhưng nước mắt vẫn rơi, tôi phải giả ngáp ngủ để bao biện cho những giọt nước mắt đó. Anh ấy bảo là do anh anh vội vàng. Nhưng anh ấy có hiểu rằng hai từ đó đã tổn thương tôi như thế nào. Anh ấy vội vàng trao lời yêu để rồi bây giờ lại nhận ra rằng anh ấy không yêu tôi. Nhưng anh ấy lại làm tổn thương tôi..."
Vào thời điểm trước đó, người ta nói yêu bạn, bên bạn, muốn cùng bạn sống tới bạc đầu... bạn nhất định phải tin, bởi vì đó đều là thật. Nhưng khi người ta nói không yêu bạn, không thích tính cách của bạn, không thể đi tiếp cùng bạn, dù bạn không chấp nhận nhưng vẫn phải tin, bởi vì đó cũng là thật.
Tâm trạng của một con người khi yêu rất phức tạp, khi yêu, chúng ta sẽ luôn cảm thấy vui vẻ, vì một người mà khiến bản thân hạnh phúc, khiến ta cảm thấy mình như một đứa trẻ nhỏ cần chở che, chúng ta bỗng thấy yêu đời hơn hết. Những lúc đấy, chúng ta sẽ tưởng như mình là người may mắn nhất, bởi đã mang đến cho ta một người bảo vệ ta, chở che ta, dìu dắt ta...
Nhưng mà trong tình yêu, tất cả chúng ta đều chỉ là những đứa trẻ, đi mãi cũng không thể đi hết những cung bậc cảm xúc muôn hình vạn trạng của tình yêu. Chúng ta đều là những đứa trẻ nhát gan, lo được rồi lại lo mất...
Nhất là bây giờ, Uyển Khanh cảm thấy mình đã là một đứa trẻ nhát gan. Cứ mỗi lần nhắm mắt, trong đầu cô sẽ hiện ra gương mặt đầy mong chờ của Hạ Dĩ Niên khi hắn nói cô hãy sinh cho hắn một đứa con.
Phải làm sao cô mới có thể xóa bỏ loại mặc cảm chết tiệt này đây?
Uyển Khanh luôn cảm thấy bản thân mình không xứng đáng nữa, cô cứ luôn nghĩ rằng liệu rằng hắn có đang chán ghét muốn ruồng bỏ mình?
Kể cả ngay khi hắn chỉ khẽ nhíu mày, cô cũng sẽ cho rằng hắn nhất định chán ghét cô, đang rất chán ghét cô.
Cô gái kia sau khi chia sẻ xong câu chuyện của mình, không khác trong quán trà lại trầm lắng xuống.
Triệu Trường Bách nhìn sang Uyển Khanh, thấy cô bắt đầu thất thần, gương mặt nhợt nhạt khiến anh đau lòng. Anh đứng lên đi đến sân khấu nói vài câu với người phụ trách sau đó người phụ trách gật đầu đưa micro cho anh, Triệu Trường Bách nhận lấy đi lên sân khấu.
"Chào mọi người, buổi tối vui vẻ chứ?"- Giọng anh truyền qua micro.
Mọi người vỗ tay, có người nói rằng họ rất vui, có người nói rằng tâm trạng họ đang rất tệ, có người lại u buồn tới mức không muốn nói chuyện, chỉ ngồi lẳng lặng một góc.
Như Uyển Khanh vậy.
Đến lúc này cô mới phát hiện ra Triệu Trường Bách đã lên sân khấu từ bao giờ.
Triệu Trường Bách cười nhẹ, tiếp tục nói: "Những người đang vui vẻ, hãy cứ tiếp tục vui vẻ. Những người chưa được vui vẻ và những người đang suy sụp tinh thần hãy nghe câu truyện cười mà tôi sắp kể, hy vọng có thể giúp các bạn phấn chấn hơn."- Anh dừng lại, mọi người hưởng ứng, anh lại tiếp tục chậm rãi kể chuyện: "Hôm bữa tôi có vào một nhà hàng lớn, đây là nhà hàng đông khách nhất thành Bách Nhật. Vì quá đắt khách nên việc nấu nướng phải thuê rất nhiều người đã được chuyên môn hóa công việc. Một hôm, trên bảng phân công làm món thịt chim bồ câu, đầu bếp chính của nhà hàng đã ghi như sau: Cô Lan cắt tiết anh Hùng nhổ lông cô Ngọc luộc trứng anh Sơn mổ bụng cô Đào lột da anh Hải rửa chim cô Lài bóp mềm cô Thắm bằm nhừ cô Tuyết xào giòn."
Sau khi Triệu Trường Bách một hơi đọc không ngừng nghỉ nội dung mà anh nhìn thấy trên bảng thông báo kia ra, mọi người đều bật cười.
Uyển Khanh cũng bị chọc cho tâm trạng khá hơn một chút.
Triệu Trường Bách đứng trên sân khấu nhìn sang chỗ cô, thấy cô cười thì tiếp tục nói: "Một chuyện khác, có một người đàn ông dẫn một con chó vào bar club, yêu cầu cô phục vụ hai chai bia. Một chai ông ta uống còn một chai ông ta đổ vào cái chậu cho con chó, nó uống bia như chủ của nó vậy. Cô nàng phục vụ tỏ vẻ thích thú hỏi: - Thế nó còn làm được gì nữa? Người đàn ông thì thào: "Nó còn biết sex nữa" cô nàng phục vụ bèn dẫn người đàn ông và con chó đến một buồng nhỏ. Cô ta cởi hết quần áo và nằm ra ghế salon. Con chó nhìn cô ta, nhưng nó không làm gì cả. Người đàn ông vừa cởi quần áo vừa quát con chó: - Này, con ngu, đây là lần cuối ta chỉ cho mày xem, lại đây mà xem người ta làm việc đó như thế nào."
Uyển Khanh bật cười vui vẻ.
Tiếng cười cùng tiếng vỗ tay xung quanh cũng vang lên.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên bớt đi phần nặng nề.
Triệu Trường Bách đi xuống sân khấu trở lại vị trí đối diện Uyển Khanh ngồi xuống: "Anh không biết em lại buồn vì chuyện gì, chỉ là không có chuyện gì trên đời này là to tát cả, ngoại trừ sinh tử thì mọi thứ đều là chuyện nhỏ, cái gì cũng có thể vượt qua."
Uyển Khanh gật đầu, thở ra một cái nhẹ nhõm: "Cảm ơn anh."
Anh lại hỏi: "Đã ổn hơn chưa?"
Uyển Khanh gật đầu: "Khá hơn rồi."
"Vậy không được, tâm trạng của người khác có thể dừng ở mức khá, nhưng anh muốn em luôn ở trạng thái rất ổn."- Anh hơi dừng lại, suy nghĩ một lúc sau đó đứng lên kéo tay Uyển Khanh rời khỏi quán trà: "Xe của em tạm để ở đây đi, chúng ta đến một nơi."
Vừa nói Triệu Trường Bách vừa mở cửa xe nhét Uyển Khanh vào ghế lái phụ.
"Đi đâu thế?"- Uyển Khanh thắc mắc.
Triệu Trường Bách khởi động xe, khẽ cười: "Tới những nơi khiến tâm trạng em tốt hơn."
Uyển Khanh còn tưởng Triệu Trường Bách sẽ đưa cô tới mấy nơi sôi động náo nhiệt để giải tỏa nhưng lại không ngờ anh dẫn cô đi... leo núi.
Triệu Trường Bách đỗ xe dưới chân núi, kéo Uyển Khanh cùng anh leo lên ngọn núi cao chót vót kia. Ban đầu Uyển Khanh miễn cưỡng đi theo anh, nhưng đường đi ngày càng dốc, cô ngày càng hụt hơi, cho tới khi leo lên tới đỉnh, Uyển Khanh chỉ biết ngồi xổm dưới đất thở dốc: "Anh kéo em lên đây làm gì thế? Tu à?"
Triệu Trường Bách cười: "Em nhìn đi."
Uyển Khanh nương theo tầm mắt của anh nhìn phong cảnh xung quanh, thoáng chốc cô sững sờ đứng lên...
Trên núi không phải vắng vẻ như cô tưởng, ở đây rất đông người, còn có cả một khu giải trí...
Đây chính là khu du lịch trên không mới mở sao?
Du khách nước ngoài ở đây khá nhiều, Uyển Khanh chậm rãi bước lên vài bước quan sát, cô một cô gái người Anh đang hồi hợp đứng bên vực sâu, sắc mặt có vẻ không được ổn lắm, Uyển Khanh còn đang thắc mắc chuyện gì xảy ra với cô ấy thì cô gái đó đã nhảy xuống vực...
Uyển Khanh hét lên một tiếng, kéo tay Triệu Trường Bách: "Cô ấy tự tử kìa..."
Cô lại nhìn xung quanh, sao nhìn thấy người tự tử mà mấy người lại đứng đó vỗ tay nhiệt liệt thế?
Tiếng hét phấn khích của cô gái 'tự tử' kia vang lên, lúc này Uyển Khanh mới để ý trên chân cô ấy buộc một sợi dây, sau khi nhảy xuống vực thì được kéo lên...
Triệu Trường Bách cười: "Cái này là nhảy Bungee,độ cao này là 183 mét, cảm giác khi nhảy sẽ rất sảng khoái, em thử đi."
Uyển Khanh nuốt nước bọt cái ực.
Triệu Trường Bách nhìn sang, khóe môi hơi giật giật: "Em sợ à?"
Uyển Khanh không chối, cô nhìn anh: "Rủi như mà đứt dây thì sao?"
"Làm gì có chuyện đó."
"Cái gì cũng phải tính đến mặt rủi ro chứ, anh không biết có một câu nói, có một điều chắc chắn là chẳng có gì chắc chắn cả."- Uyển Khanh nhìn mọi người thi nhau nhảy xuống dưới rồi được kéo lên, tiếng hét phấn khích của họ làm cho cô cũng muốn tham gia chơi thử nhưng lại lo tới lỡ như tới phiên cô mà xui xẻo đây đứt ngang thì...
"Em đừng lo."- Triệu Trường Bách lấy một sợi dây ngồi xuống buộc vào chân giúp cô.
Cô chân Uyển Khanh hơi nhột nhột, cô hỏi lại: "Anh khẳng định sẽ an toàn à?"
Triệu Trường Bách khẽ cười, chăm chú giúp cô buộc dây vào cổ chân, khẽ nói: "Nếu như dây đứt thật, anh sẽ đi nhặt xác giúp em."
"Ờ...hả?"- Uyển Khanh sững sờ.
Triệu Trường Bách bật cười lắc đầu.
Cô nhíu mày: "Anh giễu em hả?"
"Anh không có."- Triệu Trường Bách không ngờ tới Uyển Khanh có ngày nhát chết như vậy, nhất thời cảm thấy hứng thú muốn trêu cô một chút.
Hình ảnh một người đàn ông anh tuấn chủ động ngồi xuống giúp cô đeo dây an toàn vào chân làm cho một số du khách xung quanh bắt đầu hâm mộ chú ý tới.
"Anh cũng phải chơi đấy."- Uyển Khanh bắt đầu giở chiêu dù có vào địa ngục cũng phải lôi ngươi vào cùng.
"Anh chơi nhiều rồi."
"Nhưng em muốn anh tham gia cùng em."
"Anh tham gia cùng lỡ như dây thật sự bị đứt thì ai nhặt xác của em về?"
"Anh..."- Uyển Khanh nghiến răng: "Anh bớt nói những điều xui rủi có được không?"
Triệu Trường Bách ngẩng đầu, khóe môi hơi mỉm cười: "Có một điều chắc chắn là chẳng có gì chắc chắn cả, nếu anh nhớ không lầm thì chính em vừa nói câu này thì phải."
Uyển Khanh hát to miệng á khẩu.
Lúc này thì một tiếng hét làm không khí sôi sục của một người chuẩn bị nhảy xuống dưới vang lên, mọi người xung quanh cũng phấn khích reo hò. Trên nền nhạc boom clap sôi động, Uyển Khanh dần cũng bị một cảm giác kích thích khiến cho máu toàn thân như nhiễm theo bầu không khí mạo hiểm này.
Đang lúc Uyển Khanh chuẩn bị lấy hết can đảm nhảy xuống thì Triệu Trường Bách kéo cô lại, lấy một cái thùng gỗ đem tới.
"Anh làm gì thế?"
"Anh sợ em sẽ ngất đi vì độ cao này, tốt nhất là đội cái thùng này vào, cảm giác kích thích sẽ tăng lên gấp đôi."
Uyển Khanh cảm thấy quái lạ nhưng vẫn để anh đội cái thùng gỗ kia vào đầu cô, phía sau độ nhiên bị đẩy mạnh, Uyển Khanh chỉ kịp hét lên một tiếng, vừa rồi là tên khốn nào đạp cô, đau chết đi được. Uyển Khanh thề nếu cô còn sống cô phải mắng cho cái tên vừa đạp cô một trận ra trò...
Uyển Khanh hét lớn đến mức khản cả cổ, cả cơ thể như đang xé gió bay trong không trung, độ cao này thật kinh khủng, tuy cô không nhìn thấy cảnh vật lúc này nhưng mà có thể cảm nhận được độ cao này bằng cách ước lượng thời gian rơi của cơ thể.
Sau đó hình như đã rơi tới một giới hạn nhất định, sợi dây co giãn đột nhiên bị kéo lại, cả cơ thể cô bị kéo ngược lại từ phía dưới lên trên.
Uyển Khanh hét lớn tới mức khản cả cổ.
Xung quanh cũng vang lên tiếng cổ vũ của mọi người.
Cảm giác bay bổng này chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn Endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để người chơi có cảm giác cực kỳ phấn khích.
Lúc được mọi người kéo lên, hai chân Uyển Khanh đã mềm nhũn vì sợ, cô ngồi dưới đất gỡ cái thùng gỗ ra, Triệu Trường Bách ngồi xuống trước mặt, vừa định hỏi cô có vui không thì Uyển Khanh đã ôm chầm lấy anh khóc nức nở.
Triệu Trường Bách đứng hình vài giây rồi bối rồi dỗ cô: "Trân Trân sao thế? Sợ lắm à?"
Uyển Khanh buông anh ra, dùng tay quẹt nước mắt trên mặt, nói ra ba chữ: "Thật sảng khoái!"
Bộ dáng của cô làm cho Triệu Trường Bách bật cười: "Sảng khoái là tốt rồi."
Tâm trạng của Uyển Khanh trên đường đi xuống núi vô cùng thoải mái, mọi sự nặng nề còn sót lại trong lòng cũng theo những tiếng hét lớn vừa rồi mà biến mất. Lúc chuẩn bị lên xe, đột nhiên trên bụng truyền đến một trận đau rát buốt, Uyển Khanh chống tay lên cửa xe, một tay ôm bụng, sắc mặt chuyển sang nhợt nhạt cắn chặt môi.
Triệu Trường Bách phát hiện điều khác thường của cô, lúc chuẩn bị ngồi vào xe thì đứng lên đi tới chỗ Uyển Khanh đỡ lấy cô: "Trân Trân em sao vậy?"
Uyển Khanh lắc đầu: "không sao."
"Cái gì mà không sao? Sắc mặt em không còn chút máu nào rồi."- Triệu Trường Bách thấy cô ôm bụng: "Em sao thế? Bụng có vấn đề gì sao?"
Uyển Khanh lại lắc đầu.
Triệu Trường Bách nhíu chặt mày để cô ngồi vào ghế lái phụ sau đó không màng tới sự phản kháng yếu ớt của Uyển Khanh vén áo cô lên vừa đủ để anh có thể nhìn thấy vết thương trên bụng cô...
Ánh mắt Triệu Trường Bách tối sầm lại, anh là bác sĩ, vừa nhìn thấy dấu vết này, lại ngay vị trí này là biết xảy ra chuyện gì.
"Là vết mổ."-Triệu Trường Bách lạnh giọng: "Em bị gì mà phải mổ?"
Uyển Khanh im lặng, cắn môi.
Triệu Trường Bách lại nhíu mày: "Có thai sao?"
Cô hít sâu một hơi, không trả lời.
Anh lại hỏi, giọng hơi cao lên: "Phá thai sao?"
Uyển Khanh quay sang chổ khác: "Đủ rồi, anh đừng hỏi nữa."
Triệu Trường Bách lại giữ lấy cô, ép cô quay lại, sự dịu dàng thường ngày đã biến mất: "Của Hạ Dĩ Niên phải không?"
Cô im lặng, sắc mặt ngày càng khó coi.
Mà sắc mặt của Triệu Trường Bách cũng không khá hơn là bao: "Cậu ta bắt em phá thai?"
Uyển Khanh cao giọng: "Đủ rồi, anh đừng hỏi nữa."
Triệu Trường Bách buông cô ra đứng lên quay đi, Uyển Khanh vội vàng xuống xe giữ anh lại: "Trường Bách, Trường Bách, anh định làm gì?"
"Anh đi giết chết tên khốn đó."- Triệu Trường Bách tức giận: "Anh đi hỏi cậu ta có phải là người hay không?"
Uyển Khanh giữ lấy anh: "Không phải, không liên quan tới Dĩ Niên, anh ấy, anh ấy cũng không muốn chuyện này xảy ra..."
Triệu Trường Bách dừng lại nhìn cô, chờ cô giải thích.
Uyển Khanh thở dài, đem mọi chuyện kể lại...
Sau khi anh nghe hết câu chuyện, đột ngột bước lên ôm lấy cô: "Trân Trân... em vốn không nên chịu nhiều đau khổ như vậy."
"Không sao..."- Uyển Khanh thều thào, để mặc cho anh ôm.
"Anh xin lỗi, anh không biết em mới vừa trải qua phẫu thuật nếu không sẽ không dẫn em đi chơi trò mạo hiểm này."
"Không sao, em phải cảm ơn anh, em rất vui, rất thoải mái..."- Uyển Khanh khẽ cười.
Lúc này điện thoại vang lên...
Là Vu An Di gọi tới.
Uyển Khanh nghe máy: "Vu An Di, có chuyện gì?"
Bên kia giọng nói của Vu An Di có vẻ rất thảng thốt: "Uyển Khanh, không hay rồi, không hay rồi..."
Uyển Khanh nhíu mày: "Có chuyện gì?"
"Tôi...tôi..."- Hơi thở của Vu An Di gấp rút.
Uyển Khanh nhìn sang Triệu Trường Bách, anh cũng đưa ánh mắt khó hiểu quan sát cô.
Linh cảm trong lòng Uyển Khanh dần trở nên xấu đi, cô hỏi: "Vu An Di cô bình tĩnh một chút, nói tôi nghe, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Xin lỗi, tôi đang chạy thục mạng nên... nói tóm lại là cô mau đến bệnh viện đi, là bệnh viện lớn... tôi đang trên đường tới đó đây, Uyển Khanh cô mau tới đây, chủ tịch Dương không xong rồi."
"Cái gì?"
...
Lúc Uyển Khanh cùng Triệu Trường Bách chạy tới bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu đã có rất nhiều người.
Đạt và Tuấn sắc mặt nặng nề đứng bên ngoài chờ đợi tin tức bên trong, vừa nhìn thấy Uyển Khanh tới thì vẻ mặt chuyển sang bức xúc, Tuấn bước lên chắn đường cô: "Cô còn tới đây làm gì?"
Uyển Khanh khó hiểu: "Sao thế? Mẹ tôi sao rồi?"
Tuấn cười khẩy: "Mẹ? Hừ, Lôi Uyển Khanh, đây là mục đích của cô có phải không? Bây giờ thì cô hài lòng rồi chứ? Còn ở đây giả nhân giả nghĩa cái gì? Mẹ sao? Ai là mẹ cô?"
Đạt cũng không thể đè nén bức xúc: "Nếu cô không phải là phụ nữ tôi nhất định sẽ đánh cô vài cái."
Vu An Di bước lên: "Hai người bình tĩnh đi, mọi chuyện cũng không thể trách Uyển Khanh, cô ấy vốn không biết chuyện này."
Đạt và Tuấn quay sang chỗ khác.
Uyển Khanh kéo tay Vu An Di: "Vu An Di, có chuyện gì?"
Vu An Di thở dài: "Tôi cũng vừa biết chuyện này, cô có nhớ bộ trang sức lần trước cô thiết kế đã được doanh nhân người Nhật Seido đấu giá thành công không? Gần đây công ty Quốc Tất đột nhiên đưa ra bằng chứng tố cáo đó là sản phẩm đạo nhái..."
Uyển Khanh trừng lớn mắt: "Cái gì? Sao có thể, tôi không hề đạo nhái."
"Nhưng mà bằng chứng bên phía Quốc Tất đưa ra vô cùng đầy đủ, họ chứng minh rằng bộ trang sức mà cô thiết kế trong bộ sưu tập mới nhất của Hoàng Thịnh có 90% giống với bộ trang sức trước đó Quốc Tất thiết kế vào tháng chín năm ngoái."- Vu An Di nói.
Uyển Khanh lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào như vậy, tôi phải đi tìm Dĩ Niên, nói rõ chuyện này mới được..."
Vu An Di vội giữ cô lại: "Uyển Khanh cô bình tĩnh đi."
Uyển Khanh dừng lại, nhìn nàng, rất nhanh đã nắm bắt được tia khác thường của Vu An Di, cô nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì?"
Vu An Di mím môi: "Chuyện này chính là vấn đề nan giải mà Hoàng Thịnh đối mắt hai ngày nay, Hạ Dĩ Niên đều bận rộn xử lý ổn thỏa vụ kiện tụng này, anh ta đã biết mọi chuyện từ sớm rồi."
"Vậy anh ấy giải quyết thế nào?"- Uyển Khanh hỏi.
Vu An Di thở dài.
Tuấn lên tiếng: "Còn giải quyết thế nào? Phương án mà hắn ta chọn đã khiến chủ tịch lên tim và đang cấp cứu bên trong đấy."
Uyển Khanh nhíu mày: "Rốt cuộc có chuyện gì, làm ơn đừng úp mở nữa, Vu An Di, cô nói."
Vu An Di cúp mắt: "Hạ Dĩ Niên dựa trên danh nghĩa cá nhân thu mua Yunus, sau khi tin này được loan truyền, cổ đông của Yunus rất phẫn nộ, họ cho rằng họ đang bị lợi dụng, tất cả đồng loạt chạy đến trước cổng lớn của Yunus yêu cầu lời giải thích từ chủ tịch, họ còn buông lời khó nghe, chủ tịch bà ấy... bị kích động nên bệnh tim bộc phát."
Uyển Khanh bất động: "Không thể nào...không thể nào như vậy, Dĩ Niên sẽ không làm như vậy."
Hai chân Uyển Khanh mềm nhũn, vừa định khụy ngã thì Triệu Trường Bách nhanh chóng đỡ lấy cô: "Trân Trân, em bình tĩnh đi."
Uyển Khanh bật khóc, kéo tay Triệu Trường Bách hỏi anh: "Dĩ Niên sẽ không làm như vậy, anh ấy sẽ không làm như vậy có phải không?"
Triệu Trường Bách nhíu mày, im lặng.
"Sao anh không trả lời em? Anh ấy nhất định sẽ không làm như vậy..."
"Trân Trân..."
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, Uyển Khanh vội vàng chạy tới kéo lấy tay bác sĩ: "Mẹ tôi sao rồi bác sĩ?"
Bác sĩ mở khẩu trang ra, sắc mặt nặng nề: "Tình hình bà Dương không tốt lắm, hơn 50% là không qua khỏi nguy kịch."
Mỗi một câu của bác sĩ ví như quả bom phát nổ bên tai mọi người.
Đạt bước lên: "Làm sao có thể, bác sĩ, chẳng phải ông là bác sĩ giỏi nhất sao? Van xin ông, hãy cứu bà chủ của tôi."
"Đúng đó bác sĩ, ông hãy thử sức đi, bà chủ không thể có vấn đề gì."- Tuấn lên tiếng.
Uyển Khanh cũng không bình tĩnh hơn, kéo lấy tay bác sĩ: "Bác sĩ, cầu xin ông, tôi cầu xin ông cứu mẹ tôi..."
Nhiều người như vậy cầu xin làm cho vị bác sĩ cũng bối rối khó xử: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Uyển Khanh tựa vào bức tường, cả cơ thể như bị rút hết sức lực.
Triệu Trường Bách lên tiếng: "Để tôi vào xem thử."
Bác sĩ nhìn anh: "Ngài là..."
"Tôi là Triệu Trường Bách."
Bác sĩ vừa nghe tên thì liền nhận ra là người trong nghề, không dám làm khó liền né đường cho Triệu Trường Bách vào.
Uyển Khanh kéo lấy anh, Triệu Trường Bách vỗ nhẹ vào tay cô trấn an sau đó vào trong.
Uyển Khanh ngồi sụp xuống đất, tựa lưng vào tường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!