"Buông tôi ra, Dương Thiên!!" Ninh Thanh Thanh né tránh cánh tay của Dương Thiên, vô thức lùi lại nửa bước, nhìn chằm chăm vào Dương Thiên.
"Tôi quả thật đã chờ đợi anh nhiều năm như vậy, thế nhưng khi anh đột nhiên trở về, tôi lại hoàn toàn không thể chấp nhận anh. Thật sự đó, tôi cầu xin anh, đừng xuất hiện! Tôi và Tố Tố đang rất ổn, cuộc sống của chúng tôi vẫn tốt, vì vậy hai chúng ta làm ơn phân rõ giới hạn, hoặc là nói, cho tôi chút thời gian, được không?"
"Lần này anh về rồi sẽ không bao giờ đi nữa!" Dương Thiên vội vàng giải thích! Ninh Thanh Thanh là người phụ nữ anh yêu, năm đó Dương Thiên rời đi không lời từ biệt hoàn toàn là bị ép. buộc! Đến mức không có thời gian cho Ninh Thanh Thanh một lời giải thích!
"Tôi không muốn nghe lời giải thích của anh chút nào!"
Ninh Thanh Thanh dứt khoát quyết tuyệt: "Anh muốn đi thì không nói tiếng nào đã đi, giờ anh muốn về cũng chẳng nói tiếng nào đã về? Dương Huyền Cơ, anh coi Ninh Thanh Thanh tôi là cái gì? Nếu tôi thực sự có thể thì tôi thậm chí còn không muốn nhìn thấy mặt anh! Tôi cầu xin anh, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi và Tố Tố, được không? Hiện tại tôi thực sự không có cách nào chấp nhận anh được..."
Cuối cùng... Dương Thiên buông tay ra. "Được."
Ninh Thanh Thanh: "Cảm ơn anh đã thông cảm, đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi cầu xin anh."
"Anh sẽ để em chấp nhận tôi lần nữa!" Dương Thiên vội Vàng nói.
"...Hy vọng vậy!" Ninh Thanh Thanh nói xong thì rời đi, lạnh lùng kiêu ngạo như gió tuyết, bước chân càng lúc càng nhanh, cô đã khóc tới mức run rẩy hai vai, nhưng cô không muốn Dương Thiên nhìn thấy.
Dương Thiên chắp tay sau lưng đứng bên cầu Minh Nguyệt, tâm trạng lại thả lỏng hơn nhiều.
Ít nhất có thể chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội, có thể đền đáp những gì đã bỏ lỡ, tìm lại được những gì đã đánh mất, thực sự rất tốt, chỉ cần không phải kết cục xấu nhất nhất thì hết thảy vẫn còn kịp.
Đối với kế hoạch này, phương hướng của Dương Thiên đã trở nên rõ ràng.
Cố gắng phấn đấu, khôi phục thực lực!
Về phần những người năm đó đã dồn mình vào đường cùng, khiến anh sợ chúng giận chó đánh mèo lên người Thanh Thanh nên phải bỏ đi không lời từ biệt, bây giờ bọn chúng nên run rẩy đi...
Sau khi trở về nhà, lời hẹn cả nhà cùng ăn tối với nhau tất nhiên không thể thực hiện, dì chủ nhà cũng hiểu được sự cố chấp của Ninh Thanh Thanh nên bà không ngừng cổ vũ động viên Dương Thiên.
Việc khiến cô bé Tố Tố vui mừng nhất là cha đã trở lại, chỉ là Ninh Thanh Thanh nói thế nào cũng không chịu ăn bữa ăn này. Cuối cùng bé con đành đáng thương nháy mắt với cha mình, hẹn Dương Thiên ngày mai chơi cùng nhau, sau đó ngoan ngoãn dỗ dành làm mẹ mình vui vẻ.
Mà Dương Thiên sau một ngày trở về cuối cùng cũng có thể tắm nước nóng, ngủ một giấc thoải mái.
Ngày hôm sau, Ninh Thanh Thanh vẫn như thường lệ đi làm, trước tám giờ đã đi.
Tố Tố thỉnh thoảng chạy đến phòng của Dương Thiên để gặp cha, thế giới của một bé gái luôn rất đơn giản, chỉ cần có thể nhìn thấy thì chính là có được.
Mà Dương Thiên thì dành cả ngày ở nhà để truy cập các diễn đàn địa phương, tìm kiếm bài viết, đọc các chủ đề nóng. hổi, các nền tảng tự truyền thông... để tìm kiếm cơ hội kinh doanh! Sau khi trả tiền thuê nhà, anh đã không còn một xu dính túi, có câu nói, có thể không xài tiền nhưng không thể không có tiền.
Những gì anh nợ hai mẹ con cô ấy không chỉ là tình cảm, mà còn nợ trong sinh hoạt.
Cuộc sống giật gấu vá vai không thể vượt qua nổi, muốn đưa con gái đến sở thú, đến công viên trò chơi, đều cần tiền.
Muốn mua quà cho Thanh Thanh để tìm kiếm cơ hội mà cũng không có tiền, đối với Dương Thiên mà nói, chuyện kiếm tiền này trong nháy mắt đã trở nên cấp bách!
Đáng tiếc là từ một đến hai thì dễ mà từ không đến một thì lại khó, tìm kiếm cả buổi chiều cũng không tìm được cơ hội kiếm tiền thích hợp, may mắn là Dương Thiên kiên trì, cuối cùng cũng tìm được trước bữa tối.
Tạ ơn trời không phụ người có lòng, cuối cùng vẫn cho. Dương Thiên tìm được cơ hội kiếm tỉ
Quyền quán An Đạo.
Long thành là siêu thành thị cấp một của Long Quốc, đã thoát nghèo và trở nên giàu có vào những năm tám mươi và chín mươi của thế kỷ trước. Hiện nay thành phố đang ngày càng tiến bộ và hội nhập với các tiêu chuẩn quốc tế, và sau khi cải thiện mức sống, nhu cầu về tỉnh thần văn hóa đã trở nên không thể thiếu.
Lúc này, liền có người để mắt tới “kho vàng” võ thuật và công phu.
Trong số đó, Quyền quán An Đạo là nổi tiếng nhất.
Để thuận tiện kiếm tiền, Quyền quán An Đạo dứt khoát bỏ đi phần thu nhập từ việc chiêu mộ học viên, buổi tối mở sàn đấm bốc ngầm, kéo tới không ít doanh nhân nổi tiếng và những người giàu có đến xem thi đấu và đặt cược, và càng có không ít người kiếm được rất nhiều tiền ở Quyền quán An Đạo.
Bởi vậy, danh tiếng của Quyền quán An Đạo ngày càng lớn, trong giới chính trị cũng móc nối không ít quan hệ, vọt lên trở thành khách mời danh dự của Hiệp hội võ thuật Long Thành.
Muốn kiếm tiền nhanh thì phải để ý xem các ông chủ của các tập đoàn lớn đặt cược bên nào.
Hơn nữa, qua nhiều năm hun đúc, truyền thừa võ thuật như một nét văn hóa từ lâu đã ăn sâu vào lòng người.
Mà sở dĩ Dương Thiên để mắt tới khối thịt này là bởi vì nếu so sánh với người bình thường thì lợi thế duy nhất của anh chính là hai quả đấm này!!
Tám giờ tối, Dương Thiên đến sớm, phát hiện nơi này đã kín chỗ. Vô số khách VỊP thượng lưu đeo dây chuyền vàng khoa trương, tầng lớp trung lưu tay cầm đồ cổ, mặc đồ đơn giản nhưng rõ ràng có không khí chất bất phàm, đủ mọi tầng lớp, ra vào nối liền không dứt.
Có nam có nữ, có già có trẻ, trong đó thậm chí không thiếu phụ nữ trẻ trung xinh đẹp. Vô số truyền thừa của Long Quốc chủ yếu về cường thân kiện thể, cũng có tác dụng mỹ dung dưỡng nhan, điều này thu hút một số lượng lớn phụ nữ luyện võ. Đây là chuyện tốt, thế nhưng lại khiến các trường học và trung tâm về yoga gặp khó khăn, việc kinh doanh cũng thu hẹp hơn phân nửa.
Đương nhiên, nam giới đến đây thì đại đa số là để coi đấu quyền anh, kiếm tiền bằng việc cá cược.
Luật cá cược như sau: Tuyển thủ lên đài thi đấu sẽ do Quyền quán An Đạo sắp xếp. Trước khi cuộc chiến bắt đầu, mọi người đều có thể đặt cược! Nếu thẳng thì được toàn bộ số tiền, nếu thua thì mất toàn bộ tiền cược, điều này thu hút một lượng lớn người ăn chơi đến thử vận may.
Tuy nhiên, trong một trận đấu, người bình thường rất khó xác định được ai mạnh ai yếu trước khi trận đấu bắt đầu, nếu không xác định được thì việc cược thua hay thắng hoàn toàn dựa vào may mắn.
Thế nhưng chuyện này với Dương Thiên mà nói thì gần như hoàn toàn không có độ khó! Sau khi xác nhận các quy tắc, anh càng cảm thấy tự tin hơn. Luyện võ nhiều năm như vậy, Dương Thiên đã sớm có được nhãn lực đánh giá người khác trong nháy mắt!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!