“Dương Thiên đúng không? Ha hạ, tối nay, tao sẽ dạy cho mày một bài học. Sau này ra ngoài lăn lộn thì nhớ kỹ điều này: Đừng có mà chọc giận Kim Xuân Khâu tao! Gặp người nhà họ Kim thì hãy tránh xa ra cho tao!”
“Tao sẽ xử lý mày saul” Nói xong, Kim Xuân Khâu lao thẳng đến chỗ Vương Thiên Thiên, Phương Na và Tôn Tĩnh. Mấy cô gái sợ đến nỗi không dám thở mạnh, cố
gắng vùng vẫy nhưng lại lo sợ làm Kim Xuân Khâu tức giận thêm.
Kim Chung Vũ và La Tranh đứng bên cạnh nhìn, nhưng không ai dám lên tiếng, một lời cũng không dám nói nhiều.
Bốn tên vệ sĩ mặc vest của Kim Xuân Khâu thì chăm chú nhìn Dương Thiên và Triệu Ngạn, luôn cảnh giác để họ không thể chạy thoát.
Bởi vì bọn chúng hiểu rõ, chờ chuyện của Kim Xuân Khâu xong nhìn sẽ xử tới hai tên súc sinh này.
Nhưng rồi...
Dương Thiên lên tiếng.
Anh quay lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy ẩn ý, hỏi Kim Xuân Khâu: “Ông nói hôm nay tôi đã chọc giận ông, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Kim Xuân Khâu quỳ một gối trên đất, nằm nhoài trên ghế sofa, đầu cắm vào dưới váy của Vương Thiên Thiên và điên cuồng mút liếm.
Ông ta quay lại nhìn Dương Thiên: “Tốt nhất là mày ngoan ngoãn một chút, đừng chạm vào giới hạn của tao! Đợi tao xong việc rồi sẽ xử lý mày saul”
Vương Thiên Thiên toàn thân co giật, gương mặt hiện rõ sự đau đớn và cầu cứu, cô nàng nằm trên ghế sofa không dám động đậy, sợ hãi run rẩy, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng rên rỉ. Cô mong có ai đó dũng cảm đứng lên cứu mình, không muốn lần đầu tiên trong đời bị một lão già năm mươi tuổi cướp mất, lại còn trước mặt nhiều người như vậy... Thật quá xấu hổi
Tuy nhiên, đáng thất vọng thay, mấy nam sinh đều yếu đuối quỳ trên mặt đất, không dám nhìn lên.
Đúng lúc này... Dương Thiên đột nhiên ra tay!
Toàn thân anh lao đi như rồng lướt, nhanh như rắn độc, chỉ nghe thấy một tiếng “vụt!”, trong nháy mắt, anh đã biến mất khỏi chỗ cũ!
Kim Chung Vũ đang đắc ý với sự uy nghiêm của cha mình, cười rạng rỡ. Nhưng đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, cổ họng bị siết chặt, không thể thở nổi, cảm giác như có một ngọn núi đè lên.
“Át#
Kim Chung Vũ vô thức hét lên!
Nhưng tiếng hét chỉ mới thoát khỏi cổ họng đã bị bàn tay to lớn của Dương Thiên bóp chặt lại!
Chỉ trong một khoảnh khắc! Không đến một phần mười của hơi thở!
Mặt Kim Chung Vũ đỏ bừng, đầu óc đen tối, gương mặt chuyển sang màu gan heo tím ngắt!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!