Cảm ngộ lần này đã khiến vách ngăn trong cơ thể anh bị phá vỡ một ít.
Bữa ăn khuya à? Thật… má nó xa xỉ!
Dù gì thì với một gã thuộc phe mì tôm như Tả Long thì sự thật là như vậy.
Mười hai giờ ba mươi phút, ngay khi Tả Long vừa xé toạc nắp hộp mì, cầm nĩa bắt đầu ăn thì bỗng nhiên có tiếng mở khóa cửa vang lên.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ ngay cả quán bar mà lũ trộm cũng không tha?
Tả Long siết chặt nắm đấm, hung hăng đi ra cửa.
Dám làm phiền ông mày lúc ăn cơm à? Tên trộm đáng chết, hôm nay không để lại đây 1000 thì mày đừng hòng rời đi.
Tả Long cầm cái ghế đặt ngay cửa, ngồi phịch xuống.
Anh muốn mang đến cho tên trộm này một bất ngờ lớn.
Trùng hợp… trùng hợp thôi!
Ngay khi cửa vừa mở ra, có tiếng phàn nàn vang lên: “Sao mới 12 giờ đã đóng cửa rồi, cái cô Béo này, vậy mà cũng không nói với mình một tiếng, đúng là…”
Bốn mắt nhìn nhau, sau vài giây, Vệ Lam vốn đang định thét lên thì đột nhiên bụm chặt miệng mình, hoang mang nhìn Tả Long.
“Cậu… cậu… cậu…”
Tả Long cũng đứng bật dậy.
Sao lại có thể trùng hợp như vậy?
Ban ngày thì gặp Kiều Mãnh, giờ lại gặp người phụ nữ xinh đẹp trên xe lửa kia.
Nghĩ đến đây, Tả Long cười ngượng nghịu.
“Chào chị, sao chị lại có chìa khóa của quán bar này vậy?”
Vệ Lam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhớ đến dáng vẻ liếc mắt đầy quyến rũ của Tả Long lúc phóng cái nĩa trên xe lửa, cô ta bèn bước đến.
“Quán bar này là do tôi mở, đương nhiên tôi có chìa khóa rồi. Còn cậu, sao cậu lại ở quán bar của tôi?”
Tả Long khóa kỹ cửa, rồi chỉ vào đồng phục trên người mình: “Vậy từ nay về sau chị là bà chủ của tôi rồi!”
Vệ Lam mỉm cười, nhìn Tả Long bằng ánh mắt tò mò.
Ánh mắt của cô ta có hơi trần trụi, khiến tim Tả Long thoáng đập mạnh.
Với sự hiểu biết của bản thân về phụ nữ, từ trước đến nay, Tả Long luôn cho rằng loại phụ nữ có lực sát thương mạnh nhất chính là những thiếu phụ như thế này.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tả Long, đột nhiên Vệ Lam nảy sinh ý định trêu chọc.
Cô ta bước nhanh đến bên cạnh anh, sau đó từ từ cúi người xuống.
Cảnh xuân phơi phới bày ra trước mắt, hơi thở tươi mát của cô ta phả vào tai Tả Long.
“Em trai à, cám ơn cậu về chuyện lúc trước, thế nhưng, với thân thủ của cậu mà lại đến quán bar của tôi để làm một nhân viên phục vụ nho nhỏ à? Có phải cậu có bí mật gì không thể nói ra đúng không? Hử, em trai?”
Mấy chữ cuối cùng được nhấn nhá một cách đầy quyến rũ.
Tả Long bỗng cảm thấy máu trong người sôi lên.
Chị gái Vệ Lam này không đơn giản chút nào, rõ ràng là chỉ nói có dăm ba câu thôi mà đã có thể kích thích dục vọng của anh, đúng là lợi hại.
Cái gì gọi là đến nhanh mà đi cũng nhanh? Chính là đây!
Vệ Lam mỉm cười, sau đó đi thẳng đến tủ rượu ở quầy bar.
“Tôi còn chưa biết tên cậu”.
“Tả Long”.
Nhìn Vệ Lam pha chế rượu một cách thuần thục, Tả Long bèn ngồi xuống ghế.
Vừa lắc cái cốc trong tay, Vệ Lam vừa liếc nhìn Tả Long: “Tôi không quan tâm mục đích của cậu là gì, miễn vô hại với tôi là được, nào, uống với tôi”.Đọc nhanh tại Vietwriter
Tả Long đang định gật đầu, chợt, anh kêu lên một tiếng: “Nguy rồi!”
Rồi vọt về phía một cái bàn, quả nhiên, mì tôm đã nở hết rồi.
Tả Long lộ vẻ đau khổ.
“Mì tôm của tôi, bà chủ à, chị phải bồi thường đấy”.
Nhìn dáng vẻ của Tả Long, Vệ Lam rất ngạc nhiên: “Không phải chứ, lại còn ăn mì tôm? Cậu thật sự rất nghèo à?”
Tả Long lườm cô ta một cái: “Nói nhảm, đêm hôm khuya khoắt, không gọi được đồ nướng thì phải ăn mì tôm chứ sao?”
Một tiếng sau, Tả Long đã bắt đầu bội phục với tửu lượng của Vệ Lam.
Sau khi mỗi người uống một ly rượu pha thì tiếp tục giải quyết hai mươi chai bia, Vệ Lam đã ngà ngà say.
Khi say, người ta cũng bắt đầu nói nhiều hơn.
“Tiểu Long, có phải cậu cảm thấy bà chị này rất phù phiếm không? Haha, phải không hả? Lần này tôi đi Vân Kinh là để nhận lại di sản của người chồng đã chết”.
“Kết hôn ba năm, vậy mà tôi vẫn giữ thân như ngọc, cậu cảm thấy có buồn cười không?”
Tả Long lắc đầu.
“Điều đó chỉ chứng tỏ chồng của chị quá vô dụng mà thôi”.
Vệ Lam cầm ly uống một hơi cạn sạch, lại lần nữa nhìn Tả Long bằng ánh mắt ngân ngấn nước.
“Đúng, sau khi kết hôn, tôi mới biết anh ta là đồ vô dụng. Sau đó, anh ta chạy đến Vân Kinh, bỏ tôi lại Thanh Châu với cái quán bar này, cậu có cảm thấy đáng buồn không?”
Tả Long lại lần nữa lắc đầu, đang định nói thì…
Rầm!
Đột nhiên, Vệ Lam đổ gục xuống mặt bàn.
Ngay sau đó, hơi men xộc lên trong đầu Tả Long.
Anh lờ đờ say, vội hớp một ngụm bia.
“Má nó, rượu này pha thứ gì vậy? Sau hơn một tiếng mới bắt đầu có tác dụng, may mà tửu lượng của ông đây khá tốt”.
Anh đỡ Vệ Lam đến ghế sofa, cẩn thận quan sát một phen.
Tuy gương mặt của Vệ Lam không thuộc hàng nhất phẩm, nhưng dáng người quả thật rất quyến rũ.
Thế nhưng, anh vẫn dứt khoát xoay người, đi đến một cái ghế sofa khác.
Tuy Long Vương thích phụ nữ, nhưng lại không phải loại chuột nhắt ưa thích giậu đổ bìm leo.
Tả Long không biết là, khi anh bắt đầu ngáy thì Vệ Lam bỗng mở to mắt, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ gặp cậu là định mệnh? Tôi thật sự có thể tin tưởng ở cậu?”
Ban ngày, Tả Long buồn chán ngồi trong phòng làm việc.
Tuy hôm nay anh không có tiết, nhưng trường học có chấm công, hơn nữa còn quy định giáo viên phải đến trường mỗi ngày.
“Thật là chán!”
Vốn dĩ anh định mở máy tính để chơi trò chơi, nhưng nhà trường thật keo kiệt, vậy mà lại hạn chế truy cập mạng.
Tuy có thể giải khóa được, nhưng Tả Long vẫn quyết định… tiếp tục ngồi chán.
Cộc cộc cộc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!