Đường Hạo Minh gật đầu: “Không sai, rất đơn giản đúng không?”
“Đơn giản cái gì, chuyện này….”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đi thôi vợ!” Đường Hạo Minh không cho Tống Vy cơ hội nói hết câu, nắm lấy cổ tay cô, đi về phía khu nghỉ ngơi.
“Xe của tôi!” Tống Vy vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn xe.
Đường Hạo Minh cong môi cười nói: “Xe không chạy được đâu, lát nữa quay lại rồi ký hợp đồng.”
Nói xong, anh ta buông cô ra, bê Tống Hải Dương từ trên sofa lên.
“Buông cháu ra.” Tống Hải Dương đạp cái chân nhỏ, giãy giụa muốn xuống.
Đường Hạo Minh ôm cậu rất chặt, còn vỗ một cái vào mông cậu: “Nhóc con, an phận một chút, bây giờ cháu là con của bác.”
“Mẹ?” Nghe thấy lời này, Tống Hải Dương không thể tin được trợn tròn mắt, nhìn Tống Vy ở bên cạnh.
Tống Vy day day huyệt thái dương, đang định nói.
Đường Hạo Minh lại ôm Tống Hải Dương đi ra khỏi cửa hàng.
“Này!” Tống Vy sững sờ một lúc, sau đó lập tức đuổi theo.
Trên đường đi đến nhà hàng ở khách sạn, Tống Vy cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đồng ý giúp Đường Hạo Minh đối phó với việc xem mắt.
Sau khi đến khách sạn, Đường Hạo Minh xuống xe trước, đi vào trong khách sạn gặp đối tượng xem mắt, bảo Tống Vy và Tống Hải Dương trước tiên cứ ở lại trong xe, đợi anh ta gửi tin nhắn thì bọn họ hãy qua.
Đợi khoảng nửa tiếng, điện thoại của Tống Vy rung lên, nhận được tin nhắn của Đường Hạo Minh.
“Con trai, chuẩn bị xong chưa?” Tống Vy đọc xong tin nhắn, cất điện thoại đi, nhìn Tống Hải Dương ở bên cạnh.
Tống Hải Dương gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi mẹ.”
“Được, chúng ta đi thôi, giải quyết xong sớm một chút rồi trở về.” Tống Vy mở cửa xe, bế cậu bé xuống xe đặt xuống đất, sau đó đóng cửa xe lại, nắm tay cậu bé đi vào trong khách sạn.
Sau khi đi vào, cô xác định phương hướng trước, sau đó mới đi về phía thang máy.
Tới tầng lầu có phòng bao, Tống Vy tìm phòng của Đường Hạo Minh, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.
Cùng lúc cô đi vào, cửa phòng bao đối diện cũng đúng lúc mở ra, một nhóm đàn ông mặc vest, đi giày da từ bên trong đi ra, người đàn ông đi đầu là người bắt mắt nhất.
“Tổng giám đốc, người vừa đi vào kia hình như là nhà thiết kế Tống?” Trình Hiệp nhìn vào phòng bao ở phía đối diện, nhỏ giọng nhắc nhở.
Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm lên: “Là cô ấy.”
“Sao cô ấy lại ở đây? Còn dẫn theo đứa nhỏ?” Trình Hiệp nghi hoặc đẩy cặp kính.
Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn cũng hơi tối lại, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!