Tống Vy không đi qua chỗ họ mà chỉ đứng từ xa quan sát trong sự cảnh giác. Lúc thì nhìn vào nơi mà thi thể rơi xuống, lúc thì ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng Tống Huyền, vẻ mặt nhuốm lấy nỗi ưu tư.
Có viên cảnh sát chú ý thấy bèn đi về phía cô: “Thưa cô, hiện tại chúng tôi đang điều tra vụ án. Nếu như không có chuyện gì khác thì phiền cô rời đi cho.”
Tống Vy lễ phép cười chào viên cảnh sát đứng trước mặt, vừa định mở lời nói gì đó thì có một bóng người mạnh mẽ nhào đến từ đằng xa.
Là Tô Thu!
Lúc này nhìn Tô Thu hệt như một mụ điên, tóc tai, quần áo đều rối tung cả, còn dính không ít bụi bẩn. Đôi mắt bà ta cũng đỏ au lên, ắt hẳn đã khóc rất nhiều.
Bà ta nhìn Tống Vy như nhìn kẻ thù: “Mày đến đây làm gì?”
“Hai người quen nhau à?” Viên cảnh sát nhìn Tô Thu rồi lại nhìn sang Tống Vy.
Tống Vy gật đầu: “Phải, bà ta là vợ kế của ba tôi.”
“Ra là thế.” Viên cảnh sát “Ồ” lên một tiếng, nhận ra được Tống Vy là ai.
Đây chẳng phải là nhà thiết kế thời trang đang rất nổi tiếng dạo gần đây à.
Tô Thu chỉ vào Tô Thu, vành mắt như sắp nứt ra, hét toáng: “Cậu cảnh sát, là nó, chính nó đã hại chết con tôi!”
Tống Vy chau mày: “Tôi hại con của bà?”
“Phải đấy bà Tô, bà không thể ăn nói hàm hồ những chuyện thế này được đâu!” Gương mặt viên cảnh sát nhìn Tô Thu nghiêm túc hẳn lên.
Tô Thu siết chặt nắm tay, vẻ mặt toàn là nỗi niềm căm hận: “Tôi không ăn nói hàm hồ. Cũng vì nó mà con gái tôi mới bị người ta làm nhục, mới chịu không nổi chuyện đó mà nhảy lẩu. Tất cả đều là do nó hãm hại mà ra, cậu còn đứng trơ ra đó làm gì, sao không mau chóng bắt nó lại đi!”
Thấy viên cảnh sát chẳng ho he gì, Tô Thu vươn tay đẩy mạnh.
Viên cảnh sát bị đẩy đến nỗi lảo đảo, cảnh phục cũng xộc xệch đi.
Cậu ta giữ chặt mũ cảnh sát, tức tối la lên: “Đủ rồi đấy, bà còn hành xử như thế thì tôi sẽ báo cáo chuyện bà hành hung cảnh sát!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!