Tống Vy vâng một tiếng: “Đúng vậy, cô ta tên là Trần Nhã Nhã, là con gái nhà họ Trần trước đây, giờ đã ở trong tù rồi.”
Lưu Mộng im lặng một lát, nhưng vẫn không tán đồng cô và Đường Hạo Tuấn ở bên nhau, mím môi nói: “Dù người hại con đã bị bắt rồi nhưng con và cậu ta vẫn không hợp. Cậu ta là chủ nhà họ Đường, thân phận hai đứa khác nhau, quan trọng hơn là, con còn có hai đứa con nữa, con thật sự cảm thấy cậu ta thật sự sẽ chấp nhận chúng sao? Hai đứa trẻ ở nhà họ Đường sẽ không xấu hổ sao?”
Tống Vy mỉm cười: “Mẹ, hai vấn đề mẹ nói đều không phải vấn đề.”
“Là sao?” Lưu Mộng nghi hoặc nhíu mày.
Tống Vy hít sâu một hơi, như thể đưa ra một quyết định gì đó, mấy giây sau, cô siết chặt tay lại, lấy hết can đảm trả lời: “Bởi vì anh ấy chính là ba ruột của Hải Dương và Dĩnh Nhi.”
“Cái gì?” Lưu Mộng bị sự thật này làm cho bất ngờ tới nỗi giọng nói trở nên sắc bén, há to miệng, một lúc lâu sau vẫn không khép lại được: “Cậu ta… cậu ta là ba ruột hai đứa trẻ?”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu thật mạnh.
Lưu Mộng hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục sự bình tĩnh của bản thân, trầm giọng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Đều là duyên phận cả ạ.” Tống Vy cụp mắt cười, kể lại đêm trời xui đất khiến của cô và Đường Hạo Tuấn năm năm trước.
Lưu Mộng nghe xong, im lặng thật lâu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tức là con cũng mới biết được tất cả chuyện này hai tháng trước?”
“Vâng.” Tống Vy nhẹ nhàng đáp.
Lưu Mộng thở dài: “Xem ra, đúng là con nên ở bên cạnh cậu ta.”
Năm năm trước vì sự cố ngoài ý muốn mà có mối tình một đêm, năm năm sau gặp lại rồi yêu nhau.
Thật sự là duyên phận.
“Mẹ, nói như vậy là mẹ không phải đối bọn con sao ạ?” Tống Vy mừng rỡ nhìn Lưu Mộng.
Lưu Mộng tức giận bĩu môi: “Phản đối có tác dụng chắc? Hai đứa đã có con với nhau rồi, mẹ phản đối thế nào được nữa, dù có phản đối, con sẽ chia tay với cậu ta sao?”
Tống Vy lè lưỡi, không nói gì.
Lưu Mộng trợn trắng mắt nhìn cô: “Đúng là con gái là con người ta. Được rồi, mẹ hỏi con, chuyện hai đứa trẻ là con của Đường Hạo Tuấn, con nói với cậu ta chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Tống Vy lắc đầu.
Lưu Mộng chọc trán cô: “Sao còn chưa nói? Hai đứa đã ở bên nhau rồi, để hai đứa trẻ và cậu ta sớm biết thì chỉ có lợi chứ đâu có hại, không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!