“Vậy ạ.” Tống Dĩnh Nhi gật cái đầu nhỏ của mình, ý nói là mình biết rồi, sau đấy vỗ vai Đường Hạo Tuấn: “Ba, con muốn xuống.”
Đường Hạo Tuấn khom người, buông cô bé xuống.
Sau khi xuống đất, cô bé liền chạy lên trên lầu: “Mẹ, con đi thăm bà ngoại đây, lát nữa con đi tìm anh trai chơi sau.”
“Con đi đi, chậm thôi, đừng để bị ngã.” Tống Vy nhìn cô bé bước đi trên đôi chân ngắn của mình, không kìm được phải dặn dò một câu.
“Con biết rồi.” Tống Dĩnh Nhi trả lời, đầu cũng không ngoảnh lại.
Tống Vy buồn cười lắc đầu: “Cái con bé này.”
“Kệ con bé đi.” Đường Hạo Tuấn ôm eo cô đi ra sofa: “Gần đây Hải Dương hoàn thành việc học khá tốt.”
“Thật vậy sao?” Hai mắt Tống Vy sáng bừng.
Đường Hạo Tuấn hơi ngước cằm lên, ánh mắt có mấy phần kiêu ngạo: “Mấy hôm trước các giáo viên phụ trách dạy thằng bé có nói với anh, hy vọng anh điều chỉnh việc học của Hải Dương lên cao một chút.”
“Điều chỉnh việc học lên cao?” Giọng Tống Vy cất cao: “Hiện giờ Hải Dương đã học chương trình của cấp hai rồi, nếu điều chỉnh lên cao nữa không phải là cấp ba sao, liệu thằng bé có thích ứng được không?”
Cô hơi lo lắng.
Đường Hạo Tuấn ôm cô ngồi xuống sofa: “Được, anh hỏi thử Hải Dương rồi, thằng bé nói được, nên anh mới nói với em.”
“Thế à? Vậy anh sắp xếp đi.” Tống Vy gật đầu, nhìn về phía trên lầu.
Hiện giờ Hải Dương đang nhận được sự giáo dục dành cho những học sinh ưu tú.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì dì Vương đi từ trên lầu xuống: “Cậu chủ, mợ chủ, tôi đã sắp xếp phòng cho bà Lưu xong rồi.”
“Cảm ơn dì Vương.” Tống Vy mỉm cười biết ơn dì Vương.
Dì Vương xua tay: “Điều tôi nên làm mà.”
Nói xong, bà lại bận rộn đi làm việc.
Tống Vy ngáp một cái, khóe mắt ứa ra một giọt nước mắt.
Đường Hạo Tuấn vươn tay ra, dùng ngón tay lau giọt nước mắt đó cho cô: “Buồn ngủ rồi sao?”
“Ừm.” Tống Vy dựa trên vai anh, buồn ngủ trả lời lại một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!