Đường Hạo Tuấn vừa sửa sang lại bím tóc cho Tống Dĩnh Nhi vừa trả lời: “Một tiếng trước, học trên video.”
Tống Vy khẽ giật khóe miệng: “Khả năng tiếp thu của anh ghê gớm thật đấy.”
Nghe lời khen của cô, Đường Hạo Tuấn không nói lời nào.
Lúc này, dì Vương đi tới, vỗ tay: “Cậu chủ, mợ chủ,mợ chủ Lưu, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ăn sáng trước đi.”
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại bím tóc cho Tống Dĩnh Nhi xong, bế cô bé đứng lên.
Tống Vy cũng một tay dắt Tống Hải Dương, một tay khoác tay Lưu Mộng đi về phía nhà ăn.
Sau khi ăn sáng, Lưu Mộng phải về chung cư, thuận đường đưa hai đứa trẻ tới trường.
Mà Đường Hạo Tuấn và Tống Vy cũng chuẩn bị đi công ty của mình.
Khi Lưu Mộng chuẩn bị dắt hai đứa trẻ ra khỏi cửa, điện thoại của bà đột nhiên vang lên, lấy ra xem, là Tống Kim gọi tới.
“A lô, Tiểu Kim, sao tự nhiên lại gọi cho mẹ?” Lưu Mộng nghi hoặc hỏi.
Lúc này ở nước ngoài chắc hẳn là trời tối rồi.
“Mẹ, ba phái người ra nước ngoài tìm con.” Trong điện thoại, giọng Tống Kim nhẹ nhàng, ôn hòa, nhưng lại có chút yếu ớt, không có sức lực.
Sắc mặt Lưu Mộng trầm xuống, giọng nói lớn lên: “Cái gì? Lão già Tống Huy Khanh biết con ở đâu sao?”
Nghe vậy, Tống Vy cũng vội vàng nhìn về phía Lưu Mộng.
Đường Hạo Tuấn cũng nheo mắt lại.
Tống Kim ngồi trước già vẽ, cầm cọ vẽ trên tay đáp: “Vâng. Chiều nay có người tới gõ cửa, nói là người của ba, tới đón con về nước.”
“Người đó đâu?” Lưu Mộng siết chặt điện thoại, vội vàng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!